Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Status: Ongoing
Note: Thật ra định để viết xong mới post một lượt luôn cho nó thú vị mà thôi nghỉ lễ cũng chán, viết cho bằng người ta tại mình viết cũng gần nửa fic rồi nên chắc chắn phải comlete ẻm cho bằng được, yên tâm nha :3
Rút kinh nghiệm đau thương từ đợt vừa rồi, đầu tiên mình sẽ nói hết luôn cái gọi là "cảm hứng tạo nên ý tưởng" của bé này. Ý tưởng đầu tiên là bệnh đa nhân cách trong PV của SKE nhưng sau đó thấy mình không đủ sức với ẻm nên đã bị gián đoạn một thời gian. Đây là fic đầu tiên mình đặt bối cảnh là học đường, ảnh hưởng từ bộ light novel Bungaku Shoujo khá nổi tiếng, mọi người nên đọc thử cho biết nhé. Vì nhân vật là học sinh nên cách viết sẽ khác, không biết mọi người thấy sao chứ mình thấy rất khác, nếu so với anh Peter thì bé Sky này giản dị về mặt ngôn ngữ mà khó hiểu ở phần nội dung. Nội dung của fic cũng xuất phát từ đa nhân cách và nhân vật Takeda Chia trong tập 1 của series Bungaku Shoujo nhưng từ lúc không thể tiếp tục với đa nhân cách thì mình đã chuyển sang khai thác cái đề kiểm tra trên lớp với đề tài "Ta là ai" và nó sẽ xuyên suốt toàn bộ câu chuyện qua những đoạn monologue của Maeda Suzune cũng như Takahashi Minami. Cũng đã thảo luận với deskmate về việc sống một cuộc sống không phải là chính mình và nhận ra khá nhiều điều nên cứ thế mà cho vô fic. Về cách viết thì như đã nói, ít miêu tả hơn một chút, thoại có lẽ sẽ nhiều hơn, những phần về nội tâm sẽ được chú trọng vì fic này hoàn toàn thiên về tâm lý nhân
vật là chủ yếu và toàn bộ nội dung cũng sẽ dựa trên cái nền đó mà triển khai. Và vì nó khó hiểu nên bạn nào thắc mắc thì hỏi ngay để được giải đáp tận tình tránh hỏng kiến thức nha =)) nếu ngại để lộ danh tánh thì bạn vô đây tâm tình với mình cũng được nè http://ask.fm/Tomato1999
Hihi, nếu đọc xong rồi và đã sẵn sàng lao theo con người ngẫu hứng này thì...douzo!
Chương 1: Tiếng vọng trong đêm và điều ước của
nàng công chúa
Tôi muốn xé nát tất cả mọi thứ trong căn phòng
này.
Giấy báo, ảnh chụp gia đình, tạp chí, tập sách,
tất cả những thứ đó đều thật đáng ghét.
Mỗi lần nhìn vào những trang giấy in đầy chữ, mắt
tôi sẽ lại tự tìm kiếm các ký tự và kết thành một cái tên, tôi tự làm như thế,
để bắt mình phải nhớ mãi không được quên.
Rằng tôi là một kẻ không nên tồn tại trên đời này.
Nếu tôi quên đi điều đó, nếu tôi vẫn tiếp tục hiện
diện với một cái tên không phải là cái tên này, họ chắc chắn sẽ trách mắng tôi.
Tôi là ai, tôi tên gì, cái tên thật sự của tôi vốn dĩ đã bị xóa bỏ ngay từ phút
giây đầu tiên tôi cảm nhận được sự sống đang đến với mình.
Những con chữ, tôi căm ghét nó, cũng như căm ghét
những ký tự đã tạo nên tôi, rằng tôi chỉ là một cái bóng, mãi mãi chẳng bao giờ
được người ta nhớ đến.
Chuông điện thoại lại reo, thật phiền phức, chỉ
muốn yên tĩnh một chút mà đã bị quấy rối. Tôi ghét cái thứ công nghệ vô dụng
đó, cái thứ phá rối con người không bao giờ để cho họ được yên.
Dẹp đi. Im đi. Biến đi. Tôi muốn được yên tĩnh.
Nhưng ai sẽ cho tôi được yên
đây? Khi tôi vốn dĩ không tồn tại trên cõi đời này? Khó chịu quá, nó lại đến nữa rồi, cảm giác ấy, bản ngã
ấy, ý chí ấy mạnh mẽ khiến tôi chỉ muốn dùng tay cào cấu cổ họng để khỏi bật ra
tiếng thét.
Mỗi lần như thế, tôi lại tự rạch lên tay mình một
ký tự. Mỗi lần như thế, tôi sẽ dùng đôi tay này xé rách tất cả những trang
sách, để cho mảnh giấy sắc nhọn cắt lên bàn tay.
Chỉ khi nhìn thấy màu đỏ của máu, chỉ khi bị cảm giác đau đớn đến tưởng như không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì dày vò tâm can, tôi mới có thể lấy lại được bình tĩnh, và cũng để nhắc cho mình phải nhớ.
