No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Thursday, May 7, 2015

[Multiple Shots] Thả Trôi Bầu Trời (03)

Title: Thả Trôi Bầu Trời
Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Status: Ongoing



Chương 3: Shinoda Mariko – Hồi ức về thiên thần sa ngã









Đêm ấy, vào đêm ấy, em đứng ngoài ban công lộng gió, để cho từng đợt khí lạnh tràn về rửa trôi đi mọi phiền muộn.

Đêm ấy, vào đêm ấy, lần cuối cùng em rơi nước mắt cho một mối tình đã qua.

Đêm ấy, vào đêm ấy, ký ức bị đánh cắp đã mãi mãi ngủ yên trong tâm hồn lạnh lẽo.

Đêm ấy, vào đêm ấy, ngón tay run rẩy em dạo khúc nhạc cuối cùng đưa tiễn giấc mơ của mình.


Chiều hôm đó, mưa vẫn không ngớt so với buổi sáng, bầu trời Tokyo chỉ còn là một vầng sáng nhạt nhòa bị mây đen bao phủ, một màu xám xịt ảm đạm lặng lẽ bao trùm không gian, khi những hạt mưa từ tầng không lạnh lẽo rơi xuống đất và ngấm sâu vào tận trong da thịt. Một vỉa mây dài vắt ngang bầu trời, mùi hơi đất ẩm ướt và âm thanh những bước chân trên mặt đường đầy nước hòa vào nhau tạo nên một nỗi u ám và chán chường trong tôi. Một mùa hè tối tăm nhuốm màu lạnh lẽo. Khi tôi về đến nhà, trời đã tối sẩm từ lúc nào. Suzune đã về từ trước, giày dép đặt ngay ngắn trên kệ, chiếc ô được tạo nên từ những vạt nilon trong suốt cắt thành những mảnh sắc nhọn đầy nước được để ở một góc nhà, những hạt nước nhỏ giọt xuống sàn nhà, trên tấm thảm mà cô bé đã để sẵn từ trước. Tối hôm qua, khi cả hai cùng ăn tối với nhau, tôi đã hỏi Suzune nghĩ sao khi được đi học trở lại. Cô bé hào hứng kể với tôi bằng giọng điệu sôi nổi như mọi khi, rồi cười vui vẻ như thể không thể nào che giấu đi được niềm hạnh phúc khi trở lại với cuộc sống học đường mà mình đã phải rời xa đã quá lâu. Nhưng kể cả như thế, ở cạnh bên Suzune, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, về thái độ của cô bé, và cả về những điều Suzune đang suy nghĩ nữa. Tôi không nghĩ là mình nhạy cảm đến mức đó, nhưng cảm nhận của tôi về Suzune, kể cả khi em có mỉm cười rạng rỡ hay là vấp ngã vì vụng về, cũng chỉ là một nỗi buồn man mác bủa vây lấy em. Một xúc cảm lạ kỳ khi tôi nhìn thấy cô bé ấy lon ton chạy khắp nhà trên đôi chân vẫn còn chưa vững của mình.

“Suzune, chị về rồi đây.”

Tôi tháo giầy ra để vào trong góc nhà, chiếc ô màu vàng nhạt ướt sũng nước, tôi giũ qua vài lần rồi đặt cạnh ô của cô bé. Trong nhà tối tăm, nhưng ánh sáng từ dưới nhà bếp sáng loáng hắt ra hành lang u ám chứng tỏ Suzune đã về nhà được một lúc lâu, và rằng có thể vì chờ tôi không nỗi mà cô bé đã bỏ xuống bếp, không buồn mở đèn lên. Suzune thích bóng tối hơn là không gian tràn ngập ánh sáng, những thứ đồ nhân tạo, luồng sáng bị bẻ cong trong thấu kính, cô nhóc đều không quan tâm đến. Ở Suzune có cái gì đó trầm buồn và sự gắng gượng đằng sau đó, nhưng tôi không thể nhìn ra đó là gì, bởi vì trước mặt tôi hay mọi người, cô bé đều cười tươi rạng rỡ, nụ cười tuyệt đẹp của Suzune có một sức mạnh lạ kỳ, nó xóa nhòa tất cả nghi kỵ và ngờ vực trong tôi, mỗi khi đối mặt với cô bé đó, tôi lại có cảm giác như nếu không đề phòng, mình sẽ bị Suzune lừa gạt, bởi chiếc mặt nạ mà cô bé đang đeo trên mình.

“Chị về rồi ạ? Em đã chờ gần hai giờ đồng hồ đấy.”

