Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina, MaYuki lượn qua
Rating: K
Author's note: Oneshot này mình viết lâu rồi nhưng chưa có dịp up lên. Văn phong khi ấy bị ảnh hưởng từ cách viết của một vài mẩu truyện tình cờ đọc được trên internet nên có vẻ lạ và khá giống với chúng. Cốt truyện cũng hình thành từ những mẩu truyện trên, nhưng dần dần, nó ngả hẳn sang một hướng khác mà mình cũng chẳng biết sẽ đi đâu về đâu. Hy vọng mọi người sẽ thích “ψ(`∇´)ψ
~~~~~~
Có những cuộc chia tay chọn cách gieo vào lòng nhau những đau đớn hận thù, nhưng cũng có những cuộc chia tay chỉ đơn giản là đứng nhìn một nửa bản thân rời xa mình. Tình yêu tuổi hai mươi đến thật nhẹ nhàng, có khi chỉ là những đêm nói chuyện điện thoại dài lê thê, những buổi biểu diễn nhộn nhịp hay chỉ đơn giản là ngồi cạnh nhau với những suy nghĩ vẩn vơ và vài trò đùa nghịch ngợm rồi tình cờ yêu nhau. Có tình yêu nào mà khi vừa bắt đầu đã biết sẽ có ngày kết thúc? Có tình yêu nào mà luôn gieo vào trong lòng người những ám ảnh day dứt về một ngày chia tay sắp gần kề? Tình yêu của Minami và Atsuko là thế, không đầy kịch tính như phim ảnh, cũng chẳng có gì là lãng mạn ngọt ngào, trôi qua còn nhanh hơn cả một cơn gió, đến vào đầu hạ hai mươi, kết thúc khi chưa hết đông hai mươi mốt . Một tình yêu bí mật mà chỉ hai người biết, còn cả thế giới chẳng ai hay, đến lúc kết thúc thì để lại một nỗi day dứt không nguôi cho người ở lại và cả chính bản thân mình...đánh mất đi cả khoảng trời bình yên của một thời niên thiếu tràn đầy nhiệt huyết. Thời gian chạy ngược trở lại cùng những cuộc chia tay...trở về tuổi hai mươi mốt, cái ngưỡng tuổi ẩm ương với những tính cách thất thường, nửa trẻ con mà cũng nửa chững chạc. Tuy nhiên, cho dù có là bao năm đi nữa thì khi nhìn lại, cả Minami và Atsuko đều có thể nhận ra rằng, tình yêu tuổi hai mươi mốt...lúc nào cũng tràn đầy những cay đắng và vội vã như thế...
~~~~~~
Hạ. Những cơn mưa
ẩm ương bắt đầu xuất hiện bất chợt giữa bầu trời quang đãng, lúc thì ầm ầm dữ
dội, khi lại lất phất dịu dàng, để lại đâu đó cái nóng gay gắt cùng mùi hơi
nước khó chịu trên những con phố nhỏ đã quen với ánh nắng ấm áp của mùa xuân,
để lại cả một chút ẩm ướt trong tâm hồn những trái tim nổi loạn. Lại một bức vẽ
nguệch ngoạc được đôi nét dở dang nữa bị tháo xuống khỏi giá vẽ cũ mèm bằng gỗ,
chịu chung số phận sẽ mãi mãi nằm trong một góc nhà kho suốt phần đời còn lại
như những cái trước. Tôi bỏ chúng lại đó rồi chán nản ra ban công đứng. Những
tác phẩm cứ thế mà dở dang. Có bức được vài ba nét phác thảo nhợt nhạt, có bức
được điểm xuyết thêm vài đường cọ rồi cũng lại nằm đó. Vài ý tưởng cứ vụt qua
bất chợt trong đầu rồi biến mất như một ngôi sao sa dù cho tôi đã cố ghi lại
thật nhanh để rồi càng ngày lại càng nhiều bức tranh nguệch ngoạc đôi ba đường
cọ được xếp chồng trong một góc. Mấy ngày nay, điều duy nhất tôi làm được trong
những phút rãnh rỗi hiếm hoi và những mối quan hệ bạn bè phức tạp đến khó hiểu
của mình là đi đi lại lại trong nhà nhìn ngắm những tác phẩm và mấy bức tranh
đã bị bỏ xó trong góc nhà kho, thỉnh thoảng lấy ý tưởng từ cái này cho vào cái
kia, tạo thành mấy bức vẽ lộn xộn chẳng có nội dung và bố cục hoặc tìm trong
đống tranh ấy vài dòng ghi chú mờ nhạt và chữ ký mà Atsuko để lại một cách ngẫu
hứng những lần cô đến chơi. Không quá quan trọng nhưng cũng chẳng vô dụng. Đơn
giản chỉ là vài dòng chữ nghịch ngợm hoặc mẫu tin nhắn không có nội dung mà cô
ấy cố tình để lại với mục đích chẳng muốn cho ai biết, khá kỳ lạ và bí ẩn đến
nỗi khiến tôi cứ thi thoảng ngồi cười với những dòng chữ vô nghĩa cô viết bằng
tiếng Anh.
Atsuko luôn có
cái lý do riêng của cô ấy để tự cho phép mình làm những điều trái ngược với
người khác. Mặc kệ những nỗ lực của tôi trong hội họa để có thể vẽ được một bức
tranh ra hồn trưng bày trong những buổi handshake, Atsuko thi thoảng lại nghịch
ngợm với đống màu và cọ vẽ mà tôi đã giấu tận trong nhà kho, quệt lên những bức
tranh ấy vài đường nét nguệch ngoạc mang một ý nghĩa nào đó mà chỉ cô mới hiểu,
dập tắt hết mọi cố gắng của tôi trong công cuộc xóa bỏ danh hiệu “Suberi
Queen”.
Ngoài trời, gió
thổi từng cơn dịu nhẹ, cuốn đám lá khô dưới lòng đường bay lơ lửng giữa trời
rồi vụt biến đi, để lại một cơn mưa lá lặng lẽ đáp xuống mặt đường vắng lặng.
Những chiếc lá màu vàng đỏ thả mình theo chiều gió, trôi lơ lửng trong một góc
khuất của dòng chảy thời gian. Một vỉa mây dài vắt ngang bầu trời, vài hạt mưa
bắt đầu rơi xuống từ tầng không xám xịt đã chuyển dần sang một màu đen lạnh
lẽo, kéo theo cả sự ẩm ướt khó chịu vương vấng khắp không gian im lặng của buổi
chiều hoàng hôn dịu nhẹ không ánh mặt trời. Tôi đứng ngoài ban công, hứng trọn
cơn mưa bất chợt trong một phút nổi loạn với vài ý nghĩ ngốc nghếch vừa xuất
hiện, mắt vẫn cứ nhìn ra con đường vắng lặng hiu hắt ánh đèn cao áp từ mấy ngọn
đèn đường phía xa. Thỉnh thoảng, vài chuyển động nhẹ nhàng trên con phố nhỏ khiến
tôi cứ mơ hồ ngỡ rằng Atsuko vừa xuất hiện từ mảng bóng tối còn sót lại trong
khu vườn nhỏ với đôi mắt nâu bình lặng của mùa thu và nụ cười tôi chẳng thể nào
quên. Một ảo tưởng vô vọng về cô ấy để rồi khi rời khỏi ánh sáng vàng nhân tạo
ấm áp kia, đáp lại sự mong chờ của tôi vẫn chỉ là một con đường lưa thưa vài
người qua lại và ánh đèn lập lòe từ mấy biển báo giao thông. Hơn ai hết, tôi
biết rõ cô ấy sẽ không bao giờ đến đây vào một đêm mưa mùa hạ thế này, nhất là
khi chúng tôi đã chẳng hề liên lạc với nhau những mấy tuần. Atsuko đang cố gắng
chấp nhận với sự thật rằng chúng tôi sẽ chẳng thể nào tiếp tục được và gần như
xóa bỏ cả sự cần thiết, hoặc có thể nói là tồn tại của tôi đối với cô ấy. Tôi
chỉ đơn giản là chờ đợi trong vô vọng cho đến khi cô ấy có một câu trả lời ngắn
gọn như trước đây cô vẫn thường làm...hoặc chẳng cần phải đợi vì đơn giản là
tôi đã biết chắc câu trả lời của cô ấy, như một thói quen hoặc một linh cảm gì
đó về sự rạn nứt trong mối quan hệ không rõ ràng của cả hai, một lẽ thường tình
mà tôi đã biết ngay trước cả khi nó bắt đầu.
Gió se sắt thổi
qua mấy nhánh thủy vu trên chiếc bàn làm việc bừa bộn giấy trắng và bút chì.