Rằng tôi là một kẻ bị nguyền rủa, tôi chỉ là một
sự thất bại của tạo hóa.
Tôi là ai đây?
...
Takahashi Minami
chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của mình sẽ là một chuỗi ngày dài đầy rẫy những đớn
đau và khổ sở cùng với những do dự và băn khoăn như trong mấy bài học nhàm chán
của bộ môn Văn học khi thầy cô cứ mãi huyên thuyên suốt về cái nỗi bất hạnh nào
đó mà cô chẳng bao giờ hiểu hết được sau gần nửa học kỳ bước chân vào trường
trung học. Cuộc sống của Minami luôn êm đềm và đẹp đẽ, hay ít nhất là cô nghĩ
như thế, cho dù rằng hơn nửa cuộc đời mình cho đến tận bây giờ, cô đã chuyển
trường không biết bao nhiêu lần. Tokyo là tỉnh thành thứ sáu hay thứ bảy gì đó
cô đặt chân đến trên đất nước Nhật Bản này, một điều khá thú vị đối với cô gái
chỉ mới mười sáu tuổi. Vì công việc của bố, gia đình cô không ở cố định tại bất
cứ nơi nào. Ngay từ lúc còn nhỏ, cô đã tự hiểu được điều đó qua những lần vội
vã thu xếp đồ đạc và hối hả ra ga rời đi bất ngờ mà chẳng kịp nhận được từ gia
đình một lời giải thích nào. Dần dần, cô bé bảy tuổi ấy nhận ra rằng, người bố
vĩ đại của cô giống như một quân cờ trên bàn cờ của thương trường khốc liệt,
mỗi bước đi của người chơi sẽ đẩy ông, vốn là một nhân viên có khả năng thích
ứng và ngoại giao khá tốt là con tốt đi đầu để đến mọi vùng miền trên đất nước
Nhật Bản, còn gia đình cô thì chỉ biết theo ông như đi theo người nắm giữ vận
mệnh của tất cả mọi người.
Bố là một người
đàn ông đã khá lớn tuổi, trong ký ức của Minami, hình ảnh bố luôn gắn liền với
chiếc bàn làm việc trong căn phòng sáng đèn bất kể đêm ngày, những sổ sách,
giấy tờ, các cuộc họp bàn giao chiếm hết tất cả thời gian của bố, hay ít ra là
thời gian của những ngày ông tồn tại trong cuộc sống cô. Bố hiếm khi nói chuyện
nhiều với Minami, nhưng đa số những lần muốn tâm sự với con gái, ông sẽ viết
thư và để lên bàn học cô trước lúc cô đi học về và nhiệm vụ của Minami, đơn
giản chỉ là trả lời hết những gì bố viết và để lại lá thư trong phòng làm việc
của ông. Nhiều lần như thế, Minami và bố giống như người dưng, gặp mặt lúng
túng chẳng biết nói gì, nhưng thực chất lúc nào cô cũng viết cho ông, và tất
nhiên là ông cũng vậy, thậm chí là viết đến cả mấy trang giấy.
Mùa hè năm Minami học lớp bảy, một biến cố lớn xảy ra với gia đình cô, với bố và cả Minami nữa. Mẹ quyết định ly hôn, lý do nghe có vẻ phức tạp, nhưng thực chất là vì bà không chịu nổi áp lực của việc sống một cuộc sống mà không biết ngày mai mình sẽ đi đâu. Bố không can ngăn, mà Minami cũng chẳng phản đối. Cô tự lập sớm hơn rất nhiều người khác, cô có cái bản lĩnh hiếm thấy ở một đứa trẻ mười bốn tuổi, dù rằng cái bản chất ấy chẳng bao giờ Minami thể hiện ra bên ngoài. Người ngoài nhìn vào Minami, họ chỉ thấy một cô bé ngây thơ, có phần ngốc nghếch, không hiểu nhiều về sự đời, nhưng chỉ có bố biết Minami thực sự là ai, chỉ có bố hiểu cái mặt nạ cô luôn mang trên mặt mình để nhanh chóng thích nghi được với môi trường mới mà không trở thành nạn nhân của việc bắt nạt. Lâu dần, mặt nạ đó nhập thành một với tính cách cô, Minami nhiều lúc cũng xem mình là kẻ ngốc, và cho dù cô có nhận thức ra được điều gì đi chăng nữa thì chóng thôi cô cũng sớm quên đi, Minami sẽ chấp nhận thực tế người ta mang lại, bởi bố đã nói đúng, suy nghĩ quá nhiều không bao giờ là tốt cả.
