Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
23 giờ 30 phút,
màn đêm lặng lẽ bao trùm khắp nơi.
Sự tĩnh lặng bị
phá vỡ khỏi quy luật vốn có của nó khi âm thanh đều đều vọng lại từ trong màn
đêm, lớn dần cho đến khi ánh đèn chói lóa phá tan lớp bóng tối mềm xốp và đặc
quánh trong không gian tăm tối. Con tàu lặng lẽ lướt qua cung đường vắng bóng
người, sương đêm phủ lên những ô cửa sổ bằng kính trong suốt lớp hơi nước mờ
đục và ẩm ướt, chìm trong mảng tối của những bức rèm kéo vội và ánh sáng hiu
hắt từ bên trong. Xuyên suốt qua những khung cửa chạy dài khắp con tàu là một
màu đen lạnh lẽo âm u, bị che khuất bởi một vài hạt mưa đi lạc đang rả rích từ
vòm trời trên cao. Một vỉa mây dài bất ngờ kéo đến từ dải núi phía xa, mang
theo những phân tử nước nhỏ li ti cùng ánh sét lấp lóa đằng sau, tạo nên một hỗn
hộp giữa hai màu xanh đen và xám khó coi. Mưa gió thét gào trong đêm, ánh chớp
rạch lên bầu trời những đường thẳng sáng lóa, tựa như có ai đó đang trút tất cả
sự giận dữ của mình lên tấm vải mang màu bóng tối, xé nó ra thành những khoảng
trời nhỏ bé đơn độc. Con tàu lướt qua dãy núi đang chìm trong giấc ngủ mê man,
ánh sáng từ bên trong dường như đã bị bóng đêm chiếm chỗ, hòa vào cùng với bản
hợp ca đáng sợ của sấm chớp, gió và mưa bão là tiếng thở đều đều của những hành
khách đang cố gắng tìm cho mình một giấc ngủ vào buổi tối không mấy bình yên.
Ánh sáng lóa lên từ khung cửa sổ bám đầy nước phá vỡ mối liên kết của những mảng bóng tối rời rạc đang bao phủ khắp không gian, soi sáng bức màn mưa đang bao trùm khắp con tàu. Trong ánh đèn nhợt nhạt, bóng người nhỏ bé cố gắng chuyển động thật khẽ, tránh không làm thức giấc những vị khách khó tính đang chìm trong giấc ngủ. Với mái tóc nâu ngắn ngang vai, bóng hình ấy ngồi co ro sát cửa kính, nép mình vào thành tàu, đôi mắt đen nhắm lại miên man. Cuốn sách đã sờn cả gáy lặng lẽ nằm trên người, những trang sách cũ ngả sang một màu vàng nhạt vẫn chưa được đóng lại, nằm im giữa những tiếng gầm gừ đáng sợ từ thế giới bên ngoài. Trong sự hỗn loạn của những hạt mưa từ tầng không xám xịt kia, cô gái trong chiếc váy màu xanh nhạt cúi mặt nhìn xuống chiếc điện thoại nằm giữa những trang sách, hai bàn tay đan vào nhau, bứt rứt. Con tàu lướt qua những dải núi chạy dài, vang lên đâu đó giữa sự tĩnh lặng là âm thanh của những tiếng thì thầm thật khẽ; bóng tối tô điểm thân hình đơn độc đang nép mình trong một góc con tàu, đổ xuống khuôn mặt trắng bệch lúc này đang cắn chặt môi đầy lo lắng, chia thành những mảng sáng tối khác nhau. Dưới ánh sáng nhợt nhạt của bóng đèn điện, khi ánh mắt cô chạm vào khung cửa kính lạnh lẽo, nước mưa rạch lên trên khuôn mặt không còn chút sắc huyết nào của cô những vệt nước ngoằn ngoèo màu đen đầy ghê sợ. Phớt lờ hình ảnh phản chiếu kỳ dị của mình qua cửa sổ, đôi vai nhỏ khẽ run lên khi chạm vào tấm kính lạnh ngắt. Cố nén lại một tiếng thở dài, đôi mắt đen di chuyển trở lại màn hình điện thoại tối đen, thoáng chần chừ trước khi nhấn một lần nữa vào số điện thoại mà cô vừa gọi đến chỉ mới vài phút trước. Dải âm thanh kéo dài khiến cô gái tóc nâu gần như mất hết cả kiên nhẫn, cô cắn chặt môi, trong lòng thầm cầu mong có ai đó sẽ cắt đứt những tiếng bíp kéo dài này. Trong một nỗ lực vô ích chờ đợi người bên kia bắt máy, cuối cùng, cái âm thanh đáng ghét kia cũng ngừng lại. Một cuộc gọi không có phản hồi.
0 giờ 13 phút,
Minami, cô gái đang ngồi ngẩn ngơ nhìn những hạt mưa va đập tới tấp vào ô kính
cửa sổ khẽ đưa mắt nhìn đồng hồ trên điện thoại, nếu theo đúng lịch trình thì
còn khoảng 17 phút nữa tàu sẽ dừng lại ở ga Tokyo. Cô gái tóc nâu đóng sách
lại, chấp nhận với sự thật rằng dù có cố gắng cách mấy, cô cũng sẽ chẳng nhồi
được thêm một chữ nào nữa vào đầu mình khi mà toàn bộ tâm trí của cô giờ đây
đang quanh quẩn đâu đó trong căn hộ nhỏ gần khu phố Akihabara. Minami cắn môi,
ném ra một tiếng thở dài không trọn vẹn khi những mảng ký ức rời rạc của buổi tối
hôm qua, chính xác là của chín mươi ba phút trước hiện về trong cô. Minami nhớ
lại lúc đó, khi AKB48, nhóm nhạc nữ hàng đầu Nhật Bản của bọn họ vừa kết thúc
lịch làm việc của mình tại Kyoto, một cô bé thực tập sinh chạy đến hỏi cô về cô
nàng cựu Ace của AKB. Minami tựa mình vào ô cửa kính lạnh ngắt, đôi mắt đen mệt
mỏi khép hờ, những dòng chữ loáng thoáng từ vài trang tin tức hiện lên trong
tâm trí cô. Chuyện của Atsuko và tay nghệ sĩ nào đó tuy không được lên tiếng
xác thực nhưng mọi người đều đã mặc định đó là chuyện hiển nhiên. Những cuộc
gặp gỡ ngắn ngủi vì khối lượng công việc chẳng để cho cô đích thân hỏi thăm cô
ấy lấy một lời. Atsuko cũng chẳng bao giờ đề cập đến nó, nhưng những biểu hiện
trên nét mặt cô ấy là bằng chứng tố cáo tất cả. Họ thực sự là một đôi. Trong
suốt những ngày tháng đó, Minami cảm thấy như mọi ánh nhìn đều đổ về phía mình,
tựa như cô là một kẻ thật đáng thương. Những cô bé cùng team hay các thành viên
của nhóm nhạc chị em luôn xúm lại quanh cô hỏi những câu hỏi liên quan đến cô ấy.
