No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Saturday, February 21, 2015

[Multiple Shots] Peter Pan Syndrome (03)

Title: Peter Pan Syndrome
Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: PG
Status: Ongoing

Summary: "Một chuyến hành trình ngược dòng ký ức, dù đã biết kết quả sẽ như thế nào nhưng tôi vẫn muốn đắm chìm trong đó, để rồi khi giật mình tỉnh giấc, tất cả chỉ còn là hoài niệm về một thuở xa xăm. Tôi ước gì cả hai chúng tôi mãi là trẻ con, để khi ấy tôi có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa tay lên xoa đầu cô như một người lớn mỗi khi cô ấy khóc. Quan trọng hơn, nếu là trẻ con, tôi sẽ được nghe cô ấy thì thầm "Mình yêu cậu" mỗi ngày, sẽ không để vụt mất cơ hội đó, tôi sẽ trả lời cho cô ấy tình cảm của tôi và tất nhiên, sẽ không có người con trai đó bước vào câu chuyện của riêng tôi và Atsuko. Ước gì chúng tôi không trưởng thành. Ước gì Peter Pan có thật. Ước gì, cô ấy là của tôi..."






...


Cơn bão không chờ đến lúc sẩm tối mới bắt đầu xuất hiện, chiều hôm sau, một ngày dài đến nhàm chán xen giữa tiếng sấm âm ỉ đằng sau khoảng trời xám xịt lộng gió, một trận mưa tuyết ập xuống con phố Akihabara ngay khi tôi vừa bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi cách nhà hát vài con đường. Buổi tối hôm qua, sau khi tôi và Atsuko xuống tàu ở ga Tokyo, trời chỉ vừa mới sập tối. Không muốn phí phạm khoảng thời gian hiếm hoi và rãnh rỗi được ở bên nhau nên cho dù khi ấy đã là khá muộn so với những người khác, cả hai chúng tôi vẫn quyết định đi lễ đền thờ và đến tiệm ăn yêu thích của Atsuko để dành cả buổi tối còn lại trong căn phòng nhỏ bé ấm áp với ánh đèn vàng dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian. Chúng tôi nói về nhiều thứ, phần lớn là nỗi ấm ức của Atsuko khi nghĩ đến giáo sư Velaquez và cái thái độ trông có vẻ kệch cỡm của ông khi ra vẻ như ta đây là kẻ có học thức sâu rộng và hiểu biết nhiều điều trên thế giới. Tôi ngồi yên không dám lên tiếng phản đối hay nói đỡ lấy một lời cho ông bạn già của thầy tôi bởi vì có nói ra thì Atsuko cũng sẽ tìm cách phản ứng lại và sau đó, giống như cái cách mà cô thường làm khi kết thúc cuộc tranh cãi giữa chúng tôi, Atsuko sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt uất ức rồi buông ra một câu nói bình thản nhẹ tênh: “Vậy ra cậu thích giáo sư Velaquez hơn là mình hả Minami?”.

Suốt cả buổi tối ở cùng với Atsuko, tôi không dám mở miệng hỏi cô một câu nào về lời nói của cô lúc trên tàu về lại Tokyo. Có lẽ khi ấy không phải là lúc, khó khăn lắm Atsuko mới trở lại như bình thường mà cười nói thản nhiên như thế, tôi cũng không muốn phải phá hỏng thêm bất cứ phút giây nào của hai chúng tôi nữa. Cả ngày hôm nay đã đủ tệ hại rồi, hoặc ít ra là tôi nghĩ thế. Một ngày không đủ để tôi chứng minh với Atsuko là Tokyo vẫn còn nhiều điều mà cô ấy chưa biết hết, nhưng khi tôi nói điều đó, cô chỉ mỉm cười thì thầm với tôi rằng cô sẽ gọi cho tôi sau và nhanh chóng biến mất khi bước vào trong chiếc xe hơi đang chờ sẵn ở ngoài nhà hàng cùng với ánh mắt khó đoán được thái độ của tay nghệ sĩ mà cô ấy sắp kết hôn thông qua ô cửa sổ mờ đục sương đêm, bỏ lại tôi ngồi đấy trong im lặng, dõi theo hình bóng cô biến mất vào trong chiếc xe nhỏ đang dần khuất dạng. Khi ấy đã quá nửa đêm, tôi trở về nhà vào đúng một giờ sáng, tâm trạng khó đoán được là buồn hay vui, chỉ là một đống cảm xúc bị trộn lẫn vào nhau thành một khối nặng trĩu đè lên trên trái tim mình.

Quay trở lại với thực tại tối đen trước mắt, khi tôi trở ra khỏi cửa hàng tiện lợi cùng với một gói cơm nắm, mẫu bánh mì khô khốc kẹp vài miếng thịt nguội và vài xu lẻ chưa kịp cất vào túi, Oshima Yuko, nữ diễn viên hàng đầu Nhật Bản đã hào hứng chạy đến đập vào vai tôi mừng rỡ với đôi cánh thần tình yêu trên vai, theo sau là Kojima Haruna đang rất bình thản phủi tuyết khỏi mái tóc ẩm ướt của mình. Hai người bọn họ kéo tôi vào trong cửa hàng trở lại để đòi tôi trả tiền cho bằng được hai ly mì nóng hổi nhân dịp lâu ngày gặp lại mà không hề để ý rằng thực tế tôi vừa mới nói chuyện với Haruna xong chỉ mới buổi trưa nay. Cơn bão dữ dội ném từ trên khoảng không xám xịt và tối đen xuống thành phố cơ man nào là tuyết, những cây cổ thụ ở góc đường co ro khi từng đợt gió lạnh căm quét qua, cuốn đi những chiếc lá yếu ớt đang cố bám trụ trên cành cây trơ trụi. Ba người chúng tôi tìm được một bàn trống trong cửa hàng chật chội để tránh bão, tranh thủ lúc Yuko và Haruna đang vừa ăn vừa làm những chuyện mà thường ngày chẳng ai thèm quan tâm tới, tôi vội vã ăn nốt phần cơm nắm của mình và ngước nhìn đồng hồ để kịp quay lại nhà hát thu xếp cho xong công việc của mình.

Tiết trời đầu tháng ba khá lạnh, đã hơn mười lăm phút trôi qua nhưng cơn bão vẫn chẳng có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại, tôi gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, đưa mắt nhìn ra mảng bóng tối còn sót lại trên con phố Akihabara đang tan dần vào trong bầu không khí u ám và lạnh lẽo, đúng lúc Yuko đặt xuống bàn chiếc ly trống rỗng của chị ấy, ngước nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ như thể tôi là một kẻ rỗi hơi nào đó vừa tọc mạch vào chuyện của chị, giọng nói nghịch ngợm như mọi khi pha lẫn chút gì đó bực tức khi Yuko thở dài và nhìn sâu vào mắt tôi.

“Takamina, tối qua Acchan đã đến nhà chị đấy.”

