No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Sunday, November 16, 2014

[Shortfic] Your Heart Belongs To The Earth (Part 1)


Title: Your Heart Belongs To The Earth (Part 1)
Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K




Cô đứng đó, lặng lẽ nhìn theo bóng dáng cô gái ấy khuất dần sau cánh cửa. Ánh đèn màu vàng nhạt của buổi đêm lạnh lẽo hắt xuống người cô ấy thứ ánh sáng của sự cô đơn và hiu quạnh, nhấn chìm bóng người nhỏ bé trong vùng sáng xa lạ, in xuống mặt đường chiếc bóng xiêu vẹo. Một nửa khoảng trời chông chênh nghiêng mình, ôm trọn cô ấy trong bóng đêm đặc quánh không một ánh sao. Những tiếng bước chân nhỏ dần, chìm trong khối mềm xối dày đặc là bóng tối giờ đây đã chiếm ngự cả một không gian, âm thanh của cô cũng bị sự tĩnh lặng nuốt mất, điều duy nhất còn có thể cảm nhận là mùi hương vẫn còn phảng phất đâu đây và chút gì đó luyến tiếc len lỏi ùa về khi cơn gió mùa đông lặng lẽ lướt qua, lay động những nhánh cây thủy sam trơ trụi đang run rẩy ở một góc đường. Chỉ thế thôi...cô biết mình mất cô ấy thật rồi.


Mọi chuyện đều quá bất ngờ, với cô và tất cả mọi người. Sau lễ tốt nghiệp tại Tokyo Dome, cô ấy tìm đến nhà cô vào một buổi tối mùa thu lạnh lẽo, những hạt mưa vương trên mái tóc đen chỉ được buộc hờ, ngưng đọng lại thành từng giọt nước long lanh, lặng lẽ trượt xuống nơi khuôn mặt xinh đẹp. Cô ấy không nói gì cả, chỉ đơn giản là ôm chầm lấy cô, sự lạnh lẽo hòa vào trong những làn khói trắng mỏng manh, khi khoảng cách giữa cả hai gần như là không centimetre, cô khẽ run người trước lớp áo ướt đẫm. Rồi cô ấy nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt nâu trong suốt mọi khi vẫn thấp thoáng nụ cười lúc này đây chỉ còn lại những vòng xoáy hỗn loạn của xảm xúc, ngổn ngang như chính cô ấy vậy. Ánh nhìn ấy không còn là sự thân thiện ấm áp của mọi khi, nó như chìm trong mảng bóng tối xa lạ của buổi đêm mùa thu, sự lãnh đạm và hoang mang hiện về không báo trước. Trong một khoảnh khắc, không gian tĩnh lặng tưởng chừng như sẽ kéo dài mãi bị phá vỡ, âm thanh run rẩy vang lên từ cô gái nhỏ dường như chẳng còn sức sống. Cô ấy bảo sẽ kết hôn. Khoảnh khắc đó nhanh quá cô không nhận ra kịp, đau quá cô không chịu đựng nỗi, quá bất ngờ, cơn bão đó ập đến cuộc đời cô. Có một chút gì đó dường như là tiếc nuối, lặng lẽ tìm về trong mớ ký ức vốn đã ngủ yên ở nơi chỉ dành cho hoài niệm. Có tiếng gì đó vang lên trong cay đắng, khẽ ngân nga như một hồi chuông thức tỉnh kêu leng keng trong đêm Thánh rồi rơi tan đi, vẳng lại đâu đó những âm vang nhạt nhòa đầy đau đớn. Chỉ là trong một thoáng, cô nghe thấy tim mình tan vỡ.

Người đàn ông đó là một người tốt, anh ta có một tương lai sáng lạng và một bờ vai vững chắc để có thể che chở cho cô gái bé nhỏ ấy. Ít nhất là khi ở bên anh ta, cô ấy sẽ được hạnh phúc. Vị trí đó mãi mãi không bao giờ dành cho cô, cô vốn dĩ đã biết điều đó. Tuy nhiên, dẫu biết là thế, cô vẫn không thể nào chấp nhận được. Nó giống như một người bộ hành đi giữa sa mạc vô tình tìm thấy nguồn nước ngọt mát lành nhưng chưa kịp chạm vào nó, nó đã bị người khác cướp đi. Dù biết là thế nhưng tại sao tim cô lại đau đến vậy?

