No Flower Without Rain




“Đã 4 tháng kể từ khi Atsuko tốt nghiệp, ngay lúc này tôi vẫn có thể nhớ, cái cảm giác được đứng ở vị trí “đó” (Center) thay thế cô ấy. Những gánh nặng mà Center phải chịu đựng, đứng phía sau là những thành viên đang nhìn vào tôi và phía trước không có ai ngoài tôi. Khán giả bị bao phủ bởi bóng tối, tôi không thể thấy phần lớn trong số họ. Bởi những ánh đèn quá rực rỡ. Đứng tại vị trí Center, nơi mà mọi ánh đèn đều quy tụ, thứ ánh sáng ấm áp ấy...Có rất nhiều tiếng cổ vũ vang lên nhưng không hiểu sao tôi cảm thấy thật cô độc. Bởi vì tôi chẳng thể nhìn rõ được mặt bất kỳ ai. Mặc cho tôi được vây quanh bởi đám đông khán giả, nhưng rồi...tôi vẫn cô độc.” – Takahashi Minami,

Tuesday, September 2, 2014

[Oneshot] Fragility

Title: Fragility
Author: Jullian Winslow
Couple: AtsuMina
Rating: K



23 giờ 59 phút, đêm tối chỉ vừa mới bắt đầu.


Một vỉa mây dài cùng sấm chớp cuồn cuộn bắt đầu lao về từ phía biển. Ngoài khơi xa, những con sóng dần trở nên hung hãn, cố gắng vươn mình nuốt trôi mọi thứ trong phạm vi của nó, nhấn chìm tất cả xuống làn nước đen ngòm lạnh lẽo. Từ áng mây đen đặc những phân tử nước, vài tia sét lấp ló xuyên qua, chạm xuống mặt đường rải sỏi những vệt sáng lòa lóa mắt. Con phố vắng tanh không một bóng người, chỉ có những tiếng bước chân hối hả vang lên đầy mệt mỏi như một âm thanh phá tan sự tĩnh lặng của con người, dấu hiệu cho thấy có một ai đó vẫn chưa về đến nhà. Cơn mưa nhanh chóng trút xuống phố như thác đổ, bao trùm cả Tokyo trong làn nước lạnh lẽo của cơn bão cuối tháng Tám. Phớt lờ việc thời tiết đang chống lại mình, thân hình nhỏ bé trong chiếc váy nâu hơi ngả sang màu café sữa vẫn bước đi bên dưới mái hiên của những tiệm đồ lưu niệm đã đóng cửa từ lâu, thỉnh thoảng lại run lên vì cái lạnh của những hạt mưa đi lạc. 


Một đợt sấm sét bất ngờ ập đến, khiến cô gái nhỏ ngỡ như mặt đất dưới chân mình đang rung chuyển. Vài giây sau, ánh sáng màu vàng đang chiếu sáng lớp màn mưa bọc quanh những tòa nhà trong thành phố chợt nhạt dần và tắt phụp. Ngọn đèn đường trên vỉa hè bắt đầu nhấp nháy vài cái, khiến cho tầng không xám xịt đang trút xuống những hạt mưa cũng lấp lóa vài lần rồi chìm trong bức màn của đêm đen như một ngọn nến vừa bị thổi tắt. Bóng tối từ đợt cúp điện bắt đầu lan dần trong bầu không khí lạnh lẽo đặc quánh, chẳng còn ai trên phố vào giờ này, chỉ trừ mỗi mình cô gái không may mắn đang co ro trong một góc phố. Đứng trên vỉa hè lát gạch, thân hình nhỏ nhắn trú mưa dưới mái hiên của một tiệm ăn đã đóng cửa từ lâu, đôi vai nhỏ ẩn bên dưới chiếc áo khoác mỏng tang khẽ khàng run lên khi nhận ra cái lạnh đang bắt đầu xâm nhập vào cơ thể mình. Nước từ trên mái nhà đổ xuống mặt đường, hòa cùng với mùi nước cống xộc lên, chúng tạo thành những mạng lưới đen ngòm chảy trên mặt đường tối tăm hướng về phía những rãnh nước lấp lóa khi từng đợt sấm sét lướt qua. Bóng tối đen đặc và dày xốp nhẹ nhàng bao phủ con phố vắng trong cơn mưa chăng vải liệm trùm lên cả thành phố vào một đêm tháng Tám không có trăng. Chẳng còn gì tốt đẹp hơn cho một ngày cuối tháng tăm tối nhuốm màu lạnh lẽo.

0 giờ 15 phút, bất chấp cơn mưa dai dẳng kéo dài vẫn đang hoành hành, thân hình nhỏ bé trong chiếc váy màu café quyết định mò mẫm trong bóng đêm tìm đường trở về căn hộ ở cách khu phố Akihabara vài con đường trước khi một trận bão dữ dội hơn nữa kéo đến từ vùng vịnh ngoài khơi xa. Trong sự im lặng tuyệt đối, cô nghe thấy tiếng gầm gừ của sấm chớp và nụ cười giễu cợt của những đám mây nặng trĩu nước trong một nỗ lực cố gắng soi sáng đường đi bằng chiếc điện thoại chẳng còn lại bao nhiêu pin và trước khi đợt mưa thứ hai đổ xuống từ trên tầng không xám xịt kia, thân hình nhỏ bé đổ gục trước cánh cửa gỗ khóa chặt của căn hộ nằm kế bên một tiệm sách cũ nhuốm màu cổ điển của phương Tây. Bằng một chút sức lực còn lại, cô gái có mái tóc đen dài qua vai cố mò mẫm trong túi xách của mình một chùm chìa khóa nằm sâu tận bên dưới. Dưới tác động của đợt gió mạnh thổi giật từ ngoài biển đổ về, những chiếc chìa khóa va đập vào nhau kêu rủng rỉnh, nghe như tiếng ai đó đang cố cọ xát những vật thể bằng kim loại với nhau, tạo ra những âm thanh rợn người. Khi chiếc chìa khóa cuối cùng trong chùm chìa khóa được đưa vào ổ khóa, cánh cửa gỗ bật mở đằng sau một tiếng “tách” thật khẽ khàng. Bóng tối bị giam hãm quá lâu trong căn hộ co lại thành một khối mềm đặc quánh, nhanh chóng ập đến bao quanh thân hình nhỏ nhắn vừa giải thoát cho chúng khỏi sự ngột ngạt thiếu vắng sức sống trong căn hộ nhỏ bé. Trong bức màn của đêm đen, ánh sáng từ những đợt sấm sét bên ngoài hắt vào người cô gái trong chiếc váy màu nâu sữa, in xuống nền đất lạnh lẽo của căn hộ chiếc bóng dài toát lên một vẻ cô độc tột cùng. Phớt lờ những hình ảnh kỳ dị đó, bàn tay nhỏ mò mẫm trên tường công tắc điện, ấn nhẹ vài cái rồi ném ra một tiếng thở dài không trọn vẹn khi nhận ra bóng tối vẫn đang bao trùm lấy toàn bộ thế giới quanh mình. Atsuko, cô gái vừa trở về nhà vào lúc nửa đêm lặng lẽ đóng cửa lại, ném đôi giày cao gót của mình vào một góc mà cô đoán rằng đó là kệ để giày trong khi đặt chiếc túi đã bị ướt hơn nửa lên ghế sofa. Ánh sáng lấp lóa của những tia chớp len lỏi vào trong căn hộ qua những khe cửa sổ không được khóa chặt, khiến cho căn phòng bỗng trở nên đầy ma mị hơn bao giờ hết khi nỗi cô đơn toát ra từ người Atsuko hòa trộn với thứ cảm xúc khó diễn  tả thành lời đang dần hình thành trên gương mặt cô và bóng đêm hoàn mỹ đang thống trị căn hộ.

Một ánh sáng màu trắng xanh bất ngờ lao ra từ trong mảng bóng tối còn sót lại của căn hộ, một sinh vật đầy lông đột ngột hiện ra, đôi mắt nhỏ xíu sáng lóa như loài động vật hoang dã nơi rừng già đáng sợ, tiến gần về phía Atsuko lúc này đang tựa người vào tường, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi. Sinh vật ấy lao vào người cô, vừa định cuộn người vào trong vòng tay đang dang ra chờ sẵn của cô gái tóc đen thì ngay lập tức, nó giật bắn mình nhảy ra, đáp xuống nền đất lạnh một cách không mấy êm ả. Con mèo Roger co người lại khi nhận ra sự ẩm ướt từ người của chủ nhân đang từ từ bám vào lông nó thay vì vòng tay ấm áp mọi khi. Atsuko nén lại một tiếng thở dài khi cảm nhận được sự cô độc đang dần nuốt chửng lấy bản thân cô, cô gái tóc đen bỏ tất cả lại đó, thơ thẩn trở về phòng ngủ sớm đã bị khóa kín từ lúc nào của mình. Với mái tóc rối bù đẫm nước và chiếc váy màu nâu ướt sũng, Atsuko giống như một con rối kỳ dị với dáng đi vật vờ nghiêng người về phía trước. Mỗi bước chân cô đi qua đều để lại trên sàn nhà vô số hạt nước nhỏ lạnh ngắt, dễ khiến người ta bị trượt ngã nếu không để ý trong khi cơn cúp điện vẫn còn kéo dài.

