No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Thursday, April 16, 2015

[ONESHOT] Cho tuổi thanh xuân đang dần phai nhạt

Title: Cho tuổi thanh xuân đang dần phai nhạt (To our youth that is fading away)
Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Status: Completed

Note: Oneshot tham dự event của một page về fanfic AKB48 trên Facebook, viết khi trải qua những bức xúc và khó chịu đến nực cười khi đọc được những comment không mấy vui vẻ gì ngay trong đêm 30 Tết. Hoàn thành trong một buổi tối trước ngày đi học trở lại, nội dung nhàn nhạt, vẫn thiên về cảm xúc, những mẩu chuyện rời rạc ghép lại, không định hình. Nhưng vẫn là một câu chuyện, vì vẫn có nhân vật, nội dung và đối thoại. Tâm trạng thất thường, suy nghĩ khác người, fic viết ra cũng có gì đó khác người.


Sắp tới mình sẽ viết một multiple shots mới, hoặc nếu thuận lợi hơn, có thể chuyển nó thành short hoặc là longfic. Một cái gì đó đổi mới, trong cả văn phong và cách suy nghĩ, nhưng mình sẽ chỉ post sau khi đã hoàn thành, để tránh việc đang viết giữa chừng thì dừng lại, thế nên, có thể sẽ là một fic đậm chất mùa hè, mang âm hưởng của những cơn mưa thất thường, có mùi của hơi đất, của gió, của những tâm hồn nổi loạn và tiếng khóc thét trong đêm. Một multiple shots tối tăm, theo như một người bạn khi nghe nội dung đã nhận xét như thế, cũng có thể xem là một vấn đề tâm lý. Prologue đã có trên blog từ trước rồi, bạn có thể tìm đọc ở link này, "Thả trôi bầu trời": http://jullianwinslow.blogspot.com/2015/03/multiple-shots-tha-troi-bau-troi.html


...



* Tên fic bắt nguồn từ một câu chuyện tôi đã đọc. Mọi trùng hợp đều là ngẫu nhiên.




Từ khu nhà của họ, trong phạm vi bán kính khoảng chừng ba mươi phút, đi về phía trung tâm thành phố khá vắng vẻ. Một lần tình cờ cô đến được đây vào vài năm trước, khi đi từ ngoại thành vào Moskva sau rất nhiều năm không trở lại kể từ chuyến bay cuối cùng đáp xuống thủ đô đến từ Nhật Bản, cô lạc vào trong con hẻm nhỏ tối tăm ẩm ướt, nơi mà ngọn đèn đường từ tầng không tối đen lặng lẽ hắt xuống ánh sáng màu vàng nhạt soi rọi chiếc bóng cô trải dài, bị gãy khúc trên bức tường bằng gạch nung màu đỏ. Sau đó một thời gian, cô quyết định rời ngôi nhà nhỏ một lầu với sân vườn khá rộng ở nơi mà dường như tất cả ánh sáng của thế giới đều đổ về vào những ngày mùa hạ và bỏ ra một khoản tiền trích từ trong tài khoản tiết kiệm gần như bị vét sạch mỗi tháng cho những chi tiêu vô lý để thuê một căn phòng chật hẹp nhỏ xíu nằm trên tầng hai của khu nhà cũ lọt thõm trong con hẻm đã bị lãng quên ở một góc Moskva. Cô cần sự yên tĩnh để viết, chẳng làm gì cả, chỉ là viết thôi. Theo một cách mà người ta hay nói là tự hành xác mình, cô viết bằng chiếc bút mực được mua trong một cửa hàng ở Barcelona, nắp bút màu vàng và thân có khắc chữ, nghe đâu từng thuộc sở hữu của một ông nhà văn nổi tiếng nào đó người Pháp. Cô chẳng phải dạng người thích viết những thứ vô nghĩa như nhật ký hay vài mẩu đối thoại nhàm chán để rồi cứ thế mà xé rách bản thảo và ném vào sọt rác đầy ắp giấy, cô viết trên một cuốn sổ dày có bìa màu nâu khá đơn giản, không tô điểm thêm chút họa tiết rườm rà nào như loại hay bày bán trong cửa tiệm, cuốn sổ cô ghi chép đơn giản hệt như chính chủ nhân nó, với những trang giấy hơi ngả vàng không kẻ dòng được đính lại bởi chiếc gáy xoắn bằng nhựa, mỗi ngày cô lại ghi lên đó bằng màu mực đen tuôn ra từ ngòi bút cũ tưởng chừng đã bị vứt bỏ vào nhà kho từ một thuở xưa lắc xưa lơ nào rồi.

