Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K
Status: Ongoing
Chương 5: Điều ước của thiên thần
Thiên thần đang hát, nghe thấy không Takami?
Thiên thần đang cười, nhìn thấy chứ Takami?
Thiên thần đang khóc, phải làm sao đây Takami?
Atsuko ơi...
Đừng làm phiền tôi, tôi không phải Atsuko.
Phải làm gì, làm gì để em đừng khóc đây?
Này thiên thần, đừng trở về thiên giới nữa, ở đây
đi.
Tôi sẽ làm mọi cách để giữ em lại nơi này, kể cả
khi phải lấy đi đôi cánh của em.
Atsuko...
Đã bảo rồi, đó không phải tên tôi.
Atsuko, là tên của thiên thần.
Đó là một buổi
chiều đầu hạ, những cơn mưa giăng mắc giữa bầu trời Tokyo một bức màn trắng xóa
mịt mờ. Hàng triệu phân tử nước li ti tích tụ trong những vỉa mây đen đặc buông
mình rơi xuống, làn hơi mờ đục bám vào khung kính cửa sổ nơi Suzune đang ngồi
thơ thẩn, từng luồng hơi của cô phả ra in hằn lên những khối khí ẩm ướt đang
len lỏi trong bầu không khí xung quanh. Suzune miết ngón tay lên lớp kính lạnh
buốt, di chuyển theo đường đi của những hạt mưa nhỏ lăn vào khe hở của khung
cửa kính ám bụi, chiếc tạp dề màu đỏ chấm bi cô đang mặc lem luốc toàn những
bột và bơ, hậu quả của cả một buổi sáng ở mãi trong bếp đòi phụ tôi với công
thức bánh của mùa hè. Mùi hơi đất từ bên ngoài vườn xộc thẳng vào nhà bếp qua
cánh cửa để mở, trộn lẫn với hương thơm của bơ cùng sự lạnh lẽo buốt giá tạo
nên hương vị của mùa hè, nó ám vào trong từng ngóc ngách căn nhà, bao trùm lên
mọi đồ vật và cả trái tim vốn chưa bao giờ thôi xao động của chúng tôi kể từ
khoảnh khắc Suzune bước vào phòng học. Cô ngồi mơ màng nhìn về một nơi xa xăm,
đôi nhãn cầu trống rỗng đong đầy cảm xúc hỗn loạn không định hình, một đáy vực
sâu thẳm cuốn con người ta trôi dạt theo từng đợt sóng bất an cứ nhấp nhô như
chực chờ vỡ òa bởi thứ xúc cảm dạt dào mãnh liệt cô giấu trong đáy mắt. Tôi lấy
từ trong lò ra mẻ bánh đầu tiên, những chiếc bánh quy bơ thơm mùi chocolate
được để nguội rồi gói bằng giấy kính với hoa văn ngộ nghĩnh và buộc lại bằng
những sợi ruy băng đỏ. Khi tôi đổ bánh ra khỏi khay, Maeda Suzune vẫn mải mê
tìm kiếm trong màn mưa tăm tối một thứ gì đó nom có vẻ quá xa vời. Khoảng trời
nhỏ bé chông chênh nghiêng mình trước cơn bão đang đổ xuống Tokyo cơn giận dữ
bị dồn nén từ cuối thu năm ngoái cho đến tận bây giờ, chiếc bóng nhỏ bé xiêu
vẹo như muốn đổ gục xuống con đường vắng tênh không một bóng người.
