No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Friday, April 28, 2017

[Trans] Maeda Atsuko x Akimoto Yasushi - Cuộc trò chuyện giữa người cha và đứa con gái nhỏ

Thật ra thì mình cũng không giỏi chuyện dịch thuật cho lắm nhưng vì chưa thấy ai trans bài này hết dù đã gần 5 năm rồi, với lại cũng để kỷ niệm 3 năm kể từ ngày dính beam và yêu thương cô gái này, mình quyết định thử sức trans bài interview của Atsuko và Aki-P. Vì không có bản tiếng Anh trên mạng nên mình phải dựa vào bản của google để trans lại từ tiếng Indonesia nên sẽ có rất nhiều chỗ kỳ quặc, có gì không hiểu hoặc không được hay thì mong mọi người bỏ qua. 
...

Trích trong Photobook tốt nghiệp của Maeda Atsuko. 



Tin tưởng 100% vào Akimoto-sensei, Maeda sẽ làm tất cả mọi việc được ông giao phó một cách dứt khoác. Không bao giờ có chuyện cô không giúp đỡ ông, đó là lý do vì sao ông là người đầu tiên phản đối chuyện tốt nghiệp này.

Cuộc trò chuyện đặc biệt cùng với Akimoto-sensei – Buổi nói chuyện của người cha và đứa con gái nhỏ lâu ngày không gặp.








Bởi vì không hề được truyền thông công nhận, chúng ta mới có thể đoàn kết đến thế.

Aki-P: 7 năm vừa qua, lần đầu tiên em thấy không muốn tiếp tục nhất là khi nào?
Atsuko: Từ bỏ AKB ấy ạ?
Aki-P: Chắc phải có vài lần chứ hả?
Atsuko: À…dạ (cười). Nhưng mà em chỉ nghĩ về việc đó một cách nghiêm túc vào mấy ngày đầu thôi.
Aki-P: Lúc mà mấy đứa chưa được công chúng biết tới phải không?
Atsuko: Dạ, mọi người khi ấy vẫn thường hay hỏi nhau, "Khi nào thì tụi mình nên dừng lại đây?" (cười lớn)
Aki-P: Tại vì bị gọi là nhóm show hàng của Akihabara mà.
Atsuko: Vâng ạ, tụi em xấu hổ khủng khiếp (cười). Nhưng mà nhé, lúc em ngồi bên ngoài và chứng kiến buổi Sousenkyo cuối cùng, em đã nghĩ, "Mọi người đều trở nên mạnh mẽ hơn rồi" và em vô cùng ngạc nhiên luôn ấy.
Aki-P: Đó là thứ sức mạnh được nuôi dưỡng từ biết bao nhiêu chuyện mà tất cả chúng ta đã cùng nhau trải qua, cũng là thứ sức mạnh đến từ quy luật của chính nó. "Đây chính là AKB", và cội nguồn của nó chính là em, Takamina cùng tất cả thành viên thế hệ đầu.
Atsuko: Mọi thứ lúc đó đều bắt đầu từ con số không thầy nhỉ. Em luôn tự hỏi mình, "Điều gì sẽ xảy ra nữa đây?" Nhưng giữa chúng em lúc đó không hề có bất cứ sự cạnh tranh nào, em thực sự tin rằng mọi người đã rất thân thiết với nhau.
Aki-P: Có thể là tại vì mấy đứa đều bị công chúng đối xử rất khắc nghiệt, vì vậy nên tất cả đều muốn làm những điều tốt nhất có thể cho nhau.
Atsuko: Thật là những kỷ niệm quý giá... (cười)