Vài người sống cùng trong khu nhà cũ thường xuyên thấy người hàng xóm mới của họ ra ngoài vào sáng sớm và rồi nhốt mình trong phòng đến tận ngày hôm sau, thỉnh thoảng mới rời căn phòng chật hẹp để thả mình lang thang đâu đó lùng sục khắp mọi ngóc ngách Moskva như muốn tìm kiếm lại một ký ức xưa cũ vốn không thuộc về nơi này tự hỏi nhau rằng cô gái người ngoại quốc ngoài hai mươi ba tuổi kia đang làm gì đằng sau cánh cửa luôn khóa chặt bất kể ngày đêm đó. Trong căn phòng khá nhỏ kiêm luôn nhà bếp, phòng ngủ và phòng làm việc, Maeda Atsuko kê một cái bàn ngay cửa sổ luôn để mở, nguồn ánh sáng duy nhất của cô vào ban ngày và ngồi đó viết liên tục trên những mẩu giấy rời rạc từ vài quyển sổ cũ, chỉnh sửa đến lúc hoàn chỉnh rồi chép nó vào lại trong cuốn sổ luôn được để ở nơi cách xa cửa sổ nhưng vẫn dễ tìm thấy để tránh bị mưa tạt vào những hôm trái gió trở trời. Nhiều lần những người trong khu khi ra ngoài trở về bắt gặp từ trên tầng hai đôi mắt nâu lãng đãng thả ánh nhìn về một phương trời xa xăm nào đó xuyên qua cả những dãy nhà xiêu vẹo phía đối diện, một màu nâu nhạt như màu của ánh nắng bị giam giữ quá lâu đang cố hướng đến một tương lai mịt mù như màu trời Moskva u ám những ngày cuối thu, trống rỗng và nhuốm màu từng trải đến mức người ta khó lòng mà đoán được có phải cô gái vừa dọn đến ấy chỉ mới ngoài hai mươi ba tuổi như lời đồn đoán hay không. Những sự đồn đại và tin tức thêu dệt về người mới đến bắt đầu lan truyền giữa đám người sống trong khu nhà cũ, tình trạng đó cứ kéo dài cho đến một hôm, người ta nhìn thấy cô gái ấy ngồi bệt dưới đường, tựa người vào bức tường đỏ bằng gạch nung cùng cuốn sổ trên tay ghi ghi chép chép, vài người đến bắt chuyện, cô chỉ trả lời bằng giọng nói khàn đục như thể đã lâu lắm rồi cô chưa từng mở miệng nói câu nào. Cô bảo cô đang viết, nhưng viết gì thì không ai hay.

Những lần thỉnh thoảng mở toang cửa và chạy xuống cầu thang xập xệ của khu nhà cũ hay vài đêm rãnh rỗi thả bước lần tìm trong mọi ngõ ngách Moskva những chiếc bóng đen in trên mặt đường dài vô tận, Maeda Atsuko đều tự lý giải với mình rằng cô đang tìm kiếm những hoài niệm và những ký ức đã mất đi, nhưng tự bản thân cô cũng cho rằng mình là kẻ vô lý khi rõ ràng thứ cô mãi mãi lục tìm giữa Moskva lạnh giá này từ lâu đã bị bỏ lại ở một chân trời xa xôi. Những lúc bức bối, cảm thấy như máu đang chảy rần rật trong cơ thể, cô lại viết. Có điều gì đó thôi thúc cô phải viết ra, và cố ép mình nhớ về những hình ảnh mờ nhạt đã rơi vào trong quên lãng. Dĩ vãng, cô nghĩ vậy. Cô viết như thế nhiều lần, rồi dần định hình ra được mình đang viết về điều gì, nó không còn xa xăm và mù mịt như lúc ban đầu nữa. Ngòi bút lướt trên trang giấy và khi dòng mực đen tuôn trào, Atsuko nhìn thấy được rõ ràng thứ mà cô đang hướng tới. Cô viết cho những yêu thương đang dần chìm vào dĩ vãng xa xăm, viết về tuổi trẻ của họ, của những tháng ngày bị lấy mất trong ký ức, viết cho những năm tháng hiện tại đang dần phai nhạt vào một màu trắng mênh mang của những chiều chênh vênh giữa Mokva hoa lệ.

Tác phẩm của Atsuko không có tên, vì chính cô vẫn còn đang băn khoăn về việc nên quyết định cho nó một cái tựa thế nào là phù hợp. Nhiều thứ quá, giống như là một hỗn hợp của những suy nghĩ phức tạp được nhào nặn cùng nhau rồi ném vào trong cuốn sổ dày bìa nâu đó. Có một khoảng trống trong đó, một chỗ vẫn chưa được lấp đầy. Tác phẩm thực chất vẫn chưa hoàn thiện, nó còn nhiều thiếu hụt, chỉ thiếu một chút gì đó thôi để trở nên hoàn hảo, nhưng chính xác thứ đó là gì thì Atsuko mãi mã chẳng thể gọi tên.

Có vài lời ra tiếng vào trong khu về cô gái người ngoại quốc với mái tóc đen dài luôn được thả xuống vai và đôi mắt nâu kỳ lạ trên khuôn mặt thờ ơ bất cần vừa dọn đến chỉ vài tháng trước. Atsuko nghe hết, tuy chỉ hiểu được một ít nhưng chẳng bao giờ cô mở lời giải thích lấy một câu. Riết rồi câu chuyện về cô gái tự nhốt mình trong phòng kín đó cũng bị thổi bay đi bởi những hối hả lo toan ồ ạt trong cuộc sống. Atsuko không giao tiếp nhiều, nhưng thật lòng cô rất cảm kích người dân nơi đây. Nhiều lần không thấy cô ra ngoài suốt mấy ngày liền, người ta gọi cửa và kêu cô bằng đủ thứ tiếng, đến khi đáp trả lại họ vẫn chỉ là gió tuyết lặng im, vài thanh niên đạp cửa xông vào và tìm ra người con gái tóc đen ấy đang nằm trên sàn nhà vứt đầy những món đồ bị lôi ra từ hai chiếc valise kê sát tường, hai tay vòng qua thân thể mỏng manh với tấm áo mỏng tang phủ lên trên, đôi mắt đẫm lệ trôi nổi trong những mộng tưởng về quãng thời gian đã bị đánh mất. Họ cứu cô nhiều hơn cô nghĩ, và cô luôn lấy làm cảm kích về việc đó. Đôi khi những hoài niệm tìm về khi cô giam mình trong một góc phòng trên cái giường gấp mua ở cửa hàng cuối phố, những hình ảnh mờ nhạt và những con người không nhìn rõ mặt cứ thế bủa vây lấy cô và giam hãm Atsuko trong cái chốn thân thương mà cô đã đánh mất. Cô không hiểu và cũng không muốn hiểu, vì thế nên những người sống trong khu luôn dõi mắt canh chừng cô gái trẻ với những suy nghĩ lạ kỳ luôn dư thừa sự ngẫu hứng giữa đêm khuya.

