No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Saturday, February 14, 2015

[Multiple Shots] Peter Pan Syndrome (02)

Title: Peter Pan Syndrome
Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Status: Ongoing

Summary: "Một chuyến hành trình ngược dòng ký ức, dù đã biết kết quả sẽ như thế nào nhưng tôi vẫn muốn đắm chìm trong đó, để rồi khi giật mình tỉnh giấc, tất cả chỉ còn là hoài niệm về một thuở xa xăm. Tôi ước gì cả hai chúng tôi mãi là trẻ con, để khi ấy tôi có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa tay lên xoa đầu cô như một người lớn mỗi khi cô ấy khóc. Quan trọng hơn, nếu là trẻ con, tôi sẽ được nghe cô ấy thì thầm "Mình yêu cậu" mỗi ngày, sẽ không để vụt mất cơ hội đó, tôi sẽ trả lời cho cô ấy tình cảm của tôi và tất nhiên, sẽ không có người con trai đó bước vào câu chuyện của riêng tôi và Atsuko. Ước gì chúng tôi không trưởng thành. Ước gì Peter Pan có thật. Ước gì, cô ấy là của tôi..."


...






Nắng đã lên cao đến đỉnh đầu khi tôi bước vội qua cánh cổng sắt lớn của trường đại học Musashino. Những luồng sáng trong trẻo xuyên qua khoảng không xám xịt, rơi rớt lên vai áo tôi như bột phép của những thiên thần. Tôi đưa mắt nhìn quanh khoảng sân lớn, tìm thấy Atsuko đang ngồi trên thành hồ phun nước, đôi mắt nâu thơ thẩn nhìn về một phía xa xăm. Hai tay cô đan vào nhau, đầu hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt hướng về khoảng không xám xịt đang trở mình thức giấc sau một giấc ngủ dài. Băng qua dòng người ra vào lưa thưa, tôi cẩn thận tránh những vũng nước đọng lại do trận mưa tuyết hôm qua, bước đến bên Atsuko trong im lặng hệt như cái cách cô vẫn hay làm để trêu đùa tôi. Khuôn mặt cô không có chút cảm xúc nào, nhưng từ sâu trong đáy mắt vẫn ánh lên chút hoang mang lo sợ nào đó. Atsuko chỉ đơn giản là bắt chéo chân, tay đan vào nhau bứt rứt, không ngừng nhìn về phía tháp đồng hồ như thể đang lo lắng một điều gì đó có thể xảy đến bất cứ lúc nào. Tôi bước đến gần cô, đưa tay chạm nhẹ vào Atsuko, ngay lập tức ánh mắt hoảng loạn của cô ấy quay sang nhìn tôi, ẩn sâu bên trong sắc nâu nhạt khi phản chiếu dưới ánh mặt trời ấy là những cảm xúc rối bời không hề che đậy, sự lo lắng, bồn chồn, bối rối, hoảng sợ, tất cả đều hiển hiện bên trong Atsuko như một tấm gương phản chiếu chính con người cô. Khi ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, lần đầu tiên sau nhiều tháng trời, cơ hồ tôi nhìn thấy trong ánh mắt ấy một màng sương mờ bao phủ như bức màn của nước mắt chỉ chực tuôn trào. Atsuko luôn là một bí ẩn mà tôi không bao giờ giải đáp hết được, chỉ vừa mới vui đó thôi thì một lúc sau, cô ấy lại buồn. Bao quanh Atsuko luôn là một nỗi buồn mơ hồ mà tôi chẳng thể nào gọi tên, tựa như một làn sương mờ ảo nhấn chìm cô ấy trong thế giới nội tâm đầy phức tạp mà bản thân cô tự tạo nên cho mình. Cô nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười đầy buồn bã.

“Mình cứ nghĩ là cậu sẽ không đến.”

“Cậu biết là mình sẽ chẳng bao giờ thất hứa, nhất là khi người đó là Atsuko mà.”

Tôi ngồi xuống chỗ trống cạnh bên Atsuko mà chẳng hề đợi cô nói thêm bất cứ câu nào. Hôm nay cô ấy trông có vẻ khác thường, ít cứng đầu và nóng nảy hơn trước, cô lẳng lặng ngồi im để tôi xoa đầu mình như một đứa trẻ, đôi mắt nâu miên man nhắm nghiền, Atsuko bỗng trở nên trầm lặng hơn cả lần tôi gặp cô ở thư viện, cô ngồi im để tôi lùa những ngón tay qua mái tóc đen thả dài xuống vai của mình, ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt của người bạn gái đã trưởng thành bằng một ánh mắt miên man say đắm. Tôi không hề nhận ra là cô ấy đã thay đổi khá nhiều so với Atsuko của lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong buổi thử giọng, tự tin hơn, hoạt bát hơn, cười nhiều hơn, và rất nhiều cái hơn khác mà tôi không thể gọi tên, thế nhưng, sâu tận bên trong tâm hồn cô ấy, nỗi sợ hãi áp lực, sự e dè cùng lo lắng vẫn luôn thường trực đâu đó, để rồi khi mùa về hoặc những lúc tâm trạng bất ổn, chúng trở mình thức giấc, nhấn chìm cô trong nỗi tuyệt vọng đớn đau mà Atsuko chẳng bao giờ nói ra. Tôi đã không nhận ra là Atsuko đã trưởng thành thế nào, không còn là một cô bé ngại ngùng ngày trước, thường đến nhà hát trong bộ đồng phục trung học dài quá đầu gối, cúi đầu thật thấp mỗi lần bị gọi tên. Cô gái bé nhỏ trong ký ức của tôi giờ đã lớn, mái tóc đen dài thả xuống đôi bờ vai, bộ đồng phục cũ kỹ đã sờn được thay bằng chiếc váy màu nâu nhạt với những đường viền đậm màu đen, chỉ riêng ánh mắt ấy là không thay đổi sau biết bao năm tháng, và nụ cười của cô ấy, không còn rạng rỡ như nắng mặt trời soi sáng cuộc đời tôi, giờ đây nó nặng trĩu những nỗi buồn không tên mơ hồ mà lại rõ ràng như ánh nắng ngày đông, đối lập hẳn với đôi mắt nâu dồn nén quá nhiều xúc cảm, tạo nên một vẻ đẹp hoàn mĩ mà lại tương phản đến khó ngờ trên gương mặt Atsuko.