Suzune ngồi ở bàn ăn, cây bút chì đặt trên quyển vở mở toang, trắng tinh không một chữ nào. Đôi mắt nâu trong veo thoáng nghĩ ngợi gì đó rồi cầm bút lên viết. Tôi không nhìn được em ấy đang viết gì. Suzune là một cô bé nhỏ nhắn, nếu không muốn bảo là ốm hơn rất nhiều so với những người bạn cùng tuổi, điều mà mỗi khi nghĩ đến tôi sẽ lại liên tưởng đến Takamina ngay lập tức, cho dù cô nhóc đó cũng rất đáng yêu. Ngày tôi gặp Suzune lần đầu tiên, cô nhóc ngồi lặng người trên chiếc giường trắng toát, đôi mắt nâu trống rỗng cứ nhìn mãi bên ngoài cửa sổ như đang đeo đuổi một điều gì đó thật xa vời. Mái tóc đen thả dài xuống vai không thèm chải chuốt, ôm lấy thân người em trong một nỗi cô đơn tọt cùng. Maeda Suzune ngồi bó gối miên man tìm kiếm lấy những điều tưởng chừng như thật hoang tưởng nơi bầu trời xa xôi kia, bàn tay gầy guộc khẳng khiu và khuôn mặt tái xanh, đôi môi trắng bệch của một người bệnh dường như vẫn không thể che giấu đi vẻ đẹp của em, khi Suzune chìm trong ánh hoàng hôn rực cháy của buổi chiều lập hạ, tôi nhận ra, cô em họ đến từ Chiba của tôi là một đứa trẻ kỳ lạ và xa vời đến mức nào.

Hai chân đung đưa trên chiếc ghế màu nâu, mái tóc đen của Suzune được buộc lại bằng sợi dây buộc tóc màu đỏ có hình gấu trúc tôi đã mua cho cô bé ở cửa hàng tiện lợi vài ngày trước khi em ra viện. Bộ pyjama đơn giản với những đường kẻ sọc chạy dài và vài câu chữ tiếng Anh vô nghĩa chẳng hề thích hợp gì với họa tiết như “forever”, “friend” cứ lấp ló đằng sau những nếp vải nhăn nhúm. Cô bé ghi chép gì đó thật chăm chú, đôi mắt nâu trong veo mở to quan sát nội dung mình ghi ra, thi thoảng lại ngân nga một khúc nhạc lạ kỳ nào đó, ra chiều như đang rất vui vẻ. Tôi mở cặp ra đặt trước mặt Suzune một gói bánh quy được bọc bằng giấy kính và buộc lại với một sợi ruy băng màu đỏ tinh tế, cô bé ngạc nhiên nhìn tôi, đặt cây bút xuống.

“Cái này là gì vậy ạ?”

“Quà cho em đấy. Hôm nay là ngày đầu tiên Suzune đi học lại mà nhỉ.”

Maeda Suzune tròn mắt, hơi ngây người một chút rồi nghiêng đầu mỉm cười, nụ cười trong trẻo đáng yêu của em khiến tôi cảm thấy ấm lòng dù rằng đồng phục tôi giờ đây đang rất ẩm do cơn mưa thất thường của ngày hôm nay.

“Em cảm ơn nhé, Mariko.”


Buổi tối, sau khi tắm xong, tôi xuống bếp nấu ăn, còn Suzune thì dọn bàn ăn và pha trà. Bố mẹ tôi đi công tác suốt, lần cuối cùng họ về đây là lúc chúng tôi đón Suzune từ Chiba lên Tokyo, một đứa trẻ không còn bất cứ người thân nào chỉ trong một phút giây ngắn ngủi của cuộc đời. Người ta bảo, Suzune đã gieo mình xuống từ tầng thượng của trường trung học, tuy ngôi trường ấy khá nhỏ, tầng thượng chỉ là một khoảng sân không quá rộng ở lầu hai, cùng với nhiều tác động bên ngoài, khi Suzune ngã xuống, cô bé chỉ bị chấn thương ở đôi chân, trầy xát nhiều ở hai cánh tay, đầu không bị va đập nhiều, nhưng do chảy quá nhiều máu dẫn đến tâm thần bất ổn. Bố mẹ đón Suzune vào một ngày mùa hạ oi bức trong bệnh viện ở Chiba, một Suzune cô độc chẳng còn bất cứ người thân nào vụng về chào chúng tôi, đôi mắt em đẫm lệ. Cô bé không cười dù chỉ một lần, và như thể tự dằn vặt mình, Suzune hiếm khi mở miệng nói câu nào, chỉ là những tiếng ậm ừ nuốt xuống cổ họng. Kể từ sau khi Suzune chuyển về Tokyo, bố mẹ tôi đã ở lại Nhật Bản hơn ba tháng trời để chăm sóc cô nhóc, trước khi bước lên chuyến bay mới đến một vùng trời xa xôi, để lại tôi một mình với em và khoản tiền lớn luôn đều đặn được chuyển vào tài khoản mỗi tháng. Suzune đã quen với sự hiện diện của tôi mỗi ngày trong bệnh viện và học cách chấp nhận sự tồn tại của người chị họ và em chưa từng tiếp xúc qua. Chúng tôi khác biệt nhau, nhưng một niềm đồng cảm sâu sắc với cô bé về nỗi cô đơn Suzune phải chịu đựng đã nối tôi lại gần bên em, để có thể quan tâm đến em như một người chị thật sự.