Câu nói của Yuko làm tôi suýt chút nữa thì bị nghẹn, miếng bánh mì nhạt nhẽo và khô khốc chẳng có chút mùi vị gì bỗng trở nên mặn chát khi tôi cắn trúng miếng thịt muối lẩn khuất trong đó. Rõ ràng tối qua tôi đã đi cùng với Atsuko rất trễ và đón cô ấy là cái tên kia, chẳng liên quan gì đến Yuko hết. Mọi khi, nếu cảm thấy không muốn ngủ ở nhà mình, cô sẽ ôm gối qua gõ cửa nhà Mariko với cái lý do cũ rích rằng “Nhà chị ấm áp lắm cơ”, nhưng tất nhiên, tôi hiểu ý định của cô ấy còn rõ hơn bất cứ ai, Mariko nấu ăn vừa ngon lại vừa rất hiện đại, sang nhà chị ấy vừa được ăn no lại còn hưởng đủ thứ tiện nghi, quá hợp với sự lười biếng ngẫu hứng của Atsuko còn gì. Yuko đưa mắt nhìn tôi, khẽ chép miệng khi Haruna nhắc rằng miệng chị ấy còn dính mì, ánh mắt kỳ lạ mà tôi khó đọc được rõ cảm xúc, không hiểu được Yuko đang nghĩ gì. Oshima Yuko là người rất đơn giản, theo cá nhân tôi là thế, vậy nhưng tôi lại không thể hiểu được trong đôi mắt chị là những suy nghĩ gì, những lo toan gì, nó như một bức màn u tối mà tôi không thể vén lên được, còn Atsuko, phức tạp hơn, khó hiểu hơn, nhưng đằng sau sự che đậy giả dối ấy, xúc cảm của cô mờ nhạt hiện lên như làn sương mờ mà ở đó, bất kể là điều gì, tôi cũng có thể đọc ra được. Là do Atsuko không giỏi che đậy hay là do tôi chỉ có thể hiểu được duy nhất mình cô?

Yuko uống hết ly cà phê thứ hai trong ngày của mình khi chờ tôi từ từ nhận thức rõ được chuyện gì đang diễn ra ở đây. Haruna im lặng ngắm nhìn cơn bão tuyết tháng ba đang dần bao trùm lên Tokyo bức màn xám xịt và âm u của nó, vài mảng màu tối đen điểm lên trên khung cảnh của buổi chiều muộn không ánh mặt trời, Yuko nhướn mắt nhìn tôi, vài sợi tóc nâu vén ra sau mang tai rũ xuống khuôn mặt chị ấy, như thể đang chờ đợi ở tôi một câu nói, cho dù đó là câu hỏi hay câu trả lời.

“Hay thật. Có lẽ cậu ấy không ngủ được,” tôi đáp một cách nhàn nhã, không cảm xúc, nhưng thật ra là đang cố che giấu sự quan tâm của mình khi nghe thấy điều đó. Và lúc nhìn thấy nét mặt của Yuko, tôi nghĩ điều chị ấy muốn làm nhất bây giờ chính là đi tới và đánh cho tôi mấy cái để tỉnh ra.

“Đêm hôm qua, quản lý của chị nhìn thấy Acchan ngồi bệt trên đường, có vẻ rất gấp gáp và bực tức nhưng hỏi gì cũng không trả lời, nhà con bé khá xa, thế là anh ta dẫn em ấy về nhà chị và để con bé lại đó mà không thông báo lấy một tiếng. Acchan không nói không rằng xuất hiện trong phòng chị ngay khi chị vừa tắm ra, ôm mấy cái gối trên giường và nhất quyết không chịu về nhà, vẻ mặt u ám đó suýt nữa dọa chết chị đấy,” Yuko trông có vẻ giận dỗi nhưng nhìn kỹ thì biết ngay chị ấy đã rất lo cho Atsuko, ngay cả việc cậu ấy bỗng dưng ngồi trên đường và trông hốt hoảng đã là một điều không tưởng. Nếu như có tay nhà báo nào phát hiện ra thì hẳn trang báo hôm nay lại có thêm vài tin tức đủ làm rung động cả nhà hát, còn các thực tập sinh thì thể nào cũng nháo nhào lên đi tìm tôi để hỏi han đủ kiểu. Nhưng rõ ràng tối qua bạn trai cậu ấy đã đưa Atsuko về, lý gì cô lại được quản lý của Yuko tìm thấy và đưa đến nhà chị ấy cơ chứ? Tôi không thể hiểu nỗi mà cũng không muốn hiểu, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy đến với cô ấy vậy, những suy nghĩ rời rạc nối tiếp nhau chạy trong đầu tôi như đoàn tàu lướt trên vùng bình nguyên rộng lớn hướng tới những địa điểm mơ hồ, một nỗi hoang mang cũng dần hình thành trong tâm trí tôi, về Atsuko, và về cả bạn trai cô ấy nữa.

“Em ấy cãi nhau với bạn trai, nghe bảo là bởi vì Acchan đã ra ngoài cho đến tận khuya với một ai đó mà không thèm nói với anh ta một tiếng nào cả,” Nhận thấy những băn khoăn của tôi và đoán chừng tôi chuẩn bị mở miệng hỏi điều gì, Yuko đã ngay lập tức lên tiếng trả lời giùm những thắc mắc của tôi mà không cần lấy một câu hỏi nào. Haruna vẫn chẳng thèm quan tâm đến hai chúng tôi, chị ấy bắt đầu lười biếng vẽ lên lớp kính mờ đục trong suốt những hình ảnh không rõ là gì, nhưng vẫn kín đáo đưa mắt liếc nhìn tôi đằng sau cái bàn, đang ngồi nói chuyện với Yuko cùng mẩu bánh mì và miếng thịt muối mặn chát như thể ám chỉ rằng tốt hơn có chuyện gì thì cứ nói hết ra đi và hai người họ sẽ tìm cách giải quyết. Tôi nhìn trân trân vào mắt Haruna, tiếp lời chị ấy trong cuộc đấu mắt không đầu không đuôi kỳ quái này, rằng tôi chẳng biết phải nói sao cho hai người họ hiểu được về chuyến đi bí mật của cả hai, lại cũng chẳng muốn cho ai biết chúng tôi đã ở cùng nhau và làm những gì, tại sao tôi phải chia sẻ với người khác những kỷ niệm đẹp đẽ có khi là cuối cùng của tôi với người mà tôi yêu thương nhất nhỉ? Nhưng chừng như hiểu được tôi đang nghĩ gì, Yuko liếc nhìn sang cắt đứt cuộc đấu mắt của tôi và Haruna, chị ấy thở dài một tiếng rồi buông ra câu nói nhẹ tênh:

“Acchan bảo rằng bạn trai em ấy đã đẩy nhanh tiến trình của mình và hoàn thành xong khóa học ở đại học Musashino rồi. Anh ta nói muốn Acchan mau chóng kết thúc mọi việc đi, họ sẽ sang Anh vào tuần sau, không phải là cuối mùa xuân nữa.”

Khi nghe Yuko nói thế, đầu óc tôi đã chẳng còn có thể nghĩ đến bất cứ thứ gì nữa rồi. Những hình ảnh của người đan ông đó giống như ảo mộng mà tôi không bao giờ muốn nhắc tới, lập lòe trôi nổi giữa hư không như cánh bướm đêm đầy xa lạ và nguy hiểm, như thể anh ta sẽ tận dụng mọi cơ hội có được để tách Atsuko ra khỏi Tokyo càng sớm càng tốt, hoặc là không phải Nhật Bản, mà là khỏi tôi, Takahashi Minami.