Bởi vì không giỏi ăn nói, đó mới chính là Maeda

Aki-P: Thật khó mà tin được là mấy đứa lại trông rất thân với nhau, mấy đứa nhỏ kia ai cũng muốn được như em, nhưng tất cả lại chẳng có vẻ gì là hay đi riêng cùng nhau hết nhỉ. Mặc dù vậy nhưng khi làm việc chung, bầu không khí lại rất tốt, giống như là mọi người đều rất hài lòng vậy.
Atsuko: Thực vậy ạ, rất rất hài lòng luôn (cười)
Aki-P: Rồi thì sau mỗi khi làm việc xong, em và Mariko liền ngay lập tức quay về với công việc riêng của mình nhỉ. Thầy luôn thấy chuyện này rất đáng kinh ngạc.
Atsuko: Nếu nhìn lại thì hồi đó tụi em hiếm khi chơi chung với nhau lắm. Chẳng phải chúng ta vẫn luôn nghe thấy những điều tương tự như vậy từ các nhóm nhạc nổi tiếng khác sao ạ? Bởi vì những người đó cũng không biết gì nhiều về đời sống riêng tư của các thành viên khác...
Aki-P: Thầy hiểu mà. Mấy nhóm hài kịch thầy biết cũng giống vậy, chẳng biết từ bao giờ mà mọi người đều đã có cuộc sống riêng sau khi tan việc, và khi họ phải ngồi lại nói chuyện sau nhiều lần vắng mặt, như là đi uống trà chẳng hạn, thì họ lại quá ngại ngùng nên chẳng thể nói được với nhau câu nào.
Atsuko: Ahahaha, cái đó em cũng hiểu được đấy. Dạo gần đây nhiều thành viên cũng trở nên giống như vậy.
Aki-P: Nhưng mà một mối quan hệ như thế cũng không đến nỗi quá tệ...
Atsuko: Em thấy nó cũng khá ổn, giống như là chúng em thực sự biết ơn lẫn nhau, vì vậy em luôn nghĩ là thứ tình cảm này sẽ được giữ vững. Bởi vì em rất sợ cô đơn nên em luôn cảm thấy giờ làm việc là những lúc vui vẻ nhất. Chắc vì em còn có thể gặp các thành viên khác nữa.
Aki-P: Khoan đã, "chờ đợi" cũng là một phần công việc của em khi trở thành diễn viên đấy. Và kể từ giờ thì các thành viên cũng không còn bên cạnh em nữa đâu.
Atsuko: Đúng vậy ạ.
Aki-P: Chờ đợi cũng là công việc sau này của em nhỉ, trước khi mà có chuyện để làm. Mấy thứ giống vậy sẽ còn nhiều hơn nữa trong tương lai sắp tới đó.
Atsuko: Cho nên nhiều lúc em hay nghĩ, sau khi trở thành người lớn rồi, em cũng muốn có một gia đình cho riêng mình và sau đó thì tiếp tục chờ đợi.
Aki-P: Em muốn kết hôn sao?
Atsuko: Một ngày nào đó ạ...có khả năng không thầy?
Aki-P: Thầy nghĩ sẽ tốt hơn nếu em có con.
