Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Tâm sự dài dòng nhân dịp năm mới :3
Tình hình là định viết shot ngắn thôi tại cũng không có nhiều ý tưởng, cơ mà rồi tự dưng nó đâm ra dài lê thê thế này cũng không biết luôn. Định viết nhân dịp năm mới với mong muốn nó vui tươi hơn mấy cái shot cũ chứ năm mới mà u ám quá cũng tội 2 bạn nhà nhưng mà hình như phần đầu không được vui tươi cho lắm :v Tóm lại trong một shot chỉ cảm thấy tôi Nyaachan nhất thôi =)) Lần này S-M đảo lộn :v
Những giây phút
cuối cùng của năm hòa vào làn gió cuối đông, tạo thành một lớp màn vô hình bao
bọc Tokyo trong sự ồn ào và nhộn nhịp của đêm. Dòng người trên đường thưa thớt
dần, những chuyến tàu cuối cùng cũng đã rời bến, bỏ lại nơi thành phố những con
phố cổ kính vắng vẻ, những âm thanh nhẹ tênh thỉnh thoảng vang lên trong vài
căn nhà vẫn còn sáng đèn. Một vỉa mây dài mang theo hơi nước trôi về từ phía
biển, che khuất đi nguồn sáng hiếm hoi của buổi đêm lạnh lẽo cuối đông. Tuyết
đã tan gần hết, đọng lại thành từng vũng nước nhỏ hai bên lề đường, thêu dệt
nên một màn đêm đen đặc không có lấy một ánh sáng nào từ bầu trời phía trên
cao. Chẳng ai mong chờ một cơn mưa lớn vào thời khắc chuyển giao giữa hai năm
một chút nào, kể cả khi người ta thực sự nhớ những cơn mưa mùa hạ, vội vã và
cuốn quýt như tuổi trẻ nhộn nhịp với những sai lầm không thể nào bù đắp lại
được. Phố xá vắng tênh, chút ánh sáng ít ỏi của mặt trăng đằng sau áng mây le
lói đổ xuống những mái hiên trong suốt, bị gạn xuống lơ lửng trong không trung
trước khi chạm vào mặt đường rải sỏi. Trong bóng đêm hoàn mỹ của sự tĩnh lặng,
ánh sáng nhấp nháy từ ngôi nhà nơi cuối con phố hoàn toàn chẳng mấy thu hút sự
chú ý từ dòng người hững hờ lướt vội trên đường. Không khí ẩm ướt mang theo mùi
mưa từ phía biển hòa vào trong những luồng gió se lạnh ngày cuối năm, trôi nổi
trong không trung rồi dạt về một miền đất xa xăm nào đó không ai hay. Từ trên
tầng không xám xịt, ánh đèn đường màu vàng nhạt in xuống mặt đường vầng sáng
yếu ớt như thể sắp tắt lụi, vài hạt bụi nhỏ li ti bay lơ lửng, tô điểm lên
trong bóng tối tĩnh lặng đôi nhãn cầu nâu lấp lánh đằng sau cửa sổ của căn hộ
nhỏ kế hiệu sách cũ. Một gương mặt buồn với những cảm xúc khó đoán ẩn hiện trên
nét mặt, bị che giấu bởi mái tóc đen xõa dài xuống bờ vai, cô gái ấy cắn môi e
dè, một làn sương mờ bao phủ lên đôi mắt nâu trống rỗng.
Maeda Atsuko ngồi
bó gối trên ghế sofa, không thèm nhìn vào màn hình TV lấy một lần cho dù những
hình ảnh đầy sắc màu cứ lướt qua trước mắt cô như trêu chọc. Cô gái tóc đen bĩu
môi chuyển sang kênh khác, cố gắng tìm cho mình một cái cớ gì đó để giữ cho TV
mở, chỉ để khiến căn hộ của cô bớt trống trãi và cô đơn. Không dưới năm lần
Atsuko liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tường, lẩm bẩm đếm từng giây, đôi mắt nâu
nhắm nghiền lắng nghe tiếng kim đồng hồ chậm chạp nhích từng chút một trong vô
vọng, chiếc điện thoại đặt trên bàn sáng đèn vài lần rồi tắt ngấm, khiến cho
nét mặt của cô nàng cựu Ace của nhóm nhạc nữ hàng đầu Nhật Bản vừa mới tươi vui
lên thì nụ cười đã ngay lập tức bị thay thế bằng một cái bĩu môi và tiếng thở
dài đầy chán chường khi nhận ra đó chỉ là một tin nhắn sớm chúc mừng năm mới từ
những người bạn mà cô còn chẳng thể nhớ nỗi tên. Atsuko bĩu môi để điện thoại
trở về chỗ cũ, đôi nhãn cầu lấp lánh nhìn liếc qua chương trình ca nhạc cuối
năm trên TV, thất vọng khi không tìm được điều mình mong muốn, cô nàng cựu Ace
thở dài đầy chán chường, bấm tắt TV rồi ném remote xuống sofa.
Atsuko đứng dậy
vươn vai một cách uể oải, vài sợi tóc đen rơi xuống khuôn mặt mệt mỏi buồn chán
của cô, cô gái nhỏ cắn môi dưới, vén hết đám tóc đó ra đằng sau, lười biếng đến
bên cửa sổ nhìn ra con phố rải sỏi vắng vẻ bên ngoài. Một cơn gió lạnh táp vào
người Atsuko, cô nàng cựu Ace nhăn mặt khi cảm nhận được sự lạnh lẽo của khối
khí lạnh ẩm ướt từ phía biển tràn về, đôi mắt nâu ngước nhìn lên bầu trời đêm
tối đen giăng mắc đầy những cụm mây, che lấp cả ánh sáng hiếm hoi của mặt trăng
ngày cuối năm. Cô gái tóc đen tựa người vào bức tường trắng đang ánh lên một
màu vàng cam ấm áp dưới ánh đèn từ trên trần nhà, đôi mắt nâu miên man khép hờ,
một vài hình ảnh cô không muốn nghĩ đến len lỏi tìm về khi cơn buồn ngủ kéo
đến, đầu Atsuko buốt lên, cơn đau âm ỉ từ việc thức khuya và làm việc quá nhiều
kéo dài từ mấy tuần trước bắt đầu bùng cháy. Trong sự cô đơn và hiu quạnh của
căn hộ, bóng tối bắt đầu bao trùm tầm nhìn của Atsuko, nó ập đến bên cô khi cơ
thể mỏi mệt buông xuôi ngã xuống sàn nhà, phủ lên ánh nhìn tăm tối một làn
sương mờ ảo của đêm đen. Giống như có ai đó đã cướp hết tất cả âm thanh của thế
giới đầy hỗn loạn này, trong một giây phút thoáng qua, Atsuko chẳng thể nghe
thấy hay cảm nhận bất cứ thứ gì. Khi đôi mắt nâu trống rỗng ngước nhìn lên
chiếc đồng hồ mờ nhạt đang run rẩy, tuyệt nhiên chẳng hề có một âm thanh nào
vang lên, không có tiếng kim đồng hồ nhích từng chút một chậm rãi, không có
tiếng nhạc vọng vào từ bên ngoài con phố, ngay cả tiếng gió lướt qua đống giấy
tờ trên bàn cô cũng nhẹ tênh, đến nỗi Atsuko có cảm tưởng như thế giới quanh cô
đã ngừng hoạt động, chỉ còn lại mình cô trơ trọi, vật thể duy nhất còn sống sót
trên mảnh đất mà sự im lặng bắt đầu bao trùm lên bầu khí quyển, nó bò trườn lên
khắp cơ thể đang run rẩy nép mình trong một góc căn phòng chật hẹp lạnh lẽo,
quấn quanh trái tim đang đập những nhịp đập yếu ớt đầy sợ sệt, tựa hồ như muốn
siết chặt lấy nó, tước đi hơi thở từ sinh mệnh cuối cùng còn tồn tại giữa thế
giới của sự tĩnh lặng dữ dội đang thống trị căn phòng.
Atsuko mở bừng
mắt ra ngay khi cảm nhận được cơn đau buốt ở phía sau đầu đang di chuyển đến
hai bên thái dương. Cô gắng gượng đứng dậy, phớt lờ đôi chân tê buốc và cảm
giác đau nhói trên mỗi bước đi do đã ngồi quá lâu, đôi mắt nâu ngước ánh nhìn
trống rỗng về phía đồng hồ một lần cuối, trước khi nó khẽ chớp nhẹ vài cái, cố
xua đi cơn buồn ngủ dai dẳng đang bắt đầu kéo tới, điều chỉnh nhịp thở chậm
chạp của mình trước khi một cơn thở gấp nào ập đến bất ngờ. Atsuko chắc chắn là
cô không bao giờ muốn điều đó xảy ra, nhất là khi năm mới sắp đến, và lại càng
không muốn Minami, cô nàng Captain đang bận rộn với cả đống lịch trình cho một
năm còn lại ở AKB của mình phải lo lắng khi bắt gặp cô với đôi mắt thâm quần,
vẻ mặt rũ rượi chán chường trong bộ đồ gấu koala đón chờ cô ấy vào lúc giao
thừa. Căn phòng tối tăm và ngột ngạt khiến Atsuko dường như muốn phát điên lên
khi cơn đau đầu âm ỉ bên trong cứ chực chờ bùng nổ. Nhanh thôi, rồi sẽ có một
kẻ vô diện nào đó xuất hiện trước mắt cô, lẩm bẩm những lời đe dọa hay thì thầm
một điều gì đó khiến đầu óc cô choáng váng, và rồi, khi Atsuko mất cảnh giác,
hắn sẽ chụp lấy cô, ném cô vào trong lòng bóng tối vĩnh hằng đang mời gọi.
