Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Status: Ongoing
Chương 10: Thị trấn của lá
Đã từ rất lâu rồi kể từ những ngày xa
xưa ấy, Atsuko vẫn luôn thì thầm về một thế giới không có thật. Đẹp đẽ làm sao
những bầu trời trong xanh không một gợn gió, lộng lẫy làm sao ánh bình minh dịu
dàng phủ lên những mái nhà, cơn mưa tầm tã ảm đạm một chiều mùa hạ là nước mà
thiên thần rót xuống nhân gian, để rửa trôi đi những bụi bẩn của thế giới, để
gột sạch tâm hồn con người. Từ sâu trong tâm hồn, tôi đã biết thế giới ấy mãi
mãi chẳng bao giờ tồn tại, rằng sẽ chẳng có bầu trời nào cứ mãi trong xanh,
chẳng có vầng mặt trời nào chỉ dịu dàng ban tặng ánh nắng như phước lành đến
cho nhân loại, và cũng chẳng có làn mưa mùa hạ nào có thể xóa sạch sự xấu xí và
nhơ nhuốc bên trong tâm hồn con người.
Trên tầng thượng trường trung học vào
một trưa mùa hè tĩnh lặng, mặt trời đứng bóng hắt xuống khoảng sân xi măng
những luồng sáng trong veo gay gắt, Atsuko và tôi ngồi bệt trên mặt sàn ám
nhiệt nóng bức, để mặc cho làn gió mùa hạ thốc qua mặt chúng tôi. Khăn quàng đỏ
thắm phất phơ, làn tóc đen xõa tung trong ánh nắng như thiêu như đốt, lưng áo
đồng phục đẫm mồ hôi, chiếc chuông nhỏ đính vào sợi dây màu đỏ buộc vào cặp của
Atsuko khe khẽ đung đưa.
Leng keng. Leng keng. Âm thanh như tiếng
gọi của thiên thần, như âm vang của bầu trời rực rỡ vọng xuống từ trên cao.
Bầu trời của thế giới như thu hẹp lại
đằng sau những khoảng tường của trường trung học, bị giới hạn bên trong bốn tấm
lưới bao bọc lấy lan can chắn gió, như chiếc lồng không cửa phủ giăng giam giữ
những chú chim non hãy còn quá non nớt là chúng tôi, ngăn chúng tôi chạm đến
ngưỡng cửa tự do.
Nếu là bây giờ, hẳn tôi sẽ cảm thấy bức
bối lắm khi bị nhốt bên trong chiếc lồng hoa lệ rực rỡ ấy. Chú chim nhỏ bị giữ
bên trong những tấm lưới sắt vô hình, chỉ có thể ngắm nhìn thế giới ngoài kia
thông qua khoảng trời cao xa vời vợi, chỉ có thể cảm nhận sự sống bằng tiếng
vang của thanh âm vọng lại từ thế giới đằng xa, chỉ có thể đón những cơn gió bị
hút xuống tầng thượng như đáy vực sâu thẳm và tự hài lòng với cuộc sống mà nó
đang có trong sự soi mói đầy thương hại của những chú chim bên ngoài kia.
Nếu là bây giờ, hẳn tôi sẽ không chịu
đựng nỗi mà xô ngã những tấm lưới kia, dang rộng đôi cánh mà xổ lồng bay đi
mất. Thế nhưng mà…
Minami
tựa như một cánh chim.
Đã từng có một thời Atsuko khe khẽ thì
thầm vào tai tôi như thế, cũng trên tầng thượng một ngày mùa hè, mồ hôi ướt đẫm
chảy trên trán, chúng tôi cùng ăn những que kem mát lạnh. Chú chim nhỏ là tôi
ngày đó mãi mãi chẳng bao giờ cảm thấy hối tiếc với cuộc đời mà nó đang sống,
chẳng bao giờ thương hại cho bản thân bị bắt giam trong chiếc lồng hoa mỹ, bởi
vì tôi chẳng bao giờ nguyện cầu cho bầu trời xa xăm ấy mãi trong xanh, chẳng
bao giờ ước ao thứ âm thanh hỗn tạp như tiếng vọng từ đỉnh núi ngoài xa kia
chạm đến nơi này, và cũng mãi mãi chẳng bao giờ hy vọng làn gió mùa hạ vẩn đục
như một dải sương mờ trôi nổi đó lọt vào được trong chiếc lồng sắt xinh đẹp của
riêng mình.
Vì Atsuko là khoảng trời của riêng mình
tôi.
