No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Sunday, November 30, 2014

[Oneshot] Miền Lặng

Title: Miền Lặng
Author: Jullian Winslow
Rating: K

Note: Oneshot ra đời vào một ngày tháng 3. Lúc đầu là một shot viết về những người hoàn toàn khác, nhưng sau đó, biết đến AKB, mình lại thấy cốt truyện này hợp với AtsuMina hơn nên nếu có hơi quen, xin bạn đừng ngạc nhiên. Nhưng xét lại thì vẫn thích hợp nhất với Cải Cà. Nhà này không được như những nhà khác nhưng tất cả mọi cảm xúc đều rất thật và mình yêu AtsuMina vì cái chân thật đó <3 Oneshot này không có nội dung nhất định, chỉ là về cuộc sống này qua cách nhìn nhận của hai con người dưới một góc nhìn khác, không phải AKB, không phải những thần tượng mà chỉ là những kẻ ở tận cùng dưới đáy xã hội. Nếu thắc mắc thêm, mời bạn đọc fic :) 









Tôi sẽ quên đi mọi u tịnh trong tâm hồn mình và những đau khổ của cuộc đời này. Tôi sẽ  ra đi một cách lặng lẽ trong tiếng sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào bờ, trong vòng tay ôm ấp vỗ về của đại dương bao la. Tôi sẽ đến với thế giới của những vực thẳm sâu hun hút, tìm về với những tiếng vọng văng vẳng nơi đáy vực sâu. Tôi sẽ trở về với cát bụi như cái cách tôi đã tìm đến với thế giới này. Đôi bàn tay dính đầy máu của tôi sẽ không còn nhuốm đỏ nữa. Tôi sẽ thỏa sức tung bay trong khoảng trời rộng lớn đó và chấm dứt sự sống ngắn ngủi này bằng một cái chết nhẹ nhàng.

Xóa bỏ những vết nhơ của quá khứ.


Tôi đưa mắt nhìn lên trời, ngắm nhìn bầu trời tự do cuối cùng mình còn được nhìn thấy. Nó có một màu xám xịt đến chán nản, tựa như mọi giông tố của thế giới này đều đã gom hết vào đó. Dưới ánh nắng le lói đang bị bóp nghẹt bởi những bàn tay ma quái của buổi ban chiều, thế giới mà tôi không thể nào với tới được đó phản chiếu lại chính bản thân tôi non nớt và ngẩn ngơ. Một khoảng trời rộng lớn của sự cô đơn và lẻ loi.

Gió lướt qua mái tóc nâu rối bời của tôi. Đã bao lâu rồi chưa chải qua nó, tôi không biết. Đã bao lâu rồi chưa đưa tay lên mân mê những sợi tóc nâu phấp phới nơi bờ vai, tôi không rõ. Khuôn mặt tôi giờ này thế nào, đẹp hay xấu, tôi cũng không nhận ra được. Khái niệm thời gian ở nơi đây khá mơ hồ, kể cả việc phải nhìn những tháng ngày cuối cùng của mình thông qua song sắt lạnh lẽo kia cũng vậy. Tôi không biết hôm nay là ngày mấy, cũng chẳng nhớ ngày hôm qua như thế nào. Cuộc đời của tôi dường như chỉ là một mảnh gương vỡ. Một sự thất bại của tạo hóa.

Bầu trời u ám và gió thì thét gào. Tôi đứng lặng trên nền đất đầy sỏi đá, cố gắng lắng nghe âm thanh cuối cùng của thiên nhiên. Đó không phải là tiếng gió lướt qua những ngọn cỏ xanh, nhẹ nhàng ôm lấy hình bóng cô độc của tôi, không phải những màu sắc tươi vui được vẽ lên trên bầu trời lộng gió, cũng chẳng phải ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên vô vàn cánh hoa rực rỡ, tô điểm hương sắc cho cuộc đời. Chỉ là gió, bầu trời u ám và đất mà thôi. Bụi bay tứ tung, đám lá cây xơ xác kêu xào xạc, âm thanh ai đó giẫm vội lên đống lá khô nằm trong một góc lề đường vọng lại vào trong khu đất hoang vắng vẻ, vài cánh hoa trắng của một loài hoa nào đó mà tôi không biết tên rơi rụng khắp nơi. Có mùi mưa. Một cơn mưa lớn mang theo giông bão rửa sạch những vết nhơ nhuốc trong cuộc đời tôi.

Những đám mây xám xịt vẫn giăng kín bầu trời, hòa cùng với gió tạo thành khúc ca bi thảm của buổi chiều với những khoảng trời xám xịt loang lỗ. Tôi tự cho phép mình ngồi xuống nền đất lạnh lẽo, nhìn ngắm thiên nhiên đang trút toàn bộ sự phẫn nộ của mình lên con người. Một cách vô cảm đến nhạt nhẽo. Nhưng tôi đã quen rồi.

Có tiếng lạch cạch, âm thanh của những hòn sỏi và đá va chạm vào nhau. Là Atsuko. Cô gái có đôi mắt màu nâu xinh đẹp ấy đang ngồi nghịch ngợm ở một góc sân. Một cô gái kỳ lạ và khó hiểu. Không biết sao, tôi lại cứ thích nhìn Atsuko chơi đùa như vậy. Cô ấy có một nét gì đó vừa hồn nhiên mà cũng lại thật ảm đạm. Có những lúc, cô sẽ ngồi ở nơi sáng nhất phòng giam, say sưa vẽ vời một cái gì đó bằng những mẩu than chì tình cờ tìm được trên mảnh giấy nhăn nhúm đã hoen ố mà cô xin được từ người cai ngục. Nhưng cũng có khi cô thu mình lại trong một góc tối của căn phòng, mái tóc màu đen phũ xuống khuôn mặt cô phảng phất chút gì đó đắng cay và đôi mắt của cô thì cứ thả ánh nhìn vô hồn đi đến tận một chân trời gần gũi mà lại xa lắc nào đó ở bên kia ô cửa sổ nơi phòng giam. Đó là khi cô ấy cô đơn.

Tôi không gọi cô là Ace hay Acchan, như cô ấy vẫn thường gọi mình như vậy. Tôi thích gọi cô là Atsuko, tên thật của cô hơn. Atsuko không tranh cãi với tôi quá nhiều về điều đó khi cả hai cùng ngồi nói về những thứ vẩn vơ. Cô ấy gật đầu, một sự thừa nhận đơn giản chẳng chút cầu kỳ. Nhưng với những người khác, chẳng ai thèm gọi cô như thế, bởi vì ngay cả đến cái tên mà cô ấy tự đặt ra cho mình, họ còn chẳng thể nhớ nỗi.

Atsuko ngừng việc chơi đùa với đám sỏi đá lại, đôi mắt màu nâu chuyển hướng ngước nhìn lên khoảng trời xám xịt. Gió đùa giỡn trên mái tóc đen xinh đẹp, bay lòa xòa nơi vầng trán cô ấy. Atsuko ngẩn ngơ, hai tay nắm chặt những viên sỏi trắng nhưng ánh nhìn vẫn chẳng chịu rời đi khỏi bầu trời đầy mây và gió. Rồi mưa. Đơn giản và nhẹ nhàng thế thôi.

Những người cai ngục hối hả giục chúng tôi vào trong. Mặc, cả tôi và Atsuko đều ở yên đó không chịu rời đi. Họ cũng chẳng quan tâm. Chẳng mấy ai rỗi hơi để ý đến những kẻ tử tù sắp phải đối mặt với cái chết như chúng tôi. Họ để tôi và Atsuko lại đó rồi bỏ đi, chỉ còn lại chúng tôi với thiên nhiên hoang dã đang thét gào mời gọi.