0 giờ 30 phút, đã quá nửa đêm, Atsuko chắc chắn sẽ không ngạc nhiên gì nếu bây giờ có ai đó xuất hiện trước mặt và bảo rằng trông cô thật giống một người điên. Phải đấy, vì cô thật sự phát điên lên rồi. Cổ họng khô rát, tựa như có hàng trăm ngón tay đang cào cấu trong ấy, sau một vài va chạm trong những cảnh quay, giờ đây đầu cô đau buốt, giống như vừa bị dội cả một xô nước đá lên đầu. Và với bộ dạng ướt đẫm tệ hại cùng cảm giác như có hàng triệu chiếc kim châm vào lòng bàn chân của mình, cô nàng cựu Ace của nhóm nhạc nữ hàng đầu Nhật Bản AKB48 bước đi trên hành lang một cách đầy mệt mỏi. Phòng Atsuko nằm ở cuối hành lang, từ cửa nhà bước đến đó thường mất khoảng mười giây. Nhưng với cơ thể đau nhức thế này, mỗi bước chân của Atsuko tựa như một chuyển động khó nhọc khi người ta cố sức giúp một người bị tàn tật lê lết trên đôi chân của mình. Atsuko là một điều tương tự như thế. Trên con đường dài chưa đến mười metre, cô gái trong chiếc váy màu café ngỡ như mình đang phải vượt qua đoạn đường chẳng có điểm dừng, cứ kéo dài mãi trong vô định để rồi trong một lúc sơ sẩy, rất có thể cô sẽ rơi vào trong lòng bóng tối đang dang tay ra chờ đợi từ lâu. Với cơ thể run rẩy và tay chân đang không ngừng gào thét, cô nàng cựu Ace bước đi trong một tư thế kỳ dị, hai vai ngả về trước, mặt cúi gầm xuống và những bước chân loạng choạng không vững vàng. Cô muốn tựa người vào tường và nhắm mắt lại, để cho tất cả mọi thứ được gột rửa trong đêm tối, nhưng cứ như có ai đó đã buộc vào người cô những sợi dây vô hình, còn họ thì nép mình đằng sau bức tường kia, điều khiển cô như cách mà nhà ảo thuật gia vẫn thường chơi với những con rối của chính mình. Atsuko, trong một nỗ lực cố gắng không hét lên thật lớn khi những ngón tay kia vẫn đang cào cấu trong cô, nuốt tiếng hét của mình xuống trong im lặng khi cảm nhận được sự nóng rát nơi cổ họng mình. 

Cô gái tóc đen giơ hai tay sang hai bên, giữ cho mình đứng vững khi nhận ra sợi dây điều khiển mình đang bị giật mạnh, hai chân loạng choạng trên nền nhà lạnh ngắt. Nghiêng đầu về phía trước, hai tay cố gắng giữ vững trên không trung, đôi chân bất lực của Atsuko ngã khuỵu trước cửa phòng cô lúc này đang đóng chặt. Bằng chút sức lực còn lại, cô gái tóc đen cắm vào ổ khóa chiếc chìa khóa kim loại, vặn một vòng cho đến khi tiếng “tách” vang lên và cánh cửa bật mở, theo quán tính, một lực đẩy tác động lên người cô nàng Ace lúc này đang tựa trên cửa, đẩy cô ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo. Atsuko không nhớ mình đã làm gì sau đó, nhưng điều duy nhất còn đọng lại trong tâm trí cô khi ấy chính là nhanh chóng di chuyển đôi chân của mình nhích sang một bên trước khi một cơn gió mạnh luồn vào phòng qua khe hở cửa ô cửa sổ đóng sập cánh cửa lại một cách vô tình. Khung cảnh đó, thứ cuối cùng mà Atsuko nhìn thấy trước khi buông xuôi tất cả chính là ánh sáng chói lóa từ cơn sấm sét rạch lên bầu trời một tia sáng màu xám bạc, xé toạc khoảng trời chông chênh bị bao phủ bởi những đám mây cuồn cuộn sấm chớt, nuốt chửng cả tiếng hét câm lặng của Atsuko.