Bầu trời ấy sẽ mãi luôn trong xanh,
những gợn mây trắng lẩn chìm trong sắc xanh của hy vọng và hạnh phúc ngập tràn,
những vầng mặt trời sẽ không bao giờ nhường chỗ cho đêm đen và bình minh sẽ mãi
chẳng bao giờ biến mất. Đêm đen hãy chỉ còn là một khái niệm rất đỗi xa vời
trong thế giới có Atsuko. Âm thanh của cô tựa như tiếng vọng từ trời cao, trong
trẻo như từng hồi chuông leng keng khe khẽ ngân vang theo mỗi bước chân cô nhảy
nhót, nơi bầu trời ấy cánh chim run rẩy và yếu mềm là tôi sẽ thỏa sức tung cánh
lao vào trong khoảng trời nhỏ bé đơn sơ mang tên Atsuko như tìm về với cội
nguồn của hạnh phúc. Nơi bầu trời ấy tôi đắm mình trong những cơn mưa, làn mưa
mùa hạ chảy xuống từ thiên đường, để tẩy đi những vết nhơ trong cõi lòng lạnh
giá, để rửa sạch những khổ sở đớn đau đã sớm vấy bẩn tâm hồn.
Những khi tung cánh bay trong làn mưa
ấy, tôi vẫn luôn thầm cầu nguyện.
Ước gì làn nước mùa hạ này có thể rửa
sạch những bất an vẩn đục trong tâm hồn cô ấy, trả lại cho tôi một bầu trời chỉ
mãi xanh trong.
Ngồi trên tầng thượng buổi sáng mùa hạ
ấy, tôi ngắm nhìn nụ cười dịu dàng của bầu trời xanh mang tên Atsuko khi cô cắn
một miếng kem vanilla mát lạnh, những lời nguyện cầu được thả vào trong không
trung trôi đến tận những chân trời thẳm xa.
Tôi cầu nguyện dưới bầu trời sáng trong
tươi đẹp này, cầu mong cho người ấy sẽ mãi được hạnh phúc.
Thế giới ấy sẽ mãi luôn tồn tại, và
chiếc lồng xinh đẹp kia xin đừng biến mất.
Tôi cầu nguyện, cầu nguyện, và cầu
nguyện.
Cho đến ngày khoảng trời chông chênh ấy
đổ sập trong buổi chiều hoàng hôn đỏ rực, khi ảo ảnh của thế giới kia bị nhuộm
trong màu máu đỏ tươi lan trên nền sân xi măng lạnh ngắt, những mảnh vỡ của một
giấc mộng không bao giờ thành vụn vỡ trong tâm hồn tôi, chiếc lồng sắt chở che cho
chú chim non nhỏ bé trở thành đống tàn dư đổ nát của một thời đẹp đẽ xa xăm,
tôi vẫn chưa bao giờ từ bỏ lời nguyện cầu.
Và cho đến tận hôm nay, kể cả khi khoảng
trời xinh đẹp kia hãy chỉ còn là những mảnh vụn chằng chịt chắp vá vào nhau, kể
cả khi ánh sáng đã lụi tàn từ bên trong tâm hồn người con gái ấy, mặt trời cũng
chỉ còn là những tia sáng le lói của một vầng dương đã quá vãng ở phía bên kia
cuộc đời, tôi vẫn không ngừng cầu nguyện cho cơn mưa mùa hạ từ bầu trời kia đổ
xuống thế giới này, để gột rửa tâm hồn người con gái đó, để giải thoát cho cô
ấy khỏi những xiềng xích đang trói buộc mình.
Hôm nay, tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện.
Cầu nguyện cho một khoảng trời vay mượn,
cho Maeda Atsuko của tôi.
…
“Cậu ấy đi mất rồi” là tất cả những gì
Minami có thể nói với Mariko khi hai người gặp nhau trên con đường đến trường
vào buổi sớm ngày hôm ấy. Nụ cười trên gương mặt nữ sinh khóa trên vụt tắt như
chính tia hy vọng ít ỏi còn sót lại trong Minami, chị ấy đứng lặng nơi góc
khuất của ngã tư đường, dưới những tia nắng nhạt nhòa từ nền trời xám xịt.
