Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Note: Thật sự không biết là cái này nó bao nhiêu shots hết nên thôi để multiple shots cho chắc ăn rồi có gì mốt edit sau ~ Sắp đến Noel rồi thi cử lum la có ý tưởng cũng không viết được, hy vọng là thi xong sẽ có thời gian để hoàn thành mấy cái shots này Σ( ̄。 ̄ノ)ノ Aww, dạo này trời lạnh quá, con người ta cũng lười theo ~
Mừng Giáng Sinh và Tổng thông báo tốt nghiệp cũng như hóng ngày Cà về đón Tổng, quyết định đặt tên shots là Jane Doe luôn (っ≧ω≦)っ
Douzo ~
Từng có một ngày
cuối thu, khi những cơn gió mùa đông len lỏi tìm về vào những buổi chiều se
sắt, sương mù giăng mắc khắp mọi nẻo đường nơi phố xá Tokyo, biến bầu trời vốn
dĩ đã mang một màu trắng xám ảm đạm nay lại ngả sang sắc màu u tối của biển
chen giữa đêm đen. Một ngày hiếm hoi, chưa đến năm giờ chiều mà các cửa hiệu đã
bắt đầu thắp lên những ngọn đèn vàng vọt sáng sủa, xua tan đi cái giá lạnh, tìm
kiếm chút ấm áp cho một buổi chiều thất thường với những cơn gió lạnh căm quét
qua con phố. Căn hộ nhỏ chìm trong một bầu không khí ảm đạm và chán nản khác
thường, những ô cửa sổ đóng kín ngột ngạt run lập cập khi gió rít qua, tạo nên
những âm thanh cót két nhức cả đầu. Bên ngoài căn nhà, tấm bảng nhỏ ghi dòng
chữ “Takahashi” bị tuyết phủ mất, con phố rải sỏi khẽ trở mình trong lặng im,
khi sương mù bao trùm những nẻo đường vắng, lượn lờ nơi một góc thành phố đang
co mình lại trong thời khắc giao mùa.
Một chiều cuối
thu, phố xá vắng tênh, hòm thư nhỏ co mình trong giá rét, để lộ ra một phong
thư cũ kỹ với sắc vàng hoen ố cùng nét chữ viết tay vụng về. Cô gái tóc nâu
dừng lại khi nhìn thấy mẩu giấy nhăn nhúm do vội vã và bức thư bị ném vội nằm
im trong một góc hòm thư cũ kỹ đã lâu cô không hề dùng tới cùng vài tờ bưu
thiếp gửi sớm của một vài người bạn cũ hồi trung học. Takahashi Minami cúi
người tìm trong đó những mẩu tin nhắn mà cô đã lâu không thèm để tâm đến, gom
vội đống giấy tờ và cả phong bì nhỏ màu vàng nâu cổ xưa mang vào trong nhà,
những bước chân nhảy nhót trên lối đi rải sỏi lấp ló bên dưới lớp tuyết mỏng,
âm thanh của vài bản nhạc cổ điển từ quán café nhỏ bên kia con phố dạo những
nốt nhạc đầu tiên cho khoảnh khắc giao mùa, tiếng vĩ cầm da diết cùng bản hòa
tấu piano tạo nên giai điệu réo rắt, nửa muốn người ta nhún nhảy theo, nửa muốn
muốn họ ngồi suy tư trầm lặng bên khung cửa sổ, nhìn ra khu phố Tây vắng người
với những ngôi nhà bằng gạch màu nâu đỏ, khẽ khàng thở ra những làn hơi lạnh
ngắt.
Cô gái tóc nâu
thả đống bưu thiếp và giấy tờ lên bàn, buông mình xuống chiếc ghế sofa êm ái
vừa đúng lúc đồng hồ điểm 5 giờ chiều, mấy chiếc bánh cookies chocolate ăn vội
vẫn còn nằm trong đĩa cùng tách trà đã nguội ngắt từ lúc nào. Minami cắn một
miếng bánh, khá ngạc nhiên khi nó vẫn còn giòn như thể chỉ mới được lấy ra từ
lò nướng, trong khi tay vẫn lật liên hồi những tờ giấy ngổn ngang trên bàn. Cô
nàng Captain khẽ mỉm cười, không hiểu vì sao chỉ mới có mấy tháng mà Atsuko của
cô đã tiến bộ đến thế, có lẽ là thành quả sau nhiều lần năn nỉ cô bạn Kasai
Tomomi của họ giúp đỡ trong khoảng nấu ăn và rồi thì chỉ mới hôm trước thôi,
Atsuko bất ngờ ghé qua nhà hát vào giờ nghỉ trưa của bọn họ, không kịp nói với
Minami câu nào, chỉ giúi vội vào tay cô một gói bánh cookies đủ mọi hình thù
được buộc lại bằng chiếc nơ hồng xinh xắn, mỉm cười rạng rỡ với cô rồi lại vội vã
chạy đi cho lịch trình tiếp theo, để lại nơi nhà hát một cô nàng Captain ngẩn
ngơ chẳng hiểu chuyện gì trước ánh mắt tò mò ngạc nhiên của các thực tập sinh
và những thành viên khác. Minami nghĩ có lẽ cô nên gọi điện thoại cho Atsuko và
cám ơn cô ấy về món quà đó từ sớm nhưng công việc quá nhiều khiến cô chẳng còn
thời gian động vào điện thoại của mình, mãi cho đến bây giờ, khi cô có được một
buổi chiều rãnh rỗi ở nhà thì lại nảy sinh vấn đề mới với cái hòm thư khi một
đống giấy tờ đòi tiền thanh toán từ các cửa hàng được gửi đến và cả đống bưu
thiếp yêu cầu được trả lời ngay của những người bạn và họ hàng xa đã gửi đến đã
nằm im trong cái hòm thư đó từ đời nào rồi.
