No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Tuesday, March 29, 2016

[Multiple Shots] Thả Trôi Bầu Trời (07)

Title: Thả Trôi Bầu Trời
Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Status: Ongoing



Chương 7: Hai chúng ta, đã từng như thế...









Khi tôi mở mắt ra, ngày mới đã bắt đầu.

Cuộc sống ở Chiba có vẻ chậm hơn Tokyo và những thành phố khác, không có cảnh hấp tấp vội vàng, cũng chẳng có những tiếng hối thúc giục giã, đánh thức tôi là tiếng chuông từ tháp đồng hồ của trường tiểu học, ngôi trường mà tôi theo học trong hai năm cuối cùng của cấp 1 và có thể là lên đến cấp hai. Bố bảo Chiba sẽ là nơi dừng chân lâu nhất của gia đình tôi cho đến bây giờ.

Mẹ không nấu đồ ăn sáng, chỉ có bánh mì nướng kiểu Pháp vẫn còn nóng và vài cái bánh phết bơ gói lại cho bữa trưa. Tôi lấy vài miếng cho vào miệng và hấp tấp chạy đi. Ngày đầu tiên đến lớp, chẳng ai muốn để lại trong mắt bạn bè ấn tượng không tốt cả.

Con đường từ nhà tôi đến trường rợp bóng những cánh hoa anh đào. Mùi hương thoang thoảng nép mình đằng sau những cánh hoa dập dờn trong không trung. Cảm giác yên bình và nhẹ nhõm đến nỗi tôi chợt quên bẵng đi những mệt nhọc của chuyến tàu suốt cả ngày hôm qua, chỉ có tiếng chuông leng keng trên chiếc cặp tôi đang đeo trên vai khẽ đung đưa theo những bước chân tôi chạy vội.

Đã từng có một thời tôi tìm được sự bình lặng và nhẹ nhàng như thế.

Ước gì cuộc sống đó kéo dài mãi mãi.

“Mình là Takahashi Minami, chuyển đến từ Kagoshima. Mong mọi người giúp đỡ.”

Đó là lần thứ năm tôi lặp lại câu nói ấy trước đám đông những người rồi đây sẽ trở thành bạn cùng lớp của mình, vẻ mặt bình thản, chẳng hề có chút lo lắng hay hồi hộp của một học sinh chuyển trường. Chào đón tôi là sự xôn xao chẳng hề thay đổi, cũng cùng một bầu không khí và khung cảnh đó, chỉ khác là giờ đây tôi đang đứng ở một lớp học khác, trong một ngôi trường khác với sự tự tin hiếm thấy từ kinh nghiệm của những lần chuyển trường trước. Thầy chủ nhiệm nói gì đó về việc giúp đỡ người mới đến cũng như nhờ cán sự lớp dẫn tôi đi tham quan trường vào giờ nghỉ giữa tiết. Tôi đứng trên bục giảng, tranh thủ nhìn lướt qua một vòng quanh lớp, những gương mặt xa lạ chẳng có chút ấn tượng nào lượn lờ qua lại giống như khi tôi tình cờ tìm lại được cuốn album ảnh của năm lớp một khi tôi còn ở Fukushima, chẳng một hình bóng nào còn lưu giữ lại được trong ký ức của tôi.

Tôi được xếp vào ngồi ở bàn đầu tiên, cái bàn dãy trong cùng gần cửa sổ, ngay trước bàn giáo viên. Có vẻ như đã có một cuộc họp kín trong lớp nhằm nhường cái vị trí mà chẳng ai muốn ngồi này cho kẻ mới đến mà tôi không may chính là người đó. Tôi không hỏi gì khi được hướng dẫn các quy tắc của lớp và chỉ cho chỗ ngồi của mình, nhưng khi thấy tôi hỏi lại cho chắc chắn về vị trí đặc biệt đó, lớp trưởng Shirosaki chỉ cười ái ngại và bảo rằng chẳng còn bàn nào trống, cho dù rõ ràng khi đặt cặp xuống, tôi vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng nét bút chì khắc trên mặt bàn và vết tẩy vẫn còn khá mới như thể có ai đã từng ngồi ở đó chỉ vừa mới ngày hôm qua.

Tôi vốn dĩ đã chọn cho mình một cuộc sống bình lặng và êm ả, không vướng bận vào bất cứ điều gì, cũng không cần phải trở nên nổi bật. Tôi chỉ muốn là một học sinh bình thường, đến lớp, hoàn thành các bài thi, học đại học và đi làm, thế là xong. Nhưng khi đặt chân bước xuống khỏi con tàu đưa tôi đến Chiba, một cảm giác lạ kỳ bỗng dấy lên trong tôi khi ý nghĩ điên rồ về việc sẽ tìm kiếm một người bạn thật sự để chấm dứt chuỗi ngày dài sống trong buồn chán và nhạt nhẽo mơ hồ xuất hiện trong câu nói của bố.

“Minami cũng lớn rồi, con nên tìm bạn để chơi cùng đi chứ.”

“Con có thể nói chuyện với các bạn mà bố.”

“Thế Minami chưa từng nghĩ đến một cô bé nào mà sau đó con sẽ mời về nhà chơi hoặc đến nhà ngủ cùng bạn sao? Ý bố là bạn thân ấy, không phải là bạn bình thường đâu.”

Ngồi đằng sau tôi, có một cô bé khá kỳ lạ. Cô ấy cao hơn tôi một chút, mái tóc dài buộc cao vung vẩy sau lưng, đôi mắt nâu tràn ngập những xúc cảm, một cái gì đó trông giống như cội nguồn của ánh sáng, sắc màu của hạnh phúc ánh lên trong ánh nhìn của cô khi vừa ngân nga một điệu nhạc nào đó vừa ăn trưa vào giờ nghỉ. Trông cô có vẻ gì đó lạ kỳ khi ngồi trong một góc phòng học và nhìn ra ngoài khoảng sân ngập nắng buổi trưa, bỏ qua cả người mới đến là tôi và đám bạn cùng lớp đang vây quanh người ngồi trước mặt cô, một việc hẳn là rất kỳ lạ so với lẽ thông thường đối với nhưng đứa trẻ hãy còn học tiểu học như chúng tôi.