Trời chiều ảm
đạm, màn đêm tăm tối nhấn chìm tất cả mọi thứ trong bóng đêm đặc quánh như một
bức màn u uẩn vừa được thả xuống trong nhà hát sau khi vở diễn kết thúc. Suzune
co người trong một góc khuất sáng, mái tóc đen buộc hờ thả xuống ngang vai,
từng đợt sấm sét rền vang hiu hắt rơi rớt vào trong khoảng sân trước nhà, chia
khuôn mặt Suzune thành những mảng sáng tối đan xen lẫn nhau. Không một biểu cảm
nào xuất hiện, Suzune nhìn ngắm bên ngoài bằng một vẻ mặt thản nhiên đến nỗi
tất cả những điều đáng lẽ ra một nữ sinh bình thường sẽ hoảng sợ lại không có
vẻ gì kinh khủng đối với cô. Ánh đèn nhập nhoạng trong căn bếp soi rọi bóng
hình Suzune, một chiếc bóng đơn độc nhỏ bé in dài trên nền nhà lạnh ngắt, khiến
tôi muốn bước đến ôm lấy cô, xoa dịu nỗi đau mà cô chôn chặt trong tim. Thế
nhưng, mặc cho tôi muốn chạy đến cạnh Suzune như vậy, đôi chân tôi vẫn cứ mãi
chôn chặt tại một chỗ không thể nhấc lên, cứ thế đứng nhìn Suzune lặng lẽ chìm
trong một thế giới của riêng cô, bơ vơ và lạc lõng.
“Suzune, bánh của cậu nướng xong rồi đây.”
Tôi buộc sợi ruy
băng màu đỏ cuối cùng vào gói bánh quy và đi về phía Suzune. Từ bao giờ mà cô
đã mở cửa sổ ra, đôi mắt nâu chứa đựng những suy nghĩ kỳ lạ dõi theo dòng chảy
của nước trong những khe rảnh ngoài sân vườn, một thứ xúc cảm mơ hồ đeo bám lấy
tôi khi chạm vào tay Suzune. Lạnh quá.
“Minami,” Cô lẩm
bẩm gọi tên tôi.
“Ừ?”
“Chúng ta...ra
ngoài một chút đi.”
“Ra ngoài sao?
Giờ này á hả?”
“Mình muốn đến
đền thờ ở cuối phố,” Như nhìn thấy được sự ngạc nhiên của tôi, Suzune nhàn nhã
đáp, chẳng đoán được là buồn hay vui.
“Không để ngày
mai được à?” Tôi hỏi lại.
“Không, mình muốn
bây giờ cơ.”
Phố xá vắng tênh,
bị nhấn chìm trong cơn mưa dữ dội của mùa hạ. Khi tôi và Suzune ra khỏi nhà,
trời vẫn mưa không ngớt, có vẻ như nó sẽ còn kéo dài đến tận tối. Không khí ẩm
ướt, mùi hương của sự cô độc và lạnh lẽo hòa quyện vào nhau lẩn khuất trong bức
màn của đêm đen nơi bầu trời hoàng hôn xám xịt và ảm đạm. Nước mưa đổ xuống từ
những mái hiên các tiệm ăn hãy còn sáng đèn, rơi rớt trên những cành lá đang
vươn ra nơi cành cây khẳng khiu, âm thanh của những tiếng bước chân trên mặt
đường đầy nước vang vọng đều đều trong không trung. Suzune không thèm ngoái lại
đằng sau lấy một lần, thơ thẩn đi bên dưới chiếc ô được trong suốt với những
vạt nilon sắc nhọn, cô khoác một cái áo măng tô màu đỏ dài đến tận đầu gối,
bước chân chậm chạp và cứng nhắc gõ lên trên nền đất những tiếng lõm bõm khi
nước bắn tung tóe.
Đền thờ nằm trên
một con dốc khá cao, thông với một khu rừng nhỏ ở phía sau. Khi chúng tôi đến
được đó, trời đã sẩm tối. Suzune thở dài một tiếng như thể đang thầm cảm tạ
trời đất vì chúng tôi vẫn còn bình an mà tới được nơi đây chứ không bị sét
đánh, cô đứng dưới mái hiên nhìn nước từ trên mái nhà nhỏ giọt xuống đất, hơi
chần chừ rồi lấy trong túi ra vài đồng xu bỏ vào cái hộp gỗ. Tôi cũng làm theo
và tự rút cho mình một quẻ xăm. Suzune nhìn chăm chăm vào mẫu giấy của mình rồi
gấp lại cho vào túi áo, còn không thèm quay sang hỏi tôi thế nào. Cô kéo vạt áo
xuống thấp một chút, rồi ngồi xuống bậc thềm trước đền, chỉ tay xuống chỗ trống
cạnh bên ra hiệu cho tôi.