Phòng của cô nhỏ, nhưng gọn gàng hơn những gì người ta hình dung, trừ những hôm cô không ra ngoài và được tìm thấy trong tình trạng thảm hại nói trên. Ở bên dưới cái giường gấp có một hộp bánh cũ bằng thiếc, bên trong là mấy lớp giấy mỏng gói những cái bánh bơ hoặc bánh chocolate chỉ còn lại toàn vụn bánh, thi thoảng lâu ngày giở ra chúng còn bị mốc meo thành những đốm trắng kỳ lạ khó coi. Một người phụ nữ lớn tuổi sống trong căn phòng đối diện thường mang sang gõ cửa “nhà” cô để cho những cái bánh nóng mới nướng xong như vậy. Atsuko rất cảm kích, nhiều lần cô nói cảm ơn với bà bằng cái giọng đậm chất Nhật Bản, nhưng hiếm khi cười, và bà đáp lại cử chỉ đó của cô bằng một cái ôm siết chặt cùng cái xoa đầu nhẹ nhàng nhưng gợi nhớ lại nhiều thứ khá mờ nhạt, một cảm giác thân quen trỗi dậy trong cô, chính xác hơn thì đó là những khoảng trống, và khi đó, cô gái tóc đen lại giam mình trong phòng và viết cho đến tận khi cơ thể đổ gục xuống trên bàn làm việc dưới ánh đèn hiu hắt của ngọn đèn đường bên ngoài con hẻm nhỏ.

Với số tiền trong sổ tiết kiệm, đáng lẽ ra cô đã sống một cách hạnh phúc trong những căn nhà rộng lớn với khuôn viên sang trọng ở ngoại ô, nhưng Atsuko giống như một kẻ tâm thần, đấy là theo như một nhân viên ở ngân hàng mà cô đang gửi tiền nghĩ thế, một ngày nọ, cô xuất hiện cùng một tấm thẻ tín dụng của Nhật Bản và làm thủ tục chuyển cộng với đổi tiền từ Nhật sang Nga, một khoản tiền khổng lồ chẳng biết từ đâu ra nghiễm nhiên dồn vào trong tài khoản của một người ngoại quốc kỳ lạ. Atsuko chia nhỏ số tiền ra rồi gửi vào nhiều tài khoản khác nhau, cô chia nó làm bốn phần, rồi từ một phần nhỏ lại chia ra đủ dùng trong nhiều năm, hầu như tháng nào cũng vét sạch cả tiền rồi hủy tài khoản chỉ vì những lọ mực để viết hay vài dụng cụ cá nhân. Thỉnh thoảng ngẫu hứng, cô dành cả buổi tối đến Nhà hát lớn chỉ để xem một vở ballet, thường thì Atsuko hay xem đi xem lại một vở đến phát chán là “Hồ thiên nga” của Tchaikouvsky, đôi lúc cô lại la cà trong những phòng tranh và ngắm nghía chúng đến tận lúc người ta mời cô ra ngoài vì đã đến giờ đóng cửa. Cô không hiểu được chính tâm trạng phức tạp và cái sở thích kỳ lạ của mình nữa, vì dù Atsuko có tự hỏi đến cả trăm lần thì đáp lại cô cũng chỉ là một khoảng lặng trống trơn, khi gió đêm táp vào người cô lạnh cóng, đơn độc bước đi trên con đường dẫn về khu nhà cũ kỹ bằng gạch nung đỏ quen thuộc.


Căn phòng nhỏ có khách, lần đầu tiên kể từ khi cô gái kỳ lạ mang tên Maeda Atsuko ấy dọn về Mokva, người ta thấy có khách đến tìm cô ấy. Vị khách ấy có dáng người thấp bé, mái tóc nâu dài và nụ cười có hai lúm đồng tiền kiên nhẫn đứng chờ trước cánh cửa màu nâu đóng chặt đó suốt hai giờ đồng hồ cho đến khi cô gái trẻ trở về với một chiếc túi giấy đựng toàn sổ tay và mấy lọ mực đen từ cửa hàng văn phòng phẩm ở tận quảng trường, mái tóc đen hơi rối buông thả xuống vai nheo mắt nhìn người khách lạ đang gà gật trước cửa “nhà” mình.

“Dậy đi nào, chị không định ngủ ở đó đến tận tối khuya đâu phải không.”

Cô mở miệng hỏi trong lúc lay nhẹ vị khách dậy, giọng nói của cô mềm và mỏng đến nỗi cứ ngỡ như gió thoảng qua. Cô mở cửa ra và bình thản đi vào trong, dẫn theo cô gái thấp hơn đang loay hoay tháo đôi giày cao cổ của mình ra và đặt nó trước tấm thảm lông với dòng chữ “Welcome” bám đầy bụi là bụi mà đã lâu ngày rồi chưa được đem giặt.

“Chị chờ em lâu quá đấy Acchan.”

Vị khách đáp lại, không hề mang chút cáu kỉnh nào kể cả khi đã phải ngồi đợi bên ngoài suốt gần hai tiếng, xoa hai tay vào nhau vì cái lạnh của những ngày cuối thu.