Vài cánh hoa rơi xuống rồi bay hẳn ra ngoài khung cửa sổ khép hờ chẳng biết đã
bị bật tung từ lúc nào, hiu hắt thứ ánh sáng màu vàng cam từ mấy ngọn đèn đường
giống như những tia nắng nhạt nhòa vỡ tung trong những buổi chiều lập hạ ngày
ấy, vương vấn đâu đó cả sự ngập ngừng và chần chừ tận sâu trong đáy mắt. Thảng
hoặc, tôi mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Atsuko đâu đó trong những cơn gió mỏng manh
kia, đứng trước mặt tôi với ánh mắt màu nâu pha chút dịu dàng cùng nụ cười xinh
đẹp của cô. Nhưng không, tất cả chỉ là những mảnh vỡ vụn vặt bị tìm thấy ở một
nhà kho cũ kỹ nào đó mang tên ký ức trong tâm trí tôi tình cờ sượt qua tầm mắt,
nỗi nhớ cô ấy bỗng đột nhiên thức giấc sau mấy tuần liền trôi vào sự quên lãng
của thời gian. Không quá nhiều. Nhưng cũng khiến tôi nhức nhối đến không ngủ
nỗi.
~~~~~~
Hạ hai mươi mốt.
Một ngày mà khi cái nóng hầm hập theo cơn mưa ẩm ướt trên con phố nhỏ ám cả vào
người khiến tôi phát cáu, tôi tới phòng tập nhạc tìm Atsuko. Bản nhạc quen
thuộc “Sakura no Hanabiratachi” vọng ra hỗn loạn và chua xót. Những nốt nhạc
bay lên từ chiếc dương cầm, lơ lửng nơi lưng chừng không gian để rồi vang vọng
khắp căn phòng im lặng. Những ngón tay của Atsuko nhảy múa trên phím đàn như
một vũ công ballet thực thụ. Cô ấy chẳng cần nhìn vào bản ký âm chi chít những
nốt nhạc hay những phím đàn, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại cảm nhận. Và hát.
Không quá sướt mướt như cách những ca sĩ nổi tiếng thích làm khi hát một bài
hát buồn nhưng cũng chẳng quá vô cảm, Atsuko chỉ đơn giản là đàn và hát. Cô ấy
chẳng còn mang cái vẻ bình thản đến dửng dưng thường ngày, sự hối hả và bối rối
hiện về trong đôi mắt nâu đã đánh mất đi cả nụ cười của mình không biết tự bao
giờ. Atsuko đang hoang mang và sợ hãi, đến nỗi mà cô ấy chẳng hề nhận ra tôi
đang đứng đó, lặng lẽ dõi theo hình bóng cô phản chiếu trong những tấm gương
lớn của phòng tập. Một giọt nước mắt hoen nhòe nơi gương mặt xinh đẹp, lặng lẽ
rơi trên phím dương cầm đã nhuốm màu kỷ niệm, hằn mãi trong tâm trí tôi suốt cả
những ngày sau đó. Phải chăng cô ấy đang lo sợ những gì chưa đến và tiếc nuối cho
những thứ đã qua?
Hạ. Những tia
nắng vội vã của một buổi trưa nóng bức nhanh chóng kéo đến xua đi chút mát mẻ
và thoáng đãng của cơn mưa bất chợt, xoay vòng trong cái guồng quay hối hả và nhộn
nhịp của đời thường. Atsuko ngồi trên sàn phòng tập, đôi mắt nâu khép hờ, tựa
người vào tấm gương lớn sát bên cây dương cầm cũ kỹ, tay gõ xuống sàn những âm
thanh kỳ lạ theo từng nốt nhạc. Thỉnh thoảng, cô khẽ nhíu mày khi tôi đánh sai
một nốt và cười thích thú một cách trêu đùa. Tôi vẫn tiếp tục đàn, theo ý thích
của cô ấy, nhưng không phải là những bản nhạc khó nhằng mà cô yêu cầu, tôi chỉ
chơi vài bài đơn giản, không quá cầu kỳ, thích hợp cho một kẻ vừa tập tành chơi
nhạc như tôi. Day By Day vang lên trong căn phòng tập nhỏ vào một chiều mưa mùa
hạ như thế. Tiếng đàn đan xen tiếng nhạc, bay vút lên trời cao. Những nốt nhạc
nhảy múa giữa không gian trong một sự im lặng đến gượng ép giữa tôi và cô ấy.
Có lúc, tôi muốn bảo Atsuko đừng nên giả vờ như hai kẻ xa lạ nữa mà hãy nói
thẳng ra đi nhưng rồi lại thôi, cứ để cho gió cuốn phăng đi nỗi sợ hãi và hoang
mang của cả hai, rơi xuống đất thành những hạt mưa nhưng vẫn cứ âm ỉ ngấm vào
trong cõi lòng lạnh giá. Cô ấy không nói gì quá nhiều, cũng chẳng đề cập đến
chuyện của chúng tôi, chỉ đơn giản là ngồi nghe tôi đàn và thỉnh thoảng thì hát
lên đôi ba câu, phá vỡ đi cái tĩnh lặng đang đè nặng lên cả hai.
Hôn em đi anh, ngày qua ngày em vẫn đứng mãi nơi
đây
Tự hỏi lòng mình anh có yêu em không
Hôn em đi anh, ngày qua ngày chỉ cần anh giữ lấy
em thôi
Trước khi những giọt nước mắt này cạn khô.
Hạ. Ngớt mưa, âm
vang của những cơn sấm còn vọng về trong đêm khuya lạnh giá, khiến nỗi nhớ cô
ấy cứ trở mình nhức nhối. Không ngủ nỗi. Atsuko lại thản nhiên như chưa từng có
chuyện gì xảy ra, như cô chưa từng khóc và tôi chưa từng nhìn thấy. Chúng tôi
đi cùng nhau, cười cười nói nói như thể giữa cả hai chẳng có bất cứ rào cản
nào, tự cho phép bản thân mình vượt quá giới hạn của ranh giới tình bạn, nắm
tay nhau với những ý nghĩ ngông cuồng và nổi loạn như một hồi chuông leng keng
bất chợt vang lên, đến khi tiếng vọng im bặt trong màn đêm thì mới giật mình
nhận ra sự thật. Chúng tôi trốn vào một quán café, chọn một bàn đôi gần cửa sổ
và gọi đại gọi đùa thứ gì đó để uống, vu vơ như chẳng hề quan tâm, tự an ủi
mình rằng cả hai đều có đôi có cặp như những người khác, ngồi nói bâng quơ vài
ba câu vô nghĩa rồi lại nở một nụ cười méo xệch khó nhìn. Hệt như chúng tôi vẫn
thường làm khi còn nhỏ. Đôi lúc, Atsuko im lặng nhìn ra màn mưa bên ngoài, lắng
nghe tiếng gió rít qua khe cửa và buông ra một tiếng thở dài. Cô ấy đã có quá
nhiều thứ để lo, đến nỗi mà khi cô cất tiếng hỏi, tôi đã chẳng lấy gì làm ngạc
nhiên trước câu hỏi của cô.
- Minami này,
giữa chúng ta thật sự là như thế nào vậy?
~~~~~~
Atsuko là một cô
gái kỳ lạ. Cô ấy tham gia rất nhiều bộ phim cho các kênh truyền hình nổi tiếng,
thành tích cũng không đến nỗi quá tệ, cùng lắm chỉ là nhận được thêm nhiều
phiếu bầu hơn vào mỗi kỳ tổng tuyển cử bởi những kẻ đã lỡ chết mê chết mệt nụ
cười của cô trong một lần nhìn lướt qua TV. Vậy mà đến tuổi hai mươi, khi
Atsuko vừa chạm ngõ cái ngưỡng cửa trưởng thành, cô ấy bắt đầu nổi loạn, một
cách âm thầm không ai hay biết, chẳng để lộ ra ngoài, chỉ đơn giản là nổi loạn
bên trong. Cô ấy tạm ngừng việc đóng phim lại, suốt ngày nằm dài ở nhà như một
con mèo lười bên khung cửa sổ đầy nẳng. Đáp lại câu hỏi của tất cả bạn bè, cô
ấy chỉ đưa ra một lý do đơn giản: không thích. Còn đối với tôi thì phức tạp hơn
một tí, đại loại là Atsuko đã quá chán chường khi phải chứng kiến bộ mặt thật
đầy phức tạp của xã hội này qua những câu chuyện xuất hiện trên màn ảnh, cô ấy
không dám đối mặt với nó. Xuân hai mươi, mặc cho mọi người ai nấy đều khuyên
răn, cô ấy nhất quyết dừng đóng phim, chuyển sang một loại sở thích mới đã gắn
bó với cô từ những năm chỉ mới mười bốn tuổi. Âm nhạc.