Minami ngáp dài,
cô vươn vai một cách lười biếng, đi vào bếp tìm cho mình chút gì đó để uống, cô
muốn ít nhất thì mình cũng sẽ có thể đọc được cái đống giấy tờ kia một cách
thoải mái, như là ngồi trên sofa nhấm nháp bánh cookies của Atsuko cùng với
chocolate nóng chẳng hạn. Khi cô nàng Captain trở ra cùng tách chocolate thơm
lừng, cơn gió lạnh ngoài phố bất ngờ quét qua cửa sổ, hơi nước bám trên khung
kính cửa sổ lạnh ngắt, biến tầm nhìn của cô gái tóc nâu thành một màu xám đục
mờ. Minami mỉm cười với chính bản thân mình, tiện thể mở máy casette lên, vài
bài nhạc quen thuộc vang lên, đánh thức không gian yên tĩnh của căn hộ. Cô nàng
Captain tự cho phép mình được thư giãn trong những giờ phút hiếm hoi thế này,
thi thoảng hát lên đôi ba câu phá tan sự tĩnh lặng, rồi lại tiếp tục viết hồi
âm cho đống thư từ và bưu thiếp của gia đình. Minami quá mải mê suy nghĩ về
những tấm postcard Giáng Sinh, đến nỗi quên béng mất phong bì màu vàng nâu ấm
áp bị vùi trong mớ giấy tờ ngổn ngang. Cô gái tóc nâu tiếp tục trả lời thiệp và
xếp lại thành một chồng ngay ngắn, cẩn thận đề tên người nhận trước khi mang
đến hòm thư công cộng ngoài phố vào ngày hôm sau. Đồng hồ điểm 6 giờ tối, chiếc
máy casette nhảy sang một bản nhạc nào đó từ cuộn băng cũ Minami vừa tìm được
trong một góc phòng của mình vào hôm trước, có lẽ là do người chủ căn hộ trước
bỏ quên lại khi dọn đi. Một bản symphony buồn và da diết, có tiếng guita ấm áp,
có âm thanh piano réo rắt, và có cả giọng hát trầm buồn thỉnh thoảng điểm vào
của cô ca sĩ người nước ngoài mà Minami không biết tên. Cô nàng Captain nhám
mắt lại lắng nghe trong khi với tay lấy phong thư ở cách xa mình, phong bì cuối
cùng, với con tem được dán ngay ngắn hình tháp Effel, dòng chữ đề tên người gửi
viết vội nguệch ngoạc bằng bút đen, không ghi người nhận, chỉ viết địa chỉ là
căn hộ của cô. Minami săm soi lá thư một lúc lâu, cuối cùng quyết định mở nó ra
vì dù sao thì người ta cũng đã bỏ vào hòm thư nhà cô mà. Đó là một lá thư không
quá ngắn nhưng cũng không quá dài, được gấp lại làm đôi, viết trên mẫu giấy
không có dòng kẻ, màu café nhạt cổ điển khiến Minami nhớ đến một người con gái
luôn có hứng thú với mấy thứ trông có vẻ “nước ngoài” này. Maeda Atsuko.
"Atsuko, người anh yêu!
Anh chợt nhớ ra mình cần viết cho em những dòng
này khi nhận ra chuyến tàu cuối cùng của cuộc đời mình đã chuẩn bị dừng lại.
Thật tệ là anh đã không đến gặp em như đã hứa được, nhưng phải chịu thôi, vì
anh biết điều đó sẽ làm phiền đến lịch trình bận rộn của em, nhất là vào dịp
cuối năm thế này, Acchan hẳn là rất bận rộn. Anh đã suy nghĩ rất nhiều về
chuyện của chúng ta, chà, lúc đó thật tiếc khi đã không chịu nghe lời em. Anh
biết là mình hơi cố chấp, giá mà anh nghe lời em sớm hơn thì mọi chuyện đã
không tệ thế này. Anh định sẽ trở về Tokyo vào năm sau, em nghĩ điều đó có ổn
không? Lúc đó Acchan chắc chắn phải đón anh tại sân ga đấy nhé, anh không muốn
bị em bỏ lại bơ vơ như lúc trước đâu đấy. Acchan, anh rất nhớ em.
Acchan, giá mà em có mặt ở ngay cạnh em lúc này
đây, anh sẽ không cho em quay trở về Tokyo nữa, ít nhất là có thể giữ em ở bên
cạnh anh. Từ lúc Acchan rời AKB, em trở nên bận rộn với quá nhiều thứ, anh chỉ
có thể gặp em những lúc em đến phim trường gần trường đại học của anh. Acchan
chẳng bao giờ biết lo cho mình, anh thật sự rất giận đấy. Này, ở chỗ anh bây
giờ đã có tuyết rồi, nó làm anh nhớ em kinh khủng, nếu mà em ở đây, anh sẽ chỉ
cho em thấy nơi nào tuyệt nhất để ngắm tuyết. Anh biết lá thư này khá kỳ cục,
vì khi đó chính anh là người đã bỏ đi mà không thèm nói câu nào, nhưng Acchan
à, em không còn giận anh nữa đúng không? Anh biết tình cảm của em với anh sẽ
không bao giờ thay đổi dù có chuyện gì xảy ra, bởi vậy nên Acchan sẽ không giận
anh vì đã làm em buồn đâu nhỉ.