“Em xin lỗi nhé Yuko, chị đến bất ngờ quá. Mà làm sao chị biết em ở đây?”

Atsuko cắm điện chiếc bàn sưởi lên và giục Yuko mau ngồi xuống tấm đệm cô lôi ra được bên dưới cái giường gấp của mình trong góc phòng. Vị khách mới đến không chờ chủ nhà mời đã lao đến chỗ cái bàn có đặt một lọ hoa giả cũ sờn bằng vải và nằm dài lên bàn lười biếng, đôi mắt lim dim ngắm nhìn Atsuko đang đeo tạp dề và lúi húi trong bếp, một hình ảnh khá hiếm gặp ở cô ngày thường.

“Em ra ngay thôi, đừng nói gì hết cho đến khi em trở ra.”

Chừng như đoán trước được Yuko có điều gì muốn nói, ngay khi môi cô vừa mấp máy định gọi tên cô gái tóc đen, Atsuko đã nói vọng ra từ góc bếp nhỏ xíu của mình. Cô nấu nước, và dễ chừng cô đã liếc nhìn về phía cái hộp thiếc nơi góc giường không biết bao nhiêu lần để cố nhớ xem trong đó có còn sót lại cái bánh nào mời khách hay không. Yuko ngồi bên ngoài, lặng lẽ đưa mắt liếc nhìn một lần căn phòng chật hẹp được phân ra thành ba góc mà Atsuko gọi là “nhà”. Đôi mắt đen của cô di chuyển từ cái giường gấp với chăn gối chưa được gấp lại bày trên ấy cho đến cái bàn đầy ắp những cuốn sổ tay, bình mực quý giá của Atsuko cùng với sọt rác đầy những giấy. Không có một cây đèn nào được lắp trong căn phòng trừ ngọn đèn ngủ trên tường, đơn thân độc chiếm cả một khoản tường trắng. Ở phía bàn làm việc, Atsuko có dán lên đó vài tấm hình, đều là hình cũ cả, Yuko nhìn ra được những gương mặt thân quen ngày đó, đôi lúc thấy cả cô và cô gái đang loay hoay tìm ấm trà và mấy cái cốc thủy tinh trong chiếc tủ nhỏ gần bếp. Một khoảng lặng của hoài niệm ùa về trong cô khi từng đợt gió mạnh thốc vào trong căn phòng ngột ngạt của cô em gái đã lâu Yuko không gặp lại. Ánh mắt buồn của cô như nhìn ra được tận sâu thẳm tâm hồn cô ấy bị che giấu lẩn khuất đằng sau màn sương mờ ảo của mùa đông Moskva. Yuko lặng im, chờ đợi Atsuko trở ra trong tiếng tích tắc của kim đồng hồ. Cô nhẩm đếm theo, âm thanh vọng lại từ cổ họng đắng chát. Một, hai, ba...

“Xin lỗi nhé, em chỉ có thể tiếp chị như thế này thôi.”

Atsuko nhìn Yuko bằng ánh mắt áy náy khi dọn ra trên bàn một bình trà bằng sứ với mùi hương khá lạ cùng hai chiếc cốc chứa thứ nước màu vàng ngả dần sang hồng nhạt. Khói bốc nghi ngút, Yuko lấy một cái bánh quy cắn thử, nó còn khá giòn, dù rằng ngay lập tức thứ hỗn hợp giữa bơ, đường và chocolate đó vỡ vụn trong miệng cô. Yuko nuốt xuống một cách khô khan, vị trà dễ chịu, có mùi hoa hồng xen lẫn trong thứ nước mang màu sắc khá lạ này. Cô không hỏi nhiều, dù biết rằng nếu là trước kia thì cô đã sẵn sàng giáo huấn cô gái trước mặt mình và bắt Atsuko tham gia khóa học tiếp khách của một trung tâm rỗi hơi nào đó rồi. Hơn ai hết, Yuko hiểu cô ấy đang nghĩ gì, và cả nguyên nhân dẫn đến một con người lãnh đạm dè dặt của hôm nay cô đều biết. Nhưng nhìn vào trong khoảng trống tối đen mang màu nâu nhạt nơi ánh mắt Atsuko, cô diễn viên nổi tiếng nhất Nhật Bản chỉ có thể buông ra một tiếng thở dài nhẹ tênh.

Nếu Minami mà biết được thì hẳn là sẽ rất hối hận khi đã bỏ Acchan lại đây một mình, Yuko thầm nghĩ thế.

“Acchan vẫn còn nhớ đến chị đã là điều tuyệt vời nhất mà em có thể làm rồi.”

Yuko lắc đầu mỉm cười, bản thân cô thấy đây quả là nụ cười giả tạo và dở tệ nhất từ trước đến nay của cô. Cô gái tóc nâu muốn khóc hơn là cười và những gì cô muốn làm lúc này đây chính là chộp lấy hai vai người đối diện mà lắc mạnh cho đến khi Atsuko nhớ ra tất cả như cách mấy nhân vật trong truyện tranh hay mấy phim hoạt hình thường hay làm. Nhưng với cái vẻ thờ ơ và cuộc sống quá đỗi tĩnh lặng hệt như chính con người cô gái này, Yuko không biết phải làm sao ngoại trừ việc cố gắng không ngăn cho những giọt lệ trào dâng nơi đôi mắt cô.

“Ba năm rồi đấy Acchan, ba năm rồi.”