Mùa hè năm lớp
tám, Minami chuyển trường đến Tokyo. Đó là lần cuối cùng, bố đã hứa với cô như
thế. Họ sống trong một ngôi nhà có sân vườn, được thiết kế theo kiểu nhà truyền
thống của Nhật Bản. Bố bảo ông muốn thoát khỏi sự ngột ngạt của Tokyo, thế nên
ở ngoài vườn, trên những bậc thềm gỗ mà ông hay ngồi uống trà, có một cái ao
nhỏ nuôi cá thả đầy sỏi trong đó, thường được Minami mang về sau những lần đi
chơi, có khi là cả thủy sinh từ con sông gần trường nữa. Càng lớn, Minami càng
giống bố, có lẽ bố đã từng nghĩ sẽ có ngày ông phá vỡ được khoảng cách giữa hai
bố con và nói chuyện thoải mái với cô chứ không còn chỉ là qua những bức thư
nữa. Nhưng vào cuối xuân năm đó, trước lúc họ chuyển đi, Minami gặp phải một sự
cố lớn. Bố không bao giờ hỏi cô về việc đó, bởi lẽ việc Minami nhốt mình trong
phòng suốt cả mùa hè và kỳ nghỉ lễ dài một tuần trong tháng năm đã nói lên tất
cả những mất mát đớn đau đó. Minami thường đi học về và ở luôn trong phòng đến
hôm sau, trừ những lúc ăn tối và phải ra ngoài mua đồ. Nhiều lần bố hỏi thăm,
cô chỉ gật đầu cho qua. Minami biết bố cũng rất đau, nhưng cô không thể hiểu
được, bởi lẽ nỗi đau của Minami lúc đó đã lấn át tất cả mọi thứ. Cô ở trong
phòng và tự suy ngẫm về chính mình, bất kể lúc nào, trong tâm trí Minami chỉ có
nỗi đớn đau khôn nguôi, hình ảnh nối tiếp hình ảnh cứ hiện lên trong đầu cô.
Một tuần sau khi sự kiện đó diễn ra, một số máy lạ gọi đến nhà Minami, bố bắt
máy lên và nói chuyện với người bên kia một lúc lâu, thế rồi, bằng vẻ mặt
nghiêm trọng và cả đau đớn, ông gọi cô đến nói chuyện. Bố an ủi Minami, ông nói
rất nhiều về sự chia xa, về nỗi đau tột cùng của con người, nhưng Minami vẫn
không hiểu ông đang nói gì, cho đến khi không chịu đựng nỗi những lời úp mở của
bố, cô hỏi ông điều ông đang ám chỉ. Và lần đầu tiên bố nhìn thẳng vào mắt
Minami, ông thở ra một tiếng đầy đau xót, rồi nói bằng cái giọng trầm ấm đã
luôn khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm và bình an.
“Bố vừa nhận được
tin, người ta bảo tối qua, Maeda bỗng dưng bị đau tim, không biết vì lý do gì,
hiện giờ tuy đã ổn định nhưng họ bảo sẽ để lại di chứng, cùng với những gì đã
diễn ra tuần trước, họ không chắc lắm sẽ thế nào. Nhưng Minami à, bố mong
là...dù có gì xảy ra đi chăng nữa, xin con hãy bình tĩnh.”
Đó là lần đầu
tiên Minami khóc trước mặt bố, lần đầu tiên cô làm trái lời bố, không trả lời
lại bất cứ điều gì và bỏ đi đến tận tối mịt mới trở về. Sau đó cô không còn
nhận được thêm bất kỳ tin tức nào nữa, cô gái đó đã hoàn toàn biến mất trong
cuộc đời cô, mãi cho đến tận bây giờ, khi Minami đã rời Chiba và lên sống ở
Tokyo, cô đã chẳng còn bất cứ mối liên hệ gắn bó gì với cô gái sở hữu nụ cười
đẹp tựa ánh chiều tà man mác buồn ấy nữa.
Minami sẽ không hiểu gì đâu...
Phải, vì đến cuối
cùng, Minami vẫn không thể hiểu được, điều mà cậu ấy muốn ám chỉ rốt cuộc là
gì.
7 giờ 30 phút,
thế giới lặng lẽ chìm trong màn đêm
Nhập nhoạng tối,
bức màn của đêm đen lặng lẽ bao trùm lên Tokyo những mảng màu u tối và sầu muộn.
Con đường mòn hướng ra bến cảng như chạy dài trong vô tận, dẫn đến một điểm xa
xăm trong màn đêm. Ở lưng chừng con dốc, chen giữa những bụi cây rậm rạp nơi
ngọn núi đằng sau khu phố Tây, màn mưa trắng xóa ôm trọn bóng hình nhỏ bé trong
chiếc áo măng tô màu đỏ, những vệt nước bám trên lớp vải đỏ sẫm và làn da tái
xanh nhợt nhạt chảy dài thành những đường nét kỳ dị, rơi xuống mặt đất tăm tối,
bị nuốt chửng vào lòng đất mẹ lạnh lẽo. Đôi giày ướt sũng nước lê lết từng bước
chân nặng nhọc về phía xa nhất của con dốc, đứng lặng thinh nhìn cả một vùng
trời Tokyo bị nhấn chìm trong làn nước tối tăm đục ngầu, hiu hắt ánh sáng từ
những ngọn đèn đường ở phía xa, tưởng chừng như không với tới được nơi đây. Tắm
mình trong màn mưa, tinh linh nhỏ bé nắm chặt trong tay cán dù, chiếc ô trong
suốt với những đỉnh nhọn chúi xuống đất, những vạt nilon tưởng chừng mỏng manh
được cắt tỉa bỗng trở nên sắt bén như một lưỡi dao, lóe lên sáng rực trong ánh
chớp tắt chói lòa của sấm chớp.