“Cậu không định để mình ngồi đây cho đến tối đâu phải không?” Bất chợt, Atsuko ngẩng mặt lên nhìn tôi, hai má cô ửng hồng, có lẽ là trời lạnh, hoặc là do cô bỗng nhớ đến một điều gì đó trong ký ức, để rồi ngại ngùng lắc đầu đứng dậy, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi thêm một lần nào nữa.

“Mình nghĩ cậu chưa sẵn sàng để bắt đầu,” tôi đứng dậy nắm lấy tay Atsuko. Cô ấy đáp lại tôi một cách vụng về, những ngón tay nhỏ bé rời rạc đan vào nhau trong cái lạnh tê tái của những ngày mùa đông khiến tôi bỗng nhớ đến đêm Giáng Sinh của mười năm trước, khi những đứa trẻ chưa đầy mươi lăm tuổi chúng tôi ngồi co ro trong một góc đường, nhìn những tờ rơi mình phát ra bị người ta ném vào thùng rác. Khi ấy, Atsuko cũng ngồi cạnh tôi, ánh mắt cô nhìn về phía những mẫu giấy rơi trên hè phố, bàn tay nhỏ bé siết chạt lấy tay tôi, một giọt nước mắt thầm lặng khẽ lăn dài trên má.

“Này quý cô Maeda Atsuko, cô có đồng ý dành ra ngày hôm nay để đi cùng với tôi qua mọi ngóc ngách Tokyo, trở về với những nơi mà đáng lẽ ra đã bị lớp bụi của thời gian che phủ hay không? Nếu đồng ý, hãy nắm lấy tay tôi, tôi sẽ không làm cô thất vọng đâu. Còn bằng ngược lại, tôi sẽ để cô rời khỏi nơi đây trong nuối tiếc và hối hận vì đã không nghe theo lời khuyên của Tổng quản lý vĩ đại Takahashi Minami này.”

Tôi đưa tay chìa ra trước mặt Atsuko, chờ đợi một cái gật đầu hay là cảm giác ấm áp từ bàn tay cô truyền đến. Thế nhưng, Atsuko bỗng bật cười khúc khích, như thể mấy lời nói đùa chẳng làm ai cảm thấy vui vẻ gì của tôi lại khiến cô ấy cảm thấy thích thú. Cô ngước mắt lên, vài sợi tóc lòa xòa rơi xuống vầng trán, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, cái vẻ trẻ con và ngang bướng hiện lên đằng sau ánh mắt, Atsuko mỉm cười, để mặc cho cơn gió lùa mái tóc cô bay phất phơ.

“Tôi nghĩ mình sẽ chấp nhận lời mời này của Takahashi Minami, với tư cách là người duy nhất không bị quyền lực của Tổng quản lý đe dọa.”

Cả hai chúng tôi cùng bật cười khi Atsuko nói hết câu. Tôi siết chặt tay cô, kéo Atsuko về phía cánh cổng đang mở toang, trước khi tiếng chuông báo hết tiết học vang lên, cả hai chúng tôi chạy trên con đường mòn còn đọng tuyết, cẩn thận né những vũng nước trong vắt đang thêu dệt nên một bầu trời ảm đạm xám xịt, đâu đó những tia nắng trong veo hắt xuống bóng dáng Atsuko và tôi, in xuống mặt đường trải nhựa hai bóng đen một cao một thấp trông khá lạ kỳ. Khi chiếc đồng hồ lớn trên đỉnh tháp chỉ 8 giờ 20 phút, tôi và Atsuko đã bắt đầu thơ thẩn trên những con đường đông đúc, lượn lờ khắp mọi ngóc ngách của thành phố mà tôi đã dành gần 24 năm cuộc đời mình để sống cùng nó. Mặt trời lên cao quá đỉnh đầu, chúng tôi dừng lại trước một kiosque nhỏ bán thức ăn nhanh, mua cho Atsuko và tôi mỗi người một phần bánh kẹp, cô ấy vừa đi vừa ăn, nét mặt ánh lên hạnh phúc như một đứa trẻ khi chúng tôi sánh bước bên nhau nhảy trên từng ô gạch lát đường ở quảng trường. Đàn bồ câu nhanh chóng né người xếp thành hai hàng để xem màng biểu diễn kỳ lạ của hai chúng tôi, một tay cầm bánh, tay còn lại nắm chặt vào nhau, nhảy chân sáo trên những viên gạch sáng bóng trước ánh mắt tò mò của bầy chim. Tôi đã tính toán hết tất cả những địa điểm cần thiết để đưa Atsuko lên chuyến tàu bắt đầu cuộc hành trình xuôi về quá khứ, chúng tôi rong ruổi cả ngày trong những con hẻm nhỏ nhà cửa san sát nhau, lướt qua những con đường mà tội lỗi của chiến tranh đã lưu dấu trên đó không biết bao nhiêu vệt máu đỏ thẫm. Linh hồn của Tokyo như bị đánh thức sau một giấc ngủ dài, nó trở mình đầy mệt mỏi, thả ra từ trong lòng đất âm u bóng ma của những hoài niệm, của những ký ức đầy xưa cũ như lớp sương bàng bạc bao trùm lên thành phố với những cửa hiệu đồ cổ ẩn chứa những bí ẩn mà chưa từng có ai khám phá được. Chúng tôi đi lướt qua những con phố rải sỏi, ánh nắng trong veo như một bức màn của ánh sáng tuôn chảy xuống từng nẻo đường, nhưng nó nhợt nhạt và yếu ớt đến nỗi chẳng thể nào len lỏi được vào trong từng ngóc ngách những con hẻm tối tăm ẩm ướt, nơi tôi và Atsuko cùng ngồi bệt xuống nền đất lạnh, tựa lưng vào bức tường gạch màu nâu đó của một ngôi nhà mang kiến trúc phương Tây, những làn khói mỏng bay lên tan vào trong không khí như một linh hồn vừa mới rời bỏ thế giới tăm tối này. Atsuko nhìn tôi bằng một ánh mắt nửa thán phục, nửa sửng sốt khi tôi đưa cô dạo qua từng ngóc ngách Tokyo, nơi mà tôi đã đi vòng quanh không biết bao nhiêu lần. Khi cả hai bước qua cánh cổng bằng sắt rỉ sét dưới ánh nắng mùa đông, Atsuko trơ mắt nhìn thị trấn nhỏ bé nằm giữa con hẻm nhỏ, một thế giới của những gì thuộc về phạm trù quá khứ, giống như một đất nước nhỏ bé mà ai đó đánh rơi giữa lòng Tokyo. Chúng tôi đi giữa con đường hẹp, hai bên là những ngôi nhà với tường làm bằng gạch nung đỏ, các hiệu đồ cổ và cửa hàng sách lưa thưa vài ba người, một lớp màu vàng nâu của hoài niệm lặng lẽ phủ lên không gian nằm lọt thõm trong một góc thành phố, Atsuko chăm chú nhìn những mẫu bưu thiếp và bộ sưu tập tem từ khắp các nơi trên thế giới được trưng bày đằng sau cửa kính của một hiệu đồ cổ, ánh mắt cô dán vào dòng chữ bằng tiếng Anh mà cả hai chúng tôi đều không hiểu được nghĩa, rồi bất chợt, cô bước vào trong, tiếng chuông cửa rung rinh phá vỡ sự tĩnh lặng ngột ngạt của buổi trưa mùa đông, Atsuko mua một con tem từ Tây Ban Nha, một phong bì màu nâu nhạt có in hình tháp Eiffen cùng vài đường nét nguệch ngoạc trang trí trên đó. Cô cũng lấy cho mình một tấm postcard của Venice và giấy viết thư đậm chất cổ điển, một sự phối hợp chẳng mang ý nghĩa gì, nó giống như việc bạn đi vào một cửa hàng quần áo và chọn những phụ kiện mình thích rồi cùng một lúc thử chúng dù chúng chẳng có gì tương đồng với nhau. Tình trạng của Atsuko hiện giờ là như vậy, cô ấy lấy những thứ lỉnh kỉnh đó, thanh toán tiền với cô gái nhân viên trông có vẻ đã quá quen với sự vắng vẻ nơi đây, tựa như việc mở ra một cửa hàng ở đây chỉ là để góp phần tô điểm cho con phố Tây vắng người. Sau khi cho tất cả những gì đã mua vào một chiếc túi giấy, Atsuko mỉm cười quay sang tôi, những ngón tay cô đan lấy tay tôi và rời khỏi cửa hàng.

