Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Status: Ongoing
Summary: "Một chuyến hành trình ngược dòng ký ức, dù đã biết kết quả sẽ như thế nào nhưng tôi vẫn muốn đắm chìm trong đó, để rồi khi giật mình tỉnh giấc, tất cả chỉ còn là hoài niệm về một thuở xa xăm. Tôi ước gì cả hai chúng tôi mãi là trẻ con, để khi ấy tôi có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa tay lên xoa đầu cô như một người lớn mỗi khi cô ấy khóc. Quan trọng hơn, nếu là trẻ con, tôi sẽ được nghe cô ấy thì thầm "Mình yêu cậu" mỗi ngày, sẽ không để vụt mất cơ hội đó, tôi sẽ trả lời cho cô ấy tình cảm của tôi và tất nhiên, sẽ không có người con trai đó bước vào câu chuyện của riêng tôi và Atsuko. Ước gì chúng tôi không trưởng thành. Ước gì Peter Pan có thật. Ước gì, cô ấy là của tôi..."
...
Tôi
thức dậy vào lúc ba giờ sáng ngày hôm sau, bị đánh thức bởi âm thanh của gió
bão và tiếng những cành linh sam quật tới tấp vào bức tường bên ngoài nhà hát.
Trời vẫn còn lạnh khi tôi đi lấy cho mình thêm một cái khăn bông nữa lót xuống
sàn thay thế cho tấm đệm cứng đơ nằm mỏi cả lưng. Sau khi thu dọn xong những gì
mình và Atsuko đã bày ra vào buổi tối hôm qua, tôi đánh thức cô dậy, chỉ đắp hờ
tấm áo khoác ngoài của mình, cô nheo mắt nhìn tôi vì sự làm phiền quá sớm so
với suy nghĩ. Vẫn ôm chặt lấy cái gối tôi bỏ lại, Atsuko chẳng thèm mảy may
ngồi dậy hay chào tôi lấy một câu, cô dụi mắt vào trong cái khăn êm ái có thêu
tên một cô bé nào đó Team 4 hay là thực tập sinh gi ấy mà tôi không nhớ rõ,
trông có vẻ rất bất mãn khi bị đánh thức bằng một cách chẳng có chút gì là ngọt
ngào như cái cách mà cô vẫn thường than phiền với tôi. Thường tôi toàn gọi
Atsuko dậy trước năm phút và để đồng hồ sớm những mười lăm phút, sau đó thì đợi
cho cô từ từ mò mẫm đứng dậy và lê lết vào phòng tắm rồi ngủ luôn trong đó dễ
đến nửa tiếng trước khi tôi phải đạp cửa xông vào và hối thúc cô làm cho nhanh
lên nếu không muốn lại bị Togasaki-san cằn nhằn là lúc nào cũng đến trễ. Thế
đấy, vậy mà Atsuko vẫn không rút ra được cho mình chút kinh nghiệm nào, đã thế
lại còn hay than phiền với Haruna rằng “Minami chẳng có chút lãng mạn nào hết”
dù rằng những ngày đó chỉ có cô là bám theo tôi và tự mặc định rằng chúng tôi
là một đôi, cũng là người duy nhất tự phá vỡ mối quan hệ đó và cứ thế bỏ mặc
tôi ở lại AKB với những lời phàn nàn của cả Haruna lẫn Yuko.
“Chào
buổi sáng, Atsuko,” Tôi mỉm cười với cô khi Atsuko đang gà gật quấn mình trong
cái khăn bông trên sàn sân khấu, giày dép và cả áo khoác, khăn choàng cổ ném
lung tung trên mấy dãy ghế phía xa.
“Minami
dậy sớm quá đấy.”
Atsuko
bĩu môi nhìn tôi khi người vừa thú nhận tình cảm của mình với cô vài tiếng
trước giờ đây đã quần áo gọn gàng, đang ngồi cạnh bên cô và kiên nhẫn chờ đợi
đến khi Atsuko, theo một trật tự cũ, chậm chạp đứng dậy và đi về phía hành lang
tôi đã mở sẵn đèn sáng trưng, cho dù không cam tâm lắm nhưng chắc chắn cô hiểu
được lý do vì sao tôi gọi cô dậy lúc chỉ mới ba giờ sáng thế này. Đêm hôm đó đã
có một vài chuyện xảy ra và giờ khi nhớ đến nó vẫn còn khiến tôi đỏ mặt không
sao tập trung được vào bất cứ việc gì. Hình ảnh duy nhất vẫn cứ ám ảnh lấy tôi
trong đêm khuya thanh vắng đó cùng âm thanh của cơn bão quét qua con phố đầy
căm giận là Atsuko, ánh nhìn miên man đầy lo sợ và cả sự chần chừ khi chúng tôi
hôn nhau trong bóng tối của đợt mất điện vừa vặn ập đến. Những cử chỉ thân mật,
cái ôm siết chặt của cô hay cả những nụ hôn vụng về của tôi trên làn da xanh
xao lạnh buốt ấy tựa như một ký ức mà tôi mãi mãi chẳng thể nào quên, như thể
đó là nơi trú ngụ duy nhất của tôi mỗi khi cảm thấy trái tim mình như bị xé
toạc ra bởi thực tại đầy đau đớn, hàng ngàn lần tôi những muốn tìm về cái đêm
ấy chỉ đế khắc ghi trong mình mình hình ảnh Atsuko, nằm trên tấm khăn bông màu
trắng có thêu tên một cô bé Team 4, đôi mắt trống rỗng nhìn tôi như ngắm nghía
những cảm xúc mới mẻ mà cô chỉ vừa kịp nhận ra, ánh nhìn đã đi theo tôi suốt từ
những ngày tháng xa xôi đó mờ nhạt như làn sương mỏng manh, khi những giọt lệ
lấp đầy đôi mắt cô, Atsuko run rẩy gọi tên tôi trong bóng tối đang bao trùm lấy
nhà hát, giống như thanh âm vọng lại từ trong cõi hư vô, tôi chỉ có thể ghì
chặt lấy cơ thể cô để có thể giữ lấy hình bóng ấy bên mình trước khi bóng đêm
lạnh lùng cuốn phăng đi tất cả những gì tôi nâng niu quý trọng và biến chúng
trở thành những hoài niệm khắc khoải đầy đớn đau mỗi khi tôi nhớ lại, cái cảm
giác mà tôi biết chắc rồi mình sẽ phải hứng chịu nó, bị dày vò cùng nỗi tuyệt
vọng và hoang mang, vào cái đêm chỉ cách đó một tuần, khi tôi lang thang trên
khắp phố xá Tokyo chỉ để tìm lại bóng hình nhỏ bé đã nằm trong vòng tay tôi
suốt cả buổi tối hôm đó, run rẩy gọi tên tôi trong ánh nhập nhoạng của buổi
đêm, khi vài tia sáng từ ngọn đèn đường hắt vào khung kính trên tường những vệt
sáng nhợt nhạt mỏng manh.