“Không thể cứ như
thế này mãi được,” Atsuko lẩm bẩm khi lồm cồm bò dậy khỏi nền đất. Cô nàng cựu
Ace đưa mắt liếc nhìn quanh căn phòng, cố tìm kiếm mấy con mèo của mình, để rồi
khi bắt gặp chiếc giỏ trống trơn và tấm chăn nhỏ xíu gấp lại gọn gàng trong một
góc phòng, không gian yên lặng vọng lại giọng nói của chính bản thân cô đang
gọi Potts và Roger, Atsuko nhớ ra mẹ cô đã đến và gom hết mấy con thú cưng của cô
về nhà bà trong lần viếng thăm kỳ trước với lý do không muốn mấy ngày nghỉ hiếm
hoi của Atsuko phải bận tâm với việc lo cho đám nhóc suốt ngày chỉ biết chạy
quanh quẩn trong nhà đó.
“Nhưng thậm chí
khi không có chúng, con gái của mẹ còn cô đơn hơn ấy chứ,” Atsuko bĩu môi đóng
cửa sổ lại và kéo rèm, khung cảnh ban đêm được thay bằng một màu trắng thanh
khiết điểm vài họa tiết màu đen chạy dài trên những nếp gấp. Cô nàng cựu Ace cố
phá tan sự mệt mỏi và chán chường đang ẩn nấp trong căn nhà bằng cách bắt chước
cô bạn Watanabe Mayu trong bộ phim Majisuka Gakuen của họ, nhảy trên một chân
phải, rồi chân trái, rồi trên hai chân, hai tay dang ra giữa lối đi hẹp nối
giữa phòng khách và phòng ngủ của mình. Sự im lặng len lỏi trong hơi thở lạnh
buốt của Atsuko, nó lách mình qua khe hở của cánh cửa phòng khi cô mở cửa bước
vào, đổ ập vào người cô nàng cựu Ace khi bóng tối của căn phòng đập vào mắt cô.
Atsuko cắn môi dưới, cố dò tìm một ánh sáng màu trắng xanh quen thuộc đang nấp
bên dưới tấm chăn của cô ở trên giường, nhưng tuyệt nhiên chẳng có gì ngoại trừ
một xấp kịch bản ném lăn lóc trên ấy. Atsuko bĩu môi bật đèn lên, chụp lấy
chiếc áo khoác dài màu nâu nhạt treo trên cửa, quàng đại chiếc khăn choàng cổ
bằng len một cách vụng về trước khi xỏ chân vào đôi giày đế mềm bằng vải màu
đen đặt cạnh cửa, bước xuống bếp vơ vội một gói bánh nhỏ xíu và bỏ chạy thật
nhanh ra khỏi căn hộ bị bao trùm bởi một bầu không khí ảm đạm và tĩnh lặng đến
đáng sợ của mình.
~~~~~~
Nhà của Takahashi
Minami là một căn hộ nhỏ nằm ở cuối con đường cách nhà hát Akihabara của bọn họ
một con phố. Khác hẳn với Atsuko, người chẳng bao giờ quan tâm chăm chút cho
căn hộ tăm tối ảm đạm của mình, ngay cả trong những ngày cuối đông, ngôi nhà ấy
vẫn ánh lên ngọn đèn vàng ấm áp trong sự tĩnh lặng, khi Atsuko mệt mỏi lách
mình vào trong, run cầm cập vì cái lạnh từ bên ngoài, ánh sáng vàng dịu trong
căn hộ và làn khói mỏng từ lò sưởi đã tắt ngấm từ lâu chợt len lỏi sưởi ấm trái
tim cô. Atsuko ném giày lên chiếc kệ đằng sau cửa, đã quá quen với mọi ngóc
ngách nơi đây, cô nàng cựu Ace không thèm cởi áo khoác hay khăn choàng, đã lao
vội xuống tấm thảm dày êm ái của Minami, nơi có một con mèo béo ú đang cuộn
tròn mình cạnh lò sưởi, lim dim đầy lười biếng.
“Nyaachan~”
Atsuko nằm xuống tấm thảm, đưa tay chọt vào phần lông nơi vùng bụng của
Nyaachan khi con mèo được chủ cưng quá mức kia phơi bụng mình dưới lò sưởi. Nó
chẳng còn xa lạ gì với cô nàng cựu Ace vụng về này trong những chuyến viếng
thăm bất ngờ của cô ấy nữa. Nyaachan biết Atsuko sẽ chẳng làm gì nó, chỉ cần con
mèo nhỏ ngoan ngoãn để cho cô chơi đùa, và rồi biết đâu chừng cô ấy sẽ thưởng
cho nó vài miếng bánh trong khi luôn miệng bảo “Nyaachan kawaii” với cái chất
giọng kéo dài như một đứa trẻ.
Con mèo nhỏ hé
mắt ra nhìn Atsuko, khuôn mặt ảm đạm cách đó mười lăm phút bất ngờ giãn ra
thành một nụ cười rạng rỡ, ôm chầm lấy Nyaachan như thể nó là người quen lâu
ngày không gặp. Atsuko thực sự đã chịu đựng nỗi cô đơn gặm nhấm trái tim mình
từ quá lâu rồi, đã gần hai tháng kể từ lần cuối cùng cô tìm đến nhà Minami và
chơi đùa với Nyaachan. Những bản hợp đồng và lịch trình cứ tới tấp dội đến như
sóng tràn bờ, cuốn Atsuko trôi dạt vào trong công việc, để rồi khi cô bất chợt
mở mắt ra thì đã là cuối năm. Sự cô đơn khi không có ai trò chuyện cùng, thậm
chí là một mẩu tin nhắn qua lại cũng chẳng có khiến Atsuko bỗng trở nên khó
chịu trong vài tuần nay. Đến một ngày, người ta bắt đầu nhìn thấy những quầng
thâm dưới mắt nữ diễn viên, nụ cười rạng rỡ đầy mệt mỏi sau mỗi cảnh quay và sự
nghiêm khắc với chính bản thân mình bắt đầu khiến mọi người lo lắng. Họ đề nghị
Atsuko nên nghỉ ngơi một thời gian đi nhưng điều duy nhất mà mọi người nhận
được chỉ là cái bĩu môi lắc đầu không cam chịu của cô nàng cựu Ace, cái vẻ mặt
không chịu nhún nhường từ một cô gái từng có kinh nghiệm làm idol như Atsuko dễ
dàng khiến người ta xiêu lòng, và rồi cho đến một ngày, khi Atsuko đã chạm đến
giới hạn của chính bản thân mình, không thể tiến xa thêm được nữa, Oshima Yuko
và Sashihara Rino bất ngờ xuất hiện ở chỗ quay phim của cô và không nói không
rằng, kéo cô nàng cứng đầu đến mức phát bực mình lên chiếc xe hơi màu đen, nơi
mà Atsuko nhận ra người tài xế là một trong các staff của AKB và bắt cô bỏ hết
công việc của mình trong những ba ngày sau đó.
“Chị nhận được
cuộc gọi của một tên lùn nào đó đe dọa rằng nếu muốn hắn tránh xa Nyan Nyan của
chị ra thì chị phải đảm bảo là em được nghỉ ngơi và không làm việc quá sức,”
Oshima Yuko đã nói như thế khi bắt gặp nét mặt phờ phạc vẫn còn chưa hiểu
chuyện gì đang xảy ra từ Atsuko trong khi chiếc xe vẫn còn đang chạy đến một
địa điểm gần như là hư vô.
“Quản lý nhà HKT
vẫn nằm dưới quyền AKB nên em không thể làm trái lời Takamina được. Ai mà biết
được là chỉ sau vài tháng không gặp mà chị trở nên như thế này cơ chứ,”
Sashihara Rino tỏ vẻ không cam lòng khi dùng hai tay nhéo má Atsuko, nhưng nếu
Minami luôn mỉm cười đầy âu yếm trước cái vẻ mặt méo mó cam chịu đầy bực bội
của Atsuko thì Sashi lại chỉ bĩu môi buông ra một câu nói thẳng thừng, “Nếu mà
Assan béo hơn một tí, ý em là nhìn chị hốc hác quá, thì chắc chắn sẽ vui hơn
nhiều. Chơi trò này với chị chán quá, em tự hỏi không biết có phải vì thế mà
Takamina dạo này hay qua gạ gẫm mấy nhóc loli của em hay không”.
Ngay sau đó,
Sashihara đã nhận được một cú lườm đáng sợ từ phía cô nàng cựu Ace của AKB đang
ngồi bó gối trên ghế. Atsuko bĩu môi nhìn hai người bạn của mình đang trêu chọc
cô, đưa tay lên xoa xoa hai bên má đỏ ửng vì bị nhéo, cô gái tóc đen thở dài
ném đi cái vẻ gắng gượng đầy giả tạo của mình suốt mấy bữa qua.
