Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Status: Completed
Summary: "Một chuyến hành trình ngược dòng ký ức, dù đã biết kết quả sẽ như thế nào nhưng tôi vẫn muốn đắm chìm trong đó, để rồi khi giật mình tỉnh giấc, tất cả chỉ còn là hoài niệm về một thuở xa xăm. Tôi ước gì cả hai chúng tôi mãi là trẻ con, để khi ấy tôi có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa tay lên xoa đầu cô như một người lớn mỗi khi cô ấy khóc. Quan trọng hơn, nếu là trẻ con, tôi sẽ được nghe cô ấy thì thầm "Mình yêu cậu" mỗi ngày, sẽ không để vụt mất cơ hội đó, tôi sẽ trả lời cho cô ấy tình cảm của tôi và tất nhiên, sẽ không có người con trai đó bước vào câu chuyện của riêng tôi và Atsuko. Ước gì chúng tôi không trưởng thành. Ước gì Peter Pan có thật. Ước gì, cô ấy là của tôi..."
Note: Cuối cùng cũng xong, thật là xúc động quá à. Bản thân mình còn định để tuần sau mới viết, nhưng nghĩ lại thì thôi xong càng sớm càng tốt chứ nhỉ. Sắp tới thi cử nhiều, chắc phải đợi thi xong mới viết tiếp được, nên phải hoàn thành cho xong cái multiple shots này, hứa là trước Tết mà giờ hết Tết từ đời nào mới xong, có lỗi ghê :D
Mệt ghê, kiểu này ước vọng longfic chắc còn lâu lắm TT^TT
...
Cuối tháng ba,
đám tuyết lạnh ngắt bao trùm lên Tokyo trong bức màn trắng toát của lặng câm,
những mầm non co mình bên dưới lớp băng mỏng tái lại khi tôi nhìn thấy chúng
nằm trơ trọi ở khu đất trống trên con đường về nhà. Kể từ buổi chiều ngày hôm
đó, trái tim tôi đã đi theo bóng hình nhỏ bé của Atsuko rời nhà hát đến những
chân trời thẳm xa, một nơi nào đó rồi đây sẽ chẳng còn tồn tại sự hiện diện của
tôi, nơi nào đó cùng một ai đó trên trái đất này, vĩnh viễn vụt khỏi tầm tay
tôi.
Đôi mắt trống
rỗng của Tokyo vào buổi chiều ngày hôm đó nhìn tôi trong màu nâu đỏ như màu máu
khô đang loang dần trên bầu trời hoàng hôn những vết bẩn nhơ nhuốc đến đau thắt
cả lòng. Một khoảng lặng ùa về khi tôi thả mình trên những con phố thân quen,
đôi chân vô thức quẩn quanh con hẻm nhỏ với những tủ kính bày đầy giấy bút toát
lên một vẻ gì đó xưa cũ, khi tôi ngồi lặng thinh trên những băng ghế ở ga chỉ
để nhìn không biết bao nhiêu chuyến tàu đến rồi lại đi, lướt qua mắt tôi những
khối sắt di động với biểu tượng Nhật Bản chạy thật dài. Nhiều lúc tôi cố gắng
nhìn qua lớp kính lạnh bám đầy hơi nước những ngày đông chỉ để nhìn rõ khuôn
mặt người ngồi trong đó, nhưng tất cả chỉ là những đường nét phác họa mờ nhạt
thô sơ vừa mới vạch lên đã vội vã tan biến khi tờ giấy trắng bị vo chặt ném đi
không thương tiếc. Tâm hồn tôi trống rỗng, hoang mang và vô định, như thể một
nữa linh hồn giờ đây đã lưu lạc đến tận nơi đâu. Tokyo ngày hôm đó ẩn giấu một
khung cảnh nào đó đằng sau bức màn của buổi chiều chênh vênh nhuốm màu hoàng
hôn đỏ rực, những tia nắng màu đỏ cam trộn lẫn vào nhau quệt lên nền trời ảm
đạm những mảng màu lem luốc khó coi, như thể chúng là hợp chất của những đau
đớn bi thương và cả căm phẫn lẫn lộn vào nhau, được sơn phết lên mảng trời u
tối bằng chính trái tim tuyệt vọng và nước mắt của người họa sĩ. Tokyo trả lại
cho tôi một mảng hoài niệm về những năm tháng xa xôi, về một buổi chiều mùa
đông của chín năm về trước, một cô bé nào đó cũng đã ngồi tại chỗ trống cạnh
bên tôi lúc nào đây, ngước nhìn tôi một cách ngập ngừng, đầy rụt rè khi chìa
tay ra nắm lấy tay tôi, giọng nói run rẩy tưởng chừng như sắp vỡ vụn ra của cô
khi ấy ám ảnh tôi suốt cả buổi chiều hôm đó, một buổi chiều trong số vô vàn
buổi chiều của những chuỗi ngày dài dằng dặc mãi về sau.
“Mình gọi cậu là Minami được không?”
Một đoàn tàu chạy
vụt qua, cắt ngang tầm nhìn của tôi đang lơ đãng nơi dòng người ngược xuôi phía
bên kia nhà ga. Tuyết đã thôi không còn rơi kể từ cái ngày Atsuko rời nhà hát,
dù rằng chỉ cần nhìn lên bầu trời xám xịt ảm đạm đã thôi không còn mang sắc màu
của hy vọng kia thì người ta cũng đã đủ hiểu rằng đó chỉ là vấn đề thời gian,
vì nếu nó muốn, thì một cơn mưa tuyết cũng có thể sẵn sàng đổ xuống Tokyo đang
co mình trong giá rét.
Tôi nhẩm đếm lại
những lần mình đi chung tàu với Atsuko, đã khá lâu rồi kể từ cái ngày chúng tôi
hẹn nhau ở ga và đi cùng đến trường trên chuyến tàu đầu tiên của ngày. Cô luôn
xuất hiện trong bộ đồng phục dài quá đầu gối, vẻ mặt buồn ngủ cùng hộp cơm
mang theo cho buổi trưa. Ban đầu Atsuko đi từ Chiba lên Tokyo, sau cô dọn hẳn
về một căn hộ nhỏ gần nhà hát để tiện cho công việc. Đã có quá nhiều chuyến tàu
rời đi tại nhà ga này, mang theo tôi và Atsuko của những ngày xa xôi ấy trôi về
một nơi rất xa. Đi đâu đây, chúng tôi của thuở ấy giờ đang ở nơi nào? Tôi quả
thật không biết, nhưng nếu như ngay lúc này đây chuyến tàu của những buổi sớm
đó dừng lại ngay trước mắt mình, tôi sẽ không do dự gì mà bước lên ngay lập tức,
quay ngược trở về quá khứ, quãng thời gian êm ấm mình được sống cùng cô.