Tôi không hỏi Atsuko lý do vì sao cô lại mua những thứ đó, có lẽ lại là do ý thích nhất thời của cô, chóng thích rồi lại chóng quên, tốt nhất tôi sẽ quan tâm đến nó nếu cô ấy tự mình nói với tôi về những món đồ lỉnh kỉnh mà cô vừa mua này. Dưới cái nắng yếu ớt của buổi trưa mùa đông, những bước chân của tôi dẫn đường đưa Atsuko đi rong ruổi qua các con phố, từng ngõ hẻm, cô cũng không hỏi tôi cả hai đang đi đâu, Atsuko chỉ im lặng để tôi nắm tay kéo cô chạy băng qua những con phố rải sỏi vắng người. Đã gần trưa, Atsuko và tôi dừng lại trước ga tàu điện lưa thưa vài ba người đang xách theo những valise hành lý lỉnh kỉnh, im lặng nhìn nhau một lúc lâu trước khi cô ấy quyết định sẽ mua vé tàu shinkansen, địa điểm thì tùy tôi lựa chọn. Lý do của Atsuko đưa ra cũng lại là một điều khó hiểu hệt như đống đồ lỉnh kỉnh cô vừa mua, “chỉ vì lâu rồi không đi tàu shinkansen, mình quên mất cảm giác đó nó như thế nào rồi”, cô ấy chỉ nói với tôi như vậy, rồi lại tiếp tục ăn cho hết phần ăn trưa của mình.

Khi tôi trở lại chỗ mà Atsuko đang đợi mình với hai chiếc vé trên tay, hình bóng cô đã biến mất khỏi hàng ghế vắng vẻ thưa thớt. Với chiếc khăn màu đỏ sọc caro quấn quanh cổ, hai tay cô xoa vào nhau, Atsuko đứng trước cửa tàu, đôi mắt nâu dán vào bên trong con tàu ấm áp, áp mặt vào lớp kính lạnh ngắt, thở ra từng luồn hơi trắng toát trên bề mặt kính trong suốt. Cô ấy trông có vẻ khá suy tư, co ro đằng sau lớp áo mỏng giữa tiết trời mùa đông, bất giác, tôi muốn làm một việc gì đó cho Atsuko, như là mua cho cô một cốc sữa nóng hoặc một thứ gì đó ấm áp, nhưng tất cả mọi cửa hàng trong ga đều đã đóng cửa, hiếm khi nào người ta làm việc vào những ngày trời lạnh thế này, khi mà đa số tấ cả mọi người đều lựa chọn ở trong nhà còn hơn là ra ngoài và mua vé để đi tàu shinkansen đến một địa điểm nào đó vô định rồi quay trở về như cả hai chúng tôi. Tôi hắng giọng, ra hiệu với Atsuko rằng chuyến tàu của chúng tôi sắp bắt đầu trong năm phút nữa, cô ấy rời mắt khỏi cửa kính, mỉm cười gật đầu và nhảy lên trên những bậc thang như một đứa trẻ lần đầu tiên được đi tàu điện. Con tàu dường như chẳng có lấy một ai ngoại trừ một người đàn ông già đang chăm chú đọc báo, một thanh niên đang mải mê với chiếc điện thoại của mình cùng tôi và Atsuko. Atsuko chọn cho chúng tôi một chỗ ngồi ở lưng chừng con tàu, cô ngồi sát cửa kính, tựa đầu vào lớp kính trong suốt lạnh ngắt, đôi mắt nâu trống rỗng nhìn về một vùng không gian mênh mòng tuyết trắng xa xôi, một giọt nước mắt thầm lặng chảy dọc xuống đôi gò má cô ấy. Gần mười một giờ trưa, tàu lăn bánh rời khỏi trạm Tokyo. Điểm đến của chúng tôi lần này là Chiba, quê hương của Atsuko.

