No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Wednesday, February 11, 2015

[Multiple Shots] Peter Pan Syndrome (01)

Title: Peter Pan Syndrome
Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Status: Ongoing (có thể khoảng vài part thôi, sẽ cố hoàn thành trước Tết :> )

Summary: "Một chuyến hành trình ngược dòng ký ức, dù đã biết kết quả sẽ như thế nào nhưng tôi vẫn muốn đắm chìm trong đó, để rồi khi giật mình tỉnh giấc, tất cả chỉ còn là hoài niệm về một thuở xa xăm. Tôi ước gì cả hai chúng tôi mãi là trẻ con, để khi ấy tôi có thể nhẹ nhàng ôm lấy cô, đưa tay lên xoa đầu cô như một người lớn mỗi khi cô ấy khóc. Quan trọng hơn, nếu là trẻ con, tôi sẽ được nghe cô ấy thì thầm "Mình yêu cậu" mỗi ngày, sẽ không để vụt mất cơ hội đó, tôi sẽ trả lời cho cô ấy tình cảm của tôi và tất nhiên, sẽ không có người con trai đó bước vào câu chuyện của riêng tôi và Atsuko. Ước gì chúng tôi không trưởng thành. Ước gì Peter Pan có thật. Ước gì, cô ấy là của tôi..."


...




Những ngày tro tàn.

Mùa đông năm đó bao trùm lên Tokyo một lớp lá vàng lạo xạo trơ trọi, rũ xuống mặt đường bên dưới những gốc cây cằn cỗi nằm im trong tuyết lạnh như những chiếc vảy bạc của ký ức. Những ngày đầu năm, khi công việc trong nhà hát không chiếm quá nhiều thời gian của bản thân, tôi thường thả bộ trên vỉa hè lát gạch bên dưới mái hiên những cửa hiệu nép mình trong im lặng, ngắm nhìn sự đổi thay của Tokyo so với lần cuối cùng mình còn có thể nhớ được. Tokyo giống như một cửa hiệu đồ cổ đang được tân trang bằng những món hàng hiện đại đắt tiền, ẩn sâu bên trong tâm hồn đó một trái tim hãy còn vấn vương những mảng hồi ức về một thời đã xa, khi ánh nắng bàng bạc của mùa đông rơi xuống trên những mái hiên, vỡ thành đôi ba tia nắng rớt xuống mặt đường, tôi băng lướt qua con phố vắng người, nhảy thật nhanh sang bên kia con đường trước khi đèn giao thông nhấp nháy đổi màu.

Một ngày đẹp trời, những đám mây tuy vẫn còn mang theo vẻ mặt ảm đạm trôi nổi về những chân trời phía xa nhưng mặt trời đã bắt đầu xuất hiện với những mảng sáng màu vàng cam nhợt nhạt nơi đường chân trời, như thể nhà họa sĩ tài ba đã đánh đổ bảng màu của mình lên giá vẽ là bầu trời, dùng cọ loang ra trên nền trời nhợt nhạt cuối đông những mảng màu lem luốc lấp lánh. Lúc tôi ra khỏi nhà, đồng hồ đã chỉ 8 giờ sáng, Tokyo bắt đầu trở mình thức dậy sau một giấc ngủ dài lạnh lẽo. Trên con đường hướng đến quảng trường, tôi bắt gặp dòng người ngược xuôi vội vã thoắt ẩn thoắt hiện trong những lớp áo choàng dày cộm lướt qua như một cơn gió. Những tay bảo vệ, nhân viên, hay vài kẻ rỗi hơi ngồi nhàn nhã trong những tiệm cà phê hai bên lề đường, nhìn ra ngoài Tokyo đang bị cuốn trong nhịp điệu hối hả thường ngày, vài kẻ rung đùi bên dưới những chiếc dù dựng đứng, nơi tách cà phê và vài mẩu bánh mì được đặt sẵn trên chiếc bàn gỗ đã nguội ngắt từ lúc nào. Vài người đứng trước các kiosque bán báo chờ lấy ấn bản mới nhất từ tờ nhật báo Tokyo, thi thoảng lại thở dài nhìn đồng hồ hối thúc đám người đang nhởn nhơ buôn chuyện làm việc nhanh lên trước khi họ trễ chuyến tàu điện đến công ty. Ánh nắng bắt đầu xuyên qua những tán cây, đổ xuống những mái hiên đang rũ xuống lề đường dòng chảy diệu kỳ của ánh sáng. Tôi chen ngang qua đó, nhảy vội xuống con phố vắng giữa quảng trường, trượt chân suýt ngã trên nền đường lát gạch, vài con chim bồ câu đang say sưa tìm kiếm thức ăn hốt hoảng tung cánh bay đi.