Minami ghét cái cách mà mọi sự chú ý đều tập trung vào mình, càng ghét hơn nữa
khi những hành động đó tựa như hàng ngàn mũi kim đâm vào vết thương của cô. Làm
ơn, tại sao các người có thể nhẫn tâm đến vậy? Trong suốt khoảng thời gian đó,
tâm trí Minami đã không ngừng gào thét như thế. Cô đau đớn, cô căm hận hắn, gã
đàn ông đã lấy đi tất cả những gì cô vẫn luôn bảo vệ. Nhưng Minami biết, cô
không có tư cách để nói ra điều đó, khi mà tình yêu của họ, nếu có tồn tại, thì
cũng chỉ là thứ tình cảm bị người ta ghê sợ mà thôi. Những khi đó, Minami ngồi
lặng im trong một góc phòng, đôi mắt nhắm lại, cố che giấu đi những giọt nước
mắt lăn dài trên má. Bên cạnh chỗ cô ngồi, bóng tối đã thế chỗ của hình dáng
nhỏ bé quen thuộc những ngày xa xưa, chỉ có sự cô đơn và lạnh lẽo dày xéo trái
tim cô mà thôi. Cô chịu thua rồi, cô không có đủ tư cách để ở bên cạnh cô ấy,
cô không còn có thể giữ cô ấy bên mình được nữa. Con chim nhỏ đã tung cánh bay
đi mất rồi, chỉ còn lại chiếc lồng trống vắng trơ trọi mà thôi.
Minami dùng tay
viết lên cửa sổ những dòng chữ vô nghĩa, cô áp mặt mình vào lớp kính lạnh ngắt,
đôi mắt đen chớp nhẹ khi nhìn thấy bóng dáng thấp thoáng phía xa của những ngọn
đèn rực rỡ. Còn chừng vài phút nữa tàu sẽ dừng lại ở nhà ga trung tâm. Trái tim
Minami đập loạn xạ, hàng ngàn câu hỏi đặt ra trong đầu cô. Hai tay run run, cô
gái tóc nâu mở điện thoại lên, dòng chữ từ bài báo đọc dang dở lúc ban chiều
vẫn chưa bị xóa đi, tựa như đợt sóng ngầm âm ỉ dưới lòng đại dương bất ngờ đánh
ập vào cô gái nhỏ với những cảm xúc rối loạn. “Mối tình bí mật giữa nghệ sĩ XY
và ca sĩ S kéo dài suốt 5 năm đã kết thúc”. Nực cười quá phải không, tại sao
cái tin này có thể làm cô trở nên hoảng loạn thế này được chứ? Minami không
biết nữa, cô nép mình vào sát thành tàu, đầu cuối gằm, hai mắt đỏ hoe khi cố
hình dung đến cô nàng cựu Ace lúc này đang ở một mình trong căn hộ tăm tối lạnh
lẽo. Tay nghệ sĩ đó, kẻ vừa mới công khai mối quan hệ của mình với nữ ca sĩ nổi
tiếng trong làng giải trí, chính là người yêu của Atsuko.
Minami chưa từng
để ý đến sự tồn tại của tay nghệ sĩ đó cho đến khi tin đồn về gã và cô gái ấy
rộ lên. Atsuko chẳng thèm lên tiếng hay đính chính bất cứ thứ gì, im lặng như
thể đó là một câu trả lời mặc định mà tự mọi người phải hiểu, nhưng vẫn không
có ai hiểu được. Gần một tháng trời Minami bị những thành viên khác xúm lại hỏi
han, cũng gần một tháng trời Miichan và Haruna lên tiếng giải tán tất cả những
nhóm người tụm năm tụm bảy lại bàn tán về chuyện đó. Từ “chuyện của Maeda-san”
trở thành một từ ngữ cấm kỵ mà chẳng ai được phép nhắc tới, chỉ còn đó những
cái nhìn đầy thương cảm mà các thành viên dành cho Minami mỗi khi bắt gặp cô
ngồi lặng im trong một góc phòng. Sự im lặng từ cô ấy giống như một mũi tên bắn
thẳng vào trái tim của Minami, những cảm xúc, những ký ức mà cô từng nâng niu,
giữ gìn bỗng trở thành một cơn cuồng phong bão tố, cuốn Minami vào trong guồng
xoay khắc nghiệt của nó mà không có điểm dừng. Cô giống như một người lạc vào
trong vùng không gian tăm tối, chỉ biết cầm đèn mà đi mãi, đi mãi chẳng biết đâu
là nơi để dừng. Minami đã cố để không nghĩ đến, nhưng những lúc chỉ có một
mình, sự thật đó vẫn cứ dày xé tâm trạng cô mãi. Đến cuối cùng, cô mới chịu
chấp nhận rằng, mình đã thua rồi, gần chín năm nỗ lực cuối cùng lại thua một gã
đàn ông mà Atsuko mới quen vài tháng. Thật ngu ngốc.
Khi người thực
tập sinh đột ngột hỏi về Atsuko, Minami chỉ biết đứng đó nhìn cô bé, chẳng thể
nói được lời nào. Cho đến khi bài báo được đọc lên, những tiếng xì xào phá tan
sự im lặng, cô mới nhận ra, mọi chuyện đã vượt ngoài tầm kiểm soát của mình đến
mức độ nào. Không nói không rằng, trong ánh chiều nhập nhoạng, cô không thèm
báo trước với quản lý một câu, vơ vội đống hành lý của mình chạy thẳng ra nhà
ga trung tâm, mua vé tàu trở về Tokyo. “Làm ơn đừng xảy ra chuyện gì”, cô cứ
lẩm bẩm như thế mãi cho đến lúc thiếp đi, nhưng giấc ngủ ấy chẳng bao giờ được
trọn vẹn, nó chông chênh theo những tiếng gầm gừ của sấm chớp, lắc lư theo con
tàu đang chạy xuyên qua màn đêm.
0 giờ 40 phút,
tàu dừng lại ở ga Tokyo, trễ hơn dự định trong lịch trình gần 30 phút do cơn
bão từ ngoài biển. Minami giật nảy mình khi tiếng loa thông báo đã đến nơi vang
lên, nhanh chóng đứng dậy cùng với chiếc valise của mình. Hành lang sáng lóa
đèn, cô nàng Captain chen chúc giữa hàng người đang vội vã thu xếp đồ đạc, đôi
mắt đen lo lắng nhìn vào màn hình điện thoại đang dần tắt lịm ánh sáng, biết
được rằng mọi nỗ lực kết nối của cô với cô ấy đều chẳng có tiến triển gì hơn là
những tiếng bíp kéo dài trong vô vọng. Đoàn người di chuyển khỏi toa tàu, đến
khi Captain bước chân xuống ga Tokyo, đồng hồ đã điểm 0 giờ 45 phút. Trời vẫn
chưa ngớt mưa, bóng tối phủ trùm lên những tòa nhà một mảng xốp dày đặc, lập
lòe đằng sau đó vài vệt chớp nhạt nhòa đang cố sức xé toạc cả bầu trời. Mưa vẫn
đổ xuống thành phố vô số phân tử nước li ti, hòa cùng với mùi hương của một
loài hoa nào đó bị giam hãm quá lâu trong ngăn tủ gỗ, mùi ẩm mốc của gỗ và
hương thơm bị giữ lại hòa vào nhau, tạo nên một bầu không khí ghê sợ trong đêm
mưa ẩm ướt của Tokyo.