“Minami.”
Đêm hôm qua, không còn chỉ là mộng tưởng, không còn chỉ là những đớn đau hay tình cảm đã giấu sâu thẳm trong tim từ cái thuở xa xưa ấy, trong bóng đêm đen đặc không nhìn rõ được những thứ đang tồn tại trong căn phòng, khi hơi thở ấm nóng của Maeda Atsuko chạm vào da thịt tôi, những giai điệu của “Innocence” bắt đầu len lỏi và điều khiển tâm trí tôi, trong đêm hôm đó, điều duy nhất tôi còn nhớ được là âm thanh của hơi thở nhè nhẹ vang lên lúc Atsuko đổ gục xuống sàn, vẫn nắm chặt tay tôi, đôi mắt cô đẫm lệ ngước nhìn tôi như thể hiện thực đớn đau kia đã bị ai đó đánh cắp mất rồi, ánh nhìn non nớt và trong veo ấy giống như đôi mắt của cô bé mười bốn tuổi đã bật khóc khi tôi chạm nhẹ vào cô, Atsuko di chuyển những ngón tay của mình trên khuôn mặt tôi như thể cô đang cố gắng khắc ghi lại ký ức rồi đây sẽ trôi dạt đến một phương trời xa xăm theo những hoài niệm khắc khoải, giọng nói mệt mỏi của cô run rẩy chạm đến tai tôi, thật nhẹ nhàng và từ tốn, cô chỉ thì thầm khẽ khàng rồi rơi vào giấc ngủ, khi vẫn đang ôm chặt lấy tôi như thể chỉ cần nới lỏng tay ra thì tôi sẽ tan biến vào cõi hư vô.
“Cám
ơn cậu, Minami.”
Khoảng mười phút
sau, Atsuko trở lại từ trong bóng tối của dãy hành lang nằm khuất đằng sau sân
khấu, trong bộ trang phục mà cô đã mặc ngày hôm qua, mái tóc ẩm xõa xuống bờ
vai, dụi mắt ngồi xuống cạnh tôi trên sàn sân khấu. Trong lúc chờ cô trở ra,
tôi đã tìm được một ít trà còn sót lại trong phòng Akimoto-sensei và một gói
bánh quy chocolate trông khá ngon, chính xác là loại mà thầy ấy hay dùng để mời
khách và các thành viên trong những buổi gặp mặt riêng. Tôi nấu nước bằng cái
ấm điện của thầy và pha trà ra hai chiếc cốc có in logo của AKB, loại được bày
bán nhan nhản ở mấy cửa hiệu bên dưới nhà hát. Atsuko trông không có vẻ gì là e
ngại vì sự tùy tiện của tôi mà trái lại, trông cô lại rất phấn khích khi nhìn
thấy món bánh yêu thích của mình được mang ra cùng với loại trà mà rất hiếm khi
cô được uống, thường chỉ là khi bàn những vấn đề nghiêm trọng, Akimoto-sensei
mới dùng loại trà có mùi hoa hồng và vị ngọt khó tả này mời khách để xua đi
căng thẳng của buổi trò chuyện. Cô chăm chú dõi theo cái khay nhựa tôi vừa đặt
xuống trước mắt mình và mỉm cười với tôi, một nụ cười rất tự nhiên chỉ thuộc về
riêng mình cô.
“Quả là một đêm
của những điều điên rồ,” Cô lấy một cái bánh quy cho vào miệng, âm thầm nhận xét
bằng giọng điệu thích thú, đôi mắt nâu kín đáo quan sát tôi như thể cô đang
thầm đánh giá xem giờ đây tôi đang nghĩ gì về hành động của mình.
“Cậu không hề cảm
thấy hối lỗi hả?” Cô hỏi tiếp bằng cái giọng nghịch ngợm của mình, nhướn người
lên đút cho tôi cái bánh cô vừa cắn dở, rồi vừa nhai vừa hỏi, tôi để ý thấy vụn
bánh màu nâu vươn trên khóe miệng cô.
“Về điều gì?”