“Nói Minami rằng
nếu cậu ấy muốn, chị sẵn sàng đi gặp mấy bé loli đó để “trò chuyện tâm sự” đấy”
Yuko và Sashi rõ
ràng chẳng hề xem trọng lời nói của Atsuko, bởi vì hai người họ rủ nhau bật
cười thích thú khi nghe lại cái giọng điệu đáng sợ đó của Atsuko mà đã lâu rồi
chẳng được nghe. Cả ba người lại bắt đầu xúm vào trêu chọc nhau như ngày xưa,
trong khi Yuko xem xét sửa lại lớp trang điểm cho Atsuko để che đi sự mệt mỏi
trên khuôn mặt cô. Theo như kế hoạch thì rõ ràng việc quay quảng cáo cho Fuji
TV chỉ kéo dài khoảng một ngày rưỡi, nhưng có vẻ như sức ảnh hưởng của Minami
quá lớn nên Yuko và Sashi đã kéo nó đến tận ba ngày, vừa để ở trông chừng
Atsuko, vừa để kéo cô nàng cựu Ace của AKB đến những quán ăn ưa thích của họ và
ở đó suốt những giờ giải lao. Atsuko phải công nhận là Minnami thật sự rất giỏi
trong việc để ý đến tình trạng của bạn gái, bằng một cách nào đó mà cô ấy luôn
biết khi nào thì Atsuko cần một ai đó ở cạnh để chuyện trò, chia sẻ và khi nào
thì Atsuko chán chường đến mức muốn bỏ cuộc. Rõ ràng là Yuko và Sashi đã hoàn
thành công việc mà cô nàng Captain giao phó một cách khá hiệu quả.
Maeda Atsuko giật
mình thức dậy khi tiếng chuông đồng hồ điểm 9 giờ, không hề nhận ra là mình đã
thiếp đi trên tấm thảm êm ái của Takahashi Minami gần một giờ đồng hồ. Cô gái
tóc đen mệt mỏi ngồi dậy, chằm chằm nhìn những động tác uốn éo của Nyaachan khi
vừa tỉnh giấc, rõ ràng chẳng hề giống cái kiểu của Potts và Roger, Atsuko dám
chắc đây là hệ quả của việc Minami đã cưng chiều mà cho nó ăn quá nhiều. Cô
nàng cựu Ace bĩu môi nhấc bỗng Nyaachan lên khi nó đang lon ton chạy đến chỗ để
thức ăn, loay hoay đổ đồ ăn ra cái khay mà Minami đã để sẵn. Bị bế lên đột
ngột, Nyaachan vẫy vùng giữa không trung vài cái rồi ôm chặt lấy cánh tay
Atsuko khi cô vung vẫy tay mình như muốn ném con mèo đi. Việc chọc cho Nyaachan
giận khiến Atsuko cảm thấy thích thú như thể con mèo nhỏ là hiện thân cho
Minami vậy, dù cho kích thước của cả hai người bọn họ khác biệt nhau hoàn toàn.
Atsuko kéo áo khoác lên cao, ôm chặt Nyaachan trước ngực và quàng chiếc khăn
len quanh cổ mình và cả con mèo, cô gái tóc đen dập lửa nơi lò sưởi và tắt hết
đèn trong căn hộ, xỏ vội đôi giày của mình trên kệ và rời khỏi ngôi nhà ấm áp.
~~~~~~~
Đường phố trong
đêm giao thừa khá nhộn nhịp ở những khu phố nằm trong vùng trung tâm Tokyo. Con
đường từ nhà Minami về căn hộ nhỏ của Atsuko khá vắng, chỉ có lác đác vài ba
chiếc xe chạy vội qua và những bóng người vô diện ẩn hiện trên khắp các phố xá.
Không khí của buổi đêm lộng gió mơn trớn trên da Atsuko, thổi vào khuôn mặt mệt
mỏi của cô luồng khí mùa xuân tràn đầy sức sống, khiến cho hai má cô nàng cựu
Ace ửng hồng lên. Atsuko ôm Nyaachan trên tay, cố giữ cho con mèo nhỏ không bị
lạnh, bởi vì bộ lông mềm mại của Nyaachan đã bắt đầu dựng đứng lên rồi và nó co
người lại như một cuộn len trong vòng tay cô gái tóc đen. Atsuko mỉm cười với
Nyaachan và thổi vào người nó làn hơi ấm nóng từ người mình, đôi mắt con mèo
nhỏ híp lại, khóe miệng hơi giãn ra vẻ thích thú, rúc sâu hơn vào trông lớp áo
khoác dày cộm của Atsuko.
“Chị cá là Minami
không thèm đem nhóc ra ngoài trời thường xuyên cho nên Nyaachan mới trở nên
lười biếng và béo ú thế này”.
Atsuko bĩu môi
dừng lại khi đến ngã tư. Cô nàng cựu Ace đứng chờ đèn xanh trên vỉa hè, giơ
Nyaachan lên lơ lửng giữa không trung như đang xem xét xem con mèo của bạn gái
cô đã béo đến mức nào. Đường phố buổi tối lác đác vài chiếc xe, ánh đèn của
những chiếc xe lớn chiếu thẳng về phía trước chói lòa lóa cả mắt, Nyaachan vùng
vẫy sợ hãi, cào cấu chân tay đủ các phía khi nhận ra chỉ cần Atsuko buông tay,
nó sẽ ngay lập tức đi đời. Cô gái tóc đen mỉm cười quan sát cái vẻ mặt cuống
cuồng sợ hãi của con mèo, ngạc nhiên khi nhận ra bộ lông mượt mà của nó gần như
dựng đứng lên, lốm đốm vài vệt màu nâu nhạt giữa nền trắng mênh mang. Nyaachan
bắt đầu cái khúc ca “Nyaa~” của nó, âm thanh của con mèo nhỏ lúc trầm lúc bỗng,
cả cái cử chỉ bối rối sợ sệt cũng giống hệt như Minami ngốc nghếch, quên trước
quên sau nhưng chẳng hiểu sao lại cứ luôn mỉm cười rạng rỡ kể cả khi điều đón
chờ cô ấy là sự thất bại. Atsuko nhìn chăm chú vào bộ lông của Nyaachan khi ánh
sáng màu xanh lá cây nhợt nhạt hắt xuống bộ lông của nó, đôi nhãn cầu màu nâu
nhạt ngả sang một màu xanh nhạt trong suốt với những vòng xoáy cảm xúc đang
xoay vòng bên dưới lớp mi dài. Atsuko khẽ chớp mắt, hoàn toàn bị thu hút bởi
ánh sáng mờ ảo của cột đèn giao thông, đến nỗi cô gần như quên mất bàn tay đang
giữ chặt Nyaachan của mình. Một luồng gió lạnh lướt qua, táp vào người Atsuko,
Nyaachan kêu lên một vài âm thanh không rõ ràng, hẳn là nó đã mệt lừ vì cứ phải
uốn éo và phản kháng lại một người chẳng hề để tâm đến mình. Cô nàng cựu Ace
khẽ run lên vì lạnh, đúng lúc ánh sáng chói chang từ phía xa lao đến nhanh đến
nỗi cô không kịp chớp mắt. Ánh sáng ấy chiếu thẳng vào mắt Atsuko và cả
Nyaachan, âm thanh của chiếc xe lao tới với tốc độ kinh hoàng, tầm nhìn của cô
cũng mờ đi khi tiếng đập cánh của lũ chim bồ câu từ quãng trường vọng lại đầy
hối hả, biến mất trong sự che chở của bóng đêm đen đặc, Nyaachan giật bắn mình
kêu lên cuống quýt, giống như một cái giật dây từ kẻ vô diện trong đêm đen,
Atsuko giật mình buông tay ra, con mèo nhỏ rơi xuống, nhưng trước khi nó chạm
xuống đất, cô gái tóc đen đã vội vàng chụp lấy Nyaachan, còn khoảng mười lăm
centimetre trước khi nó rớt đất. Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, vẻ mặt
Nyaachan vẫn còn chưa hoàn hồn nỗi trước những gì vừa xảy ra, cả người nó cứng
đơ, cứ ôm chặt tay Atsuko không chịu buông ra. Trong một vài giây thoáng qua,
cô nàng cựu Ace cảm thấy thật có lỗi với nó, nhưng những gì Atsuko có thể làm
khi đó chỉ là nhắm mắt lại và ôm lấy Nyaachan đằng sau chiếc khăn choàng cổ dày
cộm bằng len của mình, đưa cho nó một miếng bánh bích quy trong cái gói mà cô
đã vơ vội từ nhà và khẽ thì thầm xin lỗi trước khi băng qua con đường dẫn tới
quảng trường đông nghẹt. Nyaachan ngửi ngửi miếng bánh đầy cảnh giác, hết híp
mắt nhìn Atsuko vẫn đang thơ thẩn nhảy từng bước trên vỉa hè lát gạch lại ngó
xuống chiếc khăn choàng đang giữ lấy mình bám vào cổ Atsuko. Rõ ràng nó đã quá
khiếp sợ trước cái bản tính S không thể tin nỗi của Atsuko, để rồi khi vừa kịp
bỏ miếng bánh vào miệng, Nyaachan đã hết cả hồn quơ quào trong không trung ôm
chặt lấy cổ Atsuko như một con gấu koala ôm lấy cành cây khi chiếc khăn choàng
cứ lỏng dần theo từng bước chân của Atsuko. Rõ ràng là cô nàng cựu Ace không
thèm ôm con mèo để giữ nó khỏi rơi mà chỉ choàng hờ chiếc khăn một cách vụng
về, hai tay dang ra như kiểu chim cánh cụt và nhảy từng bước một như cái cách
mà Mayu đã thể hiện. Atsuko không hề biết rằng khi ôm cô thật chặt như thế,
Nyaachan giống như một cái gối ôm êm ái quấn quanh cổ cô gái tóc đen, và nếu
như Atsuko hiểu tiếng mèo, có lẽ sẽ cô khá sốc khi biết rằng mấy cái âm thanh
lí nhí không rõ ràng của Nyaachan nãy giờ đang lầm bầm than thân trách phận cho
cô chủ của nó khi gặp phải một cô bạn gái vụng về đến hồn nhiên thế này và cũng
tự nhủ với lòng mình rằng từ nay nên tránh xa Atsuko ra, kể cả khi cô ấy có
dùng đồ ăn dụ dỗ đi nữa, Nyaachan tuyệt đối sẽ không động đến, bởi ai mà biết
được nếu lỡ mất cảnh giác, Atsuko sẽ còn làm trò gì với nó nữa đây.