Atsuko: Dạ vâng, em cũng muốn thế!
Aki-P: Mặc dù em muốn thế nhưng chẳng phải sau cùng thì người chăm sóc cho mấy đứa nhỏ vẫn là mẹ em sao?
Atsuko: Vâng, chính nó đó! Lý do cũng một phần là để cho mẹ em có cháu chăm sóc (cười)
Aki-P: Khó đó nha...
Atsuko: Nếu vậy thì thôi, em bỏ cuộc đây ạ (cười lớn). Em luôn nghĩ rằng làm việc thì sẽ vui hơn gấp 100 lần lúc em làm mấy chuyện khác
Aki-P: Vậy em muốn làm công việc như thế nào?
Atsuko: Thực ra tuy em chẳng đặc biệt thích hay ghét cái gì nhưng mà em không giỏi trong khoản nói năng chút nào hết.
Aki-P: Maeda, em chẳng có hứng thú vào bất kỳ thứ gì hết. Giống như vầy, người ta hay hỏi em, “Bạn thường làm gì trong những kỳ nghỉ?” trong mấy bài phỏng vấn, nhưng mà em có bao giờ hỏi ai mấy câu giống vậy chưa?
Atsuko: Hình như là không đâu. Không có ạ…
Aki-P: Cho nên em sẽ nghĩ rằng, “Tại sao người này hỏi mình mấy câu chán ngắt như vậy nhỉ?”, hay là “Ai lại muốn biết mấy thứ này chứ.”..
Atsuko: Aaaaah, đúng rồi đó thầy (cười lớn)
Aki-P: Con người ta luôn muốn tìm hiểu tất cả mọi thứ về những ai họ có hứng thú, mà em thì lại chẳng có ai cả, cho nên em không thể hiểu được cảm giác này. Đó là lý do vì sao em không biết phải nói gì..
Atsuko: Em chẳng thể nói được điều gì hết.
Aki-P: Nhưng không sao, trong 7 năm vừa qua, may mắn hay xui xẻo gì, thì nó cũng trở thành phong cách của riêng em rồi.
Atsuko: Trong những show truyền hình thực tế, mặc dù mọi người thường cố đưa cho em vài chủ đề để thảo luận nhưng mà em lại chẳng thể nói gì, nên em cảm thấy rất có lỗi.
Aki-P: Ai cũng có một khả năng đặc biệt riêng của mình, cho nên mấy đứa trẻ như Takamina, Yuko và Miichan là những người giỏi ăn nói ấy, tốt hơn thì cứ để phần nói chuyện ấy cho tụi nó là được.
Atsuko: Vâng, cho nên em cứ để cho mấy người đó nói thỏa thích luôn.
Aki-P: Em không phải kiểu người hay bắt đầu một cuộc nói chuyện nhỉ.
Atsuko: Dạ, em chẳng biết phải làm gì luôn ấy.
Aki-P: Cho nên thầy rất ngạc nhiên khi em có thể nói ra điều đó.
Atsuko: Điều đó? Là gì cơ ạ? Em đã nói gì cơ?
Aki-P: Thông báo tốt nghiệp hôm 25 tháng 3 đó.
Atsuko: À à, nếu mà hôm đó Takamina kết thúc ngay lập tức rồi chuyển qua bài mới liền thì chắc là em cũng chẳng thể thông báo được mất.