Tôi hỏi lại, vừa
đổ trà ra cốc của mình vừa đưa cho Atsuko. Cô nhìn nước trà hồng nhạt đang
chuyển động bên trong cốc, đám bọt nhỏ li ti chạy thành vòng tròn chầm chậm,
làn khói mờ nhạt bốc lên rồi tan vào trong không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Atsuko
hít một hơi, mùi hương trà không quá nồng nhưng cũng chẳng quá nhạt vẫn còn nán
lại đủ lâu để khiến người ta lưu luyến và ghi nhớ những gì nó mang lại trước
khi tất cả biến thành màu trắng nhạt của những dư âm và tan theo làn hơi bốc
lên như một dải sương mờ. Dường như vào buổi sớm, trời lạnh hơn so với những
lúc khác. Tôi tự lý giải là do sương đêm và sự tĩnh lặng tạo nên, nhưng âm
thanh của cơn bão đập vào những ô kính, hắt nước lên trên làn kính lạnh lẽo mờ
đục cùng tiếng những nhánh linh sam quật tới tấp vào bức tường bên ngoài nhà
hát đã bác bỏ tất cả những gì tôi đưa ra để biện hộ cho cái lý do chẳng đâu ra
đâu của mình. Atsuko ngồi trên sàn sân khấu bằng gỗ, vừa ăn bánh vừa đung đưa
chân, lẩm bẩm một giai điệu quen thuộc nào đấy mà tôi không nhớ tên. Hơi nóng của
cốc trà khiến má cô ửng hồng, đôi gò má vốn nhợt nhạt mọi hơn cũng trở nên tươi
tắn hơn. Tôi đứng khoanh tay nơi cửa kính nhìn nước chảy tràn trên ô kính lạnh
ngắt, một góc phố Akihabara thu nhỏ lại trong bóng tối lặng câm đơn độc cùng
tiếng mưa rơi lộp độp trên các mái hiên của những cửa hiệu đã tắt ngấm đèn. Ánh
sáng từ chỗ sân khấu không với đến được góc tối nơi tôi đang đứng, nó chỉ có
thể chạm vào tôi và vẽ nên trên sàn nhà một cái bóng nhợt nhạt méo mó trông rất
khó coi khi tôi quay lại nhìn về phía sau, tưởng như chẳng thể nào đến được
khoảng tối của không gian ngăn cách chúng tôi với thế giới bên ngoài. Tôi bỗng
có cảm giác rạo rực trong lòng, có cảm tưởng như tôi và Atsuko lúc này đang
thuộc về hai nơi hoàn toàn khác nhau, cô vốn dĩ chỉ thuộc về nơi mà ánh sáng ấm
áp lúc nào cũng vây quanh, còn tôi chỉ là kẻ đứng trong bóng đêm lặng lẽ dõi
theo hình bóng đơn độc của cô. Trước khi tôi kịp nhận ra, khóe mắt tôi đã ướt
từ lúc nào. Tôi không hiểu vì sao mình khóc, rõ ràng chỉ mới vài phút trước tôi
vẫn còn đang rất hạnh phúc vì được nhìn thấy cô gái tôi yêu nằm cạnh bên mình,
vậy mà lúc này đây, nỗi hoang mang và chông chênh bất ngờ ùa về không báo
trước, khiến cho tâm trí tôi như rơi vào bên trong màn mưa tuyết mờ ảo đang bao
trùm lên khu phố Akihabara trong câm lặng.
Bên ngoài trời
lạnh, những giọt nước đọng lại đằng sau khe cửa tê buốt cả tay khi tôi chạm thử
vào. Cơn gió lướt qua lùa vào ngón tay tôi, cái lạnh tê tái khiến cơ thể tôi
run lên. Tôi nghe tiếng va chạm lách cách, có lẽ Atsuko vừa mới đặt xuống khay
cái cốc trống rỗng của mình. Bánh quy vẫn còn lại vài cái, tôi quay trở lại bên
cạnh cô, từ chối lời mời ăn thêm một cái nữa, đổ thêm trà vào cái cốc đã nguội
ngắt từ lúc nào của mình.
“Cậu chưa trả lời
mình đấy.”
Tôi thì thầm,
nhắc cho Atsuko nhớ rằng cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Atsuko nghiêng
đầu nhìn tôi chằm chằm, mặt cô hơi nhăn lại như thể đang suy nghĩ xem mình đã
bỏ quên điều gì. Rồi cô “à” lên một tiếng, mỉm cười vui vẻ:
“Cậu hỏi ý mình
lúc nãy là gì ấy hả? Là những việc điên rồ hai đứa mình đã làm ấy.”
Rồi, giờ thì tôi
đã hiểu. Đúng là chẳng có ai làm những chuyện kỳ quái như tôi và cô, mà nếu như
họ dám thì phải nói rằng đó là những kẻ rất dũng cảm khi dám mò vào phòng
Akimoto-sensei để lấy đi bánh quy và loại trà yêu thích nhất của ông, đó là còn
chưa kể tôi đã tùy tiện mượn luôn cả cái ấm nấu nước bằng điện trong phòng
thầy. Và cũng nhờ vào câu trả lời của Atsuko mà tôi mới nhận ra là chúng tôi đã
khiến sân khấu trở nên bừa bộn thế nào. Khăn choàng vứt lung tung, mấy cái gối
rơi hết xuống đất, khăn thì không thèm xếp lại, ném trên mấy tấm đệm cứng ngắc
nằm đau cả lưng. Atsuko di chuyển ánh nhìn theo tôi, dường như cũng nhận ra
được mình đã làm gì, cô nhún vai tỏ vẻ thờ ơ:
“Vẫn còn khá sớm,
dọn sau nhé.”
Mười lăm phút sau,
chúng tôi đã xử lý hết gói bánh quy chocolate và cả ấm trà nóng tuyệt vời của
Akimoto-sensei. Nhìn Atsuko ăn bánh và uống trà như một đứa trẻ lại gợi cho tôi
nhớ về những tháng năm xa xôi trước kia, giống như hai cô bé năm nào, đã rất
lâu rồi tôi và cô mới lại uống trà cùng nhau thoải mái thế này. Cả hai ngồi tựa
vào mấy tấm kính đắng sau bức màn sân khấu được thả xuống, nói về những mẫu
chuyện rời rạc chẳng có liên quan gì, về các thành viên khác, về chuyện tình
cảm của Yuko và Haruna hay hai cô bạn Tomomi. Tất cả mọi việc vẫn diễn ra như
nó vốn đã được sắp xếp hẳn, guồng quay cuộc sống vẫn không bao giờ dừng lại,
chỉ có chúng tôi là những kẻ nổi loạn đi ngược về quá khứ xa xăm, bỏ mặc mọi sự
kiềm chế hay ép buộc của vòng xoáy cuộc đời.