Ngày hôm đó, chính Minami nhìn thấy cô
ấy bước ra khỏi nhà vào lúc 7 giờ sáng, trong bộ đồng phục mùa hè hãy còn mới,
bước về phía nhà ga ở cách đó không xa. Ngày hôm đó, cô ấy vẫn còn ngồi đơn độc
ở cái bàn trong góc tối của lớp học, khuất xa đằng sau những tia nắng chiếu vào
nơi cửa sổ, cặm cụi ghi chép cách giải bài toán mà thầy Yamaguchi viết lên
bảng. Chính mắt Minami nhìn thấy Atsuko đứng lặng bên khung cửa kính trong veo,
thả ánh nhìn vào màn trời mùa hạ trắng toát đằng sau màn mưa phủ giăng mịt mờ,
đáy mắt lẫn chìm thứ sắc màu hoang mang vô định mà chẳng biết từ bao giờ đã ngự
trị ở đó thay thế cho niềm vui và hy vọng đã từng ngập tràn bên trong. Cái ánh
nhìn u uẩn và tối tăm ấy chẳng hề biến mất nơi Suzune đang đứng, nó lắng đọng
trong từng hơi thở, từng cử chỉ, trong bầu không khí bức bối tỏa ra xung quanh
cô, kể cả những dải băng trắng quấn chằng chịt trên cánh tay phải như muốn che
giấu lớp da trắng bệch xanh xao kia cũng mịt mờ một thứ xúc cảm chông chênh mờ
ảo, tựa như một nỗi bất an tinh khiết đang dâng trào trong Suzune. Đến tận bây
giờ khi nghĩ lại, Minami vẫn cảm thấy rùng mình. Sự hiện diện của người con gái
đó mang một màu trắng toát, không phải sắc trắng tinh khôi của áo sơ mi đồng
phục, cũng không phải màu trắng của trang vở kẻ ô ly hãy còn chưa ghi hết, mà
là một màu trắng độc đơn điệu, chỉ là trắng mà thôi. Làn da tái nhợt, gương mặt
xanh xao, áo đồng phục trắng, giầy đi trong nhà trắng, đến cả chiếc khăn tay
gấp gọn trong túi váy cũng mang duy nhất một màu trắng, không một họa tiết nào
được thêu lên đó, cũng chẳng có lấy một vệt ố vàng hay vết bẩn, tất cả chỉ có
trắng, trắng, trắng và trắng mà thôi. Thứ sắc màu gợi nên sự trống rỗng mơ hồ
và nỗi chênh vênh vô định, như tan biến trong làn mưa mùa hạ ở phía bên kia cửa
sổ, như hòa vào trong từng hơi thở lạnh toát, và nếu không có chiếc nơ xanh,
không có làn váy xanh đen dập dờn và đôi vớ tối màu, Minami sợ rằng Suzune sẽ
cứ thế mà biến vào trong làn sương mù mờ đang trôi nổi nơi bầu trời đục ngầu
ngoài kia mất.
Chiba, vết bút chì nhạt màu khắc trên
chiếc bàn gỗ chỉ độc nhất một người ngồi từ suốt đầu năm đến giờ ánh lên bên
dưới những trang giấy xếp chồng. Cho dù phông nền chỉ toàn một sắc trắng tinh
khôi, chất chồng chất chồng hòng che lấp một vết bẩn cũ kỹ, thứ sắc màu đen đúa
pha lẫn chút ánh bạc kia vẫn hiện rõ mồn một những đường nét gãy gọn và dứt
khoát, mang theo thứ xúc cảm nhàn nhạt lãnh đạm thoắt ẩn thoắt hiện trong nền
trắng mênh mang, nửa như muốn tan biến, nửa như muốn trêu ngươi. Chiba, nơi
chốn ấy chất chứa bao đau thương mất mát, che giấu những bí mật tăm tối kinh
hoàng, là nơi đã khắc ghi ảo ảnh màu đỏ thẫm cùng mùi máu tanh nồng quệt lên
trên nền trời tà dương sắp tắt, vào một buổi chiều mùa hạ dưới ánh hoàng hôn
nhuộm bóng cả con đường. Khoảng trời Chiba hôm ấy là một khoảng trời nứt nẻ,
những mảnh vỡ chắp vá còn hằn cả đường may nghuệch ngoạc như nứt toác ra bên
dưới sức nặng của một cú rơi nhẹ tênh, vào khoảnh khắc người ấy buông mình rơi
xuống từ tầng thượng cùng nụ cười dịu dàng nhuốm màu nước mắt, khung trời bình
yên và trong trẻo ngày nào cũng dần mục nát bởi những dối trá trong Minami. Từ
ngày hôm đó cho đến tận lúc chuyển đi, chưa có ngày nào Minami thôi không day
dứt, chưa có ngày nào cô vơi bớt những cơn mộng mị về buổi chiều kinh hoàng. Những
ngày nhốt mình trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo, lắng nghe tiếng mưa quật ầm ĩ
vào cửa kính và tiếng gió thét gào, để cho nỗi cô đơn và sự tĩnh lặng của bóng
đêm nuốt trọn lấy mình, trong Minami như sống lại buổi chiều nghiệt ngã ngày
hôm đó. Cuộc đời hãy chỉ còn là một vòng lặp mãi miết không ngừng của những
buổi chiều tưởng như sẽ mãi mãi không bao giờ quay trở lại, một buổi chiều nào
đó thật buồn, khi Atsuko mỉm cười nói lời biệt ly.
Cậu
không hiểu, Minami sẽ chẳng bao giờ hiểu được đâu.
Chẳng biết từ bao giờ, Chiba đã trở
thành nơi chốn bị ruồng bỏ. Kể từ buổi chiều ngày hôm đó cho đến mãi về sau,
Minami đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ quay lại đó nữa. Không bao giờ tìm
về, cho dù có những đêm ký ức về một ngày mùa xuân tươi đẹp khẽ khàng trở mình
nhức nhối. Không bao giờ trở lại, cho dù thi thoảng, một tiếng chuông leng keng
trong trẻo như có sức mạnh vô hình thôi thúc đôi chân Minami chạy thật nhanh dọc
theo những con đường hãy chỉ còn trong tưởng tượng, ngược dòng thời gian hỗn
loạn bện chặt vào nhau, ngược dòng không gian rối ren với quá nhiều những bến
đỗ lạ lẫm, để được chạm vào cái tên Chiba quen thuộc của những năm tháng xa
vời, để được trở về một sáng dạo bước dưới những ngày xuân yên bình lặng lẽ,
trở về một ngày hạ oi bức tê dại nơi đầu lưỡi khi cô ấy cắn một miếng kem
vanilla mát lạnh, trở về một thoáng xa xăm khi đuôi tóc đung đưa khe khẽ trong
tiếng ngân nga, trở về một ngày nào đó có Atsuko.