“Họ đã cãi nhau rất dữ dội và rằng anh ta đã bảo Acchan tốt hơn là nên ở nhà ngoan ngoãn chuẩn bị làm một người vợ hiền đi chứ đừng dan díu qua lại với cái đám bạn bè rỗi hơi của em ấy nữa,” Yuko tiếp tục, nhấn mạnh những từ ngữ ám chỉ chúng tôi, khuôn mặt chị ấy đỏ lên như thể những lời nói đó vừa động đến một điều gì đó rất quý giá và quan trọng với bản thân chị. Tôi gần như bóp nát chiếc cốc giấy đựng cà phê nóng trong đó khi nghe thấy những gì mà anh ta đã gọi chúng tôi, một đám rỗi hơi chuyên đi làm nhưng trò kỳ quặc khác người mua vui ở khu Akihabara á? Một sự xúc phạm quá nặng nề khiến tôi ngay lúc đó, dù đã dặn bản thân mình phải kiềm chế lại nhưng cũng không thể không tức giận khi nghĩ đến những lời nói đó của anh ta. Nếu anh ta gọi tôi như thế, tôi cũng sẽ không tức điên lên đến nỗi muốn cho anh ta vài cái tát vào mặt, nhưng anh ta không chỉ nói tôi mà còn ám chỉ đến những người bạn thân thiết nhất của tôi nữa, mà không những thế, còn có cả Atsuko, bởi vì trước đây, cô cũng là một thành viên của AKB còn gì. Và những lời nói của anh ta, tuy chỉ gián tiếp được kể lại qua lời của Yuko thôi nhưng cũng đủ khiến tôi phát điên lên, tôi không thể tha thứ cho bất cứ ai nói về gia đình thứ hai của tôi như thế, kể cả khi đó là cái tay mà người tôi yêu nhất trên đời đã chọn làm bạn trai và sắp tới đây sẽ kết hôn với hắn.

“Yuko, hôm qua em đã đi với Atsuko đấy,” Tôi thú thật như thế và Haruna thôi không lườm tôi nữa, sự căng thẳng của chị ấy biến mất khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm biết bao, nhưng vừa lúc đó, bắt gặp Yuko lại khiến tôi cảm thấy lo lắng hơn trăm lần,

“Nè Takamina, em có suy nghĩ gì khi làm thế không vậy? Không đùa đâu, kể cả khi em là người hiểu Acchan nhiều nhất trong AKB, em cũng không thể hiểu được em ấy đang nghĩ gì đâu,” Yuko nhíu mày nhìn tôi. Ngoài trời, bão tuyết bắt đầu tan, nhưng hệ quả là con đường trải nhựa gần như đóng băng và bầu không khí lạnh cóng tê tái bắt đầu len lỏi ùa vào trong cửa hàng tiện lợi ấm cúng. Tôi để ý thấy cà phê của mình bắt đầu nguội đi nhanh như thể có ai đó vừa bỏ vào trong chiếc cốc giấy vài viên đá lạnh.

“Em còn chẳng thể hiểu được hết cậu ấy nữa mà,” tôi buộc miệng, vội vã uống hết cà phê của mình khi nhận ra trời đã gần tối, ở bên ngoài, đèn đường đã được mở sáng trưng, in xuống đất vô số những bóng người dài ngắn khác nhau, bị bẻ gãy thành từng đoạn và in trên bức tường của những ngôi nha san sát hai bên đường. Tôi thanh toán hết tất cả chi phí của bữa ăn nhẹ cho cả ba người rồi chỉnh lại áo lạnh của mình, vừa đúng lúc Haruna ném cho tôi một cái khăn choàng màu đỏ đan bằng len trong túi xách của chị ấy, rồi với cái vẻ hờ hững mọi khi, chị chỉ thờ ơ nói đúng một câu:

“Quà Giáng Sinh của Acchan.”

“Thế còn em thì sao?”

“Hết len rồi.”

Haruna ném cho tôi một câu nói thờ ơ như vậy rồi quay lại tiếp tục uống hết cà phê và ăn cho xong ly mì đã nguội ngắt từ lúc nào. Tôi nhìn hai người họ lần nữa rồi đẩy cửa bước ra khỏi cửa hàng, từng đợt gió lạnh táp vào mặt tôi những hạt tuyết li ti trong trẻo, gần giống nước mưa, nhưng nó tinh khiết và xinh đẹp hơn, cũng lạnh hơn gấp trăm nghìn lần. Cái khăn choàng của Haruna được đan rất khéo léo và tỉ mỉ, từng mối nối và cả hai chữ cái A và M ở mỗi đầu của chiếc khăn đều được đan cẩn thận và chăm chút như thể chị ấy nâng niu nó còn hơn cả người yêu mình là Oshima Yuko. Nhưng điều duy nhất tôi không hiểu được chính là vì sao chỉ một cái khăn mà Haruna có thể đan dài đến mức này, hình như còn dài hơn cả người tôi nữa, và nhìn vào thôi thì đã biết lý do vì sao chị ấy hết len rồi, tất cả, dám chắc cả cuộn len ấy chứ, đều đã bị dùng hết chỉ để đan một cái khăn choàng cổ làm quà Giáng Sinh cho Atsuko, trễ gần cả ba tháng

Nhưng tôi không có tâm trạng để nghĩ đến việc đó nhiều, bởi vì lúc này đây trong tâm trí tôi chỉ có mỗi hình bóng Atsuko cùng hàng trăm câu hỏi không lời giải đáp, chúng cứ thế bay lơ lửng rồi tan biến vào không trung, nụ cười của cô cũng mờ dần theo, rồi một lúc nào đó, khi giật mình tỉnh lại, tôi không thấy Atsuko đâu nữa. Khi đó, tôi biết chắc rằng mình sắp mất cô thật rồi. Tôi chạy trên khắp mọi con đường trong khu phố Akihabara, bỗng dưng trong đầu tôi lại xuất hiện cái ý nghĩ rằng Atsuko sẽ không đi đâu hết, cô vẫn ở đây đợi tôi mà thôi, rằng sẽ chẳng có chuyện rồi đây cô sẽ rời khỏi tầm tay tôi vĩnh viễn và biến mất ở nơi tận cùng thế giới. Không thể thế được đâu, và tôi bỗng ước gì Atsuko hãy cứ ở lại đây, kể cả khi phải đổi tất cả những gì thân thuộc nhất của mình, tôi vẫn muốn cô đừng rời xa nơi đây. Từ sáng đến tận lúc gặp Yuko, Atsuko không hề gọi cho tôi lấy một lần dù cho tôi có chờ đợi cả ngày như một kẻ ngốc, và cả trong lúc tập nhảy, đầu óc tôi vẫn chỉ quanh quẩn bên cạnh chiếc điện thoại nằm trong túi xách và cầu mong nó reo lên những giai điệu trong trẻo thánh thót, thế nhưng, mọi thứ vẫn cứ trơ ra đó như trêu ngươi, cô vẫn không gửi cho tôi bất cứ thứ gì, kể cả một tin nhắn. Trên khắp mọi nẻo đường tôi chạy qua, chẳng có bóng hình thân quen ấy, dù cho người người bắt đầu đổ ra phố và tuyết đã ướt đẫm tóc mình, tôi vẫn nuôi hy vọng sẽ nhìn thấy Atsuko và kéo cô ấy lại bên mình, nói với cô tất cả những gì mình vẫn còn để dở. Rằng tôi yêu cô thế nào và bản thân đã ngu ngốc ra sao khi để mất cô trong tay của người tôi không hề quen biết. Tôi muốn trân trọng từng giây phút còn lại ở bên cô, kể cả khi cô sẽ biến mất như một ngôi sao băng lướt vội qua cuộc đời tôi, dù rằng rồi đây cô sẽ có một gia đình hạnh phúc ở một chân trời xa xôi nào đó, tôi vẫn sẽ yêu cô và giữ lại hết tất cả những kỷ niệm này. Nhất định tôi sẽ gặp lại Atsuko, bằng mọi giá, tôi phải gặp được cô.