“Nhóc nhìn giống
hệt Minami. Nè, nếu Minami là một con mèo, có phải cậu ấy sẽ giống hệt Nyaachan
không nhỉ?” Atsuko mỉm cười cúi xuống nhìn Nyaachan đang lim dim ngủ, tay chân
vẫn bấu chặt quanh cổ cô không chịu buông ra. Cô nàng cựu Ace thở ra một luồng
khói trắng mỏng manh, ngón tay khẽ chọt vào má con mèo lười biếng, ngọ nguậy vẽ
lên đầu nó những vòng tròn không đều nhau. Nyaachan gần như thở hắt ra một
tiếng “Nyaa” đầy chán nản, đôi mắt trong suốt của nó bị thu hút bởi ánh đèn
sáng rực một màu vàng cam ở quảng trường, vài con chim bồ câu đập cánh bay lướt
qua nó, mang theo ánh mắt của con mèo nhỏ đến những chân trời xa xôi. Maeda
Atsuko, vòng tay ôm chặt Nyaachan khi nhận ra nhiệt độ ban đêm bắt đầu giảm
xuống. Một vỉa mây dài vắt qua khoảng trời cuối đông, lười biếng trôi về phía biển,
mang theo những phân tử nước li ti chỉ chực chờ vỡ tung xuống mặt đất. Atsuko
bĩu môi khi nhìn những đám mây đang co cụm lại thành từng khối dày xốp, màn đêm
đen đặc bao trùm lên những tòa nhà trong thành phố, chiếc bóng đơn lẻ của cô
nàng cựu Ace in xuống mặt đường vắng vẻ lác đác vài người qua lại, dáng người
nhỏ bé như bị nhấn chìm trong một góc con phố của buổi đêm lạnh lẽo. Mí mắt
Atsuko giật nhẹ, cơn buồn ngủ ập đến khi những bước chân loạng choạng của cô
gái tóc đen đổ ập xuống trước cánh cửa gỗ khóa chặt của căn hộ nhỏ kế bên hiệu
sách cũ. Yamada-san đã đóng cửa hiệu sách từ trước lúc Atsuko rời nhà, ánh đèn
vọng lại từ đằng sau lớp kính mỏng khiến cô nàng cựu Ace cảm thấy ganh tỵ khi
nhìn lại căn hộ ảm đạm thiếu vắng hơi người của mình. Lách mình qua khe hở nhỏ,
Atsuko ngả vào trong lòng bóng tối đang dang tay ra chờ đợi, trước khi mò mẫm
tìm được công tắc đèn trên tường. Căn hộ nằm im trong bóng đêm, thở dài khi
nhìn thấy chủ nhân của nó mệt mỏi lách người vào trong. Khi cô gái tóc đen tựa
người vào cánh cửa, khuỵu người xuống để cởi giày ra, Nyaachan nhanh chóng nhảy
khỏi người Atsuko và phóng đến chỗ nằm của Potts, cuộn mình dưới tấm chăn mỏng
nhưng ấm áp của con mèo mà nó chưa hề biết mặt. Atsuko nhìn theo Nyaachan, nụ
cười gượng gạo của cô bất giác chuyển thành cảm giác khuây khỏa khi nhận ra
trong nhà mình vẫn có một Minami thu nhỏ dưới hình dạng mèo, đang lười biếng
cuộn mình dưới chăn, đôi mắt trong suốt híp lại đầy thỏa mãn sau một chuyến đi
ác mộng.
Atsuko bĩu môi
nhìn những cây kim đồng hồ đang nhích dần sang một con số khác, hơn mười giờ
đêm, vẫn chưa có dấu hiệu gì cho thấy là Minami sẽ đến. Cô nàng cựu Ace đưa mắt
nhìn món katsudon vẫn còn nằm trong lò, nóng hổi và thơm phức, thở dài một
tiếng chán nản trước khi lấy nó ra và đem cất đi, đoan chắc đêm nay sẽ chỉ có
mình cô và Nyaachan trong căn hộ ảm đạm thiếu sức sống của mình. Atsuko không
thèm quan tâm đền mấy cuộc gọi bị bỏ lỡ trong điện thoại của mình, nhấc bổng
Nyaachan đang lười biếng nghịch ngợm mấy cuộn len của Potts và Roger lên, mặc
kệ cái biểu cảm cam chịu khó coi của con mèo nhỏ và mấy tiếng lầm bầm của nó,
Atsuko tắt đèn và bỏ về phòng ngủ, đôi chân lê lết từng bước một trên con đường
nhỏ nối phòng ngủ với phòng khách, suýt nữa thì ngã xuống đất vì vướng phải bậc
tam cấp ở cuối phòng, cơ thể Nyaachan theo phản xạ lại giật bắn lên, và rồi,
cánh cửa phòng ngủ đóng sầm lại một cách giận dỗi, căn hộ lại chìm trong sự
tĩnh lặng và đơn độc, khi bóng đêm bắt đầu bò trườn lên mọi ngóc ngách trong
ngôi nhà, nuốt chửng cả tiếng khóc thổn thức của cô gái nhỏ đang vùi mặt vào
gối, con mèo nằm cạnh bên cô khẽ trở mình đầy mệt mỏi. Tiếng chuông nhà thờ
vang lên điểm mười một giờ. Còn một tiếng nữa sẽ sang năm mới.
~~~~~~~~~
Khi Takahashi
Minami mệt mỏi lách mình qua khe hở của cánh cửa bằng gỗ, bóng tối bị giam hãm
và đè nén trong ngôi nhà lạnh lẽo bị nén lại thành một khối dày xốp đổ ập vào
người cô, nuốt chửng đi tiếng thở hổn hển của thân hình bé hỏ vừa đổ sập xuống
nền đất sau khi phải chạy bộ một quãng dài từ đài truyền hình trở về căn hộ nhỏ
nằm cách khu phố Akihabara vài con đường. Cẩn thận bật đèn lên, Minami đặt tay
lên ngực để ổn định nhịp thở, những bước chân chậm rãi rón rén đi về phía phòng
ngủ. Cái lạnh từ sàn nhà truyền đến đôi chân trần của cô nàng Captain, khiến cho
Minami khẽ rùng mình khi nhận ra thời gian đã trôi qua nhanh như thế nào kể từ
lần cuối cùng cô qua đêm tại nơi đây. Những bước chân xiêu vẹo mệt mỏi bước vào
trong căn phòng đóng kín, nhẹ nhàng như chẳng hề hay biết gì. Minami lách mình
vào phòng ngủ, tránh không làm thức giấc cô gái nhỏ đang cuộn mình bên dưới tấm
chăn dày cộm, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chảy xuống mái tóc đen xõa dài trên
gối. Cô gái tóc nâu mỉm cười đầy yêu thương trước hình ảnh ấy, lục tìm trong tủ
đồ của Atsuko quần áo của mình, nhanh chóng thay đồ trước khi âm thanh cô tạo
ra vô tình đánh thức Atsuko dậy. Trong bóng tối của căn phòng, Minami bất ngờ
chạm phải con mèo nhỏ của mình đang rúc đầu bên dưới gối của Atsuko, phần thân
lộ ra ngoài bấu chặt xuống tấm drap trắng, âm thanh “meow meow” vang lên thật
khẽ. Cô nàng Captain không mấy ngạc nhiên cho lắm, hết nhìn cô gái nhỏ đang vùi
mặt vào gối lại liếc sang Nyaachan đang không ngừng vùng vẫy trong cơn ác mộng
của nó. Minami nắm lấy phần thân đang đưa ra của con mèo nhỏ, lôi nó ra ngoài,
gần như dốc ngược Nyaachan xuống đánh thức nó dậy. Con mèo híp mắt lại vì bị
đánh thức, rồi đôi mắt trong veo của nó mở bừng ra khi hình ảnh mờ nhạt của
Minami dần nhập lại thành một, rõ ràng hơn, thật hơn tất cả những gì nó đang
chờ mong. Nyaachan lao vào Minami như một cô gái đang nhõng nhẽo với người yêu,
nó gần như phát điên lên vì cái cảm giác rung lắc trong giấc mơ vẫn còn đọng
lại, bấu chặt vào Minami như vừa tìm được một chiếc phao cứu sinh. Cô nàng
Captain hơi giật mình vì phản ứng lạ thường của Nyaachan, cô nhẹ nhàng đặt nó sang
bên cạnh, vỗ vỗ mấy cái cho con mèo ngủ lại rồi chui vào trong chăn, vòng tay
sang ôm lấy cô gái tóc đen vẫn đang say giấc. Đồng hồ điểm 11 giờ 20 phút,
Atsuko khẽ chớp mắt thức dậy, đôi mắt nâu nhìn Minami bứt rứt, màu nâu nhạt của
ánh nắng bị cất giữ quá lâu trong ngăn tủ trộn lẫn với bóng đen của đêm hơi
nheo lại khi bắt gặp khuôn mặt đầy yêu thương của cô nàng Captain đang mỉm cười
nhìn mình. Cô gái tóc đen bĩu môi giận dỗi, không thèm để ý đến Minami đang nằm
cạnh bên, xoay người sang hướng khác ôm lấy Nyaachan, tiếp tục giấc ngủ hãy còn
dang dở của mình.