“Sao bỗng dưng
lại muốn đến đền thờ vậy?”
“Mình vừa nhớ ra
vài chuyện quan trọng.”
“Nhất định phải
đến đây kể cả khi trời đang mưa sao?”
“Ừ.”
Những câu hỏi đáp
ngắn gọn chẳng có chủ ngữ vị ngữ dường như khá phù hợp với không gian ảm đạm
lúc này. Suzune chăm chú nhìn ra ngoài khoảng sân rộng ngập nước, bàn tay cô
siết chặt mẩu giấy nhăn nhúm trong túi áo. Tôi liếc mắt nhìn sang, thấy mơ hồ
một chữ “Hung”, còn là đại hung hay tiểu hung, tôi hoàn toàn không biết.
“Đến đền thờ chỉ
để xin xăm?”
“Nghe bảo còn có
thể ước nữa, nhưng mình không biết làm cách nào để ước.”
Suzune thì thầm
thật khẽ. Tay cô vươn ra ngoài, chờ đợi những hạt mưa rơi xuống, nhưng như
người ta vẫn thường nói, mỗi hạt mưa đều rơi theo một quỹ đạo riêng, hạt sau sẽ
chẳng bao giờ giống hạt trước, vì thế kể cả khi bàn tay ướt đẫm những giọt nước
trong suốt, đầu ngón tay đang đưa ra của Suzune vẫn khô ráo. Không một hạt mưa
nào chọn cách đáp xuống nơi đó, giống như một mảnh đất bị nguyền rủa và bỏ rơi,
Suzune vẫn kiên nhẫn ngồi chờ như thế, cho đến khi chán nản, cô thở hắt ra một
tiếng và rút tay lại.
“Vậy cậu muốn ước
không?”
“Minami sẽ chỉ
mình chứ?”
“Không, mình rất
ít khi đi lễ đền thờ, và mình cũng chẳng tin lắm những chuyện này.”
“Vậy à...”
“Nhưng mình nghĩ
mình biết cách, Suzune muốn thử không?”
Cô gật đầu, vẫn
im lặng. Trời đã ngớt mưa, không khí ẩm ướt và lạnh lẽo thấm vào sâu tận trong
da thịt. Suzune ngồi đung đưa chân, nghịch ngợm những vũng nước nhỏ đọng lại
trên nền đất, đôi mắt cô nhìn về phía khu rừng nhỏ, nơi có con dốc cao đằng sau
đền thờ. Tôi đi vào trong lấy một cây bút cùng hai mẩu giấy và trở ra, nhìn
thấy Suzune đang đi đi lại lại quan sát kiến trúc ngôi đền như thể đây là lần
đầu tiên cô đến đền thờ. Cô cầm lấy cây bút tôi đưa, cẩn thận viết điều ước của
mình vào giấy, thi thoảng cô lại ngước lên nhìn tôi cười một cái và lấy tay che
đi nét mực đen trên nền giấy trắng.
“Cấm cậu nhìn
đấy.”
Tôi cũng định
viết đại vào tờ giấy một điều ước cho có lệ, thế nhưng khi lén nhìn sang
Suzune, nhìn thấy nét mặt căng thẳng của cô, đôi mắt nâu chăm chú vào từng nét
chữ không chớp, tôi lại cảm thấy có một áp lực vô hình nào đó đang nén xuống tất
cả những ý nghĩ vẩn vơ của mình, và cầm bút viết vào đó thật rõ ràng từng chữ,
bằng tất cả hy vọng và niềm tin của tôi, lần đầu tin, tôi nguyện ước cho một ai
đó.
Xin hãy giải thoát cho Atsuko.
Ngày hôm ấy, tôi
đã viết như thế vào tờ giấy ghi điều ước. Gấp nó lại làm đôi, tôi tìm một dải
băng màu đỏ luồn qua, Suzune cũng làm y như thế, rồi hai chúng tôi buộc nó vào
một thanh ngang ở trên trần, nơi khuất sáng nhất, cũng ít người để ý nhất.