Nếu em muốn nhảy xuống biển, đừng do dự gì cả và hãy nhảy với tất cả sức lực của mình.

Aki-P: Từ khi em bắt đầu nói về chuyện tốt nghiệp, thầy và các staff đã cố cản em lại. Mọi người đều bảo, "Hãy nghĩ thật kỹ về cuộc sống của em sau này", hay, "AKB hiện giờ đang rất nổi tiếng, tại sao em lại muốn từ bỏ? Và em lại còn là Center, ở lại vẫn là tốt nhất".
Atsuko: Đúng là có chuyện đó.
Aki-P: Nhưng mà mỗi lần có chuyện gì khiến em không thoải mái, em sẽ lại gửi mail cho thầy vào lúc 3 giờ sáng nhỉ.
Atsuko: Đúng rồi ạ, có vài lần như thế.
Aki-P: 3 giờ sáng hôm ấy thầy đang làm việc, thế là tự dưng "ring ~ ring ~ ring", điện thoại reo lên. Chẳng cấn nghĩ ngợi gì, thầy biết chắc chỉ trong có vài giây, "Ah, là Maeda."
Atsuko: Đúng vậy nhỉ.
Aki-P: Thầy hiểu cảm giác của em. Cho dù đó có là drama hay movie thì mọi người vẫn sẽ làm hết sức mình để hoàn thành công việc thật tốt. Khi mọi người đang làm việc chăm chỉ như thế, em bỗng dưng lại bảo với họ rằng, "Mình bị trùng lịch làm việc với AKB mất rồi, xin lỗi vì không thể đến được vào ngày mai". Cảm thấy có lỗi là một trong số đó, nhưng trên hết là em dần chẳng thể nào nhận ra được chính bản thân mình nữa.
Atsuko: Dạ, cho nên em rất ghét bị nói, "Dù bạn rất bận nhưng bạn vẫn phải ở đây", lúc đó em lại nghĩ, "Đây chỉ là một lời bào chữa".
Aki-P: Thầy không nghĩ là em phải áp lực bản thân mình đến mức đó. Nhìn kỹ lại thì những buổi luyện tập như thế này đã lặp đi lặp lại suốt một thời gian dài cho đến khi em chạm đến giới hạn của mình, một diễn viên và một idol. Thầy đã nghĩ rằng, "Có lẽ đã đến lúc để em lựa chọn nên ở lại hay là ra đi".
Atsuko: Em nhận được email vào sáng hôm đó.
Aki-P: Thầy đã gửi nó. Cuối cùng thì thầy cũng đã có thể gửi nó cho em và nói, "Nếu em muốn nhảy xuống biển, đừng do dự gì cả và hãy nhảy với tất cả sức lực của mình".
Atsuko: Em nhớ hết tất cả những thứ đó.
Aki-P: Tuy nhiêu, thầy vẫn luôn tự hỏi, mặc dù em đã quyết định rồi nhưng em lại thông báo trước rất nhiều khán giả.
Atsuko: Vâng ạ. Có ổn không khi phải cắt ngang buổi concert vì một người như em? Nhưng mà em vẫn muốn nói cho mọi người biết, em chỉ có thể chọn thời điểm đó. Và nếu như so sánh với những thứ khác, thì thực sự rất đau đớn khi phải là người bắt đầu và tự mình nói ra những lời đó.
Aki-P: Sau khi Takamina nói bài hát tiếp theo là “Aitakatta”, em đã hết cơ hội. Tuy là có hơi kỳ cục nhưng mà lúc đó trông em giống như là, “Thôi quên đi, mình sẽ nói vào lần tới vậy.”
Atsuko: Em cũng đã nghĩ thế đấy, nhưng chỉ một lúc thôi. Em lại nghĩ khác, “Không còn thời điểm nào nữa”, “Mình đã hết cơ hội để nói rồi.”
Aki-P: Thầy ngồi dưới hàng ghế khán giả và theo dõi, cũng đã tự hỏi “Em sẽ làm gì nào?”. Và khi thầy thấy em đặt tay lên ngực và hít thật sâu, thầy biết rằng em sẽ nói.
Atsuko: Nếu em không làm vậy thì sẽ chẳng thích hợp chút nào.
Aki-P: Dĩ nhiên là vậy, hầu như chẳng có ai biết về điều đó ngoại trừ thầy. Chỉ có 2, 3 người gì đó đã nghe nói rằng em muốn thông báo vào hôm ấy. Rồi thì, khi họ thấy em đặt tay lên ngực và bắt đầu nói “Ano”, một trong số đó bắt đầu la lên “Ahhhhhhhhhh ~” (cười lớn)
Atsuko: Vậy có nghĩa là bên cạnh em cũng có ai đó rất hào hứng giống em ấy ạ?
Aki-P: Ừ ừ, nhưng mà điều đó lại rất tốt. Thầy đã nghĩ, “Em có dám nói hay không?”. Vậy em đã thấy gì khi thông báo điều đó?
Atsuko: Em đã định sẽ nhìn tất cả các fan, nhưng mà hình như em chẳng nhìn thấy gì hết. Em nghĩ chắc tại chẳng có phản ứng nào từ phía khán giả lúc em thông báo hết.
Aki-P: Họ đã khóc, mọi người khóc quá trời luôn đó! Sao em lại chẳng thể nghe được gì hết vậy?
Atsuko: Em chỉ nghe tiếng mấy thành viên đứng gần em thôi, nên em có chút ngạc nhiên. Em tưởng lúc đó em phải vận động hết bộ não và chẳng thể làm thêm được bất cứ điều gì nữa ấy chứ.

Nếu cuộc sống không gặp nhiều may mắn, phải chăng sự nghiệp sẽ ổn định và êm đẹp hơn?