Yuko thì thầm thật khẽ, nhưng Atsuko chẳng có chút biểu cảm nào hiện trên gương mặt. Cô ngồi im xoay xoay cốc trà nóng trong tay, chẳng thèm động đến cái bánh nào và cứ thế nhìn chăm chăm xuống nền nhà chỉ toàn một màu nâu nhạt giống hệt màu mắt cô. Atsuko nhận ra rằng hóa ra sàn nhà cũng rất thú vị, với những món đồ vứt lăn lóc khắp nơi và vài mẩu giấy rơi ra từ cái sọt rác đầy ắp giấy, đôi mắt nhà văn trẻ mơ màng như lạc vào trong một thế giới xa xôi.

“Em không biết, Yuko. Em không biết gì cả. Cảm thấy thật lạ khi lại rời Nhật Bản đến đây. Nhiều khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, trong đầu em là một khoảng trống. Trống rỗng. Em không hiểu nỗi, những hình ảnh mờ nhạt cứ lướt qua, em cố bắt lấy nó nhưng hoàn toàn vô ích. Em đã tìm lại được gần hết các mảnh vỡ, nhưng khó để ghép nó lại hoàn chỉnh như ban đầu, Yuko ạ. Còn thiếu một mảnh, em có cảm giác như thế, một ai đó lạ lắm em không thấy rõ mặt, nhưng hầu như tất cả những gì em nhớ ra đều có người đó. Yuko, đó là ai vậy? Chị biết phải không?”

Atsuko lắc đầu, rồi bỗng dưng, những từ ngữ cứ tuôn trào ra khỏi miệng cô. Những lời lẽ kỳ lạ, một màu trắng mênh mang nhẹ nhàng vây quanh bao bọc lấy cô gái người Nhật Bản. Cô không buồn mà cũng chẳng vui, Atsuko gần như mất hết cảm xúc từ sau cái ngày cô mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô là khuôn mặt hốc hác của Yuko cùng đôi mắt đỏ hoe mà Mariko nhìn cô. Tomomi ôm chầm lấy cô, mặc kệ cả ánh mắt non nớt lạ lẫm khi Atsuko lẩm bẩm những từ ngữ đầu tiên. Cô không nhớ bất cứ thứ gì, ngoại trừ những cái tên, những khuôn mặt xa lạ mà thân quen quá, cùng với câu nói còn sót lại từ Haruna khi chị ấy ôm cô từ phía sau, cảm giác ấm áp mà lạnh lẽo, lạc lõng giữa rất nhiều người. Chị chỉ thì thầm bên tai cô bằng giọng run rẩy, xen lẫn cả tiếng quạt thông gió và âm thanh nhỏ giọt của nước biển trong ống truyền dung dịch được cắm vào tay cô. Những lời Haruna thì thầm thật vô nghĩa, vì ngay đến Atsuko khi đó cũng chẳng hiểu chị đang nói đến vấn đề gì, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ cảm giác tim mình quặn thắt lại trong đau đớn, nước mắt bỗng tuôn ra từ đôi mắt vô hồn không có lấy một tia sáng nhỏ nhoi. Một lần nữa, cảm giác trống rỗng lại ùa về.

“Acchan ơi, em ấy mất rồi. Takamina mất rồi em ạ.”

Hàng ngàn lần Atsuko những muốn quay ngược thời gian trở về cái ngày hôm đó, khi cô đang ngồi trên giường giương đôi mắt nâu nhìn họ trong lặng câm. Hàng ngàn lần cô những muốn hét lên yêu cầu một lời giải đáp cho tất cả ký ức bị đánh mất đằng sau những trang giấy vò nát trong thùng rác ở một góc phòng. Nhiều lần như thế, một thời gian đầu Atsuko đau khổ, nhưng chẳng biết vì sao. Những xúc cảm vui, buồn, đớn đau hạnh phúc lẫn lộn trong cô, như thể chúng đã đổ dồn vào trong dòng máu đang chảy rần rật trong cô mỗi đêm. Moskva đón nhận linh hồn bị nguyền rủa vào một buổi sáng mù sương lạnh lẽo, Atsuko đáp chuyến bay từ Tokyo đến Nga với vẻ mặt lạnh và ánh mắt thẫn thờ, lại một lần nữa cảm giác đó bủa vây lấy cô. Trái tim cô đau buốt.

Atsuko nhìn Yuko bằng đôi mắt nâu mở toang đau đớn, cô muốn bật khóc nhưng lại chẳng cảm thấy buồn. Cái tên mà Haruna thì thầm lặp lại trong đầu cô như một chiếc máy ghi âm với vỏn vẹn bốn âm tiết, dày vò cô suốt những đêm đông khi cơn gió lạnh thốc vào trong căn phòng nhỏ hẹp chật chội. Đôi mắt nâu mang theo màu của ánh nắng bị giam giữ quá lâu sâu thẳm như một đáy vực hút lấy Yuko, sắc thái của sự sống đã dần trở lại trong con người đó khi Atsuko vô thức đưa tay chạm vào mặt Yuko và ngắm từng đường nét trên mặt cô. Không hỏi một câu nào, cô gái nhỏ khẽ khàng di chuyển ngón tay trên khuôn mặt thỉnh thoảng vẫn là một khoảng mờ nhạt trong ký ức cô, như thế một lúc lâu, cho đến khi cô bật ra một âm thanh khe khẽ, đôi bàn tay trượt xuống khỏi khuôn mặt người đã ở cùng cô suốt gần nửa cuộc đời.

“Yuko ơi, Takamina là ai vậy?”

“Một người quen, đã lâu lắm rồi...”