Acchan, không có em, biển vẫn xanh như màu hồi ức,
lá vàng vẫn rơi mỗi độ thu về và tuyết vẫn phủ trắng con đường mòn dẫn đến nhà
ga. Anh vẫn ổn, nhưng chẳng lúc nào quên được em. Mùa xuân năm sau, anh sẽ về
Tokyo để dẫn Acchan đi ngắm hoa anh đào như em vẫn thường nói với anh mỗi buổi
tối. Đừng gọi điện thoại cho anh, bởi vì anh đã ném nó đi cách đây vài phút
rồi, chà, bây giờ hãy viết thư cho anh nhé, đừng mong chờ vào những thứ máy móc
vô dụng đó nữa. Acchan này, anh không ở cạnh không có nghĩa em sẽ lại lơ là sức
khỏe của mình đâu đấy. Làm việc ít thôi, anh không muốn em ngã bệnh đâu.
Và cuối cùng, nghe này, anh sẽ gửi cho em một bức
thư nữa vào tuần sau, dù thật khó để làm việc đó nhưng anh sẽ nhờ bạn mình, em
biết cậu ta luôn sẵn sàng làm tất cả nếu điều đó giúp Acchan vui mà. Acchan,
chờ anh nhé! Xin lỗi em vì phải ra đi quá đường đột như vậy, đừng buồn nữa và
cấm em khóc vì nhớ anh đâu đấy. Acchan khóc chẳng dễ thương chút nào đâu. Anh
yêu em.
Hôn em.
Anh Takeuchi”
Một bức thư tay
viết bằng nét chữ nhợt nhạt vội vã, màu mực đen nổi rõ trên trang giấy màu café
nhạt. Chẳng có những ký tự trái tim hay mặt cười mà người ta vẫn thường thấy,
chỉ có những dòng cảm xúc ngày càng nhạt nhòa trở về sau, nhưng cũng đủ khiến
cho vị chocolate trở nên đắng ngắt. Lá thư ấy giống như một sợi dây cắt đứt mọi
suy nghĩ của Minami về một buổi tối rãnh rỗi, những dòng tâm sự, những câu nói
yêu thương lan dần trong trái tim cô, tạo thành một mảng trống loang lỗ trên
mảng màu trắng tinh. Cô nàng Captain nhẹ nhàng gấp thư cho vào lại phong bì,
cắn miếng bánh cookies cuối cùng còn sót lại trong đĩa, chẳng hiểu sao cô cảm
thấy nó thật nhạt nhẽo, hay vì nó vốn chẳng có hương vị gì, hay vì nước mắt lăn
dài nơi khuôn mặt cô đã khiến Minami chẳng thể cảm nhận được mùi vị gì nữa.
Chiếc máy casette phát lại một bản nhạc cũ của Secret Garden, bản Ode to
Simplicity thong thả dạo từng nhịp đầu tiên cho tới khi nó bất ngờ chuyển sang
Dream Catcher, giọng của người ca sĩ nữ vang lên, thấp và ấm, khiến mọi cảm xúc
trong Minami như vỡ òa.
Atsuko, tại sao chuyện này lại xảy ra với chúng
ta?
~~~~~~~~
Một cơn gió lạnh
căm quét qua con phố nhỏ, vung vãi những dải sương mù mờ đục khắp mọi nẻo phố
khi tôi vừa đặt chân bước xuống đường. Đã quá trưa, ánh nắng gay gắt hắt lên
mái hiên của những ngôi nhà trên phố, bị gạn xuống bởi những mái hiên trong
veo, rơi xuống mặt đường thành những dòng chảy ánh sáng, lấp lánh trong đó vô
số hạt bụi nhỏ li ti. Tôi đi trên con phố quen thuộc để đến nơi mình cần phải
có mặt, ít ra thì tôi cần phải chấm dứt chuyện này một cách rõ ràng, sau khi
được nghe kể đầu đuôi câu chuyện từ chính miệng Atsuko chứ không phải là một
cuộc trò chuyện tưởng chừng như không có hồi kết trên điện thoại như tối hôm
qua. Cô ấy, với giọng điệu mỏng manh và nhẹ đến nỗi tưởng chừng chẳng thể nào
tới được với tôi, cầu xin tôi làm ơn đừng xé lá thư đó. Tuyệt nhiên chẳng hề
nói với tôi một câu nào, Atsuko không đả động tới những gì tôi hỏi, cô ấy cố
lái cuộc nói chuyện của cả hai sang một hướng khác và hỏi tôi những thứ như
bánh cookies có ngon không hay tôi đã quyết định sẽ làm gì và cuối tuần chưa.
Tôi biết Atsuko đang sợ, nhưng sợ đều gì thì tôi chẳng thể nào biết được bởi
chính bản thân tôi cũng sợ, sợ rằng cô ấy sẽ nói ra điều mà tôi không muốn nghe
nhất, thừa nhận tất cả những gì mà Takeuchi-san đã viết cho mình. Chúng tôi cứ
lằng nhằng mãi cho đến tận khuya, khi Atsuko biết mình chẳng thể nào lảng sang
hướng khác được nữa, cô ấy kết thúc bằng một tiếng thở dài, thì thầm vài ba từ
mà tôi không thể nghe rõ, nhưng cũng đủ để khiến trái tim tôi như nghẹn lại.
“Minami, chúng ta
nên gặp nhau và nói thẳng ra thay vì cứ vòng vo thế này.”
Tôi gật đầu một
cách bất lực, thừa nhận tất cả những gì cô ấy nói, phong thư nằm ngay ngắn trên
mặt bàn, nổi bật dưới ánh trăng dòng chữ màu đen nguệch ngoạc đề tên người gửi.