“Chúng ta đang đi đâu vậy?” Atsuko là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi khi những hình ảnh về thế giới bên ngoài bắt đầu chạy ngược dần về phía sau, nhỏ dần và biến mất hẳn từ lúc nào. Cô nghiêng đầu nhìn tôi, những sợi tóc đen rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, che đi một nửa ánh mắt chất chứa đầy những hoài niệm u uẩn, trong một thoáng lướt qua, tôi cứ ngỡ như người ngồi bên cạnh tôi giờ đây không phải là Maeda Atsuko mà là hình bóng của cô mười năm về trước. Một cô bé với mái tóc ngắn hơi rối, đôi mắt nâu trong veo nhìn tôi chằm chằm, nép mình sát vào thành tàu, tay ôm chặt cặp sách trong khi ngại ngùng kéo khăn choàng lên cao hết mức có thể, màu váy đồng phục xanh đen dài quá đầu gối, khép nép một cách e dè đầy sợ hãi trước ánh mắt tò mò của những người xung quanh. Đó là Atsuko của những ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau.

“Đến Chiba. Mình nghĩ là cậu không bao giờ muốn quên cảm giác ngồi tàu từ Tokyo về Chiba đâu phải không? Nhớ lại xem, lúc đó hầu như tuần nào cậu cũng đi tuyến này để đến nhà hát.”

Atsuko nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cô trống rỗng, chút đau thương ánh lên nơi đáy mắt. Những ngón tay miết nhẹ lên làn kính trong suốt, ánh nắng nhợt nhạt hắt vào trong mắt cô những hoài niệm về một thời đã xa. Cô quay sang nhìn tôi một lúc lâu, sau đó lắc đầu thở dài, ánh nhìn mang theo những hồi ức trôi về một nơi xa xôi nào đó mà tôi mãi chẳng bao giờ tới được.

“Mọi thứ thay đổi nhiều quá nhỉ, kể cả nhà ga Tokyo cũng thế, chỉ có mình là vẫn cứ mãi nhớ về những ký ức đó. Lúc nãy cậu biết mình nhìn gì không? Khi Minami mua vé tàu, mình đã ngồi xuống ghế và tự hỏi bản thân “những cái ghế này được đặt ở đây khi nào nhỉ? Từ bao giờ mà đã có nhiều cửa hàng san sát nhau gần ga đến thế?” Và những con tàu kia, lúc mình thử nhón chân nhìn vào bên trong, mình đã rất ngạc nhiên khi giờ đây mọi thứ đều chẳng còn giống với bất cứ thứ gì trong ký ức của mình nữa.”

Giọng Atsuko rất mỏng, tựa như một làn khói mỏng manh bay vụt ra khỏi tầm tay, tôi nhìn vào trong ánh mắt lấp lánh của cô, đâu đó dường như cô ấy đang vẫy vùng, đang kêu thét cầu xin ai đó hãy trả lại cho cô những hình ảnh của ngày xa xưa ấy. Hơn ai hết, tôi hiểu Atsuko đang nghĩ gì, cô ấy muốn nhớ Tokyo, nhưng không phải Tokyo hiện đại này mà là Tokyo của những ngày đầu tiên ấy, khi cô nắm lấy tay mẹ mình thật chặt, sợ hãi bước vào địa điểm diễn ra cuộc tuyển chọn của chúng tôi. Đâu đó phảng phất trong ánh mắt Atsuko là cô ấy của cái tuổi mười bốn xa xôi đang giương mắt nhìn tôi, ánh nhìn đau đáu ấy len lỏi vào trong tâm trí tôi rồi bắt đầu lan ra, khắc sâu vào trong ký ức tôi hình bóng cô đơn của cô ấy, trước đây hay là bây giờ, cô vẫn chẳng hề thay đổi.

“Minami này, hôm đó cậu cũng nhìn mình thế này nhỉ,” Đột nhiên, Atsuko mỉm cười với tôi, hai tay ôm phong bì đựng những tấm postcards và giấy viết thư cô vừa mua lúc nãy, nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm như đang thầm đánh giá xem tôi của ngày ấy và bây giờ khác nhau thế nào.

“Hôm đó?”

Trong ký ức của tôi về Atsuko của những ngày đó hoàn toàn trống rỗng, nhưng lời nói của cô chầm chậm len lỏi vào trong tim tôi, tựa như chiếc chìa khóa mở toang cánh cửa của nhà kho chứa đựng những ký ức, ánh sáng bên ngoài lọt vào trong khoảng không gian tối tăm sâu thẳm trong tim tôi, soi rọi lên một mảng hồi ức ngủ quên bám đầy bụi cũ kỹ. À, cái ngày hôm đó sao? Nó đã xa lắm rồi kể từ lần cuối cùng tôi đi cùng Atsuko trên con tàu shinkansen của mười năm về trước, giống như vừa bị một cái gì đó đánh thức, ký ức ấy trỗi dậy trong tim tôi theo từng lời kể của Atsuko.

“Cậu còn nhớ sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi, nhưng Atsuko chỉ mỉm cười.

“Tất cả mọi ký ức của mình với Minami, mình đều nhớ hết, kể cả khi cậu không nhớ được chuyện đó cũng chẳng sao cả, bởi vì với mình, khoảng thời gian có Minami ở bên rất quan trọng.”

Thế rồi Atsuko bắt đầu kể, một câu chuyện không đầu không đuôi, mang theo âm hưởng của dĩ vãng réo rắt vọng về, con tàu lướt trên mặt đường êm ái, có cảm giác như chúng tôi từ lâu đã rời khỏi chuyến tàu này rồi và đang ngồi trong một quán cà phê nằm khuất trong một góc phố của những hoài niệm, Paris. Ai đó vừa thay một chiếc đĩa mới, âm hưởng của những khúc nhạc cuốn chúng tôi vào trong những hoang mang không định hình, một cảm giác nuối tiếc, trống rỗng, mơ hồ, chênh vênh như vừa mất đi một thứ gì đó trỗi dậy trong tôi, và khi tôi bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp của Atsuko đang hướng ánh mắt đến những khoảng không gian âm u chất chứa đầy ắm những hoài niệm, một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má cô.