Trời nhập nhoạng
tối, bụng đói meo, tôi ăn vội vàng hộp cơm mang theo, chỉ có cơm trắng và trứng
cuộn cùng một ít rong biển, những lát cà chua bị bỏ sang một bên, cái vị nhạt
thếch cứ thế trôi xuống cổ họng, và tôi cũng cứ thế mà nuốt trôi chúng trong
nước mắt. Một cơn gió thổi lướt qua khoảng sân bên ngoài nhà ga, cuốn theo tầm
nhìn xa vời vợi của mọi người về phía ánh đèn hắt lại từ phía xa, một con tàu
đang trở về, tôi không nhìn rõ biển hiệu ghi số tàu hay bất cứ thứ gì trừ ánh
sáng màu vàng cam chói lóa và vô số những hạt bụi nhỏ bay trong không trung khi
bị ánh đèn rọi vào, nhưng giọng đọc ở loa phát thanh của nhà ga thì rất rõ,
chất giọng đều đều bình thản vang vọng lại từ văn phòng ở những lối vào phía
xa, khóe mắt tôi bỗng thấy cay cay.
“Chuyến tàu từ
Chiba đến Tokyo đang tiến vào ga, đề nghị các hành khách kiểm tra lại tư
trang.”
Vẫn cái giọng đọc
này, vẫn cái tông điệu nhàn nhạt không cảm xúc này, hình ảnh con tàu từ từ tiến
vào ga gợi lại cho tôi những ký ức mờ nhạt đang sống lại rõ ràng bên trong
chính bản thân mình, thật gần nhưng cũng thật xa, đó là những điều đã thuộc về
dĩ vãng xa xăm.
Có một dạo khi
cuộc sống của chúng tôi đã lấy lại được cân bằng và trở về với quy luật vốn có
của nó, Atsuko bảo muốn cùng tôi trở lại Chiba một lần cuối trước khi chính
thức chuyển hẳn lên Tokyo. Chúng tôi không được để lộ chuyện đó với mọi người,
kể cả khi đó là những người bạn thân trong AKB, bởi Atsuko quả quyết rằng họ sẽ
không để yên cho cả hai cùng rời đi, thể nào cũng sẽ có sự can thiệp của
Togasaki-san hay ai đó, bởi thế tôi và cô, trong suốt một tuần trước cái ngày
rời đi ấy, đã lên kế hoạch đầy đủ cho chuyến đi bí mật chỉ có hai người. Hôm
ấy, trời cũng tuyết rơi như thế này, tôi và Atsuko đã đón chuyến tàu sớm nhất
sau khi tan trường trở về Chiba và ở đó đến tận sáng hôm sau, lang thang trên những
con phố vắng người và ngồi tựa vào nhau dưới tán anh đào rợp bóng trong đêm
trăng sáng ngời. Tôi không nhớ rõ khoảng thời gian ngày đó, nhưng suốt cả buổi
đêm lạnh lẽo hôm ấy, cả hai người chúng tôi đã cùng ngồi với nhau giống như
những cặp tình nhân bước xuống từ con tàu kia và uống trà nóng Atsuko đựng
trong bình giữ nhiệt cùng cơm hộp mà cô đã chuẩn bị từ sớm hôm đó. Chúng tôi la
cà qua từng ngóc ngách của thị trấn mà cô sống, đi qua trường cấp hai cũ của
Atsuko, những cửa hiệu tạp hóa gần nhà hay con sông và những dải núi chạy dài
phía xa cao đến tận trời đêm mà cô đã kể với tôi trước đó. Atsuko không về nhà,
cô cũng không thèm ghé ngang qua ngôi nhà mình đã sống lấy một lần, cô dẫn tôi
qua những con ngõ nhỏ, chỉ cho tôi vô vàn những bí mật mà cô đã chôn giấu nơi
đây suốt cả một thời niên thiếu. Đến khi trời đã tối mịt, đường phố vắng bóng
người, cả hai đứa đều run rẩy vì cái lạnh của đêm, chúng tôi mới tìm đến công
viên gần khu nhà cô sống, chui vào bên dưới hốc một cây anh đào nằm khuất sau
những bụi cây và vài chiếc xích đu kêu cót két dưới lực đẩy của gió.
“Nè Minami, cậu
thấy Chiba thế nào?”
Cô hỏi tôi khi cả
hai đứa chui rúc trong cái hốc cây chật hẹp, rõ ràng là nơi đây không đủ chỗ
cho hai nữ sinh trung học, nhất là khi chúng tôi đều đã học năm nhất, nhưng
trường hợp của Atsuko và tôi lại khá đặc biệt. Tôi vốn nhỏ con, còn Atsuko thì
lại khá ốm so với những cô bạn cùng tuổi, thế nên cho dù cảm thấy khá không
thoải mái, cả hai vẫn chui vừa trong cái hốc bí mật mà Atsuko đã luôn chơi đùa
từ hồi còn nhỏ này.
“Vắng hơn Tokyo
hả, mình nghĩ thế.”
Tôi buông lơi một
câu trả lời khá mơ hồ, Atsuko cười khúc khích, vòng tay ôm lấy người mình, đôi
mắt nâu thả ánh nhìn lững thững trôi theo những cánh anh đào bay lặng lẽ trong
không trung. Một khoảng lặng kéo dài giữa chúng tôi, Atsuko vươn người ra trước
đón lấy một cánh hoa màu hồng nhạt đưa cho tôi, khoảnh khắc những ngón tay cô chạm
vào lòng bàn tay tôi đang nắm chặt, cảm giác yên bình ấy choáng ngợp trong tâm
trí tôi, đến nỗi tôi đã không hề nhận ra rằng, sự mềm mại mà mình đã cảm nhận
khi ấy là từ đâu, từ Atsuko hay cánh hoa anh đào đã sớm trôi theo làn gió mùa
xuân?
“Nè, Chiba với
Tokyo khác nhau chứ, chỉ là một tỉnh thành thôi mà, vả lại mình chỉ sống ở thị
trấn.”
“Nếu vậy thì...
có phải vì Chiba khác với Tokyo, nên đó mới là quê hương của Atsuko không?