“Cậu giận mình hả
Atsuko?” Minami ngập ngừng lay nhẹ tay cô nàng cựu Ace, mặc dù những gì cô nhận
lại chỉ là thái độ lạnh lùng không quan tâm của Atsuko. Cô gái tóc đen cắn môi
dưới, vùi mặt bên dưới gối, những ngón tay lần theo lớp lông êm ru của Nyaachan
đang uốn éo trên giường.
“Tại sao mình
phải giận cậu chứ? Đó không phải là lỗi của cậu khi không chịu về sớm, cũng
không phải là lỗi của cậu khi không gọi điện thoại cho mình mấy tuần liền, tất
cả đều không phải là lỗi của cậu, Minami ạ,” Atsuko cắn chặt môi, đôi mắt nâu
thả ánh nhìn lang thang về một khoảng trời rộng thênh thang nào đó, nơi mà cô
ấy chôn giấu một bí mật chỉ của riêng mình cô, một thế giới sâu thẳm trong tâm
tư của cô bé mười bốn tuổi quá đỗi e dè và sợ sệt.
“Cậu nói vậy tức
là đang giận mình,” Minami siết chặt vòng tay đang buông lơi, kéo Atsuko xoay
mặt về phía mình, những giọt nước mắt giận dỗi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô
ấy lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt trong đêm đen, lăn dài rơi xuống trên ngón
tay Minami khi cô nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt cô gái tóc đen.
Một vệt sáng hằn
lên trong đáy mắt nâu thăm thẳm, Atsuko quay sang nhìn Minami, lặng lẽ quan sát
những biểu cảm trên gương mặt người cô yêu. Hình như cô ấy ốm đi nhiều, dù luôn
căn dặn Atsuko không được tham lam mà ôm hết tất cả mọi thứ về phía mình nhưng
bản thân Minami cũng chẳng khác ai, với cái lịch làm việc dày đặc của AKB, cô
không bao giờ nghĩ là cô ấy sẽ không làm việc cho đến chết. Vẻ mệt mỏi ánh lên
trong đôi mắt Minami, nó hòa trộn với màu của ánh sáng bị bẻ cong hắt về từ
phía tấm gương đặt cạnh giường, một sắc màu lạ kỳ lấp lánh trong đôi mắt đen mà
đã lâu rồi Atsuko chưa từng nhìn thấy. Nhưng cũng như Minami, cô chẳng thích
làm điều gì quá đặc biệt và cầu kỳ mỗi khi được gặp cô ấy, Atsuko chỉ đơn giản
là ngắm nhìn sự thay đổi trên nét mặt người cô yêu, lắng nghe tiếng thở của cô
ấy vọng vào màn đêm trong sự im lặng tột cùng bao trùm lên không gian mỗi khi
ánh mắt cả hai gặp nhau. Đơn giản hệt như chính con người cô vậy, Atsuko chẳng
bao giờ thích phức tạp hóa vấn đề lên, kiểu như các anh chàng vẫn thường gửi
quà đến cho bạn gái họ đều đặn mỗi dịp đặc biệt, với cô, món quà tuyệt nhất mà
cô có thể nghĩ đến chỉ là một ngày được ở cạnh Minami, kể cả khi đang là nửa
đêm, nếu Minami gõ cửa, cô sẽ không ngần ngại hủy lịch làm việc của mình ngày
hôm sau, mặc kệ công việc có quan trọng đến đâu. Ở cạnh nhau đã chín năm,
Atsuko dần nhận ra sự tồn tại của chính
bản thân mình là một bí ẩn đối với Minami và ngược lại cũng vậy, cô có thể tìm
hiểu về cô ấy mãi không thôi, kể cả khi đáp số của những điều kỳ lạ ấy Atsuko
đã nắm rõ từ lâu. Đôi nhãn cầu trong suốt lấp đầy sắc nâu trống rỗng cách đó
vài giờ trước bằng những hình ảnh của cô nàng Captain, nó di chuyển ánh nhìn từ
khuôn mặt xuống bàn tay và những ngón tay đang chơi đùa với vài sợi tóc đen tán
loạn trên gối rồi trở ngược lên dừng lại nơi ánh mắt đầy yêu thương của Minami.
Atsuko nhận ra đã quá lâu rồi kể từ lần cuối cùng hai người nhìn vào mắt nhau
lâu đến vậy, những lần gặp nhau, hoặc sẽ chỉ là vài câu chào hỏi thăm từ
Minami, hoặc sẽ chỉ là những cái ôm siết chặt trong giây phút, khoảng thời gian
đó dài đến nỗi khi giật mình nhớ ra, Atsuko không hề nghĩ rằng mình đã nhớ đôi
mắt đó biết bao nhiêu, cái ánh nhìn hãy còn non nớt của những ngày đầu tiên ấy,
trưởng thành dần với những cái nắm tay trên hành lang nhà hát, để rồi một ngày
khi lạc vào trong ánh nhìn ấy với đầy rẫy những xúc cảm và suy nghĩ, Atsuko
không dám tin rằng họ đã ở bên nhau được lâu như thế. Cô nhớ những lúc cả hai
giận dỗi, Minami sẽ luôn là người xin lỗi trước, hoặc nếu cả hai quá cứng đầu
thì khi tập nhảy, theo thói quen quay sang nhìn nhau, cô và Minami sẽ lại cười
với nhau như thể giữa cả hai chưa từng có chuyện gì xảy ra, như nhận xét của
các thành viên khác, mối quan hệ giữa Captain và Ace của AKB thoạt nhìn cứ ngỡ
phức tạp nhưng lại rất đơn giản, bởi lẽ cả hai người đều là những kẻ cứng đầu
không bao giờ muốn thua cuộc, như hai đứa trẻ mãi chẳng bao giờ trưởng thành,
một mối quan hệ trẻ con lạ kỳ mà chẳng ai hiểu nỗi, vài phút trước còn nhìn
nhau im lặng không chịu nói câu nào, khi hai đôi mắt ấy chạm nhau, nụ cười giãn
ra trên khuôn mặt giận dỗi, cả hai lại vờ như chưa hề có gì xảy ra, và rồi chỉ
một lát sau, người ta sẽ nhìn thấy Atsuko ngủ ngon lành trên vai Minami, còn cô
nàng Captain thì chỉ mỉm cười và tiếp tục với đống manga của mình. Mối quan hệ
của họ, như vài cô gái trong nhóm đã nhìn nhận thì “cứ như là hai đôi mắt ấy có
gắn nam châm vậy, chúng tự động hút nhau mỗi khi nhìn thấy đối phương ở phía
xa”.
Đáy mắt nâu sâu
thẳm như vực thẳm bắt đầu hút ánh nhìn của Minami vào trong những vòng xoáy cảm
xúc đang chầm chậm xoay tròn bên trong nó. Cảm xúc của Atsuko, phẳng lặng tựa
như mặt hồ mùa thu, khẽ xao động khi cơn gió vờn qua mặt nước trong veo, lấp
lánh ánh sáng của mặt trăng trong đêm vinh quang nhất của nó. Bắt gặp sự im
lặng với những xúc cảm bất thành văn trên khuôn mặt Minami, Atsuko bật cười,
vừa đúng lúc nụ cười giãn ra trên nét mặt cô nàng Captain. Giống hệt như hai
đứa trẻ của ngày đó, tự cảm thấy bản thân chẳng làm được gì, lẳng lặng kéo nhau
ra một góc phòng ngồi chơi, giọng cười kỳ lạ văng vẳng vọng về bên tai Atsuko
khi cả hai bắt đầu cười khúc khích thích thú, mũi cô nàng cựu Ace nhăn lại, thu
hút ánh nhìn của Minami ở điều đặc biệt nhất chỉ dành cho riêng cô. Chẳng ai sở
hữu được nụ cười nhăn mũi đặc trưng ấy của Atsuko trừ Minami, và cũng chẳng ai
có thể nghe thấy cái giọng cười chẳng giống ai đó từ cô nàng hay giận dỗi này
ngoại trừ cô, chỉ như thế thôi đã đủ để Minami cảm thấy hạnh phúc rồi, kể cả
khi trở về nhà sau một ngày mệt mỏi, nhìn thấy nụ cười của cô ấy đã khiến cô
nhẹ nhõm hẳn đi, bởi vì chẳng ai nỡ tức giận đối với một cô bạn gái đã ngủ quên
trên giường chỉ vì chờ bạn với một tô katsudon đã để sẵn trong tủ cả, Minami
cũng chẳng phải là trường hợp ngoại lệ.