“Đó là ngày đầu tiên sau buổi công bố kết quả, chúng ta đến nhà hát để bắt đầu cho bài tập đầu tiên. Sau khi buổi tập kết thúc, mình vẫn không quen được với ai cả, chắc vì mình suốt ngày chỉ ngồi ở một góc phòng mà nhìn những người khác. Lúc đó mình cứ luôn tự hỏi bản thân rằng vì sao họ lại chọn một người chẳng có gì nổi bật như mình nhỉ. Khi về mình đã rất buồn vì bị gọi lại sau buổi tập do không theo kịp các bước nhảy. Trong số hai người bị gọi lại, ngoài mình ra còn có Minami nữa. Mặc dù mình không khóc nhưng lúc đó mình lại rất sợ, quay sang thì thấy Minami cũng đang rất lo lắng. Sau khi bị mắng, mình đã định khi về sẽ khóc thật lớn, vì lúc đó sẽ chẳng ai thấy được mình, thế mà tự dưng lúc ấy, cậu lại nắm tay mình và hỏi “Maeda-san, cậu khóc phải không?”,” Atsuko mỉm cười với tôi, cô nhẹ nhàng mở trong phong bì lớn bằng giấy đựng postcards và giấy viết thư ra một tờ giấy và bút chì, bắt đầu cặm cụi viết những nét chữ nắn nót bằng tay trái.

“Mình lắc đầu định chạy đi, thế nhưng Minami lại áp hai tay vào má mình và bảo rằng “Nhưng cậu rõ ràng đang khóc đây nè”. Lúc đó thật sự rất khó chịu, tất cả mọi cảm xúc của mình bỗng dưng vỡ òa ra, thế là tự dưng lại bật khóc thật. Minami đã đi cùng mình ra ga và đợi gần nửa tiếng cho đến khi có chuyến tàu mới về lại Chiba. Khi tàu đến, mình khá ngạc nhiên khi cậu cũng lên cùng mình, “Có lẽ cậu ấy cũng ở Chiba”, mình đã nghĩ vậy đấy nhưng không dám hỏi Minami nhiều. Hai đứa ngồi trên tàu như thế chẳng nói với nhau câu nào, thế rồi khi tàu dừng lại ở trạm Chiba, Minami nhảy xuống, tạm biệt mình và mua vé đi ngược lại trở về Tokyo.”

Giống như có ai đó vừa chơi nên khúc nhạc gọi ký ức trở về, trong quán cà phê tối tăm do tôi tự tưởng tượng nên, Atsuko ngồi cạnh tôi mỉm cười, cuốn sách trên bàn của một triết gia nổi tiếng nào đó gấp lại nằm im trên tấm khăn trải bàn màu trắng, những cung đàn dạo nên bản nhạc của hoài niệm xa xưa, hệt như màu rượu vang ố vàng trên những trang giấy của cuốn sách ai đó để quên trong quán. Ký ức về lần đầu tiên tôi ở cùng Atsuko bắt đầu ùa về khi khuôn mặt ửng đỏ của cô hiện lên trong trí nhớ tôi, cắn chặt môi để không bật khóc khi bị trách mắng. Khi thấy cô như vậy, tôi chỉ biết ngây ngốc nhìn, thế rồi bỗng dưng lại đi cùng cô ấy từ Tokyo đến Chiba chỉ để bắt cô ngừng khóc. Ngày hôm đó khi trở về nhà, quần áo lấm lem, nét mặt phờ phạc, tôi đã bị mắng cho một trận nên thân, thế nhưng, một tuần sau đó, khi gặp lại cô bé kia trong nhà hát, lúc Atsuko vụng về trả tôi chiếc khăn tay tôi đã đưa cô mượn, ấp úng mãi chẳng nói được câu cảm ơn rồi vội vàng bỏ chạy đi, tôi nghe thấy những nhịp đập khác thường của tim mình môi khi đối diện với cô ấy để rồi suốt từ đó về sau, mỗi khi ở bên cô, cảm giác bình yên hiếm hoi lại xâm chiếm tâm hồn tôi, giống như dư vị ngọt ngào còn đọng lại sau khi ăn xong que kem mát lạnh, tôi biết, ở cái tuổi mười bốn ấy, lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là yêu.

“Minami này, đến giờ có một chuyện mình vẫn luôn muốn hỏi cậu,” vẫn cười, Atsuko không nhìn tôi nữa, cô cúi mặt nhìn xuống tờ giấy viết thư trải dài trên thành ghế, vài sợi tóc rũ xuống che phủ đi một nửa khuôn mặt cô. Atsuko bắt đầu chậm rãi viết từng chữ một, nắn nót như thể cô đã đặt cả trái tim của mình vào trong. Tôi đọc được dòng chữ đầu tiên là thời gian của ngày hôm nay.

Tôi im lặng nhìn Atsuko đang nắn nót viết, ngòi bút chuyển động lên xuống chậm rãi, Atsuko cũng lặng im. Cô ấy không thèm nhìn tôi lấy một lần, vẫn di chuyển tay viết trên mặt giấy nét chữ vụng về của mình, nhưng dần dần, bờ vai cô run lên, giọt lệ hoen nhòe nơi khóe mắt, lặng lẽ rơi trên mẫu giấy mỏng đã nhuốm màu thời gian, làm nhòe cả những con chữ cô đã nắn nót ghi. “Gửi Atsuko”, đó là những gì tôi đọc được trên giấy.

“Atsuko...”

“Tại sao hôm đó, cậu lại đi cùng mình?” Vẫn cúi mặt, cô nàng cựu Ace của AKB hỏi tôi như thế, hai tay cô siết chặt váy, như thể đang cố không bật khóc. Atsuko cắn môi, giọng cô nhỏ và mỏng nhưng tôi vẫn nghe thấy được, cây bút chì nằm im trên trang giấy trắng. Tôi không biết sao cô khóc, có lẽ Atsuko đang nuối tiếc cho những gì đã qua, hoặc giả không phải thì, có lẽ chỉ là chút gì đó rung động xen lẫn đắn đo, day dứt khi nhớ về một ký ức đã ngủ quên từ quá lâu.