Tôi hỏi cô với vẻ
quả quyết, tự cảm thấy mình thật thông minh, thể nào Atsuko cũng sẽ gật đầu và
khen tôi thật giỏi giống như trên mấy bộ phim chúng tôi đã xem trên TV, thế
nhưng, trái lại với suy nghĩ của tôi, cô chỉ bật cười khúc khích và búng trán
tôi.
“Cậu lại nói nhảm
nữa rồi.”
Atsuko và tôi
ngồi trong hốc cây, lấy áo khoác đồng phục màu nâu đen phủ bên ngoài để che đi
cái hốc, dù gì thì học sinh ngủ bên ngoài vào buổi đêm cũng khá là nguy hiểm,
nhất là khi chúng tôi chỉ là nữ, vậy nên ngụy trang một chút vẫn hơn. Với hai
chiếc áo khoác, một của tôi được phủ bên ngoài, một còn lại của Atsuko đắp lên
người hai đứa. Trong bóng tối mờ mờ, tôi mở điện thoại lên, có hơn mười cuộc
gọi nhỡ và tin nhắn từ mẹ cùng Akimoto-sensei, nhưng tôi chẳng quan tâm. Atsuko
cũng chỉ ngó qua có một lần duy nhất rồi bình thản rót trà nóng ra cốc uống hết
trong cái lạnh tê tái của ngày đầu xuân. Đêm hôm đó, hai đứa chúng tôi tựa vào
nhau ngủ trong cái hốc tối tăm lạnh lẽo đó, cho dù không gian chật chội đến đâu
thì tôi cũng chẳng cảm thấy gì, bởi lẽ được ở cùng Atsuko, đó đã là một điều
quý báu nhất đối với tôi.
Sáng hôm sau,
chúng tôi mua vé chuyến tàu sớm nhất về Tokyo. Atsuko chẳng mang thứ gì theo
bên mình, trừ một bông hoa anh đào hiếm hoi rơi xuống đất, vẫn còn vẹn nguyên,
xinh đẹp, không phải là từng cánh hoa mỏng manh bị cuốn đi theo cơn gió. Con
tàu mà tôi đang nhìn thấy trước mắt lúc này đây chính là con tàu đã đưa tôi và
Atsuko trở về của những năm trước, cho dù đã được sơn phết và bảo quản, sửa
chữa lại đôi chỗ, tôi cũng có thể nhận ra nó. Ngày hôm ấy, khi cả hai rời tàu ở
ga Tokyo, Atsuko đã để lại nơi chỗ ngồi mình đóa hoa của quê hương Chiba, vẫn
còn đọng sương đêm và mùi hương thoang thoảng dễ chịu ngợp cả con tàu.
“Ôi,” Atsuko chỉ
kịp kêu lên như thế rồi vội vã chạy đuổi theo con tàu đã bắt đầu di chuyển khỏi
sân ga. Cô chạy theo nó, nhưng những ô cửa kính của chiếc tàu cứ chạy dài trước
mắt cô rồi biến mất thật nhanh, mất hút trong làn sương của buổi sớm. Atsuko
thất vọng bước về phía tôi, những bước đi lững thững chậm chạp, khóe mắt cô đỏ
hoe.
“Mình làm mất nó
rôi, Minami ạ. Món quà chúc phúc của Chiba đã không còn nữa.”
Cô thở dài, chậm
chạp tiến lại gần tôi, đóa hoa anh đào đã nằm lại trên băng ghế của con tàu sẽ
chẳng trở lại Tokyo ít nhất là đến trưa mai. Hoa anh đào ở Tokyo vẫn còn chưa
nở, tôi đoán đó là lý do mà cô đã xem đóa hoa ấy như là bông hoa đầu tiên ở
Tokyo. Tôi vỗ vai cô, rồi thoáng chút ngập ngừng giơ tay lên xoa đầu Atsuko an
ủi, nước mắt cô tuôn rơi, Atsuko nấc lên, và nhìn tôi bằng đôi mắt nhạt nhòa
nước. Cô lục tìm trong cái túi đeo chéo vai của mình một cái gì đó, rồi lôi ra
từ bên trong một hộp cơm đã nguội, nhưng vẫn còn ăn được, với những khoanh
trứng cuộn, rong biển và cà chua tạo thành dải ngân hà khéo léo, Cô đưa đũa cho
tôi và chỉ về phía băng ghế gần đó, mỉm cười:
“Ăn sáng nhé
Minami!”
Ký ức tua qua
trong đầu như một đoạn phim trả chậm, tôi chạy theo con tàu, cố gắng ngăn lại
dòng nước mắt đang chực trào ra khỏi khóe mắt. Nhưng cho dù tôi có cố gắng thế
nào đi nữa thì chắc chắn sẽ không bao giờ tôi bắt kịp nó. Và tôi bất lực đứng
nhìn con tàu chìm trong bóng đêm, trong khi mình thì đứng trơ ra đấy, vị nhạt
nhẽo của hộp cơm vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, dở tệ, chẳng hề giống gì với
cái của Atsuko.
Tôi đã đánh mất
thật rồi cái quá khứ đẹp đẽ ấy.
Có ai đó đi ngang
qua tôi, một phụ nữ trẻ dẫn theo một cậu nhóc cỡ bảy tuổi, tay hai người ôm đầy
những cành anh đào, có lẽ là từ một cái cây bị đốn bỏ. Chúng tôi nhìn nhau trân
trân, hai người họ nhìn tôi, còn tôi thì chỉ chăm chú trên những cánh anh đào
xinh đẹp. Tokyo đang vào cuối đông, làm sao có thể có hoa nở chứ? Nhưng cậu bé
ấy đã nhanh chóng đọc được câu hỏi của tôi, em chạy đến, những cánh hoa rơi
xuống đất lả tả như mưa, em mỉm cười, thả xuống đôi bàn tay trống trơn của tôi
một bông hoa vẫn còn nguyên vẹn em ngắt ra từ cành hoa của mình. Rồi cũng lại
từ tốn như thế, em thả cho tôi thêm một bông hoa nữa, chậm rãi nói, đôi mắt đen
sáng lên lấp lánh.
“Đây là hoa anh
đào ở Chiba đấy. Một cho chị và một cho người chị yêu, chúc chị luôn hạnh phúc
nhé!”
“Hoa anh đào
Chiba sao?”