Cánh cửa đại học Nghệ thuật Musashino vẫn còn để mở khi tôi bước vội vào đó dưới ánh nhìn xôn xao ngạc nhiên của đám sinh viên đang đi thành từng cặp. Với sơ đồ đã được đưa sẵn từ trước, tôi băng qua khoảng sân ngập nắng, cẩn thận tránh những vũng nước từ trận tuyết ngày hôm trước vừa bắt đầu tan, ngấm xuống nền đất lạnh, thêu dệt nên cả một bầu trời trong vắt và khuôn mặt tôi khi đưa mắt nhìn lướt qua. Thư viện của đại học Musashino nằm tách biệt hẳn một góc trong khuôn viên trường, đắm mình bên dưới luồng sáng bàng bạc trong trẻo của nắng mùa đông như một ngôi nhà gỗ nằm lạc lõng giữa khu trung tâm hiện đại giữa lòng Tokyo. Băng qua những bậc thang màu nâu của gỗ, vật vã tìm lối đi giữa mê cung toàn sách và những tấm kính trong suốt, cuối cùng tôi cũng tìm thấy giáo sư Velaquez, một người quen của thầy Akimoto Yasushi đang nói chuyện cùng một cậu sinh viên trông có vẻ khá quen mà nhất thời tôi chẳng thể nhớ tên. Giáo sư Velaquez, một người Tây Ban Nha, hiện đang là giảng viên khoa Văn của đại học Musashino, một ông bạn già mà nhà sản xuất của chúng tôi tình cờ gặp được trong một quán rượu xoàng xĩnh ở khu Akihabara hồi trước khi AKB được thành lập dạo trước. Ông ta là một người có học thức rộng, am hiểu nhiều ngôn ngữ và đặc biệt rất thông thạo về lĩnh vực nghệ thuật, một tay cố vấn ngầm cho từng đường đi nước bước của thầy Akimoto, dù rằng phần lớn ông cũng chỉ tham gia vào bình luận là chính, nhưng những lời nói đùa cợt của ông cũng phần lớn tác động đến thầy Akimoto, đem lại thành công cho chúng tôi như hôm nay.

Không muốn làm phiền giáo sư Velaquez, với tư cách là một người tìm đến để nhờ vả, tôi không nghĩ việc xen vào cuộc nói chuyện giữa ông và cậu sinh viên kia là một việc tốt đẹp gì cho cam, bởi thế tôi đành đi về phía những bậc thang, nơi mà các sinh viên kẻ ngồi người nằm dài trên đó, chăm chú vào những trang sách đầy ắp chữ, thứ mà giờ đây, nếu như Oshima Yuko bắt gặp tôi đứng giữa đống sách này, thể nào chị ấy cũng sẽ trêu chọc và thách tôi đọc hết một cuốn sách dày cộm chán ngắt nào đó cho mà xem. Chọn cho mình một bậc thang trống gần đó, tôi thả người xuống tựa lưng vào tấm kính trong suốt mát rượi, lặng lẽ chờ đợi cuộc nói chuyện kia kết thúc thật mau trước khi quản lý nhà hát gọi điện tìm khi phát hiện Tổng quản lý của AKB bỗng nhiên mất tích và làm ầm lên với đám nhóc thực tập sinh. Cậu thanh niên đang trao đổi với giáo sư Velaquez một số vấn đề về các tác phẩm thời Victoria có mái tóc màu đen hơi ngả sang nâu, đôi mắt đen ẩn dưới cặp kính sáng lên, tuy miệng vẫn liến thoắn tranh luận và không ngừng gật đầu đồng tình nhưng đôi mắt cậu ta lại hướng ánh nhìn về một bóng hình thấp thoáng trong chiếc áo sơ mi màu trắng ẩn đằng sau kệ sách. Một cô gái khoảng chừng hai mươi, mái tóc đen được buộc hờ bằng sợi dây ruy băng đỏ lỏng lẻo xõa tung nơi bờ vai, dải ruy băng cứ hờ hững len lỏi giữa đám tóc đen rồi rơi xuống sàn gạch màu trắng đen đan xen như bàn cờ từ lúc nào chẳng ai hay. Tôi không thấy được rõ nét mặt cô nhưng dựa vào ánh nhìn của cậu chàng sinh viên, dễ đoán được cậu ta đã bị thu hút bởi những đường nét mỏng manh trên cơ thể cô gái đằng sau lớp vải mỏng màu trắng, váy caro đỏ dài đến đầu gối và chiếc áo khoác màu xám bạc với những đường viền khoác hờ bên ngoài vắt trên tay, một kiểu phối đồ trông như thể cô chỉ là một nữ sinh trung học vô tình đi lạc vào ngôi trường cổ kính rộng lớn này.

Hai người nói chuyện được một lúc thì giáo sư Velaquez nhận ra sự có mặt của tôi, cũng cùng lúc cậu chàng sinh viên kết thúc vấn đề của mình bằng việc vác chồng sách dày cộm gồm những công trình nghiên cứu về văn học cổ điển gì đấy nhảy xuống những bậc thang, ánh mắt luyến tiếc lưu lại trên vạt áo trắng của cô gái tóc đen từ nãy giờ vẫn chẳng hề nhận ra mình đang bị nhìn chăm chú bằng ánh mắt tò mò xen lẫn ước ao. Người thanh niên tóc đen đi lướt qua tôi, không quên ngoái đầu nhìn lại rồi cười rạng rỡ vẫy tay chào tôi, âm thanh của cậu ta vang vọng khắp cả thư viện, khiến tôi phải ngay lập tức kéo chiếc khăn choàng cổ của mình lên cao để che đi khuôn mặt sửng sốt lẫn hoảng hồn của mình trước ánh mắt của các sinh viên trong thư viện.

“Lâu không gặp chị, Takamina.”

Bóng dáng của cậu sinh viên nhanh nhẹn khuất vội đằng sau những kệ sách lớn và các tấm kính trong suốt dọc theo nhưng lối đi mịt mờ như mê cung bên dưới bức màn của nắng phủ xuống thư viện hiện đại trông có vẻ cổ kính. Giáo sư Velaquez đưa tay chỉnh lại chiếc cravat trên cổ áo mình và húng hắng đi về phía tôi, chừng như báo hiệu về sự có mặt của ông trong thư viện.