Atsuko vẫn cứ nhìn bầu trời như thế. Những tia sét sáng lóa thoắt ẩn thoắt hiện lóe lên trong ánh mắt nâu trong suốt của cô. Nước mưa bám vào tóc cô ấy, vào cả bộ quần áo đã sờn mà cô đang mặc. Tôi thấy cô khóc, vì hình như từ khóe mắt trống rỗng kia đang lấp lánh những giọt lệ trong suốt. Hoặc giả tôi nhìn lầm, thì đó là nước mưa. Rồi Atsuko quay sang tôi, không một cảm xúc. Cô ấy lại trở về với cái vẻ lãnh đạm của mình. Đống sỏi đá xếp cao thành hình ngôi sao giờ rơi vãi lung tung như muốn phá tan đi chút công sức ít ỏi của cô gái với đôi mắt nâu buồn lặng lẽ. Atsuko vẫn im lặng. Cô đứng dậy, hất những lọn tóc lòa xòa ra phía sau, lặng lẽ phủi hết những hạt mưa còn đang bám trên tóc và áo quần mình. Rồi cô bỏ vào trong, còn lại mình tôi đứng đó dưới cơn mưa của tự do cuối cùng trong cuộc đời, lặng im nhìn ngắm đất trời và mùi hơi đất bốc lên thân quen như da thịt. Ngày mai chúng tôi bị xử bắn.

.
.
.

Có ai đó đã từng hỏi tôi, cuộc đời của một tù nhân ra sao. Tôi không nói, chỉ trả lời họ rằng nếu muốn biết thì hãy thử trở thành kẻ phạm tội. Như thế nào ư? Giống như một chuỗi ngày nhạt nhẽo vô vị. Chỉ ngồi im trong một góc trong phòng giam lạnh lẽo, làm bạn với cái lặng im đến đáng sợ của cuộc đời. Chúng tôi không phải lao động như những người khác, hoặc ít ra đó là cái mà bạn gọi là hình phạt. Đối với những tội phạm nguy hiểm, người ta không mất nhiều thời gian để định đoạt số phận họ nhưng để thực hiện thì lại khác. Tôi và Atsuko chỉ đơn giản là sống để chờ chết. Chết để kết thúc một cuộc đời vô nghĩa, để chấm dứt sự thất bại của tạo hóa này. Kết thúc một cuộc sống vô vị đến nhàm chán.

Atsuko ngồi lặng im trong một góc phòng, đưa đôi mắt màu nâu nhìn xuyên qua ô cửa thông gió nhỏ xíu phía trên cao. Chẳng có gì ngoài hình ảnh một bầu trời ảm đạm và tiếng sấm gào thét liên hồi. Cô ngẩn người một lát rồi lại tiếp tục với việc tô vẽ của mình, thản nhiên như thể ngày mai cô ấy vẫn còn tồn tại trên cõi đời này.

Tôi chống cằm nhìn Atsuko say sưa với cái sở thích kỳ lạ của cô ấy. Nhưng cô không có sự hứng thú trong việc làm ấy, chỉ có ánh mắt lạnh trống rỗng như đáy vực thẳm và nụ cười miên man đầy đau khổ mà thôi.

- Mình mặc cái này sẽ rất đẹp, Minami nhỉ. Nó sẽ là bộ quần áo tù nhân được nhất mà mình từng mặc. Màu trắng và viền hồng.

Atsuko cười rạng rỡ khoe với tôi mẩu giấy nhăn nhúm đầy than chì mà cô ấy đã hì hục vẽ nãy giờ. Một chiếc áo đơn giản, hơi rộng so với Atsuko và có màu xám, được tô lên những đường nét đậm nhạt khác nhau như cái cách mà cô tự tưởng tượng nên những sắc màu. Không phải màu hồng như cô ấy đã nói. Nhưng tôi chẳng thèm đôi co. Vì Atsuko luôn muốn tưởng tượng ra như vậy. Cô ấy ghét màu xám của sự ảm đạm và cả những sắc màu này nữa.

- Này, cậu có biết là cậu rất hợp với màu hồng phấn không?

Cô ấy ngước lên nhìn tôi, mẩu than chì vẫn nằm im trên trang giấy trắng.

- Nhưng đừng bao giờ mặc nó nhé.

- Vì sao?

- Vì chúng ta sẽ làm cho những sắc màu vốn đẹp đẽ này ô uế mất.

Ô uế ư? Màu hồng phấn tinh khiết như vậy, sao có thể ô uế được? Không, vốn dĩ chúng luôn nổi bật như vậy, vốn dĩ chúng luôn tinh khiết như thế. Chỉ có chúng tôi là nhơ nhuốc mà thôi. Chúng tôi làm lấm lem sắc trắng, chúng tôi khiến cho cuộc đời này chỉ là một mảng tối của sự thất vọng mà thôi.

- Ngày mai, mình sẽ chết.

- Không phải cậu, cả hai ta.

Tôi cười một cách dửng dưng và hời hợt. Quen rồi. Ngày mai phải chết, nên giờ tôi chẳng sợ gì nữa. Tôi không có cảm giác luyến tiếc bất cứ điều gì trên thế giới này. Chẳng có thứ gì là thuộc về tôi, ngay cả bộ quần áo cũ mèm tôi đang mặc trên người cũng vậy. Cuộc đời này không dành cho chúng tôi. Thế giới này không đón chào chúng tôi. Họ không cười khi tôi cất tiếng khóc chào đời, nhưng sẽ cười khi chúng tôi nhắm mắt buông xuôi. Nụ cười hạnh phúc và vui sướng khi nỗi ám ảnh đã vĩnh viễn ra đi, biến mất vào trong lòng bóng tối sâu thẳm lạnh lẽo.

Tôi tự hỏi họ sẽ làm gì với xác của chúng tôi? Ném vào một xó xỉnh nào đó hay là vùi lấp xuống đất? Hoặc họ sẽ thả bọn tôi trôi sông, ra tận ngoài đại dương bao la và cuối cùng là làm mồi cho cá. Thật nhanh gọn biết bao.

Atsuko đang ngồi chải tóc cho tôi. Cô bảo rằng muốn chúng tôi thật xinh đẹp trước khi chết, để cho mọi người thấy rằng chúng tôi không bao giờ bị khuất phục bởi họ, ngay cả khi sắp từ giã cuộc đời này. Tóc tôi có màu nâu, nó mượt và dài qua vai một chút. Ngày xưa, khi còn để tóc dài, tôi thường dành cả buổi trời để chải tóc và ngắm mình trong gương, ngắm nhìn mái tóc nâu vẫn thường được buộc cao lên và đôi mắt đen sâu thẳm của mình. Còn bây giờ, tôi cứ để mặc cho gió làm việc đó, có khi làm cho nó rối tung lên, đôi lúc lại chải mái tóc tôi thật mượt mà. Vô vị quá.

Atsuko là một cô gái xinh đẹp. Cô ấy xấp xỉ tuổi tôi, cũng đang ở độ tuổi của những khát khao và hoài bão, của những ước mong và khát vọng. Nhưng chúng tôi lại cùng kết thúc nó tại nơi này, trong phòng giam tăm tối và lẻ loi. Atsuko là người không giỏi trong việc kết bạn. Những ngày đầu ở chung phòng, cô ấy lúc nào cũng thu mình vào một góc, cặm cụi vẽ vời bằng mẩu than chì lên tất cả những chỗ trống mà cô tìm được trong phòng giam, mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm. Cô vốn dĩ đã luôn thờ ơ và lạnh nhạt với cuộc sống này, kể cả khi phải dành cho mình những tháng năm cuối cùng chôn chân trong chốn lao tù, cô ấy vẫn chẳng bao giờ quý mến sự sống của mình.

Tôi thích cách Atsuko cười, một nụ cười của sự cô đơn và lạc lõng. Một nụ cười của sự dửng dưng và thản nhiên. Cô ấy có một nụ cười rướm máu...Đẹp nhưng cũng thật đau.

- Minami này, ngày mai sẽ như thế nào nhỉ?

- Không biết nữa. Nhưng chắc chắn sẽ chết.

Atsuko ngây người nhìn tôi một lúc, rồi như nhận ra, cô ấy lại cười và tiếp tục nghịch ngợm với mẩu than chì vỡ vụn trong tay.

- Chết chắc là vui lắm nhỉ.

Tôi cầm lược chải lần cuối cùng lên mái tóc màu đen hơi rối của cô ấy, vờ như không nghe thấy cô nói gì. Atsuko ngồi im, ngoan ngoãn để cho tôi làm mọi việc với tóc mình. Cô không nói gì nhưng đôi mắt nâu lại nhìn đi đâu đó thật xa. Nếu người ta bảo tôi có đôi mắt kiên định có thể nhìn thấu tâm can người khác thì Atsuko lại có ánh nhìn sao mà xa xăm biết bao.