Ngay từ đầu cô đã biết điều này là không thể. Tình cảm cô dành cho cô ấy và của cô ấy dành cho cô đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào định nghĩa được, thân hơn bạn thân và xa lạ hơn người tình. Giữa cả hai người bọn họ chỉ đơn thuần là một ánh nhìn không mấy xa lạ nhưng cũng chẳng mấy thân thương, một ánh nhìn với những vòng xóay cảm xúc ngổn ngang bên trong đôi mắt nâu xinh đẹp biết cười ấy, giống như một câu hỏi và một câu trả lời bằng mắt mà tự cả hai đều phải hiểu. Với mọi người, hai người bạn của họ vẫn là Takahashi Minami và Maeda Atsuko của AKB48, còn cả hai là những kẻ nổi loạn “tập tành yêu đương”, muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp để lao ra thế giới bên ngoài. Một mối quan hệ kỳ lạ và khó hiểu. Cô không hiểu mà cô ấy cũng chẳng bao giờ bắt cô phải hiểu. Cô ấy chỉ cần cô ở cạnh khi vầng mặt trời khuất dần đằng sau bức rèm nơi cửa sổ vào những ngày mưa lạnh lẽo, còn cô ấy của ban ngày thì vẫn chỉ là một The Ace vụng về của mọi người mà thôi. Một mối quan hệ bất thường và vô lý, chỉ là cô ở bên cô ấy những lúc cô cảm thấy bị mất thăng bằng, còn cô ấy cần cô để cùng trải qua những giây phút cô đơn trong cõi lòng trống trải. Không hẳn là người yêu, nhưng cũng không hẳn là những người xa lạ.

Và hôm nay, cô đã để cô ấy đi. Vì cô biết mình mãi mãi chẳng thể nào giữ được cô ấy. Ở bên cạnh cô, cô ấy không bao giờ có thể hạnh phúc như khi ở bên cạnh người đó. Nếu như vẫn có thể giữ được nụ cười trên đôi môi ấy, cô sẽ làm tất cả mọi thứ.

Nhưng hôm nay, cô ấy không nhìn cô bằng nụ cười xinh đẹp ấy, cô ấy không phải là một Atsuko vụng về của ngày thường, cô ấy là một cô gái cô đơn với ánh nhìn xa lạ, lặng lẽ bước vào vùng tối vô định ấy, rời đi với nụ cười thấm đẫm nước mắt. 

- Cậu đi nhé, Atsuko.

Cô ấy ngoái đầu lại nhìn cô lần cuối, những giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má, ướt đẫm cả nụ cười tỏa sáng. Những người bạn đứng lặng nhìn theo bóng cô khuất dần, bàn tay họ đặt lên vai cô, vỗ nhẹ. Trước cả khi bóng hình cô ấy bị bóng đêm nuốt chửng, nơi chiếc xe lớn sang trọng đang chờ sẵn dưới ánh sáng nhợt nhạt của ngọn đèn đường, có một cái gì đó vỡ tan trong cô. Hình như là sự mất mát. Người chị lớn đứng bên cạnh khẽ thở dài, làn khói trắng mỏng manh phả ra từ hơi thở, bay lên cao rồi tan dần trong không trung. Dưới ánh đèn hiu hắt phía xa, cả không gian như bị bao phủ bởi làn khói lạnh lẽo vô hình, ẩn trong hàng triệu phân tử mùi hương của một loài hoa nào đó mà cô không hề nhận ra. Một mùi hương thật quen thuộc và kỳ lạ, nó giống như thứ hương thơm bị cất giữ quá lâu trong ngăn tủ gỗ, dần dần lan tỏa vào hư không, hòa cùng sự ẩm ướt và mục nát của đêm tối. Đó là mùi hương của loài hoa mà chỉ khi cảm giác cô đơn tột cùng xâm chiếm, người ta mới có thể cảm nhận được nó. Mùi hoa tử đinh hương.

Cô gái ấy biến mất khỏi tầm mắt cô mãi mãi khi chiếc xe hơi lao vào trong đêm tối. Vài giọt nước mắt lặng lẽ rơi bị lau đi vội vã. Không chờ đợi những tiếng gọi giục giã vang lên từ bên kia đường, cô nhanh chóng xoay người rời đi. Đó cũng là khi cô phát hiện ra, nơi hàng rào của ngôi nhà nhỏ, có một bụi hoa tử đinh hương đang co người run rẩy dưới lớp tuyết trắng.

Mình không bao giờ muốn nói tạm biệt cả, vì mình vẫn muốn gặp lại cậu lần nữa. Bởi thế, mình sẽ cố gắng không khóc nữa, mình tôn trọng quyết định của cậu. Hãy sống thật hạnh phúc nhé, bởi vì cậu mãi là ánh sáng của cuộc đời mình.

Lễ tốt nghiệp của cậu, cậu mỉm cười còn mình thì khóc. Nhưng hôm nay, cậu đã khóc còn mình thì cười, một nụ cười cay đắng và chua chát.

Atsuko...ở nơi xa, cậu hãy tỏa sáng nhé...

...