“Giáo sư Velaquez, em có làm phiền thầy không?” tôi cúi chào người đàn ông với đôi mắt màu xanh lam hơi nheo lại đằng sau gọng kính đang đứng khoanh tay tựa vào quầy thủ thư, nơi một sinh viên đang không ngừng làu bàu rằng cốc giấy đựng cà phê và tờ báo mới giáo sư để trên bàn vừa chiếm chỗ mà lại rất có thể sẽ đổ ra khắp nơi nếu như có ai đó vội vã không nhìn thấy. Thế nhưng, mặc kệ học trò đang phàn nàn, ông ta chỉ đi về phía một kệ sách gần đó và lấy ra một cuốn sách dày trông như là dự án nghiên cứu của một tiến sĩ nào đó và săm soi hồi lâu trước khi đặt nó trở về chỗ cũ.

“Tôi cho là Akimoto đã dạy dỗ học trò của mình rất tốt, Takahashi ạ,” giáo sư Velaquez mỉm cười nhàn nhã, ánh mắt ông đảo một vòng thư viện rồi dừng lại nơi dải ruy băng đỏ đang nằm trên sàn nhà, còn cô gái trong bộ đồng phục tự phối kia thì như lạc hẳn trong một thế giới khác, chảng hề hay biết gì về những chuyện đang xảy ra xung quanh, “Lần trước Akimoto bảo với tôi rằng sắp tới sẽ có một vài dự án mới, thế trong đống công việc lấp đầy gần hết một ngày của con người, không sách vở, không nghỉ ngơi đó, cơn gió nào đưa em tới đây tìm tôi thế?”

Giáo sư Velaquez dùng chất giọng Tây Ban Nha đặc sệt của mình nói tiếng Nhật một cách lơ lớ ra vẻ thông thái nhưng thực chất điều đó chỉ khiến ông trông như một lão già quái gỡ đang tập tành học nói ngôn ngữ nước khác một cách vụng về mà thôi. Tôi lấy từ trong túi ra một lá thư và bức ảnh rồi đưa cho ông, giáo sư Velaquez nheo mắt nhìn nó đằng sau cặp kính cũ sờn méo mó của mình rồi cầm lấy mà không thèm mở ra đọc lấy một chữ.

“Giấy giới thiệu của thầy Akimoto gửi cho ngài, có một cô bé muốn nộp đơn thi vào đại học Musashino nhưng không tin tưởng khả năng của mình cho lắm, thế nên tuy đã tạm ngừng hoạt động để ôn thi nhưng em ấy vẫn không yên tâm. Thầy ấy bảo em đến xem và hỏi giáo sư một vài thông tin cần thiết cho em ấy để cô bé yên tâm.”

“Akimoto lại lo quá xa về những việc này. Tôi nghĩ nếu cô nhóc này muốn, không gì là không thể nếu như cô bé có quyết tâm. Có một kệ sách gồm những tư liệu quan trọng cho kỳ thi sắp tới, bảo với cô bé ấy nếu muốn thì cứ đến thư viện mượn, bảo là đặc quyền của giáo sư Velaquez, như thế sẽ không ai nói gì đâu.”

Giáo sư Velaquez giải quyết mọi chuyện nhanh gọn hơn tôi tưởng, ông trông có vẻ hứng thú với vấn đề về dự án mới của Akimoto-sensei hơn là việc tôi nhờ vả khi cả hai tìm được một chỗ ngồi gần đó và nhâm nhi cà phê hãy còn nóng từ chiếc máy bán hàng tự động bên ngoài, tất nhiên, vẫn là nhờ “đặc quyền của giáo sư” mà chúng tôi mới được phá luật một lần này mà mang nước uống vào trong thư viện. Cả hai ngồi trò chuyện một lúc lâu, chủ yếu chỉ là hỏi về những vấn đề mới dạo gần đây trong nhóm và việc thành lập thêm một nhóm nhạc chị em nữa của AKB liệu có gây ảnh hưởng gì đến chúng tôi hay không. Giáo sư Velaquez tiếp nhận ý kiến của tôi môt cách thích thú, thỉnh thoảng ông lại bị bệnh nghề nghiệp mà đem một vài tác phẩm văn học lạ hoắc tôi chẳng biết tên vào làm ví dụ giải thích, khiến cho cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi bắt đầu trở nên khó khăn hơn khi một người thì nói huyên thuyên còn một người thì chỉ biết gật đầu, mặt ngây ra không hiểu bất cứ điều gì.

“Rồi, vậy cái cậu chàng khi nãy là người quen của em hả?” Bất thình lình, chủ đề của chúng tôi từ việc viết truyện tam đề chuyển thành trò chuyện về người quen. Với giọng điệu thích thú xen lẫn ánh mắt tinh quái, người đàn ông già này lia mắt nhìn tôi, thận trọng quét một đường quanh đó trước khi chuyển hướng sang một thứ gì đó ở phía sau lưng tôi, có thể là cái kệ đầy ắp những quyển sách đó chẳng hạn. Trước ánh nhìn kín đáo đó, tôi chỉ biết thầm trách bản thân mình vì sao lại không viện cớ chạy đi sớm hơn, để rồi giờ vừa phải ngồi nhìn giáo sư Velaquez bằng ánh mắt ngu ngơ, lại vừa phải trả lời mấy câu hỏi không liên quan gì đến vấn đề của cả hai người.

“Ryuuto ấy ạ? Một người quen thôi, thằng nhóc đó là em họ của Mariko.”