“Như hồi đó nhỉ,
cậu chẳng thể nào giận mình được lâu,” Minami trêu chọc Atsuko, những ngón tay
nghịch ngợm trên người Nyaachan khi Atsuko lại một lần nữa nhấc bổng nó lên đặt
vào giữa hai người, đánh thức con mèo nhỏ khỏi giấc ngủ của mình bằng một cơn
ác mộng lơ lửng giữa không trung.
“Ai bảo Minami dễ
thương quá làm gì, nhất là cái biểu cảm năn nỉ của cậu, và chẳng phải cậu luôn
nói rằng tụi mình chỉ cần nhìn vào mắt nhau là đã hiểu được sao?” Atsuko cười
khúc khích, luồn tay vào bộ lông của Nyaachan, những ngón tay chậm rãi di
chuyển trên người con mèo rồi bất ngờ chạm vào tay của cô nàng Captain đang mất
cảnh giác, khiến Minami giật mình suýt rút tay lại để rồi ngay lập tức bắt gặp
vẻ mặt hí hửng của Atsuko khi đan tay mình vào tay Minami, đôi mắt nâu nhắm lại
mỉm cười.
Minami chịu thua
với cái bản tính muôn đời chẳng thể thay đổi của Atsuko, cô nàng Captain vòng
tay sang ôm lấy Atsuko, thì thầm thật nhỏ chỉ đủ cho cô gái tóc đen nghe thấy.
“Nè, hồi sáng mình vừa dọn lại phòng ngủ, có biết mình tìm thấy cái gì không?”
Atsuko không trả
lời, vờ như mình đã ngủ từ lâu, thế nhưng rõ ràng cô nàng cựu Ace cũng đang rất
tò mò với thứ mà Minami đã đề cập đến. Captain hiển nhiên là biết điều này,
nhưng cô sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để có thể trêu chọc Atsuko đâu, phải trả
thù cô ấy trước khi năm mới đến và cả hai lại ngủ quên đến tận sáng hôm sau
giống hệt lần đầu tiên hai người cùng đón năm mới.
“Một xấp ảnh của
ai đó hồi còn học trung học, không thể chạy nỗi một trăm metre, đánh bóng chày
thì cây gậy bay qua sân bóng rổ còn quả bóng thì nằm im trên sân, chơi bóng
chuyền thì trái banh chẳng bao giờ qua lưới mà toàn nhắm vào những ai xui xẻo ở
gần đó, đỡ banh thì toàn bị trúng vào người, đến lúc tấn công thì cứ nhằm vào
lưới mà lao tới. Cậu nghĩ có tuyệt không hả?
Minami cố ý lên
giọng ở câu cuối cùng, như một câu chốt hạ ghi trọn điểm, hai mắt Atsuko mở
bừng, khuôn mặt cô ấy chuyển dần sang màu đỏ trong khi ngồi bật dậy, hai tay
che mặt xấu hổ.
“Minami xấu xa.
Cậu tìm đâu ra mấy cái đó vậy hả?“
“Cậu không nhớ
thật hả? Bởi vì để cho tiện làm việc nên chẳng phải hồi đó Akimoto-sensei
chuyển cả đám tụi mình học chung một trường sao? Cậu, mình, Tomochin, Chiyuu và
Yukirin, cả năm đứa ấy.”
Atsuko gật đầu
nhưng Minami dám chắc là cô nàng này chẳng nhớ một xíu gì mấy chuyện cô sắp kể
đâu, bởi vì đó là câu chuyện xấu hổ nhất cuộc đời đi học của Atsuko mà đến giờ
mỗi lần nhớ lại cô còn thấy buồn cười.
“Để xem, hồi tụi
mình học năm hai, AKB đã bắt đầu nổi tiếng hơn rồi và Atsuko cũng có rất nhiều
fan trong trường. Có một senpai lớp trên rất thích Atsuko, chị ấy cũng là một
người siêu cấp S như cậu vậy, còn nhớ không? Trước lễ tốt nghiệp, lớp chị ta đã
diễn kịch và họ chọn tác phẩm nào đó liên quan đến ăn uống thì phải. Hôm ấy hai
đứa mình về trễ, tình cờ phát hiện chị ấy đang tập kịch một mình trong khuôn
viên trường, thế là Atsuko tự dưng hăm hở chạy lại xem và còn đòi được đóng thử
vai của chị ấy nữa. Đoạn sau mình không kể nữa, cậu tự nhớ được rồi chứ?”
“Kể tiếp đi mà,
mình chẳng nhớ rõ nữa.”
“Cậu chắc chứ?
Đừng để mình kể xong thì Atsuko sẽ nhảy tưng tưng lên đấy nhé,” Minami lắc lắc
Nyaachan dậy rồi đặt nó xuống sàn, đôi mắt Atsuko sáng lên như một đứa trẻ, tò
mò chờ nghe câu chuyện liên quan đến mình. Cô ấy ngồi hẳn dậy trên nệm, hai tay
vòng qua ôm lấy chân, chăm chú nhìn Minami mãi không thôi, điều đó khiến
Captain phải cố lắm mới giữ cho mình không bật cười thành tiếng.
“Atsuko thì cứ
tưởng là diễn giống chị ấy sẽ được ăn mứt cà chua. Nhưng mà nhân vật đó lại
phải trồng cây chuối thì mới được ăn, đến lúc đó thì Atsuko không trốn được
nữa. Bị chị ta khích, lại còn bị dùng cà chua để dụ, thế là cậu làm ngay và
luôn, rồi...”
Minami chưa kịp
nói hết câu thì đã bị ngắt quãng bởi tiếng hét của Atsuko. Mặt cô nàng đỏ lựng,
hai tay che mặt xấu hổ và cứ lắc đầu mãi không thôi.
“Không được kể
nữa, cấm Minami kể tiếp.”
Nhưng Minami luôn
nhanh hơn cô ấy, nắm bắt thời cơ và chốt hạ bằng một câu cuối cùng cùng với nụ
cười đắc thắng xen lẫn hào hứng.
“Và rồi thì có ai
đó đã chống hai tay xuống đất và thay vì hai chân giữ thẳng lên trời thì cậu
thậm chí còn không chịu được sức nặng của mình mà lộn nhào xuống, may mắn là
mình đã nắm được hai chân của cậu, lúc đó trông Atsuko rất tức cười. Này nhé,
hai chân giơ lên vung vẫy, tay thì run rẩy không giữ được lâu, mắt thì đỏ hoe,
còn luôn miệng bảo mình thả cậu xuống. Nhưng lúc đó chỉ có mình thì chẳng thể
giữ được cậu vì mình không với tới, đành phải nhờ senpai giúp đỡ cậu dậy. Và
lúc mà Atsuko giãy giụa như thế, điều đáng xấu hổ nhất là...chẳng có idol nào
mà mặc cả quần thể dục bên trong váy như cậu đâu.”
“Nhưng lúc đó là
do mình quên mang theo túi đựng đồ thể dục mà. Chẳng còn cách nào khác, vả lại
váy cũng rất dài, không phải sao chứ.”
“Hôm ấy may là
cậu có mặc quần thể dục, nếu không thì chắc giờ này Atsuko sẽ còn gào thét đến
mức nào nữa đây. Cậu thật dễ bị dụ, biết mình dở thể thao rồi mà vẫn cứ cố chỉ
vì mứt cà chua. Sau hôm đó thì senpai lại càng bấn loạn vì Atsuko hơn, cho đến
lễ tốt nghiệp thì chị ta vẫn cứ lặn mất tăm rồi vào một ngày đẹp trời trong
xanh, Akimoto-sensei nhận được một xấp ảnh gửi đến nhà hát với lời nhắn “Gửi
Atsuko, hãy nhớ đến senpai của em và lần trồng cây chuối thất bại trong sân
trường nhé!”. Sau đó thì thầy ấy đưa cho mình và bảo mình giữ luôn đi, tốt nhất
đừng nên cho cậu xem để tránh rắc rối”.