Giống như thể từ một nơi xa xôi ở tận chân trời, có ai đó đã nghe được lời cầu khẩn từ tận trái tim tôi, vang vọng cả một khoảng không lúc này đã nhập nhoạng tối, tôi tìm thấy Atsuko ở trước một hiệu sách gần sân ga, cô đứng ngoài vỉa hè, áp mặt vào làn kính trong veo buốt giá, say sưa ngắm nhìn những trang sách dưới ánh đèn vàng ấm áp như thể đó là ước mong lớn nhất của cuộc đời cô. Tôi bước lại gần Atsuko, run rẩy đưa tay chạm vào mái tóc cô. Bàn tay tôi lạnh buốt, mái tóc cô mềm mượt chảy xuống trên đôi bàn tay tôi, Atsuko không quay lại, vẫn nhìn vào cửa kính, cô khẽ nhắm mắt lại thì thầm, giọng rất nhỏ, nhưng mỏng manh và nhẹ tựa như gió thoảng qua tai, để lại trong tôi một cảm xúc mơ hồ khó nói thành lời:

“Minami lại tìm được mình rồi nhỉ.”

“Cậu sẽ đi thật hả?” Tôi hỏi trống không, Atsuko vẫn nhìn vào tôi trong tấm kính phản chiếu kia, có vẻ đang xem xem tôi thảm hại đến chừng nào. Nét mặt cô dường như chẳng mang chút cảm xúc nào, tất cả chỉ là sự vương vấn những hoài niệm xưa cũ của Tokyo như thể những trang sách trong kia chính là một phần mà cô không nỡ bỏ lại, chút gì đó lưu luyến ánh lên đằng sau đôi mắt nâu trong veo xinh đẹp, tôi đứng đó lặng im ngắm nhìn cô, cố gắng khắc ghi tận sâu trong tim hình bóng ấy cho những năm tháng về sau.

“Hôm qua bọn mình cãi nhau. Anh ấy đã rất giận đấy,” Atsuko hững hờ đáp lại, vờ như thể cô không hề quan tâm đến câu hỏi của tôi. Rất kiên nhẫn, tôi lặp lại câu hỏi của mình một lần nữa, nhưng vẫn như thế, cô chỉ nhàn nhạt nói tiếp những gì mình nghĩ, bỏ qua cả sự gấp gáp vội vã của tôi.

“Anh ấy bảo rằng mình không được đi với cậu nữa và trông có vẻ rất quyết tâm. Nhưng mình mặc kệ, mình không phải em gái anh hay gì mà lại bị anh quản lý như thế, dù rằng mình bảo hôm nay đi xem phim nhưng chắc chắn sau đó Minami phải đi lấy poster về cho mình đấy. Mình còn chẳng biết hôm nay họ chiếu phim gì nữa ấy,” Atsuko bĩu môi vẽ lên kính những dòng chữ vô nghĩa bằng tiếng Anh và cả tiếng Nhật, nhưng tôi không đọc được cô viết gì, vì những chữ katakana và hiragana của Atsuko đều là vài ba nét rời rạc rồi đứt hẳn, cứ như cô muốn giấu tất cả những suy nghĩ của mình vào trong từng câu chữ không rõ ràng được vẽ lên bằng hơi nước mờ đục, sớm mất đi dưới cái lạnh của từng đợt gió mùa đông tràn về trên khắp Tokyo.

“Này, rốt cuộc là cậu...”

Tôi bắt đầu mất bình tĩnh và lên giọng, nhưng như thể đã nắm rõ con người tôi đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất, lại một lần nữa cô cắt ngang lời tôi bằng giọng nói lãnh đạm của mình, chăm chú ngắm nhìn những tinh thể nước mà cô vạch ra thành từng chữ cái dần bay hơi trong không trung.

“Cậu bảo rằng mình vẫn chưa hiểu hết được Tokyo này chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thế nhưng bây giờ nếu mình nói rằng mình sẽ chỉ có một buổi tối nay mà thôi, liệu cậu sẽ hào phóng dẫn mình đi xem phần còn lại của thành phố này chứ? Hay Minami sẽ bắt mình về nhà và bảo mình tốt hơn nên ở cùng bạn trai trước khi chúng mình rời Nhật Bản?”

Cô hỏi thế, một câu hỏi dễ khiến tôi phát điên trước sự bình tĩnh đến không tưởng của cô. Atsuko nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiểu, tôi chẳng thể nào đọc được, gần như trống rỗng mà cũng chứa đầy những xúc cảm, tựa như một ảo giác kỳ lạ tôi chưa từng tiếp xúc, tôi nhận ra sợi dây nối tôi và cô đang dần đứt thành hai đoạn chỉ mỏng manh rồi tan biến mất trong không trung. Cô đứng tựa người vào kính, trông có vẻ do dự trước vẻ mặt của tôi, nụ cười dửng dưng cô tự vẽ lên mặt mình như một chiếc mặt nạ đầy giả tạo mà tôi chỉ muốn đưa tay tháo nó xuống. Cô nhịp chân, co mình dưới mái hiên hiệu sách khi cơn gió lạnh căm quét qua con phố, vung vãi những dải sương mờ nhạt lượn lờ khắp nơi, đôi mắt nâu dán chặt vào vẻ mặt hẳn là rất ngố của tôi, chờ đợi một câu trả lời. Tôi nheo mắt, nhưng rồi chỉ có thể thở dài chịu thua trước sự cứng đầu của Atsuko. Cô không nói ra, mà sẽ chẳng bao giờ cô chịu thừa nhận là mình đang yêu cầu một điều gì đó nghe có vẻ khá vô lý như thế này, nhưng cái cách cô kín đáo nói thế đã đủ để tôi hiểu được rằng, ý của cô là “Hoặc cậu đưa mình đi chơi và mình sẽ suy nghĩ lại, hoặc cậu đưa mình về nhà và hết tuần sau thì chúng ta sẽ vĩnh viễn nói lời tạm biệt.” Quá đơn giản mà cũng quá phức tạp, đúng như kiểu người của Atsuko.

Tôi nhìn Atsuko một lúc lâu sau cho đến khi nét mặt cô dần chuyển sang vẻ đau đớn và xúc động, rồi chỉ có thể thở dài, tôi chìa tay ra trước mặt cô, gần như là bị ép buộc, cô cũng nắm lấy tay tôi, mỉm cười rạng rỡ hệt như những khi cô lôi kéo ép buộc tôi tham gia mấy trò quậy phá chung với mình và Yuko, trong một giây phút nào đó, cảm giác thân thuộc của những ngày xa xưa như ùa về trong tôi, khi tôi nhìn thấy nụ cười của Atsuko và cái cách cô trở nên vui vẻ như thế, tôi nhận ra rằng, đã từ rất lâu rồi, Atsuko đã đánh mất đi nụ cười mà tôi vẫn luôn yêu thương và trân trọng, nó lạc đâu đó trên chuyến tàu của những cảm xúc đang lướt đi trên vùng bình nguyên bao la dưới ánh trăng. Cô siết chặt tay tôi, khẽ thì thầm khi tôi kéo cô băng qua con phố bị lấp đầy bởi một màu trắng mênh mang của tuyết:

“Ở cạnh mình hết đêm nay nhé.”