“Thơm quá ~”

Suzune vừa liến thoắng vừa bày bát đũa ra bàn. Cô bé ăn nhiều hơn tôi tưởng, chẳng ai ngờ được cơ thể nhỏ bé này lại có thể chứa nhiều thức ăn đến vậy, và lại còn ăn rất ngon lành. Suzune vừa cười vừa giúp tôi mang chuẩn bị bữa tố và dọn dẹp sau khi ăn, tíu tít như một đứa trẻ đáng yêu.

“Cơm cải xào nè. Sao chị biết em thích nhất món này vậy?”

“Bởi vì em cứ đòi ăn suốt trong những ngày nằm viện còn gì.”

Suzune bĩu môi bất mãn, nhưng rồi cô bé ngồi ngay ngắn lại trên ghế, đặt đũa xuống sau khi đã ăn hết phần của mình, hai chân đung đưa nhìn tôi chằm chằm.

“Hôm nay đi học thế nào?”

“Vui lắm, thật đấy ạ. Lâu rồi em không cảm thấy hạnh phúc như thế này.”

“Thế thì ăn nhiều vào và học thật tốt nhé. Chị thích nhìn Suzune cười hơn là thất thần như cái hồi chị đón em về Tokyo đấy.”

Suzune nghiêng đầu nhìn tôi ra chiều khó hiểu, mắt cô bé hơi nheo lại, vài sợi tóc lòa xòa nơi vầng trán, môi mấp máy định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

“Nụ cười của Suzune là đẹp nhất đấy.”

Cô bé ngây người một lúc lâu, rồi thoáng đỏ mặt, hai gò má hồng lên thấy rõ. Suzune vội vã mang chén bát cho vào bồn rửa, giúp tôi lau bàn và rửa dọn mọi thứ trong im lặng. Đầu cúi xuống thật thấp, đến nỗi mà ánh sáng chẳng thể nào soi rọi rõ những biểu cảm trên khuôn mặt em ấy, chỉ có hàng mi dài đổ bóng xuống đôi gò má xanh xao và âm thanh ứ nghẹn trong cổ họng mà Suzune cố nuốt xuống. Tôi đứng nhìn cô bé một lúc lâu rồi đi về phòng, Suzune nghe thấy tiếng chân tôi rời đi, cũng không nói thêm bất cứ một lời nào nữa.

...

Tôi sớm đã nhìn thấu con người của Suzune.

Từ trong thăm thẳm lãng quên, nơi vết thương đã khép miệng, những dòng chữ nhòe mực và ký ức bỗng thoát ra, khi tôi gặp Suzune vào cái đêm hôm ấy, để tận mắt chứng kiến, đối mặt với cô bé và chiếc mặt nạ em luôn mang theo bên mình.

Tôi còn nhớ rất rõ đó là một đêm tối trời khi tất cả mọi thứ đã chìm vào trong tĩnh lặng, tôi đến bệnh viện tìm Suzune. Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng ve kêu rổn rảng ồn ã là thứ âm thanh duy nhất cứu vớt cho sự tối tăm đang ám ảnh từng nẻo đường tôi đi qua. Khóa vội cửa, không mang theo bất cứ thứ gì, tôi chạy trên con phố bị cuốn phăng trong màn đêm, bên dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, chiếc bóng tôi cao và dài in xuống mặt đường bằng nhựa lạnh ngắt, âm thanh tiếng bước chân tôi hối hả, làn váy đồng phục nhấp nhô, tôi lao đi như thể sẽ chẳng có ngày hôm sau.

Không biết nữa, cảm giác thật lạ lùng, rằng ngay lúc này tôi muốn nhìn thấy Suzune, để cho nụ cười hồn nhiên và giọng nói trong trẻo của em rửa trôi mọi phiền muộn, tôi muốn gặp Suzune, cô bé đáng thương và trong sáng, xinh đẹp và dịu dàng nhất tôi từng gặp. Tôi gọi em là thiên thần.

Em thật sự là thiên thần, nhưng là một thiên thần sa ngã.

Trên lối đi tối tăm khó nhìn thấy đường đi, tôi đã nghe thấy âm thanh đó, nơi cánh cửa phòng vẫn còn chưa khép chặt, Suzune ngồi bên cây dương cầm của em, những ngón tay nhảy múa trong điên loạn. Âm thanh vọng ra gắt gao, hỗn loạn và chua xót, như thể cô bé đang muốn trút giận tất cả mọi bực tức của mình. Cô bé ngồi trong bóng tối của căn phòng, nơi mà ánh sáng chỉ có thể chạm đến Suzune thật khẽ, khàng, mái tóc đen xõa dài rũ rượi, che đi khuôn mặt u tối ảm đạm của em. Maeda Suzune dạo những nốt nhạc trầm lắng, rồi chuyển sang tông điệu cao hơn, hợp âm thứ bảy và những đoạn nhạc dài ngắn đan xen nhau, tôi đứng lặng người nhìn bóng hình cô đơn của cô bé in trên bức tường trắng, đôi tay điên cuồng nhấn xuống phím đàn, đôi bờ vai em run lên, âm thanh của Suzune phát ra rất nhỏ, nhưng tôi vẫn có thể nghe được, em ấy thì thầm một cái tên, một cái tên xa lạ tôi chưa bao giờ nghe qua. Và tôi nghe cô bé gọi “Atsuko”.