Thật đẹp đẽ nhưng cũng thật đắng cay,
Chiba của Minami chỉ còn là tàn dư của những ký ức vụn vỡ, thi thoảng bập bùng
cháy lên ngọn lửa yếu ớt đáng thương, nhen nhóm chút hơi ấm của những ngày xinh
đẹp ngắn ngủi chẳng bao giờ đủ để xua tan cõi lòng lạnh giá tràn ngập những bất
an.
Nghĩ đến đó, vệt bút chì đen sẫm trên
mặt bàn vắng người ngồi lại khiến tim Minami khẽ nhói đau.
“Takamina, hôm nay Suzune không đi cùng
cậu sao?”
Aizawa, cô bạn bàn trên của Suzune
nghiêng người sang hỏi Minami. Đã gần trưa mà Suzune vẫn chưa xuất hiện, cả lớp
cũng chẳng thèm làm ầm lên. Vốn dĩ cô bạn cũng chẳng phải nhân vật gì quá nổi
bật trong lớp, thành tích học tập chỉ ở mức tạm chấp nhận, tính cách hòa đồng
không mấy khác biệt, sự xuất hiện đột ngột của Suzune chẳng đem đến chút thay
đổi nào cho một tập thể rời rạc đang cố níu giữ lấy nhau bằng những luật lệ cũ
rích, cứ như nó là một điều tất yếu sẽ xảy đến bất cứ lúc nào trong cuộc sống. Minami
thầm nghĩ, dù gì trong lớp Suzune cũng không đặc biệt chơi thân với ai ngoại trừ
cô, thế nên sự quan tâm của Aizawa hẳn cũng chỉ là một phép xã giao, hoặc để
thể hiện phép lịch sự tối thiểu của một người bạn cùng lớp, hoặc chỉ đơn giản
là để thỏa mãn trí tò mò của những cá nhân buồn chán đang cần một đề tài để
buôn chuyện giờ nghỉ trưa.
“Ừm, mình cũng không biết nữa. Lúc nãy
mình đã nhắn tin nhưng Suzune không trả lời. Không biết có chuyện gì nghiêm
trọng không.”
Minami đáp lại bằng một lời nói dối
trắng trợn khá phù hợp với vai trò của một lớp trưởng, lòng thầm cầu mong có lẽ
Aizawa sẽ đủ tinh tế để nhận ra vấn đề xoay quanh cô bạn vắng mặt nên kết thúc
ở đây thì hơn. Thế nhưng, có lẽ những thông tin đơn điệu Minami cung cấp có
phần mâu thuẫn với những hiểu biết của Aizawa, cô bạn bàn trên lần này xoay hẳn
người xuống đối diện chiếc bàn bỏ trống của Suzune, cẩn thận nhìn lướt qua mớ
giấy tờ tài liệu các môn học vừa phát trong ngày, âm thầm săm soi như muốn tìm
kiếm chút manh mối gì đó trước khi buông ra một câu nói nhẹ tênh đầy nghi hoặc:
“Chà, vậy thì đáng lo quá! Nhưng mình
nhớ Suzune đâu có sử dụng điện thoại di động đâu nhỉ. Cậu ấy đã nói vậy vào
ngày đầu tiên đến lớp còn gì.”
Minami lặng thinh nhìn Aizawa đang xếp
lại đống giấy tờ lộn xộn trên bàn Suzune, vừa âm thầm suy nghĩ nhằm tìm ra một
câu trả lời phù hợp. Phải rồi, Suzune không giống như những người khác, cô ấy
ghét điện thoại di động, ghét cả những thứ đồ điện tử cũng như bất cứ phương
tiện gì có thể kết nối liên lạc giữa mọi người với nhau. Cô đã quên mất điều
này mà chỉ lo kiếm tìm một câu trả lời thỏa đáng nhằm chấm dứt cuộc chuyện trò
với Aizawa, một câu trả lời kiểu mẫu của bất cứ cán sự lớp nào khi được hỏi đến
một vấn đề mà mình chẳng có hứng thú quan tâm. Thế nhưng, bên cạnh sai sót đáng
xấu hổ ấy của mình, điều làm Minami ngạc nhiên hơn cả chính là sự quan tâm của
Aizawa dành cho Suzune. Sẽ chẳng có ai thèm dành thời gian để nhớ được những
thứ như vậy, nhất là khi người kia còn chẳng có chút điểm gì nổi bật để thu hút
sự chú ý, huống hồ chi đó là Suzune, một cô bạn tẻ nhạt hệt như bao người khác,
gần như hòa vào trong vô số chấm đen những cá nhân tạo dựng nên xã hội thu nhỏ
là lớp học này.