Suzune không hỏi tôi vì sao, cô im lặng làm theo tất cả những lời tôi nói, cũng
chẳng thắc mắc cái cách ước kỳ lạ của tôi. Tôi sẽ không nói cho cô biết lý do
tại sao lại làm thế, bởi vì cách cầu nguyện này hoàn toàn chỉ là một hình thức
buộc lá xăm lên cây thông như những ngày đầu năm thôi, tôi chỉ muốn được thấy
Suzune ước nguyện, và có lẽ, cũng muốn biết điều ước của cô là gì.
“Cậu có thể để
mình giúp mà.”
Cô ngước mắt nhìn
lên trần nhà khi tôi đang nhón chân trên chiếc ghế gỗ để buộc tờ giấy nguyện
ước của mình. Suzune cao hơn tôi, vì vậy cô chẳng gặp chút khó khăn nào trong
việc này cả mà ngược lại còn làm rất dễ dàng, vừa buộc lại còn vừa hát khe khẽ.
“Không được, phải
tự tay buộc nó lên thì điều ước của cậu mới linh nghiệm.”
“Thế á? Minami
biết nhiều quá nhỉ.”
Suzune thầm cảm
thán như vậy. Nhưng có vẻ vì tôi đang gặp vất vả với chiều cao của mình, việc
buộc tờ giấy lên thanh ngang trở thành một khó khăn lớn, Suzune lại đề nghị
được giúp đỡ. Tôi vẫn từ chối. Cô có vẻ dỗi, không thèm chờ tôi nữa mà bỏ vào
trong đền thờ, lang thang trong khu vực chính điện và ngồi phá mấy con mèo mà
người quản đền đã nuôi, vừa đưa tay cạ khắp bụng nó vừa phát ra những tiếng kêu
đáng yêu.
“Nyaachan ~”
Trong lúc Suzune
không để ý, tôi nhón người mở tờ giấy của cô ra. Khi nãy tôi đã nhìn thấy nó, một tờ giấy trắng, nét chữ đẹp
đẽ nắn nót bằng mực đen nổi rõ, khác hẳn với chữ viết cứng nhắc và gượng gạo
của cô trong những cuốn vở trên lớp. Suzune đã không hề để ý, hoặc giả vì quá
chú tâm đến việc phải viết chữ thật đẹp, thật nắn nót thì điều ước mới thành sự
thật, cô đã cầm bút bằng tay trái.
Kỳ lạ thay, Maeda Atsuko cũng là một người thuận tay trái.
Và khi tôi run
rẩy mở mẩu giấy ra, tất cả những gì tôi nhìn thấy chỉ là một khoảng trống. Mặt
giấy trắng tinh chẳng có chút dấu vết nào của bút mực.
Điều ước của
Suzune đã đi đâu mất rồi?
“Minami à, xong
chưa vậy?”
Suzune vừa chơi
với con mèo tam thể vừa hỏi, còn không thèm quay ra sau nhìn tôi lấy một cái.
Con mèo nhỏ có vẻ rất thích cô, nó liên tục cạ đầu mình vào tay Suzune, những
ngón tay của cô lướt trên bộ lông mềm mại đáng yêu của nó mà chải chuốt, vuốt ve.
Tôi từng nghe vài cô bạn trong lớp bảo nhau rằng con mèo của người quản đền tuy
đáng yêu nhưng nó lại rất ghét người lạ, cho dù có cố tìm cách tiếp cận, nó vẫn
sẽ xù lông hoặc bỏ chạy mỗi khi có người đến gần. Vậy mà Suzune, một người mà
ngay việc cả ước nguyện cũng không biết lại có thể chạm vào người nó thoải mái,
lại còn chơi đùa với nó như thể hai người là bạn rất thân của nhau từ lâu rồi.
Con mèo lăn vào bàn tay đang chờ sẵn của cô và dụi đầu mình vào những ngón tay
của Suzune, nó kêu vài tiếng như đang làm nũng, khiến cho Suzune bật cười khúc
khích.