“A...”
Cơ thể nhỏ bé run
lên, mái tóc đen chìm hẳn vào màn đêm lạnh lẽo, bết vào làn da tái xanh, những
giọt nước nhiễu xuống vạt áo đỏ nổi bật giữa khu rừng tăm tối. Cảm giác rợn
người phảng phất đâu đó trong không trung, hòa cùng muôn triệu phân tử mùi
hương của một loài hoa đáng sợ nào đó, đôi mắt nâu nhìn thẳng về trước không
chớp, rồi nhẹ nhàng di chuyển về phía đám cỏ dày đặc gần những vũng nước đọng,
ở đó, có một cụm tử đinh hương đẫm nước đang nở rộ. Thế giới như chia đôi làm
hai, một bức tranh giữa hai màu sáng tối đối lập nhau nổi bật trên nền bóng
đêm. Tokyo bên dưới sáng rực, những hạt mưa lấp lánh như bụi phép của mùa hè.
Nơi con dốc khá cao so với khu phố phía xa, một màu đen giăng kín bầu trời như
những tấm chăn vá chùm vá đụp từ nhiều mẩu vải vụn cũ kỹ một màu tối đen. Đôi
mắt nâu di chuyển về phía sau con đường mòn đầy sỏi đá dẫn từ khu rừng nhỏ về
khoảng sân của ngôi đền, kiên nhẫn đợi chờ như thể có ai đó sẽ xuất hiện từ trong
mảng bóng tối còn sót lại đằng sau những bụi cây. Cô đứng đó, nhưng chẳng có
ai.
Đôi giày nâu mò
mẫm trong khoảng không gian trơn trượt những bước đi chậm chạp e dè như sợ rằng
dù chỉ một cử động mạnh thôi thì cơ thể trong vạt áo măng tô màu đỏ kia cũng sẽ
ngã ngay xuống đất. Một đốm sáng lờ mờ lơ lửng giữa không trung, lướt ngang qua
tầm mắt cô gái tóc đen. Nghe bảo ở giữa rừng có một cái hồ, vào mùa hè thường
xuất hiện rất nhiều đom đóm, những linh hồn nhỏ bé tự do bay lượn dưới cơn mưa
mùa hạ đang rả rích những ngày tháng Năm.
Tinh linh ánh
sáng, ngọn đèn của đêm đen.
Bàn tay run rẩy
bật ô lên, những hạt mưa rơi xuống từ trên tầng không xám xịt không rõ hình thù
buông mình lăn trên vạt nilon trong suốt mỏng tang, thân hình nhỏ bé bước đi
theo ánh sáng le lói giữa màn đêm, mò mẫm trên con đường mòn đầy đất cát. Những
khoảnh đất ướt nước níu giữ bước chân cô gái tóc đen, chủ nhân chiếc ô tảng lờ
bước tiếp trong cơn mưa lạnh đến tái tê, những giọt nước lăn dài trên làn da
tái xanh, ngấm vào trong cõi lòng lạnh giá.
Sấm chớp rền vang
cả một khoảng trời, rạch lên nền trời tối đen những luồng sáng màu xám bạc lóa
mắt như một vết nứt ai đó vừa để lại sau khi đã xé toạc bầu trời thành muôn vàn
mảnh nhỏ. Cơ thể run rẩy ngã xuống đất, từng đợt gió thốc vào khe núi, khoảng
trống giữa nơi cao nhất so với xung, chiếc dù mỏng manh rơi khỏi lòng bàn tay
nắm chặt bên dưới vạt áo măng tô màu đỏ, mặc cho cô gái tóc đen gắng gượng chụp
lấy nó, những vạt nilon được cắt dũa sắt nhọn cứa vào làn da nhợt nhạt, đôi mắt
nâu nhắm chặt lại, không cảm thấy đau, rồi từ từ, những dây thần kinh truyền về
não bộ cảm giác tái tê, khó nhọc nhìn qua làn nước mờ đục đang che lấp ánh mắt
mình, cô nhận ra ngay cái khoảnh khắc hiếm khi nào mình để ý đến, khi cái màu
trắng bệt chuyển dần sang màu đỏ hồng, rồi từ từ, những vệt sẫm tối đen rỉ ra,
nước mưa lạnh lẽo chạm vào dòng máu đỏ hãy còn ấm, nỗi đau về cả thể xác và tâm
hồn âm ỉ ngấm vào trong cõi lòng lạnh giá.