“À, ý mình là điện thoại bàn ấy. Mình đã
để lại lời nhắn. Mà có vẻ Aizawa biết nhiều về Suzune quá nhỉ.”
“Cũng không nhiều gì lắm, bởi vì thi
thoảng phải trực nhật chung nên mình mới có cơ hội nói chuyện với Suzune thôi.
Cậu ấy dễ thương nhỉ, Takamina có nghĩ vậy không?”
Aizawa mỉm cười dịu dàng, cô bạn rút
trong cặp ra một chiếc kẹp và ghim mớ tài liệu đã được xếp gọn gàng của Suzune
lại, đặt ngay ngắn ở giữa bàn học. Bên ngoài trời lất phất mưa, một vỉa mây dài
tích tụ hơi nước từ lâu đã sớm vắt ngang bầu trời trường học, mang theo ánh
sáng xám xịt và những cơn gió vần vũ bên ngoài ô kính cửa sổ, chà xát vào những
lớp kính đóng chặt tạo thành thứ âm thanh ken két khó nghe. Aizawa chồm người
lên gài khóa cửa sổ ngăn không cho kính đập vào khung sắt, những hạt mưa nhỏ li
ti đập vào lớp kính trong suốt, mang theo cảm giác lạnh buốt chạm vào đầu ngón
tay Aizawa.
Lớp học vẫn xôn xao. Một ngày thiếu vắng
Suzune chẳng có gì khác lạ, có chăng chỉ là do bầu trời tối đen bên ngoài mà
Minami cảm nhận được đèn phòng học sáng hơn thường ngày. Ánh đèn màu trắng hơi
ngả sang vàng tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ không quá gay gắt, rọi sáng lớp học
đang chìm trong màn mưa mịt mờ, tô rõ cả những bóng người vô diện vụt lướt qua
rồi biến mất bên ngoài hành lang u tối. Nước chảy thành từng vệt dài bên ngoài
lớp kính lạnh ngắt, men theo bờ tường rồi mất hút giữa vô vàn những dòng chảy
ngoằn ngoèo trên mặt sân ướt đẫm. Thứ mùi hương của những hoài niệm cũ kỹ dập
dờn trôi nổi trong không trung, trộn lẫn với hơi đất nóng ẩm bốc lên từ sàn
nhà, ám vào mọi ngóc ngách trong căn phòng hẹp với 27 thành viên lớp 2. Và
Minami ngồi đó, mắt vẫn bám chặt vào màu áo đồng phục trắng tinh của Aizawa và những
đầu ngón tay bóng bẩy thứ sơn màu hồng nhạt của cô nàng khi cô bạn lặng im quan
sát chiếc bàn trống không của Suzune.
Nếu được sống như một người bình thường,
có lẽ Suzune cũng giống như Aizawa, là một cô nàng vô ưu vô lo, an nhàn trải
qua cuộc sống trung học đầy ắp tiếng cười.
Nếu được sống như một người bình thường,
có lẽ Suzune cũng giống như những thành viên còn lại của lớp học, chẳng cần
phải bận tâm đến sự xuất hiện của một thành viên mới nhạt nhòa là Minami khi cô
chuyển đến trường tiểu học ở Chiba.
Và nếu được sống như một người bình
thường, có lẽ Suzune sẽ chẳng bao giờ bước chân vào cuộc đời của Minami.
Một ý nghĩ ích kỷ dấy lên trong Minami,
trong một thoáng, cô bỗng cảm thấy biết ơn số phận đáng thương đã đem Suzune
đến bên cạnh cô.
Mình
đúng là một kẻ xấu xa độc ác.
Những đầu ngón tay bấm chặt vào nhau đau
nhói, Minami tự cảm thấy ghê sợ chính bản thân mình.
“Mà kỳ nghỉ hè cũng sắp đến rồi, có khi
nào Suzune định đến thị trấn của những chiếc lá không nhỉ?”
Aizawa bất chợt lên tiếng sau một lúc
lâu im lặng, cô bạn hơi nghiêng đầu, hai mắt mở to nhìn thẳng vào Minami, những
sợi tóc đen rơi xuống vai áo đồng phục trắng tinh.
“Thị trấn của lá?”
“Takamina không biết gì sao? Suzune từng
bảo rằng cậu ấy rất muốn đến thăm thị trấn của những chiếc lá đấy. Nghe bảo đó
là nơi cậu ấy có thể thực hiện điều ước của mình, cho nên Suzune rất quyết tâm.
Nhưng mà thị trấn của lá nghe thật kỳ lạ đúng không? Mình nghĩ nếu chỉ là nơi
có nhiều lá thì đến đền thờ cũng được mà, sao cứ nhất thiết phải đi đến thị
trấn ấy nhỉ?”