Đó là một cô bạn khá trầm lặng. Maeda, hay đó là tên của cô ấy mà tôi nghe được từ những người bạn cùng lớp, thường hay nhìn lén tôi từ đằng sau, cái nhìn chằm chằm của cô rõ ràng đến nỗi khiến tôi phát ngượng cho dù chúng tôi đang trong giờ học. Thế nhưng, cho dù có mãi đứng từ xa hay ngồi lặng một chỗ dõi theo mọi bước chân của tôi, chẳng bao giờ Maeda chịu mở miệng nói với tôi một lời. Cô có vẻ gì đó thật cô đơn khi thu mình lại một góc và đứng trầm ngâm nhìn ra ngoài khoảng trời rộng lớn bao la, hiếm hoi tôi mới nghe thấy cô mở miệng một lần, nhưng giọng nói của cô mỏng và nhỏ đến nỗi tôi chẳng thể nào nhớ được mỗi khi cố nhớ lại những đặc điểm của Maeda.

Lần đầu tiên cô nói chuyện với tôi, một cuộc trò chuyện thật sự là khi chúng tôi cùng nhau trực nhật vào giờ nghỉ trưa. Tôi không tìm được điểm tương đồng gì trong cái xã hội thu nhỏ này, có lẽ cả cô cũng thế. Vì vậy mà khi cô nàng e dè hỏi tôi có thể cho mình mượn khăn lau bảng để tẩy những vết bẩn trên bàn được hay không, tôi không khỏi ngạc nhiên mà liếc mắt khắp phòng học, nhận ra những chiếc khăn lau bảng sớm đã biến mất từ lâu.

“Cậu tên là gì vậy Maeda, mình vẫn chưa biết gì về cậu cả.”

Maeda nhíu mày và lưỡng lự một lúc lâu, trông cô có vẻ lo sợ, nhưng rồi, bằng một vẻ quyết tâm, cô mỉm cười với tôi và nói bằng chất giọng dịu dàng như âm thanh của cơn gió đưa những cánh anh đào bay đi thật xa.

“Maeda Atsuko.”

Khi Maeda nói ra cái tên đó, vài người trong lớp ngừng làm việc và liếc mắt nhìn về phía cô ấy. Cô bạn nhỏ của tôi có vẻ không quan tâm gì cho lắm, ngại ngùng nhận lấy cái khăn của tôi và lặng lẽ trở về bàn học của mình, cặm cụi tẩy những vết mực trên đó. Vài người trong lớp thì thầm với nhau, âm thanh của những câu chuyện truyền miệng không rõ nguồn gốc và thực hư cùng sự tò mò, thêm thắt tạo ra một bầu không khí xám xịt đè nặng lên khắp cả lớp học. Tôi cố gắng lắng nghe nhưng chẳng thể nào hiểu hết được họ đang nói gì. Atsuko ngừng việc lau bàn và khẽ ho húng hắng vài tiếng, nét mặt ái ngại vì phá vỡ sự tập trung của mọi người, rồi lại tiếp tục với công việc của mình.

Và tôi chợt nhận ra, lớp học im phăng phắc.

“Su...không, Maeda lại muốn gì nữa đây?”

Một ai đó đã nói như thế, những dấu chấm hỏi bay lơ lửng trên bầu trời xanh nhạt rực rỡ ánh nắng ngày hôm đó, tôi thu dọn tập vở cất vào trong cặp sách ngay đúng lúc một thân hình nhỏ bé cứ ngập ngừng nửa tiến nửa lùi đằng sau lưng tôi đột ngột bước lên sau nhiều lần do dự. Bằng giọng nói mỏng và nhẹ đến nỗi tưởng chừng như chẳng thể nào nghe nỗi, Maeda Atsuko không nhìn vào tôi mà cứ dán mắt xuống nền nhà sáng bóng lót gạch màu xám nhạt, ấp úng mãi nói không nên lời.

“Ta...Takahashi-san, cậu sẽ làm bạn với mình chứ?”

Đó là lần đầu tiên tôi trò chuyện với cô gái được mọi người gọi là ‘Maeda’ đó, bắt đầu một chuỗi ngày dài của sự ngộ nhận khi quyết định tham gia vào trò chơi được tạo nên từ một đứa trẻ đáng thương.

...

Người ấy nói, “Tôi sẽ cho em sống” và tự tạo nên trò chơi cho riêng mình.

Mỗi ngày đi học về, người ấy sẽ len lén nhìn quanh rồi chạy lên tầng thượng của ngôi biệt thự trên đỉnh đồi lộng gió, mở ra cánh cửa cấm kỵ chứa đựng những bí mật u tối nhất trần đời.

“Có một học sinh mới chuyển đến, cậu ấy dễ thương lắm - - - - - - ”

Cô chẳng bao giờ nói với người ấy một lời nào, luôn thu mình lại trong một lớp vỏ bọc của sự mặc cảm và sợ sệt mặc cho người ấy lúc nào cũng cười thật tươi và kể cho cô nghe đủ mọi thứ trên đời.

Cô từng nghĩ rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh. Lớn lên trong bệnh viện tâm thần, cô chưa bao giờ có thể tin rằng tâm trí mình hoàn toàn bình thường. Giữa những kẻ điên loạn, cô cảm thấy lạ lẫm, như thể mình chưa bao giờ thuộc về nơi này. Nhiều lần cô tự hỏi, tại sao cô lại ở đây?