Atsuko đặt chiếc
cốc trống rỗng xuống khay, cô tựa đầu vào vai tôi, lẩm nhẩm một đoạn nhạc khá
êm tai nhưng tôi không nhớ nổi tên. Cô dõi mắt nhìn về phía những dãy ghế khán
giả đang chìm trong mảng bóng tối đen đặc của nhà hát từ nơi mà tất cả ánh sáng
đều dồn về, có lúc tôi thoáng thấy cô mấp máy môi định nói gì đó, thế rồi cô
lại thôi, và bỏ mặc cho tất cả những lo lắng xen lẫn tò mò tôi dành cho mình,
cô vẫn không hề nói ra những muộn phiền và đớn đau của bản thân, chỉ khép hờ
mắt lại để mặc cho sự im lặng dần dần lấn át khắp cả không gian.
Tôi thức dậy lần
thứ hai trong ngày bởi tiếng ồn ào lẫn cả phấn khích của các cô bé thực tập sinh.
Đồng hồ điểm 7 giờ sáng, tôi nhận ra nhà hát lúc này đang tấp nập người ra kẻ
vào, đa số đều là các thành viên AKB đến để chuẩn bị cho buổi luyện tập của
mình. Yuasa-san mặc một cái áo sơ mi kẻ sọc màu đỏ trông có vẻ sặc sỡ chẳng hợp
với ông chút nào, ngồi ở hàng ghế đầu tiên ổn định mọi người lại và nhắc họ
đừng làm ồn, dù cho mọi ánh mắt lúc này đây đang đổ dồn về phía chúng tôi, những
người đã bị nhốt lại nhà hát chứ không phải là ông. Tôi dụi mắt, cố nhận thức
được tình hình hiện tại khi các thực tập sinh căng thẳng chờ đợi phản ứng của
“Tổng quản lý”, và đáp lại sự căng thẳng của các em ấy, tôi lại chỉ biết lia
mắt nhìn sang bên cạnh, nhận ra Atsuko vẫn còn đang ngủ ngon lành trên vai phải
của tôi, nơi khóe miệng cô còn vương lại vài mẩu bánh vụn của “bữa sáng” lúc
bốn tiếng trước.
Có một tấm khăn
khá lớn được đắp lên người chúng tôi, không rõ là của ai nhưng mùi hương rất dễ
chịu. Yuasa-san hình như đã dọn dẹp hết mấy cái cốc và dĩa mà tôi bày ra lúc
ban sáng, vì sàn sân khấu bây giờ sạch trơn, chỉ có mình tôi và Atsuko đang
ngồi ở giữa và các cô bé thực tập sinh xúm lại xung quanh. Tôi chẳng biết phải
bắt đầu từ đâu, những ánh mắt tò mò và cả e sợ đổ dồn về phía chúng tôi, kể cả
Yuasa-san cũng đang nhịp chân nhìn tôi chăm chăm như thể đang chờ đợi một câu
trả lời giải thích cho tất cả những sự việc kỳ lạ này. Đúng lúc đó, bên vai
phải của tôi, Atsuko khẽ động đậy, mấy sợi tóc của cô cạ vào má tôi nhồn nhột.
Tôi lay nhẹ cô dậy, như thể đang cố ra hiệu cho Atsuko hãy mau chóng nhận thức
được tình hình hiện tại đi, thế nhưng, thay vì mở mắt ra và giải thích giúp
tôi, Atsuko lại dụi đầu vào hõm cổ tôi rồi mỉm cười khúc khích.
“Chào buổi sáng,
Minami.”
Tôi vỗ đầu cô
thay cho lời chào đáp lại, Atsuko lười biếng vươn vai, không hề biết gì về hiện
tại cho đến khi ánh mắt cô bắt gặp Yuasa-san và vẻ mặt e ngại của các thực tập
sinh, Atsuko mới bật ra một tiếng “Ah” và rồi quay sang nhìn tôi như muốn nói
“Cậu giải thích cho mọi người đi.”
Một buổi sáng hỗn
loạn, vì chẳng kịp đợi tôi nói câu nào, các cô bé ấy đã vội xúm lại quanh
Atsuko và tuôn ra một tràng câu hỏi. Sự phấn khích thái quá và cả nhiệt tình
dường như không phải là thứ khiến Atsuko thích, tuy nhiên, cô ý thức được rõ
tình hình hiện tại của chúng tôi nên dù có hơi khó chịu, cô vẫn tỏ ra khá niềm
nở với những lời đề nghị chụp ảnh cùng hoặc xin chữ ký của mấy cô bé trung học
đó. Mãi cho đến khi Yuasa-san ổn định tất cả mọi người, tôi mới có thể mở miệng
ra giải đáp toàn bộ sự ngạc nhiên của họ, và tất nhiên, nhận lại được cả sự
thán phục lẫn ngạc nhiên của mấy cô nhóc vì đã “có can đảm lấy bánh và cả trà
của Akimoto-sensei” ra dùng như thể đó là của mình vậy. Nhà hát lại trở về với
cái vẻ ồn ào như chính nó trước đây, khác xa hoàn toàn vẻ tĩnh lặng cô đơn tôi
cảm nhận được vào đêm hôm trước.