Minami nhíu mày ra vẻ không hiểu, từ bao
giờ mà Aizawa lại biết nhiều về Suzune đến vậy?
“Nhưng thị trấn của lá là gì vậy?”
Aizawa tròn xoe mắt nhìn Minami như thể
cô vừa từ trên trời rơi xuống, nhưng rồi ánh mắt cô bạn bỗng trở nên thật dịu
dàng, những ngón tay xinh đẹp đan vào nhau, Aizawa nhẹ nhàng diễn tả nơi chốn
xa lạ ấy bằng những ngôn từ đẹp nhất trần đời.
Đó
là nơi mà hàng ngàn những chiếc lá sẽ đổ xuống từ bầu trời, chất chồng chất
chồng như những kết tinh đẹp đẽ nhất từ thiên đường, Lá xanh non thoang thoảng
hương anh đào những ngày xuân ấm áp, lá xanh thẳm phát ra âm thanh rổn rảng của
ve kêu trong những đêm hè tịch mịch, lá vàng ươm đỏ rực lả tả rơi một chiều thu
se lạnh, lá khô kêu lạo xạo phản chiếu ánh sáng trong veo của mùa đông. Thị
trấn của lá mang theo những lời nguyện cầu gửi gắm vào trong hàng ngàn chiếc
lá, khi gió thổi, lá mang điều ước tản mác khắp nhân gian.
Thị trấn của lá mới tuyệt làm sao, muôn
vàn điều ước được gửi gắm và giấu đi trong hàng ngàn chiếc lá, nương theo cơn gió
kia tìm đến bầu trời xanh. Những ngôn từ dịu dàng thân quen như lật giở lại
trong Minami một ký ức đã lặng chìm vào thăm thẳm lãng quên, như cơn gió thổi
tung chiếc lá ám bụi bị bỏ quên trong ngăn tủ của những hồi ức xa xăm, một ngày
nào đó rất xa trên con đường đến trường rợp bóng những tán anh đào, Atsuko đã mỉm cười nói như vậy. Một ngày
nào đó rất xa, những âm thanh leng keng khe khẽ ngân vamg theo từng nhịp bước
chân tung tăng, cô ấy đã nói lên lời nguyện cầu khắc ghi trên những chiếc lá.
Và cũng vào một ngày nào đó rất xa, bên khung cửa sổ chìm trong ánh chiều tà
man mác, khi màu vàng cam nhạt nhòa ôm trọn lấy bóng hình nhỏ bé đơn độc của cô
ấy trong niềm tiếc thương vô tận, ánh mắt nâu dịu dàng ánh lên nỗi đớn đau day
dứt tột cùng cùng những khát vọng không thể nào vươn tới, bằng âm giọng nhẹ
nhàng và trong trẻo, cô ấy kể về một giấc mơ không có thật, một lời nguyện cầu
mà cô đã gửi đi không biết bao nhiêu lần qua bao mùa lá rơi. Trong buổi chiều
tà nhuốm màu tan thương, cô mỉm cười nói lên ước vọng của mình, trước khi biến
tan thành muôn ngàn chiếc lá rơi xuống khoảng trời đang dần rách nát của Minami,
tản mác khắp nhân gian.
Cho dù với tất cả mọi người, người ấy chỉ là một
hình bóng không hiển hiện. Nhưng xin cậu hãy nhớ, Takami, cầu xin cậu hãy nhớ
một điều rằng, ngoài mình ra, cậu chính là người thứ hai thừa nhận sự sống ấy,
rằng có một người tên là Maeda Atsuko.
Hiểu không?
Không, mình không hiểu gì cả. Suzune ơi,
mình thật sự không hiểu. Nói cho mình biết đi, điều ước của cậu ngày hôm đó, nỗi
đau sâu thẳm trong lòng cậu viết bằng máu lên những chiếc lá ấy, liệu chúng đã
đến được trời hay chưa?
Khoảnh khắc khi biến tan thành muôn vàn
chiếc lá, cậu có bao giờ nghĩ đến con người đáng thương đó hay chưa?
Mình phải làm sao mới có thể giải thoát cho
người đó khỏi những đớn đau tuyệt vọng này bây giờ đây, phải làm sao đây, hả
Suzune?
Những suy nghĩ không nói thành lời lượn
lờ trôi theo từng lời Aizawa thốt lên, những từ ngữ xinh đẹp vẽ nên một khung
cảnh dịu dàng tràn ngập lá. Mùi lá khô sau mưa thoang thoảng trong không trung,
hòa vào hàng triệu phân tử mùi hương của một buổi trưa mùa hạ lạnh buốt bên kia
màn mưa trắng xóa, ám cả vào trong mớ ký ức hỗn độn của Minami. Khi Aizawa
ngừng nói, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má cô.
“Aizawa này,” Minami thì thầm khe khẽ,
“Cậu có biết nơi đó ở đâu không?”
