Atsuko xoay người
lại đối diện với tôi, nét mặt cam chịu của cô điểm chút gì đó u uẩn, như thể
tôi vừa mới khơi lại một điều gì đó mà cô không hề muốn nhắc tới lúc này. Ánh
mắt cô dời khỏi những bức ảnh được kẹp đâu đó trong vô vàn cuốn sổ tay và giấy
tờ trên bàn làm việc, nhìn thẳng vào mắt tôi, một ánh nhìn mang đầy những hoài
niệm và dư âm của quá khứ chôn vùi trong sâu thẳm đôi mắt ấy. Đối mặt với
Atsuko bây giờ và nói đến vấn đề này có lẽ không phải ý hay, thế nhưng, những
nét chữ viết tay vẫn còn chưa phai màu mực với lời lẽ tình tứ trong lá thư hôm
qua như đang muốn chống lại ý nghĩ buông xuôi của tôi. Và cả những ký ức đẹp đẽ
cùng mong muốn được ở bên cạnh người tôi yêu của “anh Takeuchi” ấy cũng khiến
cho tôi như phát điên lên đươc. Tôi không muốn làm khó Atsuko, chỉ cần cô ấy
cho tôi một câu trả lời thực sự, một lời hồi đáp đúng sự thật, tôi sẽ chấp nhận
tất cả, dù cho cái thực tại mà cô đem tới cho tôi có đau đớn đến mức độ nào đi
nữa.
- Tất cả. Nói cho
mình nghe về cái người tên là Takeuchi ấy.