Cô không thể đứng
lên, đôi chân cô bất lực vì đã phải đứng quá lâu, giờ đây, chúng rã rời như
chính cơ thể chủ nhân nó, và giống như tiếng thét gào đớn đau đã bị nuốt xuống
dổ họng đau rát, ước mơ bay nhảy đến một phương trời xa xôi ngày nào đã bị giam
giữ cùng cơ thể gần như tật nguyền yếu ớt này. Maeda Atsuko hít vào một hơi thật
sâu, cố gắng nén lại mọi đau đớn, trong ánh mắt tối sẫm chỉ còn lại nỗi căm hận
đã ngấm sâu vào trong tận mọi ngóc ngách cơ thể, ánh sáng nhỏ nhoi bị màn đêm
nuốt chửng, cơ thể rã rời lê lết từng chút một rồi bất ngờ trượt hẳn xuống khi
bàn tay run rẩy không chịu được sức nặng của chủ nhân. Không một giọt nước mắt,
không một tiếng kêu than, chỉ có nỗi oán hận đã bị dằn lại thật sâu trong tâm
hồn, nhưng những cảm xúc vốn dĩ không hề tồn tại bên trong linh hồn ấy, bởi
vậy, bản ngã của Maeda Atsuko lặng lẽ đối diện với cuộc đời tối tăm của mình
bằng ánh mắt bất cần và vẻ thờ ơ lãnh đạm, không chút bận tâm, không chút gợn
đục, một linh hồn đã hoàn toàn bị bóng tối nuốt chửng.
Ước mơ của nàng
công chúa là gì khi đuổi theo nguồn sáng quá mong manh ấy?
Tâm hồn nàng có
thật sự yên bình như vẻ ngoài xinh đẹp dễ vỡ ấy?
Tự do, ai đó hãy trả lại cho tôi tự do và cuộc đời
của tôi đi, nàng công
chúa đã cầu xin như thế, từ sâu thẳm trong tâm hồn bị giam giữ, nàng đã khóc.
...
Minami còn nhớ
rất rõ đó là một buổi sáng giữa tháng Năm, sau kỳ nghỉ dài những một tuần nhân
dịp 5 tháng 5, ngày 8 tháng 5, đúng một tháng sau sinh nhật cô, mùa hè ấy đã
đến, và rời đi cũng thật nhanh như cái cách nó đến, để lại những xúc cảm ngổn
ngang xen lẫn cả đau đớn trong cô mỗi khi nhớ lại.
Mùa hè năm đó, cô
ấy đã ôm ấp trong mình một bí mật, cô ấy đã dùng cả tâm hồn để bảo vệ nó, tinh
linh nước che giấu cả một bí ẩn đã được linh hồn bị vấy bẩn chở che và bảo bọc
đến tận những phút giây cuối cùng.
Mùa hè năm đó chỉ
còn lại những đắng cay và cảm giác như vỡ tung lồng ngực, khi hình ảnh mái tóc
đen thơm mùi hoa anh đào xõa dài trên gối, đôi mắt nâu miên man tựa vào bờ vai
phải chìm trong giấc ngủ không mấy bình yên, hoài niệm về cô ấy lại ùa về như
một kỷ niệm bị chôn giấu trong thăm thẳm của lãng quên.
Ngày đầu tiên đi
học trở lại sau kỳ nghỉ, bầu trời tối tăm nhuốm màu ảm đạm như chính tâm trạng
Minami vậy. Một chiều lập hạ, sau rất nhiều ngày chui rúc trong nhà không bước
ra khỏi cửa dù chỉ một lần, để cho ký ức đớn đau dày vò bản thân đến mức điên
dại, Minami nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm khi đang ngồi trên
hành lang ngoài vườn sắp xếp lại những tấm ảnh cũ, những dự cảm lạ kỳ như linh
tính đan xen nhau rối bời trong lòng cô. Bằng chất giọng trầm quen thuộc như
mọi khi, thầy Yamaguchi thông báo với cô về sự xuất hiện của một thành viên mới
rồi đây sẽ gia nhập vào lớp cô và muốn Minami có sự chuẩn bị trước, với tư cách
là cán sự nữ, bởi vì người mới đến cũng là nữ, vừa chuyển đến từ một trường
trung học ở Chiba.
Minami im lặng
lắng nghe từng lời thầy Yamaguchi nói, một nữ sinh trung học bình thường chuyển
đến vào giữa tháng Năm, một khoảng thời gian khá dở dang, thường chẳng ai
chuyển trường khi học kỳ mới đã bắt đầu được gần nửa, đặc biệt là với những học
sinh ở tỉnh, nếu muốn nhập học ở Tokyo, đa phần họ sẽ chọn trường tư hơn là
trường nhà nước, mà nếu đã có thể xin vào được, hẳn phải là một gia đình khá
giả, đủ để lo những chi phí phát sinh trong quá trình làm hồ sơ. Nhưng cái quan
trọng không phải ở đó, cái chính là Chiba, nữ sinh chuyển đến từ Chiba, chỉ
nghe những từ này thôi mà đã khiến tim Minami đau nhói, như thể nỗi nhớ và cả
dằn vặt đang ngủ yên từ mấy năm trước bỗng trở mình, đau đến không chịu nỗi.