Tôi thở dài, mắt chăm chú nhìn vào từng đợt sóng nhấp nhô trong lon cà phê lấp lánh khi vài tia nắng đi lạc chiếu vào, xuyên qua mặt nước màu nâu đen để vươn đến nơi tận cùng của chiếc lon thiếc vẫn còn ấm nóng. Giáo sư Velaquez có vẻ khá hứng thú với Ryuuto, ông bắt đầu chuyển sang việc thằng nhóc ấy đã nhờ vả mình điều gì và mấy tác phẩm văn học cổ điển lại bắt đầu quay vòng vòng trong đầu tôi. Đã gần trưa, từ trong thư viện nhìn xuyên qua những ô kính trong suốt, ánh nắng mùa đông trong vắt xuyên qua từng khoảng trống hiếm hoi, rơi rớt trên nền gạch trắng đen như một bàn cờ ánh sáng. Những bóng người vô diện lướt qua nhau hững hờ, âm thanh lật sách khẽ khàng và cả mùi sách mới dễ chịu vẫn còn lưu lại trong ký ức tôi suốt những ngày sau đó. Khi tôi đưa mắt nhìn một vòng quanh thư viện, cô gái lúc nãy đã không còn lấp ló đằng sau những kệ sách nữa, màu áo sơ mi trắng quá đỗi bình thường khiến cô trông có vẻ mờ nhạt khi đứng dưới ánh đèn ấm áp soi rọi tri thức cho con người. Giáo sư Velaquez vẫn tiếp tục huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, còn tôi lại cứ mãi lẩn quẩn đâu đó quanh thư viện, thầm mong rồi sẽ có lúc tìm thấy được một gương mặt thân quen lạc giữa rừng người mà mình không hề quen biết. Hình ảnh Atsuko bất giác hiện về trong tôi như một trang sách cũ kỹ chứa đựng những mảng hồi ức rời rạc bị ai đó vô tình lật giở ra, ánh mắt miên man đong đầy cảm xúc của cô bắt đầu xâm nhập vào trí óc tôi như ma thuật, cuốn lấy tâm hồn tôi rơi vào trong những cảm xúc hỗn loạn đang dâng trào từ sâu tận trong đáy mắt. Tôi không nhớ rõ lần cuối cùng mình gặp Atsuko là khi nào, có lẽ là vài tuần, hay là vài tháng trước. Cô ấy quá bận rộn với lịch trình của mình, tôi cũng bị cuốn vào vô số những công việc không tên của AKB, đến nỗi mà khi Togasaki-san đã bắt đầu đi đi lại lại mỗi ngày trong nhà hát và xé đi từng tờ lịch cũ của ngày hôm qua, khi mà tờ lịch cuối cùng của năm bị xé bỏ, tôi nhận ra nỗi nhớ của tôi dành cho cô ấy đã trôi theo thời gian khắc ghi trên những trang giấy với các chữ số in đậm kia từ lúc nào rồi.

“Một đứa trẻ thông minh nhưng khá tinh ranh, các vấn đề của cậu ta toàn xoay quanh việc giải thích về những mối tình lằng nhằng phức tạp trong văn học cổ điển, như chuyện của Catherine và Heathcliff trong “Đồi gió hú” chẳng hạn, một câu chuyện ám ảnh...” Lại nữa rồi, tôi đã làm cái gì mà lại vô tình khơi dậy trong giáo sư Velaquez đáng kính niềm yêu thích và sự khoe khoang kiến thức văn học của ông vậy? Thầy Akimoto từng có một lần kín đáo nói với tôi rằng, tốt hơn hết thì đừng bao giờ đề cập đến những vấn đề liên quan đến bộ môn mà giáo sư giảng dạy, bởi lúc đó thì có trời mới biết đến bao giờ thì ông ta mới dừng lại. Giờ thì tôi mới nhận ra, cho dù mình có cứng đầu tới đâu đi nữa, tốt hơn hết hãy nghe lời dạy của Akimoto-sensei, bởi vì, à, trong một vài trường hợp ngoại lệ thì có lẽ là không cần thiết, nhưng riêng đối với ông bạn đam mê sách và yêu chúng còn hơn là đi tìm cho mình một người vợ này thì có lẽ tôi tốt hơn là nên nghe lời người lớn. Và với cái vốn kiến thức hạn hẹp về sách vở, những khi nói chuyện với giáo sư Velaquez thật chẳng khác nào tự hét vào mặt mình rằng: “Takamina à, mày thật là một đứa ngốc”.

Buổi sáng của tôi dường như đang trôi qua một cách nhanh chóng hơn bao giờ hết, tôi, vì chẳng thể tìm ra được một cái cớ nào để trốn tránh, lại cũng chẳng biết nên đi đâu nếu về nhà, đành giữ phép lịch sự mà ngồi đó nghe giáo sư Velaquez giảng giải về vốn kiến thức sâu rộng của mình. Tôi gật đầu qua loa, đôi lúc “à” lên cho có lệ rồi lại bắt đầu thả hồn mình trôi lơ lửng theo dòng chảy trong veo của nắng mùa đông trên sàn nhà hình những ô cờ trắng đen đan xen nhau chạy dài xuống tận những bậc thang bằng gỗ. Ông bạn già đáng kính của thầy tôi bây giờ đang giảng giải về tập tiểu thuyết kinh điển Don Quixote của nhà văn Cervantes tài ba xứ Tây Ban Nha quê hương của ông. Tôi ngáp lên ngáp xuống, cảm giác như một sinh viên đại học đang bị ru ngủ trong giảng đường bằng thứ bùa phép kỳ diệu của giảng viên, nhưng không muốn bất lịch sự, tôi chỉ có thể giấu sự mệt mỏi và chán nản của mình lên tán cây trơ trọi chỉ còn lại vài chiếc lá đơn độc ngoài cửa sổ kia, thả ánh mắt lãng đãng hướng đến một thế giới xa xăm nào đó nơi bầu trời xám xịt và ảm đạm. Đồng hồ điểm gần mười giờ trưa, tôi nhận ra mình đã ngồi đây hơn một tiếng đồng hồ rồi.