Cái khoảnh khắc mà Maeda Suzune nhìn về phía sau, tôi nhận ra mình đã mãi mãi mất đi nụ cười trong trẻo ấy cùng âm thanh vang vọng mỗi khi cô bé mỉm cười. Đôi mắt nâu trống rỗng đầy nước mắt, môi mím chặt, khuôn mặt lãnh đạm vô hồn nhuốm màu sầu muộn, Suzune như mất hẳn sức sống của mình, từng hành động, từng cử chỉ của cô bé không giống như ngày thường, không phải đứa trẻ lạc quan luôn mỉm cười, không phải một người đang vui mừng vì sắp được ra viện, Suzune của ngày hôm đó là một Suzune hoàn toàn khác, một Suzune đã bị nhấn chìm trong đau khổ, đến nỗi mà tiếng kêu cứu của em, tiếng vọng ấy đã bị nuốt chửng vào trong cổ họng, mãi mãi không thể thoát ra.

Suzune muốn tung cánh bay thật xa, cho dù đôi chân kia run rẩy lê lết từng bước trên nền đất, cho dù cơ thể mỏng manh của cô bé như thể sắp rơi khỏi chiếc giường.

Một Suzune yếu ớt nhưng cũng thật kiên cường.

Khi Suzune tiến hành tập vật lý trị liệu, tôi đã nhìn thấy rõ hơn bao giờ hết mặt tối trong tâm hồn cô bé. Nếu được ví Suzune giống như một người nào đó, tôi sẽ chọn Dazai Osamu, tác gia nổi tiếng của Nhật Bản. Bởi vì trong đôi mắt ấy, tôi tìm ra được cả một thế giới tối đen như nỗi đau của chính Dazai trong tác phẩm tự truyện của ông, “Mất nhân cách làm người”.

Ngày hôm đó, trong ráng chiều đỏ rực, ánh hoàng hôn hắt vào trong phòng bệnh của Suzune, thân người nhỏ bé lọt thõm trong bộ quần áo của bệnh nhân bấu chặt lấy sàn nhà, hai tay run rẩy chống cự đứng lên, cả người lảo đảo, Suzune đổ sập xuống nền đất lạnh lẽo. Với ánh mắt căm thù tràn đầy uất hận, cô bé khước từ mọi sự giúp đỡ của người khác, giống như con mèo nhỏ xù lông với bất kể người nào nó gặp, Suzune gắng gượng đứng lên bằng đôi chân bất động tất nguyền, lê lết khắp căn phòng đổ vỡ đầy những mảnh gương sắc nhọn.

Tôi nhìn vào mắt Suzune, bất động.

Chỉ có thể thấy được nỗi đớn đau và lòng căm thù cùng sự phẫn uất bên trong đôi mắt màu nâu sâu thăm thẳm ấy. Suzune nghiến chặt răng, những giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi gò má, đôi bàn tay gầy gò của cô bé nắm lấy thành giường, bước những bước đi chậm rãi đầy đau đớn. Con bé không nói ra, nhưng tôi biết, nếu có thể, Suzune chắc chắn sẽ vùng khỏi căn phòng này và bỏ chạy ngay lập tức, nhưng chạy tới đâu, chạy đến nơi nào đây. Em sẽ đi đâu?

Và Suzune quay lại nhìn tôi, bằng đôi mắt trống rỗng vô hồn, không hề nhận thức được hành động của chính mình. Trong sự hoang mang và lo sợ của tất cả mọi người, Suzune tựa người vào tấm kính trong suốt của bệnh viện hướng ra ngoài con đường lớn, nỗi đớn đau đã nhấn chìm tất cả những uất ức và căm hờn trong đáy mắt, Suzune chìm trong màu đỏ của ráng chiều bi thiết như màu máu đỏ tươi, biểu cảm trên nét mặt đớn đau chỉ còn là vết sẹo hằn sâu trong tâm trí, khi đôi mắt Suzune khép lại, hơi thở của cô bé trở nên dồn dập, khước từ mọi sự giúp đỡ của người khác, tôi như nghe thấy từ sâu thẳm bên trong tâm hồn em đang thét gào, như thể cổ họng em đang bị cáo cấu bởi hàng trăm ngón tay, để cố nuốt lại tiếng thét ấy trong câm lặng. Và khi tôi chạy đến nắm lấy đôi bàn tay của Suzune, trên làn da tái xanh nhợt nhạt nổi bật những vệt đỏ đứt nét, những con chữ không rõ ràng, nước mắt lăn dài, nụ cười của Suzune nhạt nhòa đến nỗi tưởng như chỉ cần một bước chân nữa tôi thì em sẽ biến mất trong hoàng hôn đầy máu, nỗi đau của em cứ loan dần thành những vệt nhòe hoen ố, thấm trên vai áo tôi ướt đẫm.