Nhà hát vẫn còn sáng đèn khi cả hai chúng tôi chậm chạp bước vào từ cánh cửa chính màu nâu mà tôi rất ít khi dùng đến, cả người lạnh ngắt vì gió tuyết nhưng tay của Atsuko lại ấm đến nỗi tôi dường như không dám tin vào xúc giác của mình khi chạm vào chúng. Hầu hết chúng tôi vẫn thường sử dụng lối đi tắt dành cho các thành viên bằng thang máy ở dưới tòa nhà, nhưng hôm nay, tôi quyết định đưa Atsuko trở lại nơi đã bắt đầu tất cả mọi việc, kể cả mối quan hệ của chúng tôi, một cách thầm lặng để kết thúc chuyến đi ngược về quá khứ. Nhân viên gác cổng không mấy ngạc nhiên khi thấy tôi và Atsuko, như mọi khi, anh ta ừ hử làm như không quan tâm, giúp tôi đẩy cửa vào trong nhà hát đã tắt đèn tối om, chỉ còn lại ánh sáng từ các lightsticks vẫy trong không trung cùng ánh đèn nơi sân khấu mà một sub unit nào đó của các thực tập sinh đang biểu diễn, âm thanh của sự phấn khích và niềm vui tuổi trẻ ánh lên trên nét mặt của 250 con người đang bị cuốn hút vào buổi diễn, không hề hay biết gì đến sự xuất hiện của chúng tôi.

Atsuko thở hắt ra một cách hạnh phúc khi sự ấm áp của nhà hát dịu dàng bao bọc lấy chúng tôi từ trong góc tối khuất đèn đằng sau hàng ghế khán giả. Tôi không nhớ nỗi đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng cả hai người cùng đứng trong nhà hát, có lẽ là vào buổi lễ tốt nghiệp của cô cách đây hơn hai năm, một quãng thời gian khá dài đủ để con người ta cảm thấy lạ lẫm đối với những thứ tưởng chừng như đã quá quen thuộc với bản thân. Atsuko là một trường hợp như vậy. Trong bóng tối đang che khuất chúng tôi, cô chậm rãi xoa hai tay vào nhau, đôi mắt nâu sáng rực một niềm mong mỏi và cả băn khoăn khi cô quét ánh nhìn khắp một vòng gian phòng lớn rồi dừng lại nơi hai cây cột với những dải ruy băng hồng quấn quanh, đã nhiều hơn hẳn ba cái kể từ lễ kỷ niệm cuối cùng mà Atsuko tham gia cùng chúng tôi.

“Đã cao hơn cả cậu rồi cơ à?” Cô mỉm cười khúc khích chỉ tay hướng về phía gần sân khấu, nơi mà ở đó, vài khán giả đang nhìn chằm chằm vào trong góc khuất để nhìn cho rõ thành viên mà họ yêu quý.

“Dám cá cậu cũng phải nhón chân mới đứng tới được,” Tôi lẩm bẩm thế, nhưng tất nhiên Atsuko chẳng mảy may gì lắng nghe đâu, bởi vì cô đang mải miết say sưa ngắm nhìn những cô bé trong các bộ trang phục sặc sỡ nhảy múa trên sân khấu bằng cả nhiệt huyết và niềm đam mê của mình. Với nụ cười rạng rỡ luôn ánh lên trên nét mặt, các thực tập sinh tỏa sáng trên sân khấu đã có từ cái thời chúng tôi còn rụt rè nhìn nhau bằng ánh mắt ngại ngùng, nét hạnh phúc ngời sáng trên nét mặt các em. Và Atsuko, chẳng biết từ lúc nào đã ngồi bệt xuống sàn nhà, chẳng nhìn thấy được bất cứ thứ gì, nhưng cô vẫn lặng thinh lắng nghe bài hát được biểu diễn lại từ một stage của team A, rồi cứ thế mà lẩm nhẩm hát theo, giọng cô rất nhỏ và yếu vì đã lâu rồi không hát lại, thế nhưng, khi nghe được giọng hát mềm và êm dịu đó của cô, nó như khơi gợi lại trong tôi một niềm sâu lắng nào đó đến nỗi nói không lời, và cứ thế để cho cô hát cùng các thực tập sinh, không hề nhận ra một giọt nước mắt thầm lặng đã lăn dài trên gò má cô.

Chúng tôi ngồi xem buổi biểu diễn trong góc khuất tối tăm và ẩm ướt đó một cách thầm lặng, cho đến tận khi màn MC chán ngắt, nói thẳng ra là vậy kéo dài hơn năm phút khiến Atsuko cảm thấy phát nản, cô tựa vào người tôi, dụi dụi mắt như thể cố ngăn cơn buồn ngủ xâm chiếm và phá hỏng mất buổi tối của cả hai. Thời gian trong nhà hát như trôi chậm hơn hẳn, tôi chẳng thể tìm thấy một cái đồng hồ nào trên tường hay nhận biết được bên ngoài thời tiết ra sao, và khi nhận ra Atsuko sắp sửa bỏ cuộc, tôi kéo cô đứng dậy, ra dấu rằng cả hai tốt hơn nên di chuyển đến một nơi khác thú vị hơn là ở lại để xem tiếp buổi diễn mà cả hai đã thuộc lòng từ đời nào. Atsuko vươn hai tay ra để tôi kéo cô đứng lên, một cách lười biếng như thể giờ này đáng lẽ mình nên ở nhà và vùi mình trong lớp chăn dày và cuộn tròn lại như cái cách mà cô vẫn hay làm, Atsuko đi theo tôi len lỏi vào phía đằng sau sân khấu, nơi có một dãy hành lang dài khuất ở đó dẫn đến phòng thay đồ và phòng làm việc của thầy Akimoto. Trong ánh đèn mờ nhạt hắt lại đằng sau sân khấu, Atsuko và tôi quyết định sẽ vào phòng thay đồ để ngắm nghía lại những bộ trang phục lộng lẫy hay cũng để nhớ lại cái cảm giác hồi hộp nôn nao của ngày đầu tiên khi được đứng trên sân khấu.

“Này nhé, tụi mình thường hay đứng thành vòng tròn phải không, sau đó thì nắm tay và đọc khẩu hiệu.”

“Còn Atsuko thì suốt ngày cứ nhảy nhót với Miichan làm mấy trò đùa khó hiểu.”

Atsuko bĩu môi bất mãn, cô đánh nhẹ vào vai tôi rồi nhảy lên chiếc ghế ngay gần bàn trang điểm, ngồi vắt vẻo trên đó và chăm chú nhìn những món đồ bày la liệt của các thực tập sinh. Mới đầu, cô cầm những chiếc nơ lên và mỉm cười, sau đó, cô đặt lại chỗ cũ và thoáng trầm ngâm, đôi mắt nâu lặng lẽ ngắm nhìn mình trong gương, quan sát từng đường nét trên khuôn mặt, mái tóc và cả dáng vẻ trưởng thành của bản thân. Một cái gì đó vỡ tan trong cô, Atsuko buông rơi chiếc lược cô đang chải mái tóc mình, nhìn trân trân về ảo ảnh của tôi trong gương, đang bất lực nhìn cô trôi nổi trong mớ xúc cảm kỳ lạ, lạc lõng ngay chính nơi mà mình đã lớn lên. Cô không tin, tôi cho là vậy, vẫn không dám nghĩ là mình đã không còn thuộc về nơi này nữa, và có lẽ càng không tin rằng, chỉ vài ngày nữa thôi, cái tên Maeda Atsuko sẽ chìm vào trong quên lãng.