Cô hỏi rất nhiều người, bất cứ ai cô gặp, nhưng những người thần trí bất ổn làm sao có thể trả lời cô đây? Rồi biến cố xảy ra, nơi đó bị một đám cháy thiêu trụi, khi tỉnh dậy, cô nhận ra mình đã bị vứt bỏ vào trong lòng bóng đêm sâu thẳm. Một căn phòng luôn đóng kín cửa. Cô nghĩ mình bị mù, vì chẳng có bất cứ thứ gì trong cuộc sống của cô cả, tất cả chỉ là một màu tối đen và lời trách móng, sỉ vả cùng cặp mắt sáng lóa đầy đáng sợ khi cánh cửa mở ra vào lúc 12 giờ trưa mọi ngày.

Cô không nhớ mình đã sống như thế nào trong căn phòng tối tăm bít bùng đó, lay lắt qua từng ngày nhờ vào những phần ăn chẳng đủ để lấp đầy chiếc bụng rỗng không của cô. Cô ôm gối ngồi trong một góc phòng và lặng lẽ quan sát cuộc đời chẳng hề tồn tại một sắc màu nào ngoại trừ màu vàng của ánh sáng chiếu vào qua cánh cửa mỗi 12 giờ và màu đen bao trùm quanh cô.

“Thả con ra, đừng nhốt con trong này nữa. Mẹ ơi! Bố ơi!”

Khi biết được số phận mình bất hạnh đến nhường nào lần đầu tiên người ấy mở cửa bước vào trong thế giới của cô, cô chỉ biết giương đôi mắt trong veo ngước nhìn người con gái xinh đẹp đã gắn bó thật chặt với số phận của mình. Sở hữu khuôn mặt giống hệt cô, người ấy là nửa kia của cô, nửa còn lại để tạo nên linh hồn cô.

Những câu chuyện thật xinh đẹp được kể ra bằng thứ ngôn từ tuyệt diệu nhất trên trần đời này. Người ấy thêu dệt nên một thế giới rộng lớn bên ngoài với biết bao sắc màu rực rỡ chứ không phải căn phòng chỉ hai màu đen và vàng mà cô biết đến.

Thật chậm rãi, thật dịu dàng, người ấy kéo cô vào trong cuộc sống của mình và dạy cho cô cách đọc chữ, làm toán.

Người ấy sôi nổi nói về chuyện trường lớp bằng chất giọng phấn khích và khuôn mặt rạng rỡ, mặt đối lập của cô hiện lên.

Và hôm nay, người ấy nói rằng, cô sẽ được sống như một con người thực thụ.

...

Maeda Atsuko là một học sinh đặc biệt, cô ấy luôn ngồi một mình trong tất cả các giờ nghỉ trưa, luôn đi một mình về nhà, lúc nào cũng quanh quẩn ở những góc tối hiếm ai nhận ra. Cô khá ít nói, khi tôi hỏi về một vấn đề nào đó, cô thường sẽ ngẩn người như đang nhớ lại và trả lời bằng cái giọng lí nhí khá nhỏ. Atsuko chẳng bao giờ chịu nhìn thẳng vào mặt tôi, cô luôn cuối đầu xuống đầy e ngại, hai tay đan vào nhau rụt rè đầy bối rối, khiến cô giống như một con mèo nhỏ bé đang sợ sệt trước những con người xa lạ.

Atsuko thường hay bám theo tôi kể từ ngày tôi đồng ý làm bạn với cô, cô cười nhiều hơn một chút và cũng nói nhiều hơn, những trò đùa tinh nghịch, cái tích cách tưởng chừng khó gần nhưng thật ra lại tràn đầy tình cảm của cô dễ khiến người ta hiểu lầm. Cô ấy và tôi giống như hình với bóng, luôn luôn đi cạnh nhau, luôn luôn ăn cùng nhau, làm tất cả mọi thứ với nhau, dù rằng có đôi khi, Atsuko lại khẽ thở dài và ngồi trầm ngâm, ánh mắt nâu ngập tràn những xúc cảm lạ kỳ nhìn về một nơi nào đó thật xa xăm, bóng dáng nhỏ bé in hằn lên bức tường phòng học, khiến tôi cảm thấy cô có nét gì đó thật cô đơn.

Có điều gì đó mà Atsuko đang muốn giấu tôi.

Vào ngày cuối cùng của kỳ thi học kỳ, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, tôi đến bàn của lớp trưởng Shirosaki và hỏi xin danh sách lớp học. Bố bảo tôi cần phải có những thông tin cần thiết của các bạn học khác để tiện cho việc liên lạc cũng như theo dõi tình hình trong lớp, rằng việc này là rất quan trọng, là thứ thiết yếu nhất để mọi người biết về nhau. Nhưng khi nghe tôi hỏi đến tờ giấy danh sách đáng lý ra phải được đưa cho mình vào ngày đầu tiên đến lớp, cô nàng bỗng giật mình hoảng hốt nhìn đi đâu đó chết lặng, hai mắt mở to không nói nên lời, mặt mày tái mét đi.

“Kh...mình không biết nữa. Takahashi cần gì thì cứ nói mình. Nhưng danh sách lớp thì...tuyệt đối không được.”

“Không được?”

“Ừm...vì, phải rồi, tờ danh sách ấy sai rất nhiều chi tiết, còn chưa bổ sung cả thông tin của Takahashi nữa nên mình không thể đưa cho bạn được. Ừm, mình sẽ đưa cho cậu vào cuối học kỳ được không?”

Shirosaki trông có vẻ gì đó hoảng sợ, cô bạn lắp bắp nói thế, cố giữ cho giọng của mình được tự nhiên khi nghe câu hỏi của tôi. Sau khi nhận được một câu trấn an rằng lớp học không đến nỗi phức tạp quá đâu và cậu ấy có thể cho tôi số điện thoại mọi người, tôi nghe thấy tiếng Atsuko gọi tên mình ở cửa lớp, đứng nép vào đằng sau bức tường và vẫy tôi, đôi mắt nâu liếc nhìn xung quanh đầy e ngại.

“Cậu hỏi gì Shirosaki thế?”