Suzune chỉ thì thầm “Đau quá”, và bấm ngón tay sắc nhọn vào đầu gối đến bật máu.

Điều đó lặp lại nhiều lần, nhưng chẳng lúc nào tôi nhìn thấy trọn vẹn những lúc Suzune “lên cơn”. Đó là khi mà nụ cười hiền dịu như bị xóa sạch, Suzune điên loạn như một con rối bị điều khiển bởi sợi dây vô hình. Cô bé vật vã trong cơn đau, nỗi đau như thể bị những que sắt nóng áp vào người, rồi cứ thế mà dày xé, đay nghiến. Giống như bị đâm bằng con dao sắt nhọn, nỗi đau trong Suzune cứ thế mà âm ỉ cháy trong lòng, để rồi bừng lên thành một ngọn lửa sáng lòa, thiêu đốt em trong những nỗi niềm không bao giờ kể ra.

Và tôi nhận ra, Suzune đang mang trên mình một lớp mặt nạ, mặt nạ rỗng tuếch, vô  hồn, để che giấu đi chính con người thật của em, để che đi cả một nỗi căm hờn đã hằn sâu vào bên trong xương tủy.

Ngày hôm đó, thiên thần của tôi đã mãi mãi rời khỏi thiên đường, giống như những cánh hoa bồ công anh bị cuốn đi thật xa, khi gió thổi, Suzune hiền dịu đáng yêu của những tháng ngày ấy đã mãi mãi xa rời tôi, tan biến đi trong khúc nhạc đầy đớn đau và cuồng loạn mà em đã chơi trong buổi tối ngày hôm đó.

Sẽ không ai hiểu được con người của Suzune đâu

Và cũng từ hôm đó, trong tôi không ngừng gào thét kiếm tìm, tôi lật tung tất cả mọi nơi lên, lục tìm trong những ghi chép về cô gái mang tên Atsuko.

Nhưng, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể tìm được bất cứ thông tin nào về cô gái đó, từ trong nơi sâu kín, tối tăm nhất của cõi chết, cái tên Atsuko vẫn cứ vọng về, và rồi, tôi đã tìm được một bí mật lớn nhất, và cũng là bí mật đau đớn nhất của Suzune. Nhưng mà, cho dù tôi có nhìn thấu, cho dù Suzune có gào thét van xin tôi hãy giữ im lặng, dù rằng em có nhốt mình trong căn phòng lạnh lẽo đơn độc đó nhiều ngày trời, tôi vẫn không thể nói ra bất cứ lời nào.

Suzune van xin tôi, níu giữ lấy tay tôi, hết khóc lóc rồi lại nhảy dựng lên như một kẻ điên loạn, trong sâu thẳm con người em, tâm hồn Suzune đang la hét những lời lẽ thống thiết, lòng em nát vụn như bị một con dao sáng loáng cắt qua, như những mảnh giấy tả tơi rơi xuống đất, Suzune nhìn tôi bằng đôi mắt bi thương ngập nước, và lí nhí trong miệng rất nhỏ, dáng vẻ yếu ớt như con thú bị thương, một Suzune cô độc còn ẩn chứa quá nhiều bí ẩn mà thứ tôi vừa khám phá ra có lẽ cũng chưa đau đớn bằng nỗi niềm cô bé vẫn còn đang chất chứa trong lòng, nhưng một phần nào đó đây cũng là nguyên nhân gây nên hành động phẫn uất đó của em, trong buổi chiều hoàng hôn rực cháy.

“Mọi người đều yêu quý Suzune, em phải sống với Suzune, em không thể là em.”

Và từ ngày hôm đó, Suzune không van xin tôi hãy giữ im lặng, cũng không “lên cơn” như trước nữa, cô bé lại đeo vào cái mặt nạ của chính bản thân mình, lại tiếp tục mỉm cười như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, lại sống như thể mình chính là Maeda Suzune.

Cho dù thật ra, Suzune hoàn toàn chỉ là một sự ngụy biện, một lớp mặt nạ được đeo lên trên khuôn mặt sở hữu những xúc cảm đa đoan và nhạy cảm, một linh hồn sa ngã trong nỗi đớn đau không tên.

Nguyên nhân gì khiến cho Suzune trở nên như thế, điều gì khiến cho em phải sống với quá nhiều nhân cách, một căn bệnh hoang tưởng của đứa trẻ mới lớn hay là chứng tâm lý kỳ lạ gì nữa đây?