“Giáo sư Velaquez, xin lỗi vì đã xen vào cuộc nói chuyện “thú vị” giữa thầy và Tổng quản lý đây, thế nhưng thầy có nhận ra là cậu ấy không hề hiểu một chút gì những điều thầy nói và điều đó đang làm cậu ấy khá căng thẳng hay không?”

Giọng nói trong trẻo vang lên từ đằng sau lưng, âm thanh mỏng và nhẹ cùng mùi hương quen thuộc từ từ xâm chiếm lấy tâm trí tôi. Tôi mơ hồ hình dung ra ai đó đang đi về phía mình, đặt xuống bàn một cuốn sách có bìa khá lạ, những dòng chữ kiểu cách được vẽ nên cùng kiểu dáng trang trí khiến nó giống như một quyển bùa chú mà ai đó lỡ để quên. Maeda Atsuko nhẹ nhàng kéo chiếc ghế cạnh bên tôi ra và ngồi xuống một cách thản nhiên như thể nó vốn dĩ đã thuộc quyền sở hữu của cô từ trước cả khi cuộc trò chuyện giữa tôi và giáo sư Velaquez bắt đầu. Cô nhìn lướt qua tôi bằng ánh mắt lãnh đạm điểm chút gì đó u uẩn hệt như chính con người cô vậy, thế nhưng ngay khi tôi mỉm cười chào lại, Atsuko đã lạnh lùng quay mặt đi chẳng thèm quan tâm. Màu áo sơ mi trắng ngả sang màu vàng nhạt dưới ánh nắng của những ngày đầu tháng ba, rơi xuống nơi khuôn mặt cô những mảng sáng khác màu nhau, chia khuôn mặt Atsuko thành những mảng màu đậm nhạt lạ kỳ. Giờ tôi mới nhận ra, người thiếu nữ lạ kỳ trong bộ đồng phục mà Ryuuto nãy giờ dán mắt vào nhìn mê mệt lại chính là Maeda Atsuko, người mà tôi đã không gặp mặt kể từ cái hôm đi quay PV cho “Kibouteki Refrain”. Atsuko nheo mắt nhìn giáo sư Velaquez, không mảy may hỏi thăm lấy một câu, vẫn cái kiểu ngang bướng như mọi khi, cậu ấy ném ra một lời chào lạnh nhạt.

“Lâu ngày không gặp, giáo sư Velaquez.”

“Không phải lâu ngày, mà là mỗi ngày đều gặp nhưng em đều không thèm chào tôi lấy một câu, Maeda ạ. Đến trường đại học của bạn trai chỉ để chờ cậu ta, tôi không nghĩ là Akimoto lại đánh giá em cao như thế đâu.”

Maeda Atsuko, chính xác hơn là cô nàng đang ngồi bên cạnh tôi, là một trong số rất ít những người nằm trong danh sách “không được yêu thích cho lắm” của giáo sư Velaquez. Nguyên nhân khá kỳ lạ mà tôi không nhớ rõ, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Atsuko ngồi im trong một góc phòng tập, đôi mắt thơ thẩn lãng vãng đâu đó trong khoảng không trống rỗng, ông đã bảo rằng một người như cô không có khả năng làm Center. Atsuko khi đó như một người chết đuối vớ được chiếc phao cứu sinh, đã lấy lý do đó làm lá chắn cho mình trước lời đề nghị của Akimoto-sensei. Thế nhưng ngay sau đó, Togasaki-san đã kín đáo gửi cho ông tuyển tập truyện ngắn thời cận đại của Nhật Bản, như một hình thức mua chuộc, niềm hy vọng mà Atsuko cố bám víu vào bỗng chốc tan biến. Cô ấy bị buộc phải trở thành Center, và thái độ dành cho giáo sư Velaquez cũng thay đổi hẳn từ đó.

“Nhờ công giúp đỡ của thầy thôi mà, thưa giáo sư,” Atsuko ném ánh nhìn ngang bướng về phía giáo sư Velaquez, như thể muốn thử thách ông. Đáp lại cô, ông bạn già của Akimoto-sensei chỉ gom vội tài liệu của mình lại và đứng lên, đưa mắt nhìn đồng hồ rồi ném ra một tiếng thở dài mệt mỏi, thông báo đã tới giờ mình phải lên lớp rồi bỏ đi, tiện tay xoa đầu Atsuko vài cái trước khi biến mất đằng sau dòng người ra vào lộn xộn trong thư viện, để lại tôi và cô ấy lúng túng nhìn nhau nói không nên lời.

Atsuko nằm dài lên bàn một cách lười biếng, đôi mắt nâu chất chứa vô vàn xúc cảm lang thang đâu đó bên ngoài khoảng sân đầy tuyết, đáy mắt cô ánh lên chút gì đó bối rối và cả đau thương, giống như một hỗn hợp phức tạp giữa tình yêu và đớn đau. Tôi lặng lẽ ngắm nhìn biểu cảm nơi khuôn mặt cô thông qua hình ảnh phản chiếu đằng sau tấm kính trong suốt, từng đường nét quen thuộc, mái tóc đen xõa dài xuống vai, đầu hơi nghiêng sang trái, mải mê đắm chìm trong những suy nghĩ chỉ của riêng mình cô.

“Con chim đó không nói chuyện với cậu đâu, đừng nhìn nó nữa. Chim cũng biết ngại đấy,” Atsuko mở đầu bằng một câu nói chẳng mang chút cảm xúc nào, cô ấy nhìn về phía nhành cây trơ trọi vươn ra giữa lối đi đọng tuyết trắng, nơi con chim sẻ màu nâu nhạt đang đậu trên đó, tìm kiếm giữa những tán cây ánh nắng ấm áp giữa mùa đông.