Aki-P: Thầy đã luôn muốn hỏi em chuyện này, trong suốt 7 năm vừa qua, em đã nhận được những gì, và đã mất đi những gì? Thỉnh thoảng thầy vẫn luôn lo lắng, liệu có đúng khi thành lập AKB?
Atsuko: Tại sao ạ?
Aki-P: Bởi vì nếu như không có AKB, em sẽ vẫn tiếp tục là một cô gái bình thường, có thể mấy đứa nhỏ làm trong các cửa hiệu tiện lợi sẽ tới nói chuyện với em và mời em đi uống đó.
Atsuko: Không đời nào có chuyện đó!!!
Aki-P: Hoặc là, có thể giờ em đã kết hôn và có con rồi, sau đó thì cùng các thành viên trong gia đình xem Japan Record Awards một cách hạnh phúc nhân dịp cuối năm.
Atsuko: Cũng đúng nhỉ. Có thể cuộc sống của em sẽ giống như vậy, cho nên nếu thầy hỏi em đã mất đi thứ gì, thì đó chính là đời sống cá nhân. Mọi người đều bình đẳng như nhau mà. Nhưng dù có vậy thì em cũng sẽ không yêu ai đâu nhé. Em nghĩ chuyện yêu đương không phù hợp với em cho lắm, em không làm được đâu (cười).
Aki-P: Em đã từng yêu phải không?
Atsuko: Dạ vâng, nhưng đã lâu lắm rồi.
Aki-P: Cho dù chuyện yêu đương khi em là idol bị cấm nhưng giờ thì em đã tốt nghiệp rồi đấy.
Atsuko: Đó chính xác là những gì em nghĩ đến. Công việc là điều mà em luôn muốn tiếp tục, có thể tình yêu cũng giống vậy. Những người bình thường thì có rất nhiều trải nghiệm về chuyện này, nhưng trong trường hợp của em, dù đã 21 tuổi rồi đấy nhưng mà em lại chẳng có xíu kinh nghiệp nào trong chuyện tình cảm cả, nên em nghĩ rằng chắc em không có cơ hội trong việc đó đâu. Em từ bỏ đây.
Aki-P: Bởi vì em thực sự không hề thích điều đó mà, đặc biệt là mấy cái chuyện tương tác với người khác.
Atsuko: Cuối cùng thì độc thân vẫn là thứ vui vẻ nhất đó thầy, kể cả khi đang đi cùng bạn bè, nếu như đột nhiên muốn ở một mình, thì em chắc chắn sẽ được “thả” cho ở riêng thôi.
Aki-P: Nếu là bạn bè thì vẫn có thể xin lỗi được nhỉ, nhưng đó mà là người yêu thì mọi chuyện lại khác ngay.
Atsuko: Đó là lý do vì sao em muốn ở nhà xem phim.
Aki-P: Thầy cũng thấy vậy, thật là không may đấy (cười lớn), chắc thầy phải chịu trách nhiệm cho vụ này rồi.
Atsuko: Thầy hãy trách mình vào lần tới đi, đừng cảm thấy phải chịu trách nhiệm về chuyện yêu đương của em lúc này (cười)
Aki-P: Bởi vì khi em đã 30 hoặc 40 tuổi và được hỏi, “Dạo này bạn sao rồi?”, em sẽ trả lời, “Vẫn độc thân vui tính, nhưng mà tôi đã có 30 con chó và mèo ở nhà rồi nên chuyện này chẳng có vấn đề gì cả.”
Atsuko: Có lẽ vậy, vẫn có khả năng chứ nhỉ.
Aki-P: Thế bây giờ sự nghiệp là chuyện quan trọng nhất với em hả?
Atsuko: Em thấy hạnh phúc nhất là khi được làm việc.
Aki-P: Chuyện đó bây giờ thì có thể nói là tốt, nhưng về sau thì có hơi…
Atsuko: Không hẳn đâu, em nghĩ là nếu mọi việc trong cuộc sống cá nhân tiến triển tốt, thì sự nghiệp sẽ gặp vấn đề đấy.
Aki-P: Bởi vì người ta không thể làm tốt cả hai thứ cùng một lúc sao?