Vừa đi bên cạnh tôi, Atsuko vừa hỏi như thế.

“Mình định xin cậu ấy tờ danh sách lớp, nhưng Shirosaki lại bảo nó không đúng và sẽ làm lại một tờ khác cho mình.”

Gió thổi lướt qua những tán anh đào, mùa hoa đã qua từ lâu, chỉ còn lại những hàng cây chạy dài hai bên đường. Atsuko có vẻ giật mình, nhưng rồi cô ấy lại mỉm cười, cúi người xuống thì thầm với tôi thật dễ thương:

“Takami không cần biết thông tin của người khác, chỉ cần biết đến mình là đủ rồi. Mình sẽ cho cậu biết tất cả những gì cậu muốn.”

Và vội bỏ chạy sau khi nói xong, có vẻ như mặt cô nàng đang đỏ lên thì phải.


Chúng tôi đã học chung với nhau cho đến tận cuối năm lớp 6. Atsuko bắt đầu mở lòng với tôi nhiều hơn và luôn ở cạnh tôi từ sáng sớm cho đến tận giờ tan học. Với vẻ tinh nghịch ẩn giấu đằng sau sự rụt rè đầy e ngại, tôi dần nhận ra con người của Atsuko thật ra là một cô bé rất vui vẻ và hòa đồng, có lẽ là vì ngại nên chẳng ai hiểu được tính cách phức tạp của cô.

Một buổi sáng khi tôi đến trường sớm để trực nhật, tôi nhìn thấy Atsuko đang ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ bằng đôi mắt màu nâu thật buồn. Mái tóc đen không buộc lại xõa xuống vai, bay phất phơ trong ánh nắng của buổi bình minh xám xanh ảm đạm, ánh nhìn ngẩn ngơ của cô lãng đãng đâu đó bên ngoài phòng học, những hạt bụi nhỏ li ti rơi rớt xuống vạt áo mỏng manh.

“Atsuko.”

Tôi cất tiếng gọi, cô nàng giật bắn mình.

Đó là lần đầu tiên Atsuko nhìn tôi bằng ánh mắt hoảng sợ và đau đớn đó. Một màu nâu sẫm như màu của ánh sáng bị giấu đi trong bóng đêm quá lâu, như vệt máu đỏ sẫm đã khô nhuốm trên những cánh hoa rơi rụng lả tả, một thế giới sâu thẳm cuốn tôi rơi vào trong những tâm tư khó nói thành lời. Trong một thoáng xao động, tôi cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Trong ánh sáng của buổi bình minh, những vệt nắng nhạt nhòa vỡ tung trong buổi sáng lập hạ ngày ấy tô điểm thân người nhỏ bé của Atsuko và nét mặt sững sờ không nói nên lời của cô. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô lại gầy đến thế, từng mạch máu và đường gân xanh như nổi rõ lên bên dưới làn da trắng bệch mỏng manh, kể cả cử chỉ và hành động của cô khi giật bắn mình nom cũng thật vụng về, như thể đôi chân kia có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Tôi muốn chạy đến ôm lấy cô gái ấy, muốn được bảo vệ cô ấy, đó là tất cả những gì tôi đã nghĩ khi nhìn thấy bóng hình bé nhỏ nhạt nhòa có thể biến mất bất cứ lúc nào ấy.

“Atsuko.”

Tôi gọi thêm một lần nữa và điều bất ngờ nhất đã xảy ra.

Atsuko hoảng hốt xô ghế đứng bật dậy và bỏ chạy khỏi lớp, những bước chân run rẩy và khẳng khiu như một thân cây con đang bị đốn ngã từ từ, cử chỉ và dáng vẻ cứng ngắc khác hẳn cô của ngày thường.

Ngày hôm đó, Atsuko đã không quay lại lớp, mặc cho tôi chờ mãi đến tận chiều tối, cô cũng không trở lại.

Có những khi tôi bắt gặp Atsuko trong trường, cười đùa với những bạn cùng lớp rất vui vẻ, một mặt nào đó của cô bộc lộ ra khi không ở cạnh tôi. Nụ cười ấy thật đẹp, như thể nó đang ở đúng cái nơi mà nó đáng lẽ thuộc về. Niềm vui lấp lánh trong mắt, cái nét buồn bã sợ sệt như bị ném đi trôi nổi về một phương trời xa xôi. Tôi chợt nhận ra cảm giác lạ kỳ khó nói thành lời của tôi mỗi khi ở cạnh Atsuko những ngày đầu tiên, đó là sự gượng ép đầy mệt mỏi khi cô ấy cố gồng mình để có thể e dè gọi tôi, ngại ngùng và sợ hãi. Atsuko đầy buồn bã và mong manh mà tôi muốn bảo vệ, yêu thương chỉ là một Atsuko được tạo nên từ những cố gắng của một bản thể vốn dĩ chỉ có thể sống một cuộc đời sôi động nhịp nhàng, để được nở nụ cười rạng rỡ, để được tự do nói chuyện với tất cả mọi người, hòa vào đời sống chung của tập thể.

Một Atsuko nào đó thật lạ lùng.

Nhiều lần như thế, ở bên nhau, chia sẻ với nhau, nhìn ngắm những thay đổi của nhau và sự phức tạp cùng vẻ e dè ngại ngùng của Atsuko, tôi dần nhận ra cảm xúc của mình. Thứ tình cảm đầu đời trong trẻo và xinh đẹp nhường ấy đã được hình thành nên ở một nơi mà tôi chưa từng biết đến. Chiba trong tôi lưu dấu ngập tràn những kỷ niệm của tôi và Atsuko, những giờ nghỉ trưa, cùng đi học, cùng về nhà, đi chơi, nhiều thật nhiều những hình ảnh tươi đẹp mà tôi chỉ muốn lưu giữ mãi mãi trong lòng. Như đóa hoa violet màu tím mỏng manh, tình cảm của tôi dành cho cô nhẹ nhàng và trong trẻo hệt như cơn gió đầu hè, lấp ló đâu đó hình ảnh Atsuko và tiếng chuông leng keng treo trên chiếc cặp theo từng bước chân nhún nhảy.