Cũng xuân hai
mươi, Atsuko tập tành bước vào đời theo cách của cô ấy. Một ngày đẹp trời, vào
sinh nhật của Mariko, cô ấy đột ngột thông báo rằng vừa nhận được lời đồng ý từ
Akimoto-san về việc ra mắt với tư cách nghệ sĩ solo cho bộ phim mà cô ấy và
Miichan đã ký hợp đồng từ năm trước. Tin tức ấy không quá bất ngờ, chỉ khiến
cho cái bánh sinh nhật đáng thương của chị Mariko rơi xuống đất vỡ tan nát. Lý
do Atsuko giải thích vẫn cứ đơn giản như cái cách mà cô ấy suy nghĩ: mình
thích. Và với tôi, tất nhiên, vẫn lại phức tạp hơn những người khác: âm nhạc
giúp mình nhận ra nhiều điều hơn những gì mình đang nhìn thấy, giúp mình cảm
nhận những cảm xúc mà mình chưa từng trải qua. Nói ngắn gọn, lý do của cô ấy với
tôi (sau khi đã được tôi tóm lại và giữ bí mật cho đến tận bây giờ) là: đang
yêu.
Atsuko nổi loạn
theo một cách gì đó thật đặc biệt. Cô ấy không tỏ ra mình là người lớn, học hỏi
và đua đòi theo những người bạn khác. Cô chỉ đơn giản là thay đổi, về cách suy
nghĩ, tính tình và cả tâm hồn. Từ một người trầm lặng, ngại giao tiếp, Atsuko
chuyển sang làm một con mèo lười thích nằm dài bên những phím dương cầm cũ kỹ
những ngày không có lịch trình thu âm hay buổi diễn ở nhà hát. Cô ấy cũng chẳng
còn cười nhiều như trước nữa, đôi lúc chỉ là những tiếng cười nhỏ nghe như
tiếng thủy tinh vỡ tan trong khoảng không gian lặng thinh, leng keng như một
hồi chuông bất chợt. Một nụ cười buồn chẳng hề thích hợp so với đôi mắt nâu
xinh đẹp của cô. Những lần tụ tập đi chơi với bạn bè, cô ấy vẫn vui tươi, hòa đồng,
hệt như cô vẫn là Maeda Atsuko mà họ từng biết, nhưng ở bên tôi, mặt trong của
cô ấy lại hiện ra rõ rệt nhất. Một chút ngang bướng, một chút dịu dàng và cả
một chút gì đó...ngốc nghếch.
- Dạo này Acchan
thật kỳ lạ, hai cậu giận nhau à?
Miichan đã hỏi
tôi như vậy trong một lần tình cờ bắt gặp hình ảnh cô bạn nhỏ của tôi ngồi chán
nản nhìn ánh nắng mùa xuân ấm áp qua khung cửa sổ của nhà hát, còn miệng thì cứ
lẩm nhẩm theo giai điệu của một bài hát kỳ lạ mà cả hai bọn tôi đều chẳng biết
tên. Vì một lý do nào đó mà từ lâu, tất cả mọi người đã mặc định rằng, chúng
tôi là một đôi. Chỉ vì tôi và Atsuko luôn đi cùng nhau. Hoặc không, nếu là đối
với bạn bè, tôi và cô ấy giống như một cặp, thân thiết hơn những người bạn
thân, xa lạ hơn những người tình. Những con người kỳ lạ, ngày nắng đêm mưa.
- Cậu ấy còn
chẳng thèm giận mình. Cứ như vậy thì chậu cà chua của Atsuko sẽ trở nên héo úa
mất.
Cuối xuân hai
mươi, tôi dần quen với cái tính khí thất thường đến kỳ lạ của Atsuko, chẳng còn
giật mình hay thở dài chán nản khi nhận được những cuộc gọi thình lình lúc nửa
đêm chỉ vì cô ấy không ngủ được, tôi cũng đã tập quen với sự vắng mặt của cô
những lần cả nhóm la cà đi chơi khắp phố xá dù vẫn cảm thấy trống vắng trong
trái tim và cả tâm hồn. Cũng cuối xuân hai mươi, mối quan hệ giữa hai chúng tôi
cũng bắt đầu mờ nhạt dần khi cả Atsuko và tôi bị cuốn vào cái nhộn nhịp và hối
hả của cuộc đời một cách hời hợt. Tôi bị xoay vòng trong những dự án của No3b
và các show truyền hình tạp kỹ từ lâu đã lấp kín lịch làm việc. Cô ấy suốt ngày
bận rộn trong những phòng tập nhạc ở nhà hát, luyện vũ đạo và hát hò mà theo
cách Atsuko vẫn thường đùa thì là “lao động khổ sai”. Cuộc sống của một idol
dần mang Atsuko đi xa khỏi tôi, đến những chân trời mà tôi chưa hề đặt chân
đến, quay cuồng trong những lịch trình kín mít và áp lực khi nhận ra một kỳ
tổng tuyển cử nữa đang đến gần. Nếu ví Atsuko là cây bút chì và tôi là tờ giấy
trắng thì mối quan hệ của chúng tôi lúc đó có lẽ chỉ là một chấm nhỏ lướt qua
mặt giấy một cách vô tình không chút luyến tiếc. Cuộc sống của chúng tôi vẫn
diễn ra một cách tẻ nhạt như nó đã từng, trôi qua trong vô vọng với cái guồng
quay cuộc sống đã được định trước bởi bàn tay của tạo hóa.
Hạ hai mươi,
Atsuko đến tìm tôi vào một chiều mưa ảm đạm, khi âm vang của tiếng sấm vẫn còn
vọng lại, rơi vỡ đôi ba cơn rồi mới ngớt dần. Một buổi chiều lười biếng và chán
chường khi những bức tranh bị ném một cách bừa bộn vào góc phòng giữa sự khó
chịu và ương bướng của cả trái tim lẫn tâm hồn. Cái nóng hầm hập theo cơn mưa
bám cả vào người cô ấy sự ẩm ướt và ảm đạm, rơi xuống đất thành từng hạt nước
vô dụng. Không quá nhiều. Nhưng đủ để ngấm sâu vào trong tâm hồn vô cảm.
Atsuko bảo cô muốn
tốt nghiệp khỏi AKB khi nhận ra sự cay nghiệt và phức tạp ẩn sau lớp hào quang
danh vọng của thế giới giải trí khi áp lực về kỳ tổng tuyển cử đang đến gần.
Một sự chán nản đến tận cùng về một thế giới chỉ toàn là giả tạo. Cô ấy mất
lòng tin vào con người, thế giới và tất cả mọi thứ, ủ dột như một chiếc lá bị
mang đi khỏi ánh nắng mặt trời đang chờ khô héo dần cho đến lúc lìa cành. Những
thay đổi của Atsuko rõ ràng mà lại mơ hồ như một màn sương mờ ảo phủ lên ánh
nhìn của thế giới đầy tăm tối. Cô ấy vẫn là Maeda Atsuko của mọi người, vẫn là
cô gái có đôi mắt nâu tĩnh lặng và nụ cười xinh đẹp mà chúng tôi từng biết, có
chăng chỉ là thay đổi sâu trong tâm hồn, được che giấu bằng một lớp vỏ bọc hoàn
hảo bên ngoài, một con người hoàn toàn khác mà cô ấy chỉ thể hiện khi ở cạnh
tôi. Một Atsuko đa tính cách do sự nổi loạn ngẫu hứng vào cái ngưỡng tuổi ẩm
ương, nửa trưởng thành, nửa non nớt của một con người, giống như việc người ta
chẳng thể nào chịu nổi khi chỉ được biết đến ở một mặt nào đó, nổi loạn chỉ để
người khác biết đến họ, cho dù chỉ thật mờ nhạt thôi nhưng cũng đủ để giúp họ
thoát ra khỏi lớp vỏ bọc mà mọi người vẫn thường gắn lên họ. Giống như Atsuko...và
cả tôi chăng?
Hạ. Những lần đi
chơi lang thang khắp phố xá bớt dần khi tất cả chúng tôi đều bị cuốn vào trong
cái guồng quay cuộc sống nhàm chán và phức tạp. Một chuỗi ngày dài của sự cô
đơn và nhạt nhẽo, khi mà mưa vẫn cứ ào ào không ngớt, khiến cho tâm trạng con
người cũng chẳng khác lạ gì ngoài sự ủ dột và biếng lười. Atsuko dần khép mình
lại trong cái thế giới của riêng mình cô ấy, trở về với vẻ e ngại đến khó gần
của cái tuổi mười bốn xa xôi. Sự vắng mặt và thiếu sót trong buổi concert ở
Seibu Dome ám ảnh cô với những câu hỏi liên quan đến trách nhiệm và vị trí
Center nơi Atsuko đang đứng mỗi ngày, bị nén lại thành những con sóng âm ỉ chỉ
chực chờ đập mạnh vào bờ.