“Mình đâu có nhìn nó,” Tôi cũng buông ra một câu nói rỗng tuếch. Atsuko gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, khẽ ngân nga theo một giai điệu quen thuộc nào đó mà tôi chẳng nhớ tên. Dòng hoài niệm như một lớp bụi thời gian cũ kỹ phủ lên người cô ấy, bám vào chiếc áo sơ mi trắng tinh như những vết ố vàng của ký ức, đôi mắt cô lim dim, thả hồn trôi theo điệu nhạc ngẫu hứng mình vừa tạo ra.

“À...vậy ra có cái gì ở ngoài đó thú vị hơn mình hả?”

“Không, mình đang nhìn cậu đấy. Đằng sau cửa kính cũng có một Atsuko.”

Một tràng im lặng kéo dài giữa hai chúng tôi, bầu không khí ngột ngạt trườn trên nền nhà, nó bò lên mọi ngóc ngách trong thư viện rồi bắt đầu chạm đến chúng tôi, quấn chặt lấy cả tôi và Atsuko khi ánh mắt tôi bắt gặp đôi mắt nâu miên man của cô đang mở to nhìn mình, những cảm xúc đong đầy trong đáy mắt, giống như một lớp bụi cũ kỹ phủ lên trên ánh nhìn ảm đạm tăm tối của cô ấy. Những sợi tóc đen đổ xuống gương mặt xinh đẹp của Atsuko khi cô nghiêng đầu quan sát tôi, như thể đang thầm đánh giá xem Takahashi Minami, người bạn thân đã lâu không gặp của cô sau vài tháng đã trở nên thảm hại như thế nào. Atsuko cứ nhìn tôi như thế một lúc lâu, giống như tôi chỉ là một khung cảnh cũ kỹ ám bụi được lôi ra từ mớ úc cảm chất chồng trong nhà kho ký ức của cô ấy, một vài sợi tóc rũ xuống, bi Atsuko vén ra đằng sau mang tai. Cô nghiêng đầu trầm ngâm một lúc lâu, hai tay đan vào nhau tỏ vẻ khó chịu, như thể muốn bảo tôi hãy phá tan cái sự tĩnh lặng đáng sợ này đi.

“Này...”

Cả hai chúng tôi bất thình lình đều lên tiếng cùng một lúc. Atsuko ngập ngừng nhìn tôi rồi thở dài một tiếng, cô xoay mặt đi nhìn sang hướng khác, như thể đang cố để cho những giọt nước mắt đang chực trào ra nơi khóe mắt chảy ngược vào trong, còn bản thân mình thì cố nuốt lấy cái vị mặn chát đó trong đau đớn.

“Cậu nói trước đi,” Cô ấy thì thầm thật khẽ khi giấu mặt đằng sau cuốn sách của mình. Tôi băn khoăn nhìn Atsuko, quan sát cô ấy và những đổi thay dường như chẳng hề có sau vài tháng không gặp, chỉ khác là cô không cười, chẳng bao giờ chịu cười khi nhìn thấy tôi ở bên ngoài, hai chúng tôi lúc nào cũng thế, ấp úng nhìn nhau bàng ánh mắt ngượng ngùng khó nói nên lời, rồi cứ thế để mặc cho cảm xúc dẫn dắt cả hai trôi vào những miền không gian khác nhau.

“Nghe bảo...cậu sắp rời Nhật Bản nhỉ,” Tôi mở lời một cách khó nhọc, tựa như những gì đã soạn thảo sẵn trong đầu bỗng bị gió thổi bay đi mất tự lúc nào. Atsuko vẫn bình thản nhìn những con sóng nhỏ lăn tăn trong cốc cà phê của tôi khi cô lắc nhẹ nó, đôi mắt nâu chôn giấu một nỗi buồn không nói nên lời, sắc màu của những vệt máu khô bị giam giữ quá lâu trong bóng tối ánh lên dưới luồng sáng của mặt trời một màu nâu nhạt khi cô ngước lên nhìn tôi, đâu đó phảng phất chút bất ngờ và sửng sốt, nhưng rất nhanh, nó trở về với cái nhịp điệu cũ kỹ thường niên của mình. Atsuko cúi đầu xuống, hàng mi dài đổ bóng trên gương mặt, cô cắn môi đầy bức bối và đắn đo, cuối cùng chỉ biết buông ra một tiếng thở dài.

“Sau khi anh ấy lấy được bằng tốt nghiệp vào cuối mùa xuân năm nay, bọn mình sẽ làm lễ đính hôn ở London. Gia đình anh ấy muốn anh từ bỏ nghệ thuật để tập trung vào sự nghiệp của gia đình,” Khi nói đến đó, nụ cười gắng gượng trên khuôn mặt Atsuko biến mất. Cô ấy trông có vẻ khổ sở khi nhắc đến vấn đề này, tựa như đó là việc đau đớn nhất mà cô phải lựa chọn.

“Chắc cậu thấy vui lắm nhỉ,” Tôi cố gắng mỉm cười khi quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Atsuko, cho dù không cố ý, nhưng giọng điệu của tôi lúc này chắc hẳn rất khó nghe, một thứ hỗn hợp của sự tức giận và ghen tuông.

“Rất vui. Gia đình anh rất giàu, họ có một trang trại lớn ở Yorkshire và vài nhà hàng có tiếng ở London. Anh ấy là một người tốt, và anh sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của mình, nếu như điều đó là cần thiết và đúng đắn cho cuộc sống cả hai.”