Tôi không rõ, chỉ là tôi tự giải thích với mình rằng, nỗi đau khổ của Suzune giống như khi con người ta đã chịu đựng một điều gì đó rất khủng khiếp, khủng khiếp đến nỗi dường như chẳng có gì đáng sợ bằng, nỗi đau thống khổ đó quá lớn, làm căng lên mọi sợi dây thần kinh và dòng máu đỏ đang chảy rần rật trong huyết quản, thế rồi, vì đau đến nỗi mắt đã nhòe mờ đi, đau đến nỗi không thể đứng vững, nước mắt chẳng buồn chảy ra, em đã không còn cảm nhận được nỗi đau ấy nữa, em đã trở thành một thiên thần sa ngã.

Vì sao vậy, Suzune?

Đâu mới là con người thật của em? Đâu mới là chính bản thân em đây?

Trả lời đi em, trả lời đi.


Nhưng cuối cùng, tôi cũng đã tìm được nguyên nhân của nỗi đớn đau trong lòng Suzune. Trái đất rất tròn, bởi vì rồi cũng đến lúc, tôi được nhìn thấy người đã khiến Suzune trở nên điên loạn như thế, đã khiến cho ánh mắt em chỉ còn lại một sắc màu đau thương và căm hận. Tôi gặp Takahashi Minami ở câu lạc bộ nấu ăn, một học sinh bình thường với nụ cười đáng yêu, hòa đồng, nhưng có nét gì đó ở Minami khiến cô bé luôn cô đơn, cho dù được vây quanh bởi nhiều người, hòa nhập được với một tập thể lớn, Minami vẫn không bao giờ mở lòng mình, cô bé đó luôn đi một mình, không có bạn, và giành phần lớn thời gian của mình cho câu lạc bộ.

Minami là một đứa trẻ rất có trách nhiệm, biết nghe lời và quan tâm đến người khác. Khi tôi nhìn thấy cô nhóc chạy khắp hội trường chỉ để tìm các thành viên trong lớp tập hợp lại một chỗ, tôi đã nhìn thấy được tính cách của Minami, được che giấu đằng sau vẻ ngoài ngây ngô hay bị trêu chọc, dùng tính cách có phần ngốc nghếc và ngờ nghệch đáng yêu của mình để giấu đi, Minami cũng mang theo bên mình một lớp mặt nạ, che giấu đằng sau đó những điều mà trong lòng cô bé luôn dằn vặt chẳng biết nói cùng ai.

Mùa xuân năm đó, khi tôi tìm thấy thành viên trong câu lạc bộ của mình đứng trên sân thượng lộng gió giương mắt nhìn về phía thành phố rộng lớn đang chìm trong ánh chiều tà tịch mịch, màu đỏ cam của mặt trời quệt lên nền trời tối đen những mảng sáng lấp lánh một màu xanh thẫm của nước biển đang chìm dần vào trong bóng đêm. Takahashi Minami lặng người phóng tầm mắt về một nơi xa xôi nào đó tôi không rõ, hai tay cô bé bám chặt vào tấm lưới mỏng manh, một khát khao mãnh liệt được tung cánh bay vào trong bầu trời rộng lớn, một nỗi hoang mang và hối hả ùa về trong ánh mắt đã đánh mất đi nụ cười của mình, có một khoảnh khắc mong manh, tôi nhìn thấy, Takahash Minami đã khóc.

“Takamina...”

Khi tôi cất tiếng gọi cô bé, Minami run rẩy nhìn về phía tôi, trời nhập nhoạng tối, tôi không nhìn rõ khoảng không gian bao quanh đứa trẻ lạ kỳ đó, nhưng như thể không còn cách nào kìm chế được nữa, nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi, Minami cười một cách cay đắng, giống như việc đứng trên sân thượng tựa người vào tấm lưới mỏng manh là chuyện hết sức bình thường, và rằng việc nhìn người khác bằng đôi mắt lạ kỳ trống rỗng kia thật thú vị, một ánh nhìn sao mà xa xăm biết bao, và cũng đau đớn biết bao, nỗi cô độc bao trùm không gian xung quanh chúng tôi, làn váy đồng phục nhấp nhô, Minami níu giữ thật chặt tấm lưới, như thể chỉ cần tôi tiến lại một bước nữa thôi thì Minami sẽ xô ngã tấm lưới và lao mình xuống ngay lập tức. Một hình ảnh đáng sợ, nhưng lại có chút gì đó thân quen. Khi tôi nhắm đôi mắt lại và cố nhớ ra, tôi như nghe ra được giọng nói của Suzune, thổn thức và nghẹn ngào từ phía xa, âm thanh bị bóp nghẹt trong cổ họng, “Em phải sống với Suzune, em không thể là em”.

“Này, em nghe chị nói gì không Takamina? Đứng yên đó và cấm em động đậy.”