Một mảng ký ức của Yuko lật giở lại trang sách đã thấm đẫm máu và nước mắt của ngày hôm ấy, khi người ta đưa cô đến bên cạnh thi thể lạnh ngắt của Minami và hơi thở yếu ớt của Atsuko trong vòng tay cô ấy. Minami chết trong một tai nạn giao thông khi cùng với Atsuko trở về căn hộ của họ từ nhà hát. Giống như một cơn ác mộng bị thổi vào trong quả bóng bay rồi thả vào bầu trời xanh, trái bóng đó vô tình bị níu giữ bởi bàn tay của một cô gái với đôi mắt đen kiên định cùng nụ cười từ lâu đã chẳng còn vương chút bụi bẩn nào. Nó len lỏi dần vào trong cuộc đời và đốt cháy linh hồn đáng thương đó. Cái ngày mà Atsuko mở mắt ra nhìn cô vô hồn, mái tóc đen hơi rối bết vào khuôn mặt em ấy, ánh nhìn đã đi theo linh hồn bị nguyền rủa theo suốt mười năm trời kể từ cái ngày đó lặng lẽ buông ra một câu hỏi thẫn thờ, ngây ngô đến nỗi khiến cô chỉ muốn lao đến và tát Atsuko thật mạnh để kéo cô ra khỏi trò chơi của đấng siêu nhiên. Lại một lần nữa, tất cả đều trống rỗng.

“Tôi là ai?”

Khoảng lặng giữa hai người kéo dài đến tận trưa, Atsuko không khóc, cô ngồi bó gối nhìn Yuko lặng im giữa căn phòng và hồi tưởng lại những ký ức mơ hồ của cái ngày định mệnh đó. Thỉnh thoảng, Atsuko sẽ viết, cô ngắm nhìn vị khách đầu tiên của nơi mà mình gọi là “nhà” và cắm cúi viết mãi những dòng chữ đớn đau. Một loạt những câu hỏi không cần câu trả lời, một loạt những lời trách móc và rủa thầm bản thân. Yuko không hề nhận thấy, rằng Atsuko đã khóc, một giọt nước mắt kín đáo và thầm lặng. Yuko cũng không để ý, rằng trong số những cuốn sổ chất đầy trên bàn, có một quyển sách ảnh của bọn họ từ những ngày đầu tiên, trong đó có cả khuôn mặt đã bị dán lên một mẩu giấy trắng lạnh lùng của Takahashi Minami, và dòng chữ mà Atsuko đã cắn môi đến bật máu để viết ra, bị vùi tận sâu bên dưới sọt rác đựng đầy giấy, là một dòng chữ duy nhất, một lời nhắn, một tiếng kêu gọi từ sâu thẳm bên trong tâm hồn. “Minami ơi, trở về đi.”

Trời sẩm tối, Yuko ra về, từ chối lời mời ở lại ăn tối và ngủ qua đêm của Atsuko. Cô đã mua vé máy bay về Nhật Bản vào khuya hôm đó, bởi vì Moskva và những hoài niệm bao quanh Atsuko quá ám ảnh khiến cô không dám nán lại quá lâu. Những ảo ảnh màu đen bủa vây quanh cơ thể mỏng manh ấy như một làn sương mờ của ký ức đang giam giữ bóng hình thân thương đã theo cô suốt từ cái khi cô còn rụt rè ngồi một mình ở ga chờ tàu điện. Và những ký ức ấy, nó bám theo Atsuko, lẩn khuất trong những góc tối ở Moskva, những con phố vắng người, cái đường hẻm ẩm ướt và cả căn pòng chật hẹp được gọi là “nhà”, tất cả đều nhuốm màu của dĩ vãng và quá khứ, cho dù tất cả những điều đó đều nằm ở Nhật Bản, một phương trời gần gũi mà lại xa lắc trong bức ảnh cô luôn mang theo bên mình. Yuko không nói gì nhiều với cô em gái cùng nhóm ngày nào, họ chủ yếu chỉ bàn về AKB của hiện tại và tình hình các thành viên, dựa trên những gì Atsuko còn nhớ được. Chỉ thế thôi và Yuko ra đi, trở về với một trái tim và tâm hồn đau đớn hệt như lúc nó rời Tokyo để tìm đến Moskva xa xôi.


Đã hơn một tuần kể từ ngày Yuko đến thăm, Atsuko cũng không rời nhà đúng một tuần lễ sau đó, nhưng vẫn đều đặn mở cửa phòng để nhận bánh từ người phụ nữ tốt bụng đối diện và cho mọi người trong khu nhà thấy rằng cô vẫn đang sống, vẫn còn hiện diện trên cõi đời này. Cô dọn dẹp lại căn phòng nhỏ chật hẹp, sắp xếp lại cả những ký ức ngổn ngang, một tấm ảnh bị đánh rơi bên dưới tấm đệm, có thể là Yuko đã cố tình bỏ lại như một lời gợi ý cho khoảng trống trong Atsuko. Cô cầm tấm hình đã cũ lên, một khuôn mặt thân quen sao quá đỗi lạ lẫm, mái tóc nâu cắt ngắn ngang vai, nụ cười để lộ ra đôi lúm đồng tiền và cả cái ôm quanh người cô thật chặt như gợi lại từ trong đám sương mờ một hình bóng đang dần xa. Nhiều lần tiếng gọi ấy vang lên từ sâu trong tâm tưởng, nhiều lần cô nhận ra có ai đó gọi tên mình bằng một chất giọng thân thương mà cô đã lãng quên từ lâu, một ai đó, bước ra từ trong màn đêm tối tăm, khẽ khàng chạm vào Atsuko bằng đôi tay vô hình, lau vội những giọt nước mắt tuôn rơi trên gò má cô.

“Atsuko, mình đây, Minami đây.”