Ánh đèn mờ hắt lên cuộn phim đã trải sẵn trên bàn làm việc, cốc cafe nóng đã nguội, chỉ còn lại chút hơi ấm còn phảng phất xung quanh và làn khói trắng nhẹ tênh lặng lẽ bay lên. Có những tiến động ồn ào, những bước chân hối hả ngược xuôi, tiếng cãi vã, ánh đèn chớp tắt liên hồi và cả những tiếng thở dài đầy mệt mỏi. Thỉnh thoảng, người bác sĩ lại bị kéo đi bởi những tiếng bấm chuông inh ỏi từ các phòng bệnh, hoặc tệ hơn thì phải rời phòng làm việc để tiến hành một ca cấp cứu nghiêm trọng nào đó vừa được đưa vào. Chẳng có lúc nào im lặng để con người ta có thể đánh một giấc ngủ ngon lành. Bệnh viện luôn bận rộn và ồn ào như vậy, kể cả khi bây giờ đã là một giờ sáng.

- Người hiến tủy cho ca bệnh này là ai?

Người bác sĩ vừa theo dõi màn hình chụp phim vừa đối chiếu với giấy tờ của mình. Công việc bận rộn khiến anh quay cuồng đến nỗi không có thời gian dành cho gia đình. Xem vội qua xấp ảnh trong đống hồ sơ trên bàn, nét mặt anh khẽ nhăn lại trước khi đánh giá tình trạng bệnh và sự tương thích giữa người bệnh và người hiến tủy trong ca bệnh cuối cùng mà anh phải phụ trách trước khi được chuyển công tác đến một bệnh viện tốt hơn ở nước ngoài.

- Là chị họ của cô ấy, khá trùng hợp là tủy sống lại thích hợp trong khi cha mẹ và anh chị em ruột thịt thì không. Đây quả là trường hợp hiếm hoi.

- Có thể cho tôi biết tên không? Tôi nghĩ mình sẽ rất hứng thú khi được nghiên cứu về trường hợp của cô gái này.

- Là Takahashi Minami, thành viên của nhóm nhạc AKB48.

Không có vẻ gì ngạc nhiên, vị bác sĩ trẻ bình thản tiếp nhận thông tin động trời đó với cái nhếch môi đầy thích thú. Cốc cafe được uống hết chỉ trong giây lát, chỉ còn lại chiếc cốc giấy hết nhẵn bị vứt lăn lóc trong thùng rác. Anh mỉm cười đóng tập hồ sơ lại, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh một người. Nhưng không thể nghĩ gì quá lâu, những ca bệnh lại tiếp tục cướp đi giấc ngủ của người bác sĩ khi vài âm thanh báo động vang lên từ những căn phòng bệnh vốn không bao giờ yên tĩnh. Đặt vội đống giấy tờ xuống bàn, người bác sĩ trẻ nhanh chóng rời phòng làm việc, không quên nhắn lại với người y tá kiêm trợ lý của mình:

- Tôi sẽ đích thân phụ trách ca này. Hãy giúp tôi liên lạc với bệnh viện hợp tác ở Mỹ. Tôi có chuyện cần bàn bạc.

- Vâng

oOo

Tình yêu của cậu giống như bầu trời bao la, khi nhìn vào mắt cậu, mình thấy bầu trời ấy là cả một thế giới


Năm năm không phải là một khoảng thời gian quá ngắn nhưng cũng chẳng thể gọi là quá dài. Bởi vốn dĩ nếu luôn nhìn về phía trước, năm năm đó sẽ giống như một giọt nước trong chiếc ly đầy, còn nếu ngoảnh mặt về sau, năm năm ấy tựa như một khoảng thời gian của những hồi ức mãi mãi không phai mờ. Người ta nói thời gian sẽ làm mờ đi những vết thương, che lấp những mảnh vỡ. Nhưng cũng có người mãi chẳng thể nào quên được những kỷ niệm xưa, bởi cho dù đã bị xóa đi, nó vẫn để lại nơi đó một vết sẹo, thỉnh thoảng lại trở mình nhức nhối mỗi khi cơn gió heo mây của giây phút giao mùa bất chợt tìm về. Tokyo một ngày cuối thu, khi những chiếc lá bắt đầu chuyển sang một màu vàng đỏ của hoài niệm, người ta nhìn thấy cô gái bé nhỏ ấy nằm thẫn thờ trên mặt đất, đôi mắt đen nhìn thẳng về phía bầu trời xa xôi.

Ánh mắt giống như một dòng sông mà cả bầu trời rộng lớn kia phải soi mình xuống. Đâu đó đằng sau những áng mây trắng xốp như kẹo bông, le lói chút ánh sáng mỏng manh nhưng ấm áp của mặt trời, thấp thoáng đâu đó có cả tiếng cười của cô ấy. Minami từng nghĩ mình sẽ ổn, nhưng cô không ngờ rằng, cho đến tận bây giờ, cô đã chờ cô ấy được gần năm năm.