Minami choàng tay
quanh người mình, đôi vai ẩn dưới lớp áo khoác khẽ run lên khi rời khỏi toa tàu
ấm áp. Cô gái tóc nâu nhìn con đường nhỏ đang chìm trong màn mưa, nhận ra một
sự thật rằng sẽ chẳng có chiếc taxi nào dừng lại trước mặt cô vào cái đêm mưa
tầm tả lạnh lẽo này. Đứng nép mình dưới mái hiên nhà ga, Minami lục trong giỏ
xách, thở phào nhẹ nhõm khi tìm được cây dù mà Miichan, người trong lúc Minami
đang quýnh quáng dọn dẹp hành lý đã tiện thể ném vào đó với lý do “thể nào chị
cũng cần nó cho mà xem, dám chắc luôn”. Và một lần nữa, Miichan lại đúng. Cô
nàng Captain thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô em gái nhỏ cùng nhóm, vội vã lao
vào trong màn đêm tăm tối đang giang tay chờ đợi. Dưới ánh đèn nhợt nhạt soi rõ
từng hạt mưa đang bao phủ những tòa nhà lớn, chiếc bóng cô gái tóc nâu in xuống
mặt đường nhựa trên con phố rải sỏi, bỏ lại đằng sau những bước chân đơn lẻ
tách đôi con đường.
1 giờ 20 phút,
cơn bão lớn từ vùng vịnh ngoài xa bắt đầu kéo về, mang theo những khối nước lớn
đổ ập xuống Tokyo lúc này đang chìm trong bầu không khí lạnh lẽo đặc quánh.
Những tia chớp rạch trên bầu trời từng mảng sáng tối mờ nhạt, che khuất cả vệt
sáng yếu ớt từ những ngôi sao trong vũ trụ rộng lớn. Trên con phố vắng bóng
người, nước mưa đổ xuống mái hiên, bị gạn xuống mặt đường rải sỏi thành từng
vệt nước đen ngòm, chảy theo rãnh nước dưới lề đường, vẽ lên đằng sau những
bước chân hối hả dòng chảy của nỗi sợ hãi và tuyệt vọng. Khi đồng hồ ở trung
tâm thành phố điểm đúng 1 giờ 30 phút, bóng người nhỏ bé đổ ập trước cánh cửa
đóng sầm của căn hộ nằm cạnh bên tiệm sách cũ nhuốm màu phương Tây. Ánh sáng từ
ngọn đèn nhỏ treo trước cửa tiệm hắt vào người cô gái tóc nâu thứ ánh sáng nhợt
nhạt, bao trùm bóng hình của cô nàng Captain trong dòng chảy ấm áp trong cơn
mưa lạnh lẽo. Minami tìm vội trong túi chiếc chìa khóa nhỏ xíu được buộc một
chiếc nơ nhỏ màu hồng nhạt trong chùm chìa khóa lỉnh kỉnh của mình, cắm vào
trong ổ khóa và xoay mạnh nó một cách gấp gáp. Những chiếc chìa khóa va vào
nhau kêu leng keng, một tiếng tách vang lên và cánh cửa chậm rãi nhích ra, chừa
chỗ cho cô gái tóc nâu lách người vào qua khe hở nhỏ. Bóng tối bị giam hãm quá
lâu nhanh chóng ập vào người cô, bao quanh bóng người nhỏ bé trong cái không
khí ảm đạm nhuốm màu quái dị. Không giống với bất cứ mong đợi nào từ những kẻ
mắc mưa trở về nhà, căn hộ này chìm trong một mảng bóng tối đặc quánh cùng sự
im lặng đến đáng sợ. Qua những ô kính cao phía trên bức tường, ánh chớp len lỏi
vào trong căn hộ nhỏ, tô điểm một bóng hình đang thu mình sát vào trong một góc
căn phòng, những tiếng nức nở vang lên câm lặng. Trong không gian tăm tối của
căn hộ, cuối cùng, Minami cũng đã tìm thấy cô gái đó. Maeda Atsuko.
Không muốn làm cô
ấy giật mình, Minami nhẹ nhàng băng qua chiếc bàn thường để đầy tạp chí và
những thứ đồ lỉnh kỉnh, bước đến bên cạnh bóng dáng nhỏ bé vẫn chẳng hề hay
biết gì về sự có mặt của cô trong ngôi nhà này. Bên cạnh cô ấy, một quả bóng
lông đang cuộn mình lim dim ngủ trong chiếc giỏ nhỏ của riêng mình nó. Con mèo
Roger nghe thấy mùi hương quen thuộc của ai đó, đôi mắt nhỏ xíu chớp nhẹ, lóa lên
thứ ánh sáng màu trắng xanh đặc trưng trong bóng đêm. Minami cúi người xuống,
bàn tay cô chạm lên những sợi tóc đen rũ rượi, thu hút sự chú ý của cô gái nhỏ
đang tự giam mình trong không gian tăm tối.
“Atsuko...”
Minami thì thầm
thật khẽ, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc lòa xòa nơi vầng trán cô ấy ra phía sau
mang tai. Cô gái nhỏ hơi giật mình, chầm chậm ngước mắt nhìn lên trên. Trong
không gian chỉ tràn ngập một màu đen của bóng tối, đôi mắt của cô nhìn thấy
bóng hình ai đó qua những giọt nước ngập tràn nơi khóe mi, một hình ảnh mờ nhạt
tưởng chừng thật xa vời. Cô chớp nhẹ mắt, hình ảnh đó bỗng trở nên rõ dần, từ
vài mảng màu sắc chuyển động mờ nhạt, nó hợp lại thành một dáng người nhỏ bé
rất quen thuộc. Atsuko ngẩng đầu nhìn lên, vài sợi tóc trượt xuống khỏi mang
tai, chiếc bóng nhỏ đổ xuống sàn nhà lạnh ngắt, được tô điểm bởi ánh sáng hắt
vào từ ô kính cửa sổ sau từng đợt sấm chớp. Atsuko cắn môi, nước mắt bất chợt
trào ra từ khóe mắt.
“Minami.”
Cô gái ấy ngước
nhìn cô, đôi mắt nâu ấy nhìn thẳng về phía cô, run rẩy, sợ sệt, hoang mang. Ánh
nhìn ấy đã từng một thời lấp lánh biết bao nhiêu ước mơ, đã từng một thời sâu
thẳm khiến cho thời gian như ngưng đọng mỗi khi cô lạc vào trong thế giới phản
chiếu ấy. Nhưng còn bây giờ, còn bây giờ thì sao đây? Minami đứng lặng đó, bất
lực nói không nên lời. Thế giới trong suốt mà cô đã từng nhìn thấy giờ đây bỗng
biến thành vực thẳm đen tối, sâu hun hút, như chỉ chực chờ nuốt lấy cô vào lòng
bóng tối mênh mang. Với sự kết hợp hoàn hảo của bóng đêm, khuôn mặt Atsuko chìm
trong một màu sắc ảm đạm đầy ghê sợ, khi nước mắt tạo trên đôi gò má cô những
dòng chảy màu đen lem luốc, nuốt trọn hết tất cả sức sống vốn dĩ chưa hề tồn
tại trong cô. Atsuko, cô gái với đôi mắt chất chứa đầy những nỗi buồn giờ đây
hoàn toàn trống rỗng, giống như một con rối bất động bị trói buộc bởi những sợi
dây vô hình, làm việc theo sự điều khiển của nhà ảo thuật gia bí ẩn đang nép
mình đằng sau những bức tường. Cô ấy hoàn toàn mất hết mọi phương hướng.