Nắng đã lên cao
đến đỉnh đầu, tuy chỉ là những tia sáng nhợt nhạt mỏng manh nhưng thời tiết bên
ngoài có vẻ đã không còn tồi tệ như vài tiếng trước nữa. Tôi cùng Atsuko thu
dọn đồ đạc lại để nhường sân khấu cho những chủ nhân tương lai của chúng trước
khi nhận ra rằng đã quá trễ để có thể nán lại nhà hát lâu thêm. Atsuko vơ vội
khăn choàng cổ của mình đã được ai đó xếp gọn gàng trên ghế và mỉm cười với
tôi. Tôi đứng ở ngưỡng cửa nhà hát nhìn cô chăm chú, vẫn chẳng dám buông tay cô
ra, bởi tôi có cảm giác rằng Atsuko sắp biến mất khỏi cuộc đời tôi mãi mãi. Cô
đứng trong luồng ánh sáng nhợt nhạt từ ô kính cửa sổ hắt vào, in xuống nền đất
lạnh chiếc bóng cô cao và gầy. Vài hạt bụi nhỏ li ti bay trong không trung, tôi
những muốn bắt lấy chúng, lại cũng muốn để chúng tự do trôi nổi trong khoảng
không gian ngập tràn nỗi lo toan và hoang mang, khi sự hối hả hiện về trong đôi
mắt nâu của Atsuko lúc cô ngước nhìn tôi. Chúng tôi lại im lặng như thế, và
nhìn vào mắt nhau giống như cái hồi mười bốn tuổi. Nhưng trống rỗng, và cả xa
xăm nữa. Quá mơ hồ tôi không hiểu được cô đang nghĩ gì, cũng chẳng biết rồi đây
cô sẽ làm gì, hình ảnh Atsuko ngồi trên sàn sân khấu ngập tràn ánh sáng như một
lần nữa gióng lên hồi chuông của sự chia xa, khi định mệnh đang dần tiến lại và
cướp cô khỏi tay tôi. Chẳng có điều gì là chắc chắn. Và cũng chẳng có gì là
đáng tin tưởng, nhất là khi phải để cô ra đi cùng với người mà tôi không bao
giờ có thể chịu đựng nổi chỉ sau vài ba lần nghe nói phong phanh về hắn ta.
Nhưng Atsuko lặng im, không hề hé môi nói một tiếng nào. Tôi níu lấy tay cô,
tưởng chừng như chỉ cần nới lỏng ra thì cô sẽ mãi mãi biến mât vào trong ánh
sáng chói chang đáng sợ kia. Atsuko kiên nhẫn đứng cạnh tôi một lúc lâu, nhiều
lúc cô định nói một câu nào đó rồi lại thôi, mãi cho đến khi nhận ra thời gian
đang trôi qua kẽ tay mình nhanh đến nỗi không kịp bắt lại, cô mới mỉm cười gỡ
tay tôi ra, một giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
“Nghe này,
Minami...” Cô mở lời, nhưng liền ngay sau đó, tôi đã chặn cô lại. Tôi không
muốn nghe, hay ít nhất là không muốn thừa nhận rằng tôi đang sợ, thật sự rất
sợ.
“Không, Atsuko,
đừng...”
“Mình phải đi
thôi.”
“Không, xin cậu
đấy”, Tôi thì thầm, gần như là cầu xin. Atsuko trông có vẻ đang lưỡng lự, tôi
thấy đáy mắt mênh mông của cô bỗng xôn xao, một niềm mong muốn mãnh liệt trong
tôi như muốn giữ Atsuko lại, dù cho lúc này đây, tôi biết rằng mình đã bất lực,
là kẻ thua cuộc trong việc chiếm giữ trái tim Atsuko.
“Minami, làm ơn
đi, mình sẽ ổn mà. Mình nhất định sẽ tìm ra cách.”
“Cậu sẽ không đi
đúng không? Atsuko sẽ ở lại Tokyo này với mình đúng chứ?”
Tôi hỏi dồn dập,
chừng như nước mắt đang chực chờ vỡ òa nơi khóe mắt. Atsuko đứng lặng thinh
trong khoảng không gian đầy nắng, nhìn tôi bằng ánh mắt đơn độc của một thuở
rất xa. Cô không nói nhưng tôi vẫn có thể hiểu được cô đang nghĩ gì, cô không
khóc nhưng tôi biết lúc này đây cô đang rất bối rối. Atsuko siết chặt tay tôi,
đôi mắt nâu của cô thoáng xao động, một màn sương mờ căm phủ lên đó che đi ánh
nhìn tăm tối và nỗi đớn đau cùng những xúc cảm mà cô chưa một lần nào nói ra.
Atsuko run rẩy đưa tay chạm lên má tôi, rồi mắt, rồi mũi, như thể cô đang cố
khắc ghi nó vào trong ký ức của mình trước khi quá muộn, ánh nhìn trống rỗng
chạm vào tôi, nụ cười gượng gạo khó coi của cô chẳng hề thích hợp với đôi mắt
nâu sâu thẳm đang nhìn tôi lúc này. Nhưng Atsuko lại chỉ nhìn tôi trân trân một
lúc lâu, rồi cô hít một hơi thật sâu, tôi thấy khóe mắt cô đỏ hoe.
“Mình sẽ tìm ra
cách, không sao đâu Minami,” Cô thì thầm bằng giọng nói khản đặc của mình và
cúi người xuống bên tai tôi, mùi hương của cô đầy mị hoặc gợi lại buổi đêm
giông bão hôm trước, khi hơi thở ấm áp của Atsuko phả vào tai tôi, từng từ ngữ
một thật chậm rãi, “Vả lại, chẳng phải mình đã là của Minami rồi hay sao?”
Tôi đỏ mặt,
Atsuko buông tôi ra, mỉm cười quay đi. Rồi như sực nhớ ra điều gì đó, những
bước chân chậm chạp của cô quay bước trở lại nhà hát, cô đưa tôi lá thư mình đã
viết trên chuyến tàu về Tokyo ngày hôm trước, ánh mắt sâu thẳm dàn trải một nỗi
buồn trống trải mênh mông.
“Minami này, giả
sử nhé,” Cô nói bằng giọng đứt quãng, “Chỉ là giả sử thôi, nếu như mình đi, xin
cậu, hãy gửi lá thư này cho mình vào hai năm sau nhé. Cầu xin cậu.”
Tôi lặng người
nhìn cô, không hiểu được Atsuko đang nghĩ gì, nhưng cũng chỉ có thể nhận lấy từ
cô phong bì sao mà quá đỗi thân quen, thứ đã cùng với chúng tôi bước đi trong
cuộc hành trình ngược dòng hồi ức này. Những hoài niệm như một dòng chảy của ký
ức trôi dạt vào bờ, đánh vào trong tâm trí tôi lúc này chỉ toàn một màu trắng
mênh mang, nhưng trước khi tôi kịp hỏi tại sao, Atsuko đã hôn lên môi tôi, một
nụ hôn sâu kéo dài gần cả phút, và không để cho tôi nhận thức được mọi chuyện,
cô đã vội vàng rời ra, đôi mắt nâu ngập nước lem luốc nơi gò má. Atsuko hít một
hơi thật sâu, không kịp để tôi nói câu nào, cô đã vội vã chạy đi, bóng hình nhỏ
bé biến mất đằng sau ngã rẽ cầu thang, bỏ lại sau lưng chiếc bóng đơn lẻ như
tách đôi con đường.