Tôi thích Atsuko.

Thế nhưng mà, ước nguyện được ở bên cạnh Atsuko mãi mãi, được sống yên bình cùng với những tình cảm thuần khiết của tôi đã mãi mãi không bao giờ được chấp nhận.

Đấng tối cao đã không hề nghe thấy, cho dù tôi có gào thét và kêu than khản cả cổ như vậy, dù rằng tôi đã cầu xin điều đó, thế nhưng, có một ngày nào đó thật buồn khi chúng tôi bước vào học kỳ đầu tiên của năm lớp 7, trong phòng học vắng người, ánh chiều tà hắt vào không gian nhỏ hẹp bao quanh chúng tôi, rơi vỡ xuống nền gạch những hạt bụi lấp lánh như bột phép của thiên thần. Ngồi ở bệ cửa sổ trong bộ váy đồng phục mới toanh, Atsuko ngước nhìn tôi bằng đôi mắt nâu thật buồn, đôi vai cô khẽ run lên, thân người nhỏ bé toát lên vẻ cô độc tột cùng khiến tôi cảm thấy xót xa.

Làm sao để có thể chạm đến cậu đây?

“Cậu không phải Atsuko.”

Tôi đã buộc miệng nói như vậy với người bạn thân thiết nhất của mình. Cô nhìn tôi bằng ánh mắt xốn xang khó tả, không hề kinh ngạc hay kích động, Atsuko chỉ cười một cách cay đắng.

“Vậy là cậu đã biết tôi không phải Atsuko.”

Hàng ngàn câu hỏi chạy lướt qua tầm mắt tôi khi ráng chiều ôm trọn lấy thân hình Atsuko đang ngồi đung đưa, nụ cười nhếch lên như thể cô đang che giấu một điều gì đó, mái tóc đen dài ngang vai tán loạn trong cơn gió mỏng manh, cô nhìn tôi không nói thêm điều gì nữa.

“Từ bao giờ cậu nhận ra điều đó thế?”

“Ngày hôm nay, hôm qua và những tháng trước, khi nhìn thấy cậu nói chuyện với Shirosaki và mọi người lúc không có mình ở đây. Cậu rất thoải mái và vui vẻ, không giống như...”

Atsuko mỉm cười tinh nghịch như thể cuối cùng cô cũng đã có thể kết thúc mọi thứ tại đây rồi.

“...khi ở cạnh cậu, đúng chứ? Vậy ra tôi diễn tệ đến thế sao?”

“Atsuko, cậu là ai? Vì sao cậu lại tiếp cận tôi?”

Những câu hỏi mà hàng ngàn lần tôi muốn thốt ra bỗng vang lên, chưa bao giờ tôi cảm thấy khổ sở khi đối mặt với Atsuko đến thế. Cô nhìn tôi một lúc lâu, giống như đang âm thầm dò xét xem tôi đang đau đớn ra sao trước trò chơi của cô. Ánh mắt nâu lấp lánh hạnh phúc nhanh chóng thay thế cho những xúc cảm hỗn loạn mà tôi đã đôi lần nhìn thấy khi cô ngồi cô đơn trong một góc phòng học. Atsuko mỉm cười, cô rời khỏi bệ cửa sổ ngập nắng và tiến gần đến phía tôi, khẽ cúi người, khuôn mặt xinh đẹp bộc lộ một khía cạnh khác không giống như Atsuko nhỏ bé và đơn độc của mọi khi, không phải Atsuko rụt rè hay trêu chọc tôi, khóe môi cô nhếch lên, có nét gì đó cao ngạo, nhưng âm thanh phát ra lại mỏng manh và nhẹ nhàng đến nỗi có thể tan vào trong không khí của buổi chiều lập hạ lặng lẽ. Atsuko thì thầm, ánh mắt cô có chút gì đó thật đau khổ.

“Để tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện, câu chuyện về một thiên thần.”

Ngày hôm đó, tôi như chết lặng trước Atsuko, đứng bên bệ cửa sổ mỉm cười thật dịu dàng, những ngôn từ xinh đẹp thêu dệt nên một câu chuyện đáng sợ và đau đớn. Một màu đen tối bao trùm trong lời kể của Atsuko khi cô nói về nửa kia của cô, một hình bóng mà cô cố gắng trở thành, để cho người ấy được sống, dù chỉ là một cuộc sống giả dối.

Khi mình nhìn thấy Takami, mình đã nghĩ rằng, người ấy có thể sống được rồi.

Người ấy không tồn tại trên cõi đời này, nhưng Takami sẽ là người duy nhất biết được sự có mặt của người ấy trên cõi đời này.

Người ấy thật đáng thương, nhỏ bé và tội nghiệp biết bao.

Takami này, xin lỗi cậu rất nhiều. Atsuko mà cậu ở cạnh bao lâu nay, chính là người ấy.

Mình đã trở thành người ấy, đã giả vờ là người ấy để có ai đó nhận ra vẫn còn một người tên là Maeda Atsuko trong thế giới này. Xin lỗi Takami, thật sự xin lỗi cậu.

Không đúng, hãy nói với tôi rằng cậu đang nói dối đi Atsuko. Trò đùa này chẳng vui chút nào cả. Atsuko của tôi, cô gái mà tôi đã từng muốn được bảo vệ và nâng niu thì ra chỉ là một kẻ không tồn tại trên cõi đời này hay sao? Cậu thật quá đáng, tại sao lại làm như vậy chứ, Atsuko?

Nhưng mặc cho nỗi đau mà tôi đang chịu đựng, mặc cho nước mắt đang rơi không ngừng trên mặt tôi, Atsuko vẫn đứng đó bình lặng như thế, ánh mắt nâu đầy khó hiểu nhìn tôi thật dịu dàng, cô không nói một lời nào nữa, cho đến khi, những ngôn từ đầy đắng cay đó vang lên, tôi như chết sững.