Tôi lặng thinh, chẳng thể tìm được câu trả lời nào khá khẩm hơn cả, ậm ừ đồng
ý, kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu chúc ngủ ngon khá nhạt nhẽo. Lúc nào
cũng vậy, tất cả chuyện gì liên quan đến Atsuko đều khiến đầu óc tôi không thể
nào tỉnh táo được, nhất là khi nó liên quan đến mối quan hệ giữa chúng tôi, một
mối quan hệ lạ kỳ, nửa muốn vượt qua lằn ranh tình bạn, nữa chẳng dám chạm đến
hai chữ tình yêu. Mọi người xung quanh nhìn nhận tôi và cô ấy là một đôi, thậm
chí Atsuko cũng thừa nhận điều đó, chăm sóc tôi, hôn tôi và làm tất cả những
thứ như những người yêu nhau vẫn hay làm, thế nhưng cả hai lại chẳng thể định
nghĩa được rốt cuộc tình cảm của nhau là gì. Tôi cất phong thư trong túi áo
khoác, bước về phía quảng trường, nơi mà Atsuko vẫn hay đi lang thang những lúc
cô ấy cảm thấy chán chường. Dường như mọi nẻo đường nơi đây đều lưu dấu hình
bóng cô và nụ cười rực rỡ như nắng mùa xuân ấy, vẫy tay chào tôi khi tôi đi
lướt qua những góc phố Tokyo. Chiều nay không có lịch diễn, tôi đã gọi điện
thoại cho Haruna thông báo mình sẽ không đến nhà hát. Chị ấy vẫn như thường lệ,
ngẩn ngơ chẳng thèm quan tâm, tôi cũng ậm ừ cho qua, định tắt máy, thế nhưng
Haruna chẳng biết từ khi nào lại cảm nhận được sự thay đổi qua giọng điệu người
khác, chị dừng lại và hỏi tôi: “Em và Acchan vẫn ổn cả chứ?”. Chẳng biết từ lúc
nào Haruna đã trở nên nhạy cảm và tinh tế như thế, khiến tôi tự hỏi không biết
chị ấy có gặp Atsuko ở đâu đó hay tình cờ nghe được cuộc nói chuyện hôm qua của
chúng tôi hay không, để rồi chợt nhớ ra rằng cả ngày hôm ấy, Haruna và Yuko đã
lặn mất tăm từ sáng sớm. Tôi cố không để lộ ra ngoài những biểu cảm, chối phăng
câu hỏi của Haruna và tắt máy ngay trước khi chị ấy kịp nhớ ra và hỏi gì thêm.
Tôi không muốn nhiều người biết chuyện này, nhất là khi điều đó sẽ chỉ làm họ
lo lắng thêm mà thôi, mọi người đã có quá nhiều thứ để quan tâm rồi.
Khi tôi đi trên
con đường mòn dẫn từ quảng trường đến khu phố nhà Atsuko, mặt trời bắt đầu tỏa
những tia nắng đỏ gắt xuống mặt đường trải nhựa. Tôi nhảy qua những vệt nắng
màu vàng nhạt trên đường, cố nghĩ đến những chuyện vui tươi hơn, thế nhưng,
toàn bộ những hình ảnh trong tâm trí tôi chỉ là một gương mặt với đôi mắt màu
nâu nhạt sâu thẳm những nỗi buồn, ngập ngừng nhìn tôi nói không nên lời, phảng
phất đâu đó trong đáy mắt chút gì đó thật khó tả. Atsuko mãi mãi là Atsuko, sẽ
chỉ luôn nhìn tôi như thế những lúc cô ấy bị tra hỏi một điều mà cô chẳng muốn
trả lời, hoặc cắn môi xoay mặt sang hướng khác, hoặc cứ chăm chú nhìn tôi bằng
ánh mắt miên man khó tả của mình.
Những khu phố cổ
xưa lưu lại biết bao dấu vết từ thời chiến tranh, tôi không biết nó khắc nghiệt
đến mức nào, nhưng đọng lại trong tôi là những đêm trở mình không yên giấc của
mẹ, là tiếng thở dài khi nhớ về những tòa nhà đã bị phá sập thành đống đổ nát
của cha. Những thứ khốc liệt nhất, những trận mưa bom bão đạn đã từng phá hoại
Tokyo này, di tích của nó nằm khuất bên dưới lòng đất thẳm sâu, cắm rễ cùng
thân cây, lẩn trốn trong một nỗi sợ hãi tuyệt vọng khó nói thành lời. Ánh nắng
của buổi chiều đầu đông lảng vảng nơi những tán cây, tuyết đã tan, nhưng chưa
hết hẳn mà để chuẩn bị cho một đợt mưa tuyết mới. Căn hộ của Atsuko nằm nép
mình trong một góc phố, cạnh bên một hiệu sách cổ với đủ mọi loại sách mà bạn
chẳng biết tìm đâu ra. Khi tôi dừng lại trước cửa nhà cô ấy, cậu bé con trai
chủ tiệm sách đang ngồi trên lề đường, chơi với một con mèo trông rất quen mà
tôi chẳng thể nhớ nổi đã từng nhìn thấy nó ở đâu. Cậu nhóc dùng một nhánh cây
nhỏ cạ nhẹ vào bụng con mèo, nó nheo mắt nhìn rồi giơ chân lên đẩy ra, cả hai
cứ chơi đùa như thế bên dưới mái hiên hiệu sách, vài tia nắng đi lạc hắt lên
con mèo nhỏ đang nằm lăn trên đất, nét mặt nó hạnh phúc thấy rõ khi được tận
hưởng ánh sáng hiếm hoi trong một ngày đông. Bên trong cửa tiệm, một cô gái
đang ngồi đọc sách, mái tóc đen ánh lên một màu nâu nhạt dưới ánh đèn vàng,
lặng lẽ lật giở từng trang của một cuốn sách nào đó tôi không biết tên. Tôi
không nhìn rõ được khuôn mặt cô vì những kệ sách đã che khuất đi bóng hình bé
nhỏ, chỉ thấy thấp thoáng ánh mắt màu nâu điểm chút gì đó thật buồn, nhìn lướt
qua cậu nhóc và con mèo nhỏ, dường như ẩn hiện đâu đó một nụ cười miên man khó
tả, giống như của một người từng trải, đã cảm nhận được tất cả những đau khổ và
khốc liệt của chiến tranh vẫn còn lưu lại nơi đây. Tôi đứng nhìn một lúc rồi
quay đi. Đã gần ba giờ chiều, Atsuko có lẽ đang chờ tôi trong nhà, tôi tưởng
tượng ra cô đang nóng lòng đi lại, hai tay đan vào nhau, cắn môi lo lắng chờ
tiếng gõ cửa quen thuộc của tôi. Thế nhưng, khi tôi gọi đến lần thứ ba, vẫn
chẳng có tiếng bước chân chạy ra mở cửa như những lần trước.