Minami cười khúc khích, đưa tay chọt nhẹ vào má Atsuko để đánh thức cô nàng Ace lúc này vẫn còn chưa nhận thức hết được chuyện gì đang diễn ra về một thời trung học đáng nhớ của mình, đến khi trở lại với thực tại thì đập vào mắt Atsuko đã là hình ảnh một cô gái khoảng năm hai trung học đang gần như lộn nhào, hai tay chống dưới đất run rẩy, luôn miệng hét lên dường như đang bảo ai đó đỡ mình dậy, lớp váy bị lật tung hết xuống dưới, chiếc quần thể dục màu đen dài chưa tới đầu gối vung vẫy giữa không trung trong khi một chiếc nơ hồng thấp thoáng phía sau đang xoay xở giữ chân người bạn của mình. Atsuko đỏ mặt nói lắp bắp vài câu không rõ ràng, hai tay che mặt xấu hổ không dám nhìn lại tấm ảnh, để mặc Minami mỉm cười thích thú khi cất tấm hình vào trong ngăn tủ.
“Senpai là chủ
tịch câu lạc bộ nhiếp ảnh nên chị ấy chụp hình rất đẹp, bất cứ góc độ nào của
Atsuko cũng đều tuyệt vời hết á. Siêu chân thật nhé.”
“Ý cậu là sao
hả?” Nhận được cái lườm đầy sát khí từ cô bạn gái, Minami chỉ còn biết cười
trừ.
“Ừ thì như vậy sẽ
chỉ có mình mình là giữ mấy tấm ảnh này thôi, Atsuko trong này dễ thương chưa
từng thấy, không thể để người khác thấy được. Nếu như mà senpai công khai mấy
tấm hình này, chắc Atsuko sẽ có thêm nhiều fan hơn nữa trước khi tốt nghiệp
rồi, cơ mà chị ta thì giống như Mariko-sama vậy, thích chiếm dụng làm của riêng
hơn.”
Atsuko bĩu môi,
không thèm quan tâm đến thái độ của Minami trước những bức ảnh thời trung học
của họ. Đối với những người như cô, ký ức về trường lớp là một cái gì đó khá mơ
hồ, một mảng màu mờ nhạt đầy ắp những khuôn mặt xa lạ chỉ lướt qua duy nhất một
lần. Phần lớn các ký ức của cô trong cuộc đời học sinh đều gắn liền với AKB,
các PV chủ đề tốt nghiệp, nhũng bộ đồng phục đã trở nên quá quen thuộc khi nhắc
đến nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất Nhật Bản, cả những phòng học trong các show
truyền hình, những điều đáng lẽ gắn liền với thực tế đều chỉ được dựng nên
trong một ngôi trường nào đó ở ngoại ô thành phố, hoàn toàn chẳng đọng lại bất
cứ điều gì liên quan đến quãng thời gian trung học. Nhưng với Atsuko, cho dù có
gì đi nữa, AKB cũng đã là một ngôi trường tuyệt vời nhất rồi, giống như một
trường học thu nhỏ, phần lớn tuổi trẻ của cô đã gửi gắm hết vào nơi nhà hát
trên tầng tám của tòa nhà Don Quijote, những hoài niệm quý giá mà cô chẳng bao
giờ muốn quên, cho dù có những khi, người ta tìm thấy cô gái tóc đen ngồi suy tư
một mình khi đi ngang qua một ngôi trường nào đó, ánh mắt đong đầy những xúc
cảm, nửa hồi tưởng về quãng thời gian vẫn còn ở trong AKB, nửa tiếc nuối cho
một cuộc sống gần như không biết đến việc học trung học là gì. Tất cả những gì
còn nhớ được chỉ là vài tấm ảnh xa xưa, một và cái tên xa lạ hay những ký ức
dường như đã phai mờ theo tháng năm, tất cả mọi thứ, trừ một người tên là
Takahashi Minami.
“Eh ~ hôm nay
Atsuko mặc pajama à?” Sau một hồi ngồi im ngắm nhìn cô bạn gái, cuối cùng
Minami cũng nhận ra được điểm khác biệt từ nãy giờ của Atsuko so với những lần
trước. Cô ấy ngồi ôm gối, bộ pajama màu trắng có viền ren, áo khoác bằng len
màu xanh nhạt ở bên ngoài cùng những họa tiết đơn giản khác và nét mặt suy tư
điều gì đó khiến Atsuko trông như một cô nhóc trung học đang lo lắng về bài
kiểm tra. Minami chồm người lên, áp hai tay mình vào má cô nàng cựu Ace đang mở
to hai mắt ngạc nhiên, mỉm cười đầy yêu thương.“Trông cậu giống như cái hồi tụi
mình còn hay tổ chức tiệc ngủ ở nhà Yuko ấy, sao tự dưng hôm nay Atsuko của
mình kỳ lạ quá vậy?”
Atsuko nhíu mày,
cô khẽ nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt trong suốt
đang lấp lánh ánh trăng của Minami. Một ai đó với mái tóc xõa dài, bộ pajama
màu trắng dài tay ôm trọn cả người cô ấy, nét mặt trông có vẻ hững hờ, ôm gối
ngồi trên một góc giường. Cô cắn môi dưới, do dự một lúc lâu vẫn chẳng nói được
gì, bởi vì Atsuko rất hiếm khi mặc pajama đi ngủ, với cái lịch làm việc đi sớm
về khuya của mình, cô quá mệt mỏi để có thể để tâm đến những thứ đó, thường chỉ
thay đại một bộ quần áo nào đó có thể tìm thấy trong tủ đồ rồ nhảy lên giường
ngủ ngay, tận dụng và nâng niu từng phút giây mình có được. Bởi thế mà khi cô
nàng Captain bắt gặp Ace trong bộ pajama trắng viền ren, Minami bất chợt mỉm
cười trước một Atsuko mà đã lâu lắm rồi cô mới lại nhìn thấy, con người thật
của cô ấy, vụng về hệt như một đứa trẻ với cái kiểu suy nghĩ sâu xa khó lòng
đoán trước được.
“Bởi vì hôm nay
trời lạnh mà, với lại mình không nghĩ Minami sẽ đến, cho nên...” Atsuko đỏ mặt
thì thầm thật khẽ, hiếm khi nào Minami nghĩ rằng sẽ có một lúc cô ấy trở nên
như thế, giống như người bị động lần này không còn là cô nữa mà là Atsuko mới
đúng. “Bộ pajama này là quà sinh nhật của Mariko tặng mình nhưng mình chưa mặc
thử lần nào hết”.
“Atsuko mặc
pajama nhìn siêu dễ thương luôn á, nhìn xem hai má cậu nóng bừng rồi nè,”
Minami mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô bạn gái trong khi ở một góc
giường, Nyaachan đang uốn éo đủ kiểu để tìm một tư thế ngủ thích hợp.
“Minami này,
nhiều lúc mình thấy cậu giống hệt Nyaachan ấy,” Atsuko cười khúc khích khi nghe
thấy tiếng động và bắt gặp những động tác kỳ lạ của con mèo nhỏ béo ú nơi góc
giường.
“Mình á hả? Nè
Atsuko, nếu mình là một loài vật, trừ Nyaachan ra thì cậu nghĩ mình sẽ là con
gì?”
Mặt Minami giãn
ra khi chồm người sang bên phải để kéo Nyaachan ra khỏi cái gối của Atsuko, đặt
nó lên người mình vuốt ve. Cô nàng Ace lắng nghe một hồi lâu nhưng không trả
lời, ánh mắt cô ấy lang thang đâu đó trên khuôn mặt Minami cho đến Nyaachan,
tưởng chừng như Atsuko đã quên mất có một câu hỏi cần được trả lời. Thế nhưng,
khi Minami nghĩ rằng Atsuko đã bắt đầu buồn ngủ rồi thì âm thanh trong trẻo của
cô ấy vang lên, có chút gì đó ngại ngùng xen lẫn xấu hổ. Minami muốn quan sát
gương mặt Atsuko lúc đó vì khi đỏ mặt, cô ấy rất dễ thương, thế nhưng Atsuko
chắc chắn đã đoán trước được điều đó, đã lấy gối che đi khuôn mặt ngượng ngùng
của mình.
“Minami là
kangaroo, bởi vì khi là kangaroo, cậu sẽ có thể cho mình vào trong cái túi của
cậu và đưa mình đi khắp nơi.”
Câu trả lời có
phần trẻ con đó của Atsuko lại khiến cô nàng Captain ngượng đỏ cả mặt. Một Minami
luôn cảm thấy xấu hổ và ngại ngùng trước những cái ôm hay trò đùa giỡn của các
thành viên lúc này đây dường như chẳng nói được gì trước suy nghĩ của cô bạn
gái. Nghe có vẻ như là đùa giỡn nhưng nhìn vào trong đáy mắt sâu thẳm kia và
những khát khao được ở cạnh bên nhau của cô ấy thì Atsuko trông không có vẻ như
là đang giỡn một chút nào. Cô ấy thật sự nghiêm túc, bởi vì trong đôi nhãn cầu
kia ánh lên một niềm mong muốn nào đó, những cảm xúc cố đè nén sau vài phút
giây ngắn ngủi đi lướt qua nhau trong một vài chương trình hay những lúc tình
cờ bắt gặp nhưng chẳng nói được với nhau câu nào. Một thời gian quá dài như thế
khiến Minami cũng chẳng thể nhận ra được là mình đã nhớ và yêu thương cô gái
này nhiều như thế nào. Trong một khoảnh khắc khi hai ánh mắt chạm nhau, một nỗi
cô đơn lướt qua thật khẽ khàng trong đôi mắt nâu đầy mệt mỏi, nước mắt phủ lên
tầm nhìn của Minami như một lớp sương mờ, cô nàng Captain ôm chầm lấy Ace,
những tiếng nức nở vang lên nhẹ tênh, trôi đi hững hờ theo những phút giây cuối
cùng của năm cũ.