Tôi vẫn không trả lời, không phải không muốn nói mà là vì không biết mình nên nói gì. Tất cả đều là lỗi của tôi, nếu tôi không ngu ngốc đưa ra lời đề nghị dẫn Atsuko đi khắp Tokyo, nếu tôi không đưa cô đến ga tàu để chỉ cho cô nhìn thấy những đổi thay nơi đây, có lẽ Atsuko sẽ không trở nên như thế này. Cô ấy đã có người yêu rồi và họ sắp đính hôn, nếu như tôi nói ra tất cả với Atsuko, nói rằng tôi yêu cô, liệu Atsuko sẽ tha thứ cho tôi chứ? Atsuko vẫn khóc, như thể việc chấp nhận bước chân lên chuyến tàu ngược dòng ký ức này cùng tôi thật là một sai lầm. Những hoài niệm một thời đã qua, cảm giác chông chênh thiếu hụt và trống rỗng đang dần dần len lỏi khắp các ngóc ngách trong con người cô, và đôi mắt kia, khi Atsuko chậm rãi ngước lên nhìn tôi, những giọt nước mắt thầm lặng lăn dài trên đôi gò má. Liệu rằng tôi có quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến việc giữ cô ấy bên cạnh mình hay không? Và liệu rằng tôi có phải là một kẻ khoác lác khi đã dám chắc rằng mình sẽ có thể giữ được Atsuko ở lại Tokyo này mãi mãi không? Tôi không biết, những cảm xúc của tôi dành cho cô ấy, những ghen tuông, đau đớn, yêu thương, nhường nhịn, tất cả những thứ đó dường như muốn nổ tung trong tôi bất cứ khi nào tôi nhìn thấy đôi mắt cô ấy. Ngoài những gì trống rỗng và nỗi buồn mênh mang dàn trải trong đôi mắt Atsuko, thứ duy nhất tôi thấy được nơi ánh mắt cô chính là một hỗn hợp những xúc cảm của chính mình, và của cả cô ấy nữa. Tôi yêu Atsuko, tôi đã yêu cô ấy kể từ cái ngày tôi tình nguyện bước lên con tàu đến một tỉnh thành xa xôi mà mình chưa từng biết đến chỉ vì một cô bé đang khóc, kể từ lúc tôi nhận ra tất cả những ký ức của mình đều chỉ có hình bóng của Atsuko. Từ lúc nào mà cô ấy đã trở thành ánh mặt trời trong tim tôi thế này?

Làm sao tôi có thể trả lời Atsuko đây khi mà điều tôi muốn nói lại là điều cấm kỵ? Nếu biết việc đưa cô ngược dòng hồi ức để trở về với những kỷ niệm ở Tokyo có thể giữ Atsuko lại nhưng cũng đồng thời khiến cô ấy cảm thấy đau đớn thế này, tôi đã không đưa ra lời đề nghị đó.

Atsuko, giá như, chúng ta chưa từng lớn lên...

“Minami...cậu không nói cũng chẳng sao hết. Khi mình nói về lần đầu tiên đó, cậu còn không nhớ nữa mà. Xem ra chỉ có mình là nhớ thôi, chỉ có mình vẫn luôn nghĩ về những lúc ở bên cạnh cậu. Hầu hết trong những ký ức của mình đều có hình bóng của cậu, nếu quên đi chúng, mình sẽ không còn là mình nữa. Nhưng Minami thì khác, xung quanh cậu có rất nhiều người, cậu có thể tự tin nói chuyện với những người mình không quen biết, nếu thiếu mình thì cậu sẽ vẫn không sao hết, nhưng bản thân mình, đối với mình. Minami là người rất quan trọng.”

Atsuko mỉm cười nhưng giọng cô nghe như sắp khóc. Cô ấy cúi mặt cặm cụi viết tiếp, không thèm ngẩng lên nhìn tôi lấy một lần, lại ghi chép những điều mà cô muốn gửi cho chính bản thân mình. Atsuko vẫn là Atsuko, không bao giờ tôi hiểu được hết con người cô, bao quanh Atsuko là bóng đen của những hoài niệm, linh hồn của những dĩ vãng. Cô ấy yêu những thứ thuộc về phạm trù quá khứ, cô nâng niu từng mẫu giấy ố vàng màu rượu vang, kể cả khi nó chẳng mang bất cứ một ý nghĩa nào. Atsuko đơn giản mà lại phức tạp, vui thì cười, giận dữ thì im lặng, nhưng kể cả khi cô ấy kỳ lạ đến đâu đi nữa, Atsuko và tôi luôn có hiểu được nhau. Cô ấy chẳng cần nói mà tôi cũng chẳng cần trả lời, chỉ cần nhìn vào mắt nhau, tôi đã hiểu Atsuko muốn nói gì. Kể cả khi cả hai giận nhau chẳng thèm nói chuyện, khi ánh mắt bắt gặp nhau trong những bài tập nhảy, tôi và Atsuko sẽ cứ giương mắt nhìn nhau chằm chằm rồi bỗng bật cười như có chuyện gì xảy ra,  Atsuko sẽ lại kéo tôi ra một góc phòng và tựa đầu lên vai tôi ngủ như cái cách cô vẫn thường làm. Sẽ không sao hết nếu đó là Atsuko, người mà tôi hiểu còn hơn cả chính bản thân minh. Bởi vì đó là Atsuko nên kể cả khi phải chôn chặt tình cảm này cũng chẳng sao cả. Tôi không hy vọng sẽ có thể nói ra được tình yêu của mình với cô, chỉ mong rằng sợi dây liên kết giữa chúng tôi đủ bền chặt để giữ cô ấy ở lại Tokyo này, cho dù cô sẽ vẫn đính hôn với người mình yêu, tôi cũng sẽ cam lòng chấp nhận tất cả.

Chỉ cần Atsuko được hạnh phúc mà thôi.