Vài phút sau, một
người phụ nữ khoảng ngoài 30 đi ra từ căn hộ kế bên, ngạc nhiên nhìn tôi như
thể việc tôi đang làm là một điều gì đó thật kỳ quái. Chị quan sát tôi từ trên
xuống dưới rồi buông ra một câu nói hững hờ, trông như thể những kẻ đến gõ cửa
căn hộ cạnh bên này luôn xuất hiện mỗi ngày đến nỗi chị đã quá quen với những
tiếng ồn như thế:
- Nếu cô tìm Maeda
thì có lẽ cô ấy đang đọc sách trong tiệm sách cạnh bên đấy. Đừng gõ cửa hoài
như thế, cô không nghĩ mình đang làm phiền người khác hay sao?
Tôi cuối đầu xin
lỗi, hứa là sẽ không lặp lại điều này lần nữa, không quên cảm ơn chị ta mặc dù
trông có vẻ chị không thích sự hiện diện của tôi cho lắm. Người phụ nữ ấy gật
nhẹ đầu thay cho câu chào xã giao, bỏ vào trong nhà một cách lạnh lùng, để lại
chiếc bóng dài lê thê còn in trên mặt đường trải nhựa. Đúng lúc tôi định đi
ngược về phía hiệu sách để tìm Atsuko, cậu nhóc kia không còn nghịch phá con
mèo nữa mà ngồi im nhìn nó ưỡn bụng phơi nắng, đôi mắt lim dim nhắm lại hệt như
Nyachan, lười biếng tận hưởng ánh nắng nhợt nhạt của mùa đông lạnh lẽo. Cô gái
lúc ban nãy đã rời khỏi chỗ ngồi của mình, mang theo một cuốn sách với bìa màu
đỏ trông có vẻ dày, hình ảnh in trên bìa sách là những hoa văn cầu kỳ hệt như
một cuốn bùa chú. Cô ấy ngồi xổm dưới mái hiên, giơ ra vài miếng bánh cho con
mèo nhỏ, trêu chọc nó một cách thích thú như thể nhìn nét mặt hụt hẫng của nó khiến
cô cảm thấy phấn kích hơn vậy. Chiếc váy màu trắng điểm vài mảng sọc caro đỏ
của cô nổi bật giữa bức nền màu vàng nâu cổ điển của hiệu sách, chạy dài trên
mặt đường tạo thành một bóng hình đơn độc nơi con phố vắng lúc ban chiều.
Ánh nắng nhợt
nhạt hắt xuống con đường vắng, một cơn gió lạnh căm vô tình quét qua, những sợi
tóc màu đen ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh, bay lòa xòa trong gió. Cô gái ấy
thôi không chọc phá con mèo nữa, ngón tay nhỏ cạ lên bụng nó ra vẻ cưng chiều,
khẽ khàng bế nó lên, xoay người về phía sau. Đôi mắt nâu ấy mở to ngạc nhiên
khi nhìn thấy tôi, vẻ sững sốt pha chút gì đó bàng hoàng lướt qua nơi đáy mắt,
quá nhiều cảm xúc mà tôi chẳng thể nào chỉ ra hết được, mệt mỏi, chán chường,
yêu thương, tất cả đều hiển hiện bên trong ánh mắt ấy. Cô ấy nhìn tôi, mắt chớp
nhẹ, cuốn sách trên tay và cả con mèo suýt chút nữa thì rơi xuống đất khi cô
bắt gặp tôi đang đứng đơ ra nhìn mình mà chẳng nói lấy một lời. Atsuko bĩu môi
ra vẻ chuyện tôi cứ đứng im nhìn cô thật kỳ lạ và rất nhanh, cô ấy ném đi cái
biểu cảm sững sốt vừa rồi, thay bằng một nụ cười khúc khích như mọi khi, làm
như giữa chúng tôi chưa hề có cuộc nói chuyện nào vào đêm hôm qua cả.
- Cậu có vẻ thích
đứng im hơn là lên tiếng nhỉ.
Cô ấy vừa nói vừa
rút chùm chìa khóa trong người ra để mở cửa, âm thanh kim loại va vào nhau leng
keng, con mèo trong tay cô vươn người ngáp một cái rõ dài, nheo mắt nhìn về
phía tôi ra vẻ lười biếng.
- Mình không nghĩ
đó là cậu cho đến khi cậu quay lại nhìn mình.
- Vậy chính xác
là cậu đã quên mất mình trông như thế nào kể từ sau khi mình tốt nghiệp hả?
Cô ấy hỏi bằng
một giọng điệu trông chẳng có vẻ gì là đang đùa giỡn, giống như thể vấn đề của
hai chúng tôi từ một chuyện bé xíu đã được Atsuko phóng đại thành thứ gì đó lên
đến tầm cỡ quốc gia. Tôi cầm hộ cô cuốn sách trong khi Atsuko cất chìa khóa vào
lại trong túi áo, đôi mắt nâu hững hờ xoay lại nhìn tôi, vẻ mơ màng hiếm thấy
nơi cô hiện rõ trên khuôn mặt, hai tay để sau lưng, Atsuko tựa người vào cánh
cửa gỗ màu nâu với chiếc chuông nhỏ trang trí Giáng Sinh vừa được gắn lên không
lâu.