Nè Takami, xin cậu hãy thay mình chăm sóc người ấy nhé. Mình phải đi rồi

Đi rồi? Đi đâu, cậu muốn đi đâu sau khi đã làm trái tim tôi tan nát như thế? Cậu muốn vứt bỏ tôi lại đây với tình yêu đã tan vỡ của mình hay sao? Trả lại người ấy cho tôi, trả lại Atsuko vụng về và cứng đầu ấy cho tôi đi. Cậu đã mang nhân cách ấy đi đâu rồi? Cậu nhẫn tâm quá, thật sự rất nhẫn tâm.

Độc ác.

Cậu vẫn luôn thắc mắc tên thật của mình là gì phải không? Nói cho cậu biết nhé, tên của mình, là Suzune.

Mình là Maeda Suzune.

Suzune. Maeda Suzune. Đó chính là tên của cậu.

Khoảnh khắc cậu nói ra cái tên đó, mí mắt tôi giật khẽ, tim tôi bắt đầu đập thật nhanh, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo.

Tôi đã hiểu rồi cái ngày hôm đó, khi cậu rụt rè bảo mình là ‘Maeda Atsuko’, sự hoảng sợ và kinh hãi của cả lớp đều đổ về phía chúng ta. Có ai đó đã định gọi tên cậu.

Shirosaki không dám đưa tôi tờ danh sách lớp, vì trong đó là sự thật cậu vẫn luôn giấu giếm tôi.

Giáo viên không bao giờ gọi ‘Maeda Atsuko’ khi điểm danh, chỉ đơn giản là ‘Maeda’.
Bạn bè cũng gọi cậu là ‘Maeda’, tất cả đều như thế, chỉ có mình tôi vẫn ngây thơ không hiểu gì, vẫn ngốc nghếch để rồi rơi vào trong trò chơi của cậu.

Cậu là Suzune.

Còn Atsuko mà tôi luôn yêu thương, chỉ là một bản sao bị giam giữ trong căn phòng ở tầng cao nhất ngôi biệt thự nhà Maeda, một kẻ bị ruồng bỏ, một sinh mệnh đáng thương.

Nhưng ngay lúc này đây, cậu nhìn tôi bằng đôi mắt thật buồn. Có gì mà cậu ấy phải buồn chứ, người phải thất vọng, phải đau đớn đáng ra là tôi chứ không phải cậu, Suzune ạ.

Cho dù với tất cả mọi người, người ấy chỉ là một hình bóng không hiển hiện. Nhưng xin cậu hãy nhớ, Takami, cầu xin cậu hãy nhớ một điều rằng, ngoài mình ra, cậu chính là người thứ hai thừa nhận sự sống ấy, rằng có một người tên là Maeda Atsuko.

Hiểu không?

Từ khoảnh khắc đó cho đến tận lúc cậu lao ra đường, tôi vẫn không thể hiểu được những lời mà cậu đang nói. Nếu linh hồn đó đã bị giam giữ, nếu như con người đó không được thừa nhận sự tồn tại của mình, làm sao tôi có thể chăm sóc cô ấy như lời cậu nói đây? Suzune, cậu thật sự rất kỳ lạ, cậu vừa nhẫn tâm đùa giỡn với trái tim tôi, lại vừa dịu dàng vỗ về nó, bắt nó bám víu vào cái suy nghĩ rằng, Atsuko mà nó yêu thật sự tồn tại trên cõi đời này.

Suzune ơi, còn cậu thì sao?

Cậu bảo rằng sẽ tặng cho người ấy một món quà sinh nhật thật tuyệt vời, thế nhưng, cậu vẫn chưa thể tìm được. Ngày nào cậu cũng bảo tôi phải suy nghĩ một món quà để tặng cho người rất đặc biệt với cậu, vậy khi đó, khi cậu nằm trên mặt đường lạnh lẽo ấy, hơi thở yếu ớt của cậu như sắp tắt lịm, bỏ mặc tôi đứng đó bất động không nói được bất cứ lời nào, cậu đã tìm ra được món quà dành tặng người ấy chưa?

Tìm được rồi.

Vì cậu bảo với tôi rằng, cậu sẽ tặng cho người ấy quyền được sống.

Hôm đó là ngày 9 tháng 7, một ngày mùa hạ tối tăm nhuốm màu lạnh lẽo, cậu đã từ giã cuộc sống này vào chính ngày sinh nhật của mình.

Để giữ thiên thần ở lại trần gian, cậu đã cắt bỏ đi đôi cánh xinh đẹp ấy, trở thành một kẻ thay thế, đôi cánh ấy đã đưa cậu về trời.

Thiên thần bị vứt bỏ đã được ban tặng cho sự sống, cho dù là sống trong một thân phận khác, thân phận của kẻ đã rời bỏ thế giới này cùng đôi cánh bị đánh cắp.

Họ đã tráo đổi linh hồn cho nhau.

Những con người đáng thương.


Một tháng sau tai nạn giao thông khủng khiếp đó, Maeda Suzune trở lại trường, hoàn toàn lành lặn, không một vết tích nào của ngày hôm ấy còn để lại trên làn da tái xanh nhợt nhạt của cô. Một ngày cuối hạ ảm đạm, tôi ngồi nhìn ra cửa sổ, xuyên qua lớp màn đen đặc của những đám mây, ngắm nhìn hàng triệu phân tử nước li ti rơi xuống từ bầu trời tối tăm. Khung cửa sổ mà ngày hôm ấy cô đã nhảy qua và lao ra đường mở toang, gió thốc vào lớp màn trắng mỏng manh rũ xuống che khuất đi tầm nhìn cái tôi, cái lạnh như lưỡi dao sắc bén đâm vào tôi. Tôi đã chẳng còn tâm trạng nào mà quan tâm đến sự trở lại của Maeda Suzune nữa.