Hạt mưa nhỏ buông
mình rơi vào khe hở của khung cửa sổ ám đầy bụi, tạo thành một vệt nước dài
chảy ngoằn ngoèo trên lớp cửa kính lạnh ngắt đã phủ đầy hơi nước mờ đục. Đôi
mắt nâu ấy thả ánh nhìn lững thững trôi theo những áng mây về điểm cuối cùng
của ánh sáng mờ nhạt nơi đường chân trời. Dường như chúng đang cố cất giấu một
bí mật nào đó mà chủ nhân của nó chẳng muốn nói cùng ai. Một Atsuko cô đơn và
lạc lõng trong chiều mưa mùa hạ với một mớ hỗn loạn của những cảm xúc nơi ban
công nhỏ nằm lọt thõm giữa lòng Tokyo nhộn nhịp. Chẳng còn sự xao động của gió
lướt qua nơi đáy mắt mỗi khi cô ấy cười, chẳng còn nụ cười tươi tắn trên môi
khi cô nhìn tôi, tất cả chỉ còn lại sự im lặng, ảm đạm và những giọt nước mắt
lau vội nơi khuôn mặt xinh đẹp. Atsuko của tôi tại sao lại trở nên như thế?
Ban công nhỏ với
những bức tranh vứt lăn lóc còn lem màu cọ vẽ chơ vơ nhìn tôi bằng đôi mắt nâu
buồn không giấy mực nào tả xiết. Nỗi đau của mưa vẫn cứ loang dần thành một vết
nhòe hoen ố mà cho dù có khô đi thì sự hiện hữu của nó vẫn là mãi mãi. Giọng
nói yếu đuối ấy như cứa trái tim tôi thành từng mảnh vụn vỡ tan nát, nhạt nhòa
theo những giọt nước mắt lăn dài nơi đôi mắt người tôi yêu.
- Đừng yêu ai
hết, hãy chỉ nhìn một mình mình thôi.
Cũng hạ hai mươi,
tôi và Atsuko bắt đầu hẹn hò. Chẳng thông báo với ai, cũng chẳng nói ra bằng
lời. Giữa tôi và cô ấy chỉ đơn thuần là một ánh nhìn không quá xa lạ nhưng cũng
chẳng mấy thân thương, một ánh nhìn với những vòng xóay cảm xúc ngổn ngang bên
trong đôi mắt nâu xinh đẹp trầm lặng ấy, giống như một câu hỏi và một câu trả
lời bằng mắt mà tự cả hai đều phải hiểu. Hẹn hò theo một cách chẳng giống ai,
bất thường và kỳ lạ. Đối với mọi người, chúng tôi của họ vẫn là Takahashi
Minami và Maeda Atsuko của AKB48. Còn cả hai bọn tôi là những kẻ nổi loạn “tập
tành yêu đương”, muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp để lao ra thế giới bên ngoài.
Mối quan hệ giữa cả hai vẫn chẳng thể nào tốt đẹp hơn là mấy, vẫn chỉ là một
vết bút mờ nhạt ẩn mình trên trang giấy trắng mỏng manh. Tôi không hiểu được mà
Atsuko cũng chẳng bao giờ bắt tôi phải hiểu. Cô ấy chỉ cần tôi làm một chỗ dựa
bình yên khi vầng mặt trời buông xuống nơi ngọn núi xa xăm vào những đêm mưa
lạnh lẽo. Còn Atsuko nơi tràn ngập ánh sáng vẫn chỉ là một The Ace vụng về của
tất cả mọi người mà thôi. Một mối quan hệ bất thường mà Atsuko chẳng bao giờ
cần hoặc cho tôi một lời giải thích, chỉ là những ngày nắng oi bức tung tăng
dạo phố như hai người bạn và những chiều mưa lạnh lẽo thả bước trên con phố
vắng lặng để tìm một tiệm ramen ấm áp cho vơi đi cái lạnh dưới bóng chiếc ô
hồng đã phai màu theo thời gian. Tôi ở bên cô ấy những lúc cảm thấy bị mất
thăng bằng trước những chông chênh trong cuộc sống, còn cô ấy cần tôi để cùng
trải qua những giây phút cô đơn trong cõi lòng trống trải. Hoặc tôi bất thường, hoặc cô ấy bất thường, hoặc
cả hai chúng tôi đều bất thường trong một mối quan hệ mập mờ chẳng rõ ràng, nửa
muốn vượt qua lằn ranh tình bạn, nữa chẳng dám chạm đến ranh giới tình yêu. Giữa
hai chúng tôi là một mối quan hệ không hẳn là người yêu, nhưng cũng không hẳn
là những người xa lạ.
Rồi một ngày, khi
đứng dưới những tán lá phong vào buổi chiều lộng gió, tôi nhìn thấy bóng hình
ai sao mà quá đỗi thân quen bên gốc cây già trong bộ váy trắng phất phơ và
chiếc mũ nâu cài nơ xinh xắn. Người con gái ấy lặng lẽ nhặt từng chiếc lá hiu
quạnh nằm trên mặt đất, thả chúng trôi đi theo làn sóng nước mênh mang. Rất
nhanh tôi không nhận ra kịp, cô ấy xoay người lại nhìn tôi, đôi mắt nâu chạm
vào những tâm tư sâu thẳm trong tâm hồn mà tôi đã giấu kín từ lâu. Một ánh mắt
chứa chan vô vàn cảm xúc, giống như những đợt sóng ngầm âm ỉ dưới lòng biển cả,
dồn nén dần rồi tung bọt trắng xóa. Chút bối rối và hối hả hiện về trong đôi
mắt nâu đã đánh mất đi cả nụ cười của chính mình, chỉ còn lại trong ảo ảnh nơi
đôi mắt ấy mặt hồ mênh mông tĩnh lặng đang chực chờ dậy sóng. Tôi nhìn cô ấy,
nói không nên lời. Những từ ngữ vốn được soạn thảo từ trước bỗng dưng giờ đây
vụt bay biến, chỉ còn lại sự mơ hồ và bâng khuâng khi hai ánh mắt bất chợt chạm
nhau. Và tôi giật mình nhận ra, từ bao giờ, cô ấy đã không còn là cô bé vụng về
hay khóc vì áp lực mà tôi từng quen nữa, tựa như cái tuổi mười bốn ấy đã trôi
về phương trời xa xăm nào đó, chỉ còn lại nơi đây là một Atsuko của mùa thu
ngổn ngang xúc cảm, chơ vơ, lạc lõng giữa thế giới rộng lớn không thể nào tìm
thấy lối ra.
Thu hai mươi, tôi
giống như một con người hai mặt bị giằng xé giữa tấm kính ngăn cách cả hai thế
giới. Rồi những đêm dài nụ cười của cô len lỏi bước vào trong giấc mơ chỉ toàn
một màu trắng mênh mang, nơi người tôi yêu chỉ là của riêng mình tôi, không cần
che giấu, trốn tránh để rồi nhanh chóng giật mình bừng tỉnh bởi những hồi
chuông giục giã của sự chia ly, khi hình ảnh Atsuko bị cuốn vào màn đêm tăm tối
mà tôi chẳng thể nào với đến được. Đêm dài lắm mộng chỉ còn lại những giọt nước
mắt âm thầm ướt đẫm gối, đến khi tỉnh dậy thì đã mất cậu rồi.
Một lúc nào đó,
chúng tôi sẽ chia tay nhau...
Thảng hoặc,
Atsuko có đề cập đến điều đó, khi thì là những tiếng thở dài, lúc lại là vài
câu nói bâng quơ, rơi vỡ đôi ba tiếng thành một âm thanh không rõ ràng, ngân
nga giữa những chiều cuối hạ đầy nắng nơi ban công với vài chậu hoa nhỏ xinh
xinh.
- Yuki và Mayu
chia tay rồi đấy.
~~~~~~
Yuki và Mayu chia
tay theo một kiểu chẳng giống ai, tuy có hơi giống mấy bộ phim điện ảnh tình
cảm sướt mướt nhưng nhiều lúc cũng khiến tôi phát chán. Nhiều lúc Mayu thấy
Yuki đi cùng một cô bạn ở SKE tay trong tay thân mật, Mayu hỏi, Yuki gật đầu.
Rồi những cuộc cãi vã diễn ra, những lời nói như cứa vào lòng, những giọt nước
mắt thấm đẫm đôi gò má kết thúc chuyện tình cảm đẹp như mơ của cả hai cậu ấy.