Chiều gió lặng, chạm lên nền đất lạnh chiếc lá khô đã thôi đong đưa. Tiết chớm mùa man mác những nỗi buồn, trở về theo làn gió đến từ phương xa. Những hồi ức bị giam cầm trong nhà kho của những kỷ niệm bỗng trở mình thức dậy sau cơn mê, đánh thức cả vết thương vẫn còn chưa khép miệng. Thu rồi. Nhanh quá.

Tấm ảnh nhỏ vẫn nằm im trong khung kính cũ, khắc ghi lại chút ký ức nhỏ nhoi của một thời niên thiếu đầy nhiệt huyết với bao nhiêu khát vọng. Những nụ cười hạnh phúc, những giọt nước mắt thất vọng, tất cả đã khắc sâu vào tấm ảnh ấy, thật lặng lẽ. Một giọt lệ hoen nhòe nơi khóe mắt, lặng lẽ rơi xuống bức ảnh đã nhuốm màu thời gian, một màu vàng của sự cô đơn hiu quạnh.

Chiếc lá cuối cùng bám víu chút hy vọng mong manh, cố gắng níu giữ nhành cây trơ trụi, nhưng cơn gió kia vô tình quá, cuốn đi tất cả, bỏ mặc chiếc lá nhỏ chênh vênh giữa cuộc đời đầy phức tạp. Buông tay liệu có phải là cách tốt nhất hay không?

Câu hỏi đó vẫn in sâu vào trong tâm trí cô mãi cho đến tận bây giờ.

- Takamina!

Giọng nói trong trẻo kéo cô gái nhỏ ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình, kịp thời xóa đi hình ảnh người con gái ấy trước khi những dòng lệ bất ngờ trào ra từ khóe mắt. Đôi mắt Minami mở ra một cách miễn cưỡng, khi hình bóng nhỏ xíu trước mắt đang ngày càng trở nên rõ hơn, cô khẽ chớp mắt, ánh nhìn trong suốt của đứa trẻ in sâu vào trong tâm trí cô. Một đôi mắt đen hơi ngả sang nâu nhạt, là sự trộn lẫn hài hòa của nét dịu dàng và tinh nghịch mà cô bé đang sở hữu. Mái tóc đen buộc hờ một ít lắc lư nhìn cô khi đứa trẻ cúi xuống mỉm cười thích thú, tiện thể thả lên người Minami vài chiếc lá phong mà con bé đã nhặt được ở gốc cây phía xa.

Minami khẽ chớp mắt nhìn con bé, thật không dám tin là nó đã xuất hiện trong cuộc đời cô được hơn một năm rồi, kể từ khi hai người bạn cùng nhóm nhận con bé làm con nuôi từ một cô nhi viện ở ngoại ô Tokyo trong một lần nhóm nhạc của họ đi lưu diễn. Đến giờ Minami cũng không thể ngờ là con bé càng lớn lại càng giống họ đến như vậy, cho dù nó mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, còn chưa thể đọc viết thành thạo. Nhưng con bé có một sức hút không thể nào cưỡng lại, bằng chứng là cho dù có nghịch phá đến đâu như một trong hai người mẹ của nó thì cũng có những lúc, Haruko chịu ngồi im một chỗ, lắng nghe những bài hát của họ trước kia và vẽ vời đầy thích thú.

Giờ đây, đôi mắt trẻ con ngây thơ đang nhìn Minami đầy ẩn ý, tựa như con bé lại vừa nghĩ ra một trò nghịch phá gì mới nữa. Thoáng bất ngờ, chưa kịp nói câu nào thì Haruko đã đưa cho cô một chiếc lá phong từ mớ lá mà con bé nhặt được đang chất đầy trong chiếc váy màu xanh biển nhạt với sọc caro.

- Takamina đang tìm kiếm điều gì thế?

Haruko là một đứa trẻ thật đặc biệt. Có những lúc nghịch ngợm là thế nhưng đôi khi, con bé bỗng trở nên thật dịu dàng, dịu dàng theo cách nó suy nghĩ, theo cả cách mà con bé tự bịa ra những lý lẽ hết sức vô lý và trẻ con của mình. Đó là lý do mà Haruko chẳng bao giờ chịu gọi cô bằng mẹ hay bằng dì như cách mà con bé vẫn gọi Miichan và Mariko, nó chỉ toàn gọi cô bằng cái tên Takamina trống không mà Minami nghĩ là con bé học lỏm từ Yuko và kết thúc bằng một nụ cười đáng yêu cùng giọng điệu ngọt xớt.

- Con nghĩ Takamina đang tìm kiếm điều gì?

- Một người nào đó rất quan trọng ạ? Như con ngày xưa đã luôn nhìn lên trời và tự hỏi, bao giờ ba mẹ sẽ đến đón Haruko.

- Rồi sao nữa?