- Mình ước gì sẽ được mặc một bộ váy thật đẹp, bước lên giàn thiêu với những cánh hồng và chết trong ngọn lửa rực cháy khắp bầu trời đêm.

Atsuko mỉm cười với tôi khi cô đang dùng mẩu than chì bôi xóa khắp tờ giấy. Mơ ước của cô sao mà xa xôi quá, hệt như ánh mắt cô vậy. Nhưng cô sẽ không chết một cách huy hoàng với hoa hồng và lửa như thế. Cô sẽ chết bằng một viên đạn lạnh lùng vô tình. Cả hai chúng tôi đều như vậy.

- Này, kể cho mình nghe về cậu đi, bất cứ điều gì cũng được, trước khi cậu chết.

- Mình không có gia đình. Mẹ mình mất trong một tai nạn lúc mình còn nhỏ, còn cha mình thì bỏ đi cùng với một người phụ nữ khác, để lại mình ở căn nhà lạnh lẽo trong một con hẻm nào đó vào một đêm mưa rất lớn ở Tokyo, thỉnh thoảng ông ta mới đến thăm mình một lần, thường là khoảng 2 tháng .

- Mình cũng không có gia đình. Mình lớn lên trong một cô nhi viện nằm ở vùng ngoại ô thành phố, cha mẹ mình đã mất khi mình vừa sinh ra. Người ta bảo mình là điềm gỡ vì đã cướp đi mạng sống của cha mẹ ngay từ giây phút đầu tiên cất tiếng khóc chào đời.

- Này, người ta cũng bảo mình là kẻ mang lại xui xẻo đấy.

Atsuko cười đùa. Cô ấy nhìn ra bên ngoài song sắt, lẳng lặng quan sát mấy người cai ngục đang mải miết với những công việc nhàm chán mọi ngày.

- Và cũng đừng bảo với mình rằng hai kẻ mang điềm gỡ ở cạnh nhau lại là một chuyện tốt nhé.

Tôi cũng đùa như thế. Rồi cả hai nằm xuống nền đất lạnh lẽo, lặng im nghe mùi hơi đất xông lên từ nền nhà, mái tóc xõa tung ra khắp phòng, nhắm mắt nằm cạnh nhau.

- Cuộc đời chúng ta...kết thúc thật thảm nhỉ.

Atsuko nhìn chằm chằm lên trần nhà, tay cô ấy nắm lấy tay tôi cho vơi đi chút cô đơn còn đọng lại sau những chuỗi ngày lạc lõng và lẻ loi.

- Ừ.

- Nè Minami, ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng thế này nhỉ.

Tôi gật đầu. Atsuko đang cố gắng gợi lại những câu chuyện cũ rích mà đáng lẽ đã phải nằm im ở một xó xỉnh nào đó trong nhà kho của những ký ức. Cô ấy lại cười, tôi thấy đâu đó có màu đỏ của máu.

Ngày đầu tiên tôi gặp Atsuko, trời cũng mưa như thế. Tôi chuyển đến nhà giam đặc biệt của nhà nước vì tội danh buôn bán hàng cấm và giết người. Nhưng sự thật thì chẳng ai thèm quan tâm đến. Ra trước tòa, họ chỉ hỏi và tôi chỉ biết gật đầu thừa nhận. Có ai sẽ tin lời thanh minh của một người như tôi? Họ mãi mãi chẳng biết được tôi chỉ mang món hàng đó thay bạn mình chuyển đến cho một nhóm đàn ông. Nhưng bọn họ không muốn nó, bọn họ còn muốn hơn thế nữa. Và tôi giết đám người đó để tự vệ.

Sau đó thế nào à? Đã nói chưa? Tôi lang thang khắp phố phường, mọi ngóc ngách trong Tokyo này để lẫn trốn chính bản thân mình. Người ta truy nã tôi. Bạn bè bán đứng tôi. Gia đình giả dối bỏ rơi tôi. Nực cười. Hy sinh tất cả cho một tình bạn, đổi lại là tấm vé bước vào ngõ tối của cuộc đời. Đã nói chưa? Tôi đã giết cô gái đó, người bạn nhẫn tâm đẩy tôi vào con đường tội lỗi, kẻ đã đe dọa, cố gắng an ủi tôi bằng những lời nói giả tạo. Tôi nhận ra mình sẽ chẳng bao giờ hiểu được cuộc đời này nếu chỉ nhìn nó bằng ánh mắt thông thường. Cuộc đời đó chỉ là một bức màn che cũ kỹ, cố lấy sự hoàn hảo đang dần mục nát bên ngoài để che lấp cái bóng đen bên trong mà tôi hóa ra cũng chỉ là một trong những sự giả tạo của nó mà thôi. Đã nói chưa? Tôi là một kẻ sát nhân. Đã nói chưa? Hai bàn tay tôi từng dính đầy máu, máu của họ, máu của những kẻ đầy giả tạo trên cõi đời này và...cả máu của tôi nữa.

Họ bắt được tôi vào một ngày mưa tầm tã, khi tôi đang lang thang trong con hẻm nhỏ, không nơi nương tựa, đứng trong cái lạnh giá của đêm đen và cuộc đời. Đơn độc. Lẻ loi. Người ta bịa tạc nên câu chuyện có một cô gái trẻ đã buôn bán ma túy và khi không thể bán được món hàng với giá mình ưng ý, cô ta giết chết nạn nhân trong cơn giận. Sau đó, cô ấy lên cơn điên loạn và giết cả người bạn thân nhất của mình, người cố gắng khuyên nhủ cô ấy ra đầu thú. Và họ ném tôi vào cái xó xỉnh này.

Còn Atsuko thì buồn hơn một chút, ghê rợn hơn một chút và cũng đau hơn một chút. Cô ấy từng là một diễn viên trẻ, không nổi tiếng đến mức toàn thế giới đều biết nhưng cũng gây được vài tiếng vang. Đêm hôm ấy, cha của cô nhận một món tiền lớn và bắt ép cô tham gia dự án dành cho người lớn. Cô ấy không đồng ý. Trong cơn giận dữ khi hai bên đang đôi co, nghười cha đánh đập cô đến nỗi xém giết cô ấy để rồi cuối cùng, khi Atsuko quyết định chịu thua, run rẩy cầm chặt cây bút định ký vào hợp đồng thì người cha lao tới. Cây bút đâm vào tim ông khi cô ấy đưa tay lên chống cự. Và ông ta chết.

Nhưng Atsuko không dừng lại ở đó. Cái chết của người cha ám ảnh cô ấy. Cô trở nên điên loạn. Atsuko từng bỏ chạy, sống một cuộc sống vô vị trong bóng tối, lẫn trốn đằng sau bức màn cũ kỹ mục nát của đêm đen để che giấu đi cuộc đời đầy tội lỗi, nương tựa vào những kẻ rỗi hơi để sống cho qua ngày. Rồi cô ấy lại giết người, không phải một, mà là rất nhiều. Họ đi qua cuộc đời cô, dày vò cô trong những đau khổ tột cùng của số phận, trêu đùa cô và kết thúc trong cái chết đau thương dưới đôi bàn tay của cô gái xinh đẹp tàn nhẫn ấy.

Cô ấy giết người một cách nhẫn tâm, dày vò họ trong nỗi đau và kết thúc cuộc sống ấy bằng những hình thức tàn nhẫn nhất có thể.

Chỉ để rửa trôi mọi phiền muộn và đau khổ họ gây ra cho cô.

Cuối cùng chỉ còn lại cô ấy, nước mắt và mùi máu trong không gian lạnh lẽo tối tăm.

Họ gọi cô là Quỷ, vì cô gieo rắc nỗi kinh hoàng khắp cả châu Âu.