Trời mưa rả rích
suốt từ chiều cho đến tận tối hôm đó. Minami ngồi ngoài hành lang nhìn bầu trời
tối tăm ảm đạm và những tia chớp sáng lòa, có mùi của hơi đất và cả mưa nữa,
một cơn giông tố cho Minami và tất cả mọi người. Bố đã rời đi từ sớm cùng đống
hành lý lỉnh kỉnh, sẵn sàng rời khỏi Tokyo để đến một vùng đất mới. Bố để
Minami lại Nhật Bản, bởi vì ông tin rằng cô đã đủ lớn để sống mà không cần ông,
còn bố thì sang nước ngoài nghiên cứu về những dự án mới của công ty. Một cuộc
sống cô đơn quá đỗi thích hợp với Minami, và những lúc ngồi một mình hứng trọn
cái lạnh của cơn mưa cùng những luồng gió táp thẳng vào mặt thế này, Minami mới
có đủ can đảm để cho bản thân mình rơi nước mắt và sống lại với những khoảng
thời gian xưa cũ. Mớ ký ức hỗn độn ánh lên dưới đêm đen, bị rửa trôi đi bởi
dòng nước lạnh lẽo, những bức ảnh ngổn ngang nằm im trong lặng lẽ, nụ cười ai
đó giờ đây đã phai mờ. Minami nhắm mắt lại, hít căng lồng ngực, hương thơm đầy
mị hoặc của những đóa hồng trà bố trồng trong một góc sân vườn thu hút ánh nhìn
của cô, để rồi trong một phút giây ngắn ngủi, Minami sững sờ trước sắc màu đỏ
tươi đẹp đẽ của hồng trà. Loài hoa của những đớn đau, loài hoa đã vấy bẩn bởi
máu của rất nhiều người, loài hoa của sự hủy diệt.
Minami ngồi ở
hành lang thêm một lúc lâu nữa, nhìn sấm chớp rạch lên bầu trời những mảng sáng
màu trắng xám chói lòa cả mắt, những mảnh vụn vỡ của bầu trời rơi lả tả xuống
đất thành những hạt mưa, một khoảng trời chông chênh xiêu vẹo dưới sức nặng của
thiên nhiên, tan vỡ giống như bầu trời xanh một thuở cô luôn ôm ấp giữ gìn. Có
một khoảnh khắc Minami ngỡ như nhìn thấy nụ cười của cô ấy, thật đáng yêu mà
cũng thật đau đớn, và âm thanh bên tai cô không còn là tiếng mưa xối xả ào ạt
xuống mái hiên nhà, chỉ còn lại tiếng cười trong veo như tiếng chuông, mái tóc
màu đen phất phơ trong gió theo từng nhịp bước của cô gái mà cô đã yêu suốt cả
một thời thơ ấu, nhưng chóng thôi, hình ảnh ấy bị xé toạc ra bởi những tia sáng
đáng sợ, nụ cười của cô bị thiêu cháy trong ngọn lửa hủy diệt của đêm, tất cả
đều tan vào tro bụi, chỉ còn lại duy nhất, duy nhất một thứ vẫn tồn tại qua sự
bào mòn khốc liệt của thời gian, thứ duy nhất còn hằn sâu trong tư tưởng không
hề phai mờ, ánh mắt ấy, ánh mắt nâu nhìn cô trống rỗng, bao nhiêu là mất mát,
bao nhiêu là đau thương, như chiếc lá cuối thu buông mình theo dòng đời đầy
phức tạp, như con thuyền chông chênh trên dòng sông cứ trôi mãi đến một phương
trời xa xăm, nỗi thiếu hụt chênh vênh và u tối ánh lên từ sâu thẳm đáy mắt ấy,
ám ảnh Minami từ những ngày xa xôi ấy cho đến tận bây giờ.
Làm sao mà mình
có thể hiểu hết được cậu đây?
Ngày đầu tiên đi
học lại, trời đã ngớt mưa nhưng bầu không khí u tối vẫn bao trùm cả Tokyo.
Minami không mấy vui vẻ khi bước đi trên con đường mà mới vài tuần trước thôi
vẫn còn được rợp bóng bởi những tán anh đào màu hồng nhạt, cảm giác lạc lõng và
cô đơn cùng những xúc cảm lạ kỳ trỗi dậy trong cô từ đêm qua vẫn chưa hề lắng
xuống, mà ngược lại, cảm giác đó càng mãnh liệt hơn bao giờ hết mỗi khi bước
gần đến trường hơn. Dưới bầu trời âm u và ủ dột, Minami giống như một người
không còn sức sống, một bóng đen vật vờ trong những hoài niệm, một con người
thuộc về quá khứ, không phải thế giới này, thế giới ngoài sáng nhuốm màu tối
tăm.
Ở trường mới,
Minami có rất nhiều bạn, nhưng tất cả chỉ đều ở mức độ xã giao, không có ai
thân đến nỗi có thể khiến cô mời đến nhà chơi hay đi học cùng, càng không có
một người nào đủ tư cách hoặc quan trọng để được lắng nghe câu chuyện mà Minami
đã giấu kín trong tim mình. Minami luôn chỉ có một mình, hoặc ít ra thì là cô
nghĩ vậy, thế nhưng, vào ngày đầu tiên của tuổi mười sáu, một buổi chiều cuối
xuân, lần đầu tiên Minami thể hiện cảm xúc của mình trước mặt người khác, đó là
khi nỗi đớn đau không thể nào dằn lại được, cảm giác mất mát bủa vây chiếm trọn
tâm hồn vốn dĩ chưa từng có một ngày nào bình yên, Minami đã khóc, trước mặt
một đàn chị lớp trên, Shinoda Mariko, cô đã khóc.