Atsuko tiếp tục, nhưng tôi đã chẳng còn đủ dũng khí để nghe hết câu và đánh giá giọng điệu cùng cảm xúc của cô trong lời nói nữa rồi. Người sắp đính hôn với Atsuko, một nghệ sĩ kịch loại thường, không quá bận rộn nhưng vẫn có đủ các hợp đồng sẵn sàng đảm bảo cuộc sống của anh ta được đầy đủ. Một gã cao kều ăn nói lịch lãm cùng mùi nước hoa nồng nặc mỗi lần xuất hiện không bao giờ là hình mẫu lý tưởng mà tôi cho là xứng đáng với Atsuko. Anh ta ăn nói khá trơn tru và miệng lưỡi, tất cả đều nhờ vào mấy cuốn tiểu thuyết sến súa mà anh ta đọc được và cố gắng học thuộc hòng lấy lòng Atsuko. Tất nhiên là một người dễ cô đơn và xiêu lòng trước những điều lãng mạn ngọt ngào như cô ấy sẽ khó cưỡng lại được sức hút từ những kẻ như vậy mà chẳng hề thấy được sự giả tạo đến kệch cỡm đằng sau những lời nói quan tâm chăm sóc của gã. Ngoài việc cao hơn tôi đến một nửa ra, tôi chẳng có gì thua anh ta nữa cả, ít ra là về vấn đề thấu hiểu và sẵn sàng bỏ ra cả một ngày dài bên cạnh Atsuko chỉ để an ủi cô ấy, hoặc là nói những câu nói rỗng tuếch và gây sự như hồi nhỏ, giống lúc này chẳng hạn.

“Thú vị nhỉ. Cậu hẳn là mong chờ lắm.”

“À...có lẽ là vậy. Với lại, mình cũng đã ngắm Tokyo này quá đủ rồi...”

Atsuko mỉm cười buồn bả nhìn tôi, những vệt nắng nhạt của buổi ban trưa lạc vào trong đáy mắt sâu thẳm của cô ấy, khắc sâu vào trong đó những cảm xúc khó gọi thành tên. Giọng cô mỏng manh, nhẹ đến nỗi tưởng chừng như nó sẽ vỡ òa thành muôn vàn giọt âm thanh nhỏ bé khác nhau, rơi rớt xuống sàn nhà lạnh lẽo, âm vang bên tai tôi như những đợt sấm vọng về mỗi đêm.

“Mình nghe bảo ở Yorkshire có nhiều lễ hội lắm, đặc biệt là những món ăn ngon đặc trưng của nước Anh. Và Atsuko có thể trồng thật nhiều cà chua rồi, chúc mừng cậu nhé!”

Tôi đã định im lặng không nói gì thêm, thế nhưng, trước cả khi tâm trí tôi quyết định, giọng nói của chính bản thân tôi đã vang lên những lời nói cay nghiệt nhất mà tôi có thể nói ra. Atsuko cắn môi nhìn tôi, đôi mắt cô nhíu lại, sự thất vọng thoáng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp đầy mệt mỏi của cô xen lẫn cả chút u uẩn chán chường và tức giận. Cô ấy im lặng đứng phắt dậy, nhìn tôi bằng đôi mắt miên man mà tôi chưa bao giờ giải đáp hết được ý nghĩa của nó, ném ra một nụ cười dửng dưng đầy khổ sở.

“Vậy ra bây giờ cậu thích xúc phạm mình đến vậy sao Minami? Được, vậy thì mình cũng chẳng muốn tốn công trò chuyện với cậu như thế này nữa!”

Atsuko ôm cuốn sách của mình xoay mặt bỏ đi. Chiếc bóng của cô lẫn vào đám người đang ra vào thư viện và biến mất nơi hành lang cũ kỹ phía đằng xa. Tôi đứng bât động nơi đó nhìn theo hình bóng Atsuko đang dần biến mất, chỉ có thể cười đau đớn. Thế rồi, một suy nghĩ táo tợn nổi lên trong tôi, không thèm quan tâm đến lon cà phê vẫn còn để trên bàn, tôi chạy đuổi theo cô ấy, vừa kịp lúc nhìn thấy hình bóng cô xuyên qua cắt ngang bức màn ánh sáng đang đổ xuống nền gạch như những ô vuông trên bàn cờ trắng đen, nắm ấy tay Atsuko đang vung ra sau và kéo cô lại trước khi Atsuko biến mất trong bóng tối của những tòa nhà cổ đáng sợ này.

“Buông mình ra, mau lên!” Atsuko gằn giọng nhấn mạnh, cố gắng giật tay ra khỏi tay tôi dù rằng điều đó giờ đây thật vô nghĩa. Và khi nhận ra điều đó, cô ấy đứng im trơ mắt ra nhìn tôi, cứng đầu khoanh tay lại và tựa người vào tường, ném cho tôi cái nhìn đầy chán ghét.

“Mình không có thời gian để lại tiếp tục nghe những lời nói đó của cậu đâu Minami.”

“Nghe này, Atsuko,” tôi hít một hơi thật sâu trước khi bắt đầu nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt ấy, một việc mà đã lâu lắm rồi tôi chưa từng làm, hay là không có đủ tự tin để làm điều đó, “Mình không hề có ý nói ra những lời đó, cậu phải tin mình. Chỉ là...ừ, mình thừa nhận là mình có chút bực bội khi nghe cậu nói về cái tên đó. Cái cách mà cậu nói về hắn khiến cho mình có cảm giác khó chịu, như thể cái tay đó là một vị thánh ấy. Vả lại cậu còn khá trẻ, mình biết rằng thật ngu ngốc khi nói mình đang tìm cách phá vỡ hạnh phúc của cậu nhưng mà này, Atsuko không cảm thấy còn quá sớm để kết thúc sao? Cậu sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ để theo một người như anh ta sang đến tận London á? Tin mình đi, minh cá là cậu không hề cảm thấy vui như cái cách mà cậu đang thể hiện đâu. Mình đã ở bên cạnh cậu đủ lâu để nhận ra là cậu đang cố diễn một vai diễn khó nhằng đấy Atsuko.”