Những chiếc lá màu vàng cam xen lẫn chút đỏ thẫm nhẹ nhàng buông mình theo cơn gió, một vài nằm im trên nền đất đầy lá của công viên, một vài lặng lẽ đáp xuống mặt hồ không một gợn sóng ở hồ nước phía xa. Đôi mắt được trộn lẫn giữa hai màu nâu và đen mở to nhìn cô, nụ cười sâu xa thấp thoáng đằng sau ánh nhìn ngây thơ non nớt của cô bé bốn tuổi.

- Rồi mama Yuko và mama Nyan Nyan đến đón Haruko về nhà cùng với Takamina. Tuy là gia đình chúng ta có hơi đặc biệt một chút nhưng Haruko vẫn thấy rất hạnh phúc. Bởi vì đây chính là điều mà con luôn tìm kiếm. Vậy nên, Takamina chắc chắn cũng đang tìm kiếm một điều gì đó rồi, chắc hẳn là một người rất quan trọng.

- Ừ, là một người rất quan trọng với Takamina.

Haruko nhìn Minami bằng ánh mắt trẻ thơ đầy thích thú, giống như một người vừa khám phá được cả một kho tàng bánh kẹo và truyện tranh, con bé nhảy vào ôm chầm lấy cô, đám lá phong bị hất tung bay khắp nơi trong không trung, tạo thành một cơn mưa lá tuyệt đẹp. Tiếng cười khúc khích của Haruko khiến một hình ảnh quen thuộc lại bất ngờ ùa về trong tâm trí Minami. Cô cúi gằm mặt xuống, nhặt một chiếc lá giơ lên trước mắt, ngắm nhìn. Cô lại nhớ đến cô gái ấy.

Năm năm rồi, cô ấy bây giờ ra sao nhỉ? Đã có con chưa? Có hạnh phúc chứ? Vẫn luôn cười tươi có phải không? Từ cái ngày đó, cô không còn tin tức gì của cô ấy nữa. Cô ấy gần như biến mất khỏi cuộc sống cô, không một lá thư, không một cuộc điện thoại, chỉ có những giấc mơ thấm đẫm nước mắt mỗi buổi đêm lạnh giá, nơi cô ấy mãi mãi thuộc về cô, không bị bất cứ điều gì ngăn cấm. Đã không biết bao nhiêu lần Minami gọi thử vào số điện thoại cũ đã chìm trong quên lãng ấy nhưng đáp lại cô vẫn chỉ là những tiếng bíp bíp vô tình và một dãy âm thanh kéo dài trong vô vọng. Cô gái ấy đã biến mất khỏi cuộc đời cô mãi mãi, kể từ cái ngày mà cô quyết định buông tay cô ấy ra.

- Takamina đang nghĩ gì vậy?

Tiếng gọi của Haruko kéo Minami trở về với thực tại. Cô khẽ giật mình khi con bé nhào vào ôm chầm lấy mình, mùi hương dễ chịu của con bé khiến cô cảm thấy bình tĩnh hơn. Có trẻ con bên cạnh thật tốt, ít nhất thì cũng có thể nguôi ngoai được phần nào nỗi buồn của mình.

Yuko và Haruna đang đi tìm Haruko khi nhận ra con bé đã chạy khỏi tầm nhìn của mình. Trông họ khá sốt sắng vì đây là lần đầu tiên Minami nhìn thấy họ hoảng loạn đến vậy, bởi vì đã sống cùng Haruko hơn một năm nay, tình cảm đã gắn bó rất bền chặt, chắc hẳn họ sẽ không thể nào chịu đựng nỗi nếu không có con bé ở bên. Minami mỉm cười hét lớn, vẫy tay gọi hai người chị của mình lại trong lúc Haruko đang lăng xăng chạy tới chạy lui quanh mình. Mariko và Miichan cũng đi tới, trong khi đang vui vẻ trò chuyện với cô bạn cũ trong AKB của mình,  KashiwagiYuki.

- Haruchan, con bỏ đi làm mama lo quá.

Yuko nghiêm mặt nhìn Haruko trước khi nhấc bổng cô bé lên cao. Haruko bật cười thích thú, ôm chầm lấy cổ chị ấy như một chú mèo con nhìn thấy chủ của mình. Còn Haruna đứng cạnh bên, hơi nhăn mặt khi nhìn thấy cả người cô bé bám đầy lá cây. Yuki mỉm cười chào Minami, cũng đã rất lâu rồi họ mới gặp lại nhau.

- Takamina dạo này nhìn thật tuyệt. Mình đã thấy cậu trên TV rồi, bài hát mới rất hay.

- Cảm xúc ngập tràn ấy mà, chẳng giỏi như cậu nghĩ đâu.

Minami xua tay cười gượng gạo trước cô bạn đáng yêu của mình. Mariko và Miichan lúc này đang xoay xở với những lon nước trên tay từ chiếc máy bán nước tự động gần đó, nhanh chóng chạy lại đưa cho mọi người, không quên cả cô bé Haruko đang huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời này.