Ngày cô ấy đến trại giam, báo chí săn đón như một sự kiện lớn. Bước vào phòng giam tối tăm, điều đầu tiên Atsuko làm là cười. Cô ấy cười trong nước mắt, như một kẻ điên loạn. Đó là lần duy nhất tôi thấy cô khóc. Rồi Atsuko dần thu mình lại trong cái vỏ bọc vô hình, luôn e dè trước những con người xa lạ, giấu mình đằng sau bộ mặt vô cảm, thờ ơ bên ngoài. Chúng tôi ở chung một phòng giam cho đến tận bây giờ, như một sự sắp đặt của định mệnh.

Atsuko có một đôi mắt rất đẹp. Nó màu nâu, đượm buồn mà cũng thật sâu lắng. Trong bóng tối của căn phòng, ánh nắng từ những kẻ hở chia khuôn mặt cô ấy thành từng mảng sáng tối khác nhau, tô đậm lên đôi nhãn cầu màu nâu trong veo đang mở to, khiến tôi cứ phải nhìn mãi không thôi. Rồi bằng ma lực kỳ lạ của mình, nó bắt đầu thu hút tôi, cuốn tôi rơi vào trong đáy mắt ánh lên một màu sắc lạ kỳ, khi màu nâu nhạt bị trộn lẫn với sắc vàng đang ngả dần thành màu ánh sáng. Tôi như lạc vào trong ánh nhìn ấy với một sức cuốn hút mãnh liệt không sao kháng cự được, và cứ để mặc bản thân như thế. Ẩn bên dưới hàng mi dài là một thế giới chưa ai từng khám phá, một thế giới thật tĩnh lặng và mênh mang, có tiếng gió nhẹ lướt qua, tiếng bước chân ai đó giẫm lên đám lá vàng xơ xác và cả tiếng động của sự đơn côi. Khi ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, tôi đã cảm nhận được điều đó rất rõ ràng, một thế giới ảm đạm nhuốm màu cô đơn. Ngày gặp cô, tôi chỉ thấy nơi đôi mắt ấy một sự thờ ơ, lạnh nhạt. Cô ấy sống như mình đang chết. Một cuộc đời vật vờ giữa bão tố sự sống. Đã nói chưa? Atsuko có mùi hương rất mê hoặc của một loài hoa đầy ma mị. Đã nói chưa? Đây là nơi ghê sợ nhất Nhật Bản này, nhà giam đặc biệt dành cho những tội phạm vô cùng đặc biệt. Đã nói chưa? Chúng tôi chính là những kẻ băng hoại nhất thế gian này, ở tận cùng dưới đáy xã hội.

- Ngày mai chúng ta sẽ chết nhỉ. Cậu có muốn ước điều gì không?

Atsuko hỏi tôi, hai mắt khép lại, giọng điệu thật nhẹ nhàng, tựa như cái chết chẳng hề quan trọng gì đối với cô. Tôi cũng nằm im, nhưng lại nhìn ra bầu trời đêm qua chiếc lỗ thông gió nhỏ xíu trên cao. Mưa đã tạnh hẳn rồi, bầu trời lại thoáng đãng như mọi khi. Đêm nay có trăng và cả sao băng nữa.

- Không.

Tôi đáp hờ hững. Tại sao lại phải ước chứ?

Ngôi sao băng ấy lướt qua tầm mắt tôi rồi biến mất, như một sự sống vừa được sinh ra nhưng rồi lại cũng chết đi. Lụi tàn trong bão tố cuộc đời Thật nhanh chóng biết bao.

Sao băng...những mảnh vỡ vô dụng, tàn dư của vũ trụ...

Sao băng...lóe lên như một tia hy vọng nhỏ nhoi rồi lụi tàn trong đêm đen tĩnh mịch...

Sao băng...thứ ánh sáng của sự kết thúc...

Và đêm nay...nhìn lên sao băng...lần đầu tiên tôi ước...

Ước gì Atsuko được sống.


- Minami à, ngủ chưa vậy?

Nửa đêm, trong cơn mộng mị đậm chất huyễn hoặc, tiếng gọi của Atsuko đưa tôi trở về với thực tại. Tôi mở mắt ra, bầu trời đêm sáng rực, hắt cả vào phòng giam tăm tối của chúng tôi.

- Sao thế?

- Gọi mình là Atsuko nhé.

Cô ấy thì thầm, giọng nói nhẹ nhàng mà trong vắt lượn lờ khắp phòng.

- Sao thế? Chẳng phải mọi khi cậu vẫn bảo mình gọi cậu là Ace hoặc là Acchan hơn sao?

Tôi đáp, đôi mắt khép hờ. Tôi không biết mình đang nghĩ gì nữa. Nhưng trong tâm trí tôi lại hiện lên một cái gì đó mờ mờ ảo ảo không định hình. Một mảng bóng tối màu đen lan rộng trong suy nghĩ., rồi hiện lên trong đó là tôi của lần cuối cùng tôi nhìn thấy mình. Một cô gái độ tuổi phơi phới, mỉm cười tung bay giữa bầu trời xanh. Còn tôi bây giờ thì sao? Tôi bây giờ thế nào rồi? Tất cả những gì về mình mà tôi còn nhìn thấy được chỉ là một hình ảnh không rõ ràng phản chiếu trong đôi mắt Atsuko. Một mái tóc nâu rối bời và khuôn mặt lãnh đạm. Tôi của ngày ấy đã mãi mãi bị bóng đêm nuốt mất.

Suốt những tháng năm làm bạn với đêm đen, tôi chẳng hề nhận ra rằng tôi đã không còn nhớ được bất cứ điều gì về mình của ngày ấy. Tôi cũng chẳng biết tôi của hôm nay ra sao. Có thể người ta nghĩ tôi là một kẻ giết người, một tên tử tù đáng thương. Nhưng tôi biết trong đôi mắt Atsuko có tôi với một hình ảnh khác, một con người khác. Quan trọng hơn, thân thương hơn.

- Mình ghét cái tên mà họ đặt cho mình. Cuộc đời ruồng bỏ mình. Thế giới quay lưng với mình. Cha mẹ bỏ rơi mình. Mình chẳng là gì cả.

- Này...

- Ừ, mình đã từng thích những cái tên đó. Nhưng làm ơn gọi mình như thế nhé, ít nhất là trước khi mình chết.

- Mình xin lỗi, Atsuko.

- Cám ơn cậu, Minami.

Chúng tôi lại mỗi người nhìn sang một phía. Atsuko lẩm bẩm điều gì đó không rõ, tay nhịp nhịp xuống nền đất lạnh lẽo, còn đôi môi lại nở nụ cười. Một nụ cười vẫn buồn như thế. Nhưng đẹp hơn. Nó như ánh chiều tà ấm áp còn vương vấn chút hơi thở mùa hạ, len lỏi bước vào trong màu đỏ tươi của máu nơi nụ cười của cô. Atsuko có một nụ cười rướm máu.

- Cậu có bao giờ yêu ai chưa?

- Mình chẳng yêu ai cả.

- Ừ, tốt nhất là đừng nên yêu nhé. Tình yêu là thứ xấu xa và tồi tệ nhất còn tồn tại được trong cái thế giới đầy giả tạo này.

Đã nói chưa? Cô ấy từng yêu rất sâu đậm, cho đến khi tình yêu đó bị bóp nát không thương tiếc, trở thành những vết nhơ nhuốc loang lổ trống hoác trong trái tim cô. Đã nói chưa? Chính nó đã biến cô thành một cơn ác mộng đối với thế giới này. Đã nói chưa? Vì nó mà Atsuko khép kín với tất cả mọi người, kể cả nam hay là nữ.

- Hôm nay là ngày mấy rồi Minami nhỉ?

- Không biết nữa. Chắc là cuối hạ rồi.

- Buồn nhỉ. Mình còn chẳng thể nhìn thấy mùa đông nữa.

- Ừ. Nhưng mà này, hát cho mình nghe đi.

- Không biết hát. Cậu hát đi, Minami hát hay lắm cơ mà.

- Không thích đâu. Nhưng mình nghe cậu hát rồi nhé. Hát đi, Atsuko.