Atsuko đánh rơi tấm hình, bức ảnh nhè nhẹ rơi xuống đất như chiếc lá mùa thu buông mình xuôi theo chiều gió. Cô ngồi bật dậy và chộp lấy cây bút mực trên bàn cùng cuốn sổ bìa nâu quý giá, không viết trước ra nháp những bản thảo đầu tiên, cứ thế để cho dòng cảm xúc chảy tràn ra trên trang giấy trắng đã ngả sang vàng. Nước mắt giàn giụa, cô viết điên cuồng những dòng chữ nguệch ngoạc, như thể đang cố lấp đầy những khoảng trống bỏ quên của tác phẩm mình đã chừa trống quá lâu, cây bút mực lia trên nền giấy, những dòng chữ mạ vàng lấp lánh trên thân bút từ cái thuở quá khứ xa xăm ánh lên bên dưới lớp keo dán dày đặc, nơi một mẩu giấy trắng viết tên cô được dán chồng lên, che đi dòng chữ ai đó tỉ mỉ khắc lên bằng tất cả tình yêu thương, “Thân tặng Atsuko”.


Những năm tháng của tuổi hai mươi có rực rỡ không?
Những chuyện tình của thời trẻ có say đắm không?
Liệu nó sẽ tiếp tục vững bền hay chỉ nảy sinh để rồi trôi mãi mãi vào dĩ vãng?
Trả lời đi em, trả lời đi.


Những ngày sau đó, Atsuko đóng cửa lại ở miết trong phòng không chịu xuống. Đôi lúc, người ta gõ cửa phòng cô chỉ để chờ một câu xác nhận xem cô có ổn hay không. Cô nằm dài trên bàn làm việc, viết, viết và viết. Đôi tay mỏi nhừ, ký ức được lấp đầy, những khoảng trống mà ai đó để lại trong quá khứ xa xăm mà cô từng tồn tại quá lớn để có thể điền hết tất cả. Những câu chuyện cứ thế mà dở dang. Suốt những ngày sau đó, Atsuko cứ mở đi mở lại mãi một bài hát trong chiếc máy casette cũ cô tìm được ở một cửa hiệu đồ cổ gần ngoại ô Moskva, những âm điệu vang lên nhuốm màu đau đớn của những hoài niệm dằng dặt khắc khoải trong tâm hồn của một trái tim đã chết, hoặc Atsuko nghĩ vậy, hoặc là do cô chỉ tự nghiêm trọng hóa vấn đề lên. Cô nghe Omoide no hotondo, hàng ngàn lần cô nhắm mắt lại trong lúc viết chỉ để nhớ về chủ nhân của giọng hát trầm nhưng lại bay bỗng vút cao kia. Hàng ngàn lần cô để mặc cho nước mắt thấm ướt trang giấy ngả vàng mỏng tang và làm nhòe đi màu mực đen nắn nót. Ký ức về Minami cứ ồ ạt tìm về khi Atsuko để mặc cho trái tim mình hành động và xóa bỏ đi lý trí cứng nhắc kiêu kỳ. Minami trở về từ trong những bức ảnh, khi Atsuko lặng lẽ nuốt xuống cổ họng vị trà đắng ngắt, giọt lệ hoen nhòe rơi trên những bức ảnh nhuốm màu kỷ niệm, lặng lẽ gỡ từng mẩu giấy đã dán lên che đi khuôn mặt của Takahashi Minami trong những tấm hình.

Máu chảy rần rật trong người, Atsuko cầm bút viết tiếp đoạn kết cho cuộc đời mình. Giọng nói mơ hồ vang lên trong đầu cô như một đoạn đối thoại giữa lý trí và trái tim. Nhưng đau quá cô không biết chúng đang nói gì, thực tại trước mắt tối đen như chính những gì cô đang nhìn thấy. Atsuko đổ gục xuống sàn, đến khi tỉnh lại, bức ảnh của Minam đã nằm ngay ngắn trong khung hình đặt trên bàn.

Thật ngu ngốc khi giả vờ làm một kẻ đánh mất trí nhớ chỉ để trốn tránh thực tại.

Thật ngu ngốc khi tự cho rằng đó là cách duy nhất để tránh được đau thương.

Thực tế cô vẫn đau, nhưng đó là nỗi đau âm ỉ, không dày vò thể xác, nó giết chết tâm hồn.

Và khi Atsuko ngồi lại vào bàn, trời đã nhập nhoạng tối. Bên dưới ánh sáng màu vàng nhạt từ ngọn đèn cao áp ngoài cửa sổ, Atsuko đặt dấu chấm hết cho tác phẩm của mình, khi những niềm vui hạnh phúc cùng sự thất bại đau đớn ê chề của tháng năm tuổi trẻ đổ dồn ùa về trong nước mắt, cô kết thúc quá khứ và cả hiện tại đang dần trôi vào dĩ vãng mờ căm.

Những năm tháng của tuổi hai mươi có rực rỡ không?
Có đấy, những năm tháng mà chúng ta đã ở cùng nhau trong AKB thật sự rực rỡ và sáng chói.

Những chuyện tình của thời trẻ có say đắm không?
Có đấy, tình yêu của chúng ta thật đẹp và say đắm. Giống như một thứ thuốc mê khiến người ta không muốn tỉnh dậy, cậu đã ru ngủ mình bằng những nụ hôn nồng nàn nhuốm màu nước mắt.

Liệu nó sẽ tiếp tục vững bền hay chỉ nảy sinh để rồi trôi mãi mãi vào dĩ vãng? Trả lời đi em, trả lời đi.
Nó sẽ không biến mất, và không phải nảy sinh chỉ để phai nhạt. Vì mình sẽ nhớ mãi...
...mãi mãi.