- Mariko, chị lại lấy dư một lon nước nữa hả?

Tomomi, cô bạn cùng nhóm lên tiếng khi đang phân phát nước cho mọi người. Lúc nào cũng vậy, hễ đi mua nước là chị ấy lại lấy dư một lon, đã năm năm qua rồi, lúc nào cũng vậy cả. Haruko loay hoay mở hộp sữa của mình nhưng chỉ vừa uống một ít đã nhăn mặt đẩy ra, dường như cô bé không thích loại sữa này cho lắm.

- Dì Mariko, đây là sữa cà chua mà. Con muốn uống sữa chocolate cơ.

Lúc này, tất cả mọi người dường như lặng cả người. Sự tĩnh lặng len lỏi vào trong bầu không khí vui vẻ, nhấn chìm mọi thứ trong những suy nghĩ và cảm xúc riêng tư choáng ngợp. Đôi mắt nâu khép lại, cố gắng tránh né mọi ánh nhìn đầy thương cảm từ xung quanh. Vẫn cái nhìn này, cô đã phải chịu đựng nó suốt năm năm qua rồi. Nếu như cậu không ra đi, mình sẽ không phải đau đớn như thế này đâu, Atsuko.

Âm thanh phát ra từ cô bé bốn tuổi phá tan bầu không khí u ám đang nhấn chìm mọi người. Haruko cầm hộp sữa của mình, đưa về phía Minami bằng ánh mắt cầu xin. Cô bé biết sẽ chẳng có ai chịu uống sữa đâu, bởi vì họ ai cũng đã cầm một lon nước cả rồi, còn Minami thì chưa bởi vì cô không thích uống coke cho lắm. Trong ánh mắt của con bé, dường như là một thông điệp ngầm: “Takamina cần uống sữa để cao thêm”, kiểu như vậy, bởi vì chiều cao của cô luôn là trò đùa cho mọi cuộc nói chuyện của bọn họ. Sữa cà chua à? Lạ nhỉ, từ bao giờ mà họ đã nghĩ đến nó vậy?

- Để Takamina uống giúp con nhé.

- Eh?

Đó là tất cả những gì mà Minami nhận lại được sau khi vừa nhận lấy hộp sữa của Haruko. Những ánh nhìn ngạc nhiên và lo lắng đổ dồn về phía cô, tựa như chuyện động trời nhất mà cô từng làm chính là việc chấp nhận ăn hoặc uống một loại đồ ăn nào đó có vị cà chua. Phớt lờ tất cả mọi thứ, cô bình thản cầm hộp sữa đưa lên miệng uống. Minami ghét cà chua, rất ghét là đằng khác. Chính vì vậy mà cô ấy luôn bắt cô phải ăn cà chua và thích thú mỗi khi Minami miễn cưỡng ăn chúng dưới sự giám sát của mình. Nói sao nhỉ, sữa cà chua có vị thật lạ. Nó có mùi hương của cà chua, món ăn mà cô ghét nhất từ trước đến nay, vị thật chua nhưng thứ duy nhất đọng lại sau cùng nơi đầu lưỡi lại ngọt vô cùng. Có phải đây là lý do mà cô ấy thích tất cả mọi thứ có liên quan đến nó hay không?

Minami nhắm mắt lại khi uống tiếp một ngụm nữa, hương vị ấy chẳng thể lẫn đi đâu được, khiến cô phải rùng mình trước loại sữa kỳ lạ mà Mariko vừa mua từ một máy bán nước tự động gần đó. Nhưng Minami không ném nó đi hay là nhăn mặt như mọi khi, cô từ từ uống hết hộp sữa, đến khi nó chỉ còn là một cái hộp rỗng và ném vào chiếc thùng rác đầu tiên mà cô tìm thấy ở một góc công viên. Không gian chìm trong im lặng, đến nỗi ngay cả chuyển động của làn gió vờn qua mặt hồ trong veo mà Minami cũng có thể nghe thấy. Tự nhiên khóe mắt cô bỗng cay cay, hình như là vì bụi, bởi cơn gió vừa thoảng qua đã cuốn đám lá bay mù mịt khắp trời, nhưng sao lại muốn khóc. Và cô cảm thấy nhớ một điều gì đó. Hình như là nhà hát, hai cây cột với những sợi ruy băng hồng được dán lên mỗi năm, hàng ghế khán giả chỉ từng có bảy người ngồi, những con số trên sân khấu hay cả căn phòng thay đồ nhỏ xíu mà cả đám mười mấy người bọn họ luôn xúm lại trước giờ biểu diễn. Và hình như là, còn có cả người con gái ấy nữa.