Có quá nhiều kỷ niệm để nhớ lại khi chúng tôi cùng hồi tưởng về dãy hành lang mờ tối đằng sau sân khấu. Có một lần, khi mọi người đã kết thúc buổi tập, tất cả bỗng kéo ra cái hành lang và cứ thế nằm xuống ngủ ngon lành. Hay như lần biểu diễn đầu tiên, bọn tôi đã khóc như thế nào cũng tại cái dãy hành lang đó. Atsuko nói nhiều, nhiều hơn bất cứ lần nào tôi thấy cô, những ký ức tựa như dòng thác ồ ạt chảy tràn về trong tâm hồn cô ấy. Cô cười, rồi lại lặng im. Cô khóc, rồi lại lau nước mắt và dụi đầu vào vai tôi. Những câu chuyện về mọi ngóc ngách trong nhà hát đều được mang ra làm đề tài để kể, tôi lặng im lắng nghe, đôi lúc chỉnh sửa lại vài chi tiết sai lệch, đôi lúc để cho Atsuko tự mình nhìn lại con đường dài mà cô đã đi qua và sắp bỏ lại đằng sau. Cô cứ say sưa nói, say sưa ngắm nhìn, thế rồi, sau một tràng dài bất tận những kỷ niệm, cô nhìn tôi và thì thầm, ánh mắt miên man quanh quẩn đâu đó nơi mà Shinobu đã để sẵn trang phục cho buổi diễn ngày mai.

“Này Minami, tại sao nhà hát này lại chỉ toàn những kỷ niệm đẹp thế này? Cậu thật xấu khi đưa mình đến đây.”

Cô gần như bật khóc khi nói thế, khóe mắt đỏ hoe, đôi gò má hãy còn ướt đẫm nước mắt giấu đằng sau hai bàn tay khi Atsuko áp tay lên mặt, không thèm nhìn ngắm tôi bằng ánh mắt trống rỗng như nhìn ngắm khung cảnh cũ kỹ ám bụi vừa bị lôi ra khỏi đống đổ nát như ban nãy nữa. Tôi không biết phải trả lời cô điều gì, bởi tôi biết Atsuko đang hoài niệm về những tháng ngày hạnh phúc đó, về tuổi thơ đã gắn liền với căn phòng này, không gian này và cả cái nhà hát nhỏ bé trên tầng tám của khu thương mại nằm trong con phố bán hàng điện tử này nữa. Hai chúng tôi lặng thinh, để mặt những xúc cảm đưa tâm trí mỗi người trôi nổi đến những miền không gian khác nhau. Thế rồi, Atsuko buộc miệng nói một câu gì đó mà tôi không nghe rõ, nhưng khi nhận ra được điều cô đang ám chỉ, tôi lại cảm thấy bóng ma của quá khứ đang ám ảnh chúng tôi rõ đến thế nào.

“Giá như chúng ta cứ mãi là trẻ con thì thật tốt quá nhỉ.”

Không gian chìm trong một sự im lặng nhẹ tênh, cả hai chúng tôi nhìn nhau mà chẳng nói lời nào. Có cảm giác như Atsuko đang nắm trong tay một chùm bong bóng rực rỡ sắc màu và bay lên tận trời xanh mặc cho tôi chạy theo và gọi mãi. Rồi một ngày nào đó tôi sẽ đánh mất cô như thế. Rồi một ngày nào đó Atsuko sẽ biến mất theo một cách bí ẩn mà tôi mãi mãi chẳng tìm ra được hình bóng cô nơi đâu. Một lúc nào đó, bóng ma của những ký ức và hoài niệm của Tokyo sẽ cuốn cô ra khỏi cuộc đời tôi, giống như khi cô bước vào đó trong lặng thầm. Ánh mắt chênh vênh không ổn định di chuyển không yên, như thể Atsuko đang rơi vào trong hoang mang và hoảng loạn tột độ. Cả hai nhìn nhau trong im lặng, Atsuko và tôi luôn có cái cách trò chuyện khác thường như vậy, chẳng cần mở miệng nói với nhau câu nào, cô chỉ cần chớp nhẹ mắt và tôi chỉ cần nhìn sâu vào trong đôi nhãn cầu mang sắc nâu nhạt trong suốt ấy, chỉ thế thôi, tôi đã hiểu được những gì cô đang muốn nói rồi. Nhưng âm thanh ồn ã ngoài hành lang đã cắt đứt sự giao tiếp bằng mắt giữa hai chúng tôi, tôi kéo Atsuko vào trong tủ quần áo gần đó trước khi cô ấy kịp mở miệng nói ra câu nào. Liền khi đó, các thực tập sinh ùa vào sau buổi diễn, tiếng ca hát cười đùa vang lên sôi nổi, khung cảnh hỗn loạn trong phòng thay đồ của AKB vẫn chẳng bao giờ thay đổi. Atsuko và tôi ngồi yên trong tủ, gần như nín thở, tránh không để bị phát hiện dù rằng chỉ cần ai đó mở tủ ra thì hai chúng tôi sẽ chết chắc. Atsuko bảo rằng cô không muốn kinh động đến đám nhóc ấy, với các cô bé, việc nhìn thấy huyền thoại của  rạp hát dễ có khi khiến các em ấy không chịu quay trở về nhà sau buổi diễn mất. Một vài trường hợp như vậy đã xảy ra khi Atsuko đến tham dự vài concert của AKB và điều đó khiến cô trở nên sợ hãi mỗi lần nghĩ đến việc sẽ bị vây quanh bởi một đám nhóc thực tập sinh với hàng đống câu hỏi mà cô chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Tủ đồ khá nhỏ nên cả hai chúng tôi phải ôm nhau mới ngồi đủ, khoảng cách giữa cả hai gần đến nỗi tôi có thể nghe được nhịp tim Atsuko đang đập nhanh thế nào và cả làn da lạnh lẽo của cô cùng mái tóc ẩm ướt vì tuyết. Không gian tối đen che giấu cả hai, Atsuko siết chặt lấy tôi, không thấy được khuôn mặt cô, cũng không nhìn thấy được nét hoang mang và hối hả ùa về trong đôi mắt ấy, tôi chỉ biết lắng nghe tiếng khóc lặng câm của cô đang dần bị bóp nghẹt bởi hoài niệm của quá khứ, lênh đênh trôi nổi trong niềm đớn đau, khi cả hai đều nhận thức rất rõ được rằng, rồi chẳng bao lâu nữa, cả hai sẽ phải rời xa nhau mãi mãi.


Tôi giật mình tỉnh giấc khi Atsuko khẽ thì thầm những từ ngữ rời rạc khó nghe trong cơn mộng mị. Sự tĩnh lặng bên ngoài phá vỡ cánh cửa mỏng manh bị kìm nén quá lâu từ nãy đến giờ, khiến cả hai chúng tôi suýt chút nữa thì ngã xuống đất. Atsuko dụi dụi mắt lồm cồm bò dậy khi cánh cửa tủ bật tung ra. Giờ đã là mười giờ đêm, mọi người hẳn đã về hết, bằng vào sự im lặng đến khó tin mà tôi chưa bao giờ nhận ra và cả âm thanh tiếng kim đồng hồ chậm rãi nhích từng chút một, tôi kéo Atsuko đứng dậy và ra hiệu cho cô. Cô nhướng mắt nhìn tôi ra chiều khó hiểu, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra sự khác thường, cô đưa mắt nhìn căn phòng chìm trong bóng tối và chiếc điện thoại với hàng chục cuộc gọi bị bỏ lỡ, Atsuko chỉ biết thở dài chán nản rồi mở đèn lên, ngước nhìn tôi như muốn hỏi rằng giờ cả hai nên làm gì đây.