Tôi thận trọng tiến về phía Minami, mồ hôi rịn khắp trán, tôi có thể nghe thấy cả tiếng tim mình đập thình thịch lo sợ. Còn cô bé, vẫn đứng đó giương mắt nhìn tôi, đôi mắt đen vô hồn ngập nước mang theo nét sợ hãi và nỗi hoang mang, khi đối diện với ánh chiều tà nhập nhoạng giữa nền trời tối đen, con người chỉ còn là một dấu chấm nhạt nhòa.

Khi tôi nắm được tay Minami, tất cả tưởng chừng như đã muộn. Cơn gió lạnh căm quét qua, cô bé ngước mặt lên nhìn ráng chiều đỏ rực, tôi có cảm giác như máu trong cơ thể mình đang chảy rần rật, bàn tay run rẩy tưởng chừng như không thể cử động được của tôi dùng hết sức mình kéo Minami lại trong nỗi bàng hoàng và run sợ lên tới đỉnh điểm, khi hoàng hôn bao bọc cô bé trong dòng chảy ánh sáng màu vàng cam nhạt nhòa, nụ cười vô cảm của Minami giống như lưỡi dao sắt nhọn đâm xuyên qua người cô bé từ bên trong, nhuộm đỏ cả một khoảng trời trong màu đỏ sẫm của máu. Minami giật bắn mình khi ngã xuống đất, thế nhưng rất nhanh, nó dần chuyển sang vẻ bần thần, hai tay cô bé buông thõng như bị gãy, ánh mắt đen vẫn cứ nhìn xa xăm, miệng lẩm bẩm điều gì đó không rõ ràng. Cùng với nụ cười tràn ngập đớn đau, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Takahashi Minami đằng sau lớp mặt nạ đã được tháo xuống.

“Cuối cùng...đã hiểu... Hiểu Atsuko...cảm giác đó, đã biết được rồi.”

“Takamina, em có sao không?”

Tôi hỏi lớn, tiếng gió át cả giọng tôi khi cơn gió lạnh căm quét qua, vạt áo đồng phục của Minami bay phất phơ, mái tóc ngắn tối màu che đi đôi mắt cô bé, chỉ có những tiếng sụt sùi và giọng nói khàn đặc của Minami khi em nắm lấy tay tôi, siết chặt.

“Em đã hiểu được cảm giác của Atsuko rồi.”

Trong ráng chiều đỏ rực, nơi sân thượng vắng tênh chỉ có tiếng gió gào thét khúc ca tiễn biệt, sắc màu tang thương phủ lên trên từng bức tường quét sơn trắng và nền gạch xi măng, màu đỏ rực của máu hằn trong đáy mắt Minami như thể cô bé đang nhớ về một hoài niệm xa xăm, cái tên Atsuko vang lên như một tiếng chuông ngân vang trong trẻo nhuốm đầy những lo sợ, bị một màu đen tối của chết chóc phủ lên như khi người ta thả xuống tấm màn đỏ sẫm nơi sân khấu, bóng hình nhỏ bé của Suzune trong phòng bệnh khi cô bé tựa vào tấm kính trong suốt hiện dần lên trong tôi như một thước phim trả chậm, lật giở lại từng mảng ký ức đắng cay khi bí mật kinh hoàng của Suzune bị tôi phát hiện.

Cô bé tên Atsuko mà Minami nhắc đến có liên quan gì đến Suzune hay không?

Và cảm giác của Minami, cái cảm giác bình lặng đứng ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết quá đỗi mong manh, bị bao bọc trong ráng chiều bi thiết với một tâm hồn trống rỗng chỉ  toàn một màu trắng mênh mang, lắng nghe tiếng gió lướt qua trong lặng câm và sự im lặng đang dần xâm chiếm tất cả mọi ngóc ngách xung quanh trước khi hoàng hôn buông xuống, có phải chăng, đó chính là Suzune trước khi em buông mình rơi xuống từ tầng thượng của trường trung học hay không đây?

Bị thôi thúc bởi những câu hỏi và ám ảnh bởi sự thật kinh hoàng, tôi đã hỏi Takahashi Minami về bí mật cô bé đang giấu kín, giống như khi lợi dụng lúc người ta say rượu để tìm ra thông tin có giá trị, trong nỗi hoang mang và thẫn thờ, Minami đã thì thầm rất nhỏ, nhỏ đến nỗi tôi gần như phải nín thở để lắng nghe lời nói trong vô thức của em.

Ngày hôm đó, ngày 17 tháng 4 của hai năm về trước, chính là ngày Maeda Atsuko thả mình từ tầng thượng trường trung học ở Chiba, kết thúc những tháng ngày tồn tại với cái tên “Atsuko”.

Cũng ngày hôm đó, khi trở về ngôi nhà lạnh lẽo và nhìn thấy bóng dáng Suzune ngồi tựa lưng vào tường, hai chân duỗi thẳng ra trong tư thế của một con rối kỳ dị, đôi mắt miên man nhìn vào khoảng không hư vô, bên cạnh em, tấm ảnh của câu lạc bộ mà tôi đã chụp vào buổi họp đầu tiên trong năm học rơi xuống nền nhà lạnh lẽo, nụ cười cay đắng dần hiện lên trên nét mặt tối tăm, Suzune thì thầm với tôi, giọng nói run rẩy xen lẫn lo sợ tràn đầy phẫn uất bị kiềm nén vang vọng khắp ngôi nhà ngột ngạt.