“Cậu nói chắc như thể cậu hiểu được mình ấy.”

Atsuko bĩu môi ra vẻ bất mãn, nhưng trông có vẻ như cô ấy đã nguôi giận phần nào.

“Tin mình đi, mình đã ở cạnh cậu bao lâu rồi chứ, và chỉ cần nhìn vào mắt cậu là mình lại có thể khẳng định điều đó. Mình dám chắc là cậu chẳng hề yêu mến gì tay nghệ sĩ đó đâu, trừ phi là ngày hôm đó trời sập. Khi nghe cậu nói tốt về hắn, mình phải thừa nhận là...mình đã cảm thấy ghen với anh ta đấy. Còn nữa, nếu cậu nói với mình là Tokyo đã quá nhàm chán rồi thì hãy cho phép mình chứng minh với cậu rằng điều đó hoàn toàn sai bét. Atsuko sẽ phải hối hận nếu như cậu rời Nhật Bản để đến Yorkshire với cái gã đó, và những ký ức ở Tokyo, những mảng tối đen, hoài niệm khắc khoải từ bao đời nay ở nơi này sẽ đi theo và ám ảnh cậu suốt những ngày tháng cuối đời đấy. Tokyo không đơn giản chỉ là Tokyo đâu.”

“Minami...”

Atsuko khoanh tay tựa vào tường, cô ấy thở dài như thể mình đang dần bị thuyết phục bởi vị Tổng quản lý của AKB48, tôi nhìn thấy một giọt nước mắt thầm lặng lăn dài trên đôi gò má Atsuko.

“Cứ để đó cho mình, Atsuko không tin tưởng mình hả?”

“Tốt nhất là cậu nên đúng đi, nếu không mình sẽ bảo Yuko và Mariko cho cậu một trận nên thân,” Cô ấy vừa đi vừa nói, dãy hành lang với kiến trúc hình bàn cờ trải dài tưởng như vô tận đến một điểm đen xa lắc xa lơ. Tôi cũng đi theo cô, mỉm cười nắm lấy tay Atsuko. Ban đầu cô hãy còn do dự, nhưng một lúc sau, cô cũng nắm lấy tay tôi. Những ngón tay lâu ngày không gặp giờ đây đan vào nhau siết lại thật chặt, tựa như chẳng có điều gì có thể tách chúng tôi ra khỏi nhau được nữa.

“Ngày thứ sáu này cậu có rảnh không?” Tôi khẽ hỏi khi Atsuko rẽ vào lối đi dẫn đến khuôn viên đằng sau trường đại học. Điện thoại trong túi tôi bắt đầu reo inh ỏi, báo hiệu sự mất tích của tôi đã bị phát hiện bởi quản lý nhà hát. Atsuko nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu, như thể bảo tôi hãy nghe điện thoại trước đi, thế nhưng, tôi phớt lờ ý muốn của cô và cả tiếng chuông réo rắt nhức cả tai, tiếp tục lặp lại câu hỏi của mình lần nữa.

“Ngày thứ sáu này cậu có rảnh không?”

“Mình nghĩ là mình ổn, hôm ấy không có lịch trình quay phim,” Cô ấy nhún vai, hơi nghiêng đầu quan sát tôi, sau đó cúi xuống áp hai tay vào má tôi, khoảng cách giữa hai chúng tôi rút ngắn lại gần đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Atsuko phả trên da mình.

“Ah...vậy mình sẽ gặp cậu ở trường đại học nhé, được chứ?’

Atsuko mỉm cười gật đầu. Cô nhắm mắt lại, áp tay chặt hơn nữa khiến mặt tôi đỏ dần lên, rồi cô chồm người đến bên tai tôi, thì thầm thật khẽ:

“Ấm quá, mình luôn yêu sự ấm áp của cậu.”

“Mình sẽ đón cậu vào lúc 8 giờ sáng, không thành vấn đề gì chứ?”



Atsuko gật đầu, ra hiệu cho tôi khi chuông điện thoại lại bắt đầu vang lên inh ỏi. Cô vẫy tay chào tạm biệt tôi ở khúc rẽ rồi biến mất vào bóng tối sâu thăm thẳm của hành lang dài dằng dặc, bỏ lại tôi vẫn đứng ngây ra đó, vẫn còn chưa hét ngạc nhiên, tay đặt lên má mình, không nói nên lời vì những gì đã xảy ra, quanh quẩn đâu đó trong tâm trí tôi là vẻ hụt hẫng thoáng buồn của cô ấy khi nụ cười biến mất trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt đỏ hoe của cô khi nghe đến người đàn ông đó nhìn tôi đầy oán trách, hằn mãi trong tâm trí tôi suốt những ngày sau đó. Có lẽ tôi vừa đâm đầu vào một chuyện điên khùng, và rằng người ta sẽ cho là tôi đang cố mở khóa những chiếc hòm ký ức đã bị chôn sâu xuống nơi tận cùng của thế giới này, nhưng khi cơ hội để ở cạnh Atsuko chỉ còn là những ngày tháng có thể đếm trên đầu ngón tay, tôi biết mình chẳng còn cách nào khác ngoài tự tìm cho mình một lối thoát, hoặc theo như Yuko đã từng nói, đã đến lúc tôi phải là người chủ động làm việc đó, để giữ Atsuko ở lại bên tôi.




No comments:

Post a Comment