“Đừng bao giờ tin
tưởng ai hết, hãy giữ lại tất cả những bí mật của riêng em để tiếp tục sống.”
Mariko đã nói với
Minami như thế và vỗ đầu cô, cảm giác ấm áp như có ai đó thấu hiểu được nỗi
lòng xen lẫn những đắng cay len lỏi vào trong tâm hồn Minami như làn gió dịu
dàng ôm ấp cô, nỗi đau về Maeda Atsuko của những tháng năm ngày trước đã trôi
về một vùng trời xa rất xa, để rồi hôm nay, khi thời tiết trái gió trở trời,
phút giây giao mùa đang từ từ chuyển đổi, vết thương ấy lại trở mình sau giấc
ngủ thật dài.
Linh tính đã mách
bảo Minami rằng, học sinh mới chuyển đến ít nhiều sẽ thay đổi cuộc đời và số
phận của cô.
Tiết học đầu tiên
là giờ sinh hoạt, Minami cảm thấy chán nản, cũng không thèm quản lớp, cô chỉ
bảo mọi người giữ trật tự và giao hết việc cho cậu bạn nam cán sự quản lý, còn
mình lặng lẽ rời khỏi lớp, đi lang thang trên hành lang vắng bóng người. Có mùi
của mưa và giông bão, đôi mắt đen của Minami thu gọn lại cả khoảng trời xám xịt
của những đau thương, và chẳng có chút ý định nào, những bước chân vô thức bước
lên những bậc thang cũ sờn hướng về phía sân thượng lộng gió. Minami muốn được
nhìn ngắm một khoảng trời không bị hạn hẹp bởi bốn bức tường, một khoảng trời
rộng lớn của tự do.
Trường trung học
Bắc Tokyo là một trong những ngôi trường lâu đời nhất thành phố này, từ lúc nào
thì Minami không biết, nhưng dựa vào những bậc gỗ cũ mòn ở lối đi đầy bụi hay
tầng thượng lộng gió trống trải đầy những hình vẽ nguệch ngoạc trên tường đã
nhòe mờ, cô biết nơi này đã có từ trước khi Minami ra đời. Minami không hề có
một chút ấn tượng nào với Tokyo cho dù đây là quê nhà của cô. Từ lúc rời đi khi
còn chưa thể nhận thức được gì, chuyển đền rất nhiều tỉnh thành của Nhật Bản,
cuối cùng cô vẫn quay lại Tokyo. Suốt những năm tháng tuổi thơ đã quá quen với
việc ngồi tàu điện hàng giờ liền, ký ức của Minami về những vùng đất khác nhau
chỉ còn là một khoảng trống mênh mang cùng âm thanh của con tàu rời bến và hình
ảnh những dãy núi, đồng bằng lướt qua tầm mắt. Vừa mới thích nghi đã phải
chuyển đi, Minami không có chút ý niệm nào về Kagoshima, Fukushima hay Sendai,
Kyoto, những gì còn đọng lại trong ký ức cô cho đến bây giờ chỉ còn là những
đắng cay của khoảng thời gian trung học ở Chiba, nỗi đau đớn của mất mát và
tuyệt vọng, còn niềm vui hay hạnh phúc, tất cả mọi thứ đều đã biến mất cùng với
người con gái mang ánh mắt nâu trống rỗng đó trong ráng chiều đỏ rực của Chiba.
Bầu trời u ám và
gió thì thét gào. Minami ngồi trên nền đất bằng xi măng, đôi mắt đen lãng đãng
trôi theo những áng mây tối màu như thể đang chôn giấu một bí mật nào đó mà cô
không muốn bất cứ ai biết. Khoảng không gian cao xa vời vợi kia như thể vượt
hẳn ra khỏi những bức ngăn của trường học, như thể tất cả mọi buồn đau của thế
giới đều đổ dồn về đó, đáy vực sâu tối đen với những cơn gió ngút ngàn cứ thế
bị hút xuống, táp vào người Minami từng cơn đau rát mắt. Những đám bụi bay tứ
tung trong không trung, thế giới ngoài sáng giờ đây cũng chỉ là một khoảng
không xám xịt không còn hy vọng, và Minami, cũng chỉ là một kẻ sống với chiếc mặt
nạ của mình, đằng sau nụ cười ngây ngô, hy vọng và niềm vui thật sự đã chẳng
còn tồn tại bên trong linh hồn cô nữa.
Có âm thanh của
vật gì đó rất nhẹ đang bay, những mảnh vụn vỡ trắng tinh chập chờn giữa không
trung, những bản nhạc, hay bức phác họa, vài tờ giấy vẽ một khuôn mặt ai đó
không rõ ràng, bị vo tròn lại nhăn nhúm và vứt đi. Minami bắt lấy mảnh giấy gần
đó, trắng toác, chẳng có bất cứ thứ gì, nhưng nỗi đớn đau của chủ nhân nó để
lại qua những vết nhăn nhúm cũng đủ để cô cảm nhận được. Một tâm hồn nổi loạn,
rối bời với những ý nghĩ rồ dại. Một kẻ bị ruồng bỏ.