Cái chết của cô ngày hôm đó giống như một bóng ma của những hoài niệm xa xăm tìm đến, đeo bám lấy tôi mỗi khi cố gắng nhắm mắt lại. Về điều gì? Cô còn đang lưu luyến chuyện gì nữa đây? Về tôi? Về người ấy? Hay về cả hai chúng tôi? Có đôi lúc tôi chợt hỏi, nếu như cuộc sống này chỉ là một giấc mơ, mở mắt bừng tỉnh dậy, liệu tôi có được gặp lại Suzune hay không? Và giả như cô có giống như những món đồ chúng ta đã đánh mất một ngày nọ bỗng dưng tìm ra, Suzune sẽ xuất hiện trở lại từ trong mảng hồi ức nhạt nhòa đó và mỉm cười với tôi chứ?

Mọi người đều thật ngu ngốc, họ tin vào những lời nói của gia tộc Maeda, họ vẫn còn ảo tưởng rằng Maeda Suzune vẫn còn sống.

Hoặc tôi cũng đã từng nghĩ giống họ, rằng ‘Atsuko’ của tôi vẫn còn sống.

Nhưng khi cánh cửa lớp đẩy ra, không gian quanh tôi chìm vào trong sự tĩnh lặng của bóng đêm, nét mặt niềm nở mọi khi của thầy chủ nhiệm lộ rõ vẻ căng thẳng khi bước vào lớp, đặt tập hồ sơ lên bàn và nói những câu đầy sáo rỗng, tôi nghe thấy trong màn mưa vang vọng tiếng bước chân rụt rè và chần chừ xen lẫn âm thanh lộp độp gõ trên mái nhà.

“Xin chào mọi người, mình đã trở lại rồi đây.”

Và đó, Suzune đã trở về như vậy. Âm thanh mỏng manh và yếu ớt, nét rạng rỡ trên gương mặt tái xanh, hai tay run rẩy đan chặt vào nhau gắng gượng mở miệng để có thể tạo nên những âm thanh vui tươi như bản gốc, bản sao của Maeda Suzune nở nụ cười thật tươi trước mặt tất cả mọi người, một nụ cười đầy gượng ép và giả tạo.

Nhưng nó thật đẹp, đẹp đến nỗi tim tôi như ngừng đập trong cái khoảnh khắc mà đôi mắt tôi dò xét cô ấy thật chậm rãi từ dưới lên. Giống hệt ‘Atsuko’ kia, Maeda Suzune này chẳng có điểm gì khác so với cô ấy, chỉ trừ đôi mắt. Một ánh mắt đầy những xúc cảm bị nhấn chìm trong sắc nâu sẫm của ánh sáng bị nguyền rủa, một đáy vực sâu thẳm hút lấy tôi khi bắt gặp đôi nhãn cầu trong veo đầy sợ sệt ấy, vẻ nao núng trong ánh nhìn là thứ duy nhất chống lại mọi cố gắng của cô khi giả vờ mình chính là Suzune. Tôi lặng nhìn cô ấy thật lâu như thế, lâu đến nỗi có cảm giác như chỉ có hai chúng tôi trong không gian rộng lớn này, trong một khoảnh khắc khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô giật bắn mình. Đôi mắt nâu tránh né tôi, nhìn về phía những học sinh đang nín thở chờ nghe câu giới thiệu của mình. Maeda Suzune mới cố gắng mỉm cười thật rạng rỡ khi cô ấp úng một lúc lâu, như thể đang đấu tranh với một điều gì đó thật khó khăn, cô gái ấy cúi mặt nhìn xuống đất run rẩy.

“Mình...đã trở lại rồi. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người.”

Khi cô ấy ngập ngừng nói những lời như thế, tim tôi như thắt lại, những giọt nước mắt tôi cố gắng kìm nén bỗng trào ra từ khóe mắt tôi. Đây rồi, cô gái của tôi, người mà tôi đã luôn yêu thương qua diễn xuất của một người khác.

Và cái khoảnh khắc khi Atsuko thật sự tiến về phía chiếc bàn bỏ trống của Suzune đằng sau lưng tôi, tôi nghe thấy giọng cô thì thầm thật buồn bã. Giọng nói mỏng manh và yếu ớt, dịu dàng như khi bàn tay gầy gò lạnh buốt của cô chạm lên vai tôi, tôi có thể nhìn rõ được những mạch máu và đường gân xanh nổi lên bên dưới làn da nhợt nhạt.

“Minami, mình đã trở lại rồi. Xin cậu đừng khóc, xin lỗi.”

Điều làm nên sự khác biệt lớn lao nhất giữa hai người bọn họ chính là cái tên.

Atsuko đã gọi tôi là Minami mà không hề biết rằng, bản gốc của cô ấy luôn gọi tôi là Takami.

Ngày hôm đó, tôi đã phạm phải một sai lầm, sai lầm lớn nhất trong các sai lầm mà tôi đã mắc phải trong cuộc đời này. Giá như khi ấy tôi có đủ dũng cảm để nói với cô ấy tất cả sự thật, rằng tôi đã biết cô không phải Suzune, rằng cô chính là Atsuko, thì có phải bây giờ đây, cô gái đang nằm trong vòng tay tôi sẽ không cảm thấy đau đớn như vậy hay không?

“Atsuko, chào mừng cậu trở lại.”

Khi tôi nói những câu đó, cô đã bật khóc. Vẫn nắm chặt lấy tay tôi, cô khóc nức nở, như thể không dám tin vào những gì mình đang nghe thấy. Một ai đó đã thừa nhận rằng, cô vẫn đang sống, đang tồn tại trên cõi đời này. Nhưng rồi, trong đó hiện lên những vòng xoáy của đau thương, Atsuko rụt tay lại nhanh chóng và ngồi xuống chỗ của mình, đằng sau lưng tôi, tiếng nức nở vẫn nhè nhẹ vang lên, tôi mơ hồ hình dung ra được trong góc tối của phòng học vào một ngày cuối hạ lạnh lẽo, Maeda Atsuko cúi gằm mặt nhìn xuống hai bàn tay đan chặt vào nhau bứt rứt của mình, đôi vai cô khẽ run lên đầy đau khổ.