Những buổi diễn ở nhà hát và concert, Mayu và Yuki vờ như không có chuyện gì
xảy ra, vẫn cứ hờ hững nói bâng quơ dự báo sự tan vỡ trong chuyện tình cảm và
cười một cách gượng ép dù đang nắm tay nhau vui vẻ. Ngày tàn, cả hai lại mỗi
người một hướng, Yuki đi theo trái tim mình và Mayu thì đứng đó lặng lẽ buông
tay cô.
Nhiều lúc tôi đi
một mình cùng với Mayu trên những hành lang dài bên trong nhà hát, thi thoảng
lại bắt gặp đâu đó ánh mắt em ấy lang thang nơi khung cửa kính, dừng lại thật lâu
trước những khe cửa nơi phòng tập mà hai người bọn họ vẫn thường hẹn hò. Âm
thanh vọng ra hỗn loạn và chua xót, nửa tiếc nuối cho mối tình đã qua, nửa ngập
ngừng muốn buông tay ra hẳn. Lúc đầu Mayu chỉ cười nhẹ theo một cách nào đó để
che giấu đi cảm xúc của mình và lại bâng quơ đôi ba câu rời khỏi, rồi những
ngày sau, em ấy tựa hẳn vào kính, ngắm nhìn Yuki đang đắm chìm trong âm nhạc
như một đứa trẻ háo hức xem món quà mà nó yêu thích trong những cửa hiệu sang
trọng. Mayu cười buồn, một nụ cười tôi chưa từng thấy nơi khuôn mặt xinh đẹp
tinh nghịch đó. Cả hai người bọn họ chẳng còn những màn tình tứ hay cùng ôm
nhau sau mỗi buổi diễn, chỉ còn lạ một vài sự quan tâm ân cần hỏi han mà giới
hạn chỉ dừng lại ở mối quan hệ giữa hai chị em. Mayu vẫn chưa muốn quên và Yuki
cũng chưa muốn kết thúc. Nhưng dù sao thì nó cũng đã chấm dứt rồi.
Thu hai mươi mốt,
tôi và Mayu thường xuyên rủ nhau la cà nơi con phố vắng vào những buổi chiều
thu tràn ngập cảm xúc. Em ấy bảo muốn được yên tĩnh nhìn những chiếc lá cuối
cùng lìa khỏi nhành cây trơ trụi. Từ sau khi nghe thông báo về việc chuyển
team, Mayu chẳng còn cố gắng gượng ép nữa. Một chiều thu khó chịu, khi cái nóng
của mùa hạ len lỏi tìm về trong những hơi thở lạnh lẽo mùa đông, Mayu ngồi cạnh
tôi và khóc thật lớn. Tim em ấy đau. Mayu bảo sẽ cố gắng tập quên Yuki cho dù
điều đó gần như xa vời tầm với. Em ấy không còn giữ những thói quen khi ở bên
Yuki nữa, chẳng còn những buổi sáng hẹn hò café chỉ để im lặng nhìn nhau, lắng
nghe mấy bài nhạc cổ điển và mùi bánh nướng thơm phức từ căn bếp nhỏ, chẳng còn
những buổi chiều trốn đến phòng tập để hát hò nhảy múa hay lượn lờ trong những
shop bán các game về anime hay manga dành cho otaku. Mayu trầm hẳn lại dù vẫn
cố gắng làm như không có gì bằng vài câu nói đùa. Có đôi lúc, tôi bâng quơ hỏi
Mayu vì sao mùa thu ít mưa hơn mùa hạ, đứa nhóc đó lại nhìn tôi bằng đôi mắt đen
tràn ngập nỗi buồn, cố giấu đi cái giọng nói nhìn về hoài niệm của mình.
- Biết vì sao
không? Vì hạ qua rồi.
Tôi cười méo xệch,
đưa tay đánh nhẹ vào vai Mayu như cái cách chúng tôi hay làm mỗi khi đùa giỡn.
Em ấy nghiêng người né và cười thích thú khi tôi không thể vươn tay lên được
chỉ vì Mayu quá cao. Hai đứa lại bắt đầu cãi nhau, đôi lúc đùa cợt, đôi lúc im
lặng. Nhưng tất cả đều chỉ là để bản thân không vô thức nhớ đến bất cứ điều gì
về những chuyện đã qua và cả những thứ sắp đến. Mayu không biết gì về tôi và
Atsuko mà tôi cũng chẳng nói về chuyện đó với em ấy. Đứa trẻ này đã có quá nhiều
thứ để bận tâm, về Yuki, về em ấy và về cả tương lai của AKB từ sau ngày Atsuko
tốt nghiệp nữa.
Mayu là một con
người kỳ lạ. Em ấy nghĩ rất nhiều, cảm nhận rất nhiều, yêu rất nhiều và cũng
tổn thương rất nhiều. Những người bạn cũ của tôi thường so sánh người yêu họ là
mặt trời bao la, là biển cả vô tận, là đại dương mênh mông, là vũ trụ rộng
lớn...rồi thì cũng chia tay, cũng đau khổ vật vã, cũng khóc lóc, cũng buồn đến
tưởng như sẽ chết, nhưng rồi người khác tìm đến và mọi chuyện lại trở về như
khi nó đã từng. Không ai chịu đứng yên mãi một chỗ bao giờ. Nhưng Mayu thì khác.
Đứa nhóc đó luôn đuổi theo những hoài niệm xưa cũ mà chẳng bao giờ chịu đối
mặt. Không biết đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy Mayu lặng lẽ xếp những bức thư
đã từ rất lâu của Yuki vào ngăn tủ đầy ắp những thứ lỉnh kỉnh của mình. Vết
thương bên ngoài đã lành hẳn mà sao vết thương trong tim lại chẳng thể khép
miệng, để em ấy cứ đau mãi với những kỷ niệm mà chính bản thân mình cũng chẳng
thể nào tìm lại. Người ta thì mải miết tiến lên, Mayu thì cố chấp đi lùi lại,
che giấu những suy nghĩ ngổn ngang của bản thân đằng sau gương mặt luôn tươi
cười rạng rỡ của một Center, một mặt mà chẳng ai có thể nhìn thấy được, trừ tôi.
Ban công nhỏ kết
thúc một ngày dài với ánh nắng chiều vàng ươm như mật, cách mấy bước chân là
quán café với những bản nhạc cổ điển ảm đạm chìm trong màn mưa xám xịt hiếm hoi
của mùa thu. Một chiều lạ lùng. Bức tranh phong cảnh như bị ai đó xẻ đôi rồi
sắp chúng nằm cạnh nhau, chia ra thành hai mảng mưa nắng khó coi và lộn xộn.
Mayu lặng nhìn về phía xa xăm ấy rồi bất giác cười buồn, tay lại nâng niu một
bức thư đã ngả màu từ lâu. Đứa nhóc đó quay lại nhìn tôi, cố gắng mỉm cười như
thể mình ổn cả nhưng rồi cũng chỉ được vài ba giây, em ấy lại thở dài nhìn
xuyên qua màn mưa.
- Kỷ niệm bao giờ
cũng đi đôi với mùa thu, Takamina nhỉ. Mà kỷ niệm thì chỉ toàn là nỗi buồn, mỗi
lần nhớ đến là lại cảm thấy đau. Em còn chẳng có đủ can đảm để đọc lại những lá
thư của chị ấy. Em sợ mình sẽ chẳng dám đối mặt với những gì Yuki từng viết. Có
thể là hoảng loạn, có thể là tổn thương, cũng có thể là sợ hãi. Ngay từ khi cả
hai bắt đầu, em đã biết là không thể.
Đó là lần cuối
cùng Mayu nói với tôi những chuyện về em ấy và Yuki. Còn những ngày sau, câu
chuyện về cô ấy chìm vào trong im lặng, chỉ còn là nỗi đau tìm về trong những
giấc mơ vào lúc nửa đêm, đủ để cho ai đó không thể ngủ được. Tất cả đều trở
thành ký ức và Mayu chẳng nhắc gì đến Yuki nữa, như em ấy chẳng biết cô là ai
và tôi không biết gì về hai người họ. Một cách để quên, tuy đau nhưng hiệu
nghiệm.
~~~~~~
Đông hai mươi mốt.
Rendezvous ẩn mình trong khu phố Tây tĩnh lặng khá xa trung tâm thành phố. Chủ
quán là một ông già cổ hũ thích nghe nhạc cổ điển và chẳng bao giờ chịu xuất
hiện, suốt ngày chỉ ra lệnh chỉ đạo công việc thông qua một anh thư ký vẫn còn
khá trẻ. Chẳng biết từ bao giờ mà Rendezvous đã gây tiếng vang khắp toàn Tokyo,
không phải vì những trò quảng cáo lố lăng trên mạng hay mấy bài phỏng vấn trên
báo chí. Người dân thành phố truyền tai nhau về nơi này, một cách thầm lặng.