Trong một giây
bất ngờ, Atsuko bất chợt ngả vào người Minami. Cô nàng Captain ngồi bệt xuống
sàn, nét mặt sững sờ, hai tay buông thõng khi nhận ra Ace đang gục mặt trên vai
mình. Không gian tối đen bị bao phủ bởi sự im lặng ngột ngạt và tiếng mưa rả
rích bên ngoài. Ánh sáng lập lòe của những cơn sấm tô điểm trên tấm lưng run
rẩy của cô ấy những mảng sáng tối khó coi, làm toát lên sự cô độc tột cùng từ
người cô nàng cựu Ace giờ đây giống như một con rối đã bị tháo hết các khớp
nối, bất động ngã về phía trước, để mặt tất cả cho nhà ảo thuật gia tự mình quyết
định.
“Atsuko...mọi
chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Bản thân Minami
tự nhận thấy mấy câu nói như vậy thật ngu ngốc. Thế nhưng, trong tình huống
này, sẽ chẳng còn câu nào thích hợp hơn để có thể động viên cô nàng cựu Ace
được nữa. Captain biết im lặng không bao giờ là cách tốt nhất cả, vì thế cô chỉ
có thể để yên cho Atsuko khóc, trong khi tay mình nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy, thì
thầm những lời nói động viên vô nghĩa. Đến tận khi đó, Minami cũng chẳng hề
nhận ra, nước mắt đã bắt đầu lấp đầy mắt cô từ khi nào.
Tôi khóc thương cho cậu, vậy ai sẽ khóc thương cho
tôi đây?
~~~~~~~~
Cho đến tận buổi
sáng hôm sau, khi những tia nắng vất vả lắm mới có thể len lỏi qua khe hở vào
trong căn phòng tối tăm nhuốm màu lạnh lẽo, Takahashi Minami vẫn chẳng thể nào
tin rằng, cô đã trải qua một buổi tối kinh hoàng đến mức nào. Trong góc phòng
chật hẹp của căn hộ nhỏ xíu, cô hoàn toàn bất lực với việc đưa cô nàng Ace trở
về phòng ngủ, khi mà cô ấy hoàn toàn dựa vào người cô, đôi mắt nâu miên man
nhắm nghiền. Minami không muốn làm cô ấy thức giấc, lại càng chẳng muốn tước
đoạt đi chút bình yên còn đọng lại trong giấc ngủ, vì thế cô chỉ nhẹ nhàng vén
lại những sợi tóc đen lòa xòa nơi vầng trán ra sau mang tai, xoa đầu cô ấy như
cái cách cô vẫn thường làm những ngày bọn họ vẫn còn ở bên nhau. Tuy nhiên,
chút ấm áp dịu nhẹ ấy chẳng thể làm vơi đi sự lạnh lẽo và đớn đau đang dần ăn
mòn lấy người con gái ấy từ trong giấc mơ. Kể cả khi đã rũ bỏ tất cả mọi thứ,
tâm hồn Atsuko vẫn chẳng thể ngủ yên. Cô nàng cựu Ace co rúm người lại trong
một góc phòng, chìm hẳn trong mảng bóng tối dày đặc đáng sợ. Trong cơn mơ đẫm
màu huyễn hoặc, khi những ký ức kinh hoàng đó ám ảnh lấy cô, Atsuko lặng lẽ thu
mình vào trong lớp vỏ bọc nhỏ bé, nuốt tiếng thét câm lặng của mình xuống, để
mặc cho nó không ngừng cào cấu trong cổ họng khô khốc.
Một buổi đêm
không yên bình, Minam đã lờ mờ nhận ra điều đó khi thả ánh nhìn trôi thơ thẫn
trong bóng đêm vô định. Không một ánh sáng nào lọt qua nổi khe cửa nhỏ xíu, kể
cả ánh đèn đường cao áp bên ngoài con phố rải sỏi, chỉ có những vệt sáng kéo
theo âm thanh đáng sợ cỉa sấm chớp, rạch lên bầu trời những đường thẳng như có
ai đó đang cố ý xé toạc bầu trời. Ánh sáng lấp lóa lọt vào căn phòng lạnh lẽo
qua những ô kính nhỏ trên tường như mảnh vỡ từ khoảng trời chông chênh sắp ngã,
nó giống hệt như tấm kính trong suốt rọi xuống nền nhà lạnh ngắt, tô điểm hai
chiếc bóng đơn độc thành những hình hài đáng sợ. Cả đêm đó, Minami không sao
ngủ được. Cô nàng Captain cố gắng giữ im lặng hết mức có thể, tránh không làm
ảnh hưởng đến giấc ngủ quá đỗi mỏng manh của cô gái nhỏ cạnh bên mình. Thế
nhưng, ngay cả khi đó, cô cũng chẳng thể nào khiến cho thế giới ngoài kia ngừng
gây ra những tiếng động ồn ào. Cơn bão từ ngoài biển kéo về gây nên những trận
mưa lớn, cứ âm ỉ mãi đến tận sáng vẫn chưa dứt. Âm thanh của những hạt nước
chạm xuống nền đất lạnh âm vang như một sự chối bỏ phũ phàng, rửa trôi đi tất
cả mọi cố gắng của Minami trong việc vỗ về Atsuko trôi vào giấc ngủ. Không quá
một lần trong suốt buổi đêm dài dằng dặc ấy, Minami bắt gặp một Atsuko lặng
thinh ngồi nép mình trong góc phòng, đôi nhãn cầu màu nâu xinh đẹp nhìn chằm
chằm xuống những hình ảnh quái dị trên nền đất, những sợi tóc đen che phủ đi
những biểu cảm khó mà diễn tả thành văn nơi gương mặt xinh đẹp.
Gần 3 giờ sáng,
mưa cuối cùng cũng ngớt đi, trả lại cho không gian xung quanh căn hộ nhỏ sự
tĩnh lặng mà nó xứng đáng được hưởng. Atsuko thiếp đi khi tiếng chuông đồng hồ
điểm đúng 3 giờ, nét mặt lạnh không một cảm xúc, như thể cô ấy đã chẳng còn lại
bất cứ gì để thể hiện trên khuôn mặt mình. Minami lặng lẽ ngắm nhìn cô nàng cựu
Ace thu mình lại trong một góc phòng, cố gắng nhớ lại lần cuối cùng cô nhìn
thấy bộ dạng này của cô ấy là khi nào. Thế nhưng, Minami nhận ra, Atsuko chưa
bao giờ trở nên tệ hại như thế, kể từ lần cuối cùng cô ấy khóc trên vai cô. Sự
căng thẳng lan dần trong không khí ẩm ướt của những ngày cuối hạ, nó trườn lên
khắp từ chi rồi dừng lại, như thể muốn đè nét hai trái tim vốn đã chịu quá
nhiều thương tổn. Atsuko, ngay cả trong giấc mơ chỉ toàn một màu trắng mênh
mang quá đỗi chênh vênh của mình, vẫn lẩm bẩm như một lời kêu cứu, cho dù giọng
nói của cô đã bị sự tĩnh lặng của không gian xung quanh nuốt trọn.
Màn đêm đáng sợ
ấy kéo dài tưởng chừng như mãi mãi, ám cả vào trong tâm trí Minami sự ảm đạm
suốt cả những ngày sau đó.