- Chúng ta sẽ nói
đến chuyện đó sau, nhưng không phải là lúc này. Cậu biết mà, Atsuko.
Khi tôi nói bóng
gió ám chỉ đến cuộc điện thoại ngày hôm qua, vẻ mơ màng như rời bỏ hẳn Atsuko.
Cô ấy đứng tựa cửa, mắt nhắm lại miên man, thở hắt ra một tiếng mệt mỏi, như
thế nhắc đến lá thư ấy chưa bao giờ là một ý hay cả. Và với cái vẻ chán chường
vừa được vực dậy ấy, Atsuko liếc mắt nhìn tôi từ trên xuống, có vẻ như đang
đánh giá xem dáng vẻ tôi lúc này trông kỳ cục đến mức độ nào, ánh mắt dò xét
của cô làm tôi cảm thấy ngột ngạt. Thái độ này thường không dễ gặp ở Atsuko,
nhất là khi chỉ có tôi và cô ấy với nhau, thế nhưng hôm nay, khi nhắc đến câu
chuyện vào buổi chiều hôm trước, tôi có cảm giác như thể Atsuko đang trở nên dè
dặt hơn bao giờ hết, e ngại hơn và đề phòng hơn gấp trăm lần.
- Vào nhà nhé,
mình nghĩ chúng ta không tiện nói chuyện này ở đây đâu.
~~~~~~~
Maeda Atsuko sống
đơn độc trong bóng tối. Một lối đi hẹp dẫn đến phòng khách kiêm luôn cả phòng
làm việc mà thư giãn, chỉ còn chừa lại phòng ngủ nằm cách đó một dãy hành lang.
Khi tôi bước vào trong căn hộ chật hẹp khá tầm thường so với một nữ diễn viên
nổi tiếng như Atsuko, chào đón tôi là bóng tối lạnh lẽo, co lại thành từng mảng
mềm xốp lởn vởn đâu đó trong ngôi nhà. Atsuko đứng chờ tôi ở chỗ bàn làm việc
của cô ấy, môt chiếc bàn gỗ kê sát tường với đủ loại giấy tờ trên đó, từ hợp
đồng cho đến kịch bản phim, thư từ và cả nhật ký đều nằm ngổn ngang, vô số mẩu
giấy nhỏ bị rứt ra từ một cuốn sổ nào đó được kẹp lại vụng về trong chồng giấy
tờ chi chít chữ, nằm lăn lóc chẳng hề được chạm đến. Atsuko dọn lại đống giấy
đó và đẩy nó sát vào góc để lấy ra tư trong tủ một tập kịch bản phim, đưa mắt
nhìn tôi như thúc giục tôi hãy mau chóng đóng cửa lại đi, trước khi ánh sáng từ
bên ngoài lọt vào trong căn hộ của cô ấy. Khi tôi bước vào nhà qua lối đi hẹp
trải thảm, tôi chẳng nhìn ra được bất kỳ sự thay đổi nào trong căn hộ của
Atsuko so với lần cuối cùng tôi ghé lại cách đây mấy tháng. Một căn nhà khá bừa
bộn và chật chội so với một nữ diễn viên với quá nhiều thứ nhỏ nhặt, những mẩu
giấy cũ, những tấm bưu thiếp, thư từ hay tất cả mọi thứ thuộc về phạm trù xa
xôi của quá khứ đều có thể dễ dàng tìm thấy ở trong căn hộ này. Cạnh bàn làm
việc của Atsuko là một kệ sách nhỏ, cô ấy không có thói quen đọc sách nhiều,
thay vào đó, cái kệ gỗ chứa đầy những giải thưởng mà cô nhận được sau những bộ
phim, nằm sát trong góc là bộ tiểu thuyết Twilight mà Atsuko quý giá hơn bất cứ
thứ gì. Cô ấy đứng nép trong một góc, lặng lẽ nhìn tôi đang chiêm ngưỡng lại
căn phòng mà tôi đã đặt chân đến không biết bao nhiêu lần, đôi mắt hiện rõ vẻ
mơ màng xen lẫn một chút gì đó u tối bên trong. Atsuko để tôi ngồi xuống sofa
trong khi bỏ vào bếp, loay hoay tìm kiếm thứ gì đó trong căn phòng nhỏ ám mùi
khói, tiếng ly tách và vào nhau lạch cạch vọng lại từ lối đi hẹp bên ngoài.
Trong lúc Atsuko
ở dưới bếp, tôi đưa mắt nhìn một vòng căn phòng. Chẳng biết từ bao giờ cô ấy
lại thích chui rúc trong một góc nhà hơn là ra ngoài, đắm mình trong bóng tối
lạnh lẽo và cô đơn. Bức tường gần kệ sách của cô ấy dán đầy những tấm bưu thiếp
gửi về từ đủ mọi nơi trên thế giới, có cái đã ám bụi và xỉn màu, có cái vẫn còn
mới tinh với nét bút mực vẫn còn chưa phai. Tôi đưa tay vào trong túi áo khoác,
chạm vào chiếc phong bì màu vintage đang nằm im ặng trong ấy, tự hỏi không biết
có khi nào nó sẽ là cái tiếp theo được Atsuko dán lên tường hay không. Trong
căn phòng tối om, tôi chẳng nhìn rõ được thứ gì trừ vài vật gần khung cửa sổ
đóng kín, nơi mà một vài tia nắng nhợt nhạt của buổi chiều len lỏi chui qua
được, hắt lên đó ánh sáng nhạt nhòa yếu ớt. Atsuko trở ra sau đó ít phút, tôi
không nhìn thấy rõ bóng hình cô cho tới khi nghe có tiếng bước chân trên những
bậc thềm. Cô ấy quay lại, tiện thể ấn vào công tắc đèn nằm khuất đằng sau cánh
cửa, ánh sáng ấm áp màu vàng lan tỏa khắp căn phòng, tô điểm lên chiếc bóng dài
của Atsuko trên sàn nhà. Cô mang theo một khay nhỏ với trà và những chiếc bánh
cookies hãy còn ấm, có vẻ như vừa được lấy ra khỏi lò vài phút trước khi tôi
đến, đặt lên bàn và ngồi xuống cạnh bên tôi, đôi mắt cô khép hờ lim dim, ngả
đầu lên vai tôi đầy mệt mỏi.