“Mình nhớ cậu,
Minami,” Atsuko thì thầm giữa những tiếng nức nở, khẽ thôi, nhưng vẫn khiến cho
cô nàng Captain cảm thấy buốt nhói trong tim.
“Là lỗi của mình
phải không? Đã không thể gặp cậu, lại luôn bận rộn với AKB nữa chứ. Xin lỗi vì
đã quên mất cậu, Atsuko,” nước mắt bắt đầu rơi, Minami không hề nhận ra là vai
áo Atsuko cũng đã ướt đẫm những giọt lệ hoen nhòe nơi khóe mắt cô. Một cảm giác
tội lỗi dấy lên trong Minami trước suy nghĩ đơn giản nhưng chứa đựng vô vàn xúc
cảm của Atsuko.
“Cậu không có lỗi
gì hết. Nghe này, một tháng chúng ta gặp nhau có khi chưa tới một lần, nhưng
mình rất trân trọng những lúc cậu gọi điện thoại cho mình nói chuyện, kể cả khi
cậu quyết định sẽ tốt nghiệp. Kể cả khi bận rộn với AKB, cậu vẫn quan tâm đến
mình, cho dù cái lý do cậu đem ra nhờ vả Yuko và Sashi là không thể chấp nhận
được nhưng Minami này, mình vui lắm cậu hiểu không? Bởi vì khi mình cô đơn,
mình biết là vẫn còn có cậu ở bên cạnh mình, dù là bằng những hình thức nào đi
chăng nữa, Minami sẽ vẫn luôn ở đây này, trong tim mình.”
Atsuko đặt tay
lên ngực trái của mình và vỗ nhẹ, cô ấy mỉm cười với Minami, một nụ cười ướt
đẫm nước mắt giống hệt lần đầu tiên cả hai người cùng hát “Omoide no Hotondo” ở
Tokyo Dome hai năm về trước. Kể cả khi giọng nói của Atsuko gần như đứt quãng
giữa những tiếng nức nở và những giọt lệ lấp lánh nơi khóe mắt, trong ánh sáng
mờ ảo của đêm, hàng mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt xinh đẹp, ánh trăng bị bẻ
cong chia gương mặt cô ấy thành những mảng sáng tối khác nhau, Minami vẫn có
thể nhìn thấy được cô trong chính cô ấy. Cô yêu cái cách mà cô bé mười bốn tuổi
vụng về tập nhảy nơi cuối lớp, yêu cả những cử chỉ ngượng ngùng và nhút nhát
trong lần gặp đầu tiên. Minami yêu một Atsuko luôn suy nghĩ quá nhiều, một
Atsuko hãy còn khá e dè và sợ người lạ, một Atsuko với nụ cười xinh đẹp luôn
làm rạng rỡ cả ngày của cô.
“Chỉ một năm nữa
thôi, cậu sẽ đợi mình nhé. Sau khi mình hoàn thành tất cả mọi việc ở AKB và
giao lại nhiệm vụ cho Yui, chúng ta sẽ có thể ở bên nhau rồi.”
“Ngày đó mình sẽ trở
về đón cậu như đã hứa.”
Những tia sáng
vút lên từ phía xa, âm thanh của pháo hoa vọng vào trong căn phòng tĩnh lặng,
những đôi mắt ướt đẫm nước mắt hướng về phía bầu trời tối đen, nơi những đám
mây đang co cụm lại thành một vỉa mây dài bắt đầu tan dần, ánh sáng le lói của
trăng xuyên qua lớp màn của đêm đen, những chùm pháo hoa rực rỡ hằn lên nơi
đường chân trời những sắc màu tuyệt đẹp. Năm mới đã đến.
Minami và Atsuko
cùng quay sang nhìn nhau, khi hai đôi nhãn cầu chạm vào nhau, một lực hút vô
hình kéo chúng lại gần bên nhau, cho đến khi môi chạm môi và Atsuko nhắm mắt
lại, Minami là người đã lấy đi nụ hôn đầu tiên của cô nàng Ace trong năm mới
một cách nhanh chóng, nhẹ nhàng và êm dịu.
“Qua năm mới rồi
đấy Minami.”
“Chúc mừng năm
mới, Atsuko. Chúng ta đi ngủ nhé, Mariko bảo mình rằng ngày mai cả hai chúng ta
phải đến nhà chị ấy đấy, xem chừng giờ này Miichan và những người khác đang đón
năm mới tưng bừng ở nhà Mariko rồi.”
“Đáng lẽ tối nay cậu
nên đến đó mới đúng, đã lâu rồi không gặp lại mọi người mà. Cậu chỉ cần nhắn
tin cho mình là được, chẳng phải chỗ ghi hình gần nhà Mariko hơn sao? Khuya như
vậy mà cậu vẫn đến nhà mình, xin lỗi nhé.”
Atsuko nghiêng
đầu nhìn Minami, trong mắt cô ấy hằn lên một cảm giác tội lỗi đau khổ. Nhưng
Minami chỉ mỉm cười thật khẽ và vòng tay ôm lấy Atsuko thật chặt trong sự sửng
sốt của cô gái tóc đen. Atsuko nhắm mắt lại, ngón tay vẽ lên trên lưng Captain
những vòng tròn không đồng đều, căn phòng chìm trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng
thở của hai con người vẫn còn chưa ngủ là vang lên đều đều, nghe như tiếng thở
của cả gian phòng.
“Không, Atsuko
không có lỗi gì hết. Đến đây là ý muốn của mình, ở bên cạnh cậu cũng là ý muốn
của mình. Trong năm qua, chúng ta đã không có nhiều thời gian bên nhau, vì vậy
mình muốn cùng cậu đón năm mới. Mình là người đầu tiên Atsuko hôn trong năm nay,
vậy thì nguyên một năm sắp tới, cậu sẽ chỉ được hôn mình mình mà thôi,” Minami
cười khúc khích khi giải thích cho cô nàng Ace đang ngẩn người ra nhìn mình.
Atsuko gật đầu khe khẽ ra vẻ thấu hiểu, ánh mắt chuyển sang Nyaachan đang nằm
ngủ trên một góc giường với cái tư thế kỳ lạ đến khó hiểu.
“Vậy ra đó là lý
do Minami đến nhà mình thay vì Mariko?”
“Không, điều mà
mình thật sự muốn, chính là...mình sẽ là người đầu tiên ở cạnh Atsuko trong năm
nay.”
Minami hôn lên
môi Atsuko một cách bất ngờ, mặc kệ khuôn mặt ửng đỏ của cô gái tóc đen khi bị
lấy đi nụ hôn thứ hai trong năm. Nhưng rồi, Atsuko nhắm mắt lại, hòa vào nụ hôn
của Captain như thể đó là một lẽ đương nhiên. Atsuko không nhớ rõ những nụ hôn
trước đó của họ diễn ra nhanh chóng thế nào, cũng chẳng biết rõ nó vụng về ra
sao, thế nhưng vị của lần này lại thật kỳ lạ. Không có vị son môi hay vị của
những món ăn vặt mà Atsuko thường ăn, lần này là vị của những nỗi nhớ mong, chờ
đợi, là hạnh phúc xen lẫn cả hy vọng. Những xúc cảm rối bời trộn lại vào nhau
tạo nên một hương vị kỳ lạ đầy mê hoặc hay vì Minami đã hôn quá giỏi mà Atsuko
cảm thấy chẳng hề muốn dứt ra. Cho đến khi họ buộc phải buông nhau ra, hai ánh
mắt bắt gặp nhau, khuôn mặt đỏ gay bỗng dưng mỉm cười rạng rỡ, Atsuko ôm Minami
thật chặt, dụi đầu vào vai Captain, giọng nói bị ngắt quãng nhỏ dần theo âm
thanh của pháo hoa sắp tàn trên trời.
“Mình mệt rồi, đi
ngủ thôi ~”
Woa... Mình rất thích shot này của bạn nha (=^-ω-^=)
ReplyDeleteÀ mà bạn cho mình hỏi là câu chuyện thời trung học của Acchan là bạn hư cấu hay là thật vậy? Câu chuyện dễ thương quá (*≧▽≦) thật muốn xem những tấm ảnh đó ghê
Chuyện học chung trường trung học thì hồi đó Acchan có nói trên blog hồi các bạn tốt nghiệp, còn chuyện xảy ra thời đó thì không có thật bạn ơi chứ nếu có thì giờ Taka đã ngồi post mấy cái đó lên 755 rồi chứ không phải là bản tự kỷ với mèo đâu =)))
DeleteThôi thì hãy cứ tưởng tượng ra Acchan đang làm mấy trò đó đi là thấy vui rồi =v= Mình cũng muốn thấy nữa ~
Tiếc quá k phải thật TwT cơ mà nếu là thật mình dám cá là Taka sẽ k share hàng đâu :v chắc ỉm đi để đêm đêm đem ra ngắm ấy chứ www
Delete