Khi cô gái tóc
đen choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng đang hành hạ mình, cô giật bắn người như một
phản xạ có điều kiện, khi sự im lặng đáng sợ của căn hộ đang từ từ tiến tới gần
bên mình. Những hình ảnh ma quái từ giấc mơ như những ngón tay vô hình vươn ra
từ khắp phía, bủa vây lấy cô như muốn bắt đi linh hồn đã chẳng còn vương lại
chút hạnh phúc nhỏ nhoi nào nữa. Giọng nói vô hình đằng sau bức tường kia âm
thầm vang lên trong đầu cô, nó giống như con sóng dữ dội trong lòng biển, cuộn
trào sôi sục rồi nhấn chìm tất cả mọi thứ. Cơn nhức đầu dai dẳng khiến tầm mắt
cô nàng cựu Ace của nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất Nhật Bản mờ dần đi, âm ỉ kéo
dài rồi quay ngược trở lại, nhói lên nơi vầng thái dương, khiến cho Atsuko,
người chỉ vừa gắng gượng đứng lên, đổ ập xuống sàn nhà lạnh lẽo. Sự đau đớn từ
cú ngã ấy như một đòn quyết định mà ai đó giáng xuống đầu cô, khi những hình
ảnh rời rạc và sự việc đứt quãng của ngày hôm qua bất chợt ùa về trong trí nhớ,
chỉ chực chờ bóp nát trái tim quá đỗi mỏng manh của cô ra thành hàng ngàn mảnh
nhỏ vụn vỡ. Atsuko run rẩy bấu chặt hai tay lên sàn nhà, đôi mắt nâu mở to đầy
kinh hãi khi cùng một lúc, tất cả những hình ảnh khủng khiếp ấy tràn về như con
sóng hung hãn, giọng nói trong đầu cô cũng bắt đầu lớn dần, âm vang như một sự
trừng phạt đáng sợ của thế giới đối với linh hồn đã chẳng còn chút sức lực nào
kháng cự lại. Lồng ngực cô dường như bị lấp đầy bở khí cacbonic, hô hấp dần trở
nên nhanh hơn, những nhịp thở đứt quãng bắt đầu hình thành, rồi từ từ, nó tạo
thành cơn thở gấp dai dẳng mà Atsuko chẳng hề muốn xảy ra. Đến rồi, nó đang
đến, và rất nhanh thôi, khi giọng nói kia khiến đầu cô vỡ tung, khi cơn đau
trong lồng ngực bóp nát trái tim cô, Atsuko chắc rằng mình sẽ chết. Cô không
thể kêu cứu. Cô không thể hét lên. Kẻ vô diện đó đang nấp trong mảng bóng tối
nào đó trong căn nhà này, quan sát từng cử động của cô một cách thích thú, hắn
thì thầm những từ ngữ đáng sợ, hắn giật dây điều khiển từng cử động của cô.
Atsuko sắp chết.
“Làm ơn dừng lại
đi!”
Tiếng thét câm
lặng bị dồn nét quá lâu bên trong cổ họng cuối cùng cũng toát ra được khỏi linh
hồn nhuốm màu tội lỗi, nó cào cấu cơ thể cô, rạo rực như muốn thoát ra khỏi
chiếc lồng giam giữ mình. Giống như một làn sóng, tiếng thét ấy âm ỉ bên trong
cơ thể nhỏ bé, để rồi cuối cùng đập mạnh vào bờ, nó vỡ tung thành hàng trăm
ngàn bọt sóng, bật ra khỏi cổ họng cô nàng cựu Ace thành một dải âm thanh dài
vang vọng trong căn phòng ngột ngạt. Tấm gương đặt trong góc phòng phản chiếu
lại hình ảnh một khuôn mặt đầy ma mị, với nhưng sợi tóc đen lòa xòa che phủ
vầng trán, đôi mắt thâm quầng như thể bị trang điểm quá đậm, đôi môi đỏ ửng
cùng nụ cười điên dại và tiếng thét bị dồn nét như muốn xé toạc tất cả ranh
giới tạo nên căn phòng bó hẹp này. Khi âm thanh của tiếng thét chấm dứt cũng là
khi Atsuko đổ gục xuống sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt nâu nhắm chặt lại chẳng dám
mở ra, ướt đẫm những giọt nước mắt đang trượt dài xuống đôi gò má. Như một con
rối đang cố gáng chống lại sự điều khiển từ nhà ảo thuật gia vô hình, cô nàng
cựu Ace của AKB quỳ trên sàn, hai tay ôm lấy đầu, lắc mạnh như thể muốn gạt bỏ
tất cả mọi thứ trong đầu mình, miệng không ngừng lẩm bẩm “Dừng lại”. Trong ánh
nhập nhoạng của buổi bình minh, không ai dám tưởng tượng rằng sẽ có lúc, Maeda
Atsuko trở nên thảm hại như thế này, với những tác động vô hình từ bên ngoài,
cô ấy đã bị đẩy đến tận cùng vực thẳm.
Atsuko lắc đầu
thật mạnh, như thể có ai đó đang thì thầm những từ ngữ thật kinh khủng trong
trí óc cô. Hai tay ôm lấy đầu không ngừng bấu chặt vào làn da bên dưới những
sợi tóc đen. Đôi mắt nâu nhắm chặt lại, cự tuyệt tất cả ánh sáng và tác động từ
bên ngoài, sự kích động đó như làn sóng điện từ dần trở nên dữ dội hơn, nó
khiến đôi bờ vai của cô run rẩy dữ dội. Atsuko chắc rằng mình điên thật rồi, vì
lúc này, nếu có ai đó bắt gặp cô thảm hại và đáng sợ như thế này, họ sẽ chẳng
thể nào tin được đây chính là cô nàng cựu Ace của AKB. Atsuko bấu chặt hai tay
lên sàn nhà, cào cấu xuống nền gạch lạnh ngắt đến nỗi bật máu vẫn không dừng
lại. Cô gái tóc đen điên loạn hành hạ bản thân mình trong nỗi kích động đang
hung hãn nuốt trọn tất cả mọi thứ quanh cô. Bằng một cách nào đó, cô đã chắc
chắn rằng, mình sẽ chết sớm thôi. Thế nhưng, khi những ngón tay đang không
ngừng làm tổn thương chính nó, sự ấm áp từ một giọng nói thân quen như chiếc chìa
khóa vô hình cắm vào cánh cửa đã bị khóa chặt dưới lòng đất, chút ánh sáng nhỏ
nhoi len lỏi vào trong nhà giam cũ kỹ từ lâu đã thiếu vắng ánh sáng của mặt
trời, và trong bóng tối của buồng giam ngột ngạt và ẩm mốc ấy, bàn tay ai đó
nắm chặt lấy tay Atsuko, kéo cô ra khỏi góc phòng tăm tối. Đôi nhãn cầu màu nâu
hơi nheo lại, ánh sáng của những tia nắng đi lạc khiến cho màu sắc bên trong
ánh mắt kia ngã sang một màu nâu sẫm, màu của những vệt máu đã khô trên trang
giấy cũ, nó từ từ di chuyển nơi bàn tay đang giữ chặt lấy mình, quan sát từng
họa tiết trên chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn mới cho đến khi dừng lại nơi ánh mắt
lo lắng pha lẫn những thứ cảm xúc thật khó để gọi tên, mái tóc ngắn ngang vai
màu nâu nhạt và cử chỉ ân cần ấm áp từ người đối diện khiến chủ nhân của đôi
mắt đầy mê hoặc ấy giật bắn mình, những giọt nước mắt trong suốt trào ra nơi
khóe mắt. Atsuko muốn ôm lấy Minami, cầu xin cô ấy hãy giải thoát cho mình ngay
đi, thế nhưng, trong phút chốc, cô không thể làm chủ được bản thân mình được
nữa. Kẻ vô diện kia nấp mình đằng sau bức tường, hắn nhẹ nhàng giật sợi dây vô
hình đang giữ lấy cô, tiếng cười ma mị của hắn văng vẳng trong tâm trí Atsuko.