“Lý do mà ngày đó mình đi cùng cậu trên chuyến tàu shinkansen đến Chiba...chính là bởi vì...khi ấy trông Atsuko rất là cô đơn. Cậu luôn ở một mình bất cứ khi nào mình nhìn thấy cậu, đứng ở cuối lớp, không bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt người khác. Atsuko cứ luôn cúi gằm mặt, trong khi những người khác thì ra sức thể hiện mình, cậu lại cứ đứng im một chỗ. Người ta thì mải miết tiến lên, còn Atsuko thì vẫn không chịu di chuyển, cậu lúc nào cũng thế, đến nhà hát trong bộ đồng phục cũ, váy dài qua đầu gối, luôn khép ép trước tất cả mọi người. Ai cũng bảo Atsuko nhìn thật ảm đạm, cậu trông cứ như một người bị bỏ lại phía sau, hài lòng với vị trí của bản thân. Mình đã tự hỏi tại sao người ta lại chọn một người như cậu cơ chứ, rõ ràng không hề muốn hòa nhập, nhưng khi cậu mỉm cười với mình ngày hôm đó, mình đã nghĩ khác đi. Lý do mà cậu không bao giờ tiếp xúc với mọi người là vì cậu sợ cô đơn. Cậu không dễ gây ấn tượng với người khác như Tomochin, cũng không phải kiểu người như Yuko, Atsuko chỉ luôn sống cùng với sự cô đơn mà thôi. Cậu ghét nó nhưng cũng không muốn rời bỏ nó, lớp vỏ bọc đã bảo vệ cậu lâu nay. Mình đã nghĩ tốt hơn đừng nên tiếp xúc với người này vì trông cậu ta thật khó gần và ảm đạm, thế nhưng, nụ cười của cậu đã thay đổi tất cả, luôn làm rạng rỡ cả ngày của mình. Kể từ hôm đó, mình đã muốn Atsuko sẽ luôn cười vì mình.”

Không gian xung quanh chúng tôi chìm vào trong sự tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ có tiếng tàu lướt trên đường sắt vang lên đều đều ảm đạm, tô điểm trong ánh mắt u tối của Atsuko một cảm giác mơ hồ quá đỗi chênh vênh. Cô không đáp, cũng không thèm ngước lên nhìn tôi lấy một lần, tất cả những gì Atsuko có thể làm là viết, viết rồi xóa, lại viết rồi lại xóa, lặp đi lặp lại như vậy mãi cho đến khi tàu dừng lại ở ga Chiba. Cô lặng lẽ thu dọn bút viết vào lại trong phong bì khổ lớn mà mình đã mang theo, ngập ngừng quét ánh mắt nhìn khắp toa tàu trước khi đứng lên, buông ra một tiếng thở dài nhẹ tênh.

“Về Tokyo thôi.”

Đã quá trưa, mặc dù đang là mùa đông nhưng nắng đã lên đến đỉnh đầu, hắt xuống mặt đường những tia nắng bàng bạc trong vắt, vài hạt bụi nhỏ li ti bay trong không trung, Atsuko bước xuống, lặng lẽ nhìn quanh nhà ga vắng người, đôi chân cô chừng như định chạy thật nhanh ra khỏi ga, để có thể trở về ngôi nhà nhỏ trong con phố vắng, thế rồi cô bỗng khựng lại, hai tay ôm chặt phong bì đựng những món đồ lỉnh kỉnh, trong đáy mắt cô ánh lên cảm giác trống trãi và hoang mang. Cơn gió đông lặng lẽ lướt ngang qua, vung vãi trên phố những dải sương mờ lạnh lẽo, trôi lang thang trong vô định về những chân trời xa xăm. Atsuko quay sang nhìn tôi, nở một nụ cười đơn độc khi cô đi về phía dãy ghế trống trơn không có người ngồi, những giọt nước mắt rơi xuống trong câm lặng. Cô mở miệng nói một cách khó nhọc, giọng nói vỡ tan theo từng giọt lệ hoen nhòe nơi khóe mắt.

“Chẳng còn gì nữa rồi, Minami ạ. Mình đã không còn lại bất cứ ai bên cạnh nữa rồi.”

Giây phút đó, tôi nghe thấy tim mình như nghẹn lại, cảm giác mất mát và đau thương dàn trải trong tâm trí, khi hình ảnh Atsuko như một cái bóng đơn độc và vô hình, không ai quan tâm đến, không ai trông thấy, phớt lờ qua cô như thể cô chỉ là một ảo ảnh được tạo nên bởi gió và sương mù, dễ tan biến trong bầu không khí mùa đông lạnh lẽo.

“Ah...đói rồi.”

Bất chợt, Atsuko nhìn tôi bằng ánh mắt của những ngày xa xưa đó, khi cô chờ tôi trước cổng nhà hát những buổi tối muộn chỉ để bắt tôi đi ăn cùng cô cho bằng được. Bằng sự gượng ép dở tệ của mình, cô ấy chạy về phía tôi, ánh mắt nhìn tôi trong trẻo hệt như chính cô lúc đó, không có những nghĩ suy trăn trở, không có những phiền muộn lo toan hay sự cô đơn trống trải và những cảm giác chênh vênh vô định, Atsuko ném đi cái vẻ mặt chán chường cùng vô số những xúc cảm khó hiểu được của mình, kéo tay tôi chạy đi bên dưới ánh sáng nhợt nhạt yếu ớt của mùa đông, những bước chân cô in xuống nền tuyết trắng, khung cảnh của một thời tuổi thơ cô tựa như một trang sách cũ đã bị bỏ lại quá xa, khi mà tôi vô thức nhận ra rằng, đây vẫn là Chiba mà Atsuko đã yêu, nhưng tất cả những gì còn đọng lại trong ký ức của tôi ngày nhỏ đã hoàn toàn thay đổi. Một Chiba khác, có tất cả mọi người, nhưng không có Atsuko.