Không ai đến cứu cô, chỉ có sự cô đơn tột cùng đang dần gặm nhấm lấy Atsuko, còn cô, lại trở về với chính mình của cái tuổi 14, quá e dè để có thể lên tiếng, quá sợ hãi để có thể đề nghị hay cầu xin một điều gì đó. Atsuko trở về với cái thế giới nội tâm của chính bản thân mình, run rẩy, sợ sệt trong chính không gian tối tăm do mình tạo ra.

~~~~~

2 giờ 30 phút, Atsuko thật không dám tin là cô đã nằm trên sàn nhà gần hai giờ đồng hồ với áo quần ướt sũng, trời bên ngoài thì mưa và tình hình điện thì cực kỳ tệ hại. Khi Atsuko cố gắng chống lại đôi mắt đang nhắm chặt của mình và lồm cồm bò dậy, cô nhận ra tình hình hiện tại của mình khủng khiếp đến thế nào. Người cô lạnh ngắt, mí mắt giật liên hồi, các cơ trên mặt giãn ra, cổ họng khô khốc, còn mái tóc thì rối tung. Đứng trên đôi chân trần đau buốt, Atsuko tìm được một ngọn đèn dầu theo kiểu phương Tây mà cô tìm thấy trong một tiệm đồ cổ cách đây vài tháng trên một chiếc kệ phủ đầy bụi, và theo như những gì mà Atsuko học được từ việc diễn xuất thì cô không gặp mấy khó khăn trong việc thắp một ngọn nến trong cây đèn. Khi đôi mắt của cô nàng Ace không còn giật nữa cũng là lúc luồng sáng màu vàng từ ngọn đèn lan tỏa khắp căn phòng tăm tối. Bỏ mặc việc cơ thể mình đang lên tiếng phản đối, cô lê mình bước vào phòng tắm, đứng trước gương quan sát hình ảnh phản chiếu của mình nhờ ánh sáng hắt vào từ ngọn đèn dầu đặt bên ngoài. Hơi chớp mắt, Atsuko từ từ nhìn bản thân trong thế giới ngược chiều kia, dường như không còn nhận ra chính bản thân mình. Với mái tóc ẩm ướt rối bù, gương mặt phờ phạc không còn chút sức lực và đôi môi tím tái, cô nàng cựu Ace hất nước từ vòi lên mặt mình cho tỉnh táo, không khỏi giật mình khi làn nước trong suốt lạnh lẽo chạm vào cơ thể của mình. Cuối cùng, chịu thua với sự lạnh lẽo và ẩm ướt của bản thân, Atsuko cắn răng bước vào trong bồn tắm lạnh ngắt, đôi mắt mệt mỏi khép hờ, ngâm mình trong làn nước lạnh để rửa trôi tất cả mọi thứ từ cơn bão quái ác đang hoành hành bên ngoài khung cửa sổ.

Khi Atsuko trở ra, đồng hồ đã chỉ 3 giờ 30 phút. Mưa đã ngớt, nhưng những tia sét vẫn cứ rạch lên bầu trời luồng sáng màu xám bạc đáng sợ. Một đợt gió mạnh thổi ập vào đã sớm dập tắt ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu. Và Atsuko, bước ra khỏi phòng tắm, yếu ớt, lạnh lẽo trong chiếc váy ngủ ngắn màu trắng, lặng lẽ đứng quan sát bầu trời Tokyo chìm trong một màu trắng xóa của mưa và sự bao phủ của bóng tối vĩnh hằng. Khi dùng ngón tay vẽ lên lớp kính bám đầy hơi nước màu trắng đục những vòng tròn bất tận, Atsuko chợt cảm thấy đâu đó các dây thần kinh của mình đang thét gào phản đối khi cô cố sức chống lại cơn buồn ngủ đang lẩn nấp đâu đó đằng sau những bức tường. Hơn ai hết, ngay lúc này đây, cô không muốn nằm cuộn mình trong lớp chăn dày kia và trôi dạt vào một miền trời thanh bình nào đó, bởi vì lịch làm việc của Atsuko sẽ bắt đầu khoảng 90 phút sau đó và cũng vì những khi nhắm mắt lại, trí óc vốn đã chứa đựng quá nhiều thứ để lo của cô lại xuất hiện hình bóng một người mà suốt 3 tháng qua cô chưa từng có cơ hội gặp lại. Vì một lẽ gì đó mà cả cô và cô ấy đều bị xoáy vào trong guồng quay công việc, giống như những con thiêu thân lao vào trong ánh đèn, cả hai đều bận rộn với núi công việc không tên, đến nỗi mà những tin nhắn hay vài cuộc điện thoại hỏi thăm cũng dần trôi vào quên lãng.

Mí mắt Atsuko lại giật nhẹ, cô cảm giác như buồng phổi cô ngập tràn khí cacbonic, hô hấp bỗng trở nên nhanh hơn. Cổ họng Atsuko khô rát, cô gái tóc đen hé môi, cố gắng hít thở, làm theo một vài chỉ dẫn về việc xử lý chứng thở gấp đáng ghét của mình mà bác sĩ riêng của cô đã tư vấn. Cô nàng cựu Ace co người lại khi cảm nhận được cơn gió lạnh táp vào người và liền sau đó là cơn cuồng phong khi bóng tối bắt đầu bao trùm mọi thứ, nuốt chửng cả những tia sét chỉ vừa lập lòe đằng sau vỉa mây dài tích tụ hàng ngàn hạt nước li ti trong không trung. Tim cô đập thình thịch, nhịp thở đứt quãng khiến khuôn mặt mệt mỏi tái đi trông thấy. Atsuko khẽ nhăn mặt khi cảm thấy không khí xung quanh mình dường như bị rút cạn, mọi cố gắng của cô, kể cả việc bình tĩnh lại và thở đều đặn như bác sĩ đã chỉ cũng chẳng ăn thua. Căn bệnh thở gấp này theo cô từ khi chỉ mới là một đứa trẻ cho đến tận bây giờ. Thường thì Atsuko không dễ bị như thế, trừ một vài lần trở nên quá xúc động hay có những thay đổi bất ngờ về thời tiết. Chuyện này không đáng quan tâm lắm, nhưng như bác sĩ của Atsuko đã nói, nếu như cô bị thở gấp thường xuyên thì nên để ý hơn đến sức khỏe của mình và chẳng hiểu sao, vì một lý do nào đó mà dạo gần đây, hầu như mỗi ngày cơn thở gấp đều tìm đến với cô như một người bạn thân lâu ngày không gặp. Những khi ấy, hoặc là Atsuko sẽ nằm im chịu đựng trong âm thầm, hoặc là cô sẽ co người lại vào trong một góc, nhốt mình vào trong cái thế giới nội tâm vốn chỉ của riêng cô, tìm cho mình chút gì đó thân quen để trôi dạt vào giấc ngủ, bởi vì hơn ai hết, Atsuko hiểu rằng, giờ đây, đã chẳng còn bàn tay thân quen vuốt lưng cho cô những khi cơn thở gấp kéo đến nữa. Chỉ có một mình cô lẻ loi cùng đêm tối mà thôi.

Khi cơn thở gấp qua đi, cô nàng cựu Ace thở hổn hển, hai tay đặt trên ngực mình, cố điều hòa nhịp thở thật chậm cho đến khi nó trở lại bình thường. Ngồi trên chiếc giường lạnh lẽo, đôi bờ vai Atsuko run rẩy bên dưới lớp áo choàng mỏng tang, hai chân buông thõng xuống giường, đôi mắt khép hờ lim dim, đầu tựa vào thành giường, tự huyễn hoặc với bản thân rằng đó là bờ vai ấm áp của một ai đó mà đã lâu cô chưa gặp. Vì công việc của cả hai quá nhiều nên chẳng thể gặp nhau thôi, Atsuko luôn tự vỗ về sự cô đơn của mình với cái lý do cũ rích đó nhưng tất nhiên, cô hiểu rằng, phần lớn thời gian của việc không gặp mặt nhau lâu ngày ấy chính là do Minami đã tránh mặt cô. Cô ấy quá bận rộn với AKB, cô ấy đang trốn tránh một thứ gì đó, để rồi dần dần, những cuộc điện thoại giữa hai người trôi vào trong quên lãng và dường như, chúng đã bị cuốn phăng khỏi cuộc đời cô ấy.

Atsuko, trong một nỗ lực cố gắng tìm cách gặp Minami, đã gọi điện thoại và cả nhắn tin cho cô ấy, nhưng tuyệt nhiên chẳng lần nào cô ấy bắt máy hay trả lời lại. Có đôi lúc, cô cảm thấy mình dường như phát điên khi nhận thấy sự thiếu vắng của một ai đó bên cạnh, cô nhớ những lời thì thầm an ủi của Minami mà giờ đây chỉ còn là một phạm trù của quá khứ. Atsuko lao vào những bản hợp đồng mới, ôm đồm cho mình cả tá công việc chỉ để lấp đầy khoảng trống không rõ vì sao lại xuất hiện của Minami, cô sợ bị nỗi cô đơn gặm nhấm tâm trí khi nhận ra càng ngày, hình ảnh Minami càng mờ dần trong đầu óc cô. Atsuko sợ rồi sẽ có một ngày, khi cô vừa thức giấc, cô sẽ chẳng còn nhớ được gương mặt Minami trông ra sao. Sự xa cách kỳ lạ đó khiến trong Atsuko dần hình thành một nỗi sợ hãi mơ hồ, và hằng đêm, nỗi sợ hãi đó bắt đầu dày vò, hành hạ cô theo cách riêng của nó, tìm cách giết chết cô trong cái thế giới của chính bản thân cô tạo ra. Đồng hồ điểm 4 giờ 30 phút, mưa đã ngừng, nhưng hậu quả của một đêm giông bão là đường phố đầy nước và những đám mây xám xịt giăng kín bầu trời Tokyo, tạo thành một tấm lưới chằng chịt đầy hơi nước và sương mù. Atsuko cầm điện thoại lên, nhấn nút gọi trong vô vọng, mái tóc đen mượt thả dài xuống lưng bết vào má cô, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp thiếu sức sống của Atsuko chìm trong những mảng sáng tối khác nhau dưới ánh sáng nhợt nhạt hắt vào căn phòng lạnh lẽo. Người bên kia bắt máy, giọng nói thân quen mà đã 3 tháng nay Atsuko chưa từng nghe vang lên, thật nhẹ nhàng và ấm áp. Atsuko khép hờ mắt lại, lắng nghe giọng nói của Minami ở bên kia điện thoại, đôi môi lắp bắp run rẩy không nói nên lời.

“Xin lỗi, cho hỏi đây là ai vậy?” có tiếng nhạc văng vẳng đâu đó ở bên kia, Atsuko dễ dàng đoán được đó là âm điệu của Secret Garden. Cô mường tượng ra căn hộ của Minami vào buổi sáng sớm thơm lừng mùi bánh nướng và cà phê nóng, radio vang lên giọng đọc tin tức của cô phát thanh viên chương trình thời sự mỗi sáng và giọng hát Minami ngân nga. Một hình ảnh thật đẹp, nhưng lại quá xa vời với Atsuko ngay lúc này.

“Minami...” Atsuko lẩm bẩm, chờ đợi phản ứng của Minami ở bên kia điện thoại. Khóe mắt cô cay cay, mọi cơ bắp trên mặt đều co lại, cảm giác như máu đang chảy rần rật trong huyết quãng, đổ dồn về trái tim đang phải chịu đựng quá nhiều thứ. Sự kích động khi nghe được giọng nói của Minami sau ngần ấy tháng trời tạo thành một cơn sóng tràn bờ, đập mạnh vào trong Atsuko. Lưng cô khẽ run lên, hai chân bất lực chẳng còn đung đưa nữa, ngay cả đôi bàn tay đang nắm chặt điện thoại cũng muốn buông xuôi. Cô muốn hét lên thật lớn, bảo ai đó hãy đến và giải thoát cho cô khỏi những ý nghĩ kỳ dị và sự mời gọi của bóng tối đi nhưng lại chẳng thể nói thành lời. Nhịp thở của Atsuko bắt đầu nhanh dần khi hình ảnh của Minami tràn ngập trong suy nghĩ cô. Cơn nhức đầu dai dẳng vẫn chẳng chịu dứt, nó di chuyển từ phía sau đầu lên huyệt thái dương rồi dội ngược trở lại như đấm một cú đấm vào Atsuko. Phớt lờ mọi sự phản đối của cơ thể, Atsuko cố gắng nhích người ra khỏi giường, chuẩn bị cho lịch làm việc sắp tới của mình. Ở đầu dây bên kia, Atsuko nghe thấy tiếng Minami đang hỏi lại xem cô là ai. Cô gái tóc đen nhắm mắt lại, nén tiếng thở dài sâu trong cổ họng, thì thầm thật khẽ. “Là mình, Atsuko đây”.

Không gian im lặng kéo dài bao trùm lên hai thế giới, một của Atsuko, và một của Minami. Với khuôn mặt đỏ bừng đang dần nóng lên, Atsuko cố gắng nắm chặt điện thoại, thì thầm lần nữa. “Minami...”. Nhưng không có tiếng trả lời, bản nhạc của Secret Garden đã chuyển thành một bài hát khác, nói về một tình yêu tan vỡ. Và ngay lúc đó, Atsuko có cảm giác như tim mình cũng vỡ tan khi nghe thấy một tiếng bíp kéo dài vọng lại từ điện thoại. Cô trượt người khỏi giường, ngã phịch xuống nền đất lạnh vẫn còn ướt đẫm do cơn bão đêm qua, một giọt nước mắt lặng lẽ trào ra từ đôi mắt nâu xinh đẹp đang nhắm chặt.