Tại sao khi đó, trông cậu lại đau đớn như vậy hả Atsuko?

Một tháng qua đi từ sau tai nạn đó, hơn nửa năm từ khi tôi bước vào trường trung học, vẫn không ai đưa cho tôi tờ danh sách học sinh của lớp mình, ở đó, khi tôi vô tình tìm được nó bị bỏ quên trên bàn giáo viên, cái tên Maeda Suzune vẫn khiến tim tôi thắt lại.

Người ta vẫn gọi cô ấy là ‘Maeda’.

...

Hôm đó, cô tìm thấy cô ấy trong một phòng học trống, trên tay cầm kéo, cô ấy điên cuồng cắt tất cả những trang giấy, từ sách giáo khoa cho đến tập vở của mình. Cô ấy vừa xé rách nó vừa cắt, những mảnh vụn giấy rơi lả tả khắp phòng, nét mặt vô hồn của cô ấy và đôi bàn tay gầy gò cứ cắt và xé mãi những thứ mình tìm được, tiếng thổn thức vang lên khi cô nghiến chặt răng lại và cắt cả những mẫu giấy gói mà người đó đã dùng để gói bánh tặng cho cô.

“Dừng lại đi!”

Cô hét lên và chạy đến bên cô ấy, hai tay cô níu lấy bờ vai gầy mỏng manh và lắc mạnh. Nhưng cô ấy lại gào khóc thật lớn, trong đáy mắt nâu kia hằn lên những tia máu đầy đau khổ, cố đẩy cô ra thật xa.

“Biến đi! Các người đều thật xấu xa. Người ấy đã chết rồi mà, sao còn tìm tôi nữa. Không, làm ơn. Tôi không phải người ấy. Tôi không phải mà. Đừng tìm tôi, đừng kêu tôi nữa. Đau quá, tôi thật sự đau lắm. Tôi ghê tởm họ, đáng ghét! Sợ quá! Bỏ tôi ra.”

Cô ấy kêu gào như thế, những ngón tay sắc nhọn cào cấu khắp người cô hòng đẩy cô ra khỏi mình. Bàn tay cầm kéo vẫn điên cuồng cắt nát mẩu giấy gói đáng thương, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

“Đủ rồi Atsuko, dừng lại đi! Em không cần làm gì nữa hết, chị hiểu mà. Atsuko, bỏ kéo xuống đi em.”

“Phải rồi, tôi là Atsuko, là Atsuko đó! Tôi không phải người ấy, tôi không phải mà. Sợ quá, họ nói với tôi rằng tôi là kẻ xấu xa, họ giam giữ tôi trong căn phòng đó. Đáng ghê tởm, đây là cơ thể của tôi mà, đừng có bắt tôi phải trở thành người ấy chứ! Độc ác quá, đừng làm vậy. Tại sao ai cũng nói rằng Atsuko không tồn tại vậy? Họ nói Atsuko đã chết rồi nhưng tôi vẫn đang sống đây mà?”

“Em là Atsuko, chị biết chứ! Em là Maeda Atsuko luôn luôn là vậy. Em không phải người đó! Em là em mà Acchan. Em là Acchan của chị, không phải là Suzune.”

Cô ấy đánh rơi cây kéo xuống nền nhà, âm thanh chua chát của kim loại vang lên khi nó chạm vào nền gạch đầy những giấy. Người đó thôi không cào cấu nữa, thôi không xé nát những vụn giấy nữa, những vệt máu đỏ sẫm trên cổ tay hiện rõ cái tên Suzune rỉ ra, cô ấy mặc kệ. Ngồi thụp xuống đất, người con gái đó ôm đầu khóc, không ngừng lẩm bẩm gì đó rồi hét lên thật lớn, lắc đầu quầy quậy trong đau khổ. Giọng nói đau đớn ấy bóp nghẹt cả hơi thở của cô.

“Nhưng cậu ấy không yêu em! Cậu ấy chỉ yêu Suzune mà thôi. Em phải làm sao, phải làm sao đây? Rõ ràng em là Atsuko, nhưng cậu ấy lại chỉ yêu Suzune. Cậu ấy vẫn nhớ tới Suzune, nhớ tới Suzune khi giả làm Atsuko. Cái tên chẳng nói lên điều gì hết. Dù có là Suzune hay là Atsuko thì cậu ấy cũng không quan tâm. Em ở đây chỉ để thay thế Suzune mà thôi. Người cậu ấy yêu là con người, là tính cách của Suzune, người cậu ấy yêu là người luôn niềm nở và hoạt bát như vậy. Không phải em! Không bao giờ là em. Dù cậu ấy luôn nhớ đến Atsuko nhưng thực ra là Atsuko giả làm Suzune, là tính cách của Suzune. Cậu ấy làm gì yêu em, nếu cậu ấy biết em không phải là Suzune, rằng em không thể tươi cười được như thế, không thể sôi nổi như vậy, cậu ấy sẽ bỏ rơi em.

Minami vốn dĩ chỉ yêu Suzune mà thôi! Em phải làm sao, làm sao đây?”

Nhìn cô ấy đang than khóc, nhìn thiên thần với đôi cánh bị cướp mất đang oán trách cho cuộc đời vay mượn của mình, cô chỉ lạnh lùng nói:


“Vậy thì hãy đặt ra một trò chơi, để xem giữa Suzune và Atsuko, người đó chọn ai.”



1 comment:

  1. Đọc tới đây thì mình lờ mờ đoán ra được rồi, nhưng vẫn còn vài điều khúc mắc. Cả Suzune và Atsuko đều từng nhảy từ trên cao xuống à?

    ReplyDelete