“Mình nghĩ là chúng ta nên đi ngủ tiếp, dù gì cũng chẳng về được đâu.”

Atsuko ngồi bó gối trên sàn, mân mê những sợi lông vũ mà cô rứt ra từ bộ trang phục của bài “Bird” trong khi tôi đang suy nghĩ xem làm cách nào để cứu lấy đôi cánh kia khỏi bị trụi lông mà không khiến mọi người phát hoảng. Hẳn rằng hôm sau sẽ có tin đồn về việc một con ma nào đó đã phá hư hết trang phục biểu diễn vào buổi tối và rằng an ninh cần tăng lên chặt chẽ hơn cộng với đủ thứ linh tinh khác khiến tôi phải đẩy Atsuko rời xa khỏi giá treo trang phục trước khi ngày mai Shinobu phát hiện ra và giáo huấn cho cô một trận vì cái tật phá phách không chừa của mình.

“Mọi người về hết rồi nhỉ?” Cô thờ ơ hỏi, biết chắc rằng Yuasa-san đã khóa cổng mất tiêu rồi và thang máy thì không dùng được nữa vì dù cho có xuống được tầng trệt thì chúng tôi cũng chẳng thể ra ngoài.

“Ừ. Cậu nghĩ chúng ta có nên đi ngủ không?”

“Mình buồn ngủ rồi. Nhưng mà này, cậu nghĩ buổi tối nhà hát có ma không?” Cô nghiêng đầu hỏi tôi với vẻ tò mò thích thú.

“Không, đừng ngốc thế chứ,” Tôi cáu kỉnh đáp lại, chẳng biết vì sao, rồi cứ thế nắm lấy tay Atsuko và kéo cô ra ngoài, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên và sự chống cự yếu ớt của cô, “Đi nào, chỗ ngủ tốt nhất ở đâu thì cậu biết rồi đấy. Chúng ta có thể lấy mấy cái gối mà thỉnh thoảng hay dùng làm MC và nếu cậu muốn thay đồ thì outfit của Pajama Drive vẫn còn treo trong phòng thay đồ ấy.”

“Ngủ lại nhà hát là một chuyện điên rồ nhất từ trước tới nay.”

Atsuko nhận xét như thế khi cả hai người chúng tôi ngồi trên sàn sân khấu đã được lau sơ qua và hong khô, hai chân đong đưa như thể đây là một chuyện khá thú vị mà cả hai chưa từng trải nghiệm. Ngủ ở nhà hát thì có rất nhiều lần nhưng bị nhốt lại và phải qua đêm bất đắc dĩ thế này thì hẳn là cả hai chúng tôi đều chưa từng làm thế. Trần nhà hát là một màu tối đen khi tôi và Atsuko nằm dài trên sàn sân khấu, tấm đệm dùng để tập thể lực tỏ ra khá có ích khi đóng vai trò làm tấm trải trên sàn. Không mở quạt, tôi và Atsuko nằm co rúc trong mấy cái khăn bông cỡ lớn của các thành viên, tất nhiên là mượn tạm của hai thực tập sinh nào đó và cuộn mình lăn lộn như hai đứa trẻ. Mùa đông không giúp tôi cảm thấy có hứng thú để dễ dàng chìm vào giấc ngủ, nhất là khi ở cùng Atsuko thế này. Không phải tôi chưa từng ngủ cùng cô mà là vì đây là lần đầu tiên chúng tôi qua đêm ở nhà hát trong cái cách kỳ lạ chưa từng có mà hẳn là nếu Oshima Yuko có ở đây thì chị ấy sẽ cười cho cả hai đứa một trận vì “nếu là chị và Nyan Nyan thì hẳn là có khối chuyện để làm đấy”, trích lời Yuko mà tôi tự nghĩ ra.

“Nè Minami, nếu cậu tưởng tượng trần nhà tối đen kia là những vì sao và tấm đệm này êm hơn một chút, cùng với cái lạnh của mùa đông thế này thì hẳn chúng ta giống như hai đứa trẻ đang nằm dài trên đồng cỏ của vùng bình nguyên dưới một bầu trời đầy ắp những ngôi sao sáng tuyệt đẹp nhỉ.”

Atsuko luôn có cách suy nghĩ kỳ lạ và khác thường như thế. Tâm hôn cô là một chuyến xe xuôi ngược khắp mọi miền Nhật Bản và mỗi nơi nó đi qua sẽ luôn để lại một khung cảnh trong trái tim cô. Atsuko có cách tưởng tượng phong phú hơn bất cứ ai khi cô tự vẽ ra bức tranh đẹp như mơ cho cái hoàn cảnh thảm thương của chúng tôi ngay lúc này. Giống như một đứa trẻ mê mẩn với những thứ nó thích dù phải đánh đổi lấy những điều tệ hại, cô mỉm cười rạng rỡ dưới bầu trời sao trong tưởng tượng và giơ hai tay lên không trung như thể bảo tôi hãy thả trôi hết mọi buồn phiền lúc này đi. Nhưng tôi không sao nghĩ thế được, bởi vì trong phút chốc hình ảnh Atsuko trên chuyến tàu hôm qua và cả cuộc trò chuyện với Yuko lúc chiều đã chiếm hết tâm trí tôi. Khi nhìn sang cô đang đung đưa hai tay và hát khẽ khàng một khúc ca nào đó, tôi dường như chẳng thể nào giữ cho mình không vô tình bật ra những câu hỏi dồn dập gợi lại hiện thực đớn đau này. Nhưng chẳng có cách nào khác cả, và chẳng có điều gì có thể cứu rỗi được tương lai chúng tôi, tôi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu và quay sang đối diện với Atsuko, vừa vặn lúc cô cũng nhìn tôi, hai đôi mắt chạm nhau, ánh mắt cô ngập tràn một màu nâu nhạt mênh mang trống rỗng như thể mọi cảm xúc đều đã bị đáy vực sâu hun hút kia nuốt chửng mất. Chần chừ một lúc lâu, vẫn nhìn nhau không chớp mắt, tôi nghe thấy giọng nói mình bật ra khỏi miệng, run rẩy như bị bóp nghẹn bởi sự tuyệt vọng và đớn đau.

“Atsuko, làm ơn kể cho mình nghe về nỗi đau của cậu đi. Mình sẽ làm tất cả để giải thoát cho cậu, chỉ xin cậu một điều duy nhất thôi, ở lại đây với mình, đừng rời xa Tokyo này, và cũng đừng lãng quên những kỷ niệm của hai ta. Làm ơn, bằng mọi giá, kể cả khi mình chỉ là một kẻ vô dụng không thể sánh bằng bạn trai của cậu, hãy để mình được thực hiện cùng cậu những ước nguyện mà cậu đã chôn giấu từ sâu tận trong tim. Mình yêu cậu.”