Rendezvous sẵn sàng đón nhận tất cả mọi kiểu người, chỉ cần họ biết thưởng thức.
Không giống như những quán café khác, Rendezvous khá nhỏ, chỉ là một ngôi nhà
theo kiểu Tây cổ xưa và một cái bảng hiệu với nét chữ không quá cầu kỳ đề tên
quán. Một nơi khá tuyệt vời để tận hưởng âm nhạc. Nhất là vào những ngày đông.
Atsuko luôn chọn
một chiếc bàn gần cửa sổ, để cho vài cơn gió thỉnh thoảng đùa giỡn với mái tóc
đen của cô, để cho những lúc ngập ngừng phóng ánh mắt nhìn ra cả khoảng không
đầy tuyết trắng hay chỉ đơn giản là ngắm nhìn một góc London thu nhỏ mà ai đó
vô tình đánh rơi giữa lòng Tokyo. Tôi và cô ấy thường ngồi đối mặt nhau giữa
làn khói trắng mỏng manh từ hai ly chocolate nóng vừa được đặt xuống. Rồi một
tràng dài im lặng diễn ra, rơi vỡ như những dấu chân ai đó bước vội còn in trên
nền tuyết trắng. Bản Ode To Simplicity thong thả dạo từng khúc một, văng vẳng
giữa không gian tĩnh lặng, pha lẫn cả chút lạnh lẽo từ những đợt gió mùa đông
nơi khung cửa sổ khép hờ chỗ chúng tôi ngồi.
Atsuko và tôi
chẳng bao giờ nói bất cứ điều gì khi đến đây, tự cho phép bản thân mình được
thưởng thức âm nhạc của Rendezvous, thi thoảng lại áp tay vào ly chocolate
nóng, nhìn bâng quơ đâu đó trong không gian ngập tràn tuyết trắng. Cả hai chúng
tôi mỗi người luôn đeo đuổi theo một thế giới khác nhau với những cảm xúc hỗn
loạn đan xen trong tiếng nhạc.
- Chúng ta lớn
rồi, Minami nhỉ.
Cô ấy nói với tôi
như vậy vào một ngày đông lạnh lẽo, khi đôi mắt nâu ấy lãng vãng trong quán
café ấm áp, chìm đắm trong một bản nhạc của nhà soạn nhạc thiên tài Chopin. Ánh
nhìn của Atsuko nửa ngập ngừng, nửa xa lạ, cô xoay xoay ly chocolate vẫn còn
bốc những làn khói nghi ngút trong đêm, thả tâm trí dạo chơi trên những cung
bậc âm nhạc.
- Ừ. Cả cậu và
mình đều lớn hết rồi.
- Vậy nên phải
biết dừng đúng lúc đi thôi.
Giọng nói của
Atsuko run rẩy như chính bản thân cô lúc đó vậy. Cô ấy chẳng dám nhìn thẳng vào
mắt tôi, âm thanh cũng nhỏ dần theo từng hành động, rơi vỡ đâu đó giữa không
gian rộng lớn của âm nhạc rồi ngừng hẳn. Tôi nhìn cô, chẳng nói được câu nào.
Tất cả như nghẹn lại nơi cổ họng, chỉ có thể nặn ra một nụ cười gượng gạo trên
khuôn mặt mình. Một kết quả mà tôi đã đoán được từ trước. Rất lâu rồi. Tôi đã
thấp thỏm lo sợ và chờ đợi. Cho đến khi nghe cô ấy nói điều này.
Tôi đủ thông minh
để hiểu ý Atsuko. Khoảng thời gian xa cách từ sau ngày tốt nghiệp như cuốn
phăng tôi ra khỏi cuộc đời cô. Cô ấy muốn trở lại với con người thật của chính
mình trước đây, không phải một người mưa nắng thất thường, trốn tránh cuộc
sống. Cô muốn chấm dứt những phím đàn. Chấm dứt những câu hát. Và chấm dứt cả
bản nhạc dang dở của riêng hai chúng tôi.
Tôi không ngốc
đến nỗi chẳng hề nhận ra rằng chúng tôi sắp bước sang tuổi hai mươi hai vào mùa
xuân tới. Tôi hai hai. Cô ấy cũng hai hai. Đã bước qua khỏi cái ngưỡng tuổi ẩm
ương của cuộc đời này. Đủ để cảm nhận tất cả những gì mà mình muốn biết. Và
cũng đủ để hiểu được nỗi đau của một mối tình tan vỡ. Không quá quan trọng, ít
nhất là với cô ấy. Nhưng cũng đủ để lại trong tim một cái gì đó không rõ ràng.
Hoặc đau. Hoặc buồn. Hoặc hạnh phúc. Hoặc cả ba. Tôi thừa biết chúng tôi đã đủ
nhận thức để quyết định tất cả mọi việc. Cô ấy không còn nhìn cuộc đời một cách
hững hờ và đơn giản như trước. Trong đôi mắt nâu xinh đẹp kia là cả một thế
giới đầy phức tạp và đáng sợ. Một bộ mặt thật của xã hội mà bạn sẽ chẳng bao
giờ muốn đối mặt với nó. Chúng tôi đã lớn. Hoặc đủ lớn để hiểu và nhìn nhận
cuộc đời.
Một lúc nào đó, chúng ta sẽ lớn lên. Một
lúc nào đó, Atsuko sẽ quên đi mình. Một lúc nào đó, mình sẽ trở thành một người
xa lạ đối với Atsuko. Nhưng...đến khi đó, hãy nhớ là chỉ có một mình Takahashi
Minami được gọi cậu bằng tên thật của mình, Atsuko...
Atsuko rời khỏi
Rendezvous cùng với bản ký âm Dreamcatcher chi chít những chú thích mà cô ấy
xin được từ một người chơi piano lúc nãy. Tôi nhìn theo bóng dáng bé nhỏ của cô
khi Atsuko ngoái lại nhìn tôi bên ngoài khung cửa sổ. Nhỏ bé và lạc lõng. Bất
chợt tôi nhớ đến hình ảnh Mayu khi em ấy lặng người đứng đó, để mặc cho Yuki nhẹ
nhàng rời khỏi bàn tay mình. Một cái gì đó đăng đắng nghẹn lại nơi cổ họng dù
cho vị của chocolate vẫn rất ngọt ngào. Tôi quay đi, cố để cho bản thân bật
khóc khi nhìn sang chiếc ghế trống cùng với ly chocolate đã cạn với một chút
nuối tiếc và đắng cay. Nước mắt cứ như vậy mà ướt đẫm khuôn mặt. Tôi ngồi đó ôm
lấy hai ly chocolate vẫn còn vương vấn chút hơi ấm mà khóc. Khóc cho đến tận
khi đã về đến nhà.
Đông hai mươi mốt,
tôi chấp nhận với sự thật rằng chúng tôi đã chia tay. Atsuko chẳng còn bất ngờ
xuất hiện từ mảng bóng tối còn sót lại của khu vườn nhỏ nhà tôi như cô đã từng,
chỉ còn lại tôi vẫn cứ mãi chờ mong hình bóng cô vương vấn đâu đây nơi ban công
nhỏ. Len lỏi trong hơi thở của mùa đông là chút gì đó cay đắng. Tôi nhận ra
mình nhớ cô ấy đến dường nào.
Có bao giờ bạn
chọn bước đi trên một con đường mà bạn đã biết trước kết quả sẽ chỉ là nỗi đau
và nước mắt? Cho dù có chuẩn bị từ lâu, bạn sẽ vẫn không thể đối mặt được với
sự thật. Như tôi...và Atsuko!?
Cuối đông hai mươi
mốt, Atsuko quyết định tham gia vào một bộ phim mới, đánh dấu hoạt động đầu
tiên của cô ấy mà không có AKB. Cô ấy tìm đến nhà tôi vào một chiều gió lặng,
khi vài tia nắng nhạt phía cuối đường chân trời hắt xuống nền tuyết trắng những
bước chân đơn độc. Cô ấy cười, đôi mắt cong lại thành hai mảnh trăng khuyết
xinh đẹp, như tôi đã từng thấy. Một Atsuko mà tôi đã từng yêu, một cô gái vụng
về nhưng thật đặc biệt. Một Atsuko chỉ của riêng mình tôi.
- Thế giới này
tuy thật đáng sợ nhưng chúng ta vẫn phải đối mặt với nó phải không?
- ...
- Vậy thì mình sẽ
không trốn tránh nữa. Vì Minami chẳng thể nào bên mình mãi được, nên mình phải
đối mặt thôi.