Tôi hỏi lại, em
gật đầu, mỉm cười rạng rỡ, trên tay em, những cánh hoa màu hồng nhạt mềm mại
ánh lên dưới ánh sáng từ những ngọn đèn cao áp, hai bông hoa trong tay tôi vẫn
nằm im, cảm giác kỳ lạ nó mang đến giống hệt như khi cô bé ngày đó thả xuống
bàn tay tôi những cánh anh đào đang bay trong gió dưới hốc cây nơi công viên.
Một buổi tối nào đó rất xa xôi...
“Sakura-san bảo
với em rằng hãy tặng chúng cho những người sẽ cảm thấy vui khi được cầm trên
tay những đóa anh đào.”
“Sakura-san à...”
“Đó là cây hoa
anh đào ở nhà em, nhưng mùa đông năm ngoái, Sakura-san bị bệnh và không nở hoa.
Năm nay là năm cuối cùng, cây chết rồi, mùa hoa này, Sakura-san đã để lại cho
em những cánh hoa đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mình. Đây là những bông hoa đầu
tiên ở Tokyo đấy ạ. Chị sẽ tặng nó cho người mình yêu nhé. Em cũng sẽ rất vui,
cả Sakura-san nữa.”
Em nói thế, đôi
mắt đen ánh lên những hy vọng và hạnh phúc ngập tràn. Người phụ nữ lúc nãy gọi
em, tôi không nghe rõ tên em là gì, nhưng khi nhận ra thì chỉ còn nhìn thoáng
thấy bóng em đang khuất dần nơi góc phố, trên tay tôi, hai đóa anh đào vẫn nằm
im trong lặng lẽ.
“Lần sau, cậu và mình đi ngắm hoa anh đào nhé?”
Ngày hôm đó,
Atsuko đã nói với tôi như vậy khi hai đứa vừa ngồi đung đưa trên những chiếc
xích đu vừa ăn cơm hộp cô chuẩn bị từ sáng. Âm thanh cót két của kim loại đã
hen rỉ, những vết ố bị bào mòn bởi thời gian chìm trong không gian lặng lẽ của
buổi tối đầu xuân. Trong cái lạnh của Chiba, Atsuko và tôi ngồi trên cùng một
chiếc xích đu, cô thả ánh nhìn đi đâu đó rất xa, vượt qua cả khoảng không trống
rỗng trước mắt, tôi nhìn thấy nơi đáy mắt nâu ấy hình dáng mờ nhạt và những sắc
màu đơn điệu đẹp đẽ của hoa anh đào. À, hoa nở rồi đấy, sớm hơn Tokyo nhiều.
Một cơn gió lướt
ngang qua, vung vãi những dải sương mờ nhạt xuống người chúng tôi và cả những
cánh hoa màu hồng nhạt từ một nơi nào đó nó vừa đi qua. Atsuko ngước nhìn theo
hướng gió trong đêm tối tĩnh mịch, chẳng có gì ở đó cả, nhưng rồi cô đứng bật
dậy, nắm lấy tay tôi kéo đi thật nhanh. Chúng tôi băng qua công viên, khéo léo
tránh những vũng nước còn đọng lại từ đám tuyết của đêm hôm trước, luồn lách
đằng sau những bụi cây cho tới khi cô dừng lại đằng sau một hàng dài những bụi
rậm, hai tay ôm ngực thở hổn hển, đợi cho đến lúc đã lấy lại nhịp thở ổn định,
cô mới đưa mắt nhìn tôi mỉm cười.
“Cậu sẵn sàng
chưa?”
Sẵn sàng gì cơ
chứ, tôi định hỏi cô như thế, bởi vì nơi đây chẳng có gì ngoài cây cỏ và âm
thanh của gió vờn trên những cành lá cùng hai đứa bọn tôi, nhưng chẳng thèm đợi
tôi lên tiếng, Atsuko đã nhẹ nhàng đưa tay vén đám lá đang che phủ trước mắt
chúng tôi ra, mở ra nơi đó một thế giới hoàn toàn mới mẻ mà tôi nghĩ cho đến
tận bây giờ, mình vẫn chẳng thể nào quên được.
Đằng sau tầng
tầng lớp lớp những bụi cỏ rậm rạp u tối, công viên thông với một đền thờ khá
lớn của thị trấn. Theo như tôi nhớ lại được thì khi ấy, chắc hẳn hai đứa đã đi
vào khoảnh sân rộng đằng sau đền thề, bởi tôi có thể nhìn thấy được ở phía xa
là những bậc thang dẫn lên đền, nhưng chúng đã sớm bị che khuất bởi đám cây cỏ
rậm rạp của đêm. Dưới ánh sáng mờ nhạt của trăng và những ngọn đèn được thắp
sáng ở hai bên lối đi, Atsuko dẫn tôi len mình qua cái khe mà cô tạo ra bằng
việc tách đám cây lá ra, và khi chân tôi vừa chạm xuống mặt cỏ êm ái, khung
cảnh ấy đã xuất hiện trước mắt tôi, sáng rực và dịu dàng đến nỗi tôi cứ đứng
mãi ra đấy mà chẳng biết phải làm gì. Đó là một cây anh đào cổ thụ khá lớn với
những tán lá rộng đan xen vào nhau chằng chịt như những ngón tay, giữa một vùng
không gian u tối hiu quạnh, giữa vô số những loài cây tầm thường mà chẳng ai để
ý đến tên, nó lặng lẽ nở hoa và thêu dệt nên cả một khoảng không gian lấp lánh
với những cánh anh đào màu hồng nhạt nổi bật dưới ánh đèn phía xa. Những đóa
hoa anh đào ấy bao phủ lên toàn bộ những cành cây khẳng khiu vươn ra khắp phía
ở trên cao, cơn mưa hoa cứ theo gió mà trôi đi đến những phương trời xa xôi.
Trời đầu xuân khá lạnh, nhưng nhìn cây hoa anh đào đang nở rộ ấy, tôi bỗng cảm
thấy lòng mình thật ấm áp, và nó càng trở nên ấm áp hơn khi tôi dần cảm nhận
được bàn tay Atsuko lần qua lớp áo khoác đồng phục và cả găng tay dày cộm chạm
vào tay tôi, như thể hơi ấm của cô xuyên qua cả những lớp vải được dệt tỉ mỉ và
tinh tế ấy, tan dần trong bàn tay tôi như những bông tuyết đầu mùa. Lúc đầu tôi
ngạc nhiên, sau dần chuyển thành ngại rồi trở nên lúng túng không sao đứng yên
nỗi. Atsuko không thèm nhìn tôi lấy một cái, bởi vì đôi mắt cô vẫn còn đang
nhìn vào khung cảnh rực rỡ ấy, nhưng bàn tay cô lại siết lấy tôi thật chặt, tôi
lén quay đầu nhìn sang, thấy rõ hai má cô ửng hồng.