- Công việc của
cậu vẫn ổn chứ?
- Không có thay
đổi gì nhiều kể từ sau khi Yuko tốt nghiệp, vẫn luyện tập, biểu diễn concert,
chẳng có gì khác trước cả.
- Và cậu không
thèm gọi hay nhắn cho mình lấy một tin để nói rằng cậu vẫn ổn trong khi mình
gần như chẳng biết tìm cậu ở đâu những lúc nhớ cậu.
Atsuko thì thầm,
giọng điệu có chút hờn dỗi. Tôi biết cô đang trách tôi vì những chuyện đã xảy
ra trong vài tháng vừa qua, thế nhưng, đó có vẻ như là cách khá tốt để cô ấy
lái câu chuyện theo một hướng khác, lờ đi những gì chúng tôi đã kín đáo đề cập
chỉ mới vài phút trước đây.
- Nhưng cuối cùng
cậu cũng đến đúng không? Ghé qua nhà hát vội vã vào lúc trưa, chẳng thèm nói
lời nào và cứ thế giúi vào tay mình gói bánh cookies của cậu rồi bỏ đi, làm
mình chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Tôi nghĩ tốt hơn
là nên đi theo câu chuyện của Atsuko bởi vì chính bản thân tôi cũng chẳng hề
muốn đề cập đến phong thư đang nằm trong túi áo khoác của mình. Dù sao thì tôi
cũng cần phải nói với Atsuko về những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây
trước, về tình cảm của cả hai trong những lúc bận rộn như thế này, tôi cảm thấy
mình thực sự nhớ cô cho dù đã nghe được giọng nói ấy qua điện thoại chỉ mới
ngày hôm trước.
- Nghĩ thử xem,
mình đã nhờ Chiyuu giúp đấy, bởi vì Minami quá vô tâm với sức khỏe của bản
thân, vì thế mình nghĩ nên đem cái đó cho cậu đề phòng những lúc cậu bị đói. Nó
không vô ích đúng không?
Cô ấy mỉm cười
khi đẩy cái đĩa bánh về phía cả hai và đưa cho tôi một cái bánh hình con gấu
màu nâu. Tôi nhận lấy, không quên cám ơn cô và hôn nhẹ lên trán Atsuko khi cô
ấy quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt chăm chú, theo dõi phản ứng của tôi với món
bánh của mình. Vẻ mặt Atsuko lúc này trông thật đáng yêu, cô ấy cắn môi lo
lắng, đôi mắt nâu miên man mở to không chớp, vài sợi tóc đổ xuống bờ vai gầy,
cô ấy căng thẳng đến nổi không dám thở mạnh, chỉ dám nhìn tôi thấp thỏm chờ
đợi.
- Uhm...nếu mình
nói cái này dở thì...
- Thì sao?
Atsuko nhìn tôi
không chớp mắt, khóe mắt đỏ hoe, cảm giác như cô ấy sắp khóc đến nơi khiến tôi
không thể nhịn được cười. Sau khi nhai hết miếng bánh, tôi uống một ít trà rồi
đặt chiếc tách xuống bàn, Atsuko căng thẳng nhìn theo, tay cô ấy níu nhẹ vạt áo
tôi như một đứa trẻ. Chẳng hiểu sao cái biểu cảm ấy khiến tôi thấy Atsuko vừa
dễ thương lại vừa tội nghệp, thế là lại tiếp tục trêu cô ấy một chút nữa. Hiếm
có khi nào Atsuko như thế này, bởi vậy tôi lại càng muốn kéo dài trò đùa này.
Ánh đèn nhợt nhạt từ trần nhà tỏa trên mái tóc Atsuko, đổ xuống cả khuôn mặt
hơi nhợt nhạt của cô, chia chúng thành những mảng sáng tối khác nhau, lạc trong
vô vàn cảm xúc. Tôi đưa tay lên nhéo vào hai bên má cô, khuôn mặt nghiêm trọng
của Atsuko bỗng trở nên ngây ngô như một đứa trẻ. Cô trố mắt nhìn tôi, như
không tin nỗi sẽ có ngày mình bị bắt nạt như thế. Atsuko đẩy tay tôi ra, bĩu
môi ra chiều giận dỗi, nhưng lại không biết được trông cô ấy như vậy đáng yêu
đến thế nào. Tôi vẫn luôn yêu cái cách cô ấy giận dỗi hay bực mình như thế, vì
đó mới là Atsuko, chứ không phải là cái kiểu u uẩn chán chường người ta thường
thấy ở cô những lần gặp đầu tiên.
- ...Thì sẽ là
nói dối đó. Atsuko lúc này trông đáng yêu ghê, mình yêu những lúc cậu cười và
cả khi dỗi nữa.
Atsuko đỏ mặt
đánh vào vai tôi, không quên tặng thêm một cái lườm kiểu “cậu hết muốn sống rồi
đấy” đặc trưng của mình. Cô vòng tay quanh cổ tôi, dụi đầu vào hõm cổ, hệt như
con mèo nhỏ lười biếng đang nằm trên sàn nhà của mình. Tôi thích những lúc
Atsuko thế này, nhưng không phải là bây giờ. Những thắc mắc của tôi về phong
thư kia vẫn còn đó, cả những tuyệt vọng và nôn nao suốt buổi tối hôm qua cũng
vậy, thế nên tôi biết giờ không phải là lúc chơi đùa như thế. Atsuko đang muốn
né tránh chuyện gì đó mà tôi nghĩ mình đáng được biết, kể cả khi tôi hiểu điều
đó đau đớn đến thế nào, nếu cô ấy gật đầu thừa nhận tất cả những nghi ngại của
tôi.