“Mariko, em muốn đến trường.”

...

Ngày đầu tiên trở lại trường, tôi đã gặp rất nhiều người, được vây quanh như một hiện tượng, được khen là đáng yêu với những cử chỉ vụng về như một đứa trẻ và nụ cười rạng rỡ đáng yêu.

Tôi được bảo bọc và đón chào bằng sự tẻ nhạt, được hòa nhập bằng những mẩu chuyện chán ngắt không đầu đuôi và nụ cười tôi cố gắng vẽ nên trên khuôn mặt.

Tôi chẳng cảm nhận được một chút nào những buồn vui nơi đây.

Tôi cố tỏ ra mình giống với tất cả mọi người, tôi cố sống đúng với tính cách của cái tên này, để không ai nhận ra tôi là một người khác, tôi là một kẻ lập dị khác thường.

Tôi không thấy vui, kể cả khi đang cười, thật ra tôi chỉ muốn khóc, muốn gào thét thật lớn cho mọi người biết điều này. Tôi không thấy buồn, ngay cả lúc nhìn thấy chiếc xe ấy lao vào bố mẹ, luồng sáng chói lòa cả mắt khiến tôi không nhìn rõ bất cứ điều gì, kể cả khi họ đã ôm tôi thật chặt và nói trong làn nước mắt cùng hơi thở gấp gáp trước khi từ giã cõi đời này.

“Cuối cùng chúng ta cũng đã cứu được Suzune.”

Thật ghê tởm, tôi là một kẻ đáng nguyền rủa, không cảm thấy đau buồn khi bố mẹ chết đi, vẫn có thể dửng dưng như thế.

Tôi vốn dĩ đã không thể tồn tại trên cuộc đời này.

Hôm nay, tôi gặp lại cậu, và những cảm xúc đớn đau của tôi lại dâng trào.

Cậu gọi tôi bằng cái tên đó, cậu vẫn còn nhớ đến người đã bị cậu làm cho trở nên sống không bằng chết thế này. Tay cậu nắm lấy tay tôi thật chặt, cảm giác ấm áp đó như sưởi ấm mọi giá băng trong cõi lòng tôi lạnh lẽo.

Tôi đã không còn đường thoát, tôi đã bị xao động bởi cậu.

Âm thanh cậu gọi tôi vẫn nhẹ nhàng như những gì tôi nhớ, khiến tôi đau đớn đến nỗi chỉ muốn hét lên thật to cho đến khi cổ họng khản đặc, để cho nỗi mất mát và tâm hồn tôi được bình tĩnh lại.

Và đêm nay, đằng sau cánh cửa căn phòng tối tăm khép kín của mình, tôi lại có thể để cho mình được khóc, được căm hận cậu, được nhớ đến cái cách cậu gọi tên tôi dịu dàng, và cũng là để cho bàn tay mình vấy máu đỏ của chính bản thân để tôi có thể nhớ, nhớ rằng, mình là Suzune.

Thế nhưng, trong đêm trăng tịch mịch này, ánh trăng soi rọi vào trong căn phòng tôi, đôi bàn tay đẫm máu của tôi ánh lên một sắc màu hoang dại, tôi muốn cắt, muốn xé đi tất cả mọi thứ, và dùng chính máu của mình để viết nên tên của tôi. Tên của Suzune. Tôi khắc lên tay mình một đường sắc nhọn, và nhìn máu cứ thế tuôn ra, trong những giọt nước mắt đắng cay, tôi bật khóc cùng với  nỗi đớn đau đang dày vò chính bản thân mình, trong một nỗ lực cố gắng chống lại bản thân không nhớ về cậu, về giọng nói trong trẻo cậu gọi tôi và nỗi sững sờ của cậu khi trông thấy tôi.

Tôi đã đau, hay là vui đây khi nhìn cậu khổ sở đến thế?

Tôi không biết nữa. Nhưng âm thanh của cậu đã ru tôi vào giấc ngủ với những cơn mộng mị vẫn tìm đến tôi hàng đêm, ám ảnh tôi, khiến tôi đau đớn, bắt tôi phải chấp nhận với sự thật nghiệt ngã đớn đau mà tôi buộc phải chống lại.


Rằng, ngay từ đầu, tôi chỉ là một sản phẩm thất bại.



2 comments:

  1. Càng đọc càng tò mò về cái lần Acchan nhảy từ sân thượng xuống, vì lý do gì mà lại không dùng tên cũ nữa, sao nghe giống như là từ đầu Acchan được đem về nuôi là để thế thân cho 1 ai đó,

    ReplyDelete
  2. Đó là cả một câu chuyện dài ~

    ReplyDelete