Atsuko đóng cuốn sổ đã dày lên đáng kể lại và cho nó vào trong chiếc túi giấy cô đã dùng để đựng sổ và mực, cẩn thận gói lại và đề tên người nhận. Cô cúi người nhặt tờ giấy đã vò nát, dòng chữ tên Minami hiện lên trong khắc khoải đớn đau đã bị vùi xuống tận đáy của ký ức nổi lên như khắc vào trong tim cô nỗi đau về sự mất mát của ngày hôm ấy. Đôi khi, chỉ ở trong căn phòng trắng mênh mang này, lắng nghe bài hát của hai người cùng những hoài niệm về ngày xưa, bị bao quanh bởi tiếng nhạc dập dờn và làn gió cô độc, Atsuko mới có thể không ngăn mình rơi nước mắt. Bật khóc trong đêm khuya lạnh lẽo, những ngón tay miết lại cho thẳng những ký tự rời rạc khắc tên của người cô đã yêu suốt cả thời tuổi trẻ, khi những nhiệt huyết và nụ cười ngày đó lập lòe hiện lên sau ánh đèn sân khấu chỉ có trong trí tưởng tượng, nước mắt cô rơi bỏ mặc mọi sự kiềm chế.

Cô nhớ tiếng gọi đó khi dáng người nhỏ bé hét lên qua chiếc loa đeo tay, kêu gọi mọi người tập hợp thành một vòng tròn lớn. Cô giam mình trong nhà lao của những đau thương khi cử chỉ xoa đầu kia khiến cô bật khóc như một đứa trẻ. Nhớ nhiều quá, và cả đau nữa. Atsuko không biết mình nên làm gì và đi đâu, khi Minami bất chợt tìm đến bên cô như thể quá khứ xa xăm kia vừa được giải thoát, tuổi trẻ của cô hiện lên qua từng trang giấy, qua từng phút giây ở bên Minami. Atsuko gói ghém chiếc bút và những lọ mực lại, cất nó vào trong một góc valise. Những bức ảnh chụp Minami được sắp xếp lại và cất vào trong chiếc túi giấy đựng cuốn sổ bìa nâu mà Atsuko đã gửi vào đó cả thời tuổi trẻ của mình. Trên bàn trống trơn, chỉ còn lại một mẩu giấy bị vò nát khi Atsuko mở nó ra với dòng chữ nhòa mực. Bệnh trầm cảm. Và cười một cách ngây ngốc trước thực tại tối đen.

Atsuko đi bộ ra bưu điện, hoàn tất thủ tục gửi thư cho Yuko cùng tập bản thảo của mình, không quên nhắn cô hãy xuất bản nó. Ánh đèn sân khấu trong Nhà hát lớn gợi lại trong cô nhà hát Akihabara nhỏ bé nơi một góc phố, ở đó có nụ cười rực sáng như ánh trăng vào đêm vinh quang nhất của nó, hiện diện trên nét mặt của những người cô đã yêu. Trời về khuya, sương đêm giăng mắc đầy trời Moskva lạnh buốt, Atsuko trở về khu nhà cũ lúc này đang chìm trong giấc ngủ bình yên.

Bầu trời đã lặng gió. Mưa đã không còn rơi kể từ cái ngày Yuko rời đi. Đâu đó, những ngọn cỏ hồi sinh, từ trong đống tro tàn của ngọn lửa hủy diệt, sự sống bừng cháy như loài chim lửa trong huyền thoại, sức sống mãnh liệt và quật cường từ những đau thương. Bức hình cuối cùng về cô ấy đang lụi tàn dần, những dòng chữ về cô cháy rực trong lửa. Chúng ăn mòn từng mẩu giấy cho đến khi chỉ còn lại tro tàn, ngọn lửa bừng cháy lên trong đêm cuối thu lạnh giá. Minami bước ra từ trong cõi chết, ánh lửa cháy sáng chói lòa không thể giấu đi nụ cười của cô, Atsuko ngước nhìn hình bóng thân thương mà cô đã cố lãng quên trong mộng tưởng, đôi chân như đóng băng chạy đến bên đống lửa ấm áp, máu trong huyết quản chảy rần rật, chúng trào ra khi Atsuko ho mạnh từng tiếng, những trang giấy trắng đã nhuốm màu nước mắt bay tứ tung trong không trung. Cơ thể mỏng manh đổ gục trong đống lửa, bức hình cuối cùng về Minami sáng rực trong vòng tay Atsuko.

“Minami ơi, mình về với cậu rồi đây.”

Trời về khuya lạnh hơn, mưa cuối thu đổ xuống Moskva như một “Bình minh mưa” của Pauxtopxki, dập tắt đám cháy trong đêm, giấu đi cả một trái tim đã chìm trong thương nhớ.

Tuổi trẻ của chúng ta là những sai lầm và những cuộc cãi vã ngu ngốc.

Tuổi trẻ của chúng ta là những nụ hôn say đắm trong góc tối của sân khấu ngập tràn ánh đèn.

Tuổi trẻ của chúng ta là những giận hờn vô cớ và ánh mắt đắm say lén lút trao nhau.

Đã qua rồi những năm tháng đó, đã qua rồi khi chúng chỉ còn là dĩ vãng.

Cho tuổi thanh xuân đã phai nhạt của tôi, cho cả tình yêu một thời chúng ta gìn giữ.

Hãy gặp lại nhau vào kiếp sau nhé, Minami của mình.


No comments:

Post a Comment