Đêm đó, dưới tán
anh đào nở rộ rợp bóng cả một vùng trời Chiba, chúng tôi trao cho nhau nụ hôn
đầu tiên của cuộc đời mình, khi ánh mắt Atsuko chạm vào mắt tôi, những cảm xúc
trong cô như thể vỡ òa, tiếc nuối, vui sướng, lo sợ, băn khoăn, tất cả đều hiện
lên trong đáy mắt cô. Cô mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng tôi đã không kìm
được mà níu lấy tay cô và hôn lên đôi môi đó, làn môi mỏng có mùi hương nhè nhẹ
dịu dàng như những cánh hoa anh đào áp lên môi tôi vừa vặn, mang theo cả những
ngọt ngào, cay đắng của cả một tình yêu bồng bột suốt một thời tuổi trẻ, một
thứ tình cảm lạ kỳ giống hệt biết bao tình yêu khác, chỉ là suốt bao nhiêu năm
qua, vẫn chẳng có một lời yêu nào được nói ra, từ cả hai phía, tôi và Atsuko.
Một tình yêu
chẳng bao giờ thành.
“Lần sau, khi hoa
nở, chúng mình lại đi ngắm hoa nhé.”
Atsuko hỏi tôi
khi hai đứa chui rúc trong cái hốc cây, dõi mắt nhìn theo những cánh hoa bay
trong làn gió đêm.
“Vậy thì phải để
dành tiền mua vé tàu đi Chiba nhỉ.”
“Nè, Tokyo cũng
có hoa anh đào mà.”
Atsuko bĩu môi
đánh nhẹ lên vai tôi chán nản, có vẻ như cô đang khá bất mãn vì sự chậm hiểu
của tôi, nhưng sự thật thì Atsuko sai hoàn toàn rồi, bởi vì tôi lúc ấy vẫn còn
chưa nói hết câu nữa.
“Ê này, mình đã
nói xong đâu. Ý mình là đến Chiba để ngắm hoa ở đây ấy, nếu phải chờ đến lúc
hoa ở Tokyo nở chẳng phải rất lâu sao? Atsuko cũng không muốn về Chiba nữa à?”
Cô ấy “a” một
tiếng rồi bất chợt im lặng, tôi len lén nhìn sang, thấy mặt cô ửng đỏ ngại
ngùng. Atsuko xoay mặt sang hướng khác, chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, nhưng
tôi đoán chắc cô lại đang bĩu môi.
“Ở đâu cũng được
cả mà, miễn là với Minami thôi.”
“Ừ, thế lần tới
mình lại đi ngắm hoa anh đào nhé. Atsuko sẽ chuẩn bị cơm hộp, ý mình là nhờ
Chiyuu giúp nữa cơ, còn mình sẽ mua vé tàu và sắp xếp lịch làm việc. Đó sẽ là
một ngày không phải vướng bận gì về AKB hết, giống như lúc nhỏ, chúng mình sẽ
đi ngắm hoa như với gia đình ngày xưa nhỉ.”
Tôi bắt đầu vẽ ra
một khung cảnh đẹp đẽ của mùa xuân nhiều năm sau với mộng tưởng sẽ được nắm tay
cô gái này đi dưới những con đường rợp bóng anh đào. Chúng tôi sẽ mang theo cơm
hộp, khăn trải và cả máy ảnh nữa. Những mùa hoa đi qua sẽ không còn vô nghĩa
khi tôi đã có Atsuko cạnh bên, một tương lai thật đẹp, thật đáng mơ ước.
Nhưng cho đến tận
bây giờ, kể từ cái ngày đó, chúng tôi vẫn chưa cùng nhau đến một nơi nào trong
thành phố ngắm hoa, huống hồ chi là Chiba. Mùa về, hoạt động quay phim, dự án
của nhóm và nhiều thứ khác đã chiếm mất khoảng thời gian rãnh rỗi hiếm hoi của
chúng tôi, đến nỗi lắm lúc, tôi nghĩ mình đã quên mất lời hứa của ngày hôm ấy
lâu rồi.
Đồng hồ điểm từng
tiếng chậm chạp, tôi ngồi ở ga đã lâu, bỏ qua rất nhiều chuyến tàu ngược xuôi
khắp mọi miền Nhật Bản, nhưng vẫn chẳng thể tìm ra được câu trả lời cho mình. Liệu rằng, Atsuko sẽ rời xa tôi mãi chứ? Chỉ nghĩ đến hình bóng cô là tôi lại ứa
nước mắt, những xúc cảm mặn chát và cay đắng ấy cứ thế rơi xuống trên tay tôi,
kết thành vô vàn hạt nước nhỏ bé. Đâu đó trong đêm tối lạnh căm, giọng nói trầm buồn của cô vọng về từ những
con tàu đến rồi đi mà chẳng đợi chờ ai, nỗi đau trống rỗng của đêm hôm ấy len
lỏi vào trong trái tim tôi buốt giá.
“Mình chưa bao giờ đi ngắm hoa cùng gia đình cả,
Minami là người đầu tiên đấy. Thế nên...nếu lần tới mình chuẩn bị không tốt,
cậu không được giận đâu nhé.”
Khi Atsuko nói
câu đó, cô cúi mặt nhìn xuống đất, mái tóc đen dài ngang vai bay lòa xòa nơi
gương mặt cô, nét mặt trong trẻo thơ ngây của ngày ấy vẫn còn hằn in trong trí
nhớ tôi, khi Atsuko ngồi xổm xuống đất nhặt những cánh anh đào màu hồng nhạt,
làn váy đồng phục nhấp nhô, ôm trọn bóng người nhỏ bé của cô trong màn đêm.
Xin lỗi cậu, thật
sự xin lỗi cậu. Mình đã không giữ đúng lời hứa, đã không thể dẫn cậu đi ngắm
hoa được nữa, không còn có thể làm vậy được nữa.
Một con tàu chạy
lướt qua rồi chầm chậm đỗ vào bến, chuyến tàu cuối cùng trong ngày dừng lại,
tôi đứng trơ ra đó nhìn nó chăm chú, rồi lặng lẽ rời ga trước khi bác quản lý
giục ra về, trong lòng bàn tay, hai đóa anh đào vẫn nằm im lặng như chìm vào
giấc ngủ đầu xuân.