Cô gái tóc đen nắm chặt lấy tay Minami, những giọt nước mắt rơi đầy trên khuôn
mặt xinh đẹp, Atsuko liên tục lắc đầu, miệng lẩm bẩm những câu từ không rõ
ràng.
- Minami, có ai
đó đang ở đây. Họ nói đó là lỗi của mình, nếu không vì mình, Minami, là lỗi của
mình hết, mình là người thứ ba đúng không? Mình đã phá hủy hạnh phúc của hai
người đó. Họ bảo chị ấy khóc nhiều lắm, họ bảo rằng anh đã bỏ rơi chị ấy để đến
với mình. Minami, mình không biết gì về hai người đó hết, làm ơn tin mình đi...
- Đủ rồi, Atsuko,
cậu không cần nói gì nữa hết. Mọi chuyện đã qua rồi, có mình ở đây với cậu mà,
cậu chẳng phải sợ gì nữa cả.
Giọng nói của
Minami giống như một khúc hát nhẹ nhàng xoa dịu những vết thương còn chưa kịp
khép miệng của Atsuko, đưa cô gái tóc đen nhanh chóng trôi dạt vào trong miền
đất mang tên mộng mị. Atsuko ngủ, đôi mắt nâu khép hờ vẫn còn ướt đẫm những
giọt nước mắt, giấc ngủ chập chờn không trọn vẹn giam giữ cô trong một thế giới
chỉ của riêng cô, thế giới ngập tràn một màu trắng mênh mang. Trong thế giới
đó, Atsuko không nhớ rõ mình đã làm gì, nhưng từ tận sâu trong tâm hồn cô,
tiếng gọi ấy văng vảng tựa như tiếng huýt sáo thật khẽ khàng, giọng nói ấm áp
soi sáng con đường tăm tối cô phải bước đi.
- Atsuko, mình ở
ngay bên cạnh cậu đây, xin đừng sợ gì cả.
~~~~~~~~~
Cơn gió lạnh căm
quét ngang qua con phố vắng, vung vãi những dải sương mờ trên những nẻo đường
nó đi qua. Minami ngồi bó gối trên giường, đôi mắt đen thả ánh nhìn ra ngoài
con đường rải sỏi dẫn đến quảng trường, nơi mà cách đây vài phút, tiếng chuông
điểm mười hai giờ trưa vừa vang lên từ nhà thờ gần trung tâm thành phố. Cuốn
sách mà cô đang đọc dở dang đêm qua đặt nơi trên gối nằm, nơi mà con mèo Roger
của cô nàng cựu Ace đang nằm cuộn mình bên dưới, thích thú vì mùi hương của
những trang giấy vẫn còn thơm mùi mực đang bám vào người mình bên dưới tấm chăn
bất đắc dĩ mà nó lén chui rúc vào bên trong. Khoảng vài tiếng trước, chính xác
hơn là khi bản tin lúc 7 giờ sáng từ chiếc máy phát thanh ở cửa hiệu sách kế
bên đang phát những tin tức của ngày chủ nhật, thì Atsuko, người đã ôm chặt lấy
Minami nức nở ngay khi vừa nhìn thấy cô, nhất quyết không chịu buông ra, bám
dính lấy cô như một chú mèo con không chịu rời khỏi chủ nhân của nó. Và Minami,
phần vì chịu thua trước cô nàng cựu Ace tsundere này, phần vì cô không muốn pải
để Atsuko một mình khi cô ấy vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, quyết định sẽ dành
cả một ngày chủ nhật ở nhà cô ấy để chăm sóc cho Atsuko. Dù rằng Minami không
chắc cô có thể khiến Atsuko vui lên được nhưng với cuộc điện thoại cách đó mười
phút mà cô nhận được từ Yuko thì có vẻ như là bọn họ đang định ghé qua xem cô
đã xoay sở với Atsuko ra sao và cho dù Minami đã rất cảm kích với điều đó bằng
cách liên tục nói cám ơn, đồng thời khuyên mọi người hãy cứ ở nhà, cô có thể lo
được cho Atsuko thì cô nàng cựu Ace, sau khi bình tĩnh hơn lúc trước, đã nhanh
chóng níu áo Minami, đôi mắt nâu chớp nhẹ, chẳng thèm nói với cô câu nào. Chỉ
thế thôi, cô đã phải ngay lập tức đầu hàng mà buông xuôi, không quên dặn Yuko
rằng nếu đến thì nhớ mang sang cho cô thật nhiều thịt và cà chua, vì tủ lạnh
của Atsuko giờ đây đã chẳng còn bất cứ thứ gì có thể ăn được nữa, ngoại trừ vài
hộp sữa đã gần hết hạn sử dụng (Minami đã nhấn mạnh điều này rất nhiều lần qua
điện thoại, khiến cho Yuko suýt chút nữa thì bay đến nhà Atsuko ngay lập tức để
bắt cô chuyển đề tài). Còn giờ thì, sau khi đã được Minami trấn an rằng chẳng
có ai khác ngoài cô trong nhà cùng với Atsuko và khảng định rằng cô sẽ không tự
ý rời khỏi cô ấy nữa thì cô nàng cựu Ace cũng đã chịu theo cô vào phòng và ngủ
một giấc đúng nghĩa, không phải là cái kiểu ngủ nữa vời như tối hôm qua.
Còn khá lâu thì
Atsuko mới dậy, Minami khẽ vuốt nhẹ mớ tóc lòa xòa trên khuôn mặt cô bạn gái ra
sau, ngắm nhìn cô nàng đang cuộn tròn mình trong tấm chăn, đôi mắt nâu khép hờ
chìm trong giấc ngủ miên mang. Minami từng nói Atsuko đẹp nhất là khi cười, thế
nhưng, những khi ngắm nhìn cô ấy ngủ thế này, cô mới thừa nhận một điều rằng,
cô ấy vẫn luôn bất kể thời điểm nào trong ngày. Ánh nắng chói chan từ bên ngoài
lùa vào trong căn phòng nhỏ qua tấm rèm cửa, Minami đóng cửa sổ lại, tự hỏi làm
cách nào mà cô nàng cựu Ace kia có thể ngủ khi mà rèm cửa quá mỏng như thế. Cô
cẩn thận đóng cửa sổ lại mà không làm rung giường, tránh ảnh hưởng đến Atsuko
vẫn còn đang ngủ. Tranh thủ lúc cô ấy chưa thức dậy, cô mở điện thoại của cô
gái tóc đen lên, tìm thấy hơn chục cuộc gọi từ số máy của tay nghệ sĩ kia và
hàng loạt tin nhắn của hắn, nội dung thì chỉ có một kiểu, đều muốn nói rằng tất
cả những gì hắn làm là tốt cho cô ấy, và rằng mối quan hệ với cô gái kia đều
chỉ là quá khứ. Một tay đểu giả, những lời hắn nói làm Minami phát điên lên.