“Nhóc dễ cưng quá
~”
Tôi nhảy xuống
khỏi cái ghế gỗ và kê nó lại chỗ mình đã lấy. Trời đã ngớt mưa nhưng đêm tối đã
bắt đầu tràn về cùng cái lạnh tê tái từ biển. Rát cả mắt. Tôi đi đến bên cạnh
Suzune, ngồi xuống khều nhẹ con mèo vài cái. Ngay lập tức, nó dựng lông nhảy
cẫng lên, ném cho tôi một ánh nhìn hung hãn, bàn chân bị cắt hết mấy cái móng
sắt nhọn huơ huơ như muốn cào cho tôi một cái, cái đuôi ngắn cũn cỡn của nó
đung đưa, khi nó chuẩn bị lao vào tôi thì Suzune đã tóm lấy cái vòng cổ của nó
và nâng con mèo lơ lửng giữa không trung. Cô ấy nghiêng đầu nhìn vào mắt nó,
vừa lắc lắc đầu ra vẻ không hài lòng rồi tự dưng mỉm cười. Con mèo tam thể đang
nổi quạu bỗng dịu lại, nó rút chân về và lại bắt đầu làm nũng với cô. Suzune
xoa xoa đầu nó và quay sang tôi, mặt cô hơi nghiêm lại, nhưng rõ là đang cố nín
cười.
“Cậu đừng có phá
nó chứ. Nhóc ấy giận rồi này.”
Trong một giây,
tôi nghĩ mình đã nhìn lầm nhưng thề có trời đất và thánh thần trong cái ngôi đền
này, khi mà Suzune nói câu đó, cái con mèo đang nũng nịu trong lòng cô đã quay
mặt nhìn tôi và le cái lưỡi nhỏ xíu của nó ra, hai mắt nhắm tịt, lắc lắc cái
đầu như đang trêu ngươi. Hẳn là Suzune không nhìn thấy, nếu không cô sẽ cùng
với nó chọc tôi đến nóng mặt mất, nhưng mà nhìn con mèo như vậy, tôi lại không
bằng lòng. Được rồi, ghi hận lần một, lần sau khi không có Suzune đi cùng, tôi
nhất định sẽ cho nó lên trên cột điện ngồi chơi luôn.
“Cậu xong chưa?”
Tôi xắn tay áo bị
ẩm vì nước mưa lên, nhịp chân hỏi Suzune. Cô đang suy nghĩ điều gì đó không
nói, thả con mèo xuống sàn, nhìn xuống đất một lúc lâu rồi đứng dậy, vươn vai
khoan khoái.
“Chúng ta có được
lễ đền không? Mình thấy chính điện không đóng cửa.”
“Ừ, chắc là được
đấy. Nhưng không phải cậu đã ước rồi sao? Còn muốn cầu nguyện nữa à?”
“Một chút thôi
mà, Minami.”
Suzune nhìn tôi
bằng đôi mắt cún con, mỗi lần đối diện với cô như thế, tôi lại không nỡ từ
chối. Cô nàng nhảy cẫng lên vui sướng rồi chạy vào trong chính điện, chắp tay
lẩm bẩm điều gì đó, đôi mắt nâu khép lại, tôi thấy hàng mi dài của cô khẽ lay
động. Suzune trông có vẻ rất tập trung, nhưng rất nhanh sau đó, gương mặt cô
hiện lên những đường nét của sự đớn đau và mệt mỏi, cô tiếp tục cầu nguyện,
nước mắt bắt đầu lăn dài trên má.
Vì cái gì mà cậu
khóc chứ, Suzune? Tôi đã luôn tự hỏi mình điều đó suốt trên con đường về nhà.