~~~~~

Sau trận bão dữ dội đêm hôm qua, những đám mây giăng chằng chịt trên bầu trời Tokyo như một tấm chăn rách rưới vá lên nhiều lớp vải cũ mèm, kèm theo đó là những trận mưa rả rích suốt cả ngày hôm đó. Thời tiết ẩm ướt vốn không phải là những gì Minami ưa thích, thành thật mà nói, cô dễ bị cảm lạnh khi thời tiết thay đổi đột ngột như vậy. Minami ngồi trên sàn phòng tập, đôi mắt khép hờ đầy mệt mỏi sau khi phải thực hiện bài tập vũ đạo phức tạp cùng các thành viên trong nhóm. Cô muốn bản thân mình được yên tĩnh trong lúc thả những suy nghĩ trôi đến tận nơi đâu. Qua khung cửa sổ nhỏ của phòng tập, Minami dễ dàng trôi vào trong thế giới tĩnh lặng của riêng cô khi phóng tầm mắt xuyên qua màn mưa, hướng về con phố rải sỏi dẫn đến những địa điểm khá quen thuộc mà cô đã thuộc lòng từ lâu. Trong một khoảnh khắc khi sự im lặng dữ dội thống trị phòng tập chỉ còn mình cô, suy nghĩ về cô nàng cựu Ace của AKB nhẹ nhàng len lỏi bước vào trong tâm trí Minami khi ký ức về cuộc điện thoại bất ngờ lúc ban sáng bất ngờ ùa về.

Gần 7 năm ở trong AKB cùng với cô gái ấy, Minami đã sớm nhận ra cảm giác kỳ lạ của mình khi ở bên cô ấy. Đối với những cử chỉ thân tình của Atsuko dành cho mình, những cái ôm nhẹ nhàng từ đằng sau hay những đêm cả hai thức trò chuyện cùng nhau từ lâu đã trở thành một thứ gì đó quá đỗi thân quen với Minami. Nhưng khi chúng trở nên thân thuộc hơn cũng là lúc cô nhận ra mình muốn gì. Cô không muốn Atsuko cười với người khác, cô chỉ muốn giữ nụ cười đó cho riêng mình cô mà thôi, cô muốn những lời thì thầm của Atsuko chỉ dành cho cô. Cô không muốn cả hai chỉ dừng lại ở mức độ tình bạn, nhưng chưa bao giờ Minami dám nói ra. Càng trưởng thành hơn, cô càng nhận ra sự mong manh của thứ tình cảm chỉ xuất phát từ một phía, của thứ tình yêu không được cả thế giới thừa nhận. Atsuko có cuộc đời riêng của cô ấy và Minami không thể nào bước vào đó được, cô không muốn phá vỡ những giấc mơ màu hồng đã được thêu dệt lên từ những đêm thức trắng cùng trò chuyện với nhau, cô không muốn chạm vào trái tim mỏng manh của Atsuko, không muốn khiến nó tan vỡ. Cuộc sống của Atsuko là do cô ấy tự mình quyết định, cảm xúc của Atsuko cũng chỉ có cô ấy mới hiểu được, bởi vậy, ngay cả khi cái thông tin về chuyện cô ấy hẹn hò với một tay nghệ sĩ nào đó bị lộ ra ngoài, Minami cũng chẳng hề lên tiếng hay hé môi một lời những lúc các thành viên xúm lại chờ đợi một lời xác nhận. Nực cười quá phải không nhưng ngay đến cả Minami còn chẳng biết việc đó cơ mà. Khi cái tuổi trẻ bồng bột dần qua đi, những mộng tưởng của một đứa trẻ mới lớn trong cô cũng dần vỡ tan thành muôn vàn bọt khí. Cô dần nhận ra sự khắc nghiệt của cuộc sống vốn chẳng bao giờ là màu hồng mà mình từng mơ tưởng. Minami sợ rồi đến một ngày, khi cái cảm xúc kỳ lạ kia trong cô bùng nổ, cô sẽ không thể làm chủ được chính mình nữa.

Ánh sáng yếu ớt của mặt trời đổ xuống những mái hiên hai bên đường, bị gạn xuống lơ lửng trước khi chạm được đến mặt đường ẩm ướt. Minami ngồi im nhìn xuống những vũng nước đọng lại hai bên đường đang thêu dệt nên một bầu trời trong vắt tuyệt đẹp, cô nhớ lại giọng nói của Atsuko, giọng nói mà đã gần 3 tháng trời cô chẳng được nghe thấy. Minami cảm thấy mình đã làm một điều gì đó thật tồi tệ khi nhớ đến giọng nói thì thầm của Atsuko. Ngón tay cô gõ lên sàn phòng tập tạo thành những âm thanh kỳ lạ, khiến cho đôi mắt các thành viên khác bỗng dưng chuyển hẳn về phía Minam như thể cô là một sinh vật kỳ dị nào đó đột nhiên xuất hiện trên hành tinh này. Những ánh mắt sao xa lạ quá, khiến cô cảm thấy như mình bị ai đó bắt nhốt trong một thế giới thứ 3 tồn tại song song cùng trái đất này, thế giới không có Atsuko. Minam cảm thấy như mình là một mốc thời gian, còn Atsuko và những người khác là các vật thể chuyển động trong dòng thời gian vô tận ấy. Nhìn mọi người dần đi xa và những người mới xuất hiện lấp đầy khoảng trống ấy, Minam cảm thấy thật khó khăn để có thể quen với một cuộc sống không có cô gái ấy cạnh bên. Và những khi ấy, cô thầm tự nhủ với bản thân, cảm giác trống trải mà Atsuko để lại từ sau ngày cô ấy tốt nghiệp chẳng qua chỉ là sự cô đơn khi thiếu vắng người bạn thân của mình mà thôi. Suốt từ nãy đến giờ, ánh mắt Minami chẳng hề rời khỏi chiếc điện thoại của mình, cô băn khoăn có nên gọi cho Atsuko hay không. Bầu trời xám xịt khiến Minami nghĩ đến cái cách mà cuộc sống của mình trôi qua khi không có Atsuko, để rồi cô giật mình tự hỏi, từ bao giờ mà cô ấy lại trở thành mặt trời trong tim cô.

Không có mặt trời, ngày trở nên dài hơn bao giờ hết, giống như khi không có Atsuko cạnh bên, cuộc sống của Minami chỉ là những tháng ngày nhạt nhẽo trôi qua trong vô vị. Sự ẩm ướt tạo thành mớ hơi nước mờ đục bám trên các tấm kính cửa sổ, bao trùm tất cả trong một đám mây sương mù khổng lồ. Trời chiều trở lạnh, Minami và các thành viên ngồi bệt xuống sàn sân khấu sau buổi tập dợt vất vả cho buổi diễn vào ngày hôm sau, chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ của riêng từng người. Minami tựa người vào tấm kính mát rượi sau lưng, đôi mắt nhắm lại, nụ cười miên man xuất hiện trên môi cô. Trong góc tối của sân khấu, nơi bóng tối là người bạn đồng hành qua bao nhiêu năm tháng, chiếc điện thoại reo vang trong câm lặng, tiếng chuông rơi vỡ vào trong bóng đêm đằng sau bức màn sân khấu, nơi cô nàng Captain đang chìm trong những ký ức về một đôi mắt nâu xinh đẹp đối lập với nụ cười rạng rỡ giữa trời chiều mùa thu.


Minami giật mình tỉnh dậy khi nhận ra đồng hồ của nhà hát đã điểm 4 giờ chiều và cô phải rời khỏi để các nhân viên dọn dẹp cho buổi diễn tối nay. Trong bóng tối của nhà hát, cô gái tóc nâu mò mẫm tìm được chiếc điện thoại của mình nằm trên sàn sân khấu. Minami nhìn ra cánh cửa đóng chặt, lẩm bẩm đếm, chờ đợi một cuộc điện thoại từ người mà cô vẫn luôn mong đợi. Một, hai, ba...năm trăm lẻ một, năm trăm lẻ hai...điện thoại cô vẫn chìm trong im lặng. Minami cũng ngồi đó, lặng im...

Trời nhá nhem tối, ánh mặt trời le lói thoát ra khỏi những cụm mây xám xịt u ám, rơi xuống trên mái hiên vài ngôi nhà đã tắt ngấm đèn. Minami bước ra khỏi nhà hát, tâm trí lơ lửng đâu đó nơi đường chân trời đang cố thoát khỏi ánh sáng yếu ớt màu vàng nhạt, ngả dần sang màu tối của đêm đen. Một vỉa mây dài vắt ngang bầu trời, che khuất đi vầng sáng nhỏ bé, rả rích một vài hạt mưa. Minami đứng nép dưới mái hiên một tiệm ăn nhỏ khi nhận ra cô đã bỏ lỡ cuộc gọi từ một số máy lạ cách đây hai giờ. Tim Minami đập dồn dập, đôi mắt đen mở to sững sờ trước dòng tin nhắn để lại được nhắn gấp gáp. Mưa bắt đầu nặng hạt hơn, dòng người trên đường ngược xuôi đây đó, Minami vẫn đứng đó, chết sững. Từng câu chữ như hình thành một giọng nói vô hình đập thẳng vào cô nàng Captain của AKB48, bỏ mặc Minami đứng lặng đó trong một nỗi lo sợ mơ hồ đang dần hình thành trong cô.