Minami đứng dậy
đi theo hướng mà những tờ giấy bị ném ra, đằng sau bức tường của phòng dụng cụ,
tiếng khóc đó vang lên như thể bị ai đó bóp nghẹn, một âm thanh kỳ lạ nhưng
toát lên từ sâu thẳm trong đó là nỗi cô đơn tột cùng. Và rồi Minami tìm thấy
người đó, một nữ sinh ngồi tựa vào góc tường, bản thảo ném vứt lung tung, bút
chì nằm lăn lóc một góc, còn cô ấy, run rẩy ôm lấy người mình, tiếng khóc bị
nén lại thành những dải âm thanh bi thương thoát ra từ miệng cô ấy. Người nữ
sinh co rúc người lại trong một tư thế kỳ dị, tư thế của những con rối bị bẻ
gãy khớp nối, như thể giờ đây cô đã chẳng thể cử động được nữa. Minami không
hiểu đã có chuyện gì, thế nhưng càng tiến lại gần, cảm giác thân thương lại
càng trỗi dậy, để rồi trước khi Minami kịp nhận thức được chuyện gì, cô đã đưa
tay xoa đầu cô ấy, mái tóc đen thơm mùi hoa anh đào thả xuống lưng, khuôn mặt
cô cúi gằm, những giọt nước mắt lấm lem trên vạt váy đồng phục. Những xúc cảm
lạ kỳ bắt đầu xâm chiếm Minami khi tay cô chạm vào người nữ sinh ấy, cô gái tóc
đen giật bắn mình, dễ chừng như đã ngước nhìn lên, thế rồi bất chợp trời nổi
sấm, mưa đổ xuống khoảng sân lộng gió, thế giới đã bắt đầu khóc, còn cô gái ấy
thì co rúm người, run rẩy tránh bàn tay của người mới đến.
“Đừng sợ,
Atsuko...”
Khoảnh khắc
Minami buột miệng nói ra cái tên đó, cô có cảm giác như trái đất đã ngừng
chuyển động, tất cả mọi thứ đều dừng lại, chỉ có tiếng mưa ào ạt át cả giọng
nói con người và những cơn gió thét gào trên đỉnh đầu. Đã rất lâu rồi cô mới
nói ra cái tên ấy, có lẽ là từ khi rời Chiba, tên của cô gái đó đã bị chôn vào
sâu thẳm lãng quên, cho đến khi Minami lỡ thốt lên những từ ngữ đó, tiếng cười
trong veo của cô ấy lại hiện về. Người nữ sinh này khiến cô có một cảm giác rất
kỳ lạ, như thể đã quen biết từ lâu, cảm giác thân thương mà sao xa lạ quá, ngay
khi bàn tay lại chạm vào mái tóc đen ẩm ướt vì những giọt nước đi lạc, Minami
mơ hồ hình dung ra khuôn mặt xinh đẹp đang cúi gằm đó, nụ cười đáng yêu và cả đôi
mắt nâu chất chứa vô vàn cảm xúc. Hình ảnh Maeda Atsuko hiện lên, lần đầu tiên
sau nhiều năm chìm vào quên lãng, Minami cảm nhận được mình đang ở gần cô gái
đó đến mức nào.
“A...”
Có một khoảnh
khắc Minami rõ ràng nhìn thấy cô ấy ngước mắt lên, dù chỉ rất khẽ thôi, đôi mắt
nâu ấy đã chạm vào cô, rồi như thể vừa chạm vào luồng điện, người nữ sinh ấy
giật bắn, vẫn không nhìn lên, vội vàng đứng dậy chạy đi thật nhanh trong cơn
mưa tầm tã, vạt váy đồng phục phất phơ, những trang giấy bay tứ tung, cảm giác xốn
xang trong lòng lại trở mình, hình ảnh đó giống như một chiếc chìa khóa, đưa
Minami trở về với khung cảnh của buổi chiều hoàng hôn đỏ rực năm đó, màu của
máu và nước mắt vấy bẩn màu áo đồng phục trắng tinh khôi, mang theo cả linh hồn
cô ấy rời khỏi thế giới của cô mãi mãi.
Minami mãi mãi chẳng bao giờ hiểu được đâu...
Tò mò không biết học sinh mới chuyển trường đó là Acchan vì lý do gì đó đã giả chết và bị bắt đổi thân phận thành 1 người khác hay là 1 người có gương mặt giống Acchan và bi bắt thay thế. Nhưng câu cuối cùng lại khiến mình nghiêng về trường hợp đầu tiên.
ReplyDeleteBạn đi đúng hướng rồi đó, trường hợp đầu tiên nhé :3 nếu 1 người có gương mặt giống Acchan bị bắt thay thế thì sẽ phải đổi couple thành Minami X Abcd rồi =)))
ReplyDeletedổ họng đau rát --> lỗi type
ReplyDelete