Atsuko: Nếu ai đó bảo em phải chọn, em chắc chắn sẽ chọn sự nghiệp. Em nghĩ rằng nếu mọi chuyện đi theo hướng tốt đẹp, phải chăng sẽ có một điều gì đó rất xấu ở mức độ tương tự như vậy diễn ra cùng lúc?
Aki-P: Đúng đấy…
Atsuko: Nếu những điều tốt đẹp đến với chúng ta trong cuộc sống riêng của mình, hẳn sẽ có chuyện gì đó không hay cũng xuất hiện trong công việc. Em không có cuộc sống riêng, nên nếu như đây là chuyện không may thì hẳn sẽ có thứ gì thuận lợi trong sự nghiệp của mình. Đó là những gì em đang nghĩ lúc này.
Aki-P: Cái này giống như trường phái khắc kỷ vậy.
Atsuko: Vì em đã hướng theo cách thức này trong 7 năm qua, em tin tưởng vào những điều như thế.
Aki-P: Và rồi em sẽ chẳng bao giờ gặp được người em thực sự yêu.
Atsuko: Không, không có đâu nha. Ahahahah…
Aki-P: Em thích kiểu người như thế nào?
Atsuko: Em chẳng mong chờ gì ở mấy anh chàng đẹp trai cả.
Aki-P: Sao thế?
Atsuko: Em nghĩ là những người yêu em thì sẽ không trông chờ gì vào bất cứ ai khác nữa. Và anh ấy phải là người kiên định, độc lập và mở rộng trái tim của mình hơn là em.
Aki-P: Đó là bởi vì em có hơi khác biệt về cách suy nghĩ thôi.
Atsuko: Em không thể nào làm thân với người khác được, mặc dù em rất muốn có bạn nhưng em lại toàn bỏ cuộc phải phút cuối không thôi.
Aki-P: Nghe thú vị nhỉ. Và em cũng không biết uống rượu nữa chứ. Cho nên vấn đề ở đây là, anh chàng này phải là kiểu người giống như em.
Atsuko: Đúng rồi!
Aki-P: Những người luôn muốn sống chung với em sẽ luôn ở đây.
Atsuko: Vâng ạ!
Aki-P: Gặp nhau cỡ một lần mỗi tháng, kiểu như “Em muốn đi ăn trưa không?” hay “Xem phim nhé?” Rồi sau khi kết thúc thì ai về nhà đó.
Atsuko: Nếu vậy thì em có thể hẹn hò với anh ta được đó!
Aki-P: Cái đó không phải là hẹn hò đâu! Maeda, em quả nhiên là số 1 trong "Tổng tuyển cử Không-thích-hợp-để-hẹn-hò" đó (cười lớn)
Atsuko: Những người thích ở một mình dĩ nhiên là sẽ không tự nhiên làm như ở đây đang có hai người. Mặc dù em nói là bản thân cảm thấy thật khó để có thể thân thiết với anh ấy nhưng em vẫn mong là khi em được lên chức bà, em có thể tự hào nói mình là người rất dễ trở nên thân thiết.
Aki-P: Có ai nghĩ rằng em thật khó để làm thân không?
Atsuko: Có chứ ạ. Và em nghĩ là em đã đem lại cho họ nhiều rắc rối lắm.
Aki-P: Thầy hiểu rồi, bởi vì em là một người sống nội tâm cho nên sẽ rất khó để có thể làm thân, và lại càng khó hơn để mà kiên trì theo đuổi điều đó, kể cả khi thầy đã làm trong ngành giải trí này nhiều năm như vậy, thầy vẫn thấy đây quả là một sự vụng về đến ngạc nhiên.
Atsuko: Em xin lỗi.
Aki-P: Đó, lý do vì sao em chính là Center. Thầy có thể cảm nhận được sức hấp dẫn của em, và thầy nghĩ là thầy đã làm đúng.
Atsuko: Ở đâu ạ? Ý thầy là em không mang lại quá nhiều rắc rối sao?
Aki-P: Thầy biết mà! Và thầy không hề phủ nhận điều đó đâu (cười lớn)



No comments:

Post a Comment