“Takahashi-san, Maeda-san vừa bị ngất tại phim trường do làm việc quá sức. Mong cô có thể đến đưa cô ấy về nghỉ ngơi...”


Khi Takahashi Minami đến phim trường, mọi người đã thu dọn trở về gần hết. Trong ánh sáng nhập nhoạng của ngọn đèn đường, cô chẳng tìm thấy được thân hình nhỏ bé quen thuộc luôn cầm trên tay tờ giấy kịch bản chi chít chữ viết, chỉ có người đạo diễn đang chỉ dẫn công việc và vài người trợ lý làm việc dưới ánh sáng của đêm đen. Đứng giữa phim trường rộng lớn, Minami cảm thấy thật lạc lõng. Cô chợt nhớ đến bóng dáng cô độc của Atsuko khi thu mình lại trong một góc phòng tập, nơi cô ấy luôn cảm thấy thoải mái mỗi lần lẻn ra đó ngồi trong giờ giải lao. Trên con phố rải sỏi, những bước chân người qua lại cứ dồn dập lướt qua Minami, bỏ mặc mình cô đứng bơ vơ giữa góc phố đông người. Atsuko luôn có cái lý lẽ riêng của cô ấy để tự nhốt mình trong cái thế giới cô độc chẳng có lấy một ai đó. Cô ấy quá e dè để có thể lên tiếng, quá thụ động để có thể cầu xin một sự giúp đỡ. Atsuko ôm hết tất cả những nặng nhọc về mình bằng một nụ cười ấm áp xóa tan bóng tối, còn cô ấy thì lặng lẽ làm những việc chẳng ai hay trong căn hộ đã thiếu vắng quá nhiều tình thương. Minami đã quyết định rồi, và cô sẽ không thay đổi quyết định của mình nữa, cô không muốn bỏ lỡ những gì đáng ra cô nên nắm giữ trong lòng bàn tay của mình một lần nào nữa.

“Trong điện thoại cô ấy chỉ có số của mỗi mình cô. Chúng tôi đã khuyên cô ấy nên chờ cô đến nhưng cô ấy đã tự rời khỏi đây rồi...”

~~~~~

Căn hộ của Atsuko tối đen, không có một dấu hiệu nào cho thấy có người đang sống ở đó. Khi Minami lách người vào bên trong, cô nhìn thấy trong bóng tối con mèo Roger đang cuộn tròn lại thành một quả bóng lông, lim dim ngủ. Căn hộ nhỏ chìm trong một mảng bóng tối dày xốp, không một khe hở nào đủ lớn để ánh sáng có thể xua bớt đi sự tối tăm lạnh lẽo cho nó, ngay cả con mèo nhỏ cũng nằm co ro bên dưới tấm chăn mỏng mà Atsuko đã để sẵn cho mình, kêu thật khẽ vài tiếng “meow”. 19 giờ 45 phút, Minami mò mẫm trong bóng tối với chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại của mình, đi về phía phòng của Atsuko. Căn hộ nhỏ không được gọn gàng cho lắm kể từ lần cuối cùng Minami nhìn thấy nó cách đây ba tháng. Trên hành lang, những vệt bẩn màu nâu bám vào sàn nhà, tựa như có ai đó đã đổ nước lên đây mà quên không lau dọn. Minami giật mình nhớ đến lịch làm việc của Atsuko, luôn bắt đầu trước 6 giờ sáng và kết thúc vào 10 giờ đêm và có vẻ như cơn bão khủng khiếp đêm qua là nguyên nhân gây ra những vệt nước này. Phòng ngủ của Atsuko khá đơn giản so với những hình dung của con người về phòng ngủ của một nữ diễn viên. Trên sàn nhà là chiếc váy màu nâu café vẫn còn ẩm và ngọn đèn dầu đã tắt ngấm từ lúc nào. Trong bóng tối của căn phòng, Minami cố gắng tìm kiếm một bóng hình thân quen mà cô hằng mong nhớ trên chiếc giường cỡ lớn và cả trong phòng tắm nhưng tuyệt nhiên chẳng có ai ngoài một sự im lặng ghê sợ đang dần hình thành. Atsuko không có ở nhà.

Minami gọi điện thoại cho Haruna, Yuko và tất cả những người quen trong AKB để hỏi thăm về Atsuko, nhưng những gì cô nhận được từ họ chỉ là câu trả lời “Acchan không có ở đây”. Minami cảm thấy như mình vừa phạm phải một sai lầm nào đó rất nghiêm trọng nhưng chính xác sai lầm ấy là gì thì cô mãi mãi chẳng thể nào gọi tên. Trong ánh chiều nhập nhoạng, Minami vô tình nhìn thấy một lọ thuốc bị ném lăn lóc trên sàn, dựa vào dòng chữ màu đỏ nổi bật, cô gái tóc nâu ngay lập tức nhận ra, đây là thuốc an thần. Một loạt câu hỏi dồn dập hiện lên trong Minami, cô nhớ Atsuko chưa từng sử dụng chúng bao giờ, chẳng lẽ chỉ trong 3 tháng mà đã trở nên như vậy? Con người Atsuko là một bí ẩn không thể giải mã mà Minami là một kẻ ảo tưởng suốt ngày đi tìm chiếc chìa khóa mở cánh cửa bước vào trong thế giới ấy. Trong căn phòng rộng thênh thang, bên dưới gối nằm của cô gái bé nhỏ ấy là một tờ giấy ghi đơn thuốc cách đây ba ngày, về việc sử dụng thuốc an thần và cách điều hòa nhịp thở khi thở gấp. Takahashi Minami đứng lặng người đọc từng chữ một trên tờ giấy, cảm thấy tim mình chợt nhói đau khi dừng lại ở dòng chữ cuối cùng, kết luận của bác sĩ sau buổi kiểm tra sức khỏe tổng quát mà Atsuko đã tham gia, “Có dấu hiệu của bệnh trầm cảm”.

Đồng hồ điểm 20 giờ, Minami nghe thấy tiếng tim mình nhảy không ngừng trong lồng ngực, tờ giấy lặng lẽ đáp xuống nền đất lạnh trước khi cô gái nhỏ lao mình ra khỏi căn hộ tối tăm của nữ diễn viên trẻ tuổi Maeda Atsuko. Bên ngoài, trời bắt đầu đổ mưa. Thời tiết lạnh khiến cho những bụi hoa tử đinh hương co lại thành từng cụm, mây đen che khuất mặt trăng, cướp đi chút ánh sáng tự nhiên ít ỏi của vũ trụ. Ở chỗ bậc tam cấp trước cửa nhà, khi Minami vừa khóa cửa lại, cô gặp Yamada-san, một người đàn ông đã ở tuổi trung niên, chủ hiệu sách cũ kế bên căn hộ của Atsuko. Ông Yamada là một người góa vợ, sống cùng cậu con trai 15 tuổi, một fan cuồng nhiệt của AKB. Thỉnh thoảng, ông vẫn hay mang qua cho Atsuko một ít soup hay những thứ tương tự vì biết chắc công việc của Atsuko sẽ chẳng bao giờ đảm bảo cô ấy có thể tự mình nấu ăn hoặc ăn thức ăn không để lại sang nhiều ngày. Yamada-san không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy sự xuất hiện của cô nàng Captain, ông chỉ mỉm cười với Minami, không quên vẫy tay chào khi thấy sự vội vã hiện lên trên khuôn mặt cô gái tóc nâu.

“Minami-chan, Acchan không sao chứ? Đêm hôm trước ta nghe tiếng động từ phía căn hộ của con bé, hình như đến nửa đêm Acchan mới về đến nhà. Tối qua lại cúp điện, hy vọng con bé không bị ốm. Acchan chẳng bao giờ mang theo dù khi ra ngoài cả”.

~~~~~

21 giờ 45 phút, màn đêm bắt đầu bao trùm mọi nơi. Minami về đến nhà khi cơn mưa vừa tạnh, khắp người lạnh ngắt, cô lục tìm trong túi chùm chìa khóa, nhẹ nhàng đưa vào ổ khóa. Cánh cửa bật mở khi tiếng “cách” vang lên, cô gái tóc nâu lách mình vào trong, bước đi trong căn phòng tối đen. Vài tia sáng từ bên ngoài hắt vào qua khe cửa sổ, Minami mệt mỏi đặt giày trên kệ, thay thế bằng đôi dép đi trong nhà êm ả. Suốt từ chiều đến giờ, cô đã đi tìm Atsuko khắp mọi nơi nhưng vẫn chẳng hề nhìn thấy cô ấy. Khi Minam đến phim trường, đạo diễn bảo Atsuko đã rời khỏi ngay sau khi tỉnh dậy, không muốn bất cứ ai làm phiền cô ấy. Minami đã chạy đến nhà hát, gọi cho tất cả mọi người nhưng lại chẳng thấy Atsuko đâu, ngay cả Yamada-san cũng chẳng hề gọi cho cô dù Minami đã bảo nếu Atsuko trở về thì hãy báo cho cô biết. Căn hộ nằm im trong bóng đêm, thở dài khi nhìn thấy chủ nhân của nó mệt mỏi lách người vào trong. Cô gái tóc nâu cắn chặt môi, cố gắng không bật ra tiếng khóc nức nở khi nghĩ đến việc mình đã làm vào buổi sáng, cố ý tránh né Atsuko khi cô ấy gọi điện thoại tìm mình. 