Và cô ấy hát. Trong đêm đen tĩnh lặng, ánh sáng bên ngoài hiu hắt chiếu vào nơi phòng giam tăm tối, chiếu sáng hình ảnh hai chúng tôi. Tôi nằm cạnh bên Atsuko, hai tay đan vào nhau và mắt thì nhìn lên trần nhà, mở to trong vô thức. Tiếng hát của cô ấy văng vẳng bên tai, vút bay thật xa. Bạn không  thể nói Atsuko có một giọng hát tuyệt vời như những nữ ca sĩ nổi tiếng thế giới, nhưng với tôi, giọng hát của cô ấy mới trong trẻo và hay làm sao. Nó là một âm thanh mộc mạc, nghe như giọng của một cô gái tuổi đôi mươi, âm thanh nhẹ nhàng chẳng hề vướng bận gì chút bụi bẩn từ cuộc đời. Và tôi chợt cảm thấy nhớ cô ấy...kể cả khi cô đang nằm bên cạnh tôi, cùng đếm ngược đến cái chết, đến thời khắc cuối cùng để chấm dứt cuộc đời đầy tội lỗi này.

Tôi bỗng thấy nhớ một điều gì đó. Hình như là những đóa hồng trà. Tôi muốn nhìn thấy nó ướt đẫm nước mưa, nhìn ngắm sắc màu đầy mê hoặc và huyền ảo của nó. Và hơn hết, tôi vẫn muốn nhìn thấy nụ cười của Atsuko, cho dù nó có rướm đầy máu. Nụ cười của một kẻ sát nhân đã giết chết cha mình.

Một thứ tội danh nghiệt ngã giáng lên người cô gái bé nhỏ ấy.

Ngày mai của chúng tôi sẽ ra sao đây?


- Bầu trời rộng lớn quá phải không? Còn chúng ta thì chôn chân trong phòng giam tăm tối này.

Tôi không đáp, chỉ nhìn ra ngoài ô cửa thông gió nhỏ xíu, tưởng tượng như Peter Pan đã tìm ra nơi giam giữ chúng tôi, đến để rắc bột phép mang tôi và cô ấy đi xa. Chúng tôi sẽ được nhìn ngắm bầu trời rộng lớn ấy, nhìn ngắm cái màu sắc xanh tươi của niềm tin và sự sống duy nhất còn tồn tại trên thế giới này. Tôi muốn nhìn thấy nó ngay cả khi nó chỉ là một khung trời nhỏ bé thông qua ô cửa nơi phòng giam, cho dù nó là một màu xám u ám với vô vàn tia chớp xé toạc nó thành từng mảng. Tôi muốn được chạy trên những cánh rừng rộng lớn, giữa những thảo nguyên bao la. Tôi muốn đứng trước vực thẳm và hét thật lớn, lắng nghe tiếng vọng của mình trong sự cô đơn kỳ lạ của thiên nhiên. Tôi muốn nhìn thấy gió thổi ngược từ vực thẳm, muốn đắm mình trong những con sóng bạc đầu của đại dương bao la, cảm nhận vị mặn của biển chứ không phải những giọt nước mắt nuốt ngược vào trong. Quan trọng hơn, tôi muốn hét lên với cả thế giới này rằng tôi tự do. Tôi không bị trói buộc vào bất cứ điều gì.

Tôi đã quá quen với một cuộc sống tăm tối trong phòng giam chật hẹp cùng cô gái nhỏ nhắn ấy. Buổi sáng mùa hạ, chúng tôi chìm trong những suy nghĩ riêng tư khi nhìn nhận về cuộc đời này qua lăng kính của những kẻ tội lỗi chất chồng dưới cái nắng gay gắt và hanh khô. Buổi tối, chúng tôi lắng nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên nóc phòng giam cùng sự cô đơn lạnh lẽo quen thuộc luôn gặm nhấm tâm can mình. Một cuộc đời vô dụng. Sống để chờ chết. Người ta đưa chúng tôi đến với thế giới này để chúng tôi nhìn thấy nó rồi lại mang chúng tôi đi bằng sự nhẫn tâm lạnh lùng đến vô cảm.

- Mình đã từng nghĩ rằng sẽ có một ngày được cùng cậu ra biển. Nhưng mà nó xa vời quá nhỉ. Mình chưa từng nhìn thấy biển bao giờ.

Atsuko thì thầm với tôi, nụ cười ấy vẫn cứ rạng rỡ trên khóe môi của kẻ sắp chết. Người ta luôn ghê sợ trước những tên sát nhân, nhưng sao tôi lại thích nụ cười của cô ấy. Một nụ cười đẹp...và đau.

- Mình muốn được thử cảm giác chạm những ngón chân lên cát và chạy giỡn trên bờ biển dài vô tận ấy. Mình muốn thử để cho nước trôi qua những kẻ ngón tay, để cho vị mặn của biển cả thấm sâu vào cơ thể mình. Mình muốn chìm sâu vào lòng đại dương bao la, đi vào một giấc ngủ vĩnh hằng bên dưới những con sóng lớn. Mình muốn chết một cái chết thật thanh bình.

Tôi lắng nghe cái ước muốn xa vời của Atsuko trong sự im lặng, cố gắng nén lại những cảm xúc của mình. Tôi hiểu cô ấy muốn nói lên điều gì. Cô muốn tự do.

- Nếu được tự do, cậu sẽ làm gì?

- Mình sẽ đến Provence và nằm giữa rừng hoa oải hương ấy, ngắm nhìn hoàng hôn trong màu tím đẹp đến mê hồn. Mình sẽ đưa hai tay lên bầu trời cao và thả trôi hết tất cả những phiền muộn của bản thân cùng sự độc ác và cay nghiệt của cuộc đời này. Mình sẽ sống một cuộc sống của chính mình.

Cô ấy mỉm cười đáp lại, giọng nhỏ nhưng tôi vẫn nghe thấy. Những ước mơ đó đều thật đẹp biết bao, nhưng cũng thật đáng ngạc nhiên biết bao nếu bạn vô tình nghe được chúng từ miệng của một tên tử tù. Chúng tôi biết nhưng vẫn cứ mơ, kể cả khi nó mãi mãi chỉ là những thứ thuộc về phạm trù của quá khứ, của tự do và hạnh phúc.

Người ta quan niệm rằng, những kẻ sát nhân thì không có ước mơ.

Nhưng chúng tôi có.

Còn họ mới là kẻ đã đánh mất mơ ước của mình.


Ngày mai...tôi không biết được...

Ngày mai...tôi không dám nói...

Ngày mai...liệu cô ấy có sợ chết hay không?

Atsuko nằm im, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên trần nhà. Tôi biết cô đang nghĩ gì. Nghĩ về cuộc đời mình, một cuộc đời đen tối đầy tội lỗi, nhuốm màu dơ bẩn và lấm lem. Cô ấy đang nghĩ về tình bạn của hai chúng tôi, một thứ tình cảm nực cười được xây dựng trên nóc xà lim, cùng với mùi máu tanh nồng và những nụ cười đầy ma mị.

Tôi vẫn nhớ hoài những câu nói rời rạc của cô ấy, những mẩu chuyện vô nghĩa nhưng thấm đẫm nỗi buồn mà cô từng bâng quơ nói ra những khi ngồi bó gối trong một góc phòng giam tăm tối. Cô kể về nhiều điều, về những trải nghiệm trong cuộc đời này và về cả những con người đã từng bước qua cuộc đời cô nữa. Họ đi qua nhưng không hẳn là đi. Họ vui chơi, dày vò, rồi để lại trong cô những nỗi đau khổ mà họ mang theo, tựa như cô ấy là một nhà kho chất chứa đống cảm xúc vô hình của họ vậy.

Ra đi, họ để lại cô ấy tự mình vùng vẫy trong mớ xúc cảm kỳ lạ, cố gắng tìm cách ngoi lên nhưng càng nỗ lực thì càng bị nhấn chìm. Cuối cùng là âm thầm để cho nó gặm nhấm tâm can mình, đến khi linh hồn mục ruỗng đi, chỉ còn là một trái tim vô cảm.

Atsuko của tôi là một cô gái đáng thương...

Tôi thấy đau cho cô gái có mái tóc đen với khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt xa xăm và nụ cười rướm máu tràn ngập đau thương ấy.