Cũng cuối đông
hai mươi mốt, tôi trở thành một con người bị dằn xé giữa cả hai thế giới. Một
muốn tiến lên, một muốn lùi lại. Một muốn hét lớn, một muốn lặng im. Một muốn
bóc trần tất cả, một muốn gói ghém lại trong cái vỏ bọc vô hình. Một muốn bật
khóc và một muốn nuốt nước mắt vào trong. Mayu tình nguyện làm bờ vai để tôi có
thể khóc mà không đòi hỏi bất cứ điều gì. Đôi lúc, tôi bắt gặp Mayu nhìn tôi
bằng ánh mắt cảm thông. Con bé không hỏi nhưng tôi thừa hiểu em ấy nghĩ gì và
biết được gì.
Tôi tự cho phép
mình khóc thật lớn vì sự bất lực của chính bản thân, vì tôi đã không thể tìm
được một lời giải thích nào phù hợp để duy trì mối tình này, vì tôi đã để cô ấy
ra đi mà không chút níu giữ và vì tôi quá vô dụng. Dù biết Atsuko vẫn còn có
cuộc sống của riêng mình, còn nhiều ước mơ vẫn chưa thực hiện qua những cuộc
điện thoại dài lê thê lúc nửa đêm nhưng tôi vẫn không dám chấp nhận sự thật
rằng, cô ấy đang dần biến mất khỏi cuộc đơi mình. Có lúc, tôi cảm thấy đầu hàng
bản thân và thói quen nhắn tin của cô ấy sau một thời gian dài im lặng. Những
khi ấy, tôi chìm vào giấc ngủ nhanh hơn. Đôi khi, những cơn mơ đậm chất huyễn
hoặc ùa về để xoa dịu đi nỗi nhớ trong tim. Tôi tỉnh giấc nhanh hơn, không còn
vương vấng chút gì về cơn mộng mị. Nhưng cảm giác nuối tiếc và hụt hẫng vẫn níu
kéo theo mỗi bước chân. Không to lớn đến nỗi phá sập cả thế giới nhưng vẫn để
lại đâu đó trong tôi một khoảng trống. Nhỏ thôi. Nhưng vẫn chẳng thể lấp đầy.
~~~~~~
Sau khi chia tay,
tôi vẫn sống. Vẫn có thể cười đùa vui vẻ sau mỗi lần cả nhóm tụ tập đi chơi.
Nhưng những ký ức vẫn cứ len lỏi đi vào trong giấc mơ nụ cười của cô và đôi mắt
nâu trong vắt xinh đẹp mà tôi chẳng thể nào quên. Phần nhỏ nhoi lý trí trong
tôi đôi khi cựa mình trong giấc mơ như một hồi chuông cảnh báo. Atsuko vẫn cứ
ám ảnh tâm trí tôi kể từ sau ngày ở Rendezvous ấy. Giống như cô ấy đã ném đi
chiếc hộp chứa đựng tất cả kỷ niệm và có ai đó tình cờ mở nó ra, khiến chúng
thi thoảng lại tìm đến tôi như một người bạn cũ xa xôi lâu ngày không gặp. Thi
thoảng cười ngây ngô. Thi thoảng im lặng. Thi thoảng cảm thấy thoải mái khi để
cho bản thân bật khóc. Tôi vẫn không thể quên.
Không có Atsuko,
mọi việc vẫn ổn. Bốn mùa vẫn trôi qua trong tẻ nhạc và chút luyến tiếc giữa
những giờ khắc giao mùa. Tôi vẫn sống một cuộc sống của riêng mình, vẫn suốt
ngày tập trung vào công việc của AKB và âm nhạc hoặc thỉnh thoảng thì đi lang thang
phố xá cùng Mayu. Thảng hoặc, có đôi lúc tôi nhớ da diết tiếng đàn của Atsuko
vào những ngày cuối hạ, nhớ thứ âm thanh kỳ lạ đầy mê hoặc, đôi lúc bị kìm nén,
đôi lúc lại bùng nổ, cất lên như một bản nhạc không lời. Tôi biết mình đã quên
được cô nhưng không, hóa ra chỉ là tôi tự lừa dối bản thân mình mà thôi.
Thu hai mươi hai. Tôi
đã quen với một cách sống mới không còn vương vấn cái tên “Atsuko”. Tất cả về
cô ấy chỉ còn là những đêm dài giật mình tỉnh giấc giữa những cơn mộng mị kéo
dài, không quá đau, nhưng chẳng thể nào ngủ được. Sau khi Tomomi và Mariko tốt
nghiệp, Mayu cuối cùng cũng đã làm hòa với Yuki. Hai người họ bảo sẽ chỉ cho
tôi vài cô bé ở Hakata để làm quen. Tôi cười giả ngơ và bỏ qua luôn cái ý định
đó. Những cuộc gặp mặt cho dù có vui vẻ đến thế nào đi nữa thì khi kết thúc,
tôi vẫn mơ hồ nhận ra bản thân mình chẳng hề có hứng thú gì với ý định hẹn hò
hay tìm hiểu nhiều hơn về một người nào nữa.
Thu. Một chiều
ngập nắng, Rendezvous vắng vẻ hơn hẳn thường ngày. Tôi vẫn theo thói quen cũ,
chọn một bàn nơi gần cửa sổ để nhìn ra khoảng không nhỏ bé bên ngoài, cho dù nó
đã chẳng còn chìm dưới lớp tuyết trắng, níu kéo đôi chân vội vã của ai đó nữa.
Chẳng còn ánh mắt nâu sâu thẳm thoáng xao động khi cơn gió mang những chiếc lá
đi khỏi đôi bàn tay trống trải, chẳng còn nữa nụ cườ rạng rỡ soi sáng tâm hồn
tôi. Những nhánh thủy sam hai bên đường cũng chỉ còn là những nhành cây gầy
guộc trơ trụi vươn ra giữa lối đi vắng bóng người, hướng theo những bước chân
đã phai mờ trên con đường nhỏ hiu quạnh.
Rendezvous cà phê
vẫn vậy, cho dù cô ấy đã chẳng còn ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra con hẻm
nhỏ ngập nắng.
Rendezvous cà phê
vẫn vậy, dù cho chủ quán cũng đã đổi thành người khác, dù cho tiếng đàn ngày
xưa đã bị cướp đi mãi mãi.
Rendezvous cà phê
vẫn vậy, chỉ là âm nhạc đã mất đi linh hồn của mình.
Rendezvous cà phê
vẫn vậy, mặc dù nó chỉ còn là một cái xác không hồn mà thôi.
Và tôi chợt nhớ
lại đêm hôm ấy, khi những âm thanh như lột xác hoàn toàn khỏi thứ âm nhạc điện
tử rẻ tiền, những giọt hát mộc mạc vang lên trên nền một buổi đêm gió lạnh,
tuyết bên ngoài phảng phất trắng cả một khoảng trời, khi cô ấy ngập ngừng nói
lời chia tay...
Vậy nên phải biết dừng đúng lúc đi thôi
Rendezvous trong
tiếng Pháp vốn dĩ là chốn hẹn hò của những người tình.
Nhưng...nó cũng
là nơi bắt đầu cho những cuộc chia ly...
~~~~~~
Đông hai mươi ba.
Những tán thủy sam trụi lá giờ chỉ còn lại là những nhánh cây đọng tuyết vươn
ra giữa lối đi gầy guộc và trơ trụi. Cái hanh khô pha chút gì đó lặng lẽ của
mùa thu lắng dần xuống theo nhịp điệu thời gian. Gió mùa đông tìm về theo những
kỷ niệm, lượn lờ xuôi theo dòng chảy quên lãng của thời gian nơi góc phố nhỏ đã
qua bao mùa mưa nắng. Có thể năm tháng đã xóa sạ6ch ký ức, làm mờ kỷ niệm, giấu
đi nhớ thương và che lấp cả những dấu vết về đôi mắt nau xinh đẹp ẩn chứa những
điều hãy còn hoang sơ ấy nhưng linh hồn của nơi đây vẫn còn nhớ, nhớ về những
đắng cay, những buồn vui, hạnh phúc và cả cuộc chia tay trong sự bất lực chẳng
có lý do của một thời niên thiếu tràn đầy nhiệt huyết với bao nhiêu là ước mơ
và khát vọng. Con đường nhỏ chìm trong màn tuyết trắng lại tiếp tục in dấu
những bước chân lẻ loi quen thuộc của ngày nào, bỏ lại phía sau chiếc bóng đơn
lẻ tách đôi con đường.
Nắng chiều mùa
đông hiu hắt xuyên qua lớp tuyết dày, yếu ớt như một tia sáng mỏng manh chẳng
thể nào chạm đến được đôi bàn tay nhỏ bé đang vươn ra chờ đợi của người thiếu
nữ. Rồi ánh mắt buồn kia lại quẩn quanh nơi khung cửa sổ nhỏ, phảng phất đâu đó
chút ngóng trông và cả tuyệt vọng, những cảm xúc mà tâm hồn ấy chưa bao giờ cảm
nhận được, hoặc có, nhưng đã bị che lấp đi tự bao giờ.