Có điều gì đó cậu đang muốn giấu giếm chăng, mục đích thật sự của cô khi nài nỉ
tôi cùng đến đền thờ là gì? Trong tiếng mưa ào ạt và âm thanh râm ran của đám
ve sầu, những câu hỏi trong tôi nhập thành một bản hòa ca mùa hè rổn rảng và
đau buốt. Cái lạnh tê tái và cũng đầy đớn đau hiện về theo dòng chảy của những
cảm xúc, vang lên cùng tiếng bước chân đều đều của cả hai chúng tôi trong bóng
tối nhập nhoạng của con phố. Có một thoáng Suzune ngừng lại, cô đứng trầm mặc
như thế một lúc lâu, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định xa xăm,
những ngón tay đang nắm lấy tôi cứ thế buông lỏng dần rồi rơi xuống trong không
trung. Tôi ngừng bước khi nghe thấy có âm thanh của vật gì đó rơi xuống, cây dù
với những vạt nilon trong suốt sắt nhọn rơi xuống đất, còn Suzune, đứng trên
đôi chân run rẩy, nước mưa bết vào mái tóc đen của cô, màu áo măng tô đỏ rực
nổi bật trong đêm tối, bàn tay ướt nước lạnh căm, gió táp vào người chúng tôi
đau rát. Con phố vắng tanh không một bóng người, chỉ có ánh sáng hắt lại từ
trong những ngôi nhà đã đóng kín cửa. Suzune khuỵu xuống con đường trải nhựa,
không đợi tôi kịp phản ứng, cô níu lấy vạt áo tôi và gục mặt vào đó, tất cả chỉ
còn lại những tiếng nức nở nức nở nhẹ tênh thoát ra từ miệng cô, lơ lửng hòa
cùng với tiếng mưa, tiếng gió rin rít thét gào và những tán cây rùng mình trong
cơn bão.
Và hai chúng tôi,
ở đó, một mình.
Tôi nhớ đến tờ lịch
buổi sáng vừa xé đi, ngày 9 tháng 7.
Ngày này 5 năm về
trước, trong ký ức của tôi, một cô gái tên là “Maeda” đã vĩnh viễn biến mất
khỏi cuộc đời.
...
“Lạnh quá ~”
Suzune vừa kêu
vừa run lập cập trong đống chăn dày cộm quấn quanh người. Tôi đặt xuống bàn một
ly chocolate nóng cho cô và thả người lên ghế sofa. Mưa đã dứt khi hai chúng
tôi về đến nhà nhưng hơi lạnh và những tàn dư của đêm đen bắt đầu trỗi dậy,
quét qua như một làn gió thổi vào trong nhà qua những ô cửa sổ hãy còn để mở.
Mới nãy Suzune còn để tôi ôm và khóc nức nở như một đứa trẻ, thế rồi bây giờ cô
biến thành một ai đó không giống Suzune, ngồi trên ghế bắt chéo chân và uống
một hơi hết cả cốc chocolate nóng hổi. Hai gò má cô ửng hồng, Suzune mỉm cười
khoan khoái, cô nghiêng nghiêng đầu rồi tựa vào vai tôi, đôi mắt nâu nhắm lại,
mái tóc ẩm ướt của cô chạm vào da tôi lạnh toát.
“Lúc nãy ai là
người cứ ngồi khóc mãi, mình bảo về nhà thì không chịu chứ.”
“Mình đi không
nỗi mà, chẳng phải lúc đó mình đã nói là chân mình không đứng lâu được hay
sao.”
Cô trề môi than
thở, hai tay vòng quanh người tôi siết chặt. Hành động ngẫu hứng của Suzune
khiến tôi giật thót, cúi xuống nhìn, cô đang vùi mặt vào cái chăn dày cộm, hai
bàn tay cô mềm mại và ấm áp chạm vào người tôi. Từng hơi thở đều đều phả vào
tấm chăn, tôi để yên cho cô muốn làm gì thì làm, những ngón tay nhỏ chạy dọc
trên lưng áo tôi khiến tôi cảm thấy nhồn nhột. Ở ngoài hành lang, cái chuông
gió cứ kêu liên tục, gió quét qua khoảnh sân trước hiên nhà, làm lay động những
sợi dây buộc màu đỏ và mẫu giấy trắng viết từ Kanji nào đó tôi đọc không được,
leng keng leng keng, nó văng vẳng vọng vào trong phòng khách, Suzune siết chặt
lấy người tôi. Ở bên ngoài, bóng tối đã bao phủ toàn bộ ngôi nhà, những ngọn cỏ
sẫm màu ướt đẫm nước, mang theo hương thơm đầy ma mị của một loài hoa bố trồng
nơi góc vườn. Tôi xoa đầu Suzune, luồn tay vào mái tóc đen dài ngang vai của
cô, khẽ hôn nhẹ lên nó như để lưu giữ mùi hương của những đóa anh đào với sắc
hồng trắng nhạt nhòa. Cái lạnh của đêm ghé qua khu vườn trong một đêm tối tịch
mịch không trăng, tôi ngồi trên sofa nhìn ra ngoài bầu trời tăm tối, những ký
ức hỗn loạn, những gương mặt thân quen, những hình bóng xa vời giống như hồn ma
cứ lướt qua khoảng sân nhỏ. Thế nào là đúng? Và thế nào là sai? Tôi đã cố che
giấu, tôi đã cố phủ nhận, vậy mà khi Suzune khóc nức nở trên phố, nhìn thấy một
Suzune mong manh như làn sương nhợt nhạt chiều hôm ấy, tôi lại không thể nào
ngăn mình ôm lấy cô. Kể cả khi tôi không muốn điều đó, tôi cũng vẫn phải chấp
nhận.