Chính hắn mới là kẻ đã phá hoại tất cả mọi thứ, nếu đã có người yêu, tại sao
còn cố tình qua lại với Atsuko? Và rồi khi mọi chuyện thành ra thế này thì hắn
phủi tay xem như không có gì, để rồi cuối cùng dư luận vẫn quay về phía cô nàng
cựu Ace của cô. Minami không biết làm cách nào mà Atsuko có thể chịu đựng được
điều này, nhưng cô thề, nếu giờ mà có thể gặp tên đáng ghét ấy, cô sẽ giết hắn
ngay lập tức.
Đến chiều, khi
mặt trời đã ngả bóng, hắt vào căn phòng vài tia náng đỏ rực ngả sang màu vàng
cam, bên cạnh con mèo đang cuộn mình ngủ ngon lành, cô ấy cựa mình thức giấc,
đôi mắt nâu chớp nhẹ nhìn Minami, chẳng nói câu nào. Cô nàng Captain đặt cuốn
sách của mình xuống, mỉm cười với cô gái tóc đen. Atsuko dụi mặt vào gối ngái
ngủ, rồi vòng tay ôm chặt lấy Minami, nhất quyết không chịu buông ra. Cô ấy
đánh mất đi cái vẻ dửng dưng của thường ngày, sự hoang mang và hối hả hiện về
trong đáy mắt. Cô nàng cựu Ace ngước mắt lên nhìn Minami, tay vẫn ôm lấy cô,
đầu đặt trên vai cô, giọng nói đứt quãng, khẽ cất tiếng thì thầm:
- Minami này,
mình vừa có một giấc mơ.
- Ừ, thế nó có
đẹp không? Sau tất cả mọi chuyện và cái đêm hôm qua, mình mong là cậu đã bình
tĩnh lại.
- Không, nó thật
tồi tệ đấy.
Giọng nói của cô
ấy thổn thức, Minami nhìn thấy khóe mắt Atsuko đỏ hoe. Cô định gỡ tay Atsuko ra
để có thể rời khỏi giường thì vòng tay nhỏ bé ấy đã siết chặt lấy cô. Maeda
Atsuko nhìn Minami bằng đôi mắt nâu sâu thảm những nỗi buồn, ánh mắt trống rỗng
như vực thẳm của đêm đen xoáy sâu vào trong tâm trí cô. Atsuko cúi mặt xuống, gục
đầu trên vai Minami, run rẩy đầy lo sợ:
- Trong giấc mơ
ấy, mình thấy chính bản thân mình đã cầm súng và...giết chết cậu. Minami, ở nơi
đó, cả quảng trường rực cháy, và mình, chính đôi tay này đã giết chết cậu.
Không, mình không có ý đó đâu. Làm ơn hãy ở đây, đừng đi đâu hết, ở bên cạnh
mình, Minami.
- Vậy ra điều đó
làm cậu sợ hả, Atsuko? Nè, đừng có khóc nữa, xấu lắm, mình biết là cậu sẽ không
bao giờ làm thế với mình mà. Giờ thì buông mình ra đi, mình không muốn cậu bị
đói đâu.
Atsuko, với đôi
mắt đỏ hoe, giọng nói khàn đặc sau một đêm khóc lóc lúc này vẫn bám chặt lấy
Minami, bĩu môi phản đối:
- Mình không đói.
Nhưng mình nhớ cậu. Ở lại với mình nha, Minami.
Chỉ một câu nói
đó thôi cũng đã đủ để giữ cô nàng Captain dễ yếu lòng này ở lại. Atsuko nằm
trong lòng Minami, mãi mê đuổi theo những suy nghĩ vẩn vơ. Không gian quanh họ
chìm trong im lặng, mãi cho đến khi Minami quyết định sẽ phá vỡ nó bằng cách
lên tiếng hỏi Atsuko, thật chậm rãi, cố gắng không làm kích động đến cô ấy.
- Này, anh ta đã
gọi điện thoại cho cậu đấy.
Atsuko ừ hử lại
một cách bất cần, nhưng Minami nhận ra cô ấy đã lại một lần nữa níu chặt lấy áo
cô, giấu mặt vào đó cố che đi những tiếng nức nở sắp bật ra thành từng tiếng.
- Đêm hôm qua,
mình đã nói là sẽ không liên lạc với anh nữa. Chị ấy thật tội nghiệp, đã yêu
anh như vậy, thế mà anh lại ích kỷ chia tay. Nếu mình vẫn duy trì mối quan hệ
này, có lẽ mình cũng sẽ trở thành nạn nhân của anh mà thôi.
Màn đêm khẽ khàng
bao bọc lấy ngôi nhà nhỏ, ánh đèn từ tiệm sách cũ kỹ vừa được mở đã len lỏi
mang ánh sáng của nó vào khoảng sân nhỏ phía trước cửa căn hộ của Atsuko. Cô
nàng cựu Ace cuộn mình trong lòng Captain, đôi mắt nâu khép hờ, ngón tay vẽ lên
lưng Minami những vòng tròn nhỏ không rõ hình thù. Cô gái tóc nâu cũng ôm lấy
Atsuko, cô không biết trong lòng mình lúc này đang cảm thấy như thế nào nữa,
nên vui hay buồn. Nếu nói chia tay với anh ta khiến Atsuko đau đớn như vậy,
liệu đó có phải là cách tốt nhất hay không đây? Cô không chắc chắn lắm, nhưng
Minami vẫn hỏi, bởi một lẽ nào đó, cô sợ rằng, nếu không xác định rõ nguyên
nhân những việc này, có thể sẽ dẫn đến hậu quả khó mà lường trước được.
- Vậy cậu có yêu
anh ta không?
- Mình không biết
nữa, bởi vì anh luôn bên cạnh mình nhũng lúc cô đơn nhất, an ủi mình và che
chở, nên mình cảm thấy rất vui. Nhưng anh giấu mình chuyện tình cảm của anh ấy,
anh bảo yêu thương mình và mong mình làm bạn gái anh. Mình đã tưởng rằng mình
là người hạnh phúc nhất thế giới, nhưng mọi chuyện khác quá, và nó đi xa hơn là
mình đã tưởng.
Atsuko buông ra
một tiếng thở dài mệt mỏi, cô ấy rúc sâu vào trong lòng Minami, ôm chặt lấy cô
như thể chỉ cần rời xa Minami, ngay cả linh hồn của Atsuko cũng sẽ bị hủy diệt.
Cô nàng Captain di chuyển ngón tay mình trên khuôn mặt cô bạn gái, chạy qua đôi
mắt, gò má và cả những giọt lệ đang rơi, khúc hát nhẹ nhàng của ai đó từ ngoài
phố văng vẳng vọng lại, giọng hát trong vắt như đưa con người ta lạc vào trong
xứ sở của những câu chuyện thần tiên, nhưng lời nhạc nghe mới buồn làm sao.
Cuốn sách của Minami bị gió thổi lật sang những trang giấy đã ngả màu, một màu
vàng nhạt nổi bật cùng màu chữ kiểu cách mang đậm những hồi ức cũ xưa. Trong
khoảnh khắc những giai điệu kia vang vảng vọng vào, rơi vào trong đáy mắt mà nụ
cười hồn nhiên ngày nào đã tàn phai theo nỗi buồn của năm tháng, ánh mắt Atsuko
chất chứa những điều gì đó thật khó nói, cô ấy chớp nhẹ mắt, nhưng vẫn nhìn ra
cửa sổ, giọng hát ấy lại vang lên, vẫn cái giọng trong trẻo mộc mạc mà sao nghe
thật buồn, sau vài giây lắng nghe, cô ấy bắt đầu lẩm bẩm và hát theo khúc nhạc
lạ mình chưa một lần nào nghe qua.