Ký ức đó tựa như nhưng mảnh ghép của một bức tranh bằng thủy tinh, khắc ghi từng đường nét thân quen mà sao giờ đây đã quá xa vời. Một khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc đen dài ngang vai, làn da trắng sữa, đôi môi phớt hồng luôn nở nụ cười và đôi mắt trong suốt mà không ai có thể nhìn thấu được, nó lặng lẽ như làn nước mùa thu, phản chiếu tất cả mọi hình ảnh mà nó nhìn thấy nhưng đồng thời cũng giấu vào đó một nỗi buồn mà chẳng ai có thể tìm ra được. Còn điều gì trong ánh mắt cậu mà mình không thể nhìn thấy?

Những nét phác họa mờ nhạt bỗng trở nên đậm nét hơn, khắc lên tấm kính thủy tinh vài đường nét sắc sảo nhưng cũng không kém phần dịu dàng của người con gái có mái tóc đen dài, từ đôi mắt nâu cho đến cái mũi, gò má và đôi môi phớt hồng xinh đẹp. Còn một chút nữa thôi là hoàn thành, vài vệt nắng của buổi sáng cuối thu năm ấy như một dòng chảy của ánh sáng, đổ xuống tất cả mọi vật trong phạm vi của nó ôm trọn lấy cả hình ảnh của người con gái với đôi mắt sâu thẳm nặng trĩu nỗi buồn. Atsuko...

Từ cái ngày hôm đó, Minami đã tự hứa với mình là sẽ không bao giờ khóc nữa. Cô không muốn ai nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. Từ một Captain được thăng chức làm Tổng quản lý, cô không cho phép mình yếu đuối, ngay cả khi những ký ức kia cứ bất chợt ùa về theo mùa của những hoài niệm, cô cũng chỉ có thể cắn răng nuốt nước mắt vào trong, để rồi từng đêm, bóng hình ấy lặng lẽ bước vào giấc mơ chỉ toàn một màu trắng mênh mang, khắc vào vết thương còn chưa lành hẳn những nỗi đau mới. Ngày hôm sau tỉnh dậy, chẳng có gì khác thường, chỉ là tim cảm thấy đau hơn, và tất cả đọng lại suốt hôm đó chỉ là một Takahashi Minami thất thường với ánh mắt vô hồn mà thôi. Tưởng chừng như không thể sống nỗi, vậy mà cô đã chịu đựng nó được năm năm rồi.

Năm năm, cô đã cố gắng suốt năm năm trời. Luôn tự bảo với lòng phải quên đi cô ấy, vậy mà sao những hình ảnh về Atsuko vẫn cứ trở thành nỗi day dứt ám ảnh không nguôi. Sau ngày cô ấy đi, cô vẫn sống. Bình thường và mạnh khỏe. Nhưng những ký ức thỉnh thoảng lại tìm về như những người bạn lâu ngày không gặp. Đôi lúc cười ngây ngô. Đôi lúc im lặng. Đôi lúc cảm thấy thoải mái khi để cho bản thân bật khóc. Cô vẫn không thể quên.

Chiều cuối thu, bức tranh phong cảnh như bị ai đó xé làm đôi, phân thành hai mảng mưa nắng lộn xộn khó coi. Phía bên kia ngọn gió, quán café nhỏ chìm trong màn mưa ảm đạm, thi thoảng vang lên vài âm thanh đầy cuốn hút từ những bản nhạc cổ điển trong mớ giấy đã ngả sang một màu vàng hoen ố mà người nhạc công già luôn mang theo bên mình. Vài chiếc lá lặng lẽ buông mình xuôi theo dòng chảy của tạo hóa, rơi xuống đôi bàn tay đang xòe ra đầy thích thú của cô bé Haruko. Có cảm tưởng như trong một lúc nào đó, thời gian như ngừng hẳn lại, chỉ còn đó trong ánh mắt Minami mảnh hồi ức mờ nhạt về những ngày tháng cuối cùng ở bên người con gái ấy.

Hạt mưa nhỏ lặng lẽ buông mình rơi vào khe hở của khung cửa sổ đầy bụi, lăn dài trên tấm kính trong suốt những vệt chảy ngoằn ngoèo khó coi. Nỗi đau của mưa cứ loang dần thành những vệt nhòe hoen ố mà dù có khô đi thì sự hiện hữu của nó vẫn là mãi mãi. Đôi mắt nâu ấy thả ánh nhìn trôi lơ lững về điểm cuối cùng của ánh sáng, nơi mặt trời chỉ còn là một vệt hồng nhạt yếu ớt đang cố gắng vươn mình thoát khỏi sự giam giữ của mây. Dường như chúng đang cất giấu một bí mật nào đó mà chủ nhân của chúng chẳng muốn nói cùng ai. Một Atsuko đơn độc và lạc lõng giữa chiều mưa thu buồn bã nhuốm màu hoài niệm, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày cùng nụ cười rực rỡ nơi cô gái mà Minami yêu.