Những điều đẹp đẽ
và xấu xa cho dù có khác nhau đi chăng nữa thì nó vẫn hiện ra rõ ràng, sáng lóa
dưới ánh trăng. Ánh sáng trong trẻo như mặt gương phản chiếu tất cả mọi thứ, nó
không che giấu điều gì, cái đẹp sẽ vẫn đẹp và cái xấu sẽ luôn xấu. Những gì tôi
biết được, những gì tôi muốn giữ cho riêng tôi khi phơi bày dưới cái ánh sáng
đầy ma mị ấy, khi ánh trăng rơi rớt xuống chúng thành những dòng chảy sáng bạc,
hiu hắt ánh lên hình bóng đầy đau thương của Atsuko và Suzune. Hai người bọn họ
nhìn nhau, đôi mắt trong vắt, giống nhau như hai giọt nước, cử chỉ quen thuộc,
như thể khoảng cách giữa họ là một tấm kính phản chiếu, họ là bản sao của nhau.
Hay họ là hai
người tách biệt nhau?
Ở cuối khu vườn,
một cụm hoa tử đinh hương co người lại, nước mưa vươn trên những cánh hoa nhỏ,
loang ra trong đêm tối trời một màu sắc nom như màu máu đỏ sẫm đang ngả sang
đen. Màu sắc của những cánh hoa nhợt nhạt, khô héo như thể bị giam giữ quá lâu
ăn dần ăn mòn vào trong từng chuyển động, từng suy nghĩ của tôi. Nó cứ thế lớn
dần, lớn dần và nuốt trọn mọi thứ, kể cả bóng hình không hề tồn tại của Atsuko
và Suzune. Tôi níu lấy, ôm chặt vào lòng. Hình ảnh phản chiếu của Atsuko ôm lấy
tôi, còn Suzune chỉ đứng mỉm cười quay đi, tan vỡ vào trong bóng đêm lạnh lẽo.
Tôi giật mình
bừng tỉnh, trời đã tối khuya. Suzune trở mình, tôi cứ ngỡ cô đã ngủ từ lâu, thế
nhưng bất chợt, cô mở bừng mắt, đôi nhãn cầu sáng lấp lánh như ánh trăng trong
đêm, cô tựa vào người tôi, không nói một lời nào.
“Về phòng ngủ
nào, khuya rồi, khéo cậu sẽ cảm lạnh mất.”
“Cậu không đóng
cửa à?”
“Có, nhưng sau
khi cậu chịu đi ngủ.”
“Vậy mình chờ
cậu, đêm nay ngủ chung với cậu được không?”
Tôi gật đầu, tâm
trí rối bời bỗng chốc tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu không một gợn sóng. Suzune
lãng đãng nhìn đi đâu đó, cô gõ gõ tay lên mặt bàn bằng kính, âm thanh phát ra
nghe rin rít như tiếng cọ xát kim loại, tôi quay lại đằng sau, chẳng nhìn ra
được gương mặt sớm đã bị mái tóc đen che kín của cô.