Bao lâu nữa thì
hoa sẽ nở ở Tokyo?
...
Yuko gọi cho tôi
lúc ba giờ sáng, liên tiếp những mười cuộc gọi dồn dập đến nhưng tôi chả hay,
bởi vì đã quá mệt mỏi với những ký ức và xúc cảm bất chợt ùa về, bởi vì điện
thoại tôi đã tắt từ chiều hôm trước, thế nên tôi chỉ có thể đọc được những dòng
tin nhắn trong vội vã và giận dữ của Yuko vào bảy giờ sáng, khi đang quờ quạng
tìm khăn để lau mặt và nhận ra những gì mình bỏ lỡ trong giấc ngủ lại quan
trọng và gấp gáp đến nhường nào.
“Này nhé, chị chỉ nhắn cho em một lần cuối cùng
thôi đấy, còn em làm gì, sau này có hối tiếc gì thì đừng trách chị đã vô tình.
Ngay bây giờ, ở ga, Acchan sẽ đi chuyến tàu sớm vào lúc bảy giờ ba mươi phút,
thế nên em nhanh chóng có mặt đi. Bây giờ hoặc không bao giờ nữa đâu.”
Đó là lúc tôi
nhận ra, mình chỉ còn ba mươi phút nữa để có thể đến gặp Atsuko. Trong cơn vội
vàng, tôi huơ đại lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn từ mấy hôm trước và chụp lấy
áo khoác mắc trên cửa, vơ nhanh túi xách bị ném lăn lóc dưới sàn, còn ba phút
chỉnh trang lại mọi thứ trước khi ôm lấy chiếc hộp thủy tinh nhỏ đựng đầy nước
và hai bông hoa đang nở rộ trôi nổi bên trong.
Từ nhà tôi đến ga
mất khoảng mười phút, chỉ mới bảy giờ sáng mà phố xá đã bắt đầu đông đúc, người
người đổ dồn ra đường, chen lấn khắp các ngã tư. Tôi đứng chờ đèn xanh ở một
góc phố gần nhà ga, để mặc điện thoại reo inh ỏi không biết bao nhiêu lần,
tiếng nhạc như một hôi chuông réo rắt cứ gióng lên từng hồi, tôi sợ. Nếu như
bắt máy và nghe thấy giọng Yuko bảo rằng đã quá muộn, tôi biết phải làm sao
đây? Nếu như bắt máy và Haruna hét rằng Atsuko đã rời khỏi nơi này, tôi biết
nói gì đây? Tôi không biết được rốt cuộc mình nên làm sao bây giờ.
Tokyo những ngày
đầu xuân lạnh tái tê, tôi len lỏi qua biển người đang chen lấn, nhà ga trung
tâm hôm nay bỗng đông hơn hẳn mọi hôm, lối vào ga đầy những người, các trạm
soát vé chạy dài như vô tận, khi tôi đã vào được khoảng sân lớn, đứng trước
những dãy ghế chờ đặt trong một góc khuất của nhà ga, tiếng loa thông báo sắp
có một con tàu rời trạm. Đó có phải là tàu của Atsuko không? Bảy giờ bốn mươi
lăm phút, chuyến tàu đi Haneda bắt đầu
lăn bánh, tôi chạy lang thang khắp khoảng sân rộng lớn, giữa hàng ngàn người
đang rẽ vào đường dẫn của những tuyến khác nhau, chẳng có lấy bóng hình tôi
đang tìm kiếm. Trong vô vàn những ánh mắt vô hồn trống rỗng ấy, chẳng có lấy
đôi mắt nâu lạc lõng giữa Tokyo hoa lệ mà tôi đã quá đỗi thân thương, lại một
con tàu nữa rời ga, tôi đứng trơ ra đó nhìn theo những ô kính lạnh ngắt chạy
lướt qua tầm mắt, hình ảnh những người ngồi bên trong đó mờ nhạt đến nỗi tôi
chẳng thể nhận ra ai với ai, điện thoại lại đổ chuông, nhưng lần này chỉ là một
tin nhắn, vỏn vẹn một câu ngắn gọn thôi, vẫn lại là của Yuko, “Em muộn rồi đấy,
Takamina.”
Tôi không mất quá
nhiều thời gian để nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì, có lẽ, chỉ có lẽ thôi, là một
điều gì đó rất quan trọng. Nỗi đau ấy lớn quá, nên tôi chẳng hề cảm thấy đau,
rồi từ từ, khi dần nhận thức ra được điều đó, vết thương ấy bắt đầu rỉ máu, nó
ăn dần vào trong trái tim tôi, thật từ từ và chậm rãi, đau đến nỗi khi tôi cảm
nhận được cảm giác cay đắng và đớn đau ấy thì đã quá muộn. Atsuko đi rồi, cô ấy
rời xa tôi thật rồi.
Tôi ngồi ở ga rất
lâu, có lẽ là một hay hai tiếng đồng hồ gì đó kể từ lúc nhận ra Atsuko đã vĩnh
viễn biến mất khỏi tầm tay tôi. Không biết bao nhiêu chuyến tàu đã đến rồi lại
đi, bao nhiêu con người đã bước qua cuộc đời tôi, con đường trước mắt tôi dài
thật dài, hơn nửa cuộc đời vẫn còn ở phía trước, nhưng tôi biết nó sẽ nhạt nhẽo
và cay đắng biết bao nhiêu, một cuộc sống không có cô ấy. Maeda Atsuko, cậu đi
đâu rồi? Bao nhiêu lần tàu vào ga là bấy nhiêu lần giọng nói vô cảm nhàn nhạt
của người phát thanh lại vang lên. Cũng lại cái giọng nói này, đã có biết bao
nhiêu người đau đớn vì nó? Cũng vì cái giọng nói này, đã bao nhiêu người lạc
mất nhau. Tôi tự hỏi, người đã đọc những dòng chữ vô cảm này lên có bao giờ
nghĩ đến việc mình đã lấy đi hy vọng và tạo ra bao nhiêu cuộc chia tay hay
không đây? Có lẽ họ không biết được đâu, vì suy cho cùng, họ cũng chỉ là những
kẻ làm nên sự tất yếu của cuộc sống này.