Em có, em có
Đến bên cây treo cổ
Nơi linh hồn người chết đang kêu gọi tình nhân
cùng nhau bỏ trốn?
Quá nhiều điều kỳ lạ đã xảy ra ở nơi đây rồi
Còn điều chi lạ lẫm nữa em ơi
Nếu nửa đêm chúng ta tìm đến bên nhau dưới cây
treo cổ này.
Cơn gió lạnh căm
quét ngang qua con phố vắng, khúc hát kia cũng đã trôi theo những dải sương mờ
vương vãi trên đường, nhưng bên trong căn phòng ngủ nhỏ xíu trên tầng hai của
căn hộ hãy còn đang sáng đèn, có đôi mắt nâu vẫn mãi đi tìm cho mình một câu
trả lời dành cho trái tim đang chất chứa quá nhiều xúc cảm. Dưới ánh sáng nhàn
nhạt của cây đèn ngủ nơi đầu giường, bỏ quên cả người vẫn đang ngồi cạnh mình
giờ đây đang nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, cô gái ấy ngước mặt nhìn về phía con
phố vắng ở bên kia khung cửa sổ, nơi mà ánh đèn từ những cửa hiệu nơi trung tâm
thành phố hắt vào trong con ngõ nhỏ trước cửa căn hộ. Đôi mắt nâu mở to nhìn
chằm chằm về phía bên kia con phố, trong đáy mắt ấy chẳng còn lại bất cứ thứ
gì, kể cả kỷ niệm, hay những nụ cười hạnh phúc. Ẩn sâu bên trong đó, dưới hàng
mi dài đổ bóng xuống gương mặt nhợt nhạt của người con gái độ tuổi đôi mươi,
thế giới này phản chiếu trong đó giống như một vùng đất hoang vu đã bị phá hủy
bởi những cuộc chiến đau thương, một nơi bị bao phủ trong màu xám của tang
thương, không hề le lói chút nào ánh sáng của niềm tin. Hy vọng cắm rễ sâu dưới
lòng đất, như một cây non èo uột từ từ vươn mình lên dưới ánh sáng u ám của
vùng đất cằn cỗi, rồi đôi mắt ấy chớp nhẹ, giống như một người bị đẩy đến trước
vực thẳm, cô ấy bắt đầu hát theo khúc nhạc văng vẳng bên ngoài con phố, ánh
nhìn trống rỗng chỉ còn lại bóng đêm tăm tối, và khi cây hy vọng vươn lên khỏi
lòng đất tối tăm lạnh lẽo, hình ảnh thân thương hiện lên trước mắt, mang lại
ánh sáng cho thế giới tâm hồn từ lâu đã bị bóng đêm bao phủ của cô, những giọt
nước mắt lặng lẽ trào ra nơi khóe mắt.
- Minami...
tuyệt quá au ơi. au làm mình nhớ đến lúc biết mấy cái tin đó của chị cà. tức điên lên, buồn bực đủ thứ. nhưng dạo gần đây mình nản ghê, 2 người đó cứ im re suốt, nhà Wtomo Nhà kojiyuu cũng tn đó mà cứ đình đám còn atsumina thì dần dần héo mòn. Nói đi thì cũng nói lại lúc chị nhà còn trong akb 2 người cũng ít có tin chỉ là fan soi quá kỷ thôi. Nhưng mình thấy 1 điều đó là rất chân thật. Mình vẫn chưa quên nụ hôn hụt trong stage tn của chan đâu.
ReplyDeleteah , quay lại thôi, đi xa quá trời. fic hay lắm nha, càng ngày càng lên tay. mong chap mới của au. à viết thì mình ko giỏi, nhưng bàn nội dung thì rất ok,rất vui nếu dc làm bạn vs au
Aww cảm ơn bạn đã đọc fic của mình nha, tuy là mình viết vẫn còn có vài chỗ chưa ổn lắm nhưng nói thật được bạn khen vầy mình thấy vui lắm á \(≧∀≦)/ Heol, bạn nhắc làm mình nhớ đến cái tin đó, nhưng mà bởi vì chị nhà không lên tiếng xác nhận nên là mình vẫn cứ hy vọng là chuyện đó không có thật =)) Gì chứ cái nhà này biến động nhiều lắm, riết rồi có mấy bạn fan nản lòng luôn, cơ mà không có moment ngoài sáng thì có trong tối chứ bạn, lỡ hai người hẹn hò bí mất không chụp hình sao fan biết được :D Nhưng nói gì chứ, tuy ít moment nhưng nó thật lắm , hai cái người này á hả, im im vậy chứ mà ghê lắm ai biết được, gì chứ ai cũng biết là nếu mà không có Taka thì chắc chắn là Acchan sống hông nỗi đâu ╮(╯▽╰)╭
DeleteAh ~ mình cũng muốn làm bạn với bạn nữa nha \(=v=)/
Mới đầu đọc mình còn tưởng cái tin đó nói là Acchan chia tay với cái tên kia chứ nên Minami mới hốt hoảng phải chạy đến nhà kiểm tra ngay, thì ra là tên đó chia tay với bạn gái cũ để cặp với Acchan. Nói sao ta, câu trả lời của Acchan khi Minami hỏi có yêu tên kia ko có vè...ambiguous, nếu không yêu thì khi nghe cái tin kia sẽ không rơi vào tâm trạng hoản loạn như vậy, nhưng cũng có thể nghĩ rằng vì lần đầu tiên công khai đi yêu một người nên khi biết mình có thể là kẻ thứ 3 phá hoại người ta thì sẽ cảm thấy tội lỗi, nhưng nếu yêu thì với tâm trạng hoảng loạn đó thì cái giấc mơ phải về tên đó và bạn gái cũ của hắn chứ không phải là về Minami. Tóm lại là vừa phải vừa không phải. Đành chờ chap kế tiếp của bạn để có câu trả lời :3
ReplyDeleteNói thật thì những gì bạn nghĩ cũng giống y chang mình nghĩ =)) Bởi vì không thường viết nhiều nên cái lỗi lớn nhất của mình là mặt logic (ノ ̄д ̄)ノ cơ mà đại khái nó giống vầy, đại loại là Acchan đã từng yêu ông già kia vì một số lý do gì đó nhưng ổng lại giấu Acchan chuyện mình đã có người yêu, kiểu bắt cá hai tay và sau đó thì chia tay để đến với Acchan, cơ mà ai ngờ lại bị báo chí phanh phui. Bạn Acchan bị sức ép từ dư luận, rồi thất vọng, mất niềm tin, thêm cả mặc cảm tội lỗi nữa nên dẫn đến hoảng loạn như vậy. Nhưng cái giấc mơ kia đã nói lên rằng trong tim Acchan ai mới là người quan trọng nhất, và rằng người Acchan yêu thật sự là ai, kiểu vậy á bạn. Bởi vì hai người này một thì yêu, một thì không nhận ra được mình yêu ai, cứ mải mê đi tìm thứ gọi là tình yêu mà không biết rằng nó ở ngay cạnh mình. Giấc mơ đó giống như là gợi ý, nhắc nhở Acchan vậy đó. Còn chi tiết thì xin mời bạn đọc part 2 nha :3
Delete