Chừng như không thể nhận thức được những gì tôi vừa nói ra, Atsuko vẫn cứ mở to mắt nhìn tôi trừng trừng hồi lâu. Cô cắn môi, cụp mắt xuống không dám cử động, gần như run lên vì cái lạnh từ nền đất hay vì cả những gì tôi vừa nói ra. Tôi gần như nín thở, hết thật rồi phải không? Atsuko sẽ đứng dậy, ném cho tôi ánh mắt đớn đau rồi chạy thật xa khỏi tôi đúng không? Cô sẽ tìm đến bên cạnh người đó để trốn đi cùng anh ta, đến một nơi không tồn tại bóng dáng của một người tên Takahashi Minami đúng chứ? Một chuyến hành trình ngược dòng ký ức, dù đã biết kết quả sẽ như thế nào nhưng tôi vẫn muốn đắm chìm trong đó, để rồi khi giật mình tỉnh giấc, tất cả chỉ còn là hoài niệm về một thuở xa xăm. Tôi ước gì cả hai chúng tôi mãi là trẻ con, để khi ấy tôi có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa tay lên xoa đầu cô như một người lớn mỗi khi cô ấy khóc. Quan trọng hơn, nếu là trẻ con, tôi sẽ được nghe cô ấy thì thầm "Mình yêu cậu" mỗi ngày, sẽ không để vụt mất cơ hội đó, tôi sẽ trả lời cho cô ấy tình cảm của tôi và tất nhiên, sẽ không có người con trai đó bước vào câu chuyện của riêng tôi và Atsuko. Ước gì chúng tôi không trưởng thành. Ước gì Peter Pan có thật. Ước gì, cô ấy là của tôi...

Nhưng hiện thực không bao giờ như những gì người ta hằng mong ước, Atsuko sẽ mãi mãi không bao giờ thuộc về tôi.

Cô mỉm cười, một nụ cười sao mà xa vời quá, nó mờ nhạt, nó lẩn khuất đâu đó sau những bức rèm ký ức đang phủ xuống không gian xung quanh chúng tôi. Có lẽ là một lời từ biệt muộn màng chăng. Nhưng lại thế nữa rồi, cô cười, và bỗng dưng bật khóc, đôi mắt nâu miên man đối lập với nụ cười xinh đẹp bị bao phủ bởi làn sương mờ nhạt trong veo, những giọt nước mắt trào ra từ khóe mi, Atsuko níu lấy tay tôi, cô thì thầm thật khẽ, âm thanh gần như bị bóp nghẹt bởi những tiếng nấc lặng câm và đôi bàn tay run rẩy khi cô chạm vào tôi.

“Cuối cùng...” Cô nghẹn ngào, “Cậu cũng nói yêu mình rồi. Mình đã chờ đợi rất lâu, từ cái hồi mười bốn tuổi xa xôi đó.”

Ánh đèn trong nhà hát nhấp nháy liên hồi rồi tắt phụp, tôi chẳng thấy được bất cứ gì nữa. Trong bóng tối nhập nhoạng, đôi mắt tôi chỉ nhìn thấy mỗi mình Atsuko, nằm trên sàn sân khấu, nhìn tôi bằng đôi mắt nâu khó đoán được là buồn hay vui. Rồi cứ thế, cô bất ngờ hôn tôi, đôi bàn tay run rẩy chạm vào làn da tôi lạnh ngắt, vẫn những tiếng nức nở nhẹ tênh, nụ hôn ấy có vị mặn của nước mắt, có chút đắng cay của đớn đau và cả vị ngọt chìm lẩn trong muôn vàn cảm xúc. Atsuko gần như vỡ tan trong những cảm xúc bị bóp nghẹt ấy, cô chới với giữa những buồn vui đau khổ, cô hoang mang và cả bối rối khi tôi đáp lại nụ hôn của cô. Những mộng tưởng và hoài niệm từ một thuở xa xăm ùa về cùng hình ảnh của những đứa trẻ mười bốn tuổi ngơ ngác nhìn nhau ở ga tàu điện trở về Chiba, cùng với bộ đồng phục dài qua gối và cả ánh nhìn ảm đạm đến đáng sợ, tôi không hề nhận ra là Atsuko của tôi đã trưởng thành thế nào, không còn là một cô bé luôn cúi gằm mặt ở góc lớp, không còn là đứa trẻ rụt rè bám sau lưng mẹ ở buổi thử giọng đầu tiên, bông hoa nhỏ bé ấy đã tỏa sáng ở vị trí trung tâm dưới ánh sáng ấm áp của những ngọn đèn sáng lóa, cô ấy đã trưởng thành từ những giọt nước mắt và đớn đau. Tôi đã không biết rằng mình giờ đây đã nhìn Atsuko theo một cách khác, không phải từ hai người bạn, mà là từ góc nhìn của một cô gái đối với một cô gái, là sự lo lắng yêu thương, là những xúc cảm dồn nén quá lâu trong tim từ khi tôi chưa hề nhận ra sự tồn tại của nó. Hàng ngàn lần tôi muốn tìm lại cái buổi tối đầu tiên ấy cùng Atsuko trong nhà hát nhỏ bé trên con phố Akihabara. Hàng ngàn lần tôi muốn tìm lại những ký ức mà tôi ước ao được quay lại chỉ để giữ cho mình một hình ảnh bị đánh cắp trong cái lạnh của đêm, khi tiếng của cơn bão tuyết tháng ba quét sạch đi cả thế giới quanh tôi: Atsuko, vòng tay ôm lấy tôi, những ngón tay cô run rẩy đan chặt vào tôi một cách đớn đau, đôi mắt đẫm lệ. Tôi đưa tay lau đi những giọt nước mắt lấm lem trên mặt cô, nằm cạnh bên ánh nhìn đã đi theo tôi từ ngày ấy. Cô khép mắt, gần như là một lời cầu xin.

“Đừng bỏ rơi mình, Minami. Hãy làm những gì cậu muốn, chỉ xin đừng rời xa mình.”



Khi Atsuko nói câu đó, đôi mắt cô nhắm lại, nụ cười nhạt nhòa hiện lên trên khuôn mặt ngời sáng trong sâu thẳm bóng đêm của nhà hát. Cô ấy thì thầm thật khẽ khàng, và khi ấy tôi nhận ra, niềm khát khao chạm vào nỗi cô đơn từ sâu thẳm trong con người đó đã dâng lên đến tột đỉnh. Tôi đặt tay lên đôi gò má xanh xao lạnh buốt, cảm nhận hơi ấm từ người con gái tôi đã luôn nhìn theo ở cạnh bên. Đêm đó, chúng tôi đã bước những bước đầu tiên, nửa dặt dè e sợ, nửa đau đớn và đắng cay, khi tôi và Atsuko run rẩy phá vỡ đi mọi xiềng xích trói buộc chúng tôi cùng những quy luật hà khắc của nó, ranh giới tình bạn đã mãi mãi chẳng bao giờ tồn tại nữa, và ngày hôm sau, chào đón tôi là ánh mắt trong vắt ngây thơ của một linh hồn non nớt, nằm trong vòng tay tôi dịu dàng khép nép, cô gái của cuộc đời tôi, Maeda Atsuko.


4 comments:

  1. Tỏ tình rồi , rốt cuộc cái tên ko dám thú nhận tình cảm của mình cũng tỏ tình rồi. Mà cái bước đầu tiên đó là bước gì vậy bạn *mình hỏi chơi thôi ko có ý gì đâu *.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mở Innocence của SKE nghe nha bạn :3 Này là ngụ ý kín đáo rồi đó, người ta còn nhỏ, không thể nói thẳng chi tiết ra được đâu ~

      Delete
    2. Thôi nghe đồn bài đó kinh lắm mình trong sáng nên ko có xem được đâu.
      Mà tiến triển nhanh vậy, mới tỏ tình mà, với đang ở rạp hát nữa, rủi sáng Togasaki vô bắt gặp thì sao :v

      Delete
    3. Part sau sẽ lý giải vì sao hai bạn nhà vẫn không bị phát hiện ;) Uầy, gần 10 năm rồi chứ ít gì nữa, hai bạn lớn rồi mà :3

      Delete