Yuko lại gọi cho
tôi, hỏi tôi đang ở đâu. Tôi chán nản nói địa điểm của mình, vẫn ở ga, ngồi như
một người mất hồn, thơ thẩn nhìn những chuyến tàu rời bến. Chị ấy bảo sẽ đến
chỗ tôi ngay, rồi tắt máy. Vẫn là cái kiểu hấp tấp vội vã của Yuko, theo lịch
trình thì Haruna giờ hẳn phải ở nhà hát rồi, đợi cho đến khi Yuko tới chỗ tôi,
có lẽ phải hơn chục phút nữa. Không muốn Yuko phải phí công, tôi đến cửa hiệu
tiện lợi trong ga mua vài tờ giấy trắng và một cây bút chì, rồi cứ thế mà ngồi
vẽ những đường nét rời rạc đứt gãy không rõ ý nghĩa và hình thù. Những hình ảnh
trong tâm tưởng cứ thế hiện lên, một đôi mắt trống rỗng, lạc lõng, vô hồn nhưng
thẳm sâu trong đó là một thế giới ngập đầy vô vàn xúc cảm, một nụ cười buồn bã
có phần đau đớn, mái tóc đen không quá dài cũng không quá ngắn, làn da trắng,
đôi môi phớt hồng, Atsuko dần hiện lên trên mặt giấy với một khuôn mặt mang
biểu cảm thật khó để gọi tên, tôi nhận ra, nhưng chẳng biết phải làm gì, Atsuko
luôn là một câu hỏi lớn trong tôi. Một cơn gió lướt qua, cuốn bay bản vẽ sớm
vẫn còn chưa kịp hoàn thành của tôi, thì ra đến cả tự nhiên cũng không muốn tôi
ở bên Atsuko. Tôi chạy theo, nước mắt như sắp trào ra đến nơi, nhưng cơn gió
kia vô tình quá, cuộc đời này độc ác quá, bức tranh trong tưởng tượng của tôi
bay vụt khỏi tầm với và biến mất trong không trung trước khi tôi kịp nhận ra.
Trong cùng một ngày, tôi mất cô thêm một lần nữa.
Trở về chỗ ngồi
lúc ban đầu, tôi dọn dẹp tất cả dụng cụ và đồ đạc của mình, có lẽ không cần chờ
Yuko nữa, tôi đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng ngay lúc đó, Yuko đến, hoặc giả là tôi
nghĩ thế, chị xuất hiện, đứng trước mặt tôi lúc này đang loay hoay thu xếp,
lặng im không hề mở miệng lấy một lời. Yuko cứ đứng yên đấy mãi, chăm chăm nhìn
tôi bằng một biểu cảm khó coi cùng sự im lặng kỳ lạ, tôi không nhìn lên, cũng
chẳng muốn hỏi chị vì sao, nhưng cái không khí này chỉ khiến chúng tôi càng
thêm khó xử mà thôi, tôi mệt mỏi định ngước lên, nhưng Yuko, hay chí ít là cô
gái mà tôi nghĩ là Yuko, đã lên tiếng trước sau một hồi im lặng.
“Xin lỗi, cậu
đang muốn tìm người phải không?”
Ôi chuyện gì vậy
chứ, cái cô gái này đang nói gì tôi chả hiểu gì hết.
“Có lẽ cô nhận
nhầm người đấy. Tôi...”
“Nhưng rõ ràng
cậu đã viết thế trong tờ rơi mà, sao lại nói vậy chứ.”
Cái biểu cảm có
chút hờn dỗi ấy khiến tôi mơ hồ hình dung ra cô đang bĩu môi chán nản, rồi từ
từ, nó len lỏi vào trong bộ não tôi cho đến khi tôi dần nhận thức ra được
chuyện gì. Khoan đã, khoan đã nào... Giọng nói này, tôi biết...
“Cậu đang tìm
người ở bên cậu trọn đời mà. Thế mình có đủ tiêu chuẩn không?”
Cô ấy cúi người
xuống thật sát bên tôi, thì thầm khẽ khàng, cảm giác nhồn nhột ấy khiến tôi
giật bắn cả mình. Và khi tôi lấy đủ can đảm hít một hơi thật sâu vào nhìn lên
thì, đứng trước mặt tôi khi đó, Maeda Atsuko đang mỉm cười, hai tay chìa ra bức
tranh một ai đó giống hệt cô, những sợi tóc đen rơi xuống bờ vai, đôi mắt cô
hấp háy, như thể tất cả những cảm xúc như vỡ òa đến nơi.
“Không,” Tôi lạnh
lùng đáp, giọng run rẩy lạ thường. Atsuko hơi nhíu mày nhìn nghiêng một bên, cô
cắn môi không trả lời, nhưng tôi thấy đôi bờ vai cô đang run lên lo sợ, “Cậu
bắt mình chờ quá lâu.”
Atsuko im lặng
cúi mặt, không dám nhìn tôi, có cảm giác như hai tay đang giữ lấy bản vẽ của cô
đang nới lỏng dần dần, những giọt nước mắt chỉ chực chờ lăn dài trên má. Tôi
những muốn ôm lấy cô, những muốn xoa đầu cô nhẹ nhàng, nhưng chẳng hiểu sao khi
ấy, tôi chỉ biết bất lực nhìn cô đang e dè đứng trước mặt mình, không gian xung
quanh chúng tôi chìm trong im lặng.
“Ôi hai cái đứa
ngốc này! Chị phát điên vì hai đứa mất thôi,” Oshima Yuko, chị xuất hiện đúng
lúc lắm đấy. Tôi nhủ thầm như thế khi thấy bóng dáng Yuko tiến lại gần, tóc nâu
dài, áo khoác màu đen rộng và đôi giày thể thao trắng năng động, chị ấy
chạy như bay đến chỗ chúng tôi như một con sóc vậy.
“Takamina, em
không biết lý do vì sao Acchan lại bắt em chờ quá lâu à?”
Tôi lặng lẽ gật
đầu.
“Nè, em không định
im lặng mãi đâu hả Acchan. Chị không muốn nói với Takamina tất cả mọi chuyện
đâu, rằng em đã khóc lóc thảm thiết thế nào đòi chị tìm cho mình lý do để tuân
theo trái tim mình, rằng em đã phải đi những hai chuyến tàu đến Haneda chỉ để
giải thích với Onoe rằng em sẽ không đi cùng anh ta rồi đi ngược trở về Tokyo
như một kẻ ngốc thế đâu. Tại sao em không tự nói ra hết nhỉ?”