- Mình nhớ cậu.
Dường như đoán
được tôi sắp hỏi điều gì, Atsuko chặn tôi lại bằng một nụ hôn lên môi. Vị son
bóng của cô ngọt ngào còn hơn cả chiếc bánh cookies lúc ban nãy, đôi mắt Atsuko
nhắm lại, hàng mi dài đổ bóng xuống khuôn mặt nhợt nhạt đang ửng hồng vì cái
nóng trong căn phòng. Gió lùa qua khe hở của khung cửa sổ đóng chặt, rơi xuống
trên mái tóc của cô. Khoảnh khắc Atsuko mở bừng mắt, tôi nhìn ra trong đó những
cảm xúc hỗn loạn. Đau đớn, nôn nao, hồi hộp, mệt mỏi và cả yêu thương, chúng
hòa lẫn thành những vòng xoáy cuồng loạn xoay vòng trong ánh mắt người tôi yêu.
Cô siết nhẹ lấy tay tôi, những cảm xúc thông qua đôi mắt giống như một lời cầu
xin khẩn thiết. Atsuko không muốn nhắc đến chuyện đó, nhưng những gì còn đọng
lại trong tôi lúc này vẫn chỉ là dòng dư âm của sự hụt hẫng, khi nét mực đen in
trên tờ giấy viết thư hiện lên những lời tâm tình của người con trai đó, những
gì tôi cố níu giữ như vỡ òa, không thể kìm nén lại được nữa.
- Mình cũng nhớ
cậu rất nhiều. Nhưng Atsuko à, bây giờ không phải là lúc nói chuyện đó, cậu
biết mà. Lý do mình tìm đến nhà cậu là vì điều gì, chắc hẳn cậu không quên.
Khi tôi nói ra
những lời đó, có cảm giác như sợi dây liên kết giữa tôi và Atsuko đã bị ai cắt
đứt, chỉ còn lại những mảng vỡ vụn của ký ức và thương đau. Nó khơi gợi lên
trong cô gái ấy những xúc cảm kỳ lạ, ánh mắt ấm áp và nụ cười rạng rỡ pha chút
hờn dỗi của Atsuko chuyển dần sang nét u uẩn và tối tăm thường ngày, với một vẻ
mơ màng, biết chắc rằng chẳng thể nào tránh được tôi khi đề cập đến chủ đề này,
cô quay sang nhìn tôi, nơi đáy mắt đọng lại những gam màu nâu nhạt đang hòa lẫn
với sắc vàng từ ánh đèn nhợt nhạt trên cao, những mảng hồi ức cũ kỹ vốn nằm
trong môt xó xỉnh nào đó chợt ùa về trong cô ấy. Ánh nhìn xa xăm của Atsuko
vượt qua khỏi khuôn khổ của căn phòng, nó rơi vào trong thế giới của những bức
ảnh ngả màu, ở một nơi nào đó, có những dòng hoài niệm mà Atsuko không bao giờ
muốn nhắc tới, hay ít nhất là với tôi.
- Vậy...
Cô nghiêng người
về phía chiếc bàn làm việc bừa bộn của mình, khuôn mặt không một cảm xúc hững
hờ ra vẻ chẳng quan tâm, hay nói đúng hơn là không muốn nói tới vấn đề của cả
hai chúng tôi. Một khuôn mặt lạnh vô cảm, được tô điểm bởi những gam màu nhợt
nhạt từ ánh đèn và bóng đêm sâu thẳm lẫn khuất trong căn hộ chật hẹp, giương mắt
nhìn tôi một cách hời hợt đầy mỏi mệt. Một Maeda Atsuko của những ngày xa xưa
ấy...
- ...Cậu muốn
mình bắt đầu từ đâu đây?
Khi đọc chap đầu tiên này, chị đã nghĩ: Không biết au đã bao nhiêu tuổi, đọc bao nhiêu sách để có thể tích lũy được cho mình vốn miêu tả sinh động và đẹp đến vậy. Chị nghĩ là về mặt nội dung, câu từ lẫn cách em tạo nút thắt nhỏ về nhân vật Takeuchi thật sự khiến cho người khác tò mò... tò mò mối quan hệ của họ. Nếu dựa vào bức thư thì có thể là người yêu, nhưng chị đoán vai trò của anh ta trong câu chuyện về AtsuMina còn hơn cả thế. Đúng không em?
ReplyDeleteVề nhân vật, chap 1 này thì chị ấn tượng Minami, chị chưa tìm được lý do thích là vì cái gì, để chị đọc tiếp xem... biết đâu sẽ tìm ra thì sao ha!!!
Em viết rất hay... chị thích lắm <3 ~
Em cám ơn chị đã nhận xét giúp em, năm nay em học lớp 10 :)
ReplyDeleteEm rất vui vì chị thích, trước giờ em luôn muốn chị đoc để nhận xét cho em vì từ hồi còn bên idol48, em đã đi đọc fic của chị rồi. Em thích cách chị đọc và tìm ra những lỗi sai, những điểm vô lý trong fic để tác giả có thể sửa và cải thiện hơn, nhưng mà vì em ngại quá nên cũng không dám hỏi chị. Cơ mà từ giờ thì tốt rồi, có thể được chị nhận xét và góp ý, em vui lắm.
Cảm ơn chị! Em đã đọc hết comment rồi, em sẽ sửa và rút kinh nghiệm những sai sót của mình ở những fic sau!