Ngón tay nhỏ khẽ
khàng chạm vào con chim sẻ nâu đang mơ màng tìm chút ấm áp từ không gian khuất
nắng đang ôm trọn lấy cả ngọn lửa bập bùng trong chiếc lò sưởi bằng gạch nung
xinh đẹp. Chút nắng mong manh sượt qua đôi cánh nhỏ đang rúc mình trong góc tối
khiến ánh nhìn của nó bỗng trở nên giật mình khi nhận ra cái chạm nhẹ của người
thiếu nữ và nhanh chóng đập cánh bay đi, để lại nơi đây một sự yên tĩnh nhạt
nhòa. Thời gian và không gian khẽ chuyển mình cho những phút cuối cùng của thời
khắc giao mùa, nép vào trong sự tĩnh lặng đến dịu dàng của những ngày đầu đông,
để cho những mảnh vỡ của nuối tiếc và hoài niệm lặng lẽ tìm về trong ký ức
người thiếu nữ.
Rendezvous vẫn
thế, chẳng có gì khác biệt ngoại trừ việc âm nhạc đã bị cướp mất linh hồn,
ngoại trừ việc chủ quán đã đổi thành người khác và ngoại trừ cả sự giản dị
nhưng đáng yêu của nó giữa khu phố Tây những ngày đông. Bao nhiêu là đổi thay?
Bao nhiêu là mất mát? Con chim non nhỏ bé ngày nào còn tung cánh bay vào bầu
trời bao la với sự tự tin và kiêu hãnh giờ bỗng trở nên lạc lõng giữa không
gian quen thuộc với quá nhiều những đổi thay mà nó chẳng thể nào nhận ra dù
chúng xuất hiện quanh nó mỗi ngày. Chẳng còn tinh linh âm nhạc nào còn lưu
luyến quẩn quanh lại Rendezvous, chẳng còn những con phố vắng thênh thang cho
cô dạo bước những chiều thu buồn, chẳng còn âm thanh nào rơi rớt lại nơi căn
phòng tập đã biến thành một dự án mới sắp thi công. Một góc thành phố ngày nào
giờ chỉ còn là những hình ảnh mờ nhạt như làn sương trong ký ức người thiếu nữ.
Tokyo giờ xa lạ quá. Con người giờ thay đổi quá. Tất cả sao lạnh lùng quá. Rất
nhiều chữ quá được ném ra để đẩy cô gái ấy vào trong góc khuất của tâm hồn.
Giữa biển người mênh mông này biết tìm lại ngày ấy nơi đâu?
Trời về chiều,
khu phố nhỏ chìm trong sự tĩnh lặng vốn có của nó. Ánh nắng nhợt nhạt tỏa trên
mái tóc đen, ôm trọn lấy chiếc bóng người thiếu nữ đơn độc nơi băng ghế đá giữa
không gian rộng lớn. Con người chỉ còn là một dấu chấm nhỏ nhạt nhòa giữa nền
tuyết trắng mênh mông.
Có ai nhìn thấy
những giọt nước mắt lăn dài nơi đôi mắt nâu xinh đẹp ấy? Có ai nhìn thấy sự sợ
hãi len lỏi tìm về trong những cơn gió quen thuộc đã nhuốm màu xa lạ từ bao
giờ? Thời gian trôi qua, thế giới thay đổi, lòng người cũng đổi thay. Chẳng còn
khung trời ngập nắng bình yên ngày nào để cô tìm về, chẳng còn những giọng hát
mộc mạc và tiếng guitar giữa những đêm trời đông giá rét. Tất cả đều chẳng còn
là gì nữa. Tựa như cô chưa từng biết đến Tokyo này mà Tokyo cũng chưa bao giờ
nhìn thấy cô...
...nên yêu thương
cũng vỡ tan...
Giờ phút này, sẽ
có ai đó gọi tên cô chứ? Sẽ có ai đó nhớ đến cô, cho cô một khoảng trời nhỏ bé
để trở lại những ngày ấy chứ? Sẽ không. Vì ngày ấy, chính cô đã chọn cách ra
đi. Và cũng bởi vì...tuổi hai mươi mốt ấy tràn ngập những đắng cay vội vã...
Nhiều lúc, cô cảm
thấy trái tim mình như bị ai đó bóp nghẹt. Thế giới này chẳng bao giờ là một
màu hồng như cô vẫn thường tưởng tượng. Đằng sau sự ngưỡng mộ thán phục là bộ
mặt giả dối và phức tạp. Đằng sau những lời đường mật là tiếng xì xầm soi mói.
Ở trong một môi trường mới đầy xa lạ, tâm hồn nhỏ bé của cô cảm thấy lạc lõng,
trái tim cô run rẩy khi nỗi cô đơn tìm về mỗi đêm. Cái tuổi mười bốn e dè ngày
nào bỗng dưng trở lại, bao phủ cô trong một thế giới chỉ duy nhất một màu của
đêm đen. Dòng đời vội vã với những lo toan của cuộc sống cuốn con người ta trôi
theo dòng chảy khắc nghiệt trên con thuyền định mệnh chênh vênh giữa mênh mông
sóng nước cuộc đời. Đơn độc cũng chỉ mình cô. Sợ hãi cũng chỉ mình cô.
Nửa tối hiu hắt,
khi vầng mặt trời chỉ còn là những tia sáng mờ nhạt bị che lấp sau những đám
mây mùa đông, có những giọt tròn lăn trên khuôn mặt người thiếu nữ, đọng lại
nơi khung ảnh cũ, lăn cả vào trong những vết nứt vỡ, có hình ảnh những đôi mắt
nâu như đang cười...
.
.
.
- A...Atsuko!?
Maeda Atsuko?
Tiếng gọi đó chỉ
thật khẽ khàng thôi nhưng cũng khiến cho người thiếu nữ giật mình. Âm thanh ấy
vẫn trong trẻo và ngọt ngào như cô đã từng nhớ. Một chút gì đó ấm áp lại len
lỏi tìm về trong trái tim đã đóng băng của cô, ngân vang theo tiếng đàn của bản
nhạc vẫn còn dang dở ngày đó...bao nhiêu là vỡ tan...bao nhiêu là ước nguyện?
Đôi bờ môi khô khốc run run chẳng nói được lời nào, những giọt nước mắt cô cố
gắng kìm nén chẳng biết đã tuôn rơi từ bao giờ, ướt đẫm cả đôi mắt nâu xinh
đẹp. Lóe lên từ trong bóng tối âm u và lạnh lẽo của tuyết, nơi ánh hoàng hôn
chỉ còn là một vệt sáng mờ nhạt giữa màn sương trắng đục, người thiếu nữ đã tìm
lại được khoảng trời rộng lớn và bình yên nhất cuộc đời cô, nơi luôn để dành
cho cô một sự tĩnh lặng và thanh thản trong tâm hồn...
Một lúc nào đó, chúng ta sẽ lớn lên. Một lúc nào
đó, Atsuko sẽ quên đi mình. Một lúc nào đó, mình sẽ thành một người xa lạ đối
với Atsuko. Nhưng...đến khi đó, hãy nhớ là chỉ có một mình Takahashi Minami
được gọi cậu bằng tên thật của mình, Atsuko...
Hãy nhớ là chỉ có
một mình Takahashi Minami được gọi cậu bằng tên thật của mình, Atsuko...
...chỉ có một
mình Takahashi Minami gọi cậu bằng tên thật của mình, Atsuko...
...gọi cậu bằng
tên thật của mình, Atsuko...
...tên thật của
mình, Atsuko....
...Atsuko...
Maeda Atsuko...
Lại giống như
buổi chiều mùa hạ năm đó, không gian mênh mông ngập tràn tuyết trắng chơ vơ
nhìn cô gái tóc nâu bằng đôi mắt nâu buồn không giấy mực nào có thể tả xiết.
Nỗi đau năm nào lại ngấm vào trong trái tim cô những ký ức xưa cũ của một thời
đã qua. Mái tóc đen bết tuyết quay lại, đôi mắt ngày nào đã chẳng còn vương vấn
lại chút âm thanh của tiếng cười, lấm lem cả những giọt lệ nơi khuôn mặt ấy.
Atsuko
Tiếng gọi ấy tựa
như tiếng thủy tinh tan vỡ, trong trẻo như nụ cười ngây ngô tỏa sáng của Atsuko...
Maeda Atsuko
Cơn gió mỏng manh
cuốn những cánh hoa cuối cùng bay đi...
...tuyết đổ xuống khung cửa sổ một màu
trắng toát yên tĩnh...
đường chiều tắt
nắng,
...tuyết vẫn rơi
No comments:
Post a Comment