“Mình không muốn nói tạm biệt với cậu đâu, bởi vì
mình không muốn phải rời xa cậu mãi mãi.”
Câu nói của
Atsuko vào buổi tối hôm trước vẫn còn đọng lại trong ký ức tôi, và nó ám ảnh
tôi suốt những ngày sau đó, những năm tháng không có Maeda Atsuko.
...
Quán không mở
đèn, hay ít nhất là anh nhìn thấy như thế khi rời khỏi bãi đỗ xe. Trong ánh
chiều nhập nhoạng, nguồn sáng duy nhất của quán cà phê ven bờ hồ này là những
khung cửa sổ rộng đằng sau lớp kính trong suốt, hiu hắt ánh nắng chiều vàng ươm
như rót mật. Cô ngồi trong góc tối, ở một cái bàn khuất đằng sau ngã rẻ nhưng
vẫn đủ ánh sáng để tô điểm rõ khuôn mặt cô, một vẻ mặt băn khoăn xen lẫn cả
trầm lắng mà chưa bao giờ anh giải mã được. Chẳng biết từ bao giờ, cô đã luôn
nhìn anh bằng ánh mắt đó, đôi mắt nâu trống rỗng dàn trải một nỗi buồn mơ hồ
mênh mang, rất nhiều những cảm xúc anh không nhìn ra, rất nhiều những lo toan
và hoảng loạn như cơn cuồng phong bão tố quay cuồng trong đó, dù rằng phủ lên
trên ánh nhìn ấy là một bức màn tăm tối phẳng lặn cố che giấu đi nội tâm phức
tạp của mình, anh vẫn nhận ra được sự e dè và nghi hoặc của cô khi ở cạnh anh.
Cô đang nhìn ra
ngoài cửa sổ ở phía xa, một khoảng lặng kéo dài trong không gian của riêng cô,
dù rằng thể xác đang ngồi trong quán cà phê mà họ đã hẹn nhau, tâm trí cô lại lãng
vãng đâu đó ở tít ngoài hồ nước phía xa, nơi mà ánh chiều đang dần ngả bóng,
hắt xuống đó một màu vàng cam đỏ rực như màu máu. Cô chẳng uống gì cả, chỉ đơn
giản là ngồi đợi. Trong góc tối, chiếc váy màu nâu như cố che giấu cô khỏi
những ánh nhìn tò mò, như thể đang cùng bóng tối bảo bọc lấy cô gái vốn không
bao giờ thuộc về nơi này. Mái tóc đen của cô thả dài xuống bờ vai. Tối tăm và
ảm đạm, đó là tất cả những gì anh nhận xét về cô khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp
ấy ẩn mình đằng sau lối rẽ ngăn cách những khoảng không trong quán.
“Acchan,” Anh
gọi, cô giật mình rời khỏi khung cửa rộng lớn và tiếng sóng gợn nơi mặt hồ xốn
xang, ánh nhìn tối tăm di chuyển về phía anh, một màu nâu nhạt pha lẫn với màu
vàng cam của những tia nắng đi lạc, lấp lánh nơi đáy mắt cô một niềm hy vọng
mỏng manh của sự cứu rỗi, dù rằng với cô, đó chỉ là một mộng tưởng quá đỗi
chênh vênh.
Hai người họ ngồi
nhìn nhau một lúc lâu. Anh lặng lẽ quan sát cô từ một phía, ngắm nhìn những
đường nét hoàn hảo trên gương mặt người phụ nữ rồi đây sẽ trở thành vợ anh.
Những năm tháng qua, anh đã nhìn cô rất nhiều lần nhưng vẫn chưa bao giờ thấy
chán. Cô giống như một bí ẩn dịu dàng mà đầy mị hoặc khiến anh không thể nào
rời khỏi, luôn quanh quẩn trong ma trận do cô tạo ra để tìm đường dẫn đến trái
tim đơn độc đó. Cô nhìn anh đầy cam chịu, nhiều lần anh thấy cô mấp máy môi
định nói câu gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Hai tay cô đan vào nhau bứt rứt, một thói quen cô rất hay làm những khi do dự.
Và rồi, cô cũng nhìn thẳng vào mắt anh, ngập ngừng một lúc lâu, cô khẽ lên
tiếng.
“Này, em đang
nghĩ đến chuyện của chúng ta.”
“Ừ, anh đang nghe
đây,” Anh trả lời, nghiêm túc nhìn vào cô, “Và cũng xin lỗi vì chuyện đêm hôm
trước. Hôm ấy anh gặp một số chuyện, xin lỗi vì đã khiến em giận.”
“Em không sao,
nhưng anh sẽ nghe em chứ?” Cô ngập ngừng hỏi, và anh nhận ra cô đang do dự.
“Anh ghét phải
nhìn em như thế này. Em biết là anh luôn lắng nghe em mà.”
“Về việc kết hôn,
em muốn nói là...em muốn rút lại lời đồng ý.”
Anh không bị sốc
khi nghe cô nói câu đó, bởi vì anh đã chuẩn bị tinh thần cho điều này từ rất
lâu rồi, kể từ cái đêm mà anh cầu hôn cô. Anh không lạ gì cô và những suy nghĩ
của cô nữa, những gì cô đang trăn trở, và cả mối băn khoăn của cô, anh đều hiểu
được, kể cả cái tình yêu mà chẳng bao giờ cô chịu thừa nhận với Takahashi
Minami. Nhưng anh chẳng bao giờ nhắc đến. Anh yêu cô thật lòng, và chưa bao giờ
anh muốn nhường cô cho người khác cả, cho dù rằng đó là người mà cô đã gắn bó
suốt gần mười năm nay. Anh biết rằng cô là một người cứng đầu, chính vì vậy mà
anh luôn cố gắng làm mọi cách để ngăn cô gặp mặt cô gái đó, anh không muốn mất
cô, kể cả khi phải thúc đẩy tiến trình ở trường đại học của mình, anh cũng cam
lòng. Bởi vì anh biết, nếu do dự, anh sẽ mất cô mãi mãi.