“Takamina nói gì lạ vậy, chẳng phải rõ
quá rồi còn gì? Thị trấn của lá, nơi hàng ngàn chiếc lá đổ xuống từ bầu trời
kia chính là Chiba đấy!”
Khi Aizawa nói những từ ấy, một tia sáng
màu bạc lóa lên trên nền trời chằng chịt mây đen ở bên kia lớp học, rạch nát cả
không gian tăm tối bằng tiếng sấm ầm ĩ như muốn nuốt chửng mọi thứ. Nuốt chửng
niềm vui, nuốt chửng hy vọng, nuốt chửng cả ước nguyện hãy còn dang dở trong
Minami. Đối lập với một Aizawa mỉm cười rạng rỡ, Minami lặng thinh, bất động,
như sắp lẩn khuất vào trong bóng tối đặc quánh đang bò trườn trong từng ngóc
ngách căn phòng, như muốn biến tan vào trong cái lạnh tê tái cắt da cắt thịt
của một ngày mùa hạ u ám. Tim Minami đập thình thịch, mí mắt giật khẽ, lưng áo
ướt đẫm mồ hôi khi hơi thở lạnh buốt nhè nhẹ phả lên ô kính cường lực nhòe mờ nước,
những hạt mưa chảy ngoằn ngoèo thành từng vệt hoen ố, hiu hắt một màu đen tăm
tối như thể tất cả ánh sáng nơi nó đã bị nuốt trọn vào trong tia sét xé toạc
bầu trời. Minami run rẩy nắm chặt lấy mặt bàn với những trang giấy trắng toát
được sắp xếp gọn gàng, ngón tay bấu víu vào những đường nét gãy gọn, dứt khoát in
trên chiếc bàn gỗ chằng chịt những vết bẩn. Thiên Diệp.
Chiba trong tiếng Hán Việt có nghĩa là
Thiên Diệp, nghĩa là ngàn lá.
Vậy là Maeda Suzune đã quay về Chiba
rồi.
Hoàng hôn rực cháy, ráng chiều đỏ rực
loang trên nền trời chỉ vừa hửng nắng những mảng màu hoen ố không rõ sắc độ, bị
trộn lẫn vào nhau thành một hỗn hợp các sắc màu kỳ dị, một thứ màu lửng lơ giữa
các sắc cam, vàng, đỏ và xám, điểm tô thêm vào cái nóng oi bức sau cơn mưa tầm
tã kéo dài suốt từ sáng đến giờ. Chiba hiện lên từ phía xa tựa một bức tranh dở
dang hãy chỉ còn trong hồi ức, mãi mãi bị ngưng đọng trong khoảnh khắc cô ấy
thả mình rơi xuống từ tầng thượng trường trung học.
Tầng thượng hiện lên trong nắng chiều bi
thiết, khuất sau tán lá đổ bóng xuống một góc sân xi măng nóng hầm hập, những
hình ảnh phản chiếu cùng các sắc màu bị bẻ cong in hằn lên từng chiếc lá, phát
ra thứ âm thanh lạo xạo khó nghe khi làn gió buổi ban chiều nhẹ nhàng lướt qua.
Ở nơi đó, Minami đã nhìn thấy một bóng hình đơn lẻ, đứng lặng người tựa vào
song sắt lan can, chìm trong nỗi cô độc tột cùng của mùa hạ đang dần khép lại.
Ở nơi đó, Minami nhìn thấy người con gái ấy, vẫn vẹn nguyên trong trẻo như thuở
ban đầu, vẫn nét mặt tràn đầy những khổ sở và bất an, vẫn đôi mắt nâu với những
vòng xoáy cảm xúc dao động mãnh liệt, vẫn đôi bàn tay run rẩy nắm chặt, nép
mình nơi tầng thượng chìm trong hoàng hôn màu đỏ thẫm.
Tà váy đồng phục mùa hè dập dờn, làn tóc
đen mênh mang xoã dài, tung bay dưới những giọt nắng ban chiều như thiêu như
đốt, cô ấy đứng đó lặng thinh, bất động, một giọt nước mắt trong veo lặng lẽ
lăn dài trên má. Hình ảnh đó vừa lạ lẫm mà cũng thật thân quen, như bức tranh
khắc ghi từng chi tiết, như ánh nhìn tò mò xét soi từng đường nét, khung cảnh
ấy như lật giở lại trong Minami một buổi chiều mùa hạ đã trôi về những phương
trời thẳm xa, mang theo biết bao mùa hạ của những năm sau đó rời đi khỏi cuộc
đời cô.