Những bước chân xiêu vẹo mệt mỏi bước vào trong căn phòng đóng kín, nhẹ nhàng như chẳng hề hay biết gì. Trong bóng tối của căn phòng, Minami vô tình chạm vào con mèo nhỏ của mình đang nằm lim dim dưới sàn nhà. Nyaachan kêu “meow” một tiếng trước khi nó hất nhẹ đầu về phía chiếc giường, ra dấu cho Minami về sự xuất hiện không ngờ tới từ một vị khách lạ. Ánh chớp sáng lòa bên ngoài hắt vào khung cửa sổ bằng kính trong suốt, làm nổi bật một thân hình nhỏ bé trong chiếc váy ngủ màu xanh nhạt được tô điểm bằng những dải sọc trắng xanh đáng yêu. Với dáng nằm quen thuộc, cô gái ấy xoay người sang một bên, ánh sáng từ những đợt sấm bên ngoài cửa sổ chia khuôn mặt cô thành những mảng sáng tối khó nhìn ẩn dưới mái tóc đen xõa dài. Trong sự im lặng của cả người lẫn mèo, Minami có thể nghe được tiếng thở đều đều vang lên từ trên chiếc giường của cô, nơi mà cô diễn viên Maeda Atsuko đang thiếp đi trên chiếc gối vẫn còn lưu lại mùi hương của Minami từ đêm hôm trước. Minami cố gắng nén lại một nụ cười nhẹ nhõm khi nhanh chóng thay đồ và mở đèn ngủ trước khi bước lại gần cô nàng cựu Ace đang chìm trong giấc ngủ mênh mang, cô khẽ nghiêng đầu ngắm nhìn Atsuko, đôi mắt đen hơi dịu lại khi nhìn thấy những giọt nước mắt vẫn còn vương nơi khóe mắt.

Minami nhẹ nhàng lách mình vào trong chăn, cố gắng không đánh thức Atsuko, tuy nhiên, mọi nỗ lực của cô đã trở nên vô ích khi mí mắt Atsuko giật nhẹ, đôi mắt nâu khẽ khàng mở ra, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Minami đang nhìn mình. Atsuko là một bí ẩn mà không bao giờ Minami có thể tìm ra lời giải đáp, bởi bất cứ khi nào nhìn vào đôi mắt kia, cô lại chẳng thể nào kháng cự lại được sức thu hút của nó. Với hàng mi dài hơi cong, trong ánh mắt của Atsuko là một sự pha trộn hoàn mỹ giữa màu nâu nhạt của ánh nắng bị giam giữ quá lâu và bóng tối tĩnh mịch. Giống hệt với chủ nhân của nó, đôi mắt ấy không thuộc về nơi này, nó thuộc về những gì hãy còn hoang sơ chưa được ai biết đến. Có một thời trong ánh mắt ấy đã từng lấp lánh biết bao nhiêu ước mơ, tựa như có ai đó đã đánh cắp vầng trăng đặt vào người cô gái bé nhỏ ấy. Với ánh nhìn trong vắt đượm buồn, Minami luôn bị hút vào trong đôi mắt ấy, lạc vào trong một thế giới tĩnh lặng và bình yên, ngược lại hoàn toàn với dòng đời đầy hối hả ngoài kia. Giống như một chiếc lá lao mình theo cơn gió, Minami luôn bị thu hút bởi ánh nhìn ấy, trong suốt và thuần khiết, nó tĩnh lặng mà êm ả hệt như làn nước mùa thu, ngỡ như nếu có ai vô tình đánh rơi chiếc lá, đôi mắt ấy sẽ thoáng xao động như mặt hồ, rồi sau đó, khi chiếc lá lặng lẽ trôi trên mặt nước êm ái, thế giới phản chiếu trong đôi nhãn cầu ấy lại trở về với cái vẻ tĩnh lặng vốn có của mình. Nó che giấu trong đó một nỗi buồn mơ hồ mà Minami chẳng bao giờ hiểu được hết mà cho dù cô có cố gắng thì cũng giống như làn nước kia, Atsuko chỉ chớp nhẹ mắt rồi thôi, giấu trong sâu thẳm ấy một nỗi buồn màu nâu nhạt mênh mang mà chẳng ai chạm đến được. Và khi ấy, Minami nhận ra, đôi mắt của Atsuko chính là thứ tương phản với nụ cười rạng rỡ của cô ấy, nhưng cũng chính vì thế mà khi chúng hiện hữu trên khuôn mặt kia, hai cá tính đối lập ấy lại tạo nên một vẻ đẹp thật hoàn mỹ.

“Minami, xin lỗi...” Atsuko cụp mắt lại, đôi mắt của cô ấy lim dim đầy mệt mỏi, hơi thở nóng đến nỗi Minami không thể nằm yên. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên vầng trán ấy, đôi mắt đen nheo lại khi nhận ra hơi nóng từ người cô gái tóc nâu đang nhẹ nhàng chạm vào làn da mình.

“Atsuko, cậu lại không biết chăm sóc bản thân mình”.

Atsuko cúi nhẹ đầu, tránh không nhìn vào ánh mắt Minami. Cô ấy cắn môi dưới, hai tay đan vào nhau bứt rứt. Một vệt sáng từ ánh đèn hằn trong đôi mắt cô nàng cựu Ace vẻ bối rối và ngượng ngùng. Atsuko vẫn cứ là Atsuko, một thế giới bí ẩn mà chẳng bao giờ Minami khám phá hết được. Cô ấy tỏa sáng trong không gian chỉ của riêng mình cô ấy, không rực rỡ đến nỗi che lấp những người khác, chỉ đủ để người ta nhận ra cô ấy vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Atsuko có quá nhiều thứ để lo và quá nhiều điều để nghĩ, cô ấy chẳng bao giờ chịu nói ra những gì mình muốn hay ít nhất là một lời kêu cứu khi gặp khó khăn. Như Minami luôn nói với mọi người, Atsuko của cô là một cô gái siêu cứng đầu. Bạn có thấy ai tuy vụng về mà lại cứng đầu chưa? Minami dám chắc rằng Atsuko là trường hợp duy nhất trong đó mà ai cũng dễ dàng nhận ra được.

“Nếu cậu thấy phiền, mình nghĩ mình nên trở về nhà”, Atsuko cắn môi, không dám nhìn thẳng vào mắt Minami. Nhưng như Minami vẫn thường nói, cô thích thấy cô ấy cười hơn. Và nhìn thấy Atsuko kiểu này khiến Minami cảm thấy giận chính bản thân mình. Cô ấy sẽ không bao giờ lừa dối cô hay làm bất cứ điều gì khiến Minami hụt hẫng, chắc chắn là thế. Bởi cô biết sẽ chẳng có ai ngoài cô nhìn thấy được bộ dạng này của Atsuko hay sở hữu nụ cười nhăn mũi đặc trưng của cô ấy. Và tại sao cô lại có thể phủ nhận tình cảm của mình với cô nàng tsundere Ace này được khi Atsuko luôn nhìn cô bằng ánh mắt đó? Sợ sệt, e dè, lo lắng...hệt như cô ấy ở cái tuổi 14 xa xôi.

“Atsuko, cậu biết là cậu luôn được chào đón ở đây mà”, Minami mỉm cười đặt tay lên lưng Atsuko, vẽ lên đó những vòng tròn nhỏ. Atsuko hơi chớp mắt, mí mắt cô ấy giật nhẹ khi nghe một câu nói không rõ nghĩa của Minami. Cô nàng Ace cắn môi sợ sệt, đầu cuối thấp đến nỗi Minami chẳng thể nào thấy được đôi mắt của cô ấy.

”Mình nhớ cậu, nhưng cậu không trả lời mình. Mình đã sợ sẽ không còn nhớ khuôn mặt cậu nữa”.

“Bởi vì cậu chỉ nhớ đến anh chàng nghệ sĩ kia thôi phải không?”

Atsuko bĩu môi ra vẻ giận dỗi, nhưng bên dưới đôi bờ vai run rẩy kia, cô nhận ra những giọt nước mắt đang lấp đầy đôi mắt xinh đẹp ấy. Minami khẽ khàng ôm Atsuko vào lòng, vuốt nhẹ lên lưng cô nàng Ace của mình. Atsuko, quá bất ngờ để có thể nói được lời nào, đôi tay để hờ bên dưới tấm chăn mỏng, cố gắng tránh ánh mắt của cô nàng Captain cạnh bên.

“Từ bao giờ cậu nghĩ mình là người như vậy, Minami? Cậu...tin những điều họ nói trong khi không thèm hỏi mình một câu?”