Ban công nhỏ kết thúc một ngày dài với giọng nói yếu đuối lặng lẽ vang lên như một lời cầu xin. Những bức tranh vứt lăn lóc còn lem màu cọ vẽ bị ném vào trong một góc chơ vơ nhìn cô bằng đôi mắt nâu buồn không bút mực nào tả xiết, vài chậu hoa nhỏ xinh vươn mình đón lấy những hạt mưa hiếm hoi trước khi bị mang trở lại vào ngôi nhà nhỏ chật hẹp và bừa bộn. Âm thanh vang lên như cứa vào trong trái tim cô từng mảnh vụn vỡ tan nát, nhạt nhòa theo những giọt nước mắt lăn dài nơi đôi mắt người cô yêu, xóa đi cả nụ cười quá đỗi bình yên ngày đó:

- Đừng yêu ai hết, hãy chỉ nhìn một mình mình thôi.
  
- Atsuko...

Lời nói vang lên như tiếng chuông leng keng phá tan sự tĩnh lặng đang bao trùm lấy không gian. Mưa ngớt dần theo lời ca của cô ca sĩ thường hát trong quán cafe, nhỏ dần nhỏ dần cho đến khi bài hát kết thúc, chỉ còn lại sự ấm ướt và mùi hơi đất xông lên là vương vấn trên con đường. Hương vị cà chua thấm dần nơi đầu lưỡi, không còn ngọt ngào mà trở nên đắng ngắt, hình như là mặn nữa. Trước khi Minami kịp hiểu điều gì đang xảy ra, những giọt nước mắt đã lăn dài trên gò má, lặng lẽ tưới mát cho trái tim khô cằn, làm dịu đi nỗi đau vẫn luôn nhức nhối từng đêm. Có bàn tay ai đó nhẹ nhàng đặt lên vai, mọi xúc cảm như vỡ òa theo dòng hoài niệm, lặng lẽ trôi đi theo dòng chảy đã nhuốm màu thời gian. Một giọt nước mắt khẽ nghiêng mình rơi xuống, chạm vào tấm ảnh cũ đã phai màu theo từng năm tháng. Ở đó, có những đôi mắt nâu lấp lánh ước mơ, có những nụ cười hạnh phúc bình yên và có cả giọt tròn long lanh khẽ lăn vào vết nứt vỡ trên khung ảnh cũ.

Bầu trời chiều hôm đó nhuốm một màu vàng dịu tiếc nuối, vài đám mây trắng lười biếng trôi về phía đường chân trời lúc này chỉ còn là một vệt sáng mờ nhạt. Mùi hương của những bông hoa tử đinh hương càng lúc càng rõ rệt hơn, phảng phất đâu đó trong không trung thứ hương thơm mê hoặc đầy ma mị, mùi hương của sự cô đơn tột cùng. Bên dưới gốc cây phong đang lặng lẽ thay lá, có bóng hình cô gái nhỏ vỡ òa trong những ký ức thân thương.


Cũng ngay trên bầu trời chiều hôm đó, có một chiếc máy bay vừa hạ cánh.



6 comments:

  1. Cuối cùng Au cũng ra fic mới, mong chờ Part 2 :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Aww, cảm ơn bạn vẫn ủng hộ mình, mong bạn thông cảm do chuyện học hành :'( Cái này viết từ hồi hè rồi mà tới giờ còn chưa end được đó TT^TT

      Delete
    2. Mình hiểu mà, bạn cứ từ từ mà mần... Chỉ hi vọng không phải SE thôi ;)

      Delete
    3. Mục đích shipper viết fic là để huyễn mà bạn, bởi vậy nên mình phản đối SE, bạn cứ yên tâm nha =)))

      Delete
  2. trước tiên là thanks au nhiều thật nhiều.
    lâu rồi mình mới có cảm xủa như vậy. atsumina là tình yêu lớn nhất của mình nhưng trải qua 2 năm đầy biến động, cái tình cảm ấy cũng vơi dần đi. dạo này ít hẳn fic của atsumina và có thì cũng là trans còn viết thì ko còn cho mình cảm xúc nhưng trước nữa. fic của au gợi lại rất nhiều. tình cảm của cái nhà này là thế, nhẹ nhàn đấy nhưng rất sâu sắc mà ai lỡ vướn rồi là dứt ko ra.rất nhiều đoạn tuyệt vời.
    mau ra chap mới nếu ko mình die cho au coi.
    thanks au lần nữa.

    ReplyDelete
  3. Không biết nói gì ngoại trừ chờ chap 2 của au. Chờ suốt năm năm chắc mệt mỏi lắm, còn Acchan biệt tăm tin tức sau khi lấy chồng không biết 5 năm qua thế nào.

    ReplyDelete