Nhưng tôi cũng thấy đau cho số phận của chúng tôi, xuất hiện như một vết ố trên tấm vải trắng tinh khôi mang tên sự sống, là sự thất bại của tạo hóa và cuộc đời.

Ngày mai tôi chết, liệu có ai sẽ khóc cho tôi?

Đêm ấy chúng tôi không ngủ. Chỉ đơn giản là nằm đó ngắm nhìn bầu trời của một buổi đêm lộng gió, ngắm nhìn vầng trăng khuyết sáng lung linh như nụ cười xinh đẹp của Atsuko và lắng nghe trong cơn mưa đêm âm thanh của sự sống. Chúng tôi nắm tay nhau, để cho giọng hát của cô ấy đưa tâm trạng mỗi người xuôi theo một miền cảm xúc không tên khác nhau. Tôi nghe bên cạnh có tiếng thổn thức. Atsuko đang khóc.

Tôi không lên tiếng, để cho cô ấy bình thản khóc hết tất cả những đau khổ trong lòng. Đi đến con đường này, Atsuko chắc chắn đã phải rất mạnh mẽ. Vậy thì hãy cứ để lòng mình yếu đuối một chút đi, để rồi ngày mai, khi đứng trước cả thế giới này, cô ấy sẽ đối mặt với nó không chút sợ hãi. Atsuko của tôi là một cô gái kiên cường.

- Minami này, hứa với mình một điều có được không?

Trong tiếng nức nở, Atsuko hỏi tôi. Giọng nói của cô kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ và mớ cảm xúc hỗn loạn đang rạo rực trong cơ thể mình, trở về với thực tại nơi phòng giam lạnh lẽo. Tôi mở mắt ra, chớp nhẹ.

- Xin hãy luôn ở cạnh mình cho đến phút cuối cùng.

Atsuko bất chợt vòng tay qua ôm lấy tôi, đôi mắt cô ấy nhắm lại, thứ chất lỏng trong suốt trào ra nơi khóe mắt. Atsuko của tôi là một cô gái rất sợ cô đơn. Bạn có bao giờ nghe nói đến một tên sát nhân luôn cố gắng chui rúc trong lớp vỏ bọc của chính bản thân mình chưa, một người chẳng bao giờ dám lên tiếng, dù chỉ là một lời cầu xin? Quá e ngại để có thể kêu cứu, Atsuko của tôi là một cô gái vụng về.

Gió vẫn cứ thổi xào xạc bên ngoài khoảng sân của trại giam, tôi nằm im đó, ôm lấy Atsuko, lắng nghe âm thanh quen thuộc của đêm đen, lặng lẽ khắc ghi vào trong lòng. Đêm nay là đêm đáng nhớ nhất cuộc đời tôi.

.

.

.

Ngày hôm sau, người ta gọi chúng tôi thức dậy thật sớm, đưa cho cả hai những bộ quần áo mới để chứng tỏ họ đối đãi tốt với tử tù. Atsuko ném hết tất cả ra ngoài, vẫn cứ mặc bộ đồ cũ mèm đã sờn hết vai của cô ấy, kiêu hãnh bước đi như đóa hoa hồng đỏ thắm, mặc cho gai góc khắp thân, chúng vẫn xinh đẹp rực rỡ như vậy. Cô ấy đứng nhìn căn phòng nhỏ tăm tối của chúng tôi một hồi lâu rồi bỏ đi, nhẹ nhàng ngắt một đóa trà xinh xắn cài lên mái tóc màu đen của mình.

Dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ hoàn cảnh nào, Atsuko cũng vẫn cứ xinh đẹp và kiêu hãnh như thế.

Họ chở chúng tôi ra pháp trường trên chiếc xe dành cho phạm nhân. Con đường dài cả trăm cây số mọi ngày giờ bỗng ngắn lại, khiến lòng tôi bồn chồn không yên. Phải chăng khi biết sự sống của mình sắp đến hồi kết thúc, con người ta mới cảm thấy tiếc nuối và trân trọng nó? Có lẽ tôi không phải như vậy. Vì cuộc sống này có cần tôi đâu. Nhưng sao mà vẫn thấy nhớ, thấy tiếc...

Tôi đang đi tìm cái chết cho chính mình...



Tôi đứng trước đám đông những phóng viên và thẩm phán, vẻ mặt vẫn giữ được sự ngạo mạn và bất cần của mình. Atsuko đứng kế bên tôi. Mặt cô vẫn cứ bình thản như vậy, tựa như cái chết chẳng có gì đáng sợ. Tôi nắm tay cô, mỉm cười. Và cô ấy quay sang nhìn tôi, đôi mắt nâu in sắc xanh của cả một khoảng trời rộng lớn, nụ cười của cô ấy hôm nay, không còn rướm máu nữa. Đó không phải là nụ cười của kẻ sát nhân, mà là của một thiên thần. Một thiên thần lạc lõng giữa bầy ác quỷ mang tên cuộc đời.

Rồi khoảng trời ấy chuyển thành một màu xám xịt, nụ cười của cô cũng tắt đi. Atsuko xoay người lại, bình thản nhìn thẳng về phía trước. Cái nhìn xa xăm của cô ấy như vượt qua mọi khoảng cách, đến tận cùng những chân trời xa xôi. Đám phóng viên nhốn nháo kia vẫn thoăn thoắt bấm máy. Họ có ghi lại được nụ cười xinh đẹp ấy của cô không? Họ có thấy sự kiêu hãnh của chúng tôi khi đối diện với cái chết và cuộc đời này không? Những con người vô tội, những thất bại của tạo hóa, những sản phẩm vô dụng của cuộc đời.

Tôi biết rằng chúng tôi sắp chết...

- Tôi là một kẻ bất hạnh. Người ta mang tôi đến với thế giới này cùng biết bao lời dụ dỗ về một cuộc sống tươi đẹp, hạnh phúc. Họ ca thán nó, tôn thờ nó và ban cho tôi tấm vé để thử sống một đời người. Họ để cho tôi nhìn, tôi ngắm, tôi cảm nhận mọi điều họ nói nhưng chẳng bao giờ kể cho tôi nghe mặt trái của cuộc đời ấy. Họ cho tôi sự sống rồi nhẫn tâm đẩy tôi vào con đường không có lối thoát, bắt tôi phải rời bỏ thế giới này trong sự nhơ nhuốc và băng hoại. Nhưng tôi không như họ. Tôi không phải là kẻ yếu đuối và giả tạo, tự cho mình cái quyền phán xét người khác. Cái chết của tôi là do tôi tự chọn lấy. Cuộc đời của tôi là do tôi tự tạo nên. Và kết thúc của tôi là do tôi tự quyết định. Họ có thể lấy đi tất cả của tôi nhưng họ mãi mãi không bao giờ có được linh hồn tôi. TÔI TỰ DO!

Cô gái ấy đã hét lên như vậy trước những ánh đèn chớp tắt vô tình. Cô không khóc, cô không cười nhưng nước mắt vẫn trào ra từ khóe mắt. Người ta nhìn cô, xem như đó là những câu nói điên rồ của một kẻ sát nhân sắp đến với cái chết. Họ không hiểu cô ấy, không biết bất cứ điều gì trong lời nói của cô. Những kẻ ngu ngốc, mãi mãi chẳng bao giờ có thể tìm ra được ý nghĩa thật sự của cuộc đời này và chính cả sự tồn tại của họ trên thế giới. Atsuko của tôi là một người can đảm. Vì cô ấy biết chúng tôi tự do. Nếu như rời bỏ thế giới này là một điều hạnh phúc, thì đó là bởi vì chúng tôi đã có thể sống một cuộc đời của chính bản thân mình, là loài chim tự tin tung cánh bay vào bầu trời rộng lớn kia, tự do quyết định cuộc đời chính mình.