“Suzune.”
Trong đêm tối,
tôi giương mắt nhìn lên trần nhà dán đầy những ngôi sao phản quang, ánh sáng
mềm mại dịu dàng xua tan đi bóng đêm cô độc. Cô ấy nằm cạnh tôi, mân mê tấm
chăn mềm và ấm áp, đôi mắt lim dim khép hờ. Tôi đoan chắc là cô chưa ngủ, kể cả
khi trông như Suzune đã trôi vào cõi mộng từ lâu.
“Sao?” Giọng cô
mỏng và khàn, đều đều không cảm xúc, giống như một điệu nhạc chỉ chơi ở tông
quen thuộc của nó, không có sự chen ngang, không có sự thay đổi.
“Mình hỏi cậu một
chuyện được không?,” Tôi ngập ngừng, nửa như muốn lên tiếng, nửa lại muốn thôi.
“Có chuyện gì cậu
muốn biết về mình sao?”
“Mình chỉ thắc
mắc thôi.”
“Sao thế?”
“Ừ, chỉ là...
thầy Yamaguchi bảo Suzune nhập học muộn vì phải nằm viện 2 năm, có thể kể cho
mình về tai nạn của cậu được không?”
Suzune mở to mắt,
nhưng vẫn có nét gì hờ hững, như thể cô đã biết rồi sẽ có ngày này. Cô ngồi
dậy, cúi người nhìn tôi, những sợi tóc đen rơi xuống bờ vai, mỉm cười.
“Vào một ngày nào
đó, mình chắc chắn sẽ nói cho cậu biết. Còn bây giờ, mình nghĩ mình chưa muốn
ngủ, mình sẽ ngồi đây một lúc vậy.”
...
Ngày qua ngày tôi vẫn ở đây, chờ đợi cậu, nhớ về
cậu, để mặc cảm tội lỗi dày vò bản thân mình.
Tôi đã định sẽ đi tìm cho mình một lối thoát, để
cho trái tim tôi ngủ yên cùng với linh hồn thật sự của nó, nhưng tại sao, cuối
cùng, tôi vẫn còn sống đây?
Tôi phải tìm ra lý do để sống, để không phí phạm
món quà đã được đánh đổi bằng cả cuộc đời người
đó.
Cậu độc ác, cậu nhẫn tâm, cậu trêu đùa tôi,
nhưng...tại sao cậu lại đau khổ như thế khi gọi tên tôi? Tại sao cậu khóc? Tại
sao cậu cầu xin tôi đừng đi?
Cậu chưa nhìn ra gì hết, hay đang giả vờ là một kẻ
ngốc đây.
Đau quá, tôi đã định dày vò cậu, đã định sẽ dùng
cuộc đời tội lỗi đáng hổ thẹn này để cậu phải đau đớn, phải nếm trải những gì
đã xảy đến với tôi.
Nhưng cậu ngàn vạn lần cũng chẳng hiểu được, vì
cậu ngốc lắm, chỉ biết cười mãi mà thôi, nụ cười ấy xoa dịu tâm hồn khổ sở của
tôi.
Tôi vẫn luôn yêu cậu, rất yêu cậu, vì vậy, tôi vẫn
không thể nào nhẫn tâm làm vậy, không thể nói cho cậu biết tất cả, bắt cậu phải
trả lại những gì tôi đã đánh mất.
Yêu cậu, tôi đã bỏ lỡ cả một cuộc đời.
Cầu xin cậu, Minami ơi, xin cậu hãy yêu tôi, giống
như tôi đã yêu cậu.
Trái tim cằn cỗi của tôi chỉ được tưới mát khi ở
bên cậu, tôi chỉ có thể là Atsuko khi ở cạnh cậu, những điều Suzune không có,
hiếm hoi đôi lần tôi đã thể hiện ra.
Và tôi lại đau.
Vì đến cuối cùng, cậu sẽ chỉ yêu Suzune thôi có
phải không?
Tôi quả là một kẻ bị nguyền rủa.
Tôi quả là một kẻ bị nguyền rủa.
No comments:
Post a Comment