Anh đang giận, và
cả đau nữa. Vì anh biết cô chẳng bao giờ thuộc về anh. Nhưng những cảm xúc anh
dành cho cô là thật, từ sâu thẳm trong tâm hồn mình, anh yêu cô. Anh làm tất cả
vì cô, như thế đã quá đủ đối với một cô gái đang được yêu. Anh khiến cô cười,
anh ở bên cạnh động viên cô mỗi khi cô khóc, anh đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn
không bao giờ thắng được Takahashi Minami. Anh không hiểu, cô cũng chẳng bao
giờ bắt anh phải hiểu. Anh biết cô không thể xác định rõ được tình cảm của
mình, nhưng nếu chỉ bám víu vào cái lý do đó để giữ cô cạnh mình, tự anh cảm
thấy mình thật hèn hạ.
“Onoe-san, xin
lỗi về quyết định của mẹ em. Em...”
Cô ấp úng cúi mặt
xuống. Cuộc hôn nhân của cô và anh là do mẹ cô, người mà cô yêu thương nhất
trên thế gian này sắp đặt, ít nhất thì đó là nguyện vọng của bà trước khi rời
bỏ cuộc đời này trong một tai nạn giao thông xảy ra vào hai năm trước. Cô chẳng
hề phản đối gì và anh đã từng nghĩ rằng cô cũng yêu anh. Nhưng sớm thôi, anh đã
nhận ra được những khúc mắc trong con người cô, về thứ tình cảm phức tạp đan
xen vào nhau như những mạch máu nhỏ li ti trên làn da xanh xao nhợt nhạt của
chính cô. Giống như một sự ép buộc, cô bước vào trong trò chơi ái tình của anh
với cái lý do đơn giản là vì “ước nguyện của mẹ”, người đã bỏ cô đi khỏi thế
giới này mãi mãi.
Nhiều lần anh đến
Chiba và đứng trước ngôi nhà vẫn còn treo biển bán của cô, anh chẳng biết phải
nói gì ngoài buông ra một tiếng thở dài. Anh không hỏi cô, cô cũng không đề cập
đến, và họ để yên cho câu chuyện tinh nhạt thếch của mình trôi qua theo sự sắp
đặt của tạo hóa.
“Anh hiểu em đang
nghĩ gì. Nhưng còn mẹ em thì sao?”
“Em không biết,
chỉ là...em không muốn đi cùng anh.”
Anh im lặng nhìn
cô, nội tâm anh giằng xé giữa việc giữ cô hay buông tay. Một nửa trong anh
những muốn chiếm hữu cô gái sở hữu đôi mắt xôn xao khó tả ấy, một nửa lại muốn
thả cô trở về với khoảng trời của riêng cô. Hàng ngàn lần anh những muốn quay
ngược thời gian trở về cái tuổi mười bốn của cô, để anh một lần bước chân vào
cuộc đời cô trước người con gái đó. Hàng ngàn lần anh những muốn hôn cô thật
say đắm, dù rằng tâm trí cô lúc đó chỉ tồn tại hình ảnh của những con người
khác không phải anh. Anh yêu cô, còn cô thì sao, tình cảm của cô thật sự là gì,
tất cả vẫn là một dấu chấm hỏi lơ lửng trong không trung. Anh thở dài, và nhìn
sâu vào mắt cô, một ánh nhìn hoảng loạn đầy lo sợ, như thể sợ rằng cô sẽ chạy
trốn bất cứ lúc nào.
“Mẹ em là người
thế nào?”
“Bà rất tốt, cũng
là người đã động viên em tham gia buổi thử giọng năm đó.”
“Về điểm này anh
lại ước gì bà không làm thế”, anh trả lời bằng giọng nhàn nhạt “Vì như thế đồng nghĩa với việc anh sẽ mất
em”, vế sau của câu nói đó, anh đã không thể nói ra, những thanh âm bị bóp
nghẹn trong cổ họng anh khi cô nắm lấy tay anh, sự dằn xé và đớn đau hằn sâu
trong đôi mắt cô.
“Em là một đứa
trẻ vụng về, chẳng làm được gì ra hồn cả. Mẹ không bao giờ nhờ em bất cứ điều
gì, bởi thế em luôn cảm thấy mình là một kẻ vô dụng. Bà sợ em bị thương, cũng
sợ em sẽ quá cố chấp. Em chưa bao giờ làm cho bà cảm thấy hạnh phúc trong suốt
cả cuộc đời bà, ít nhất thì em đã nghĩ rằng mình sẽ làm bà vui nếu em thực hiện
nguyện vọng lớn nhất của bà. Nhưng em vẫn không thể quyết định được. Onoe-san,
em không biết...”
Anh lặng thinh
không đáp, để cô tự dằn vặt mình trong nỗi đớn đau và mặc cảm tội lỗi. Anh biết
cô đang bị trói buộc bởi điều gì và anh có thể làm gì để giữ cô lại bên mình.