Atsuko ngước lên
nhìn tôi, mắt cô đỏ hoe, cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy Yuko một cái như mọi
khi, trông cô có vẻ khó xử hơn bao giờ hết, run rẩy nhìn tôi, rồi ngập ngừng
một lúc lâu hai tiếng “Xin lỗi”.
Tôi như muốn khóc
đến nơi, cô gái này chẳng bao giờ chịu giải thích lấy một tiếng, cũng chẳng bao
giờ chịu nói ra những suy nghĩ của mình, cứ luôn chọn cách im lặng không lên
tiếng, e dè đến nỗi tưởng chừng như cô quá đỗi mờ nhạt. Nhưng tại sao nhỉ tôi
không biết được, tại sao cô lại có thể tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ như thế trong
khoảng không nhỏ bé chỉ có riêng mình cô, từ cái hồi mười bốn tuổi xa xôi đó,
tại sao tôi lại chỉ chú ý riêng mình cô thế này? Maeda Atsuko, cái tên mà tôi
đã gọi không biết bao nhiêu lần mà vẫn không thấy chán, cái tên mà tôi vẫn còn
muốn gọi mãi cho đến tận những tháng ngày mai sau, giờ đây, tôi lại càng khao
khát muốn gọi tên cô hơn bao giờ hết, muốn hét lên thật lớn rằng tôi yêu cô gái
mang cái tên này, yêu cả nụ cười của người sở hữu nó. Tôi yêu cô, thật sự rất
yêu cô.
“Atsuko...”
Cô không đáp,
nhưng đã chịu nhìn tôi, nét mặt ủ rũ như thể vẫn còn lo sợ điều gì đó. Yuko
tảng lờ bỏ đi đâu đó, dám chắc chị ấy sẽ quay lại nhanh thôi để còn phá bĩnh
chúng tôi, vì thế tôi nhặt nhạnh đồ đạc thật nhanh và kéo Atsuko ra chỗ khác, mặc
cho cô dùng dằng mãi chẳng chịu đi.
“Buông mình ra,
Minami. Cậu không có quyền lôi kéo người khác khi đã nhẫn tâm từ chối mình như
vậy. Mình ghét cậu.”
“Có, mình có
quyền đấy.”
Tôi còn không
thèm nhìn cô cho đến khi cả hai chúng tôi đã yên vị ở khoảng sân rộng bên ngoài
nhà ga. Atsuko đưa tay ôm ngực thở hổn hển sau khi bị tôi kéo đi một quãng
đường không ngắn, chiếc valise màu nâu của cô nằm lăn lóc trên nền đất lạnh,
mặt cô nhăn lại ra chiều mệt mỏi, nhưng tuyệt đối khước từ mọi sự giúp đỡ của
tôi. Tôi thở dài, đến phát chán với cái tính cứng đầu của Atsuko, đành đừng đó
quan sát cô đang giận dỗi đứng dưới ánh nắng yếu ớt của những ngày đầu xuân.
Mắt nâu trong veo không thèm nhìn tôi, hơi nhíu mày bất mãn, cô bĩu môi, những
sợi tóc đen bay tứ tung khi cơn gió lướt qua, làm đôi gò má nhợt nhạt mọi hôm
của cô thoáng ửng hồng. Tôi bỗng muốn chạm vào đó, chạm vào khuôn mặt người tôi
đã từng mơ được ở cạnh bên từ những ngày còn nhỏ, Atsuko, cậu là người duy
nhất, và là mãi mãi, tình yêu của tôi.
Ngày hôm đó, cuối
cùng, tôi cũng đã hiểu ý nghĩa món quà Giáng Sinh muộn mà Haruna đã tặng cho
Atsuko. Cái khăn đó đủ dài để cả hai chúng tôi cùng choàng qua cổ. Hai ký tự A
và M ở hai đầu chiếc khăn không phải là tên Atsuko như tôi đã tưởng, mà ý nghĩa
thật sự của nó là “Atsuko ” và “Minami”. Haruna là một người rất sâu sắc, đã có
ai nói thế với chị ấy chưa nhỉ? Atsuko đứng đó, đôi vai run lên vì lạnh. Tôi tìm
được cái khăn choàng của Haruna trong túi xách, và cứ thế. đứng im ở đó choàng
nó qua cổ cô. Cái khăn dài đến nỗi trông Atsuko thật buồn cười, nhưng cô để yên
cho tôi tự ý làm, đôi mắt nâu khép hờ chờ đợi.
“Tháng sau chúng
mình đi ngắm hoa anh đào nhé.”
Tôi đặt vào trong
bàn tay Atsuko chiếc hộp thủy tinh với hai đóa hoa anh đào dập dờn trong làn
nước trong veo. Cô hơi ngạc nhiên, nhướn mắt nhìn chăm chăm vào đó, rồi lại
ngước nhìn tôi ra chiều khó hiểu, tôi đoán chắc là Atsuko chẳng nhớ bất cứ điều
gì.
“Những bông hoa
anh đào đầu tiên ở Tokyo đấy, nó được mang về từ Chiba. Chẳng phải hồi đó có
người đã bảo với mình rằng hãy cùng đi ngắm hoa với nhau sao?”
“Minami...cậu nhớ
à?”
“Và cậu cũng bảo
rằng sẽ làm cơm hộp mang theo, ý mình là nhờ Chiyuu giúp, tất nhiên rồi. Thế
cậu có đi cùng mình không?”
“Mình... Minami
à, mình...”
Atsuko lắp bắp,
như thể vẫn chưa tin nỗi vào mắt mình. Cô đưa tay chạm vào làn nước lạnh ngắt,
ngón tay vuốt ve những cánh anh đào mềm mại xinh đẹp, rồi khẽ mỉm cười, đôi gò
má cô ửng hồng. Atsuko nhẹ nhàng gật đầu.
“Chào mừng cậu
trở về, Atsuko.”
Cô mỉm cười rạng
rỡ, rồi cứ thế, cô chạy thật nhanh về phía tôi, ôm lấy tôi thật chặt, mái tóc
của cô lạnh và ẩm áp vào má tôi dịu dàng, mùi hương của hoa anh đào vương vấn
nơi cơ thể cô. Atsuko siết chặt lấy tôi giống như chúng tôi đã từng ôm nhau ngày
trước, và thật khẽ khàng, cô thì thầm vào tai tôi, giọng nói vui sướng như thể
đứt quãng, run rẩy trong cái lạnh của ngày đầu xuân.
“Mình đã về, mình
đã trở về rồi đây.”
oOo END oOo
No comments:
Post a Comment