Rồi tôi nghe có tiếng súng nổ, nhưng không cảm thấy đau. Hoảng hốt quay sang bên cạnh, tôi nhìn thấy Atsuko. Cô ấy vẫn đứng đó, nhưng đôi mắt nâu vô hồn giờ đây chẳng còn dấu hiệu nào của sự sống. Tôi nghe thấy tim mình nhói đau. Giây phút cô ấy ngã xuống, Atsuko vẫn cười, một nụ cười đẹp rạng rỡ, nhuốm máu của chính bản thân mình. Mái tóc màu đen bay phất phơ trong gió, mang theo mùi hương của những đóa hoa trà cô độc. Cô ấy nằm trên nền đất lạnh lẽo, nụ cười vẫn không hề tắt trên bờ môi. Ánh sáng từ máy ảnh lóa lên, họ ghi lại những khoảnh khắc cuối cùng của cô ấy, không một chút xót thương, không một giọt nước mắt.

- Minami...

Giọng nói của cô ấy bị bóp nghẹn giữa chừng trong làn ranh giới mỏng manh của sự sống và cái chết, rồi từ từ tắt hẳn, chỉ còn là một luồng khói trắng mơ hồ mang theo những dải âm thanh kỳ lạ. Tôi thấy đau, nhưng cũng cảm thấy lòng thật bình yên. Ít ra thì bây giờ, tôi không còn sợ cái chết nữa. Vì cô ấy đang chờ tôi, ở bên kia cuộc đời.

- Atsuko...cậu ổn chứ? Atsuko...!?

Tôi vẫn đứng đó, không thể cử động, đôi môi mấp máy chẳng nói nên lời, đau đớn nhìn cô ấy lẻ loi nằm trên nền đất lạnh. Rồi bất chợt, lại có tiếng súng nổ. Giây phút viên đạn ấy lao vào đầu, tôi không cảm thấy đau. Nó rất nhanh, nhanh đến nỗi bạn chẳng kịp chớp mắt hay nhận ra. Viên đạn lao như xé gió, cắm thẳng vào tôi, tựa như nó đã xuyên suốt tất cả mọi suy nghĩ và tâm can tôi. Giống như ánh mắt đen chất chứa những đau thương của tôi vậy.

Những giọt máu đỏ bắt đầu rỉ ra từ vết thương, chảy trên da thịt tôi.

Bây giờ tôi mới nhận ra...rằng máu mình cũng ấm lắm. Cũng không đến nỗi lạnh lẽo như một kẻ sát nhân.

Tôi biết cuộc đời này là một bến bờ đầy đau khổ. Ta đến với nó trong vô vàn khó khăn để rồi kết thúc nó lại vô cùng đơn giản. Chỉ cần một cái bóp cò.

Tóc tôi đang bay, phất phơ trong gió. Giờ đây, tôi đứng trước tất cả mọi ngưỡng cửa của cuộc đời. Xung quanh tôi đông người quá, mà sao vẫn cảm thấy cô đơn. Cuộc sống của tôi mong manh quá, mà sao tôi vẫn cứ mãi quyến luyến lấy nó.

Cả một kiếp người đầy tội lỗi của tôi, kết thúc như vầy xem ra vẫn còn rất tốt. Từ một đứa trẻ cô đơn, tôi lớn lên giữa cuộc sống với bộn bề những lo toan. Từ một cuộc sống hối hả vội vã, tôi lao vào tội lỗi. Từ những tội lỗi không do chính mình gây ra, tôi giã từ cuộc đời trước họng súng vô tình.

Tôi ngã xuống, cạnh bên Atsuko. Nụ cười của cô chưa tắt, vẫn tỏa sáng hệt như những ngôi sao trên bầu trời xa xôi kia. Tôi cũng cười, cười vĩnh biệt cuộc sống. Đôi mắt cô ấy mở to, phản chiếu sắc màu u ám từ khung trời phía trên, vẫn cứ nhìn một cách xa xăm như vậy, hệt như vài phút trước thôi, cái khoảnh khắc khi mà cô vẫn còn sống.

Điều ước của tôi đêm qua đã mãi mãi không thành sự thật...

Vì Atsuko chết rồi.

Không một lời từ biệt.

Không một câu nói.

Chỉ có nụ cười nhuộm chính màu máu đỏ của bản thân mình mà thôi.

Cô ấy đi rồi, nhưng vẫn nợ tôi một câu nói. Cô vẫn chưa nói cô yêu tôi mà tôi cũng chẳng còn cơ hội nào để nói lên điều đó nữa.

Tôi nằm trên nền đất lạnh lẽo ấy, đôi mắt mở to vô hồn. Những mảng ký ức rời rạc về cuộc đời của chính mình bỗng ùa về trong chớp mắt. Về Atsuko...và về cả tôi nữa.

Tôi nhớ có lần mình đã hỏi cô ấy rằng: “Cậu có sợ chết không?”. Đáp lại tôi vẫn chỉ là cái nhìn xa xăm và nụ cười miên man rướm máu của cô ấy. Cô quay lại, những mẩu than chì vẫn nằm im trên mảnh giấy nhăn nhúm trong một góc phòng.

- Cậu biết không, chết là một cuộc phiêu lưu vô cùng lớn. Bởi vậy với mình, cái chết đó chỉ là một chuyến đi mà thôi, một chuyến đi một chiều, không bao giờ trở lại, một sự cứu rỗi cho cuộc sống tăm tối này.

Tôi nhớ nụ cười của cô lúc ấy, nó nhạt nhòa, như bị nước mắt che đi, giấu mất cả ánh sáng rực rỡ của nó. Phải, một cuộc phiêu lưu. Nếu nó là như vậy, tôi sẽ sẵn sàng tham gia, rời khỏi cuộc sống nhộn nhịp quá đỗi chênh vênh này để trở về với nơi tôi vốn dĩ thuộc về. Và lần này, tôi sẽ đi cùng Atsuko.

Linh hồn tôi rạo rực như muốn rời khỏi thể xác.

Bầu trời kia cũng tựa như tia hy vọng nhỏ bé đang dần lụi tàn trong tôi. Tôi run rẩy đưa tay vuốt mắt Atsuko, để cho cô ấy đi vào giấc ngủ bình yên cuối cùng của đời mình.

Mưa. Những giọt nước mắt của trời rơi xuống người chúng tôi, bám vào mặt, vào tóc và cả nụ cười của cô ấy nữa. Tôi mệt rồi. Tôi muốn ngủ.

Và tôi trôi vào miền đất của những giấc mơ vĩnh hằng. Thật nhanh...

Ngày hôm đó, đóa trà trên mái tóc Atsuko cũng nhuốm một màu đỏ của máu, trở nên đậm sắc hơn, đẹp đẽ hơn, một sự mê hoặc đầy ma mị, khép lại bức màn của vở kịch mang tên cuộc đời.

Chúng tôi đã chết đi như thế...

........

Ngày 11 tháng 7, công bố những dòng cuối cùng trong bức thư của Maeda Atsuko gửi cho người thân.

“Mình đã trải qua quá nhiều cuộc tình rồi nhưng cậu biết không, đây chính là mối tình đẹp nhất trong cuộc đời mình. Mối tình đầu thơ dại của một ngày rất xa ấy chỉ toàn là những giọt nước mắt và mùi máu tanh nồng, chỉ muốn buông xuôi tất cả, chỉ là những nỗi đau khổ và bất an. Nhưng cuối cùng, tình yêu đó đã nở hoa. Mình đã tưởng rằng khi ở bên cạnh cậu, mình sẽ chẳng còn khổ sở nữa. Nhưng Minami ơi, mối tình ấy của hai chúng ta, đến tận những giờ phút cuối cùng này, cũng vẫn cứ cay đắng và đau khổ như vậy.

Hãy để mình khi chết đi sẽ mang một cái tên mới, không vương vấn chút gì từ cát bụi cuộc đời này, hãy để mình mang họ của cậu, như một lời hứa cho tình yêu của chúng ta, thứ tình cảm nực cười trong nhà lao với mùi máu tanh nồng và nước mắt.

Gửi Minami, người sẽ chẳng bao giờ đọc được lá thư này.

Từ người cậu yêu, Takahashi Atsuko”


Đoạn phim ghi lại những khoảnh khắc cuối cùng của hai tử từ Takahashi Minami và Maeda Atsuko.

Cô gái tóc đen ngồi bó gối trong một góc phòng giam, hì hục tô vẽ lên mẩu giấy nhăn nhúm mình vừa xin được. Bức tranh nguệch ngoạc những đường nét lạ kỳ, một màu xám than bao phủ lên thế giới thông qua cái nhìn của cô. Một khoảng không vô định không có lối thoát.