Atsuko
ơi…
Tiếng bước chân vang lên vội vã dọc hành
lang dài và hẹp của trường trung học, Minami thở hổn hển chạy như bay trên
những bậc thang gỗ mục nát, chiếc bóng nhỏ bé cắt xuyên qua những tấm rèm ánh
nắng rủ xuống từ cửa sổ hành lang, chênh vênh đuổi theo một bóng hình tưởng như
không có thật. Cánh cửa sắt phía cuối cầu thang hiện lên tựa làn ranh ngăn giữa
thế giới ngoài sáng và thế giới của những hoài niệm thẳm xa, khi Minami đẩy nó
ra, tiếng rin rít của sắt thép cạ vào nền nhà như âm thanh nặng nề của chiếc
đồng hồ dây cót đang quay ngược thời gian, như vang âm vọng về từ một thế giới
không tồn tại, hút lấy Minami vào miền xa xăm nơi thời gian và không gian đã
mãi mãi bị dừng lại, trở về một buổi chiều thăm thẳm bị cất giấu trong mớ tàn dư
hỗn độn của ký ức đã xa.
Một buổi chiều nào đó thật buồn, Atsuko
đứng đó lặng im trong ráng chiều bi thiết, hoàng hôn toả trên mái tóc đen dập
dờn, những ước mơ và hạnh phúc như vỡ vụn trong đáy mắt. Khăn quàng đỏ thắm
phất phơ, nụ cười chông chênh rướm máu, bóng hình đơn độc chìm trong một màu đỏ
thẫm giăng mắc khắp mọi ngóc ngách không gian. Tà dương tịch mịch, Atsuko xoay
người lại, mỉm cười.
Nếu Minami không đứng đó bất động, chắc
hẳn cô ấy sẽ không buông mình rơi xuống.
Nếu Minami không ngốc nghếch hỏi tại
sao, chắc hẳn cô ấy sẽ không tuyệt vọng đến vậy.
Nếu Minami không mỉm cười an ủi, thì
thầm những lời động viên sáo rỗng, chắc hẳn cô ấy sẽ không khổ sở đến mức phải
tìm cách chấm dứt cuộc đời mình.
Thế nhưng mà…
Nếu ngày hôm đó Minami lao đến ôm lấy cô
ấy, bất chấp cô ấy giãy giụa, khóc than, liệu cô ấy có được giải thoát hay không?
Mang theo những xúc cảm đè nặng trong
tim, Minami cắn răng chạy đến bên cô gái của mùa hạ đang mắc kẹt giữa những đau
thương, nắm lấy đôi bàn tay đang run lên vì những giằng xé bi ai, khát khao
được chữa lành bầu trời xiêu vẹo nứt nẻ đang căng mình gánh lấy những thương
đau.
Thế rồi cô ấy quay lại, mỉm cười thật
dịu dàng.
“Mình nhất định sẽ cứu lấy Suzune.”
Nét mặt cô ấy chợt nhăn lại, những xúc
cảm phức tạp như giằng xé cõi lòng cô độc, nỗi tuyệt vọng bi ai như bị đẩy lên
đến tận cùng, cô ấy run rẩy như thể trái tim vừa bị xé nát, những mảnh vụn vỡ
của một linh hồn đã chết rơi lả tả khắp không gian.
“Tôi không phải là Suzune.”
Lời nói tràn đầy căm phẫn, đáy mắt ngập
trong sự tức giận, nỗi căm hờn như thiêu đốt cô ấy đang run lên dữ dội. Nước mắt
lăn dài trên má cô ấy phản chiếu thứ sắc màu đỏ thẫm của nắng chiều bi thiết, tựa
như chính cái tên cô khắc lên da thịt mình. Những con chữ đỏ tấy nhòe mờ chạy
dọc cánh tay khẳng khiu, làn da trắng nhợt nhạt tái xanh giấu bên dưới áo sơ mi
đồng phục căng ra, lộ rõ cả những mạch máu chi chít bị vỡ. Bằng cử động cứng
nhắc tựa con rối với các khớp nối bị tháo rời, cô ấy vung tay chỉ thẳng vào
Minami đang hoang mang tột độ, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười ác độc
và tàn nhẫn, buông ra lời buộc tội. Nỗi đau đã quá tả tơi, mất mát và uất hận chất
chồng chất chồng, nỗi tuyệt vọng và khổ sở, tiếng kêu gào khản đặc trong cổ họng,
uất ức và bi ai dồn nén trong thân xác nhỏ bé kia tựa giọt nước tràn ly, cứ thế
mà đổ ra, cứ thế mà ồ ạt, cuồng cuộn dâng trào. Cơn thịnh nộ của thiên thần đã
bị tước đoạt mất đôi cánh đổ ập xuống, khiến sống lưng Minami lạnh toát, cả người
bất động trong hãi hùng.
“Takahashi Minami, cậu, chính cậu đã hủy
diệt tôi.”
Tầng thượng lộng gió chìm trong tĩnh lặng,
chỉ còn âm thanh của thời gian đang dần trôi qua, tiếng tim đập thình thịch như
muốn vỡ tung trong lồng ngực của Minami và tiếng gào khóc của cô ấy.
Tôi đã hủy diệt cậu mất rồi.
Tôi đã khiến cậu bị vấy bẩn mất rồi.
Tôi đã phá huỷ thế giới xinh đẹp của cậu
mất rồi.
Làm sao tôi có thể giải thoát cho cậu đây?
No comments:
Post a Comment