Maeda Atsuko là một cô gái rất dễ bị mất phương hướng và chỉ cần anh đưa cô đi
theo đúng hướng của mình, anh sẽ có được cô mãi mãi. Nhưng liệu như thế đã là
đúng chứ? Anh băn khoăn. Anh những muốn đe dọa cô, ép buộc cô phải theo mình,
nhưng mặc khác, anh cũng muốn để cô sống với những tình cảm của mình. Anh cảm
thấy lập trường của mình đang bị lung lay, khi những giọt nước mắt ướt đẫm đôi
gò má cô lặng lẽ lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp, như thể nó đã chạm vào trong
chỗ mềm yếu khô cằn nhất của trái tim anh, anh cảm thấy rằng, đã đến lúc mình
chấp nhận sự thua cuộc. Nếu cô không có được hạnh phúc, nếu cô chỉ luôn u buồn
như thế, làm sao anh có thể nhẫn tâm giữ cô bên cạnh mình, làm sao anh có thể
sống một cách hạnh phúc như những gì anh đã từng vẽ ra trong đầu đây? Cô không
nhìn anh, anh thầm cảm ơn trời vì điều đó, bởi như thế cô sẽ không thấy được
nỗi đớn đau của anh khi đưa ra quyết định của mình.
Anh không phải
loại người tốt đến mức sẵn sàng nhường tất cả cho đối thủ của mình, đặc biệt là
trong tình yêu, con người ta ai cũng phải ích kỷ mới có thể mong tìm được hạnh
phúc. Anh cho cô một câu trả lời, rất mông lung, và cũng rất hời hợt, giống như
một sự giúp đỡ chẳng mang chút giá trị nào dành cho một con người đang lạc lối
giữa hoang mang.
“Acchan, nghe anh
nhé, chỉ một lần này thôi, anh sẽ không bao giờ cao thượng đến thế này nữa đâu.
Một là, em sẽ ở lại Tokyo này cùng với bất cứ lý do nào em có thể nghĩ ra để
thuyết phục anh, nhưng em sẽ sống trong dằn vặt và đớn đau vì đã không làm cho
mẹ hạnh phúc dù chỉ một lần duy nhất trong cuộc đời em. Hai là, em sẽ đi cùng
anh trên chuyến tàu vào lúc 9 giờ 30 phút thứ sáu tuần sau và chúng ta sẽ quên
hết tất cả những việc xảy ra ngày hôm nay. Hãy lựa chọn khôn ngoan. Anh mong sẽ
nhìn thấy em vào ngày hôm đó.”
Anh hôn lên trán
cô rồi bỏ đi, để lại cô gái tóc đen vẫn ngồi lặng thinh trong góc tối của quán
cà phê. Bóng đêm dần len lỏi vào trong không gian tĩnh lặng khi anh rời quán,
và anh nghĩ, ít ra thì trong cuộc đời này, lần đầu tiên anh không làm theo ý
muốn của mình. Anh biết mình đủ thông minh để nói ra những lời ở trên mà không
để lộ ra những gì mình muốn đề cập đến. Nếu thông minh, cô sẽ hiểu rằng, anh
đang để cô tự lựa chọn đường đi của mình, nhưng tất nhiên, anh không phải không
ích kỷ, và anh sẽ để cô sống với những trăn trở và nghĩ suy về chính quyết định
của cô, nếu cô là một người yếu đuối, hoặc giả cô không có đủ can đảm để sống
với lựa chọn của mình, cô sẽ đi cùng anh. Ít nhất thì anh đã để cô lựa chọn, dù
rằng nó gần giống như một lời đe dọa hơn nhưng anh biết rằng, đây sẽ là lần
cuối cùng mình có được sự cao thượng đó.
Cô sẽ chọn anh
hay là Tokyo này, tất cả đều phụ thuộc vào những tình cảm của cô. Còn giờ đây,
anh chỉ có thể bám víu vào cái hy vọng rằng, người mẹ đã ra đi của cô sẽ đứng
về phía anh. Nhưng thực tế thì dù có thế nào đi chăng nữa, trong cuộc chiến
tranh giành trái tim cô, anh biết rằng, mình đã thua cô nàng Captain từ rất lâu
rồi, có thể là tận mười năm trước, kể từ khi mà anh còn chưa biết cô.
Chuyến tàu định
mệnh vào ngày thứ sáu tuần sau sẽ trả lời cho tất cả những nghi hoặc của anh.
Trước tiên thì...bạn đã hứa HE là phải HE đó nhe nhe!
ReplyDeleteSau đó thì.. là như vầy, anh trai à..rất tiếc...anh không những đến trễ, mà còn trễ tận 10 năm, còn là 10 năm tuổi trẻ của người con gái anh yêu. Người ta thường nói tình đầu thường rất khó quên, dù sau này có yêu ai khác đi nữa thì người đó vẫn sẽ bị so sánh với cái người đầu tiên bạn yêu, huống chi cái mối tình này đâu phải chỉ là một cơn say nắng tạm thời, một chút rung động của tuổi học trò, một cảm giác trải nghiệm để biết thế nào là yêu; nó được đúc kết từ cái tuổi 14, cái thời tuổi trẻ vụng về khờ khạo, cái thời vô tư lự, cái khoảng thời gian đẹp nhất của đời người cho đến ngày hôm nay, trong đó chứa bao nhiêu kỷ niệm thì làm sao mà anh đấu lại cho được. Nếu thời gian có thể quay ngược lại 10 năm để anh có cơ hôi bước vào đó một lần mà chiêm nghiệm, có lẽ thay vì khiến anh nghĩ "Giá như mình đến đó sớm hơn" thì ngược lại nó sẽ khiến anh không nỡ chính tay đập vỡ cái tình cảm đẹp đẽ đó.
Đột nhiên đọc dc một stt trên FB viết về mối tình đầu, rồi đọc lại part này của bạn thấy nó hợp thế nào ấy Dù rằng mình không mong nó sẽ như câu "Mối tình đầu, là để dở dang, là để nhức nhối, là để suốt đời không thể nào quên." , không phải chỉ là một hồi ức đẹp đẽ, mà sẽ là hạnh phúc suốt đời.
Còn câu trả lời của Acchan để thuyết phục anh ta thì rất dễ, nếu đã dùng đến hạnh phúc của mẹ để răn đe thì câu trả lời tốt nhất chính là "Vì em biết nguyện vọng lớn nhất của mẹ em chính là em được hạnh phúc", vậy là đủ.
P.S.: Ước người quá cố giúp mình đạt được mục đích không phải là một ý nghĩ hay ho gì lắm đâu nhé anh trai