“Như mình đã nói, cà chua vẫn là ngon nhất”

Trên chuyến tàu trở về Tokyo, Atsuko vừa mỉm cười vừa nói như thế. Kể từ khi đặt chân bước xuống Chiba và cùng tôi dạo qua vài con phố, Atsuko bỗng thay đổi hẳn thái độ của mình. Cô cười nhiều hơn, nói cũng nhiều hơn, những chủ đề giữa hai chúng tôi là một loạt những diễn biến đã xảy ra trong cuộc đời cả hai, nó trải dài từ quá khứ, hiện tại cho đến tận tương lai. Cười rồi khóc, khóc xong lại cười, Atsuko trông có vẻ như đang đắn đo xem mình có đúng hay không khi đã chọn đi cùng tôi đến nơi mà những ký ức của cô vốn đã ngủ yên bỗng dưng bị đánh thức trở lại. Có đôi lúc cô thoáng trầm tư, thỉnh thoảng lại thở dài rồi viết tiếp lên tờ giấy viết thư đã mua lúc sáng, cư xử hệt như thể không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Ráng chiều, chuyến tàu của chúng tôi băng qua vùng đồng bằng rộng mênh mang, Atsuko tựa đầu lên vai tôi im lặng, ánh nắng màu vàng nhạt hằn trong đáy mắt cô những vệt sáng yếu ớt, hòa lẫn với sắc nâu nhạt của bóng tối, tạo thành một hỗn hợp màu sắc kỳ lạ đến khó hiểu. Với đôi mắt mở to không chớp, Atsuko đuổi theo một bóng hình nào đó đang chạy nhảy giữa những khoảng đất trống, những cánh đồng hoang, nơi gió lùa đám cỏ dại tạo thành dãy âm thanh xào xạc lặp đi lặp lại mãi không ngừng. Atsuko đang chạy trốn một điều gì đó, một nỗi sợ hãi, một cơn ác mộng, một nỗi đau hay là một sự trói buộc. Những nỗi lo không định hình giống như một sợi dây trói chặt lấy những xúc cảm trong cô, bóp nghẹt nó bằng những đường chỉ mỏng nhưng sắc bén của mình. Lắm lúc tôi thấy Atsuko cố gắng trồi lên rồi lại bị kéo xuống trong vũng lầy của những nỗi đớn đau ấy, khi hoài niệm ùa về như một chiếc hộp bị bật nắp cuốn lấy cô, phán xét mọi quyết định của cô. Một tâm trạng phức tạp cố làm ra vẻ bình thường như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, Atsuko âm thầm viết lại tất cả lên trang giấy viết thư, những cảm xúc chông chênh dàn trải đằng sau nét chữ run rẩy. Cô tựa lên vai tôi, đôi mắt khép hờ đầy mệt mỏi, thì thầm những điều gì đó mà tôi không thể nào hiểu được. Toa tàu vắng người chỉ có mình tôi và cô ấy, ngồi im giữa những xúc cảm chông chênh, sự im lặng bắt đầu chạm lên người chúng tôi và tỏa ra khắp mọi ngóc ngách cơ thể, Atsuko thở hắt ra một tiếng, tất cả lại trôi vào lặng thinh.

“Atsuko này, đừng giả vờ nữa, mình ghét như thế này lắm.”

Giữa sự bủa vây của những hoài niệm, tôi khó nhọc lên tiếng. Atsuko thoáng giật mình, cô nheo mắt nhìn tôi, rồi lại thở dài, nét u tối điểm trong ánh mắt đơn độc.

“Thế à? Sao cậu lại nghĩ là mình đang giả vờ?”

“Mình ở cạnh Atsuko mười năm rồi đấy, trong AKB, chẳng ai ở cùng cậu nhiều như mình đâu, kể cả những người như Tomochin hoặc Haruna, Miichan hay tên bạn trai đáng ghét nào đó của cậu cũng thế. Tại sao mình lại không hiểu cậu được?”

Atsuko im lặng không đáp, như thể những gì tôi nói ra vừa khơi gợi lại trong cô một điều gì đó không nên nhớ đến. Trong ánh nhập nhoạng của buổi chiều tà, cái lạnh của những ngày mùa đông len lỏi vào trong toa tàu, mang theo cả sự u ám vào trong bầu không khí vốn dĩ đã chẳng được bình lặng giữa hai chúng tôi. Atsuko nhìn tôi không chớp mắt, những vòng xoáy cảm xúc xoay vòng một cách hỗn loạn trong đôi mắt cô. Trong bóng tối của buổi chiều nhập nhoạng, ánh nắng từ những kẻ hở chia khuôn mặt cô ấy thành từng mảng sáng tối khác nhau, tô đậm lên đôi nhãn cầu màu nâu trong veo đang mở to, khiến tôi cứ nhìn mãi không thôi. Rồi bằng ma lực kỳ lạ của mình, nó bắt đầu thu hút tôi, cuốn tôi rơi vào trong đáy mắt ánh lên một màu sắc lạ kỳ, khi màu nâu nhạt bị trộn lẫn với sắc vàng đang ngả dần thành màu của ánh sáng. Tôi như lạc vào trong ánh nhìn ấy với một sức cuốn hút mãnh liệt không sao kháng cự được, và cứ để mặc bản thân như thế. Ẩn bên dưới hàng mi dài là một thế giới chưa ai từng khám phá, một thế giới thật tĩnh lặng và mênh mang, có tiếng gió nhẹ lướt qua, tiếng bước chân ai đó giẫm lên đám lá vàng xơ xác và cả tiếng động của sự đơn côi. Khi ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, tôi đã cảm nhận được điều đó rất rõ ràng, một thế giới ảm đạm nhuốm màu cô đơn. Lúc nào cũng vậy, con người thật của Atsuko, một không gian trống trải quá đỗi chênh vênh trong tâm hồn, nơi duy nhất mà linh hồn cô cư ngụ, ở tận sâu thẳm trong trái tim. Nụ cười rạng rỡ dường như đã biến mất, chỉ còn lại ánh mắt miên man cùng vẻ mặt mang theo những nét u uẩn và sự thiếu hụt không rõ ràng. Trong giây phút đó, tôi bỗng khát khao được chạm vào Atsuko, chạm vào trong nỗi cô đơn đang dày vò trái tim cô, xé nát nó thành muôn ngàn mảnh vụn vỡ để giải thoát cho người con gái này, người mà tôi yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời. Chừng như đọc được những gì tôi đang suy nghĩ, Atsuko nắm lấy tay áo tôi giật nhẹ, những giọt nước mắt như làn sương mờ phủ lên trên ánh nhìn tăm tối, và với giọng nói mỏng đến nỗi tưởng chừng như sắp vỡ ra, cô níu lấy tôi, thì thầm thật khẽ:



“Minami, mình không muốn kết hôn.”




No comments:

Post a Comment