Một tràng im lặng kéo dài lặng lẽ bao trùm lên khoảng cách ít ỏi giữa hai cô gái. Minami, quá bất ngờ để có thể nói được thêm bất cứ điều gì, tự trách chính mình vì bản tính nóng vội và quá hời hợt. Trong khi đó, cô gái nằm cạnh bên cô chỉ nín thin, không thèm đả động đến cô một câu, đôi mắt nâu xinh đẹp lãng đãng phiêu lưu về một miền xa thăm thẳm trong cái thế giới khép kín của riêng mình, len lỏi giữa không gian ngột ngạt ấy là tiếng nức nở nhẹ tênh từ cô nàng cựu Ace của AKB.

“Mình xin lỗi, Atsuko”.

“Minami, mình...yêu cậu”.

Atsuko thì thầm thật khẽ, hơi ấm từ cô ấy khiến Minami cảm thấy dễ chịu hơn. Takahashi Minami lặng lẽ ngắm nhìn cô gái mà cô đã lâu không gặp, từ mái tóc đen xõa dài cho đến đôi mắt và nụ cười. Cô lướt qua từng chi tiết ấy thật cẩn trọng và nhẹ nhàng trong khi tay đặt ở eo Atsuko, vỗ về cô gái nhỏ đang cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc.

“Atsuko, mình đúng là ngốc ha, lại còn không chăm sóc cậu tốt nữa. Mình chỉ biết nghĩ vẩn vơ, trong khi lại cố tình tránh mặt cậu như thế. Atsuko, mình...”

Atsuko lắc đầu khe khẽ, một giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt nâu đang nhắm nghiền. Cô siết nhẹ tay Minami khi cơn đau từ phía sau đầu bắt đầu di chuyển đến huyệt thái dương, âm ỉ ở đó chờ đến lúc bùng nổ.

“Mình đã đến nhà hát, đã gọi cho cậu, kể cả nhắn tin nhưng cậu vẫn chẳng trả lời mình. Mình đã sợ rằng sẽ chẳng gặp lại Minami được nữa”.

“Atsuko...”

Minami gọi tên cô gái ấy, không hề nhận ra khóe mắt cô đã ướt từ lúc nào. Atsuko nằm cạnh cô, run rẩy khi cơn gió lùa vào phòng qua khe hở từ cửa sổ. Minami ôm lấy cô gái nhỏ, bàn tay lướt qua những sợi tóc đen mượt mà. Cô yêu cái tên này, yêu cả người con gái sở hữu cái tên ấy. Mùi hương từ người Minami và Atsuko hòa vào nhau khiến cho cô nàng Ace cảm thấy quá đỗi bình yên, tựa như nỗi sợ hãi vô hình đêm qua và sự bất lực của chính bản thân đã bị cơn gió thổi bay đi. Atsuko tựa đầu lên vai Minami, đôi mắt nâu mệt mỏi khép lại, cảm nhận sự êm ái thân quen nơi bờ vai của Minami. Đầu Atsuko nặng trĩu, khuôn mặt cô nóng bừng khi cơn sốt bắt đầu trở mình thức giấc. Với đôi tay bất lực, cô ngả vào vòng tay của Minami, để mặc cho bản thân bắt đầu rơi vào trong cơn mộng mị đang dang đôi tay vẫy gọi.

“Atsuko, cậu cần nghỉ ngơi”.

“Mình nhớ cậu. Làm ơn đừng bỏ mình một mình nữa, cảm giác cô đơn đó thật sự rất đáng sợ cậu có biết không?”, Atsuko thì thầm khi rơi vào giấc ngủ. Trong vòng tay ấm áp của Minami, cô ngả đầu lên bờ vai ấy, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống bờ vai phải của cô gái tóc nâu. Minami ôm lấy Atsuko, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô nàng Ace đang rúc vào người cô như một chú mèo nhỏ, nhắm mắt lại cảm nhận mùi hương đang tỏa ra từ tóc Atsuko. Cô Captain vẽ trên lưng cô gái tóc đen những vòng tròn nhỏ, thì thầm những lời nói ngọt ngào, cố gắng đưa Atsuko trôi vào miền đất của những giấc mơ.

“Atsuko, xin lỗi cậu. Mình không hề nghĩ là đã làm tổn thương cậu như thế.”

“Minami, mình...”

“Ngủ đi, Atsuko. Đến sáng mai, mình vẫn sẽ nằm cạnh cậu mà, không biến mất đâu”.

22 giờ 30 phút, màn đêm lặng lẽ bao trùm mọi vật. Đám mây tích tụ đầy nước lặng lẽ trôi về phía biển, trả lại cho bầu trời ánh trăng sáng ngời của đêm. Một đêm cuối tháng Tám, cơn gió mùa hạ lướt qua căn phòng nhỏ, ghé mắt nhìn vào bên trong qua khung cửa sổ, lưu luyến mãi chẳng muốn bỏ đi trước nụ cười xinh đẹp tuyệt vời ấy. Maeda Atsuko tựa đầu trên vai phải của Takahashi Minami, mặc cho cơn sốt đang khiến hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn. Trong giấc mơ mang màu hồng của Atsuko, có điều gì đó lại khiến khóe môi cô khẽ cong lên tạo thành một nụ cười không trọn vẹn. Bàn tay đặt trên lưng Atsuko vẫn vuốt nhẹ lên đó, đôi mắt Minami chăm chú dõi theo biểu cảm trên khuôn mặt của cô gái tóc đen, trong lòng cô bất chợt cảm thấy thật bình an. Ánh trăng hắt vào trong phòng, lặng lẽ ngắm nhìn nụ hôn vụng về của cô nàng Captain trên trán Ace, ngượng ngùng che mặt khuất mình sau áng mây vừa lướt qua.

“Mình cũng yêu cậu, Atsuko. Ngủ thôi nào, Nyaachan~”.




23 comments:

  1. ko biết nói gì.có lẻ là ấm áp và bình yên.cái tình cảm của cái nhà này nó ko có giống mấy nhà khác.
    thanks au

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình mới phải là người nói cảm ơn vì mọi người đã đọc và ủng hộ mình :) Arigatou ~

      Delete
  2. hay wá a ~
    miêu tả nội tâm nhân vật rất kĩ, lời văn cũng rất mượt
    đọc có thể cảm nhận rõ tâm trạng nvật vào từng thời điểm luôn =)))
    ủng hộ blog bạn 2 tay 2 chân nha \(^_^)/

    ReplyDelete
  3. Bạn viết hay wá =^_^=, mình đọc thấy cảm động lắm.
    Chỉ là ảo tưởng của bản thân thôi nhưng mình thật sự muốn bảo vệ Atsuko, thấy Atsuko càng ngày càng ốm thế này, k có ai lo cho, tên lùn nhà ta thì toàn loli và mèo thế này... *phew*
    Mình sẽ ủng hộ bạn, tiếp tục phát huy nha =^_^=

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ah ~ AtsuMina rất đặc biệt, bởi vậy nên dù không công khai thì mình nghĩ 2 người vẫn luôn bên nhau :)
      Nhưng đúng là dạo này Tổng cứ loli và mèo, dù biết là Tổng phải gánh vác AKB nhưng mà Atsuko cũng đang làm việc rất vất vả TT^TT Thật sự mình cũng rất muốn bảo vệ Atsuko nhưng mà đó là nhiệm vụ của Tổng từ hồi xưa cho đến giờ rồi, chúng ta không giành được đâu :D
      Anw, cám ơn bạn đã ủng hộ mình <3

      Delete
  4. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  5. Đọc xong mình mong rằng ngoài đời cũng sẽ được như trong fic (hy vọng hy vọng). Ko phải là mình bias Atsumina đâu nha mà thấy cái nhà này so với cái nhà khác nó trắc trở hơn giống như coi phim dài tập, hết bão này tới bão khác, giống như Cải nói "xa nhau khiến chúng tôi càng thân nhau hơn" giống nói ngiu chứ ko phải nói cha con. Couple do bác Aki một tay đào tạo ra có khác.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình cũng nghĩ giống bạn, Cải Cà chẳng bao giờ bình yên như mấy nhà khác nhưng vì đây là couple do bác Aki tạo nên thì chắc chắn sẽ không sao đâu, chỉ cần vẫn luôn tin vào họ là được σ(≧ε≦o)

      Delete
  6. Thành thật thì đây là 1 trong những fic Việt về ATMN được đầu tư nhất mà mình được đọc... Không có chỗ nào để chê từ câu chữ đến cách miêu tả nội tâm nhân vật... Rất hi vọng sẽ được đọc những fic của nhà này trong thời gian sớm...

