No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Sunday, November 30, 2014

[Oneshot] Miền Lặng

Title: Miền Lặng
Author: Jullian Winslow
Rating: K

Note: Oneshot ra đời vào một ngày tháng 3. Lúc đầu là một shot viết về những người hoàn toàn khác, nhưng sau đó, biết đến AKB, mình lại thấy cốt truyện này hợp với AtsuMina hơn nên nếu có hơi quen, xin bạn đừng ngạc nhiên. Nhưng xét lại thì vẫn thích hợp nhất với Cải Cà. Nhà này không được như những nhà khác nhưng tất cả mọi cảm xúc đều rất thật và mình yêu AtsuMina vì cái chân thật đó <3 Oneshot này không có nội dung nhất định, chỉ là về cuộc sống này qua cách nhìn nhận của hai con người dưới một góc nhìn khác, không phải AKB, không phải những thần tượng mà chỉ là những kẻ ở tận cùng dưới đáy xã hội. Nếu thắc mắc thêm, mời bạn đọc fic :) 









Monday, November 24, 2014

[Twoshot] The Silent Ending (02)







Đã một tuần kể từ khi câu chuyện tình cảm của anh và chị ấy bị phanh phui bởi báo chí, tôi không còn liên lạc gì với anh nữa mà anh cũng chẳng thèm gọi cho tôi lấy một lần kể từ sau cái đêm Minami ở lại cùng tôi. Có lẽ cả hai chúng tôi đã tự tìm được cho mình một lối đi mới, ít nhất là một tình yêu khác, không phải thứ tình cảm phá hủy hạnh phúc của người khác. Nhưng những ký ức về anh vẫn cứ như một cơn sóng cuồng loạn ẩn sâu bên trong trái tim tôi, để rồi mỗi đêm, khi chúng đột ngột ập về như cơn bão giữa đại dương hung tợn, nó cuốn tôi vào trong những cơn mộng mị về anh, những tiếc nuối cho một mối tình không trọn vẹn.


Sunday, November 23, 2014

[Twoshot] The Silent Ending (01)

Title: The Slient Ending
Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K





23 giờ 30 phút, màn đêm lặng lẽ bao trùm khắp nơi.

Sự tĩnh lặng bị phá vỡ khỏi quy luật vốn có của nó khi âm thanh đều đều vọng lại từ trong màn đêm, lớn dần cho đến khi ánh đèn chói lóa phá tan lớp bóng tối mềm xốp và đặc quánh trong không gian tăm tối. Con tàu lặng lẽ lướt qua cung đường vắng bóng người, sương đêm phủ lên những ô cửa sổ bằng kính trong suốt lớp hơi nước mờ đục và ẩm ướt, chìm trong mảng tối của những bức rèm kéo vội và ánh sáng hiu hắt từ bên trong. Xuyên suốt qua những khung cửa chạy dài khắp con tàu là một màu đen lạnh lẽo âm u, bị che khuất bởi một vài hạt mưa đi lạc đang rả rích từ vòm trời trên cao. Một vỉa mây dài bất ngờ kéo đến từ dải núi phía xa, mang theo những phân tử nước nhỏ li ti cùng ánh sét lấp lóa đằng sau, tạo nên một hỗn hộp giữa hai màu xanh đen và xám khó coi. Mưa gió thét gào trong đêm, ánh chớp rạch lên bầu trời những đường thẳng sáng lóa, tựa như có ai đó đang trút tất cả sự giận dữ của mình lên tấm vải mang màu bóng tối, xé nó ra thành những khoảng trời nhỏ bé đơn độc. Con tàu lướt qua dãy núi đang chìm trong giấc ngủ mê man, ánh sáng từ bên trong dường như đã bị bóng đêm chiếm chỗ, hòa vào cùng với bản hợp ca đáng sợ của sấm chớp, gió và mưa bão là tiếng thở đều đều của những hành khách đang cố gắng tìm cho mình một giấc ngủ vào buổi tối không mấy bình yên.


Sunday, November 16, 2014

[Shortfic] Your Heart Belongs To The Earth (Part 1)


Title: Your Heart Belongs To The Earth (Part 1)
Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K




Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô gái ấy khuất dần sau cánh cửa. Ánh đèn màu vàng nhạt của buổi đêm lạnh lẽo hắt xuống người cô ấy thứ ánh sáng của sự cô đơn và hiu quạnh, nhấn chìm bóng người nhỏ bé trong vùng sáng xa lạ, in xuống mặt đường chiếc bóng xiêu vẹo. Một nửa khoảng trời chông chênh nghiêng mình, ôm trọn cô ấy trong bóng đêm đặc quánh không một ánh sao. Những tiếng bước chân nhỏ dần, chìm trong khối mềm xối dày đặc là bóng tối giờ đây đã chiếm ngự cả một không gian, âm thanh của cô cũng bị sự tĩnh lặng nuốt mất, điều duy nhất còn có thể cảm nhận là mùi hương vẫn còn phảng phất đâu đây và chút gì đó luyến tiếc len lỏi ùa về khi cơn gió mùa đông lặng lẽ lướt qua, lay động những nhánh cây thủy sam trơ trụi đang run rẩy ở một góc đường. Chỉ thế thôi...cô biết mình mất cô ấy thật rồi.