- Minami ơi.

Ánh nắng của buổi sáng ngày tử hình len lỏi bước vào trong phòng giam tối tăm qua ô cửa thông gió phía trên cao, hắt lên khuôn mặt lấm lem và mái tóc đen xõa dài của cô ấy những màu sắc của một ngày mới, hòa cùng với sắc thái u ám nơi khuôn mặt cô, tạo nên một lớp mặt nạ thật buồn và ảm đạm.

- Sao thế?

- Nếu có kiếp sau, hãy cùng nhau là một gia đình nhé, chỉ mình và cậu thôi, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc.

- Ừ, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, cậu không phải diễn viên, và mình cũng chẳng phải tử tù.

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt cô gái tóc nâu, vòng tay cô ấy ôm lấy kẻ tử tù thật nhẹ nhàng, đôi mắt Maeda Atsuko khép lại, cố gắng khắc ghi những thứ gần gũi nhất, thân quen nhất của cuộc đời mình.

- Chúng mình sẽ cùng nhau mở một tiệm bánh, cậu sẽ thức dậy thật sớm vào mỗi buổi sáng, nướng bánh mì và gọi mình dậy khi đồng hồ điểm 6 giờ sáng. Chúng ta sẽ hôn nhau và chúc một buổi sáng tốt lành. Cậu và mình sẽ nuôi những chú chó và mèo con trong ngôi nhà của hai ta, chúng ta sẽ cùng nhau uống trà, đọc sách và cả nướng bánh nữa.

- Tất cả sẽ thành hiện thực mà, Atsuko. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc cùng nhau, mình hứa đấy. Mình hứa với cậu mà. Hai chúng ta sẽ yêu thương nhau tha thiết, luôn ở bên nhau, luôn luôn cười đùa trong căn nhà chỉ có cậu và mình..

Một ước muốn nhỏ nhoi của hai tên sát nhân.

Nhưng sao nó lại quá xa vời, tưởng chừng như chẳng thể nào với đến được...

.......

Tôi tên là Takahashi Minami, chết vào một ngày cuối hạ. Lý do chết: tử hình. Cả cuộc đời tôi là một dòng chảy của sự ô uế, lẻ loi và đơn độc. Cô ấy tên là Maeda Atsuko, chết vào một ngày cuối hạ. Lý do chết: tử hình. Cuộc đời cô là đóa hoa nhỏ bé bị vùi dập giữa dòng đời đầy nghiệt ngã.

Chúng tôi là những linh hồn rời rạc, những kẻ băng hoại nhất thế gian này. Tôi không dám mặc màu hồng, vì sợ nó sẽ bị lấm lem. Cô ấy không muốn chạm vào những đóa hoa, vì sợ chúng sẽ bị nhuốm bẩn.

Chúng tôi có một tình bạn, một tình bạn xây dựng trong nhà tù cô độc với mùi máu tanh nồng và nước mắt. Tôi nhớ cô ấy có khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt nâu cứ nhìn xa xăm và một nụ cười rướm máu thật đẹp...Còn cô ấy nhớ tôi là một cô gái với mái tóc nâu dài ngang vai, ánh mắt lãnh đạm cùng sự thờ ơ, bất cần.

Chúng tôi có một tình yêu, một tình yêu được ấp ủ và bảo vệ đằng sau những chấn song sắt của nhà tù. Tôi nhớ nụ hôn lướt qua má cô dành cho tôi. Còn cô ấy nhớ những cái ôm thật chặt khi tôi vòng tay quanh người cô. Tôi nhớ ánh mắt miên man của cô nhìn tôi và cả lời yêu mà cô vẫn luôn giấu kín trong lòng. Còn cô ấy nhớ những lời thì thầm tôi dành cho cô và câu hỏi mà tôi chưa một lần dám nói. Cậu có yêu mình không?

Chúng tôi là ai...chúng tôi làm gì...chúng tôi đến từ đâu và chúng tôi sẽ đi về đâu?

Tôi không biết.

Chỉ biết là những ngôi sao băng của hy vọng cuối cùng đã lụi tàn. Và đôi bàn tay đã nhuốm đầy máu của chúng tôi không còn nhơ nhuốc nữa.

Chúng ta sinh ra mãi mãi không dành cho nhau. Họ đem ta đến với nhau rồi lại đưa ta đi mất. Cuộc đời này vô tình thế đấy, sự sống này mong manh thế đấy. Và chúng ta mãi mãi chỉ là những linh hồn băng hoại mà thôi. Vì có ai hiểu được cái nhơ nhuốc và lấm lem này đâu, họ chỉ mãi đuổi theo cái cuộc sống vô hình đầy nắng gió ngoài kia mà thôi. Mặt trái của sự thật và thế giới này, mãi mãi là những điều mà con người ta chẳng thể nào khám phá hết được...

Hôm nay là một ngày cuối hạ. Và chúng tôi chết...

Tôi tên là Takahashi Minami,, còn cô ấy là Maeda Atsuko. Chúng tôi chết vào ngày 10 tháng 7. Ngày hôm đó là  một ngày tối tăm nhuốm màu lạnh lẽo. Ngày hôm đó cũng là ngày sinh nhật của cô ấy...

Vĩnh biệt cậu, Atsuko...


2 comments:

  1. Đọc mấy fic của au, đều mang 1 phong thái đượm buồn và nội tâm cấu xé (hơi lố xíu), nội dung rất chắc, câu văn rất mựot và chau chuốt, đọc feel lắm luôn, mỗi lần đọc lá phải tập trung và suy nghĩ (tại rất sâu sắc a)
    Riêng fic này hk phải buồn nữa mà là quá buồn luôn, hai bạn nhà trong đây sao thảm quá v, tội nghiệp quá *khóc*, đọc mà khóc luôn, đau dễ sợ
    Thích nhất hình ảnh của Atsuko, từ nụ cừoi, ánh mắt, lời nói và cử chỉ đều rất đẹp
    Au vất vả rồi, cố lên :)
    À đoạn đối thoại của 2 bạn sau bức thư của Cà là s mình k hiểu lắm, lúc này là lúc nào thế? Nếu au rảnh có thể cho cái bonus 2 bạn bên TG bên kia đc hk :D

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ah ~ xin lỗi bạn vì tới giờ mình mới thấy cmt của bạn nha :'( Cám ơn bạn đã đọc fic và cho mình nhận xét, thật sự rất quý những lời động viên của tất cả mọi người.

      Mình thuộc kiểu hướng nội, có lẽ vì vậy nên cách viết của mình lúc nào nó cũng ảm đạm, kiểu như không vui được, mình đang cố thử đây :)

      Riêng về shot này, mình thực sự rất thích miêu tả Atsuko và những suy nghĩ phức tạp của cô ấy thông qua cách nhìn nhận của Minami. Nói sao ha, bởi vì hồi viết cái shot này, mình đang bị ảnh hưởng văn phong của một truyện ngắn, thế nên trong này có nhiều câu văn ngắn, đọc có vẻ khá dồn dập, mình muốn tạo cái cảm giác nửa nhẹ nhàng, kiểu như bất cần của Minami và Atsuko, nửa lại dồn dập, khát khao được sống giữa thế giới đầy giả tạo này. Ah ~ nói chung là mình nghĩ thế á :D

      Khúc đối thoại của hai người giống kiểu như camera ghi lại được khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết của hai bạn, chính xác là buổi sáng của ngày tử hình, về ước mơ của Atsuko và Minami, về tình yêu mà hai người đều có thể cảm nhận được cho dù không ai nói ra. Mình không nghĩ mình sẽ viết thêm phần ngoại truyện cho shot này, mình nghĩ kết thúc mở sẽ thú vị hơn là hạn định cách nhìn nhận và suy nghĩ của người đọc, nhưng mà gợi ý của bạn khiến mình có thêm vài ý tưởng rồi, có thể mình sẽ viết một shot khác liên quan đến nội dung shot này chẳng hạn, cơ mà bây giờ thì chưa được đâu, thế nên thôi giờ hãy cứ thỏa sức tưởng tượng đi nha bạn ~

      Delete