    Còn về 2 bạn nhà này thì không ai cần phải lo đâu, 9 năm đâu phải đùa... Cứ tin tưởng 2 bợn ấy đi :)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Xin lỗi vì đã không thấy comment của bạn TT^TT thực sự cám ơn bạn đã đọc và ủng hộ mình. Mình không có biết làm sub hay giỏi trong mấy khoảng trans với design nên chỉ có thể tự viết ra thôi ^v^ Còn tin tưởng thì dĩ nhiên rồi nha, 9 năm chứ ít gì đâu ;)

      Delete
    2. Mình thấy ai có khả năng ở lĩnh vực nào thì phát triển ở lĩnh vực ấy là chuyện tất nhiên... Nếu ai cũng sub hay trans thì ai sáng tác fic cho shipper đọc nữa... Nên mình ủng hộ bạn bằng 2 tay, 2 chân :)

      Delete
  7. Thật sự phải nói đây là một fic rất hay TT^TT

    Từng câu từng chữ được trau chuốt , nội tâm nhân vật rất có chiều sâu. TT^TT

    Mình đọc xong mà không biết diễn tả sao cho nên lời luôn. Bạn Au thật là khéo léo khi khuấy động tâm trang người đọc mà TT^TT

    Hi vọng sớm được đọc thêm fic về nhà Atsumina nha bạn. Ôi Atsumina, thật là cảm động chết người mà TT^TT

    ReplyDelete
    Replies
    1. Aww cám ơn bạn nhiều lắm TT^TT Sở dĩ cũng không có thời gian viết mà viết ra được khen với ủng hộ vầy thấy vui lắm lắm luôn á :) Tại vì nhà này không giống mấy nhà kia, cứ làm cho shippers hồi hộp chờ đợi hoài à nên riết rồi mấy bạn Au cũ cũng không viết nữa. Cơ mà mình thì biết tới AKB quá trễ nên tới giờ mới tập tành viết fic, thật sự là rất cám ơn những bạn đã đọc và comment để động viên tinh thần người viết luôn <3 Arigatou ~

      Delete
  8. Thật sự từ rất lâu rồi (1 năm mấy có lẽ) mình không còn đọc fic nữa, có lẽ là từ sau tốt nghiệp của Acchan. Và rồi lúc bắt đầu edit fic(mình nói thế vì mình thấy bạn có gắn blog mình ở trên :D ) mình lại càng ít đọc hẳn, nhưng mình vẫn luôn tìm một fic 'hiện thực' có thể giải khúc mắc trong lòng mình, về suy nghĩ của họ, về hiện tại. Không phải một fic hai người họ yêu nhau oanh liệt hay những tình tiết gay cấn mà chỉ cần như thế này! Mình thích những cử chỉ, động tác nho nhỏ nhưng đủ tạo sự ấm áp cho người đọc, không cần miêu tả gì nhiều, nép vào người nhau vuốt ve lẫn nhau và nói những lời họ muốn nói, thế là đủ.

    Bạn mình gửi cho mình fic này, cảm giác "Chính là nó! Thứ mình tìm!" khiến mình muốn comment chút gì cho bạn :D
    Dù tình tiết lúc staff gọi điện thoại cho Takamina hơi gượng thì với mình fic này quá hoàn hảo, đến nỗi chẳng biết comment gì vì nói thêm cũng bằng thừa :D
    Cám ơn bạn vì đã tạo ra fic này (=´∀`)人(´∀`=)

    Mình không giỏi ăn nói lắm, có lủng củng xin bỏ qua.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Xin lỗi vì giờ mình mới thấy comment của bạn :D Theo quan điểm của mình thì edit fic và viết fic cũng đều là vì tình yêu dành cho idol thôi. Bản thân mình cũng rất thích những fic bạn edit, vì nó có những cái rất thật và cũng có cái gì đó nhẹ nhàng, thanh thản lắm ("Một hồi xuân" là điển hình luôn á :D) Cũng đã một thời gian rồi mình mới viết fic lại và thử sức với một khía cạnh mới là AKB. Trước đó thì viết về Kpop là chủ yếu thôi. Cá nhân mình thật sự là đã không nghĩ là có một ngày sẽ nhận được comment và có thể viết theo cách này vì trước đó mình viết khá gượng, phần vì cũng còn nhỏ :D Nhưng khi mình tìm hiểu về AKB, có những bạn rất chăm chú vào phần viết fic, các bạn ấy viết tốt, đặc biệt là dành nhiều tình cảm và tâm huyết cho sản phẩm của mình nữa nên mình rất ngưỡng mộ. Thế là tập viết lại, cố học như các bạn ấy thôi :D

      Nói về AtsuMina, sau khi idol4 vô không được thì mình cũng không thấy những bạn Au cũ nữa. Thật sự rất buồn và vì thế càng muốn viết hơn. Mình là một người khá lạ, đó là thích những fic mà hai người yêu nhau nhẹ nhàng, những động tác cử chỉ bình thường như bao cặp khác thôi là đủ, không cần phải gay cấn hay là nồng nàn quá thì lại không đủ tuổi =)))

      Đọc comment của bạn lại khiến mình vui hơn nữa, càng quyết tâm viết nhiều hơn :D Ahh thật ra thì mình mới là người lo sợ mình ăn nói lủng củng á, nhưng thật lòng rất cám ơn bạn. Mình vẫn mong chờ những fic edit của bạn đó ;)

      Delete
    2. A~ thật vui khi comment của mình tiếp thêm động lực cho bạn.

      Không biết là do Atsumina quá kén người ship hay không nhưng 10 người đến với AKB thì hết 7 người ship Kojiyuu, nhưng bây giờ thì để Kojiyuu qua một bên đi đã. Còn 3 người ship Atsumina thì cố gắng bấn loạn theo nhiều cách và rồi dần dà cũng ẩn dật theo các mmt của Atsumina luôn T^T Mình nhớ các lão làng của nông trại quá T_T

      A lan man rồi...

      Dù bạn bảo là 'lạ' nhưng thật hợp ý mình, và (mình nghĩ) vô cùng hợp với Atsumina. Atsumina trong lòng mình là như thế, nhẹ nhàng nhưng bám sâu, không hừng hực nhiệt huyết như các cặp khác. Cố gắng phát huy cái lạ của bạn nhé.

      Và mình cũng biết là bạn còn nhỏ, nhưng đã đến bao xuân xanh rồi? (không phải gạ gẫm viết 18+ đâu đấy (〜 ̄3 ̄)〜 )

      Mình luôn hâm mộ những ai có thể viết fic, vì mình cũng đã từng thử nên biết nỗi khổ đó như thế nào, trước khi viết hay đến trình độ này chắc hẳn bạn cũng đã cố gắng rất nhiều rồi, đáng nể chồng đáng nể a. Con mòe Tú Nguyễn ở comment trên đã đưa mình đến fic này, trước đó nó và cả mình còn nghĩ đây là fic trans luôn cơ đấy ww (vì nó đưa mình link wattpad) Biết bạn là người Việt lại còn nhỏ như thế này nữa thì quả thật mở rộng tầm mắt a, người lớn như mình lại lười chảy thây cứ hẹn hò delay fic, a~ thật ngại quá.

      Delete
  9. Chính xác thì năm nay mình mới vô lớp 10 thôi à \(≧ω≦)/ Mình cũng thừa nhận là viết fic có những lúc cực kỳ mệt, bởi vì khó diễn đạt hết cái mình muốn, phần vì lười type nữa =))) Nhưng có những lúc cảm xúc dạt dào thì viết vẫn là cách tốt nhất, mới đầu thấy thật khó, nhưng riết rồi quen, lại muốn viết tiếp nữa, như kiểu bị nghiện không dứt ra được. Đôi lúc không biết nói gì hay diễn tả suy nghĩ của mình, cứ đem hết vào fic thì lại thấy nhẹ nhõm ngay ấy mà :3

    À, nhân tiện cũng muốn hỏi là bạn bao nhiêu tuổi rồi, chắc là lớn hơn mình ha :D Dạo này cũng có nhiều bạn khác viết fic rồi, tuy là những cặp khác nhưng tự dưng lại hy vọng và mong muốn sẽ có ngày người ta viết lại AtsuMina, đem nước về cho cái nông trại thất thường này như hồi trước =v=

    ReplyDelete
  10. chưa đọc fic nhưng đọc comt mà thấy tên Lốp chém mãi mãi tuổi 16 nên vô cmt phát :)))))))))) khinh bỉ Lốp :v
    xin lỗi chủ blog nhé :) h thì mình lên đọc đây :) đừng trách mình, tại vì cái tật xem comt rồi mới đọc. sửa mãi k được :(((((

    ReplyDelete
    Replies
    1. =))) bạn có quyền GATO nhưng những lời nói xấu mình, mình thấy hết đó nhá =)))

      Nhận noti comment vì chủ blog dễ thưng mà thấy luôn kẻ nói lén mình, bạn nhớ bạn nhá (¬_¬)

      Delete
    2. nói xấu kệ tui nha! :)))))))))))))))))) ai biểu Lốp xạo quá chi :)))))))))))))) tất nhiên là bạn phải nhớ bạn rồi :3

      Delete
    3. Nói xấu mình mà kêu mình kệ? =))

      Love k xạo, sự thật là vậy, không tin hỏi đi, ai cũng bảo Love mãi mãi tuổi 16 cho xem *mặt đẹp trai*

      P/s: về FB mà chém gió cưng à =))

      Delete